Đại hội tiên kiếm vốn dĩ là nơi để người ta giao lưu và học hỏi, hoặc là phân tranh cao thấp, hoặc là thể hiện bản thân mình, hoặc là để khẳng định lại bản thân họ là ai.
Và thường những người tham gia có thể là các thượng tiên, các vị đồ đệ của các thượng thần.
Tuy nhiên, năm nay lại có phần hơi đặc biệt hơn khi nó được góp mặt và tham dự bởi tam thiên.
Tức là năm nay sẽ còn vô vàn, vô vàn anh tài nữa tham gia trận đại hội tỷ kiếm này.
Cho nên, ai cũng đều rất sốt sắng chuẩn bị.
Bởi vì danh vọng và tương lai mà bọn họ có thể đạt được sau khi có thể đứng ở đỉnh cao danh vọng.
Nhưng điều đó có vẻ khá xa vời rồi.
Chu Minh hoàn thành phần thi đấu của mình mà không hề rút kiếm ra, thậm chí hắn ta còn dễ dàng xin luôn hai cái khớp bả vai của đối thủ.
Chu Minh vừa về, liền vứt luôn bộ mặt lạnh lùng đầy sát khí của mình ban nãy đi, vui vẻ bá vai các huynh đệ của mình mà cười, nói rằng: “Chiêu thức xin khớp của đối thủ mà sư mẫu dạy cho ta hiệu nghiệm lắm.”
“Đệ vui là được.” Lưu Nhất Thanh xua xua tay, tỏ vẻ ngán ngẩm.
Hắn thật sự không nghĩ là sư đệ của mình lại bị sư mẫu dạy hư a.
Đào Ngột đại nhân, ngài mau trả cho ta tiểu sư đệ ngoan ngoãn hiểu chuyện đi mà! Đây là ai?! Ta không quen đâu!
“Đệ ổn chứ?” Ma Long vỗ vai hắn.
“Đệ không ổn! Đệ không ổn! Đệ không ổn! Đệ không hề ổn một chút nào hết! Rốt cuộc là tại sao các tiểu đệ đệ, muội muội dễ thương của đệ lại trở nên đáng sợ như vậy chứ?! Hức! Hức!” Lưu Nhất Thanh bật khóc, ôm mặt mà nức nở.
A! Đệ đệ của hắn.
Muội muội của hắn.
Vào tay sư mẫu liền biến chất thành cái tính cách vặn vẹo mất rồi.
Hức!
Sau trận của Chu Minh cũng chính là trận của Hạ Hàn Không.
“Sư đệ! Cố lên! Đừng có làm cho chúng ta thất vọng.” Kim Mặc Nghiên phe phẩy quạt xếp, khẽ cười, đuôi mắt cong lên như vầng trăng, nụ cười càng thêm ôn hòa.
Nhưng nụ cười này của Kim Mặc Nghiên lại làm cho người ta ớn lạnh.
“Ờ.
Đệ biết rồi.
Dù sao, đối thủ tiếp theo cũng là kẻ mà đệ muốn tính sổ đây.” Hạ Hàn Không khẽ cười, vỗ vai sư huynh mà bước qua, đầy tự tin và đắc thắng.
Hạ Hàn Không sinh ra vốn dĩ thuộc dòng dõi Ưng tộc.
Nhưng tổ phụ của hắn lại chính là phượng hoàng.
Ngoại tổ phụ lại có dòng máu của Thanh điểu trong huyết quản.
Cho nên, có thể nói, Hạ Hàn Không chính là hậu duệ của ba dòng máu Thanh Điểu – loài chim đẹp và thuần khiết nhất; Phương Hoàng – loài chim của sự bất tử và tôn quý và Hùng Ưng – loài chim của sự dũng mãnh cùng quyền uy.
Tuy nhiên, Hạ Hàn Không từ khi sinh ra đã trở thành đứa trẻ bị thiên hạ này vứt bỏ.
Bởi vì dòng máu lai quá hỗn tạp trong người, cộng thêm việc hắn còn là con trai của tội nhân Thanh Điểu tộc, cho nên ngay từ bé, hắn vừa nở ra từ trứng đã bị mẹ hắn đem ra khỏi tộc nhân.
Hai mẹ con vất vả lam lũ mà sống.
Hắn không cha, mẹ hắn lại nghiện rượu nặng, lại là một kẻ điên si tình, bởi vì tên làm cha của hắn chẳng biết đã chết ở xó xỉ nào.
Đó là còn chưa nói đến việc, bởi vì dòng máu lai tạp trong người mà từ nhỏ, Hạ Hàn Không đã bị sự mâu thuẫn của ba dòng máu ấy đấu đá, hành hạ, đau đớn, buồn tủi.
Dần dà, hắn lại sinh ra cái thói tự ti.
Hạ Hàn Không đã trở thành tâm điểm cho người khác trêu chọc, cười nhạo và chà đạp.
Đó là còn chưa kể đến, bởi vì trong người lai đến ba dòng máu hỗn tạp, cho nên hắn còn bị người đời chỉ trích, gán cho cái danh: kẻ lai tạp.
