Tuyên Thành thanh sơn phiêu dật, nước biếc trong xanh, bầu trời điểm vài cánh cò trắng, mặt hồ thuyền lững lờ trôi. Trên thuyền nữ tử một thân áo trắng khuấy động thanh sơn lục thuỷ, trên môi còn lưu lại một chiếc lá liễu.
Y Vân bút son điểm nhẹ, liễu rũ như mọc lên từ giấy.
Nàng buông bút, nhìn lại bức tranh, chính thanh sơn lục thuỷ xưa kia, từ khi làm nha hoàn bên người Lão phu nhân, nàng cũng rất ít khi ra ngoài. Y Vân lại hoài niệm về những ngày tháng cùng mẫu thân lưu lạc qua ngày. Khi đó, tuy là cảnh màn trời chiếu đất, ngày trôi qua gian nan nhưng nàng thật tự do tự tại. Nhưng hôm nay đứng ở nơi nhà cao cửa rộng này, nàng tựa như con chim bị nhốt trong lồng son, mất đi tự do. Vì mẫu thân lớn tuổi không chịu nổi cảnh lưu lạc ngày đây mai đó. Nàng chỉ có thể ở nơi này vì tiền công, hảo hảo nuôi sống mẫu thân.
Nguyệt lão phu nhân phi thường thích nàng, năm đó không chỉ thu nhận và giúp đỡ mẹ con nàng qua cơn đói, còn thu nhận nàng làm nha hoàn theo tiểu thư học đánh đàn viết chữ vẽ tranh. Càng không nghĩ đến chính là nàng học so với tiểu thư tốt hơn. Thật không biết đây là phúc hay hoạ.
Không biết đối với bức hoạ này tiểu thư có vừa lòng, từ khi đến nơi này, mỗi ngày đều phải vì tiểu thư vẽ một bức hoạ, còn lưu lại bút danh của người. Y Vân biết tiểu thư vì cái gì mà như vậy, nàng thực thay tiểu thư bi ai.
Đều nói nữ tử có tài đó là đức, chính là các nàng tiểu thư khuê các vì có thể cùng người trong hoàng gia kết mối lương duyên mà từ nhỏ học cầm kỳ thư hoạ, học vũ khúc phổ nhạc. Còn tiểu thư thì tốn không ít tâm tư làm chính mình thay nàng đánh đàn thay nàng vẽ tranh. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Nha hoàn bên cạnh tiểu thư Lục nhi vén rèm đi đến, hỏi: “Y Vân, hoạ xong rồi sao? Tiểu thư cho gọi ngươi qua đó.”
Nguyệt Hạ Hương tiếp nhận bức hoạ, nhìn ngắm, thanh sơn xinh đẹp, nước biếc trong suốt, nhân ảnh linh hoạt, nàng không thể không thừa nhân, tài vẽ tranh của Y Vân thực so với mình cao hơn một bậc.
Vì sao chính mình lại không sánh bằng nàng mà nàng bất quá chỉ là một nha hoàn mà thôi. Ánh mắt Nguyệt Hạ Hương từ bức hoạ dời sang trên người Y Vân, trong mắt cất giấu một tia ganh ghét.
Y Vân lẳng lặng đứng ở đó, một thân áo váy thô sơ nhưng tuỳ ý mặc trên người của nàng lại có vẻ phiêu dật tao nhã như vậy.
Mặc cho chính mình phục y hoa lệ, vĩnh viễn đều không sánh bằng Y Vân. Một bộ áo váy bình thường đơn giản ở trên người Y Vân như tản mát ra ma lực kinh người, thêm phần thoát tục.
Mặc cho chính mình bỏ ra bao nhiêu tâm sức, đều không sánh bằng Y Vân từ cầm kĩ đến hoạ công càng không bằng tài thi từ ca phú của nàng. Tiên sinh luôn khen Y Vân, làm nàng thật xấu hổ vô cùng, cũng may là tiểu nha đầu này thức thời, bỗng nhiên không theo học nữa, nếu không, thật không biết chính mình có thể hay không từ bỏ. Thật sự không hiểu, Nãi Nãi vì cái gì mà đối với tiểu nha hoàn này tốt như vậy. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn " Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Cùng lắm nàng dù tài hoa cao tới đâu thì cũng là nha hoàn, cho dù xinh đẹp thì vẫn là nha hoàn. Nàng vĩnh viễn đừng nghĩ cùng mình ngang vai ngang vế. Tài hoa của nàng cũng chỉ để mình lợi dụng thôi. * Ta khinh!!*
“ Y Vân, ta có một tin vui. Nhân đêm yến tiệc ngày đó, tài đánh đàn của ta đã lan truyển khắp kinh thành, hiện giờ ta đã muốn là kinh thành đệ nhất tài nữ, danh khí đã vượt qua Thiên kim Thừa tướng Hiệp Chỉ Lan.” Nguyệt Hạ Hương không thể che giấu vẻ mặt vui mừng nhìn Y Vân.
