Bên trong phòng khách Nguyệt phủ đặt một bàn ăn bằng gỗ lim được chạm khắc tinh xảo, trên bàn bày các món ăn sơn hào hải vị.
Xung quanh bàn thứ tự ngồi từ Long Mạc đến Nguyệt tướng quân, Nguyệt phu nhân, tiểu thư Nguyệt Hạ Hương cùng tiểu thiếu gia Nguyệt Thanh Huy.
Mỗi người phía sau đều có một tiểu nha hoàn đứng hầu, bưng trà rót rượu, ân cần hầu hạ.
Đứng phía sau Long Mạc là Kha Quý cùng Y Vân.
Y Vân chưa bao giờ tham dự yến hội như vậy trước, bởi vì Nguyệt lão phu nhân rất ít khi xuất ngoại, ngày ngày ở Thuý Vu Hiên ăn chay niệm phật, thân là nha hoàn bên cạnh người nên hiển nhiên Y Vân cũng ít khi ra ngoài. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Nếu không phải do Long Mạc, Y Vân hôm nay cũng sẽ không tham dự, tất nhiên cũng không nhìn thấy nhiều món ngon như thế này. Mùi rượu thịt tràn ngập chóp mũi, làm nàng nhớ đến những ngày cùng mẫu thân chịu cảnh màn trời chiếu đất không khỏi ưu sầu. Thế cho nên nàng luôn quên không châm thêm rượu.
Mỗi một lần rượu vơi đi, Long Mạc lại hừ lạnh một tiếng, Y Vân liền cuống quít rót rượu. Mỗi lần muốn dùng món nào, hắn chỉ cần liếc mắt, Y Vân liền gắp nhưng hắn một chút cũng không ăn. Y Vân hết xoay chỗ này lại hướng đến chỗ kia, nàng biết là Long Mạc cố ý làm khó dễ mình nhưng vẫn nhẫn nhịn.
Ai bảo mình là nha hoàn còn hắn là hoàng tử, vẫn là đừng nên đắc tội với hắn.
Long Mạc mắt lạnh nhìn, chứng kiến Y Vân vì bị mình sai sử mà vô cùng bận rộn, trên mặt lại không hề kinh hoảng ngược lại rất bình tỉnh từ tốn. Nếu thay bằng nha hoàn khác đã sớm bị doạ quỳ xuống van xin.
Vốn định trêu đùa tiểu nha hoàn này, không nghĩ tới ngược lại làm cho chính mình thất vọng rồi. Da mặt nha đầu này thật dày, vẻ mặt thật bình tĩnh thong dong, cũng không lạ gì mà có thể mê hoặc được vị tiểu thiếu gia Nguyệt phủ.
Chẳng mấy chốc thì yến tiệc cũng kết thúc.
Một lúc sau trà bánh được mang lên, Nguyệt Hạ Hương nhẹ đứng lên, hướng Long Mạc cúi đầu, dịu dàng nói: “Vương gia, nữ tử nguyện vì Vương gia giúp vui hội thổi thủ khúc, người có nhã hứng nghe?” Nguyệt Hạ Hương sớm đứng ngồi không yên, nhìn thấy Y Vân hầu hạ Nhị hoàng tử, nàng liền cảm thấy bất an. Không nghĩ Y Vân lại xuất hiện ở đây, điều này đối với Nguyện Hạ Hương là một sự uy hiếp không nhỏ.
Hôm nay nàng đã dụng tâm ăn mặc chải chuốt, mỗi một phục trang đều tráng lệ, kiểu dáng mới mẻ, cổ áo cổ tay thêu hoa tinh tế, biến nàng thành một đoá hoa xinh đẹp. Chỉ là so ra kém xa Y Vân, Y Vân mặc một kiện quần áo trắng tinh, như đoá bạch liên nở rộ thanh khiết cùng phiêu dật.
Long Mạc nhẹ nhàng vuốt cằm nói: “Bổn vương có muốn nói không cũng không được. Tiểu thư, xin mời.” Tiểu nha hoàn này xuất hiện, thiếu chút nữa làm hắn quên đi nhiệm vụ lần này, phụ hoàng bắt hắn chọn một vị thiên kim của trọng thần trong triều làm Vương phi, nếu Nguyện Hạ Hương đúng như ngày ấy tài hoa xuất chúng, hắn hội nhận.
