Diệp Lạc Hy nghe như vậy, bật cười rồi nói: “Hoán đổi như vậy, nhưng thể xác thì sao chứ? Cái này thì ta biết rõ.
Thiên Minh Kính của Thiên Hậu có khả năng như thế này chứ gì.
Nhưng mà…” Diệp Lạc Hy hỏi: “Thiên Tư Tư chỉ có năm căn linh, vậy năm căn linh này của nàng ta thuộc những căn linh nào? Đều nằm trong nhóm nguyên tố.
Tuy nhiên, nếu như nàng ta không có một cơ thể nào tốt để chứa đựng được thứ trong ta, ta sợ chính sự hoán đổi này sẽ khiến nàng ta bị thương, rất nặng đấy.”
Chu Sa và Tiêu Nguyệt Hoa hỏi Diệp Lạc Hy: “Rốt cuộc là tỷ/chàng cường đại đến cường độ nào rồi chứ?”
Diệp Lạc Hy khẽ cười rồi nói: “Đủ để đấu một trận sống còn cùng Ma Tôn và Đế Quân.”
Ma Tôn và Đế Quân chính là hai đại cường giả duy nhất ở thế giới này đạt cảnh giới Huyễn Vương cấp bảy trước ba vạn tuổi.
Diệp Lạc Hy kia chỉ mới có một ngàn tuổi, làm sao có thể chứ?!
Nữ tỳ kinh hoảng đến tái mặt, không dám ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lạc Hy.
Lúc nãy, chính ả ta còn đang la lối gọi tên họ của Diệp Lạc Hy.
Diệp Lạc Hy xốc ả ta đứng dậy, nói rằng: “Ngươi về bẩm báo với chủ nhân của ngươi, hãy cẩn thận với Thiên Minh Kính một chút.
Bởi vì nếu như nàng ta dám dùng nó để cướp đi sức mạnh của ta, thì cẩn thận một chút.
Vong mạng thì ta không chịu nổi trách nhiệm đâu.”
Lời thì thầm đầy ôn hòa cùng nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra cứ như là một lời cảnh cáo chứ không phải là đe dọa.
Tiểu hạ nữ sợ đến mức hai chân run run, đứng không vững, chạy không được mà nói cũng chẳng xong, chỉ có thể ú ớ, lắp bắp đầy sợ hãi trước cái uy áp của Chu Sa và Tiêu Nguyệt Hoa đồng loạt lan tỏa ra khắp nơi, cứ như muốn chèn ép ả ta đến mức nghẹt thở.
Diệp Lạc Hy khẽ vỗ vai hai người nọ hạ hỏa, rồi nói rằng: “Bổn thượng thần rất bận.
Hiện tại ta không có nhiều thời gian để chơi với các ngươi.
Còn nữa, nói chủ nhân của các ngươi giữ cái mạng mình tốt một chút.
Đừng làm ta thất vọng là được.”Diệp Lạc Hy khẽ cười, rồi nói: “Nói với quận chúa rằng, trận đấu này ta chỉ chấp nhận khi nó được thực hiện trước tam quân thiên giới.”
“Được.
Được.
Nô tỳ sẽ đi bẩm báo ngay.” Rồi nàng ta chạy như ma đuổi.
Tiêu Nguyệt Hoa và Chu Sa theo Diệp Lạc Hy và trong phủ, lại nghe Diệp Lạc Hy hỏi rằng: “Nếu như có kẻ rắp tâm không tiếc mạng muốn giết ta, hai người sẽ làm gì?”
Đột nhiên bị hỏi như vậy, làm cho sắc mặt của Tiêu Nguyệt Hoa và Chu Sa đen thui theo.
“ .
, !!!!! $&(&$%&^%$$%^& &%&$&^^(% >?.