Trong trướng, trên chiếc thảm nỉ màu đỏ tươi, đặt một chiếc bàn gỗ thấp, trên đó bày đầy các loại thịt nướng cùng trà sữa.
*Trà+sữa àh*Quân Lăng Thiên ngồi trên nệm lót hình tròn, tựa lưng vào chiếc đệm được viền bằng sợi kim tuyến.
Y Vân thì ngồi đối diện với Quân Lăng Thiên, sững sờ nhìn vào khối thịt nướng to lớn nằm trên bàn, không biết phải bắt đầu từ đâu, không biết phải làm thế nào để gắp thức ăn cho chủ nhân đây. Quân Lăng Thiên thấy thế, mỉm cười như ánh mặt trời, nói: “Xem ra hôm nay, chủ nhân ta đây phải hầu hạ nha hoàn rồi. ”Nói xong, cầm lấy khối thịt lóc bỏ xương, lấy ra một miếng thịt nướng nóng hổi đưa cho Y Vân, giọng nói cưng chiều: “Vân nhi, ăn nhiều thịt một chút, ngươi rất gầy, cần phải bồi bổ tốt vào!”Nói xong liền đưa cho Y VânNhưng Y Vân lại không đón lấy, thản nhiên nói: “Y Vân thật không dám nhận, người cứ tự nhiên, Y Vân biết nên làm thế nào. ”Nói xong, cũng cầm khối thịt lên, vụng về bỏ đi phần xương, đem phần thịt còn lại cắt thành những miếng nhỏ, đặt trên dĩa, bưng đến trước mặt Quân Lăng Thiên. Hàn ý trong mắt Quân Lăng Thiên tràn ngập, không rõ Y Vân vì sao lại trở nên lạnh nhạt như vậy, ở Minh Châu bọn họ chẳng phải rất hoà hợp hay sao?Nha đầu kia lại xem mình chỉ là nha hoàn của hắn, Quân Lăng Thiên nâng lên chén rượu, chậm rãi thưởng thức, ánh mắt dò xét liên tục vờn quanh trên người Y Vân.
Y Vân vẫn chú tâm vào phận sự của mình, cúi đầu, chăm chỉ cắt thịt, bất chấp cái nhìn chăm chú của Quân Lăng Thiên. Bỗng nhiên, một đôi tay thon dài bắt lấy được người của nàng, Y Vân bị bắt phải ngẩng đầu, một miếng thịt mang theo hương thơm nồng đậm nhét vào trong miệng của nàng. “Nếu ngươi không ăn, ta sẽ không ngại ép ngươi ăn như vậy!” Giọng nói ngang ngược của Quân Lăng Thiên vang lên bên tai. Y Vân ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt nhìn thấu lòng người của Quân Lăng Thiên, trong lòng đột nhiên co rút lại, nàng thở dài một hơi, gắp lấy phần thịt trước mặt bắt đầu ăn. Cho dù có cố chấp thì kết quả vẫn phải phục tùng hắn, hà tất gì phải lãng phí sức lực chứ?Từ khi làm nha hoàn bên ngươi bà ngoại, nàng đều ăn chay niệm phật theo người, rất ít khi ăn thịt, khi vào cung, ở lại am ni cô của mẫu thân nên mỗi ngày cũng đều là cơm canh đạm bạc. Lúc này khi miếng thịt kia vừa đưa vào miệng, hương vị này khiến Y Vân có chút không quen. Quân Lăng Thiên cũng là người Hán, Y Vân không biết, lúc trước, khi vừa rời khỏi quê hương, hắn đã làm thế nào để có thể thích ứng vào một môi trường khác, tóm lại, hiện tại trong hắn rất là thoải mái. Hắn thuần thục cắt thịt, đưa cho y vân, suốt một bữa cơm, gần như đều do hắn phục vụ nàng. Đối với những những trong bộ tộc này, thân phận của Quân Lăng Thiên hình như rất cao, nghe bọn thị nữ nói rằng hắn đã từng cứu cả bộ tộc của họ, cho nên hắn liền trở thành người đứng đầu trong bộ tộc.
Trong tộc cũng có rất nhiều người Hán được Quân Lăng Thiên mang về, bọn họ sống với nhau rất hoà hợpMột kẻ lang bạt không nhà không nước, có thể đứng vững cho đến ngày hôm nay, cho dù dự tính ban đầu của hắn là vì phục quốc cũng được, vì muốn báo thù Long Mạc cũng được, tất cả những nổ lực của hắn đã khiến Y Vân có phần bội phục. Hắn nhất định đã trải qua không ít khổ sở. Y Vân vừa ăn vừa si ngốc nghĩ ngợi. Quân Lăng Thiên mệt mỏi điều chỉnh tư thế, lại rót một chén rượu, chậm rãi nâng lên, trong đôi mắt là ý cười quỷ quyệt. Dùng cơm xong, Quân Lăng Thiên liền đi ra ngoài. Y Vân cũng từ trong trướng thong thả bước ra. Màn đêm rủ xuống, bầu trời đêm trên thảo nguyên tựa như một chiếc nghiên mực bị lật úp lại. Có lẽ do tầm nhìn bao la, nên bầu trời đêm càng thêm rộng lớn, ngay cả ánh trăng ở Trường Thành, cũng xinh đẹp lạ thường, xinh đẹp đến khó tin, không hề mờ mịt, không hề mông lung, mà là thanh khiết như ngọc, trong veo như tuyết, không hề xa xôi, mà gần trong gang tấc, dường như có thể chạm tay tới. Y Vân ôm đầu gối ngồi ở bên ngoài lều, nhìn lên bầu trời đêm. Trong gió bay tới tiếng nhạc của đàn đầu ngựa ( loại nhạc cụ hai dây của dân tộc Mông Cổ, trên đầu cần đàn có chạm hình đầu ngựa), cũng nhẹ nhàng thổi tới mùi thịt dê nướng cùng hương trà sữa tinh khiết thơm lừng, còn có tiếng trống thùng thùng, tiếng người cười nói.