Y Vân biết tiểu thư vì sao nhìn mình như vậy, chẳng qua nàng là thật tâm trợ giúp tiểu thư, nàng cũng vì tiểu thư vui mừng.
Y Vân nhiệt tình nói: “ Chúc mừng tiểu thư.”
Nguyệt Hạ Hương vốn định chứng kiến bộ dạng Y Vân không cam tâm, vì mình lợi dụng nàng mới có được vinh quang như vậy, vậy mà nàng thế nào một chút phản ứng đều không có, sắc mặt có chút sợ hãi, không khỏi có chút mất mát.
“Y Vân, ngươi hoạ nữ tử này trên môi có cái gì thế?” Nguyệt Hạ Hương định tâm, mỉm cười nói.
“ Tiểu thư, là lá liễu.”
“ Lá liễu? Cái này cũng có thể thổi sao?”
“ Đúng vậy, tiểu thư nếu không thích, Y Vân có thể đem nó sửa lại sáo ngọc.”
“ Không cần, Y Vân người có thể thổi hay không? Cho ta nghe một đoạn thủ khúc đi?”
Y Vân từ trong viện thu lấy một cành liễu, bày tay mềm chuyển động, chỉ chốc lát từ khoé môi, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.
Tiếng lá thản nhiên êm tay, cùng Cổ Tranh tự nhiên có một nét rất riêng, làm cho người ta không ngừng được liền nghĩ đến tiếng nước lững lờ trôi, liễu xanh thoảng đưa trong gió.
Từ trong tiếng lá, Y Vân tựa hồ nhìn thấy chiếc thuyền con trên sông mang theo một thiếu niên áo trắng đứng ở mạn thuyền, trên môi còn lưu chiếc lá liễu, nhẹ nhàng thổi.
“Y Vân, không nghĩ tới lá liễu cũng có thể phát ra âm thanh êm tay như vậy.” Nguyệt Hạ Hương nói: “Ngươi khi nào thì học thổi cái này.”
“Là trước kia cùng mẫu thân lưu lạc, được người khác chỉ qua.”
Nguyệt Hạ Hương lấy chiếc lá trên tay Y Vân tinh tế xem xét, sau một lúc lâu nàng nói: “Vật này cũng có thể thổi ra thủ khúc dễ nghe như thế ư. Y Vân, làm sao thổi đây? Ngươi dạy ta liền có thể thổi thủ khúc kia.” Long Mạc nhất định chưa từng gặp qua điều này, hắn nhất định sẽ thích, huống chi, trong tranh này nữ tử thổi chính là lá liễu kia, Nguyệt Hạ Hương vui sướng tưởng tượng.
Tuyên Thành thanh sơn phiêu dật, nước biếc trong xanh, bầu trời điểm vài cánh cò trắng, mặt hồ thuyền lững lờ trôi. Trên thuyền nữ tử một thân áo trắng khuấy động thanh sơn lục thuỷ, trên môi còn lưu lại một chiếc lá liễu.
Y Vân bút son điểm nhẹ, liễu rũ như mọc lên từ giấy.
Nàng buông bút, nhìn lại bức tranh, chính thanh sơn lục thuỷ xưa kia, từ khi làm nha hoàn bên người Lão phu nhân, nàng cũng rất ít khi ra ngoài. Y Vân lại hoài niệm về những ngày tháng cùng mẫu thân lưu lạc qua ngày. Khi đó, tuy là cảnh màn trời chiếu đất, ngày trôi qua gian nan nhưng nàng thật tự do tự tại. Nhưng hôm nay đứng ở nơi nhà cao cửa rộng này, nàng tựa như con chim bị nhốt trong lồng son, mất đi tự do. Vì mẫu thân lớn tuổi không chịu nổi cảnh lưu lạc ngày đây mai đó. Nàng chỉ có thể ở nơi này vì tiền công, hảo hảo nuôi sống mẫu thân.
Nguyệt lão phu nhân phi thường thích nàng, năm đó không chỉ thu nhận và giúp đỡ mẹ con nàng qua cơn đói, còn thu nhận nàng làm nha hoàn theo tiểu thư học đánh đàn viết chữ vẽ tranh. Càng không nghĩ đến chính là nàng học so với tiểu thư tốt hơn. Thật không biết đây là phúc hay hoạ.
Không biết đối với bức hoạ này tiểu thư có vừa lòng, từ khi đến nơi này, mỗi ngày đều phải vì tiểu thư vẽ một bức hoạ, còn lưu lại bút danh của người. Y Vân biết tiểu thư vì cái gì mà như vậy, nàng thực thay tiểu thư bi ai.
Đều nói nữ tử có tài đó là đức, chính là các nàng tiểu thư khuê các vì có thể cùng người trong hoàng gia kết mối lương duyên mà từ nhỏ học cầm kỳ thư hoạ, học vũ khúc phổ nhạc. Còn tiểu thư thì tốn không ít tâm tư làm chính mình thay nàng đánh đàn thay nàng vẽ tranh. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Nha hoàn bên cạnh tiểu thư Lục nhi vén rèm đi đến, hỏi: “Y Vân, hoạ xong rồi sao? Tiểu thư cho gọi ngươi qua đó.”
