Nguyệt Thanh Huy vừa hô vừa chạy tới, tiểu tử này, vẫn lỗ mãng như vậy.
Vừa chạy tới, liền ôm lấy cổ Y Vân, lần này Y Vân không có đẩy hắn ra, ngược lại nhờ vậy nàng dễ dàng lẩn tránh, có thể ngăn cản tầm mắt tên ác ma đó.
Y Vân giờ khắc này việc muốn làm nhất là nhanh chân tìm chỗ trốn, nàng tuy không quay đầu lại nhìn nhưng vẫn cảm giác được hắn vẫn còn đứng đấy, bởi vì lưng nàng vẫn còn lưu lại cảm giác lạnh cả người.
Nguyệt Thanh Huy thì cứ làm loạn la hét: “Y Vân tỷ tỷ ngươi không thể đi, lưu lại đi!”
Ông trời ơi, vị tiểu thiếu gia này công phu làm nũng cũng thật cao thâm nha, hắn thật sự không muốn buông tha cho Y Vân mà.
Thật là một tiểu hài tử ương bướng, Y Vân thầm nghĩ.
Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới, người đánh xe chính là thị vệ của Long Mạc Đinh Lang. Vậy xe ngựa này ắc hẳn là xe của Long Mạc, đang từ trong Nguyệt phủ đi ra.
Y Vân quay đầu nhìn thấy Long Mạc từ rèm xe nhìn ra ngoài, hắn mày kiếm sắc bén, thần sắc thản nhiên, ánh nắng chiều tà chiếu sáng khuôn mặt hắn, nam tử này nhìn qua giống như một khối ngọc trong trẻo, lạnh lùng, tản ra khí ngọc sáng loáng. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Ánh mắt của hắn không nhìn về phía nàng, nhưng Y Vân sớm biết hắn đã nhìn thấy nàng, nếu không khoé miệng hắn sao lại lộ ra nét cười mỉa mai như vậy.
Thật tình vì sao mỗi lần đối diện với Long Mạc, nàng đều rơi vào loại tình huống như vậy, làm cho hắn đối với nàng hiểu lầm ngày càng sâu sắc, hình ảnh của nàng đối với hắn luôn là một nữ tử chỉ biết dụ dỗ người khác.
Bất quá Y Vân hiện tại cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, tên ác ma kia không biết đến bao giờ mới rời đi, Y Vân nhanh chóng suy tính tìm đối sách, nghĩ thầm không thể tái hồi Nguyệt phủ, hiện giờ chỉ có thể nhờ xe ngựa của Long Mạc một chút.
Y Vân nhanh chóng đẩy Nguyệt Thanh Huy ra, nói: “Đừng như vậy nữa, tỷ tỷ sẽ nhanh trở lại thăm ngươi.” Nói xong, hướng Đinh Lang nói: “Xin dừng xe, Y Vân có việc gấp muốn tìm Vương gia.”
Quay đầu hướng mẫu thân nàng nói: “Nương, mau lên xe.”
Y Vân nói xong liền nhảy lên xe ngựa, trở lại đỡ lấy hành lý từ tay mẫu thân, rồi dìu nàng lên xe, chui vào bên trong.
Động tác nàng phi thường lưu loát, mỗi khi tới thời khắc mấu chốt, Y vân là một người cực kỳ quyết đoán.
Mẫu thân không biết Y Vân vì sao làm như vậy, chỉ là tự nhiên thuận theo nàng.
Xe ngựa rất lớn, bên trong bài trí cũng thực xa hoa, Y Vân cùng mẫu thân có chút kinh hồn, sau liền ngồi ở một bên nhuyễn tháp.
Y Vân vừa ngồi xuống, liền hướng đánh xe Đinh Lang nói: “Đi nhanh lên.”
Đinh Lang hiển nhiên không ngờ tới Y Vân cùng mẫu thân hội chui vào trong xe, vốn tưởng rằng nàng còn cách cửa số cùng Vương gia nói chuyện.
