Tru Tiên Đài là một nơi như thế nào, hẳn là ai cũng biết được sự đáng sợ của ánh sáng Tru Tiên.
Và kẻ tường tận nó hơn bất cứ thứ gì, hơn bất cứ ai chính là Diệp Lạc Hy.
Đương nhiên, ngay lúc đó, phần hồn của nàng mang oán hận rất lớn, lớn hơn sức mạnh của ánh sáng Tru Tiên Đài.
Cho nên, ý thức của nàng chưa tan hết.
Nàng nương theo một mảnh hồn tàn, ngụ tại một cánh của Liên Hoa Cửu Sắc ở Minh giới, chứng kiến vạn sự đổi thay trên đời.
Trong đó, đương nhiên có cảnh tượng Lâm Túc, Khang Tư và Nữ Oa giúp nàng giải oan thế nào, minh bạch cho nàng trong sạch ra sao.
Và cũng đương nhiên, có cả cảnh Tiêu Ức Thanh dùng cả hồn lẫn các của mình để tế cho Hồ Hồi Ức, mở ra một con đường cho Đế Quân và Tiêu Nguyệt Dạ trở về quá khứ tìm nàng, sửa chữa sai lầm của họ.
Nhưng mà, làm sao họ có thể biết được, ngay khi họ vừa đi rồi, con trai nàng cũng hồn phi phách tán, thịt nát xương tan, vĩnh viễn biến mất, không bao giờ có thể cứu chữa được nữa hay không?
Dù cho Diệp Lạc Hy có hận con trai mình là thật, nhưng nhìn nó như vậy, chính nàng cũng không đành lòng.
Thật lòng mà nói, đối với Tiêu Ức Thanh, Diệp Lạc Hy dù cho có trách nó đã đối xử với nàng như thế nào, nhưng cũng không hận nó nữa.
Dù sao, ân nghĩa hai bên cũng đã trả hết, cho nên, nàng cũng không muốn nhắc đến tiểu tử này.
Tuy nhiên, hôm nay nếu như đã có thể nói, chi bằng nàng cũng chẳng có gì phải che giấu cả.
Suy cho cùng, với thực lực của nàng hiện tại, nàng tự tin là bản thân đã có đủ khả năng để lật cả tam thiên cùng lục địa thất hải rồi.
Chẳng qua, điều khiến nàng còn kìm nén và che giấu bản thân mình lâu đến như vậy, chẳng qua là vì một thứ: Thánh Chiến Bảy Ngày – Cửu Lâu Xà Tà Thần.
Nàng dù cho có muốn lật đổ Tam Thiên cũng tuyệt không muốn kéo theo sinh linh đồ thán như ông ta.
“Con….” Đế Quân kinh ngạc đến mức trợn mắt, há miệng mà không thể làm gì được nàng.
Nếu như thực sự mọi thứ đúng như những gì nàng thừa nhận, thì có nghĩ là chuyến đi trở về quá khứ này của hắn ta, công dã tràng rồi.
“Ta hỏi ngài lại một lần nữa.
Vì sao lúc đó lại thu nhận ta? Vì ta giống a nương ta, hay là vì ta có đa căn linh?” Nàng hỏi ông ta, lạnh lùng một cách đáng sợ.
Độc Cô Tư Dạ bây giờ mới biết sợ rồi.
Diệp Lạc Hy lúc này không khác gì kẻ bị hại chết dưới tay hắn, sống lại đòi mạng hắn cả.
Nếu là kẻ khác, hắn nhất định sẽ một chưởng đánh chết nàng.
Nhưng, Diệp Lạc Hy không chỉ là đồ nhi của hắn, không chỉ là người khiến hắn thấy tội lỗi đến cùng cực nhất mà còn chính là cốt nhục duy nhất của Ngọc Tỷ.
Hắn không dám xuống tay.
Diệp Lạc Hy nhìn thần tình này của Đế Quân, nàng đã biết hắn thực lòng biết sợ rồi.
