Nói về địa vị, có thể dùng quan hệ để nói chuyện.
Nhưng xét về thực lực, có thể dùng bá khí hoặc uy áp để nói chuyện.
Chỉ riêng lần bộc lộ một chút uy áp lúc nãy, Diệp Lạc Hy đã đe dọa thành công mấy tên công tử bột trước mắt, để chúng tránh xa nàng ra.
Không phải là Diệp Lạc Hy kiệm lời, chẳng qua nàng vừa lười lại không vừa mắt mấy tên ăn không ngồi rồi này mà thôi.
Cho nên, mới có cảm giác chán ghét.
Đột nhiên nàng nhớ đến cái gì đó, rồi lẩm bẩm cho một mình mình nghe: “Không phải là tiểu tử kia bày ra Hồng Môn Yến, muốn lấy ta làm bia đỡ để thanh trừng Thiên giới đó chứ?”
Bạch Trần Việt vẫn không hiểu Diệp Lạc Hy lẩm bẩm cái gì, còn sợ rằng nàng đang triệu hồi ra cái gì đó đáng sợ muốn chết, đại khai sát giới ở đây thì chết mất.
Cho nên, hắn mới tức, lập tức đập ót nàng một cái thật mạnh cho nàng tỉnh rồi mắng: “Ngươi lên cơn đủ chưa? Chưa uống rượu mà đã muốn lên mái lật ngói rồi sao?”
Diệp Lạc Hy tỉnh táo, cay mày nhìn Bạch Trần Việt, làu bàu nói: “Đau đấy!”
Nàng ngẩng đầu lên nhìn người kia, lại nở nụ cười vô hại, đáp rằng: “Thật ngại quá, sáng ra ta có uống chút rượu ở chỗ bằng hữu rồi mới tới đây.
Ta chẳng qua chỉ là một tiểu tiên trông coi thư phòng, may mắn được mời dự đến nơi này.
Cho nên mới mạo phạm một chút.
Ta họ Diệp, tên Vô Danh.”
Diệp Vô Danh?
Thần tiên ở Thiên giới họ Diệp không nhiều.
Nhưng chỉ cần là họ Diệp thì đều rất đáng sợ.
Diệp Đình Tu, Diệp Vân Kiệt, Diệp Lạc Hy,….
Đều là những cái tên hiển hách anh tài của Thiên giới qua các thời gian.
Cho dù là ai cũng cảm thấy nể sợ.
Nhưng Diệp Vô Danh này lại…..
“Này, cậu có quan hệ gì với Bách Chiến Thượng Thần không? Ngài ấy cũng họ Diệp giống cậu ấy.” Một người khác trong đám nam tiên hỏi nàng.
Diệp Lạc Hy ngạc nhiên, sau đó tỏ vẻ kinh ngạc, hỏi: “Ý các cậu là tôi có quan hệ gì đó với Lạc Hy thượng thần sao?”
Đám người bọn họ mong chờ câu trả lời của nàng, còn nàng thì thản nhiên tỉnh queo mà đáp: “Làm sao có chuyện đó được chứ? Ta chẳng qua chỉ là tên quản lý sổ sách của một vị thần khác, làm sao có thể quen được vị đại nhân lớn đến như vậy chứ?”
Đám người đó kinh ngạc, khóe miệng giật giật hai cái.
Bạch Trần Việt đỡ trán, cảm thấy nhân sinh của mình luôn có vấn đề.
Diệp Lạc Hy còn nói thêm vào bằng ánh mắt ngây thơ vô tội rằng: “Nhưng lúc nãy ta được một vị tướng quân dẫn đến đây.
Hắn nói ta ngồi đây một lúc sẽ có đại hỉ sự dành riêng cho ta.
Cho nên ta ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ.
Không phải là ta ngồi sai chỗ chứ?”
Bạch Trần Việt trợn cả mắt, há cả miệng trước lời nói dối trơn như nước chảy của Diệp Lạc Hy.
Mới có vài năm không gặp, kỹ năng miệng lưỡi khua môi múa mép của người này lại tăng thêm nữa rồi sao?
Đám người đó còn kinh ngạc hơn.
Chẳng hiểu sao trong lòng lại dấy lên cảm giác thương tâm đồng cảm.
Tên đã bị đặt là Vô Danh, đã vậy việc làm chỉ có thể quanh quẩn suốt ngày ở thư phòng, bị bắt ép bóc lột sức lao động, lại còn không được học lễ nghi đàng hoàng, chưa kể là còn bị người ta dụ đến đây ngồi.
