Thân thế Y Vân tuy đã rõ ràng, nhưng lại vĩnh viễn không thể nói ra, bởi vì Nguyệt Như Thuỷ năm đó là được Hoàng thượng ban cho cái chết, nếu người khác biết nàng không chết, hơn nữa còn có một hài tử, như vậy là khi quân phạm thượng, không biết vì Y Vân mà Nguyệt phủ phải chịu bao nhiêu tai hoạ.
Y Vân được Lão phu nhân gợi ý lưu lại Tả Tuyết Viện, ngụ trong khuê phòng mẫu thân, nằm trên giường của người, đang đắp chăn đệm của người. Bên tay lại nghe Trương mụ huyên thuyên, lẩm bẩm chuyện mẫu thân lúc nhỏ, Y Vân cảm thấy nàng rất gần với người, tựa hồ có thể chạm tay đến.
Y Vân mang theo lòng tràn đầy chờ mong đi vào giấc mộng, kỳ vọng có thể ở trong mộng nhìn thấy mẫu thân ngày đêm thương nhớ.
Ngày thứ hai, thời tiết thật tốt, Y Vân dậy thật sớm, ngồi trước thư án.
Đây là cuộc sống mà mẫu thân từng trải qua, trong phòng như vẫn còn lưu lại hơi thở của người, Y Vân tham lam hít lấy, dường như muốn đem tất cả không khí này hấp thu vào, khiến nàng bất kể tỉnh hay ngủ đều có thể cảm nhận được mẫu thân.
Y Vân cuối cùng cũng biết bà ngoại vì sao nhiều năm như vậy cũng không bước chân tới đây, bởi vì nơi này còn vương lại quá nhiều hình ảnh mẫu thân, người sợ tức cảnh sinh tình mà.
Y Vân nhìn ngắm bức hoạ của mẫu thân, thư uyển của mẫu thân.
Trương mụ mặc dù không biết chữ, nhưng lại thu dọn mọi thứ ở đây không nhiễm một hạt bụi nào. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Y Vân lật xem văn thư của mẫu thân, nàng rất muốn từ trong đó tìm thấy được điều gì đó, có thể là tin tức của nam tử bỏ trốn cùng mẫu thân, Y Vân cảm thấy hắn có thể là phụ thân của nàng.
Thế nào lại không có, thậm chí ngay cả một chút dấu vết để lại cũng không.
Y Vân thất vọng ngồi xuống, nhẹ nhàng vui đùa tranh cầm, tỳ bà, sáo ngọc của mẫu thân.
Đẩy ra cửa sổ, cơn gió bềnh bồng theo cửa sổ nhẹ nhàng tiến vào, phiêu phiêu đãng đãng, lan toả không ngừng, tựa như ưu sầu đang tràn ngập trong lòng Y Vân.
Ngoài cửa sổ nhiều loại hoa thu hút ánh mắt Y Vân.
Nàng từ lầu các nhẹ nhàng bước xuống.
Trong viện đầy đủ các loại kỳ hoa dị thảo, rất nhiều trong số đó Y Vân chưa từng thấy qua, không khí bồng bềnh hương thơm kỳ dị.
Nơi góc tường bị che khuất, những đoá hoa mặc sắc *màu đen* hấp dẫn tầm mắt Y Vân, các loài hoa đa số đều màu sắc diễm lệ, Mặc hoa như vậy Y Vân chưa bao giờ thấy qua, vả lại căn bản là chưa từng nghe nói đến. Hoa cũng không lớn, màu sắc và hoa văn mặc dù đen tuyền, nhưng xinh đẹp khiến người khác không thể chớp mắt.
“Đây là hoa gì?” Y Vân hỏi Trương mụ.
“Cái này ta cũng không biết, chỉ biết hoa này rất khó trồng, cũng không biết tiểu thư từ đâu tìm thấy. Tiểu thư nói đây là thảo dược.”
“Thảo dược?” Y Vân kinh ngạc không thôi, “Mẫu thân còn trồng thảo dược?”
“Đúng, tiểu thư hiểu được y thuật.”
“Y thuật?” Y Vân lại càng kinh ngạc, đối với mẫu thân lại hiểu hơn một chút.
“Trương mụ, ngươi thật sự không biết lai lịch người năm đó cùng mẫu thân bỏ trốn sao?” Y Vân do dự một lát liền hỏi.