Nguyệt Hạ Hương tiếp nhận bức hoạ, nhìn ngắm, thanh sơn xinh đẹp, nước biếc trong suốt, nhân ảnh linh hoạt, nàng không thể không thừa nhân, tài vẽ tranh của Y Vân thực so với mình cao hơn một bậc.
Vì sao chính mình lại không sánh bằng nàng mà nàng bất quá chỉ là một nha hoàn mà thôi. Ánh mắt Nguyệt Hạ Hương từ bức hoạ dời sang trên người Y Vân, trong mắt cất giấu một tia ganh ghét.
Y Vân lẳng lặng đứng ở đó, một thân áo váy thô sơ nhưng tuỳ ý mặc trên người của nàng lại có vẻ phiêu dật tao nhã như vậy.
Mặc cho chính mình phục y hoa lệ, vĩnh viễn đều không sánh bằng Y Vân. Một bộ áo váy bình thường đơn giản ở trên người Y Vân như tản mát ra ma lực kinh người, thêm phần thoát tục.
Mặc cho chính mình bỏ ra bao nhiêu tâm sức, đều không sánh bằng Y Vân từ cầm kĩ đến hoạ công càng không bằng tài thi từ ca phú của nàng. Tiên sinh luôn khen Y Vân, làm nàng thật xấu hổ vô cùng, cũng may là tiểu nha đầu này thức thời, bỗng nhiên không theo học nữa, nếu không, thật không biết chính mình có thể hay không từ bỏ. Thật sự không hiểu, Nãi Nãi vì cái gì mà đối với tiểu nha hoàn này tốt như vậy. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn " Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Cùng lắm nàng dù tài hoa cao tới đâu thì cũng là nha hoàn, cho dù xinh đẹp thì vẫn là nha hoàn. Nàng vĩnh viễn đừng nghĩ cùng mình ngang vai ngang vế. Tài hoa của nàng cũng chỉ để mình lợi dụng thôi. Ta khinh!!
“ Y Vân, ta có một tin vui. Nhân đêm yến tiệc ngày đó, tài đánh đàn của ta đã lan truyển khắp kinh thành, hiện giờ ta đã muốn là kinh thành đệ nhất tài nữ, danh khí đã vượt qua Thiên kim Thừa tướng Hiệp Chỉ Lan.” Nguyệt Hạ Hương không thể che giấu vẻ mặt vui mừng nhìn Y Vân.
Y Vân biết tiểu thư vì sao nhìn mình như vậy, chẳng qua nàng là thật tâm trợ giúp tiểu thư, nàng cũng vì tiểu thư vui mừng.
Y Vân nhiệt tình nói: “ Chúc mừng tiểu thư.”
Nguyệt Hạ Hương vốn định chứng kiến bộ dạng Y Vân không cam tâm, vì mình lợi dụng nàng mới có được vinh quang như vậy, vậy mà nàng thế nào một chút phản ứng đều không có, sắc mặt có chút sợ hãi, không khỏi có chút mất mát.
“Y Vân, ngươi hoạ nữ tử này trên môi có cái gì thế?” Nguyệt Hạ Hương định tâm, mỉm cười nói.
“ Tiểu thư, là lá liễu.”
“ Lá liễu? Cái này cũng có thể thổi sao?”
“ Đúng vậy, tiểu thư nếu không thích, Y Vân có thể đem nó sửa lại sáo ngọc.”
“ Không cần, Y Vân người có thể thổi hay không? Cho ta nghe một đoạn thủ khúc đi?”
Y Vân từ trong viện thu lấy một cành liễu, bày tay mềm chuyển động, chỉ chốc lát từ khoé môi, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.
Tiếng lá thản nhiên êm tay, cùng Cổ Tranh tự nhiên có một nét rất riêng, làm cho người ta không ngừng được liền nghĩ đến tiếng nước lững lờ trôi, liễu xanh thoảng đưa trong gió.
Từ trong tiếng lá, Y Vân tựa hồ nhìn thấy chiếc thuyền con trên sông mang theo một thiếu niên áo trắng đứng ở mạn thuyền, trên môi còn lưu chiếc lá liễu, nhẹ nhàng thổi.
“Y Vân, không nghĩ tới lá liễu cũng có thể phát ra âm thanh êm tay như vậy.” Nguyệt Hạ Hương nói: “Ngươi khi nào thì học thổi cái này.”
“Là trước kia cùng mẫu thân lưu lạc, được người khác chỉ qua.”
Nguyệt Hạ Hương lấy chiếc lá trên tay Y Vân tinh tế xem xét, sau một lúc lâu nàng nói: “Vật này cũng có thể thổi ra thủ khúc dễ nghe như thế ư. Y Vân, làm sao thổi đây? Ngươi dạy ta liền có thể thổi thủ khúc kia.” Long Mạc nhất định chưa từng gặp qua điều này, hắn nhất định sẽ thích, huống chi, trong tranh này nữ tử thổi chính là lá liễu kia, Nguyệt Hạ Hương vui sướng tưởng tượng.