Lúc này hắn vẫn còn ngu ngơ, mới vừa rồi không có ngăn cản nàng, không làm tròn bổn phận, thật sự là nghiêm trọng nha, đây chính là xe ngựa Vương gia, không phải người nào cũng có thể tuỳ tiện ngồi lên.
Đang phân vân không biết có nên hay không đem mẫu tử nàng bắt lấy, lại nghe nàng bảo hắn đi nhanh lên, thật là dở khóc dở cười mà.
“Đánh xe đi.” Long Mạc bỗng nhiên lạnh giọng nói.
Đinh Lang như trút được gánh nặng.
Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, Y Vân lặng lẽ nhìn ra ngoài, thế nào lại không thấy bóng dáng Quân Lăng Thiên, Y Vân có chút hoài nghi chẳng lẽ nàng nhìn nhằm. Mà Nguyệt Thanh Huy lại đứng tại chỗ thất thần, quên cả khóc.
Thật sự là xin lỗi tiểu đệ đệ, Y Vân trong lòng thầm nói.
Nhẹ xoa dịu tâm tình bấn loạn, nàng rốt cuộc cũng thoát khỏi tên ác ma kia.
Bỗng nhiên không hiểu vì sao Y Vân thấy rét lạnh cả người, cảm giác có người nào đó nhìn chăm chú vào nàng.
Nghiêng đầu sang hướng khác, chỉ thấy Long Mạc an nhàn ngồi ở bên phải nàng, sắc mặt như bạch ngọc, ánh mắt như hàn tinh. Gương mặt không một tia biểu cảm, trái lại khoé miệng vẫn mang theo nụ cười hàn băng đầy nộ khí.
Nam tử này có một khí chất trời sinh lãnh liệt, hình như hắn đối với bất cứ kẻ nào cũng đều không quan tâm, trừ người ở trong lòng hắn ra kẻ khác cũng không bằng một con kiến.
“Cô nương có thể nói cho bổn vương biết chuyện gì đang xảy ra hay không?” Vẫn là cái ngữ điệu lãnh đạm mà châm chọc đó, nghe vào tai Y Vân thật là đau lòng.
“Ta…là như vậy, ta gặp phải ác nhân, chỉ là tạm mượn xe ngựa Vương gia nhất thời ẩn trốn.”
“Nga, phải không?” Ngữ khí hắn nhẹ nhàng, hoàn toàn không chút tin tưởng.
Tin cũng được, không tin cũng được, bỗng nhiên Y Vân cảm thấy nàng ắc hẳn còn gặp lại tên ác ma kia.
Chưa bao giờ nghĩ đến, hắn nhất định còn có thể xuất hiện, lúc trước vì nhất thời trút giận, đắc tội Quân Lăng Thiên. Lại không nghĩ tới hắn sẽ ở Nguyệt phủ hội chờ nàng xuất hiện, chẳng lẽ hắn mỗi ngày đều không có việc gì để làm? Xem ra lòng dạ nam nhân cũng thực hẹp hòi nha, về sau ngàn vạn lần không nên đắc tội với bọn họ. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Nàng và nương tuyệt đối không thể thuê phòng ở bên ngoài, nếu không có một ngày có chết cũng không biết lí do vì sao.
Hiện giờ chỗ an toàn nhất, trừ bỏ Tướng quân phủ, chính là Vương phủ Long Mạc, cùng Hoàng cung. Nhưng Hoàng cung sao có thể tuỳ tiện để người vào, tuy nói nàng cùng công chúa có quen biết, cũng không dễ dàng gì có thể tiến vào. Mà Tướng quân phủ, cũng không thể trở về. Vương gia phủ, Y Vân vẫn chưa quên hôm qua nàng vừa mới từ nơi này đi ra.
Bất quá vì mẫu thân và tính mạng của mình, chỉ còn cách trụ lại Vương gia phủ.
Lại nói Quân Lăng Thiên cùng nàng kết thù, Long Mạc cũng không thoát khỏi liên quan, chỉ là nàng không thể nói ra thôi.
“Kỳ thật, không chỉ có mượn xe ngựa, chúng ta còn muốn mượn Vương phủ để lánh nạn.”