Một mầm non của Thiên đình thế này không thể bị đám võ tướng kia hại chết được a a a.
Có thể nói, những người xung quanh bị thần tình lúc say của tiểu tử non choẹt chưa trải sự đời này dọa cho, cho nên mới tin là tiểu tử ngây ngô như hài tử này có giữ thâm tàng bất lộ gì gì đó, mới dụ đứa nhỏ này ngồi đây, mới khiến đứa nhỏ này chịu vạ.
Cũng may lúc nãy trước khi tới, bọn họ có bàn bạc với nhau.
Mặc dù tiểu thiên tôn có chủ ý rất đích xác.
Nhưng xét trên thực tế, những lần tiểu thiên tôn ra kiến nghị bất cứ chuyện gì thì hậu quả đều vô cùng khó lường.
Không ít người đã từng vì trò đùa quá trớn của nàng ta làm cho chao đảo, khốn đốn một phen.
Ngay cả sinh phụ, sinh mẫu của nàng cũng không có biện pháp dạy dỗ.
Vì vậy, bọn họ cho rằng tên ngốc đến cả sĩ diện của bản thân còn chẳng biết, đến với nơi xa lạ và náo nhiệt nhưng cũng đầy thị phi như thiên đình này cũng xem như lần đầu, khó tránh bị người khác xem như con mồi ngon mà làm hại.
Thực tế, Vương Cung Triệt cũng đã từng bị như vậy ngay ngày đầu tiên hắn bước chân lên Thiên giới.
Nếu như ngày đó hắn không gặp được Nhạc Tử Liêm chân quân, sợ rằng chính hắn cũng thảm hại không kém tiểu tử này hiện tại.
Tuy ban đầu có thể hơi ghét tên tiểu tử mặt trắng, tuấn lãng băng sương, thu hút người nhìn này của tiểu tử chưa trải sự đời, nhưng Vương Cung Triệt cũng không phải tiểu nhân đến độ thấy chết không cứu.
Cùng lắm cứu rồi bắt nạt tên ngốc vô tri này sau cũng được mà.
Cho nên, mấy vị nam tiên ấy đối với tiểu đệ mặt trắng như cục bột nhỏ này càng vô cùng thương cảm hơn, ra chiều khuyên nhủ: “Tiểu đệ ngoan, đừng ngồi ở đây nữa, mau đứng dậy, xuống đây ngồi cùng chúng ta.
Nếu không lát nữa bị đám võ tướng kia ức hiếp, tên trói gà không chặt như ngươi lại chịu thiệt thì thế nào?”
Vì vậy, Diệp Lạc Hy được cả một đám nam tiên kéo ra khỏi chỗ ngồi “nguy hiểm chết người” kia, bỏ lại một Bạch Trần Việt trong lòng đang mặc niệm câu “dĩ hòa vi quý” cả vạn lần.
Từ xa, Ngọc Thanh Vy chán nản dẩu mỏ nói: “Xùy! Chán phèo! Ta còn tưởng là nàng sẽ đánh lớn một trận chứ?”
“Chẹp, tiểu thiên tôn à, người đánh giá mức độ giả ngây giả ngô của sư phụ bọn ta thấp quá rồi đó.
Người đừng quên, sư mẫu chúng ta là những kẻ thiên hạ đệ nhất bạch liên hoa đó.
Có thể dùng nước mắt để câu dẫn được sư phụ bọn ta nha.” Lam Hạo vừa ăn dưa hấu, vừa tán dương sư phụ nhà mình.
Ngọc Thanh Vy tức giận dậm chân: “Bảo sao lần trước ta nói nàng bọn hắn ức hiếp ta, nàng lại nhất mực không tin, còn bảo ta phải nhường bọn hắn nữa.
Thật là tức chết mà!”
….
Diệp Lạc Hy cảm thấy, thỉnh thoảng làm tiểu thần tiên, nghe đôi ba chuyện phiếm cũng vui đó chứ? Mặc dù hơi cực là nàng phải rót rượu cho bọn họ một chút nhưng cũng không vấn đề gì.
Những chuyện bát nháo ở Cửu Trùng Thiên đã lâu rồi nàng không được thưởng thức, nay được xem lại cũng xem như là trải nghiệm thú vui tao nhã đi.
“Vậy nên, Linh Bảo Thiên Tôn kia thực sự là một tên cầm thú không chính trực đến thế sao?” Diệp – giả làm đứa ngốc – Vô Danh tròn mắt, phấn khích hỏi lại.
“Chứ còn gì nữa? Diệp tiểu đệ, đệ nghe ta nói ấy nhé.