Dù sao, thân là con cháu hoàng thất, thành thân cũng là vì chính trị.
Nguyện Hạ Hương lấy ra một chiếc lá liễu mà Y Vân đã sớm chuẩn bị từ trước, để lên khoé môi, nhẹ nhàng thổi. Trong phòng nhất thời bị tiếng nhạc vây quanh.
Mỗi lần nghe thủ khúc này, Y Vân liền nhớ đến người thiếu niên kia, trước khi tiến vào Nguyệt phủ, nàng cùng mẫu thân trên sông đã từng cứu sống vị thiếu niên bạch y kia.
Nhớ tới hắn một thân áo trắng ngồi ở mạn thuyền bộ dạng thật tốt, cứ như vậy tiêu sái mê người. Không ai biết Y Vân vì người đó mà yêu bạch y. Thu thuỷ khúc hắn thổi thực êm tai, vốn thủ khúc này không có tên nhưng hắn nói cứ gọi Thu thuỷ khúc đi. Y Vân hỏi vì cái gì, hắn nói chỉ cần thổi thủ khúc này, ta liền nhớ tới ngày hôm nay, bích sóng lân lân thu thuỷ *sóng biếc động sông thu*. Y Vân nói mặt nước này thiếu chút nữa dìm chết người vậy mà còn nhớ tới nó à.
Thiếu niên nhìn ánh mắt trong suốt của Y Vân: “Phi thuỷ thu ba”
Khi đó Y Vân cũng không hiểu được ý nghĩa của câu nói đó. Sau này nàng mới hiểu được Thu thuỷ chính là chỉ đôi mắt của mình.
Chỉ tiếc là từ nay về sau cũng không thể thấy được vị thiếu niên kia.
Tiểu thư thổi thủ khúc thực thành thạo, xem ra người đã tốn không ít công sức. Không ngờ tiểu thư vì lấy cảm tình Long Mạc mà phải lao tâm khổ tứ như vậy.
Chỉ là với kẻ vốn lớn lên chốn hoàng cung, Long Mạc không biết đã thưởng thức qua bao nhiêu âm sắc phi thường, liệu hắn có để tâm đến một thủ khúc dân dã này không. Chỉ sợ tiểu thư lúc này đây đã sai.
Nhưng thật ngoài dự liệu của Y Vân, nàng đứng phía sau Long Mạc, dù không nhìn thấy vẻ mặt của hắn nhưng biểu tình khẩn trương làm chén ngọc trong tay hắn run rẩy không thoát khỏi tầm mắt nàng.
Chẳng lẽ thủ khúc đơn giản này như thế nào lại khiến hắn động tâm.
Đôi mắt Nguyệt Hạ Hương lưu chuyển, nhìn thấy đôi con ngươi Long Mạc mà sửng sốt.
Nàng sợ ánh mắt Long Mạc nhìn nàng, trong đấy không có sự thưởng thức cùng kinh hỉ, mà là tràn ngập ngạc nhiên, suy tư, nghi ngờ.
Hay là mình đã sai lầm rồi? Nhị hoàng tử không thích ư? Cứ tưởng rằng việc này sẽ khiến người chú tâm đến. Thật không ngờ. Nàng thật sự không nên mạo hiểm như vậy, một vị hoàng tử tôn quý như thế lảm sao đối với khúc nhạc thôn dã này lại cảm thấy hứng thú cơ chứ.
Sớm biết thế này nên thổi sáo ngọc, chính là sáo ngọc cũng chẳng phải sở trường của nàng, với lại hoàn cảnh cũng không tiện để Y Vân thay thế mình. * pà nì dám lợi dụng ss. Hận *
Nguyệt Hạ Hương trong lòng nhất loạn, nàng thậm chí không có ý thức được thủ khúc đã bị ảnh hưởng, âm thanh không còn trọn vẹn như trước.
Tiếng nhạc lúc nhanh lúc chậm, tựa như tâm tình rối loạn của nàng.
Y Vân nhận thấy điều bất thường, trong lòng thực vì tiểu thư lo lắng. Mới vừa rồi còn diễn tấu vô cùng thành thạo, như thế nào một hồi liền rối loạn.
Chỉ là người khác hình như cũng không có chú ý tới, Y Vân không thể không nghi ngờ mấy vị quý nhân này, có hay không chưa từng nghe qua nhã nhạc, một âm sắc đơn giản như vậy, lại bị mất nhịp mà làm cho bọn họ nghe như say như dại.