Mọi thứ đều xa lạ nhưng lại rất mới lạ. Nàng vốn không thuộc về nơi này, đối với nàng, đây là một nơi mới mẻ, cũng là một thế giới lạ lẫm. Có tiếng trống thùng thùng vang lên, nghe nói là vì hoan nghênh Quân Lăng Thiên trở về, nên đêm nay sẽ có đêm hội lửa trại. Có hai thị nữ, thân mặc trang phục dân tộc rực rỡ, dáng vẻ thướt tha mềm mại đi tới. Đến gần Y Vân, các nàng nói: “Cô nương, tộc trưởng của chúng ta mới người tham gia đêm hội lửa trại. ”Đêm hội lửa trại?“Tộc trưởng của các ngươi là Quân Lăng Thiên sao?” Y Vân hỏi. “Đúng vậy! Cô nương người nhất định phải đi, nếu không chúng ta sẽ bị phạt!”Thì ra Quân Lăng Thiên thật sự là tộc trưởng, hắn không đến mời nàng, vì sợ nàng sẽ từ chối, nên phái hai thiếu nữ vô tội đến, đoán chắc rằng nàng sẽ không liên luỵ đến người vô tội. Y Vân chậm rãi đứng dậy, phất nhẹ lên bạch y, hờ hững nói: “Được rồi.
Đi thôi!”Còn chưa đi tới, đã nhìn thấy đống lửa trại hừng hực, ánh lửa bay tận lên bầu trời đêm, dường như ngay cả ánh trăng sáng rõ cũng bị nhuộm đỏ, giống như một thiếu nữ đỏ bừng hai má. Các chàng trai, cô gái dị tộc mặc trên người trang phục dân tộc xinh đẹp, vừa múa vừa hát trên bãi đất trống trước ánh lửa trại. Tiếng trống, tiếng đàn, tiếng ca, tiếng nói, cùng bóng người lắc lư tụ họp trong một biển cả hân hoan.
Không khí đón mừng lan tràn nơi nơi, Y Vân cũng bị cuốn hút bởi niềm vui mừng chân thật kia. Nhưng nàng vẫn biết nàng không thuộc về nơi nay, và nơi này cũng sẽ không thuộc về nàng, nàng lặng lẽ tránh ở một nơi vắng vẻ, yên lặng quan sát. “Tộc trưởng đến. ”Có người lớn tiếng hô lên. Trong nháy mắt, tiếng trống, tiếng đàn, tiếng ca, tiếng cười nói liền ngừng lại.
Khắp nơi một mảnh tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió vi vu thổi qua. Thân ảnh khôi ngô cao ngất của Quân Lăng Thiên không nhanh không chậm bước tới, hắn vẫn mặc bộ y phục màu tím nhạt, hoa lệ mà không xa hoa, một sợi tơ cũng màu tím buộc lấy mái tóc đen của hắn.
Khoé môi vẫn là nụ cười biếng nhác như có như không.
Nụ cười kia dưới ánh lửa, càng toả ra sự ấm áp ma mãnh, kéo theo đó là vô số tấm lòng thiếu nữ. Hắn đi tới chỗ nào, ánh mắt liền đi theo đến đấy. Tộc trưởng trẻ tuổi này. Quanh năm, hắn đều ở bên ngoài, hắn là người Hán, hắn thần long kiến thủ bất kiến vĩ *rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, ám chỉ sự bí ẩn*, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự ngưỡng mộ của mọi người trong tộc đối với hắn, được trai tráng trong tộc sùng bái, được cô nương trong tộc ái mộ. Ánh mắt bọn họ đều tập trung vào hắn, nhưng, ánh mắt của hắn lại không dừng trên người bọn họ. Hắn bỗng nhiên tao nhã xoay người lại, ánh mắt sâu thẳm xuyên qua một rừng người bao quanh hắn, dừng lại trên thân ảnh trắng tinh đang lặng yên trong góc tối.
