Ưng tộc có lợi thế là đánh trên không, đặc biệt là những kẻ thuộc Ưng tộc khi đã thức tỉnh lại càng có khả năng phóng lông vũ như cách mà Hạ Tử Dật đã dùng trong cuộc tỷ thí với Hạ Hàn Không.
Cho nên, Diệp Lạc Hy đã có một cách đối phó vô cùng lợi hại mà trong một vài cuộc diễn tập binh, nàng đã áp dụng cho quân của mình thực hiện.
Chính là dùng phong căn và thủy căn làm khiên chắn.
Mục đích của những chiếc khiên này được tạo ra giống như một vòng xoáy, có tác dụng cản lực phóng tới của lông vũ, đồng thời cũng khiến những chiếc lông cứng như sắt théo, phút chốc lại nhẹ nhàng như tơ lụa.
Diệp Lạc Hy lệnh cho ba quân tướng sĩ đều chuẩn bị như vậy, chia ra một đội bao gồm mười hai người và sẽ có từ một đến hai người có khả năng tạo ra được loại khiên như thế này để đối phó.
Mười một người con lại sẽ có nhiệm vụ dùng mộc căn, hoặc quan căn, hoặc lôi căn, hoặc là không gian, hoặc bất cứ thứ gì thuộc khả năng quần khống để chiến đấu.
Mục đích của Diệp Lạc Hy chính là bắt sống toàn bộ hai mươi vạn người Ưng tộc này.
“Chủ nhân.” Ma Long ngay lập tức đáp xuống đất, từ trên đài quan sát mà cúi đầu với Diệp Lạc Hy.
“Được rồi.
Còn bao nhiêu lâu nữa, bọn chúng sẽ đến đây?”Diệp Lạc Hy hỏi.
“Còn cách tầm bảy dặm nữa.” Ma Long nói.
“Chủ nhân.” Tam Lang cũng xuất hiện ngay đằng sau Diệp Lạc Hy: “Ta bắt được vị hảo hán ấy rồi đây ạ.”
Diệp Lạc Hy cùng Ma Long đều đồng loạt ngó đầu qua nhìn về phía Tam Lang, lại cùng đồng loạt nhìn về phía Tam Lang đang kéo lê Trương tổng quản đến gần bọn họ hơn.
“Ồ.
Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Trương tổng quản.
Hân hạnh, hân hạnh.” Diệp Lạc Hy cười gượng gạo.
Tam Lang, ngươi trói hắn như vậy, thật sự là khiến cho người ta sợ đó.
Cái tư thế trói mai rùa này ngươi học từ ai vậy chứ? Ta nhớ là hồi ta có vẽ long dương đồ cũng có thể loại này, nhưng ta nhớ là ta bảo hai đứa Diệp Mi, Diệp Thanh tuyệt đối đừng có để ngươi đọc được rồi cơ mà?
Nàng khẽ phất tay một cái, Diệp Liên liền lập tức xuất hiện ngay đằng sau lưng Diệp Lạc Hy: “Chủ nhân có gì căn dặn?”
“Đừng làm hắn chết với tổn thương tinh thần là được rồi.
Lát nữa ta còn phải cho lão cùng Hạ Tử Hiên đến trước đại điện thú tội đó.” Nàng xua xua tay.
Diệp Liên nghe nàng nói như vậy, hai mắt sáng rỡ nhìn Diệp Lạc Hy giống như đang nhìn thánh nữ ban phước lành cho nàng, liền cúi đầu nói: “Tuân lệnh chủ nhân.” Rồi nàng ta nở một nụ cười ngọt ngào hướng Trương tổng quản.
Diệp Liên đoạt lấy dây trói từ Tam Lang, vui vẻ kéo lê Trương Tổng quản vào không gian riêng của nàng ta.
Dù sao, Diệp Liên cũng là một tinh linh vương mà.
Mà đã là một tinh linh vương, Diệp Liên cũng nên thể hiện chút uy nghiêm của mình chứ.
Nụ cười trên môi Diệp Liên khi vừa qua mặt Diệp Lạc Hy liền trở nên méo mó đến khó coi.
Ma Long sợ hãi nụ cười này của Diệp Liên đến độ nhảy cẫng lên người Diệp Lạc Hy, để nàng ôm y bằng một tay, run cầm cập.
Tam Lang khẽ nhíu mày nhìn Ma Long đang đu bám trên người chủ nhân mà run vì Diệp Liên, không hài lòng.