Y Vân bỗng nhiên có một cảm giác không được tự nhiên, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Nguyệt tướng quân đang nhìn về phía mình, biểu tình thực khó hiểu.
Ánh mắt Nguyêt tướng quân làm cho Y Vân có một tia bất an, vị tướng quân khôi ngô xuất thần này đã làm nàng rất bội phục. Nghe nói nhiều năm về trước hắn chia ly nương tử cùng mẫu thân đến biên ải trấn thủ, mười mấy năm qua đánh lui Bắc quân nhiều lần.
Nguyệt tướng quân nhìn nàng như vậy, hay là nàng thật giống với một người nào đó? Y Vân âm thầm quyết định đem chuyện này tra ra rõ ràng. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Cuối cùng Nguyệt Hạ Hương cũng ngừng lại.
“Nguyệt tiểu thư, không biết khúc này có tên là gì?” Long Mạc trầm tỉnh như thuỷ nói, vẻ kinh ngạc vừa rồi dường như không còn tồn tại.
Nguyệt Hạ Hương cúi đầu, ôn nhu nói: “ Tiểu nữ mạn phép, khúc danh Thu Thuỷ khúc.” Nói xong vẫy vẫy tay, Lục nhi cùng Thanh nhi song song đi tới , trên tay Lục nhi là một bức hoạ.
Nguyệt Hạ Hương nghĩ đến Long Mạc vừa rồi không chú tâm thưởng thức, cho nên nàng quyết định mang bức hoạ kia ra.
“Vương gia, tiểu nữ hôm kia ngẫu làm một bức hoạ, nghe nói Vương gia là người tinh thông cầm kỳ thi hoạ, nên thỉnh Vương gia chỉ giáo.” Dứt lời, đưa mắt ra hiệu, Lục nhi cùng Thanh nhi hai người từ từ đem bức hoạ mở ra.
Bức hoạ vừa hiện, trong phòng mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, thanh sơn lục thuỷ mang theo hơi thở mùa xuân tràn vào.
Đây đúng là Y Vân ngày đó chi hoạ.
Long Mạc liếc mắt một cái liền nhìn ra, đây là Lăng Hà Sơn cùng Lăng Hà Thuỷ. Chỉ có Lăng Hà Sơn mỹ mà không mị, chỉ có Lăng Hà Thuỷ thanh mà không trầm. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Bức hoạ này vẽ ra Lăng Hà phong vân, phong thái. Lại nói phong cảnh hữu tình hoà vào nhân ảnh mờ ảo. Bạch y nữ tử kia tuy nói là cảnh vật ở xa, dung mạo không rõ ràng, chỉ là thần thái tự nhiên, tư thế phiêu dật.
Không nghĩ tới tài hoạ của Nguyệt Hạ Hương lại xuất chúng như vậy. Non nước cùng cánh thuyền hoà vào nhau, còn có cánh cò trắng bay vào không trung. Tất cả đều rất đỗi quen thuộc, thân thiết.
Tình cảnh này như thế nào giống như đã từng trải qua.
Long Mạc trước mắt lờ mờ nhớ đến thân ảnh một tiểu cô nương.
Cô bé kia mặc một thân áo vải chấp vá. Có lẽ là do thường xuyên ăn không no bụng, nên thân hình thực gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn, tóc dài đen nhánh nhưng có phần rối loạn.
Trong lòng Long Mạc xem tiểu cô nương tựa hồ như tiểu muội của hắn Thanh Tâm công chúa, bím tóc dài, làn da trắng noãn, mặc tầng tẩng lớp lớp sa y, hội quấn quít lấy hắn làm nũng không rời, gặp chuyện gì đáng sợ chỉ biết khóc.
Chính là nữ hài tử này không giống như thế, nàng ở trong nước linh hoạt chuyển động, thành thục chèo thuyền cứu hắn từ dưới nước lên.
Nàng có ánh cười trong suốt mà yếu ớt, đôi mắt sáng lanh lợi. Nụ cười của nàng làm cho hắn cảm nhận được sự ấm áp gần gũi. Nàng gọi hắn một tiếng Bạch y ca ca, thanh âm tựa như chim hoàng anh , thực dễ nghe.