“Không biết được, tiểu thư chưa bao giờ nói ra, hình như cũng không phải là người trong kinh thành.” Trương mụ suy nghĩ một chút, nói: “Chẳng qua tiểu thư có một cái tráp, không biết bên trong là gì nhưng tiểu thư rất là quý trọng. Có thể ngươi từ đó có thể tìm được cái gì.”
Quay trở lên lầu, Trương mụ từ một ngăn bí mật trên giường mẫu thân lấy ra một tráp bằng gỗ lim.
Y Vân mang theo tâm trạng hiếu kì mở ra.
Bên trong là một ít sách, cùng một bức tranh vẫn chưa hoàn.
Là một nam tử tuổi còn trẻ, bức tranh chính là vẽ cảnh vật ở xa, nên người trước mắt diện mạo không rõ lắm, nhưng nhìn qua thần thái tuấn tú, cực kỳ tiêu sái lỗi lạc.
Chẳng biết tại sao, vừa nhìn thấy bức tranh này, tâm Y Vân liền đập từng hồi. Đây có lẽ là nam tử trong lòng mẫu thân, cũng có khi là phụ thân nàng.
Bên trong còn có nét bút mẫu thân, một bài thơ (1)
Tam nguyệt thập thất, chính thị khứ niên kim nhật.
Biệt quân thì.
Nhẫn lệ dương đê diện, hàm tu bán liễm mi.
Bất tri hồn dĩ đoạn, không hữu mộng tương tùy.
Trừ khước thiên biên nguyệt, một nhân tri.
Tiêu tức vị quy lai, hàn thực lê hoa tạ.
Vô xử thuyết tương tư, bối diện thu thiên hạ.
Những câu thơ này tràn ngập tương tư, xem ra mẫu thân năm đó đối với vị nam tử này tình cảm thâm sâu vô cùng. Hắn rốt cuộc là ai?
Y Vân lại thấy chữ viết thanh lệ của mẫu thân viết một vài ghi chép.
Đại nhan quả phủ (2)____hoa nở mặc sắc, thích bóng râm hơn ánh sáng, mười năm nở hoa một lần. Hoa phơi khô, nghiền nhỏ, hoà vào nước, uống có thể ngất đi. Mười hai canh giờ sau liền tỉnh.
Y Vân dần hiểu ra, xem ra mấy đoá hoa mặc sắc nơi góc tường chính là Đại nhan quả phụ, xem ra mẫu thân năm đó là ngất đi, nàng nhất định đã không uống rượu độc của Hoàng đế, mà là uống nước hoà Đại nhan quả phụ. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Mẫu thân quả nhiên là đam mê y thuật, không biết người từ đâu mà học được điều này? Y Vân đối với mẫu thân càng ngày càng bị thu hút. Ở trong lòng, Y Vân đột nhiên có cảm giác mẫu thân vẫn chưa mất, nếu người đã tinh thông y thuật như vậy, chẳng lẽ bởi vì sau khi sinh ra nàng, suy yếu mà chết sao?
Ngoài ra trong tráp còn có một quyển sách.
Nói về trận pháp ngũ hành tương sinh tương khắc, bát kỳ trận, thiên phù hộ trận, cửu dương trận…..mẫu thân thậm chí ngay cả sách như vậy cũng xem.
Suốt mấy ngày, Y Vân ở Tả Tuyết Viện như đói như khát đọc sách của mẫu thân, ngay đến quyển trận pháp kia cũng học được không ít.
Có khi tâm huyết dâng trào, lấy khuê phòng mẫu thân làm trung tâm, bày trận pháp, làm hại Trương mụ vào không được trong phòng.
Y Vân còn đem Đại nhan quả phụ trong viện hái xuống, dựa theo ghi chép của mẫu thân, phơi khô, nghiền thành phấn dùng khăn gói kỹ. Có lẽ ngày sau có thể dùng đến.
Y Vân cứ như vậy sống ở Tả Tuyết Viện, đắm chìm trong thế giới của mẫu thân, không muốn thoát ra ngoài. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Nàng gần như quên đi người cùng thế sự bên ngoài. Chỉ là người bên ngoài lại không quên nàng.
Đảo mắt, mười ngày trôi qua. mười tám tháng tư liền đã tới, đã đến ngày Long Mạc cùng Nguyệt Hạ Hương thành thân.