“Hừ.” Long Mạc hừ nhẹ một tiếng, không hề nhìn nàng, mà là hướng ra ngoài cửa sổ, biểu tình kia nói rõ là không có khả năng.
Hắn thậm chí ngay cả lời cự tuyệt cũng lười nói.
Vì mẫu thân mà cũng vì cái mạng nhỏ của nàng, Y Vân cũng thực cố chấp, ngươi càng phớt lờ ta, ta càng quyết tâm hơn, nếu không cùng ngươi vào phủ là không được.
Y Vân nhìn mẫu thân, mẫu thân căn bản chưa từng chú ý tới lời nói của nàng. Hai mắt còn cách màn xe, một mực nhìn chằm chằm vào Đinh Lang. Y Vân nghĩ thầm, mỹ nam ở trong xe, mẫu thân như thế nào lại nhìn ra bên ngoài, Đinh Lang kia có cái gì đẹp chứ.
“Hai người các ngươi thật sư không xuống xe sao?” Long Mạc đột nhiên hỏi.
“Thật sự có ác nhân muốn hại chúng ta, Vương gia cũng không thể thấy chết mà không cứu.”
Long Mạc không đáp lời, mà hướng Đinh Lang nói: “Đến Phồn Hoa Viên.”
Xe ngựa lặp tức thay đổi phương hướng.
Y Vân thầm nói: “Cái gì mà Phồn Hoa Viên, là hoa viên sao? Bất kể là nơi nào, ta cũng đi theo.”
Nguyên tưởng rằng bị tiểu thư từ Nguyệt phủ đuổi đi, liền sẽ không gặp lại Long Mạc, hiện giờ thế nào lại cùng hắn ngồi cùng một chiếc xe ngựa, còn có thể cùng hắn phút chốc bên nhau, cho dù không nghĩ tới thân phận nàng cùng hắn khác biệt ra sao, nhưng thế này cũng tốt.
Y Vân trong lòng si ngốc nghĩ ngợi. *thiệt tình seo Vân tỷ lại ngốc dữ zj chứ. Haizz
Nguyệt Thanh Huy vừa hô vừa chạy tới, tiểu tử này, vẫn lỗ mãng như vậy.
Vừa chạy tới, liền ôm lấy cổ Y Vân, lần này Y Vân không có đẩy hắn ra, ngược lại nhờ vậy nàng dễ dàng lẩn tránh, có thể ngăn cản tầm mắt tên ác ma đó.
Y Vân giờ khắc này việc muốn làm nhất là nhanh chân tìm chỗ trốn, nàng tuy không quay đầu lại nhìn nhưng vẫn cảm giác được hắn vẫn còn đứng đấy, bởi vì lưng nàng vẫn còn lưu lại cảm giác lạnh cả người.
Nguyệt Thanh Huy thì cứ làm loạn la hét: “Y Vân tỷ tỷ ngươi không thể đi, lưu lại đi!”
Ông trời ơi, vị tiểu thiếu gia này công phu làm nũng cũng thật cao thâm nha, hắn thật sự không muốn buông tha cho Y Vân mà.
Thật là một tiểu hài tử ương bướng, Y Vân thầm nghĩ.
Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới, người đánh xe chính là thị vệ của Long Mạc Đinh Lang. Vậy xe ngựa này ắc hẳn là xe của Long Mạc, đang từ trong Nguyệt phủ đi ra.
Y Vân quay đầu nhìn thấy Long Mạc từ rèm xe nhìn ra ngoài, hắn mày kiếm sắc bén, thần sắc thản nhiên, ánh nắng chiều tà chiếu sáng khuôn mặt hắn, nam tử này nhìn qua giống như một khối ngọc trong trẻo, lạnh lùng, tản ra khí ngọc sáng loáng. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Ánh mắt của hắn không nhìn về phía nàng, nhưng Y Vân sớm biết hắn đã nhìn thấy nàng, nếu không khoé miệng hắn sao lại lộ ra nét cười mỉa mai như vậy.