Nàng nói khi nàng trưởng thành cũng muốn mặc bạch y, trên chiếc thuyền xuôi dòng thu thuỷ hắn đã dạy cho nàng cách tấu âm sắc bằng lá liễu.
Sự hồn nhiên, đáng yêu của nàng làm cho hắn muốn cùng nàng vĩnh viễn ở cùng một chỗ, nhưng là không có khả năng, hắn là hoàng tử và rồi chẳng bao lâu nữa thị vệ sẽ tìm ra nơi này.
Ánh mắt Long Mạc theo bức hoạ chuyển sang gương mặt Nguyệt Hạ Hương.
Nàng giống sao, thật sự giống với nữ tử kia sao?
Mặt mày tựa hồ có chút tương tự, dù sao cũng đã qua nhiều năm, hắn có chút nghi hoặc.
Nhưng nếu không phải nàng, như thế nào có thể thổi thủ khúc đó, đây chính là do chính hắn phổ nhạc, không có mấy người hội thổi được.
Nhưng nếu không phải nàng, nàng không thể nào hoạ ra bức hoạ này, tình cảnh năm đó cùng phong cảnh trong bức hoạ ăn khớp với nhau.
Nhất định là nàng, chính là hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, nàng là tướng quân phủ tiều thư. * Haizz, nhằm to rùi ca ui. Người ta đứng ở sau lưng ca kia kìa*
Long Mạc nhìn chăm chú vào Nguyệt Hạ Hương, đôi mắt chứa đựng thâm tình dần dần nảy nở.
Một chút biến đổi này tựa như mồi lửa nhanh chóng lan tràn tới lòng Nguyệt Hạ Hương, nàng cảm thấy hai gò má nóng bừng, tâm cũng càng ngày càng động.
Tiểu nha đầu, ngươi nhất định sẽ không nghĩ đến, bổn vương năm đó chính là thiếu niên bạch y chán nản u buồn kia.
Long Mạc đã muốn quyết định, khi trở về liền hướng phụ hoàng hạ chỉ, cấp Nguyệt Hạ Hương làm Vương phi.
* phi thuỷ thu ba: ý nói ánh mắt long lanh của người đẹp tựa sóng nước mùa thu
Bên trong phòng khách Nguyệt phủ đặt một bàn ăn bằng gỗ lim được chạm khắc tinh xảo, trên bàn bày các món ăn sơn hào hải vị.
Xung quanh bàn thứ tự ngồi từ Long Mạc đến Nguyệt tướng quân, Nguyệt phu nhân, tiểu thư Nguyệt Hạ Hương cùng tiểu thiếu gia Nguyệt Thanh Huy.
Mỗi người phía sau đều có một tiểu nha hoàn đứng hầu, bưng trà rót rượu, ân cần hầu hạ.
Đứng phía sau Long Mạc là Kha Quý cùng Y Vân.
Y Vân chưa bao giờ tham dự yến hội như vậy trước, bởi vì Nguyệt lão phu nhân rất ít khi xuất ngoại, ngày ngày ở Thuý Vu Hiên ăn chay niệm phật, thân là nha hoàn bên cạnh người nên hiển nhiên Y Vân cũng ít khi ra ngoài. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Nếu không phải do Long Mạc, Y Vân hôm nay cũng sẽ không tham dự, tất nhiên cũng không nhìn thấy nhiều món ngon như thế này. Mùi rượu thịt tràn ngập chóp mũi, làm nàng nhớ đến những ngày cùng mẫu thân chịu cảnh màn trời chiếu đất không khỏi ưu sầu. Thế cho nên nàng luôn quên không châm thêm rượu.
Mỗi một lần rượu vơi đi, Long Mạc lại hừ lạnh một tiếng, Y Vân liền cuống quít rót rượu. Mỗi lần muốn dùng món nào, hắn chỉ cần liếc mắt, Y Vân liền gắp nhưng hắn một chút cũng không ăn. Y Vân hết xoay chỗ này lại hướng đến chỗ kia, nàng biết là Long Mạc cố ý làm khó dễ mình nhưng vẫn nhẫn nhịn.
Ai bảo mình là nha hoàn còn hắn là hoàng tử, vẫn là đừng nên đắc tội với hắn.