“Ngài không trả lời, vậy thì để ta trả lời giúp ngài nhé.” Nàng cười lạnh, bước từng bước về phía Độc Cô Tư Dạ mà nói rằng:
“Ngài thu nhận ta, là vì ta giống Ngọc Tỷ thần quân, từ nét mặt, giọng nói, hình dáng, đến cả cái bóng của ta cũng giống nàng.”
“Nhưng sau đó, ngài phát hiện ra, ta không phải là Ngọc Tỷ lịch kiếp, càng không phải là kẻ nào giống Ngọc Tỷ.
Mà chính là cốt nhục của Ngọc Tỷ cùng Ma Thần Thạch Diệp Vân Kiệt.”
“Ta mang thân xác giống mẫu thân ta, giống đến kỳ lạ.
Nhưng đôi mắt của ta, phong cách của ta, nhân phẩm của ta lại giống hệt phụ thân của ta.”
“Ngài phát hiện ra, vừa hận ta, vừa chán ghét ta vì ta giống cha ta, không thể thay thế làm hình bóng của mẫu thân ta bên ngài.”
“Cho nên, ngài đem sự uất ức, tức giận cùng buồn bực tích tụ bao nhiêu năm qua đối với cha ta, trút hết lên người ta.”
“Ngài mặc kệ ta sống chết, mặc kệ ta bệnh tật, mặc kệ ta đau đớn, mặc kệ ta chết đi sống lại bởi những lần “dạy dỗ” của người.”
“Cuối cùng, khi ta lớn mạng không chết, ngược lại còn có thể lịch kiếp lên làm thần tiên, ngài lại xóa hết toàn bộ chiến tích của ta, công lao của ta ở lục địa thất hải.
Sau đó, cấm đoán ta được phép ở bên ngoài gọi ngài là sư phụ.”
“Sau này, cho dù ta có dùng tủy luyện thành đan cứu ngài, ngài biết rõ điều đó, nhưng chỉ cần Thanh Hà nhận công lao thay ta, ngài liền cho rằng là ta lấy tủy của Thanh Hà, khiến nàng ta khóc lóc với người như vậy.”
Nàng không khóc, nhưng hai hàng lệ cứ như vậy mà tuôn trào.
Đôi mắt ngày nào luôn nhìn hắn bằng một cách ngưỡng mộ, yêu thương, nay lại nhìn hắn bằng sự oán niệm chồng chất, một sự hận thù vĩnh viễn không tan.
“Đế Quân, ta muốn hỏi ngài, ngài xem ta là cái gì? Rốt cuộc thì ngài xem ta là cái gì?!”
“Ta xem ngài như phụ mẫu tái sinh của ta, xem ngài như đấng cứu thế của ta, là ánh bạch nguyệt quang duy nhất trong đời ta.
Ngài từng là tất cả đối với ta.
Và trong lòng ta, ngài luôn chiếm một vị trí quan trọng, giống như phụ mẫu ta tái sinh vậy.”
“Vậy thì ngài xem ta là cái gì?! Ngài xem ta là cái gì?! Ngài xem ta là vật thay thế của mẫu thân.
Ngài xem ta là nơi để ngài trút sự bực tức của ngài từ phụ thân.
Ngài xem ta là con chó trung thành, gọi thì đến đuổi thì đi.
Ngài xem ta chẳng là cái gì hết ngoài một thứ kim tởm cần được bài trừ trong mắt ngài.”
Nàng nghiến răng, hét lên từng câu từng chữ, đem theo sự oán hận cùng bực tức của mình qua lời nói, chất vấn kẻ trước mặt.
Nàng ôm lấy ngực mình, khó thở đến cùng cực.
Đau quá! Tim nàng đau quá! Nó đau lắm, giống như có hàng vạn mũi dao đang đâm toạc, xé nát, nuốt chửng thứ đang đập thình thịch trong lồng ngực nàng vậy.
Đau đớn quá!
Hít thở vài lần để bình tĩnh, nàng nhìn Đế Quân, nở một nụ cười thê lương, nàng hỏi ông ta:
“Đế Quân ơi Đế Quân… à không.
Nếu như theo đúng thứ tự, trước sau, ta nên gọi ngài một tiếng “cữu cữu” chứ gỉ?”