Vị trân bảo của Linh Bảo Thiên Tôn ấy, được miêu tả là vô cùng cực phẩm.
Hơn nữa còn là một người có thể trị được Linh Bảo Thiên Tôn.
Lần trước trong bọn ta có người giúp đưa sổ sách đến đó còn nhìn thấy Linh Bảo Thiên Tôn đang quỳ bàn giặt, tay bê chậu nước giữa sân mà trong khuê phòng, tiếng của vị đó còn mắng ra sa sả, nghe có hơi khàn một chút.
Hình như do mắng quá nhiều hay sao ấy.” Vị nam tiên áo đỏ kể rành rọt cho nàng nghe.
Diệp Lạc Hy tròn mắt.
Ui chao, gia gia của ta ơi.
Vậy mà lúc trước ngài còn tuyên bố với ta là nhất định phải thuần phục được tiểu hồ ly hoang kia nữa cơ mà? Bây giờ là ai thuần phục ai đây?
“Đệ có nghe chuyện liên quan đến Đế Quân chứ? Nghe nói là Đế Quân với Thái hậu tư thông, hai người họ đến con cũng sắp sinh rồi.
Dạo này Hậu viện và Đông cung đóng cửa kín lắm, không có nghe nói gì hết.” Vị nam tiên áo xanh lại tiếp tục nói.
Diệp Lạc Hy tròn mắt.
Hắn nói cái gì? Hắn nói ai cơ? Đế Quân với Thái Hậu á? Đồn gì kỳ vậy? Thà rằng đồn Nguyên Thủy Thiên Tôn đi uống rượu xong leo lên nóc nhà ôm đàn gảy khúc “thập bát mô” còn đáng tin hơn đó!
“Huynh kể rõ ta nghe được không?”
Nam tiên áo xanh nhấp trà, bắt đầu nói: “Đệ bị giam trong thư phòng lâu như vậy, cho nên không biết cũng phải.
Số là hai trăm năm trước, sau khi Thiên Hậu hóa thân thành Cửu Sắc Phượng Hoàng rời khỏi thiên giới một thời gian sau liền được Đế Quân đưa trở về.
Sau đó, hai người họ liền ở luôn trong Đông Cung, thậm chí đến ra ngoài còn chẳng cần ra nữa.
Cuối cùng thì Thái Hậu dạo trước bị một tiên nữ phát hiện ra thích ăn đồ chua, có biểu hiện buồn nôn mỗi khi gặp thức ăn nhiều dầu mỡ.
Đệ cũng đã từng nghe qua phụ nữ mang thai, đều là triệu chứng này.”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Một người khác thêm vào: “Thái hậu và Đế Quân đích thực là có tình ý.”
Khóe miệng Diệp Lạc Hy giật hai cái.
Đám người này, đúng là hóng hớt chuyện nào chuyện đó liền nổi hơn cả cồn luôn ha.
Tuy nhiên, chuyện này đúng là không thể xem thường được.
Diệp Lạc Hy biết hiện tại Dữ Quân đang ngụ tại Đông cung, nhưng cái tên đó trốn ở đâu thì không biết.
Nàng không sợ Thái Hậu hay Đế Quân liên thủ.
Dù sao sức mạnh của hai kẻ này nàng đều đã được nắm rõ trong lòng bàn tay.
Cho dù tình huống gì xảy ra nàng đều có cách để đối phó.
“Cho nên Diệp tiểu đệ, đệ đừng mãi ở trong thư phòng, cứ ra ngoài đi theo chúng ta, chúng ta nhất định sẽ giúp đệ mở mang tầm mắt.” Vương Cung Triệt cười hào sảng, tự tin vỗ ngực nói.
Diệp Lạc Hy còn đang định mở miệng đồng ý thì đằng sau nàng đã vang lên tiếng hỏi: “Thượng thần, người đã chơi đủ chưa?”
==== thông báo nhỏ của Lạc====
Lạc mới suýt chút nữa được ăn Tết với các cụ trên đường Lạc về quê, bây giờ Lạc mới hết đau, xuống được giường, vừa dọn nhà vừa trả nợ cho các nàng.
Tổng cộng ta nợ các nàng chương (tính cả bão chap Tết chương và nợ chương trước đó nữa là ).
Lạc không thể viết hết chương một lần được nên ta sẽ đăng mỗi ngày chương cho các nàng nhé.
Ta sẽ cố hết sức trả nợ cho các nàng để sau đó đăng lại truyện bình thường.
Thành thật xin lỗi các nàng vì thời gian trì trệ của Lạc vừa qua rất nhiều..