Sau đó, người đầu tiên đưa cơm đến cho Diệp Lạc Hy là Đào Ngột.
Hắn bưng khay cơm vào khi Diệp Lạc Hy đang chuẩn bị luyện đan.
Vừa thấy hắn, nàng ngạc nhiên vô cùng.
“Ngươi không ở trong không gian, chạy ra đây làm cái gì?”Diệp Lạc Hy ngạc nhiên lắm.
Càng ngạc nhiên hơn khi nàng thấy hắn xách đến một liễm cơm.
“Hôm nay ta đích thân xuống bếp nấu cơm.
Hi vọng hợp khẩu vị của ngươi.” Đào Ngột cười ra cái lê hoa, xung quanh cũng thấy hoa hoa bay phấp phới.
Đào Ngột hóa hình người rõ ràng có một bộ giáng giống tiểu thiếu niên, không chỉ lúc nào cũng ngây ngô, nở nụ cười tươi như hoa, lại còn rất biết bán manh, rất biết làm nũng.
Thật sự là muốn chọc mù mắt người nhìn.
.
truyen bac chien
“Ngươi xuống bếp sao? Bếp của ta có sao không?” Nàng ngạc nhiên mở lớn mắt.
“Sao cái gì mà sao? Ta vốn dĩ là đi câu được một con cá chép vàng, liền xuống bếp làm cá sốt chua ngọt cho ngươi.
Đây, mau đến đây ăn cơm.” Đào Ngột kéo nàng tới, ấn nàng ngồi xuống ghế, đích thân hắn mở cặp lồng ra, lấy ra đủ thứ món ăn bày ra trước mắt nàng.
Nhìn những món ăn sáng đến lấp lánh mà đầy cả bàn trước mắt, nàng không thể tin nổi, trợn cả mắt nhìn Đào Ngột, không thể tin nổi hỏi: “Thật sự là ngươi làm sao?”
Đào Ngột gật đầu, ngồi xuống bên cạnh nàng, lấy ra bát cơm cùng đôi đũa, đặt xuống trước mặt nàng, còn hắn thì rất tự nhiên ngồi bên cạnh nàng, gương mặt ngây ngô tươi cười nghiêng sang một bên, vô cùng manh a manh, đầy trông chờ muốn nàng nếm thử.
Diệp Lạc Hy đổ mồ hôi nhìn Đào Ngột, sau đó lại nhìn bát cơm đầy trước mặt, một giọt mồ hôi to đùng chảy từ trên xuống, cái này là hắn chơi nàng đúng không? Bới một bát cơm này là hắn ém chặt mấy bát vào vậy chứ?
Nàng hết nhìn bát cơm, nhìn một bàn đầy đồ ăn trước mắt, lại nhìn sang hắn muốn nói, lại nhìn ánh mắt đầy mong chờ của hắn, lại thôi.
Ngoan ngoãn ăn cơm.
Nhưng cũng chỉ được vài miếng.
“Ngon thật đó.
Ngươi không ăn sao?” Nàng ngạc nhiên.
“Ngươi biết mà.
Cái ta muốn ăn đâu phải là cái này? Ngươi cứ ăn đi, ăn nhiều một chút, nếu ngươi không khỏe, ngươi sẽ không có đủ sức để chiến đấu với đám ngoài kia đâu.” Đào Ngột vẫn giữ nguyên thái độ đó.
Diệp Lạc Hy cuối cùng cũng ngoan ngoãn dưới tay Đào Ngột ăn xong bữa, sau đó lại cắm đầu vào làm việc tiếp.
Đào Ngột: Dùng sự dễ thương và ngây ngô của mỹ thiếu niên, thành công.
Người thứ hai đưa cơm đến là Thao Thiết.
Đúng lúc Diệp Lạc Hy muốn đến thao trường luyện công.
Không ngờ, Thao Thiết lại xách liễm cơm đến trước mặt nàng, hắn đưa tay ra chặn nàng, không cho nàng ra ngoài.
“Ngươi làm gì?” Nàng nghiêng đầu không thể hiểu nổi.
