“Nếu như ta không muốn giao cả hai thì sao?” Sa Phong Bác đã hỏi ba người họ một câu như vậy.
Tuy nhiên, dường như, chẳng có ai trong ba người họ tức giận cả.
Bởi vì, đây cũng là điều mà Diệp Lạc Hy đã cảnh báo trước bọn họ.
Chủ nhân của A Tu La tộc là một kẻ không dễ dàng giao thiệt gì.
Nếu như thật sự muôn giao thiệp với ông ta, đó là điều không hề đơn giản.
“Vậy là đủ rồi.
Nếu như ông không hề có ý muốn giao thiệp, chúng ta cứ trực tiếp bẩm báo lại với chúa công như vậy là được.” Chu Sa không hề vòng vo, ông ta đã thích trực tiếp, vậy thì cả hai bên hãy dùng sự trực tiếp này để nói chuyện với nhau đi.
Ma Long và Tam Lang nhìn Chu Sa.
Mặc dù Chu Sa là kẻ mà bọn họ không được phép tin tưởng, phải nhất tề đề phòng nhất.
Nhưng với cương vị là kẻ ở bên chủ nhân lâu nhất, hai người họ có thể biết được rằng, Chu Sa này vô cùng thông minh.
Có điều, sự thông minh này của nàng ta sẽ dành cho ai đây?
Sa Phong Bác nói: “Không hẳn là ta không có ý muốn giao thiệp.
Có điều, hẳn các vị biết đến cái danh xưng Thiết Long Ma Vương – một trong những thuộc hạ thân tín nhất của kẻ được xưng là Yêu Vương không?”
Cả ba người bọn họ lắc đầu.
Thật sự là chưa từng nghe qua cái tên này bao giờ luôn.
Lại là ai đây? Lại có đủ khả năng để uy hiếp cả A Tu La tộc nữa sao?
“Ta không biết kẻ này là ai.
Hắn chỉ nói, hắn là Thiết Long Ma Vương, địa bàn đóng ở Minh giới, thế lực vừa mới hình thành cách đây chỉ mới vài trăm năm, nhưng lớn mạnh một cách khủng khiếp chưa từng có.
Những bộ tộc lớn nhỏ, dù là yếu hay mạnh, chỉ cần vào tay bọn họ, đều trở thành những kẻ cường giả vô cùng đáng sợ.
Không biết họ đã huấn luyện binh gia kiểu gì, xây dựng thế lực thế nào nhưng tiền tài của bọn họ lại vô lượng chưa từng có.” Ông ta bộc bạch: “Mấy ngày trước, đích thân Thiết Long Ma Vương đã đến đây tìm chúng ta.
Hắn ta nói rằng, chủ nhân của hắn ta sẽ rất hoan ngênh và tiếp đón nếu như ta cũng sẽ gia nhập binh đoàn của hắn ta, cùng nhau tạo nên triều đại mới.”
Sao nghe cái câu này nó quen thế nhỉ?! Kịch bản có không ta?
Ba người họ nhìn nhau, sau đó cùng đồng thanh hỏi một câu: “Có phải trên người hắn thường thoang thoảng cái mùi thanh mát của cây bạc hà không?”
“Hả?” Sa Phong Bác cả kinh: “Sao các ngươi biết?”
Rồi, hiểu luôn.
Biết là ai rồi đó.
“Tiểu Bác, tại sao ngươi lại sợ đắc tội với vị này hơn là chúa công?” Ma Long cố nén cười, hỏi Sa Phong Bác một câu.
Sa Phong Bác khác ngạc nhiên trước thái độ của ba vị này.
Kỳ lạ!
“Bọn họ có sức mạnh vô cùng kinh khủng.
Tên này là một Huyễn Vương.
Trên đời này có mấy ai đạt được đến cảnh giới Huyễn Vương chứ? Ta chỉ nghe nói đạt đến cảnh giới Đại Linh Thần đã có thể nghịch thiên cải mệnh, trở thành một trong những vị thượng thần được tôn sùng và được xem là đắc đạo rồi.