Thật tình vì sao mỗi lần đối diện với Long Mạc, nàng đều rơi vào loại tình huống như vậy, làm cho hắn đối với nàng hiểu lầm ngày càng sâu sắc, hình ảnh của nàng đối với hắn luôn là một nữ tử chỉ biết dụ dỗ người khác.
Bất quá Y Vân hiện tại cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, tên ác ma kia không biết đến bao giờ mới rời đi, Y Vân nhanh chóng suy tính tìm đối sách, nghĩ thầm không thể tái hồi Nguyệt phủ, hiện giờ chỉ có thể nhờ xe ngựa của Long Mạc một chút.
Y Vân nhanh chóng đẩy Nguyệt Thanh Huy ra, nói: “Đừng như vậy nữa, tỷ tỷ sẽ nhanh trở lại thăm ngươi.” Nói xong, hướng Đinh Lang nói: “Xin dừng xe, Y Vân có việc gấp muốn tìm Vương gia.”
Quay đầu hướng mẫu thân nàng nói: “Nương, mau lên xe.”
Y Vân nói xong liền nhảy lên xe ngựa, trở lại đỡ lấy hành lý từ tay mẫu thân, rồi dìu nàng lên xe, chui vào bên trong.
Động tác nàng phi thường lưu loát, mỗi khi tới thời khắc mấu chốt, Y vân là một người cực kỳ quyết đoán.
Mẫu thân không biết Y Vân vì sao làm như vậy, chỉ là tự nhiên thuận theo nàng.
Xe ngựa rất lớn, bên trong bài trí cũng thực xa hoa, Y Vân cùng mẫu thân có chút kinh hồn, sau liền ngồi ở một bên nhuyễn tháp.
Y Vân vừa ngồi xuống, liền hướng đánh xe Đinh Lang nói: “Đi nhanh lên.”
Đinh Lang hiển nhiên không ngờ tới Y Vân cùng mẫu thân hội chui vào trong xe, vốn tưởng rằng nàng còn cách cửa số cùng Vương gia nói chuyện.
Lúc này hắn vẫn còn ngu ngơ, mới vừa rồi không có ngăn cản nàng, không làm tròn bổn phận, thật sự là nghiêm trọng nha, đây chính là xe ngựa Vương gia, không phải người nào cũng có thể tuỳ tiện ngồi lên.
Đang phân vân không biết có nên hay không đem mẫu tử nàng bắt lấy, lại nghe nàng bảo hắn đi nhanh lên, thật là dở khóc dở cười mà.
“Đánh xe đi.” Long Mạc bỗng nhiên lạnh giọng nói.
Đinh Lang như trút được gánh nặng.
Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, Y Vân lặng lẽ nhìn ra ngoài, thế nào lại không thấy bóng dáng Quân Lăng Thiên, Y Vân có chút hoài nghi chẳng lẽ nàng nhìn nhằm. Mà Nguyệt Thanh Huy lại đứng tại chỗ thất thần, quên cả khóc.
Thật sự là xin lỗi tiểu đệ đệ, Y Vân trong lòng thầm nói.
Nhẹ xoa dịu tâm tình bấn loạn, nàng rốt cuộc cũng thoát khỏi tên ác ma kia.
Bỗng nhiên không hiểu vì sao Y Vân thấy rét lạnh cả người, cảm giác có người nào đó nhìn chăm chú vào nàng.
Nghiêng đầu sang hướng khác, chỉ thấy Long Mạc an nhàn ngồi ở bên phải nàng, sắc mặt như bạch ngọc, ánh mắt như hàn tinh. Gương mặt không một tia biểu cảm, trái lại khoé miệng vẫn mang theo nụ cười hàn băng đầy nộ khí.
Nam tử này có một khí chất trời sinh lãnh liệt, hình như hắn đối với bất cứ kẻ nào cũng đều không quan tâm, trừ người ở trong lòng hắn ra kẻ khác cũng không bằng một con kiến.
“Cô nương có thể nói cho bổn vương biết chuyện gì đang xảy ra hay không?” Vẫn là cái ngữ điệu lãnh đạm mà châm chọc đó, nghe vào tai Y Vân thật là đau lòng.