“Ăn cơm.” Thao Thiết nhíu mày.
“Không sao, ngươi cứ ăn đi, ta không đói đâu.
Với cả bây giờ ta phải đến thao trường rồi.
Sáng nay ta còn phải huấn luyện binh sĩ.
Nếu như ta không đến sẽ khiến kẻ khác nghi ngờ mất.” Nàng gạt tay hắn, thản nhiên đến thao trường.
Nhưng không ngờ được là, nàng vừa đến thao trường, lại thấy Thao Thiết đi đi lẽo đẽo theo sau.
Đến nơi, binh sĩ vừa nhìn thấy thượng thần liền cung kính cúi chào.
Chỉ là, hôm nay thượng thần không hề đến một mình mà đến cùng với một nam nhân khác.
Nam tử này có đôi thủy mâu tĩnh như hồ nước nhưng cả người hắn lại toát ra một khí chất lạnh lùng, áp bức người ta đến khó thở.
“Thượng thần sáng hảo.” Bọn họ cung kính cúi đầu.
“Bắt đầu đi.” Nàng nói, rồi đến ghế tướng quân, ngồi xuống.
Thao Thiết cũng đi theo đằng sau, ánh mắt lạnh lẽo như băng nhìn nàng, khiến cho quân lính cùng Diệp Lạc Hy cả người lạnh sống lưng.
“Khụ! Phong Trí, sao ngươi còn theo ta đến đây? Ta nói là ta không đói cơ mà.” Nàng ho khan.
“Ăn cơm.” Mặt hắn vẫn lạnh như vậy, không có gì thay đổi.
Đám binh sĩ cúi đầu, không thể nhìn nổi nữa.
Tại sao á? Bởi vì Lạc Hy thượng thần trước nay nổi tiếng tham công tiếc việc, chuyện nàng bỏ bữa là rất bình thường Ma Long và Tam Lang là thần thú của nàng luôn than vãn vấn đề này với Đào Mộc tiên quân.
Nhưng không nghĩ có ngày, bọn họ còn được nhìn thấy Lạc Hy không chịu ăn cơm, còn bị người ta đem cơm đến tận thao trường để bồi, thật sự là đặc sắc hiếm có.
Nàng bị Thao Thiết nhìn đến lạnh gáy, sau đó buông tay đầu hàng: “Được rồi! Ta chịu thua ngươi rồi! Ta ăn, ta ăn, còn không được sao?”
Lạc Hy thượng thần vừa nói như vậy, nam tử có tên Phong Trí kia liền nhanh chóng thu lại hàn khí, đồng thời trước mặt nàng bày biện ra, còn rất tận tình ở bên cạnh pha trà, trông chừng nàng.
Diệp Lạc Hy đỡ trán, sau đó lại nhìn xuống đám binh sĩ đang mắt tròn mắt dẹt nhìn nàng.
Nàng bối rối không biết phải làm thế nào, chỉ đành bưng bát lên, nhanh chóng ăn hết, để tên Thao Thiết này trở về Diệp phủ giúp cho.
Sau khi ăn xong, Thao Thiết như cũ đưa cho nàng một chén trà pha đặc cùng sữa, còn hắn thì thu dọn lại mọi thứ, nhìn nàng uống xong ly trà mới xách liễm cơm quay người rời đi.
Diệp Lạc Hy cuối cùng cũng thoát khỏi cái nhìn lạnh gáy của Thao Thiết, chỉ là sau đó….
“Thượng thần, nam tử đó có phải là tình lang của ngươi không?” Một binh sĩ không sợ chết hỏi.
Diệp Lạc Hy ngạc nhiên trợn mắt, sau đó nói: “Không phải.
Hắn là tên có bệnh, dây thần kinh cảm xúc của hắn bị phế mất đó.
Các ngươi đừng để tâm.
Hôm nay buổi tập này tăng gấp đôi.”
“Hả?! Không phải chứ? Tướng quân à!”
Thao Thiết: kỹ năng mặt vừa dày vừa liệt vừa lạnh, thành công..