Gương mặt hiện lên nét cười long lanh như ngọc, nụ cười kia đã khiến biết bao cô nương hồn bay phách lạc. Bọn họ chưa từng thấy tộc trưởng vui vẻ như vậy, nụ cười rất là sáng lạng, lần này trở về, tộc trưởng có phần không giống với lúc trước nha. Là ai đã khiến tộc trưởng vui vẻ như vậy. Ánh mắt mọi người đều di chuyển theo tầm mắt của người, nơi đó có một bạch y nữ tử. Là nữ tử mà tộc trưởng mang về. Nàng lẳng lặng đứng ở nơi ánh sáng suy yếu. Giống như áng mây trên bầu trời vô tình rơi xuống nhân gian, lại giống như nàng tiên trên vầng trăng huyền ảo, vô cùng xinh đẹp, quan trọng là … Khí chất của nàng, lạnh lùng mà vẫn dịu dàng, mỹ lệ mà vẫn khả ái. Những cô nương trang phục lộng lẫy khi nhìn thấy nàng, liền hiểu rõ bản thân vì sao vẫn không lấy được một cái nhìn chăm chú của tộc trưởng.
Các nàng cùng với bạch y nữ tử cũng như vầng trăng và ánh sao.
Sao thì có vô số, mà ánh trăng thì vĩnh viễn chỉ có một, nàng là duy nhất. “Tộc trưởng, các cô nương đã chuẩn bị tiết mục chào đón người! Có thể để các nàng bắt đầu không?”Một lão nhân gia trong tộc đi đến trước mặt Quân Lăng Thiên, nói nhỏ. “Bắt đầu đi!” Quân Lăng Thiên khẽ cười nói. Tiếng trống, tiếng đàn lại vang lên. Một nhóm nữ tử trang phục rực rỡ vây thành vòng tròn, nhảy múa. Ở giữa vòng tròn, là công chúa Tinh Mang Quốc Tuyết Mạn La. Kỹ thuật của nàng rất đẹp, uyển chuyển mà không mềm yếu, xinh đẹp mà duyên dáng.
Mặc dù hấp dẫn vô số những ánh mắt nhưng lại không thu hút được ánh mắt của con người kia.
Kỹ thuật nhảy có hay, tiếng nhạc có dịu êm, nhưng thiếu đi ánh mắt của hắn, hết thảy mọi thứ đều trở nên mờ nhạt, trống vắng. Tuyết Mạn La đã hoàn thành bài múa khiến lòng người rung động. Ánh mắt của nàng oán hận nhìn chằm chằm vào thân ảnh trắng tinh đứng ở nơi xa kia. Y Vân có chú ý tới Tuyết Mạn La, nàng biết nữ tử này hận nàng, nàng ấy là một cô nương ngay thẳng, không hề che giấu sự oán hận của mình. Làm thế nào mới có thể hoá giải sự thù hằn của nàng đây?Y Vân còn đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng đấy, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng hô to như âm thanh sấm dội. Nàng bỗng nhiên tỉnh lại, nhìn thấy Quân Lăng Thiên đang chậm rãi đi tới bên nàng, nụ cười vương vấn bên môi. “Sao…….
Sao lại thế này?” Y Vân ngây ngốc hỏi han, nhưng mà, không ai trả lời nàng. Ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào dáng vẻ anh tuấn của Quân Lăng Thiên, chậm rãi đi tới. Y Vân đè nén sự kinh hoàng trong lòng, nhìn hắn dần đi đến trước mặt của nàng. Quân Lăng Thiên cúi người, tao nhã duỗi tay ra, nói: “Vân nhi, hợp tấu với ta một khúc, được không?”
“Chuyện này…. . ” Y Vân do dự, nàng định cự tuyệt nhưng lại chìm ngập trong tiếng reo hò. Sớm đã có thị nữ mang đàn ngọc đến, đặt trước mặt Y Vân. Y Vân băn khoăn ngồi trước đàn, trong lòng có cảm giác hoang mang. Nàng nhìn về phía Quân Lăng Thiên, Quân Lăng Thiên đáp lại nàng bằng một nụ cười say đắm mà thanh nhã.
Nụ cười kia được ánh lửa soi sáng, càng thêm mê hoặc, toả ra ánh ngọc lấp lánh, ánh sáng ấy làm Y Vân có chút choáng váng. Đôi tay nàng chạm lên dây đàn, nhẹ nhàng chuyển động, tiếng đàn liền vang lên trong khung cảnh thảo nguyên bát ngát.
Tiếng tiêu của Quân Lăng Thiên cũng lập tức đuổi theo như hình với bóng, cùng với tiếng đàn của nàng, chậm rãi hoà vào nhau. Trong không gian âm nhạc, Y Vân như đắm chìm vào trong khúc ca tuyệt vời này.
Hoàn toàn không biết vì sao tiếng đàn của nàng cùng tiếng tiêu của Quân Lăng Thiên lại hài hoà, tuyệt vời, êm dịu và ăn ý đến như vậy. Trong lúc này, cả vũ trụ ngoại trừ tiếng đàn tiếng tiêu cùng với tiếng lửa tí tách bập bùng thì cũng không còn âm thanh nào khác. Mọi người đều lặng yên lắng nghe âm thanh hợp tấu của đôi trai tài gái sắc.