Nghe thật chối tai biết bao nhiêu.
Đương nhiên, hắn đã từng là một đứa trẻ rất tự ti, cũng không thể hòa nhập cùng kẻ khác.
Hơn hết, là vì có dòng máu lai tạp trong người, cho nên hắn chẳng bao giờ được ai đánh giá cao.
Cho đến khi hắn thông qua ký ức của sư mẫu cho hắn xem, hắn đã nhìn thấy mình đã làm được những gì, làm ra những gì, tạo nghiệp như thế nào trong tương lai, sự rụt rè và tự ti của hắn cũng vì thế mà bị đập tan hoàn toàn.
Sư phụ của hắn, là người tôn quý nhất.
Cái ngày người cứu hắn khi hắn bị đám người thuộc Ưng tộc của hắn truy bắt, một bên cánh bị thương đến mức bay không được mà phải chạy trốn, chỉ có duy nhất một người đưa tay về phía hắn, chính là Diệp Lạc Hy.
Ấn tượng của Hạ Hàn Không chính là, đó là một người không hề có đôi cánh to rộng, càng không hề sinh ra từ trứng.
Người ngự trên một thanh kiếm lớn, vững chãi bước chân, một mình đương đầu với đám Ưng tộc làm phản kia, uy vũ đáng sợ, khí thế hiên ngang và hùng hồn.
Và người đã nhìn thấy hắn trong cái bộ dạng vừa nhếch nhác, vừa xấu xí và dơ bẩn.
Hắn đã chống cự, thậm chí là cắn mạnh vào cánh tay của người khi người đến gần hắn.
Vết cắn ấy tuy đã lành hoàn toàn, cũng không để lại sẹo, nhưng hắn nhớ rất rõ: vết cắn rất sâu, khiến người dường như suýt mất cả miếng thịt, rướm máu.
Có điều, người không hề ngại bẩn, cũng không vì bị hắn cắn mà vứt hắn như vứt một thứ đồ bỏ đi, ngược lại còn rất thản nhiên ôm hắn vào lòng.
Người đã cười với hắn, đã vỗ lưng cho hắn, nói với hắn rằng: không sao, có sư phụ ở đây.
Hạ Hàn Không đã như vậy và trở thành đồ đệ thứ tư mà Diệp Lạc Hy thu nhận.
Người dạy hắn lễ nghi, dạy hắn đọc sách, dạy hắn viết chữ, dạy hắn kiếm thuật.
Thậm chí, cả việc hắn thức tỉnh vong linh hệ, sư phụ cũng không hề vứt bỏ hắn.
Các sư huynh, sự đệ, sư muội cũng không hề vì thế mà chán ghét hắn, ngược lại còn vui mừng rất nhiều.
Nhưng… Hạ Hàn Không đã sợ hãi.
Bây giờ, hắn có cảm giác như mình đã có tất cả trong tay.
Có người yêu thương hắn như cha mẹ, có người chở che, có người yêu thương, có người ở bên cạnh.
Vậy mà, hai mươi vạn năm sau, hắn lại trả ơn cho người như vậy.
Điều đó đã từng làm cho Hạ Hàn Không xấu hổ đến mức muốn chết đi.
Nhưng sư mẫu cũng đã nói: Nếu như hắn âm thầm giúp người báo thù, thì đó chính là một phương pháp để giúp hắn trả ân cho người, đồng thời cũng giảm đi được phần nào tội lỗi trong hắn.
Cho nên, Hạ Hàn Không trong suốt thời gian qua, cũng như các huynh đệ của mình đều lao đầu vào luyện tập như một con thiêu thân.
Và đương nhiên, so với những gì mà bọn họ được nghe kể về bản thân trong tương lai, dường như bọn họ đã có sự thay đổi vô cùng lớn rồi.
Hạ Hàn Không hắn đương nhiên cũng đã thay đổi vô cùng lớn.
Điển hình như…
“Tạp chủng.
Thật không ngờ rằng, sẽ có ngày ta sẽ cùng ngươi đối kháng như vậy.
Bây giờ nếu như ngươi buông kiếm xuống và đầu hàng, cầu xin ta hãy tha thứ cho kẻ như ngươi, vẫn còn kịp đấy.” Ánh kiếm sáng bạc chĩa về phía hắn.
Đối thủ của hắn, Hạ Tử Dật – chính là kẻ đã đặt cho hắn cái danh xưng “kẻ lai tạp” của hắn cũng chính là do Hạ Tử Dật ban cho.
Và cũng chính là Hạ Tử Dật đã nói với trưởng lão Hùng Ưng tộc loại bỏ tên hắn khỏi gia phả.
Đương nhiên, Hạ Hàn Không lúc đấy đã có sư phụ đưa đi, rời khỏi Hùng Ưng tộc đến Quang Minh đỉnh.
Nhìn Hạ Tử Dật, một kẻ luôn tự cho mình là có dòng máu chính thất cao quý, cho nên gã luôn xem thường nhiều người, đắc tội cũng không ít người.