Mà Diệp Lạc Hy cũng vô cùng vô tư, đem tiểu hài tử Ma Long trao tận tay cho Tam Lang rồi nói: “Diệp Ngọc, Diệp Tu, Viêm Cơ, Dực Minh Hiên.
Bốn người các ngươi sẽ thống lĩnh mỗi người hai ngàn năm trăm quân, bố trí ở bốn cổng tả hữu tiền hậu.
Ma Long, Tam Lang, hai người các ngươi có thực lực cao hơn bọn họ, hãy hỗ trợ những nơi trọng yếu, đặc biệt là gần sảnh tiệc và hậu tiền nhất.”
Bọn họ đều đồng loạt hô lên: “Rõ!”
Tam Lang một tay ôm tiểu hài tử Ma Long, nói: “Ngươi, khụ! Ma Long, Diệp Liên đi rồi đó.
Chúng ta còn phải hành sự nữa.
Lát nữa về rồi cho ngươi ôm đã nhé.”
Ma Long lúc này mới nhìn thấy Diệp Lạc Hy đã cầm theo Ma Thần Kiếm, một thân một mình ẩn vào bóng đêm, chờ đợi Hạ Tử Hiên tiến công, lại nhìn lại chính mình đang được Tam Lang ôm lên bằng một tay, đơn giản như bế một đứa trẻ.
“Ngươi….
Ngươi buông ta ra! Này! Tay ngươi đặt ở đâu thế hả?!” Ma Long giật thót mình khi bị Tam Lang bóp mông một cái, không nhịn được liền há miệng ra gặm cho hắn một cái ngay trên cổ.
Nhưng dường như không thấy tên mất nết Tam Lang buông mình ra, y liền không ngần ngại mà dáng cho Tam Lang một cái tát trời giáng.
Sau đó, liền giận dỗi mà bỏ đi.
Tam Lang xoa xoa một bên má đỏ ửng, ủy khuất mà nói rằng: “Ai nha, ngươi không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết.
Gương mặt đẹp trai này của ta mà bị ngươi phá hủy thì ngươi tính làm sao đây? Ta bắt ngươi chịu trách nhiệm nhé?”
“Chịu chịu cái mông! Ngươi lăn xa ta ra! Lăn được bao xa thì càng tốt! Còn nữa, ngươi dám đến gần ta, ta dám cắn rách da ngươi đấy! Cút cho ta!” Ma Long không thương tiếc, quay lại đạp vào chân Tam Lang thêm một cái nữa.
“Ai nha, Long Long~ Ta đau lòng rồi nè, mau đến an ủi ta đi~” Tam Lang cười vô lại, chạy theo Ma Long.
Bóng hai người dần mất hút, hòa vào màn đêm tịch mịch
Dực Minh Hiên che mắt Viêm Cơ, trong lòng thầm than rằng: “Cơ nhi, đừng nhìn.
Ta chưa muốn ngươi bị hại đến đen tối đầu óc quá sớm rồi đem ta đi bán đâu.”
Diệp Ngọc che mắt Diệp Tu: “A Tu, đệ còn nhỏ, đừng nhìn.
Không tốt cho trẻ con đâu.”
Diệp Tu cố giữ tay tỷ tỷ, ngó đầu qua một bên để nhìn rồi lẩm bẩm: “Ta phải học tập Tam Lang đại nhân chứ? Không lẽ để Tư lang chạy mất thì ta phải làm sao?”
Tam quân tướng sĩ: “Ồ, wow, trăng hôm nay tròn quá đi.
Thật là một ngày tốt để hóng gió a.”
Diệp Liên từ trong không gian của mình trông ra, đen mặt mà rằng: “Hôm nay làm gì có trăng chứ?! Gió này là gió độc a, cái gió mà gây ra bệnh méo mồm với liệt nửa mặt ấy! Hóng hóng cái mông?!”
Diệp Lạc Hy từ trong bóng tối, hai hàng nước mắt lưng tròng mà khóc rằng: “Thanh Loan tỷ tỷ, ta có dập đầu trước mặt tỷ cũng không thể tạ lỗi được rồi.”
Mà từ xa, đã có một bóng tiên nữ áo màu thanh, nhìn thấy một màn này của Ma Long và Tam Lang, liền không nhịn được mà đưa tay lên đỡ lấy một bên má, nghiêng đầu, khẽ cười rằng: “Ara, ara, ta đã sống đủ thọ rồi a~.”
Mà trong khi đó, trên tay vị tiên tử ấy còn cầm một cuốn long dương đồ.