Đế Quân kinh hoảng đến mức, hắn ngã ra đất, sợ hãi nhìn Diệp Lạc Hy, tay chân hắn run lên từng chập.
“Cữu cữu a cữu cữu.
Ngài cùng mẫu thân ta kết bái làm tỷ muội, rốt cuộc lại yêu nàng say đắm biết bao nhiêu đây?”
“Cữu cữu a? Tại sao con chết rồi, ngài không đi tìm tàn hồn của ta? Lại dùng mạng của con ta để tế Hồ Hồi Ức? Tại sao không ngăn cản nó?”
“Cữu cữu a.
Người nói xem, có phải là người dù cho có ở đây quỳ lạy ta, lạy cũng không hết tội hay chăng?”
“Cửu cữu a.
Ba trăm năm ở Ngục Vô gián đó, ta đau đớn bao nhiêu, tuyệt vọng bao nhiêu đây? Lúc ta đứng trên Tru Tiên đài, tư vị thế nào? Ngài có hiểu không? Lúc đồ nhi ta bị Bạch Liên sai khiến sát hại ta, tại sao ta luôn đánh ánh mắt về phía người? Tại sao? Ngài có biết hay không?”
Mỗi câu nói của Diệp Lạc Hy, nàng đều tiến một bước, Độc Cô Tư Dạ lại sợ hãi mà lùi một bước.
Hắn không nghĩ rằng, bản thân trở về quá khứ sửa chữa lỗi lầm, lại càng sửa càng sai, càng sai càng không thể quay đầu lại thế này.
Diệp Lạc Hy không chỉ là kẻ “trùng sinh”, mà còn là một linh hồn mang oán niệm một cách nặng nề mà trùng sinh tìm đến hắn.
Hắn đã đánh giá con người Diệp Lạc Hy thấp đến cỡ nào chứ? Hắn thật sự sai rồi.
Sai không kịp quay đầu lại nữa.
Mỗi lần nàng chất vấn hắn một câu, mỗi lần nàng tiến một bước, lại khiến hắn sợ hãi đến mức, hắn ngã ra đằng sau từ lúc nào hắn cũng chẳng biết.
Thậm chí, hắn ngã ra đất cũng sợ hãi Diệp Lạc Hy như chính Ngọc Tỷ đang trở về chất vấn hắn vậy.
Hắn sợ đến mức, tưởng chừng như Diệp Lạc Hy sẽ thật sự có thể mượn hình bóng của Ngọc Tỷ để xuống tay với hắn vậy.
Hắn sợ điều đó còn hơn cả cái chết.
Đoạn, tay hắn xuất hiện một đoạn nhuyễn tiên dài màu đỏ, hắn siết chặt lấy nó, lồm cồm đứng dậy, bộ dáng hắn vừa sợ vừa nhếch nhác, chĩa nhuyễn tiên về phía nàng mà quất lên mấy cái liền, nói: “Ngươi đừng qua đây! Tuyệt đối đừng qua đây!”
Những cái quất roi đó không hề động chạm gì đến Diệp Lạc Hy, nhưng khiến cho cả thư phòng của nàng trong phút chốc nát bươm đến mức đáng sợ.
Đoạn, hắn mới ý thức được, dường như mọi thứ có gì đó không bình thường thì lúc này, đột nhiên, Diệp Lạc Hy nhìn hắn nở một nụ cười đắc thắng, cùng khinh miệt.
Nàng quỳ xuống đất, ôm mặt, bật khóc nức nở.
“Hức! Oa! Đế Quân, ta biết sai rồi! Ta thực sự biết sai rồi! Đừng đánh ta! Đừng đánh ta!” Rồi đột nhiên, cả người nàng, y phục của nàng rách hết ra, rướm cả máu, nhìn giống như vừa bị bạo hành xong vậy.
“NGƯƠI LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ?!”
Từ bên ngoài, một nam nhân với mái tóc bạch kim, cả người vận thanh y, gương mặt nam nhân tuấn tú, đẹp đến không tỳ vết.
Nhưng gương mặt ấy lại chứa đựng sự tức giận đến mức, hận không thể một chưởng đánh chết kẻ trước mặt này.