Nếu như hôm nay Hạ Hàn Không mà ra tay, xem ra hắn cũng có thể kết đồng minh với vài người rồi nhỉ? Điển hình chính là cái vị hoàng thứ tử bị ghẻ lạnh của Dực tộc, chẳng hạn?
“Ôi chao! Dọa người quá đi.” Hạ Hàn Không khẽ cười, ngón tay miết qua lưỡi kiếm sắc bén, nói: “Vậy thì ta phải hỏi người ta xem, ta có nên đánh hay không nha~?”
Cái thái độ coi thường người khác đến cực điểm của Hạ Hàn Không đã thành công chọc giận cái tên Hạ Tử Dật này, khiến kiếm trong tay gã siết chặt lại, run run chĩa về phía Hạ Hàn Không.
Thật là tức chết y.
Bảy trăm năm trước, y không ngờ là kẻ phàm nhân kia lại chính là vị thượng thần mà bây giờ cả Thiên giới tung hô, ca ngợi.
Biết thế, bảy trăm năm trước, kẻ phải bái nàng ta làm sư phải là Hạ Tử Dật y chứ không phải là Hạ Hàn Không.
Vì cớ gì? Vì cớ gì mà tiểu tạp chủng Hạ Hàn Không kia lại có được vị thế tốt như vậy? Y không cam tâm! Tại sao năm xưa y lại ngu ngốc đi bái một kẻ mà bây giờ chỉ được cái hư danh thượng thần chứ chẳng được tích sự gì vậy?
Hạ Hàn Không nhìn sắc mặt đen nhẻm của Hạ Tử Dật, cũng đoán ra được phần nào vì sao đại thiếu gia cao ngạo, ngậm thìa vàng tử nhỏ như Hạ Tử Dật lại phải hạ mình tham gia trận đấu này.
Cho nên, Hạ Hàn Không liền quay sang hỏi đại sư huynh Lưu Nhất Thanh – cái người mà một khắc trước còn đang cắn khăn tay, cay cú sư mẫu vì hãm hại tâm tính đang thuần lương của các đệ muội, khắc sau vừa biết được đối thủ của sư đệ là người đã khiến đệ đệ chịu khổ năm xưa, sắc mặt đã đằng đằng sát khí.
Hắn nói bằng cái giọng ba phần ủy khuất ba phần đáng thương bốn phần buồn bã: “Đại sư huynh, đệ sợ quá! Tên này uy hiếp đệ đầu hàng nha.
Đại sư huynh, đệ phải làm sao mới tốt đây? Tên này quả thực đáng sợ.
Hắn ta uy hiếp đệ đó.
Đại sư huynh.”
Mọi người trên khán đài nhìn điệu bộ làm nũng này của Hạ Hàn Không, liền cảm thấy có phần không đúng đắn lắm.
Bởi vì bình thường tiểu tử này phá phách, tàn ác và lạnh lùng như thế nào, bọn họ đều rõ cả.
Còn không phải mấy năm trước, Nguyệt Tiên Cung còn phải gửi bản danh sách bồi thường thiệt hại đến Diệp phủ để đòi bồi thường do tiểu tử này phá phách sao? Bây giờ làm nhũng như vậy, khiến người ta phải sợ đấy!
“Đánh thẳng tay (giết chết tên đốn mạt đó) đi.
Hậu quả (xác và tang sự của tên khốn nạn đã hại đệ đó) ta dọn.
Đệ mà đánh không đã ghiền (đệ mà không trút được giận), ta sẽ là người đánh đệ đấy (bọn ta thay đệ trùm bao tải quăng hắn khỏi cửu trùng thiên, cho hắn rơi xuống từ độ cao ba ngàn thước này).” Lưu Nhất Thanh lạnh lùng phun ra một câu khiến ai nấy đều cảm thấy ớn lạnh, bởi cái sát khí đằng đằng của hắn ta.
Ma Long: Ơ? Cái thằng nhỏ này? Không phải nãy mới oán than Mi nhi đi bán quan tài à?
Cái kiểu nói móc nói kháy, nói ẩn nói ý như thế này của Lưu Nhất Thanh khi ra lệnh cho các đệ muội, cả Diệp phủ đã sớm quá quen rồi.
Hạ Hàn Không khẽ cười, ôm quyền hướng Lưu Nhất Thanh trên đài, nói: “Đa tạ sư huynh.” Rồi nở một nụ cười rạng rỡ.
Nhưng chỉ có những binh lính dưới trướng Diệp Lạc Hy mới biết, cái nụ cười của Hạ Hàn Không kia, nó giống hệt như nụ cười của Diệp Lạc Hy, nụ cười méo mó đến báng bổ cả vào lương tâm người nhìn khi chủ tướng nhà mình nghĩ ra cách luyện tập thể chất mới cho binh linh.
Binh lính đứng canh xung quanh khi nhìn thấy nụ cười của Hạ Hàn Không, đều thấp thoáng nhìn thấy cái bóng của Diệp Lạc Hy đứng sau lưng y cùng nở nụ cười tương tự theo, đều khiến bọn họ đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Ân, Lạc Hy đại tướng quân của chúng ta ơi.
Mầm non tốt đã bị ngươi dạy dỗ thành cái dạng gì rồi a?!.