…
Hạ Tử Hiên ghi thù Diệp Lạc Hy thượng thần đã sớm không phải ngày một ngày hai.
Diệp Lạc Hy năm nay cũng chỉ mới tính ra có hơn ngàn tuổi, vậy mà chức tước của nàng ta đã là một thượng thần.
Trong khi đó Hạ Tử Hiên năm nay cũng đã ba vạn tuổi, nhưng ông ta chỉ mãi mãi là tộc trưởng của Ưng tộc, dường như không có gì thay đổi cả.
Đó là còn chưa kể, năm trăm năm trước, Diệp Lạc Hy từng đến quấy phá tưng bừng Ưng tộc chỉ để bảo vệ tiểu tạp chủng Hạ Hàn Không kia.
Điều đó khiến lão ta vừa mất mặt vừa tức.
Ưng tộc theo Thiên giới bao nhiêu năm nay, lại bị Thiên giới từng bước một chèn ép đến khó thở.
Vì bất mãn, cho nên mới gia nhập và trở thành miếng mồi ngon cho Cửu Lâu Xà Tà Thần.
Mà kỳ thực, cái quản chế của tam thiên Thiên – Minh – Ma thế này đều khiến cho bất cứ ai, thậm chí là cả Diệp Lạc Hy cũng phải bất mãn không kém.
Nếu không thì hà cớ gì lại năm lần bảy lượt các vị yêu quái dưới nhân gian phải tập hợp lại với nhau để đánh vào tam thiên chín lần rồi phá hỏng cả chín cột thánh trụ chống trời, khiến Nữ Oa phải luyện hóa chính mình để tạo ra thánh trụ chống trời chứ? Rõ là quá sức tưởng tượng.
Cho nên, có trách thì cũng chỉ có thể trách là do đám người trên kia quá mức chèn ép người khác, không cho ai được quyền có tiếng nói mà thôi.
Mà, dù sao thì cũng phải cảm ơn Cửu Lâu Xà Tà Thần một tiếng chứ nhỉ? Dù sao ông ta cũng đã đem Ưng tộc dâng lên đến tận miệng nàng cơ mà.
Miếng mồi ngon như vậy, ông ta không dùng, thực phí.
Mà, hình như nàng hẫng tay trên của ông ta cũng đã là lần thứ hai rồi nhỉ?
“Chủ nhân, bọn chúng tới rồi.” Ma Long lên tiếng.
Diệp Lạc Hy liền tháo bỏ kết giới che mắt, một vạn quân thủ thành xuất hiện một cách đột ngột, khiến đám người Ưng tộc cũng không kịp tích ứng mà phải thắng gấp ngay giữa không trung.
“Đừng sợ! Chỉ là một vạn quân của ả tiện nhân Diệp Lạc Hy mà thôi!” Tướng quân Ưng tộc Hạ Lục Đình ra lệnh: “Giết chết bọn chúng.
Ai giết được người của ả ta sẽ được thăng cấp, thưởng một ngàn kim tệ đỏ.”
Giống như uống phải tiết gà, hết tốp này đến tốp khác Ưng tộc đều phóng những sợi lông vũ sắc bén và cứng cáp như dao găm về phía bọn họ.
Ngay lập tức, đoàn quân thủ thành dàn trận, xếp đội hình chia nhỏ ra, một tổ đội có mười hai người.
“Ha! Cho dù chúng có làm gì cũng không thể thoát được hàng chục vạn mũi tên này giết chết chúng được đâu!” Bọn chúng cười nhạo những người bên dưới.
Đột nhiên, những mũi mũi lông vũ phóng tới đều bị những chiếc khiên xoáy lên như nước và gió làm chệch quỹ đạo, phóng ra xung quanh.
“Cái….” Hạ Tử Hiên kinh ngạc.
“Phóng lông! Mau phóng lông!” Bọn chúng điên cuồng gào lên.
Đương nhiên, những sợi lông vũ đó không thể nào phóng xuyên qua được cái khiên gió và nước mà Diệp Lạc Hy huấn luyện binh sĩ tạo thành.
Cho nên, Hạ Tử Hiên mới biết là mình đã đánh giá Diệp Lạc Hy thấp tới cỡ nào.
Bởi vì Diệp Lạc Hy không hề đơn thuần chỉ là một kẻ chỉ biết cậy thế sư phụ.
Mà chính xác mà nói thì, Diệp Lạc Hy chưa từng, và cũng không bao giờ cậy thế Độc Cô Tư Dạ mà làm càng.