Ta cố gắng suốt tám trăm năm nay cũng chỉ bị đình trệ lại ở cảnh giới linh đế cấp chín và mãi vẫn không thể nào đột phá được.
Trong tộc của ta cũng có lắm kẻ tài giỏi, nhưng cảnh giới cao nhất cũng chỉ dừng lại ở bước đột phá lên và trở thành linh thần không hơn.
Bọn ta tuy không rõ nguyên nhân vì đâu mà A Tu La tộc lại bị đình trệ mãi không thể tiến cấp.
Haizz.
Nhưng tên này, hắn đáng sợ như vậy, mà lại có thể quy phục một người khác.
Ngươi nói xem, kẻ được xưng là chủ nhân kia đáng sợ và lợi hại đến thế nào chứ? Mặc dù chúng ta rất muốn góp sức cho chúa công, nhưng ta cũng không thể làm phản vị kia được.
Trên dưới tộc A Tu La và Ma Ngư tộc cũng có hàng vạn con dân rồi.
Ta không dám mạo hiểm.” Sa Phong Bác thật tâm bộc bạch.
Đúng là việc Ưng Đạt Dạ Xoa đột nhiên xuất hiện lại sau tám trăm năm mai danh ẩn tích như vậy, đó chính là điều khiến người khác phải mừng rỡ.
Ở nơi đây, bọn họ chỉ tôn sùng một vị thần duy nhất, cũng là một vị chủ nhân duy nhất.
Sa Phong Bác bây giờ, hay là kẻ kế nhiệm ông trong tương lai đều sẽ chỉ tôn niệm vị chủ nhân ấy, chờ ngày ngài tái xuất quay về, một lần nữa dẫn dắt cả A Tu La tộc và Ma Ngư tộc.
Nghe và hiểu được nỗi lòng của Sa Phong Bác, bọn họ gật gù, dường như đã tường tận rồi.
Có điều, chủ quân/tên điên đó lại có thể biết được A Tu La tộc và Ma Ngư tộc mà tìm đến trước bọn họ một bước, xem ra sau này chủ nhân/Lạc Hy chàng ấy có thể an nhàn hưởng thụ được rồi.
“Ta không nghĩ là hắn lại tới sớm đến như vậy.” Ma Long xoa xoa thái dương, nhìn sang Tam Lang và Chu Sa.
“Ân.
Sớm hơn chúng ta chỉ vài ngày, thực lợi hại.” Chu Sa gật đầu.
“Thậm chí còn có thể đe dọa được đứa trẻ năm đó đi theo chân Diệp Lạc Hy học đạo, tuy không được công nhận như đệ tử danh chính ngôn thuận, nhưng dù sao cũng là kẻ được chủ nhân dạy dỗ dưới cánh suốt ba mươi bảy năm.
Đúng là chủ quân nhà mình rồi.” Tam Lang lắc đầu cười khổ.
Sa Phong Bác nãy giờ nghe vẫn không hiểu lắm.
Rốt cuộc thì cái vị đại nhân Thiết Long Ma Vương kia có quan hệ thế nào với chúa công vậy?
“Tam Lang đại tướng quân, nãy giờ người nói gì, ta thực sự không hiểu.” Ông ấy lắc đầu chịu thua.
“Cũng chẳng có gì nhiều đâu.” Ma Long nói: “Tiểu Bác à.
Cái vị mà các ngươi lo sợ như sợ cọp đó, chính là chủ quân nhà mình đấy.”
Sa Phong Bác lại càng không hiểu.
Này là càng có ý gì?
“Đợi đến khi nào ngươi diện kiến chúa công, ngươi sẽ rõ thôi.
Có điều, bây giờ ngươi nên nhớ, hiện tại, cái vị Thiết Long Ma Vương kia chính là người của chúng ta.