Ngay cả những cô nương ái mộ Quân Lăng Thiên có phần ghen tị với Y Vân cũng phải bội phục sự ăn ý của hai người, không tự chủ mà đắm mình trong tiếng nhạc tuyệt vời này. Thật lâu sau, tiếng đàn Y Vân ngừng lại, tiếng tiêu của Quân Lăng Thiên tấu lên âm cuối cao vút, sau đó dần dần kết thúc.
Y Vân lúc này mới phát hiện nàng lại có tâm linh tương thông với tên ác ma này. Nàng ngẩng đầu nhìn Quân Lăng Thiên, phát hiện ánh mắt hắn nóng rực bắn về phía nàng, tựa như muốn thiêu đốt nàng vậy. “A———” Tiếng hoan hô của mọi người bùng nổ như muốn rung chuyển cả đất trời. Y Vân không hiểu, những người này vì sao lại hoan hô.
Vì sao vậy? Chỉ là bọn họ đã cùng nhau diễn tấu sao? Sự nhiệt tình của những người trên thảo nguyên này thật không bình thường mà. “Lại là ngươi, ngươi là nữ nhân xấu xa, ngươi cướp mất Thiên ca ca của ta. ” Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng khóc oán hận quở trách. Thanh âm này tựa như một khối băng rơi vào trong nồi nước đang sôi trào, tiếng cười nói dần trở nên lắng dịu lại. Y Vân sững sờ nhìn về phía chủ nhân của thanh âm kia……Tuyết Mạn La. Dưới ánh lửa, đôi môi đỏ mọng của vị công chúa điêu ngoa run lên, đôi mắt xanh thẳm vì bi thương mà phát ra ánh sáng u ám, ngay cả chiếc roi da trong bàn tay cũng run lên nhè nhẹ. Y Vân có chút kinh ngạc, dựa theo tính tình của nàng, thì chiếc roi kia hẳn đã được vung lên mang theo sự tức giận khôn cùng hướng về phía Y Vân.
Nhưng giờ phút này xem ra sự bi thương cùng thất vọng của nàng đã vượt xa hận ý đối với Y Vân. Nàng dường như đã hoàn toàn tuyệt vọng. Trong ánh mắt Quân Lăng Thiên hiện lên một tia thương tiếc. Cho tới nay, hắn chỉ xem A La là tiểu muội của hắn, có lẽ nên khiến nàng chết tâm. Hắn lạnh lùng phân phó, “Người đâu, đưa A La công chúa trở về. ”Hai thị nữ bước tới dìu lấy cánh tay Tuyết Mạn La. “Chờ đã, ta còn cón chuyện muốn nói với công chúa. ” Môi son Y Vân khẽ mở. Cướp đi Thiên ca ca của nàng? Tội danh như vậy thật sự Y Vân không dám gánh.
Huống chi, nàng căn bản không có cướp đi Thiên ca ca của nàng ấy. “Công chúa, hi vọng ngươi không hiểu lầm, ta không có cướp Thiên ca ca của ngươi.
Hơn nữa, ta vĩnh viễn sẽ không cùng ngươi tranh giành hắn! Bởi vì ta đã có người yêu. ” Y Vân nói, thanh âm lạnh lùng. Nàng sợ hãi. Sợ rằng nàng sẽ đắm chìm trong khoảng khắc cùng hắn cầm tiêu hợp tấu, sợ rằng lòng của nàng sẽ rơi vào tay giặc.
Cho nên nàng nói ra, nói ra rằng lòng nàng đã có người khác.
Nàng nghĩ nếu nàng nói như vậy, tâm tư liền sẽ dễ chịu hơn.
Nhưng nàng lại không ngờ, khi nói ra, lòng của nàng ngược lại càng thêm đau đớn, một loại nỗi đau âm thầm. “Còn nói không có! Ngươi đã đáp ứng cùng Thiên ca ca hợp tấu, trên thảo nguyên này ai mà không biết, Thiên ca ca đã từng nói qua……”
“Đưa công chúa trở về!”Gương mặt Quân Lăng Thiên như được bao phủ bởi hàn băng, ánh mắt như băng tuyết, ngay cả giọng nói cũng lạnh lẽo không chút ấm áp. Lời nói lạnh lùng của Quân Lăng Thiên khiến Tuyết Mạn La sợ hãi đến mức run rẩy, nàng ngoan ngoãn xoay người rời đi. “Tất cả mọi người giải tán. ” Thanh âm trầm thấp như âm thanh địa ngục. Đám đông chậm rãi rời đi. Trong lòng mọi người đều nghĩ, nữ tử này vì sao không thích tộc trưởng của bọn họ, hắn là người xuất chúng như vậy. Nàng nói trong lòng đã có người khác, chẳng lẽ còn có người vĩ đại hơn tộc trưởng hay sao?
Trong trướng, trên chiếc thảm nỉ màu đỏ tươi, đặt một chiếc bàn gỗ thấp, trên đó bày đầy các loại thịt nướng cùng trà sữa.
Trà+sữa àhQuân Lăng Thiên ngồi trên nệm lót hình tròn, tựa lưng vào chiếc đệm được viền bằng sợi kim tuyến.