“Ta…là như vậy, ta gặp phải ác nhân, chỉ là tạm mượn xe ngựa Vương gia nhất thời ẩn trốn.”
“Nga, phải không?” Ngữ khí hắn nhẹ nhàng, hoàn toàn không chút tin tưởng.
Tin cũng được, không tin cũng được, bỗng nhiên Y Vân cảm thấy nàng ắc hẳn còn gặp lại tên ác ma kia.
Chưa bao giờ nghĩ đến, hắn nhất định còn có thể xuất hiện, lúc trước vì nhất thời trút giận, đắc tội Quân Lăng Thiên. Lại không nghĩ tới hắn sẽ ở Nguyệt phủ hội chờ nàng xuất hiện, chẳng lẽ hắn mỗi ngày đều không có việc gì để làm? Xem ra lòng dạ nam nhân cũng thực hẹp hòi nha, về sau ngàn vạn lần không nên đắc tội với bọn họ. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Nàng và nương tuyệt đối không thể thuê phòng ở bên ngoài, nếu không có một ngày có chết cũng không biết lí do vì sao.
Hiện giờ chỗ an toàn nhất, trừ bỏ Tướng quân phủ, chính là Vương phủ Long Mạc, cùng Hoàng cung. Nhưng Hoàng cung sao có thể tuỳ tiện để người vào, tuy nói nàng cùng công chúa có quen biết, cũng không dễ dàng gì có thể tiến vào. Mà Tướng quân phủ, cũng không thể trở về. Vương gia phủ, Y Vân vẫn chưa quên hôm qua nàng vừa mới từ nơi này đi ra.
Bất quá vì mẫu thân và tính mạng của mình, chỉ còn cách trụ lại Vương gia phủ.
Lại nói Quân Lăng Thiên cùng nàng kết thù, Long Mạc cũng không thoát khỏi liên quan, chỉ là nàng không thể nói ra thôi.
“Kỳ thật, không chỉ có mượn xe ngựa, chúng ta còn muốn mượn Vương phủ để lánh nạn.”
“Hừ.” Long Mạc hừ nhẹ một tiếng, không hề nhìn nàng, mà là hướng ra ngoài cửa sổ, biểu tình kia nói rõ là không có khả năng.
Hắn thậm chí ngay cả lời cự tuyệt cũng lười nói.
Vì mẫu thân mà cũng vì cái mạng nhỏ của nàng, Y Vân cũng thực cố chấp, ngươi càng phớt lờ ta, ta càng quyết tâm hơn, nếu không cùng ngươi vào phủ là không được.
Y Vân nhìn mẫu thân, mẫu thân căn bản chưa từng chú ý tới lời nói của nàng. Hai mắt còn cách màn xe, một mực nhìn chằm chằm vào Đinh Lang. Y Vân nghĩ thầm, mỹ nam ở trong xe, mẫu thân như thế nào lại nhìn ra bên ngoài, Đinh Lang kia có cái gì đẹp chứ.
“Hai người các ngươi thật sư không xuống xe sao?” Long Mạc đột nhiên hỏi.
“Thật sự có ác nhân muốn hại chúng ta, Vương gia cũng không thể thấy chết mà không cứu.”
Long Mạc không đáp lời, mà hướng Đinh Lang nói: “Đến Phồn Hoa Viên.”
Xe ngựa lặp tức thay đổi phương hướng.
Y Vân thầm nói: “Cái gì mà Phồn Hoa Viên, là hoa viên sao? Bất kể là nơi nào, ta cũng đi theo.”
Nguyên tưởng rằng bị tiểu thư từ Nguyệt phủ đuổi đi, liền sẽ không gặp lại Long Mạc, hiện giờ thế nào lại cùng hắn ngồi cùng một chiếc xe ngựa, còn có thể cùng hắn phút chốc bên nhau, cho dù không nghĩ tới thân phận nàng cùng hắn khác biệt ra sao, nhưng thế này cũng tốt.
Y Vân trong lòng si ngốc nghĩ ngợi. thiệt tình seo Vân tỷ lại ngốc dữ zj chứ. Haizz