Long Mạc mắt lạnh nhìn, chứng kiến Y Vân vì bị mình sai sử mà vô cùng bận rộn, trên mặt lại không hề kinh hoảng ngược lại rất bình tỉnh từ tốn. Nếu thay bằng nha hoàn khác đã sớm bị doạ quỳ xuống van xin.
Vốn định trêu đùa tiểu nha hoàn này, không nghĩ tới ngược lại làm cho chính mình thất vọng rồi. Da mặt nha đầu này thật dày, vẻ mặt thật bình tĩnh thong dong, cũng không lạ gì mà có thể mê hoặc được vị tiểu thiếu gia Nguyệt phủ.
Chẳng mấy chốc thì yến tiệc cũng kết thúc.
Một lúc sau trà bánh được mang lên, Nguyệt Hạ Hương nhẹ đứng lên, hướng Long Mạc cúi đầu, dịu dàng nói: “Vương gia, nữ tử nguyện vì Vương gia giúp vui hội thổi thủ khúc, người có nhã hứng nghe?” Nguyệt Hạ Hương sớm đứng ngồi không yên, nhìn thấy Y Vân hầu hạ Nhị hoàng tử, nàng liền cảm thấy bất an. Không nghĩ Y Vân lại xuất hiện ở đây, điều này đối với Nguyện Hạ Hương là một sự uy hiếp không nhỏ.
Hôm nay nàng đã dụng tâm ăn mặc chải chuốt, mỗi một phục trang đều tráng lệ, kiểu dáng mới mẻ, cổ áo cổ tay thêu hoa tinh tế, biến nàng thành một đoá hoa xinh đẹp. Chỉ là so ra kém xa Y Vân, Y Vân mặc một kiện quần áo trắng tinh, như đoá bạch liên nở rộ thanh khiết cùng phiêu dật.
Long Mạc nhẹ nhàng vuốt cằm nói: “Bổn vương có muốn nói không cũng không được. Tiểu thư, xin mời.” Tiểu nha hoàn này xuất hiện, thiếu chút nữa làm hắn quên đi nhiệm vụ lần này, phụ hoàng bắt hắn chọn một vị thiên kim của trọng thần trong triều làm Vương phi, nếu Nguyện Hạ Hương đúng như ngày ấy tài hoa xuất chúng, hắn hội nhận.
Dù sao, thân là con cháu hoàng thất, thành thân cũng là vì chính trị.
Nguyện Hạ Hương lấy ra một chiếc lá liễu mà Y Vân đã sớm chuẩn bị từ trước, để lên khoé môi, nhẹ nhàng thổi. Trong phòng nhất thời bị tiếng nhạc vây quanh.
Mỗi lần nghe thủ khúc này, Y Vân liền nhớ đến người thiếu niên kia, trước khi tiến vào Nguyệt phủ, nàng cùng mẫu thân trên sông đã từng cứu sống vị thiếu niên bạch y kia.
Nhớ tới hắn một thân áo trắng ngồi ở mạn thuyền bộ dạng thật tốt, cứ như vậy tiêu sái mê người. Không ai biết Y Vân vì người đó mà yêu bạch y. Thu thuỷ khúc hắn thổi thực êm tai, vốn thủ khúc này không có tên nhưng hắn nói cứ gọi Thu thuỷ khúc đi. Y Vân hỏi vì cái gì, hắn nói chỉ cần thổi thủ khúc này, ta liền nhớ tới ngày hôm nay, bích sóng lân lân thu thuỷ sóng biếc động sông thu. Y Vân nói mặt nước này thiếu chút nữa dìm chết người vậy mà còn nhớ tới nó à.
Thiếu niên nhìn ánh mắt trong suốt của Y Vân: “Phi thuỷ thu ba”
Khi đó Y Vân cũng không hiểu được ý nghĩa của câu nói đó. Sau này nàng mới hiểu được Thu thuỷ chính là chỉ đôi mắt của mình.
Chỉ tiếc là từ nay về sau cũng không thể thấy được vị thiếu niên kia.
Tiểu thư thổi thủ khúc thực thành thạo, xem ra người đã tốn không ít công sức. Không ngờ tiểu thư vì lấy cảm tình Long Mạc mà phải lao tâm khổ tứ như vậy.
Chỉ là với kẻ vốn lớn lên chốn hoàng cung, Long Mạc không biết đã thưởng thức qua bao nhiêu âm sắc phi thường, liệu hắn có để tâm đến một thủ khúc dân dã này không. Chỉ sợ tiểu thư lúc này đây đã sai.