Y Vân thì ngồi đối diện với Quân Lăng Thiên, sững sờ nhìn vào khối thịt nướng to lớn nằm trên bàn, không biết phải bắt đầu từ đâu, không biết phải làm thế nào để gắp thức ăn cho chủ nhân đây. Quân Lăng Thiên thấy thế, mỉm cười như ánh mặt trời, nói: “Xem ra hôm nay, chủ nhân ta đây phải hầu hạ nha hoàn rồi. ”Nói xong, cầm lấy khối thịt lóc bỏ xương, lấy ra một miếng thịt nướng nóng hổi đưa cho Y Vân, giọng nói cưng chiều: “Vân nhi, ăn nhiều thịt một chút, ngươi rất gầy, cần phải bồi bổ tốt vào!”Nói xong liền đưa cho Y VânNhưng Y Vân lại không đón lấy, thản nhiên nói: “Y Vân thật không dám nhận, người cứ tự nhiên, Y Vân biết nên làm thế nào. ”Nói xong, cũng cầm khối thịt lên, vụng về bỏ đi phần xương, đem phần thịt còn lại cắt thành những miếng nhỏ, đặt trên dĩa, bưng đến trước mặt Quân Lăng Thiên. Hàn ý trong mắt Quân Lăng Thiên tràn ngập, không rõ Y Vân vì sao lại trở nên lạnh nhạt như vậy, ở Minh Châu bọn họ chẳng phải rất hoà hợp hay sao?Nha đầu kia lại xem mình chỉ là nha hoàn của hắn, Quân Lăng Thiên nâng lên chén rượu, chậm rãi thưởng thức, ánh mắt dò xét liên tục vờn quanh trên người Y Vân.
Y Vân vẫn chú tâm vào phận sự của mình, cúi đầu, chăm chỉ cắt thịt, bất chấp cái nhìn chăm chú của Quân Lăng Thiên. Bỗng nhiên, một đôi tay thon dài bắt lấy được người của nàng, Y Vân bị bắt phải ngẩng đầu, một miếng thịt mang theo hương thơm nồng đậm nhét vào trong miệng của nàng. “Nếu ngươi không ăn, ta sẽ không ngại ép ngươi ăn như vậy!” Giọng nói ngang ngược của Quân Lăng Thiên vang lên bên tai. Y Vân ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt nhìn thấu lòng người của Quân Lăng Thiên, trong lòng đột nhiên co rút lại, nàng thở dài một hơi, gắp lấy phần thịt trước mặt bắt đầu ăn. Cho dù có cố chấp thì kết quả vẫn phải phục tùng hắn, hà tất gì phải lãng phí sức lực chứ?Từ khi làm nha hoàn bên ngươi bà ngoại, nàng đều ăn chay niệm phật theo người, rất ít khi ăn thịt, khi vào cung, ở lại am ni cô của mẫu thân nên mỗi ngày cũng đều là cơm canh đạm bạc. Lúc này khi miếng thịt kia vừa đưa vào miệng, hương vị này khiến Y Vân có chút không quen. Quân Lăng Thiên cũng là người Hán, Y Vân không biết, lúc trước, khi vừa rời khỏi quê hương, hắn đã làm thế nào để có thể thích ứng vào một môi trường khác, tóm lại, hiện tại trong hắn rất là thoải mái. Hắn thuần thục cắt thịt, đưa cho y vân, suốt một bữa cơm, gần như đều do hắn phục vụ nàng. Đối với những những trong bộ tộc này, thân phận của Quân Lăng Thiên hình như rất cao, nghe bọn thị nữ nói rằng hắn đã từng cứu cả bộ tộc của họ, cho nên hắn liền trở thành người đứng đầu trong bộ tộc.
Trong tộc cũng có rất nhiều người Hán được Quân Lăng Thiên mang về, bọn họ sống với nhau rất hoà hợpMột kẻ lang bạt không nhà không nước, có thể đứng vững cho đến ngày hôm nay, cho dù dự tính ban đầu của hắn là vì phục quốc cũng được, vì muốn báo thù Long Mạc cũng được, tất cả những nổ lực của hắn đã khiến Y Vân có phần bội phục. Hắn nhất định đã trải qua không ít khổ sở. Y Vân vừa ăn vừa si ngốc nghĩ ngợi. Quân Lăng Thiên mệt mỏi điều chỉnh tư thế, lại rót một chén rượu, chậm rãi nâng lên, trong đôi mắt là ý cười quỷ quyệt. Dùng cơm xong, Quân Lăng Thiên liền đi ra ngoài. Y Vân cũng từ trong trướng thong thả bước ra. Màn đêm rủ xuống, bầu trời đêm trên thảo nguyên tựa như một chiếc nghiên mực bị lật úp lại. Có lẽ do tầm nhìn bao la, nên bầu trời đêm càng thêm rộng lớn, ngay cả ánh trăng ở Trường Thành, cũng xinh đẹp lạ thường, xinh đẹp đến khó tin, không hề mờ mịt, không hề mông lung, mà là thanh khiết như ngọc, trong veo như tuyết, không hề xa xôi, mà gần trong gang tấc, dường như có thể chạm tay tới. Y Vân ôm đầu gối ngồi ở bên ngoài lều, nhìn lên bầu trời đêm. Trong gió bay tới tiếng nhạc của đàn đầu ngựa ( loại nhạc cụ hai dây của dân tộc Mông Cổ, trên đầu cần đàn có chạm hình đầu ngựa), cũng nhẹ nhàng thổi tới mùi thịt dê nướng cùng hương trà sữa tinh khiết thơm lừng, còn có tiếng trống thùng thùng, tiếng người cười nói.