Thân thế Y Vân tuy đã rõ ràng, nhưng lại vĩnh viễn không thể nói ra, bởi vì Nguyệt Như Thuỷ năm đó là được Hoàng thượng ban cho cái chết, nếu người khác biết nàng không chết, hơn nữa còn có một hài tử, như vậy là khi quân phạm thượng, không biết vì Y Vân mà Nguyệt phủ phải chịu bao nhiêu tai hoạ.
Y Vân được Lão phu nhân gợi ý lưu lại Tả Tuyết Viện, ngụ trong khuê phòng mẫu thân, nằm trên giường của người, đang đắp chăn đệm của người. Bên tay lại nghe Trương mụ huyên thuyên, lẩm bẩm chuyện mẫu thân lúc nhỏ, Y Vân cảm thấy nàng rất gần với người, tựa hồ có thể chạm tay đến.
Y Vân mang theo lòng tràn đầy chờ mong đi vào giấc mộng, kỳ vọng có thể ở trong mộng nhìn thấy mẫu thân ngày đêm thương nhớ.
Ngày thứ hai, thời tiết thật tốt, Y Vân dậy thật sớm, ngồi trước thư án.
Đây là cuộc sống mà mẫu thân từng trải qua, trong phòng như vẫn còn lưu lại hơi thở của người, Y Vân tham lam hít lấy, dường như muốn đem tất cả không khí này hấp thu vào, khiến nàng bất kể tỉnh hay ngủ đều có thể cảm nhận được mẫu thân.
Y Vân cuối cùng cũng biết bà ngoại vì sao nhiều năm như vậy cũng không bước chân tới đây, bởi vì nơi này còn vương lại quá nhiều hình ảnh mẫu thân, người sợ tức cảnh sinh tình mà.
Y Vân nhìn ngắm bức hoạ của mẫu thân, thư uyển của mẫu thân.
Trương mụ mặc dù không biết chữ, nhưng lại thu dọn mọi thứ ở đây không nhiễm một hạt bụi nào. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Y Vân lật xem văn thư của mẫu thân, nàng rất muốn từ trong đó tìm thấy được điều gì đó, có thể là tin tức của nam tử bỏ trốn cùng mẫu thân, Y Vân cảm thấy hắn có thể là phụ thân của nàng.
Thế nào lại không có, thậm chí ngay cả một chút dấu vết để lại cũng không.
Y Vân thất vọng ngồi xuống, nhẹ nhàng vui đùa tranh cầm, tỳ bà, sáo ngọc của mẫu thân.
Đẩy ra cửa sổ, cơn gió bềnh bồng theo cửa sổ nhẹ nhàng tiến vào, phiêu phiêu đãng đãng, lan toả không ngừng, tựa như ưu sầu đang tràn ngập trong lòng Y Vân.
Ngoài cửa sổ nhiều loại hoa thu hút ánh mắt Y Vân.
Nàng từ lầu các nhẹ nhàng bước xuống.
Trong viện đầy đủ các loại kỳ hoa dị thảo, rất nhiều trong số đó Y Vân chưa từng thấy qua, không khí bồng bềnh hương thơm kỳ dị.
Nơi góc tường bị che khuất, những đoá hoa mặc sắc màu đen hấp dẫn tầm mắt Y Vân, các loài hoa đa số đều màu sắc diễm lệ, Mặc hoa như vậy Y Vân chưa bao giờ thấy qua, vả lại căn bản là chưa từng nghe nói đến. Hoa cũng không lớn, màu sắc và hoa văn mặc dù đen tuyền, nhưng xinh đẹp khiến người khác không thể chớp mắt.
“Đây là hoa gì?” Y Vân hỏi Trương mụ.
“Cái này ta cũng không biết, chỉ biết hoa này rất khó trồng, cũng không biết tiểu thư từ đâu tìm thấy. Tiểu thư nói đây là thảo dược.”
“Thảo dược?” Y Vân kinh ngạc không thôi, “Mẫu thân còn trồng thảo dược?”
“Đúng, tiểu thư hiểu được y thuật.”
“Y thuật?” Y Vân lại càng kinh ngạc, đối với mẫu thân lại hiểu hơn một chút.
“Trương mụ, ngươi thật sự không biết lai lịch người năm đó cùng mẫu thân bỏ trốn sao?” Y Vân do dự một lát liền hỏi.