Nhưng thật ngoài dự liệu của Y Vân, nàng đứng phía sau Long Mạc, dù không nhìn thấy vẻ mặt của hắn nhưng biểu tình khẩn trương làm chén ngọc trong tay hắn run rẩy không thoát khỏi tầm mắt nàng.
Chẳng lẽ thủ khúc đơn giản này như thế nào lại khiến hắn động tâm.
Đôi mắt Nguyệt Hạ Hương lưu chuyển, nhìn thấy đôi con ngươi Long Mạc mà sửng sốt.
Nàng sợ ánh mắt Long Mạc nhìn nàng, trong đấy không có sự thưởng thức cùng kinh hỉ, mà là tràn ngập ngạc nhiên, suy tư, nghi ngờ.
Hay là mình đã sai lầm rồi? Nhị hoàng tử không thích ư? Cứ tưởng rằng việc này sẽ khiến người chú tâm đến. Thật không ngờ. Nàng thật sự không nên mạo hiểm như vậy, một vị hoàng tử tôn quý như thế lảm sao đối với khúc nhạc thôn dã này lại cảm thấy hứng thú cơ chứ.
Sớm biết thế này nên thổi sáo ngọc, chính là sáo ngọc cũng chẳng phải sở trường của nàng, với lại hoàn cảnh cũng không tiện để Y Vân thay thế mình. pà nì dám lợi dụng ss. Hận
Nguyệt Hạ Hương trong lòng nhất loạn, nàng thậm chí không có ý thức được thủ khúc đã bị ảnh hưởng, âm thanh không còn trọn vẹn như trước.
Tiếng nhạc lúc nhanh lúc chậm, tựa như tâm tình rối loạn của nàng.
Y Vân nhận thấy điều bất thường, trong lòng thực vì tiểu thư lo lắng. Mới vừa rồi còn diễn tấu vô cùng thành thạo, như thế nào một hồi liền rối loạn.
Chỉ là người khác hình như cũng không có chú ý tới, Y Vân không thể không nghi ngờ mấy vị quý nhân này, có hay không chưa từng nghe qua nhã nhạc, một âm sắc đơn giản như vậy, lại bị mất nhịp mà làm cho bọn họ nghe như say như dại.
Y Vân bỗng nhiên có một cảm giác không được tự nhiên, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Nguyệt tướng quân đang nhìn về phía mình, biểu tình thực khó hiểu.
Ánh mắt Nguyêt tướng quân làm cho Y Vân có một tia bất an, vị tướng quân khôi ngô xuất thần này đã làm nàng rất bội phục. Nghe nói nhiều năm về trước hắn chia ly nương tử cùng mẫu thân đến biên ải trấn thủ, mười mấy năm qua đánh lui Bắc quân nhiều lần.
Nguyệt tướng quân nhìn nàng như vậy, hay là nàng thật giống với một người nào đó? Y Vân âm thầm quyết định đem chuyện này tra ra rõ ràng. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Cuối cùng Nguyệt Hạ Hương cũng ngừng lại.
“Nguyệt tiểu thư, không biết khúc này có tên là gì?” Long Mạc trầm tỉnh như thuỷ nói, vẻ kinh ngạc vừa rồi dường như không còn tồn tại.
Nguyệt Hạ Hương cúi đầu, ôn nhu nói: “ Tiểu nữ mạn phép, khúc danh Thu Thuỷ khúc.” Nói xong vẫy vẫy tay, Lục nhi cùng Thanh nhi song song đi tới , trên tay Lục nhi là một bức hoạ.
Nguyệt Hạ Hương nghĩ đến Long Mạc vừa rồi không chú tâm thưởng thức, cho nên nàng quyết định mang bức hoạ kia ra.
“Vương gia, tiểu nữ hôm kia ngẫu làm một bức hoạ, nghe nói Vương gia là người tinh thông cầm kỳ thi hoạ, nên thỉnh Vương gia chỉ giáo.” Dứt lời, đưa mắt ra hiệu, Lục nhi cùng Thanh nhi hai người từ từ đem bức hoạ mở ra.
Bức hoạ vừa hiện, trong phòng mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, thanh sơn lục thuỷ mang theo hơi thở mùa xuân tràn vào.
Đây đúng là Y Vân ngày đó chi hoạ.