Mọi thứ đều xa lạ nhưng lại rất mới lạ. Nàng vốn không thuộc về nơi này, đối với nàng, đây là một nơi mới mẻ, cũng là một thế giới lạ lẫm. Có tiếng trống thùng thùng vang lên, nghe nói là vì hoan nghênh Quân Lăng Thiên trở về, nên đêm nay sẽ có đêm hội lửa trại. Có hai thị nữ, thân mặc trang phục dân tộc rực rỡ, dáng vẻ thướt tha mềm mại đi tới. Đến gần Y Vân, các nàng nói: “Cô nương, tộc trưởng của chúng ta mới người tham gia đêm hội lửa trại. ”Đêm hội lửa trại?“Tộc trưởng của các ngươi là Quân Lăng Thiên sao?” Y Vân hỏi. “Đúng vậy! Cô nương người nhất định phải đi, nếu không chúng ta sẽ bị phạt!”Thì ra Quân Lăng Thiên thật sự là tộc trưởng, hắn không đến mời nàng, vì sợ nàng sẽ từ chối, nên phái hai thiếu nữ vô tội đến, đoán chắc rằng nàng sẽ không liên luỵ đến người vô tội. Y Vân chậm rãi đứng dậy, phất nhẹ lên bạch y, hờ hững nói: “Được rồi.
Đi thôi!”Còn chưa đi tới, đã nhìn thấy đống lửa trại hừng hực, ánh lửa bay tận lên bầu trời đêm, dường như ngay cả ánh trăng sáng rõ cũng bị nhuộm đỏ, giống như một thiếu nữ đỏ bừng hai má. Các chàng trai, cô gái dị tộc mặc trên người trang phục dân tộc xinh đẹp, vừa múa vừa hát trên bãi đất trống trước ánh lửa trại. Tiếng trống, tiếng đàn, tiếng ca, tiếng nói, cùng bóng người lắc lư tụ họp trong một biển cả hân hoan.
Không khí đón mừng lan tràn nơi nơi, Y Vân cũng bị cuốn hút bởi niềm vui mừng chân thật kia. Nhưng nàng vẫn biết nàng không thuộc về nơi nay, và nơi này cũng sẽ không thuộc về nàng, nàng lặng lẽ tránh ở một nơi vắng vẻ, yên lặng quan sát. “Tộc trưởng đến. ”Có người lớn tiếng hô lên. Trong nháy mắt, tiếng trống, tiếng đàn, tiếng ca, tiếng cười nói liền ngừng lại.
Khắp nơi một mảnh tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió vi vu thổi qua. Thân ảnh khôi ngô cao ngất của Quân Lăng Thiên không nhanh không chậm bước tới, hắn vẫn mặc bộ y phục màu tím nhạt, hoa lệ mà không xa hoa, một sợi tơ cũng màu tím buộc lấy mái tóc đen của hắn.
Khoé môi vẫn là nụ cười biếng nhác như có như không.
Nụ cười kia dưới ánh lửa, càng toả ra sự ấm áp ma mãnh, kéo theo đó là vô số tấm lòng thiếu nữ. Hắn đi tới chỗ nào, ánh mắt liền đi theo đến đấy. Tộc trưởng trẻ tuổi này. Quanh năm, hắn đều ở bên ngoài, hắn là người Hán, hắn thần long kiến thủ bất kiến vĩ rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, ám chỉ sự bí ẩn, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự ngưỡng mộ của mọi người trong tộc đối với hắn, được trai tráng trong tộc sùng bái, được cô nương trong tộc ái mộ. Ánh mắt bọn họ đều tập trung vào hắn, nhưng, ánh mắt của hắn lại không dừng trên người bọn họ. Hắn bỗng nhiên tao nhã xoay người lại, ánh mắt sâu thẳm xuyên qua một rừng người bao quanh hắn, dừng lại trên thân ảnh trắng tinh đang lặng yên trong góc tối.
Gương mặt hiện lên nét cười long lanh như ngọc, nụ cười kia đã khiến biết bao cô nương hồn bay phách lạc. Bọn họ chưa từng thấy tộc trưởng vui vẻ như vậy, nụ cười rất là sáng lạng, lần này trở về, tộc trưởng có phần không giống với lúc trước nha. Là ai đã khiến tộc trưởng vui vẻ như vậy. Ánh mắt mọi người đều di chuyển theo tầm mắt của người, nơi đó có một bạch y nữ tử. Là nữ tử mà tộc trưởng mang về. Nàng lẳng lặng đứng ở nơi ánh sáng suy yếu. Giống như áng mây trên bầu trời vô tình rơi xuống nhân gian, lại giống như nàng tiên trên vầng trăng huyền ảo, vô cùng xinh đẹp, quan trọng là … Khí chất của nàng, lạnh lùng mà vẫn dịu dàng, mỹ lệ mà vẫn khả ái. Những cô nương trang phục lộng lẫy khi nhìn thấy nàng, liền hiểu rõ bản thân vì sao vẫn không lấy được một cái nhìn chăm chú của tộc trưởng.