Nhưng hắn luôn thích hành động một mình, tính tình lại cổ quái, bất chấp không ai hiểu nổi.
Ngươi, đừng chấp nhặt hắn nha.” Ma Long vỗ vai Sa Phong Bác, ra chiều dỗ dành trẻ con chưa trải sự đời.
“Không sao.
Ta cũng quen rồi.” Tam Lang nói: “Tối nay ngươi hãy đến Quang Minh đỉnh đi.
Chúa công sẽ đợi ngươi ở đó.
Chúng ta sẽ cùng nói chuyện.”Rồi, bọn họ cùng rời đi.
Nhưng trước khi ba người họ rời khỏi A Tu La tộc, thì đột nhiên, Sa Phong Bác đã gọi Chu Sa lại, ông nhíu mày nghiêm túc hỏi nàng ta:
“Chu Sa thượng thần.” Sa Phong Bác nói: “Ngươi đối với chúa công là gì? Là yêu? Là hận? Hay chỉ đơn giản là chủ và tớ?”
Tam Lang và Ma Long còn chưa dám hỏi Chu Sa câu này, không ngờ được rằng Sa Phong Bác không sợ trời, không sợ đất, lại dám hỏi Chu Sa một câu như thế.
Chu Sa biết bọn họ đều không ưa thích nàng.
Thậm chí, đám đồ đệ của Diệp Lạc Hy cũng dành cho Chu Sa ánh mắt khinh bỉ và xa lánh.
Thật ra mà nói, điều đó đối với Chu Sa, tất cả đều không quan trọng.
Bởi vì trong ánh mắt của Chu Sa, Diệp Lạc Hy là người lương thiện nhất, và là người duy nhất cho nàng sự ấm áp mà từ lâu, Ngọc Tỷ đã giết chết nó rồi.
Cho nên, dù là thế nào, thì trong lòng của Chu Sa cũng chỉ có một mình Diệp Lạc Hy mà thôi.
Nàng khẽ cười, một nụ cười buồn mà nói rằng: “Chàng ấy là nữ nhi, thì đã sao? Nàng ấy không yêu ta, thì đã sao? Chỉ cần chàng ấy còn cho ta một tia ấm áp, Chu Sa ta nguyện làm tất cả vì chàng.”
Đoạn tình này ngay từ đầu đã không có một chút hi vọng nào rồi.
Nhưng Chu Sa vẫn luôn muốn níu kéo Diệp Lạc Hy.
Chu Sa nguyện ở bên nàng ấy, dù với tư cách là một bề tôi trung thành, Chu Sa cũng bằng lòng.
Dung mạo của Chu Sa và Diệp Lạc Hy giống nhau đến chín, mười phần.
Tuy nhiên, tính cách của hai người họ, ngay cả phong thái và hơi thở chưa từng giống nhau.
Nếu như nói Ưng Đạt Dạ Xoa là ánh dương quang ấm áp, nhưng cao ngạo và xa vời, khiến muôn kẻ phải cúi đầu.
Ngược lại là Chu Sa Thượng thần, nàng là một tia sáng như vì tinh tú bé xíu trong màn đêm, tuy chỉ chiếu sáng lấp lánh một cách nhỏ bé và trơ trọi giữa bầu trời đêm nhưng đó lại là tia sáng đẹp nhất, thuần khiết nhất.
Và cũng chính điều đó đã thể hiện rằng, tình yêu của Chu Sa thượng thần ấy mong manh, nhưng lại cao thượng tới cỡ nào.
Sa Phong Bác thầm ngẩng đầu than trời.
Chỉ hận đời rằng tại sao phụ mẫu chúa công lại sinh ra người là nữ nhi a.
Trái tim nữ nhân thật mong manh biết bao nhiêu đi.
“Chúa công à, nữ nhân vì người mà chết tim nhiều lắm đấy.
Ta thật sự muốn xem xem, nam nhân nào đủ bản lãnh mà có thể thu phục được người đây?”.