Long Mạc liếc mắt một cái liền nhìn ra, đây là Lăng Hà Sơn cùng Lăng Hà Thuỷ. Chỉ có Lăng Hà Sơn mỹ mà không mị, chỉ có Lăng Hà Thuỷ thanh mà không trầm. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Bức hoạ này vẽ ra Lăng Hà phong vân, phong thái. Lại nói phong cảnh hữu tình hoà vào nhân ảnh mờ ảo. Bạch y nữ tử kia tuy nói là cảnh vật ở xa, dung mạo không rõ ràng, chỉ là thần thái tự nhiên, tư thế phiêu dật.
Không nghĩ tới tài hoạ của Nguyệt Hạ Hương lại xuất chúng như vậy. Non nước cùng cánh thuyền hoà vào nhau, còn có cánh cò trắng bay vào không trung. Tất cả đều rất đỗi quen thuộc, thân thiết.
Tình cảnh này như thế nào giống như đã từng trải qua.
Long Mạc trước mắt lờ mờ nhớ đến thân ảnh một tiểu cô nương.
Cô bé kia mặc một thân áo vải chấp vá. Có lẽ là do thường xuyên ăn không no bụng, nên thân hình thực gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn, tóc dài đen nhánh nhưng có phần rối loạn.
Trong lòng Long Mạc xem tiểu cô nương tựa hồ như tiểu muội của hắn Thanh Tâm công chúa, bím tóc dài, làn da trắng noãn, mặc tầng tẩng lớp lớp sa y, hội quấn quít lấy hắn làm nũng không rời, gặp chuyện gì đáng sợ chỉ biết khóc.
Chính là nữ hài tử này không giống như thế, nàng ở trong nước linh hoạt chuyển động, thành thục chèo thuyền cứu hắn từ dưới nước lên.
Nàng có ánh cười trong suốt mà yếu ớt, đôi mắt sáng lanh lợi. Nụ cười của nàng làm cho hắn cảm nhận được sự ấm áp gần gũi. Nàng gọi hắn một tiếng Bạch y ca ca, thanh âm tựa như chim hoàng anh , thực dễ nghe.
Nàng nói khi nàng trưởng thành cũng muốn mặc bạch y, trên chiếc thuyền xuôi dòng thu thuỷ hắn đã dạy cho nàng cách tấu âm sắc bằng lá liễu.
Sự hồn nhiên, đáng yêu của nàng làm cho hắn muốn cùng nàng vĩnh viễn ở cùng một chỗ, nhưng là không có khả năng, hắn là hoàng tử và rồi chẳng bao lâu nữa thị vệ sẽ tìm ra nơi này.
Ánh mắt Long Mạc theo bức hoạ chuyển sang gương mặt Nguyệt Hạ Hương.
Nàng giống sao, thật sự giống với nữ tử kia sao?
Mặt mày tựa hồ có chút tương tự, dù sao cũng đã qua nhiều năm, hắn có chút nghi hoặc.
Nhưng nếu không phải nàng, như thế nào có thể thổi thủ khúc đó, đây chính là do chính hắn phổ nhạc, không có mấy người hội thổi được.
Nhưng nếu không phải nàng, nàng không thể nào hoạ ra bức hoạ này, tình cảnh năm đó cùng phong cảnh trong bức hoạ ăn khớp với nhau.
Nhất định là nàng, chính là hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, nàng là tướng quân phủ tiều thư. Haizz, nhằm to rùi ca ui. Người ta đứng ở sau lưng ca kia kìa
Long Mạc nhìn chăm chú vào Nguyệt Hạ Hương, đôi mắt chứa đựng thâm tình dần dần nảy nở.
Một chút biến đổi này tựa như mồi lửa nhanh chóng lan tràn tới lòng Nguyệt Hạ Hương, nàng cảm thấy hai gò má nóng bừng, tâm cũng càng ngày càng động.
Tiểu nha đầu, ngươi nhất định sẽ không nghĩ đến, bổn vương năm đó chính là thiếu niên bạch y chán nản u buồn kia.
Long Mạc đã muốn quyết định, khi trở về liền hướng phụ hoàng hạ chỉ, cấp Nguyệt Hạ Hương làm Vương phi.
phi thuỷ thu ba: ý nói ánh mắt long lanh của người đẹp tựa sóng nước mùa thu