Các nàng cùng với bạch y nữ tử cũng như vầng trăng và ánh sao.
Sao thì có vô số, mà ánh trăng thì vĩnh viễn chỉ có một, nàng là duy nhất. “Tộc trưởng, các cô nương đã chuẩn bị tiết mục chào đón người! Có thể để các nàng bắt đầu không?”Một lão nhân gia trong tộc đi đến trước mặt Quân Lăng Thiên, nói nhỏ. “Bắt đầu đi!” Quân Lăng Thiên khẽ cười nói. Tiếng trống, tiếng đàn lại vang lên. Một nhóm nữ tử trang phục rực rỡ vây thành vòng tròn, nhảy múa. Ở giữa vòng tròn, là công chúa Tinh Mang Quốc Tuyết Mạn La. Kỹ thuật của nàng rất đẹp, uyển chuyển mà không mềm yếu, xinh đẹp mà duyên dáng.
Mặc dù hấp dẫn vô số những ánh mắt nhưng lại không thu hút được ánh mắt của con người kia.
Kỹ thuật nhảy có hay, tiếng nhạc có dịu êm, nhưng thiếu đi ánh mắt của hắn, hết thảy mọi thứ đều trở nên mờ nhạt, trống vắng. Tuyết Mạn La đã hoàn thành bài múa khiến lòng người rung động. Ánh mắt của nàng oán hận nhìn chằm chằm vào thân ảnh trắng tinh đứng ở nơi xa kia. Y Vân có chú ý tới Tuyết Mạn La, nàng biết nữ tử này hận nàng, nàng ấy là một cô nương ngay thẳng, không hề che giấu sự oán hận của mình. Làm thế nào mới có thể hoá giải sự thù hằn của nàng đây?Y Vân còn đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng đấy, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng hô to như âm thanh sấm dội. Nàng bỗng nhiên tỉnh lại, nhìn thấy Quân Lăng Thiên đang chậm rãi đi tới bên nàng, nụ cười vương vấn bên môi. “Sao…….
Sao lại thế này?” Y Vân ngây ngốc hỏi han, nhưng mà, không ai trả lời nàng. Ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào dáng vẻ anh tuấn của Quân Lăng Thiên, chậm rãi đi tới. Y Vân đè nén sự kinh hoàng trong lòng, nhìn hắn dần đi đến trước mặt của nàng. Quân Lăng Thiên cúi người, tao nhã duỗi tay ra, nói: “Vân nhi, hợp tấu với ta một khúc, được không?”
“Chuyện này…. . ” Y Vân do dự, nàng định cự tuyệt nhưng lại chìm ngập trong tiếng reo hò. Sớm đã có thị nữ mang đàn ngọc đến, đặt trước mặt Y Vân. Y Vân băn khoăn ngồi trước đàn, trong lòng có cảm giác hoang mang. Nàng nhìn về phía Quân Lăng Thiên, Quân Lăng Thiên đáp lại nàng bằng một nụ cười say đắm mà thanh nhã.
Nụ cười kia được ánh lửa soi sáng, càng thêm mê hoặc, toả ra ánh ngọc lấp lánh, ánh sáng ấy làm Y Vân có chút choáng váng. Đôi tay nàng chạm lên dây đàn, nhẹ nhàng chuyển động, tiếng đàn liền vang lên trong khung cảnh thảo nguyên bát ngát.
Tiếng tiêu của Quân Lăng Thiên cũng lập tức đuổi theo như hình với bóng, cùng với tiếng đàn của nàng, chậm rãi hoà vào nhau. Trong không gian âm nhạc, Y Vân như đắm chìm vào trong khúc ca tuyệt vời này.
Hoàn toàn không biết vì sao tiếng đàn của nàng cùng tiếng tiêu của Quân Lăng Thiên lại hài hoà, tuyệt vời, êm dịu và ăn ý đến như vậy. Trong lúc này, cả vũ trụ ngoại trừ tiếng đàn tiếng tiêu cùng với tiếng lửa tí tách bập bùng thì cũng không còn âm thanh nào khác. Mọi người đều lặng yên lắng nghe âm thanh hợp tấu của đôi trai tài gái sắc.
Ngay cả những cô nương ái mộ Quân Lăng Thiên có phần ghen tị với Y Vân cũng phải bội phục sự ăn ý của hai người, không tự chủ mà đắm mình trong tiếng nhạc tuyệt vời này. Thật lâu sau, tiếng đàn Y Vân ngừng lại, tiếng tiêu của Quân Lăng Thiên tấu lên âm cuối cao vút, sau đó dần dần kết thúc.