“Không biết được, tiểu thư chưa bao giờ nói ra, hình như cũng không phải là người trong kinh thành.” Trương mụ suy nghĩ một chút, nói: “Chẳng qua tiểu thư có một cái tráp, không biết bên trong là gì nhưng tiểu thư rất là quý trọng. Có thể ngươi từ đó có thể tìm được cái gì.”
Quay trở lên lầu, Trương mụ từ một ngăn bí mật trên giường mẫu thân lấy ra một tráp bằng gỗ lim.
Y Vân mang theo tâm trạng hiếu kì mở ra.
Bên trong là một ít sách, cùng một bức tranh vẫn chưa hoàn.
Là một nam tử tuổi còn trẻ, bức tranh chính là vẽ cảnh vật ở xa, nên người trước mắt diện mạo không rõ lắm, nhưng nhìn qua thần thái tuấn tú, cực kỳ tiêu sái lỗi lạc.
Chẳng biết tại sao, vừa nhìn thấy bức tranh này, tâm Y Vân liền đập từng hồi. Đây có lẽ là nam tử trong lòng mẫu thân, cũng có khi là phụ thân nàng.
Bên trong còn có nét bút mẫu thân, một bài thơ ()
Tam nguyệt thập thất, chính thị khứ niên kim nhật.
Biệt quân thì.
Nhẫn lệ dương đê diện, hàm tu bán liễm mi.
Bất tri hồn dĩ đoạn, không hữu mộng tương tùy.
Trừ khước thiên biên nguyệt, một nhân tri.
Tiêu tức vị quy lai, hàn thực lê hoa tạ.
Vô xử thuyết tương tư, bối diện thu thiên hạ.
Những câu thơ này tràn ngập tương tư, xem ra mẫu thân năm đó đối với vị nam tử này tình cảm thâm sâu vô cùng. Hắn rốt cuộc là ai?
Y Vân lại thấy chữ viết thanh lệ của mẫu thân viết một vài ghi chép.
Đại nhan quả phủ ()____hoa nở mặc sắc, thích bóng râm hơn ánh sáng, mười năm nở hoa một lần. Hoa phơi khô, nghiền nhỏ, hoà vào nước, uống có thể ngất đi. Mười hai canh giờ sau liền tỉnh.
Y Vân dần hiểu ra, xem ra mấy đoá hoa mặc sắc nơi góc tường chính là Đại nhan quả phụ, xem ra mẫu thân năm đó là ngất đi, nàng nhất định đã không uống rượu độc của Hoàng đế, mà là uống nước hoà Đại nhan quả phụ. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Mẫu thân quả nhiên là đam mê y thuật, không biết người từ đâu mà học được điều này? Y Vân đối với mẫu thân càng ngày càng bị thu hút. Ở trong lòng, Y Vân đột nhiên có cảm giác mẫu thân vẫn chưa mất, nếu người đã tinh thông y thuật như vậy, chẳng lẽ bởi vì sau khi sinh ra nàng, suy yếu mà chết sao?
Ngoài ra trong tráp còn có một quyển sách.
Nói về trận pháp ngũ hành tương sinh tương khắc, bát kỳ trận, thiên phù hộ trận, cửu dương trận…..mẫu thân thậm chí ngay cả sách như vậy cũng xem.
Suốt mấy ngày, Y Vân ở Tả Tuyết Viện như đói như khát đọc sách của mẫu thân, ngay đến quyển trận pháp kia cũng học được không ít.
Có khi tâm huyết dâng trào, lấy khuê phòng mẫu thân làm trung tâm, bày trận pháp, làm hại Trương mụ vào không được trong phòng.
Y Vân còn đem Đại nhan quả phụ trong viện hái xuống, dựa theo ghi chép của mẫu thân, phơi khô, nghiền thành phấn dùng khăn gói kỹ. Có lẽ ngày sau có thể dùng đến.
Y Vân cứ như vậy sống ở Tả Tuyết Viện, đắm chìm trong thế giới của mẫu thân, không muốn thoát ra ngoài. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Nàng gần như quên đi người cùng thế sự bên ngoài. Chỉ là người bên ngoài lại không quên nàng.
Đảo mắt, mười ngày trôi qua. mười tám tháng tư liền đã tới, đã đến ngày Long Mạc cùng Nguyệt Hạ Hương thành thân.