Hiện tại cũng vậy, tương lai cũng vậy, một ngàn năm trước cũng vậy, mà đời trước cũng vậy.
Đột nhiên, một tinh linh lôi ra lệnh cho quân binh thủ thành rằng: “Phóng tên!”
Ngay lập tức, một loạt mũi tên được đám quân sĩ phóng lên.
Nhưng dường như, đó không phải là mũi tên bình thường.
Mà là mũi tên được làm bằng căn linh, nên có khả năng định vị rất cao.
Bất cứ cai trúng tên, đều bị một thứ gì đó từ mũi tên nở bung ra, bọc cả người bọn họ lại rồi rớt xuống bên dưới.
“Chết tiệt! Diệp Lạc Hy! Ta xem thường ngươi rồi!”Hạ Lục Đình nghiến răng, nhìn trong đám hỗn loạn bên dưới.
Đột nhiên, bên phải của hắn lóe lên một tia sáng.
Hạ Lục Đình nghiêng người né qua một bên.
Tia sáng đó phóng qua một bên tai của Hạ Lục Đình, đụng trúng một tên ở đằng sau hắn.
Ngay lập tức, cái tên đó đột nhiên phát sáng rồi biến mất.
Đây là không gian hệ?
“Chậc! Tưởng dính rồi chứ?” Một tiếng tặc lưỡi vang lên, khiến hắn ta phải quay lại đằng sau để xem xem đó là ai.
Đôi mắt đỏ cọc như máu, mái tóc dài đen nhánh, gương mặt lãnh tĩnh không tì vết, cùng với khí chất bức người như vậy, đủ để cho gã ta hiểu, người này không phải là người dễ chơi.
Đặc biệt là ánh mắt đỏ cọc kia, bản năng của Hạ Lục Đình mách bảo hắn rằng, tên này vô cùng nguy hiểm.
“Tam Lang.” Một tiếng gọi ở bên dưới vang lên, khiến nam tử kia phải chú ý đến.
Sát khí trong mắt hắn chớp mắt tan biến, lộ ra một sự ôn nhu khó tả.
“Ân, ngươi gọi ta?” Tam Lang nở nụ cười vô lại hỏi người bên dưới.
Ma Long ở dưới hướng lên hắn, gọi lớn: “Ngươi đánh vừa vừa thôi nhé! Gãy xương thôi, đừng chết là được rồi.”
“Hảo.
Nghe lời ngươi.” Tam Lang khẽ cười.
Hạ Lục Đình đen cả mặt.
Cuộc nói chuyện này bị nguyền rủa à? Nghe thì ôn nhu đấy, nhưng sao đậm mùi giết chóc thế hả giời ơi?
Keng!
Ngay lập tức, Tam Lang đã xuất hiện ngay trước mặt Hạ Lục Đình.
Chỉ một đao của Tam Lang mà Hạ Lục Đình đã văng mạnh về đằng sau, đập mạnh vào một cái cột đình, khiến cả cái cột đình ấy gãy làm đôi, còn Hạ Lục Đình thì ghim sâu cả người vào trong bức tường lớn đằng sau.
Nếu như không phải Hạ Lục Đình có quang căn, nhanh chóng tạo ra kết giới để bảo vệ chính mình thì cú va đập vừa rồi mà Tam Lang đánh gã, có lẽ gã đã tan xương nát thịt.
Lúc này, Hạ Lục Đình mới biết, kẻ kia nhắc nhở Tam Lang này đúng là không có thừa.
Lần này, ả tiện nhân Diệp Lạc Hy kia quả nhiên là nuôi cao thủ bên mình cơ à? Thú vị, thú vị đấy!
Hạ Lục Đình nghiến răng, gã đứng dậy, tự tách mình ra khỏi bức tường, gã nhìn Tam Lang ở trên đó, rồi lấy từ trong người ra một viên thuốc, giống hệt như viên thuốc mà Hạ Tử Dật từng uống.
Tam Lang thở dài não lòng nhìn Hạ Lục Đình chật vật bởi thứ thuốc cường hóa vô bổ mà Cửu Lâu Xà Tà Thần đã cho bọn họ uống, trong lòng thầm than rằng: “Ôi chao, sao trên đời này có lắm kẻ thiên đường muôn lối không thích đi, địa ngục không cửa cứ thích đâm đầu vào chết thế nhờ?”
Mà, chuyện cũng chẳng liên quan đến hắn.
Dù sao hắn chỉ cần đánh tên này nát xương, không chết là được rồi..