Ông ấy chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn - Ngọc Thanh Tử Hư Cao Thượng Nguyên Hoàng Thái Thượng Đại Đạo Quân: Ngọc Thanh Nguyên.
Diệp Lạc Hy co người lại hết mức, đưa hai tay cao lên quá đầu, cố gắng thu mình vào thế thủ, để tránh những trận đòn roi sắp trút như mưa lần thứ hai lên người nàng.
“Lạc Hy!” Ngọc Thanh Nguyên vội vàng đẩy Độc Cô Tư Dạ sang một bên, vội vàng đến xem chất nữ của ông thế nào.
Nhìn thấy những vết đòn roi này đang rướm máu trên người nàng, ông càng trắng mặt hơn.
Hóa ra, những gì mà Hồ Hồi Ức đã từng nói với ông là hoàn toàn đúng.
Chẳng qua, ông quá tin tưởng vào nhân phẩm làm người của Độc Cô Tư Dạ, cho nên luôn nửa tin nửa ngờ, chỉ mộc mực tin Diệp Lạc Hy là cháu ruột của mình.
Nay ông đã được chứng kiến một màn như vậy, ông không tin cũng không được nữa rồi.
“Hức! Đừng đánh con nữa.
Sư phụ! Sư phụ! Con sai rồi! Con sai rồi!” Diệp Lạc Hy một mực chống cự, vừa lùi vừa cố gắng ôm lấy người mình, dãy dụa.
Ngọc Thanh Nguyên càng nhìn thấy tình cảnh này, cùng những vết thương trên người của Diệp Lạc Hy đang rướm máu, quần áo của đứa nhỏ cũng rách bươm.
Chỉ có thể thở ra một hơi đầy đau lòng.
Ông chỉ đành cởi áo ra, choàng lên người Diệp Lạc Hy, rồi ôm đứa cháu nhỏ này của mình lên, bước ra cửa.
“Nguyên Thủy Thiên Tôn… ta….” Độc Cô Tư Dạ còn chưa nói hết, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã dùng ánh mắt lạnh băng, trừng trừng đầy lửa giận mà nhìn Độc Cô Tư Dạ, ngắt hẳn lời hắn: “Chuyện hôm nay bổn tôn hôm khác sẽ đến để hỏi ngươi sau.
Đừng có làm ta thêm tức giận nữa.”
Độc Cô Tư Dạ chỉ Diệp Lạc Hy đang ngất xỉu trong tay của Nguyên Thủy Thiên Tôn, nói không được lời nào.
Nhưng hắn nhanh chóng tỉnh táo, hỏi lại: “Là ta dạy dỗ đồ đệ, ngài dùng quyền gì dẫn nó đi?”
“Dùng quyền ta chính là gia gia của nó.”
Độc Cô Tư Dạ trợn mắt.
Cái gì?
Chuyện Diệp Lạc Hy là nhi nữ của Ngọc Tỷ, được Đế Quân giấu rất kỹ, ngay cả dù Lâm Túc có biết thì hắn cũng dùng quyền hạn ép ông ta không được nói, để tránh việc thân phận của nàng bại lộ.
Nhưng Diệp Lạc Hy dù cho có biết, nàng ta làm sao có thể chấp nhận và đi rêu rao bản thân là con của tội đồ kia chứ?!
“Nó không phải.”
“Nó chính là khuê nữ của Ngọc Tỷ và Diệp Vân Kiệt.” Nguyên Thủy Thiên Tôn trừng mắt nhìn Đế Quân.
Hắn câm nín, không biết nói gì cả.
“Đế Quân, chuyện hôm nay, lão già này hôm khác sẽ đến thỉnh giáo ngài sau.
Còn đứa nhỏ này, ta sẽ đưa nó đi.”
Nói rồi, bóng dáng của Nguyên Thủy Thiên Tôn nhoáng một cái đã biến đến hậu viện của nàng, bỏ lại Độc Cô Tư Dạ ở đó, cùng với bốn đôi mắt đang nhìn hắn đầy căm hận từ trong bóng tôi..