Y Vân lúc này mới phát hiện nàng lại có tâm linh tương thông với tên ác ma này. Nàng ngẩng đầu nhìn Quân Lăng Thiên, phát hiện ánh mắt hắn nóng rực bắn về phía nàng, tựa như muốn thiêu đốt nàng vậy. “A———” Tiếng hoan hô của mọi người bùng nổ như muốn rung chuyển cả đất trời. Y Vân không hiểu, những người này vì sao lại hoan hô.
Vì sao vậy? Chỉ là bọn họ đã cùng nhau diễn tấu sao? Sự nhiệt tình của những người trên thảo nguyên này thật không bình thường mà. “Lại là ngươi, ngươi là nữ nhân xấu xa, ngươi cướp mất Thiên ca ca của ta. ” Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng khóc oán hận quở trách. Thanh âm này tựa như một khối băng rơi vào trong nồi nước đang sôi trào, tiếng cười nói dần trở nên lắng dịu lại. Y Vân sững sờ nhìn về phía chủ nhân của thanh âm kia……Tuyết Mạn La. Dưới ánh lửa, đôi môi đỏ mọng của vị công chúa điêu ngoa run lên, đôi mắt xanh thẳm vì bi thương mà phát ra ánh sáng u ám, ngay cả chiếc roi da trong bàn tay cũng run lên nhè nhẹ. Y Vân có chút kinh ngạc, dựa theo tính tình của nàng, thì chiếc roi kia hẳn đã được vung lên mang theo sự tức giận khôn cùng hướng về phía Y Vân.
Nhưng giờ phút này xem ra sự bi thương cùng thất vọng của nàng đã vượt xa hận ý đối với Y Vân. Nàng dường như đã hoàn toàn tuyệt vọng. Trong ánh mắt Quân Lăng Thiên hiện lên một tia thương tiếc. Cho tới nay, hắn chỉ xem A La là tiểu muội của hắn, có lẽ nên khiến nàng chết tâm. Hắn lạnh lùng phân phó, “Người đâu, đưa A La công chúa trở về. ”Hai thị nữ bước tới dìu lấy cánh tay Tuyết Mạn La. “Chờ đã, ta còn cón chuyện muốn nói với công chúa. ” Môi son Y Vân khẽ mở. Cướp đi Thiên ca ca của nàng? Tội danh như vậy thật sự Y Vân không dám gánh.
Huống chi, nàng căn bản không có cướp đi Thiên ca ca của nàng ấy. “Công chúa, hi vọng ngươi không hiểu lầm, ta không có cướp Thiên ca ca của ngươi.
Hơn nữa, ta vĩnh viễn sẽ không cùng ngươi tranh giành hắn! Bởi vì ta đã có người yêu. ” Y Vân nói, thanh âm lạnh lùng. Nàng sợ hãi. Sợ rằng nàng sẽ đắm chìm trong khoảng khắc cùng hắn cầm tiêu hợp tấu, sợ rằng lòng của nàng sẽ rơi vào tay giặc.
Cho nên nàng nói ra, nói ra rằng lòng nàng đã có người khác.
Nàng nghĩ nếu nàng nói như vậy, tâm tư liền sẽ dễ chịu hơn.
Nhưng nàng lại không ngờ, khi nói ra, lòng của nàng ngược lại càng thêm đau đớn, một loại nỗi đau âm thầm. “Còn nói không có! Ngươi đã đáp ứng cùng Thiên ca ca hợp tấu, trên thảo nguyên này ai mà không biết, Thiên ca ca đã từng nói qua……”
“Đưa công chúa trở về!”Gương mặt Quân Lăng Thiên như được bao phủ bởi hàn băng, ánh mắt như băng tuyết, ngay cả giọng nói cũng lạnh lẽo không chút ấm áp. Lời nói lạnh lùng của Quân Lăng Thiên khiến Tuyết Mạn La sợ hãi đến mức run rẩy, nàng ngoan ngoãn xoay người rời đi. “Tất cả mọi người giải tán. ” Thanh âm trầm thấp như âm thanh địa ngục. Đám đông chậm rãi rời đi. Trong lòng mọi người đều nghĩ, nữ tử này vì sao không thích tộc trưởng của bọn họ, hắn là người xuất chúng như vậy. Nàng nói trong lòng đã có người khác, chẳng lẽ còn có người vĩ đại hơn tộc trưởng hay sao?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong trướng, trên chiếc thảm nỉ màu đỏ tươi, đặt một chiếc bàn gỗ thấp, trên đó bày đầy các loại thịt nướng cùng trà sữa.
*Trà+sữa àh*Quân Lăng Thiên ngồi trên nệm lót hình tròn, tựa lưng vào chiếc đệm được viền bằng sợi kim tuyến.
Y Vân thì ngồi đối diện với Quân Lăng Thiên, sững sờ nhìn vào khối thịt nướng to lớn nằm trên bàn, không biết phải bắt đầu từ đâu, không biết phải làm thế nào để gắp thức ăn cho chủ nhân đây. Quân Lăng Thiên thấy thế, mỉm cười như ánh mặt trời, nói: “Xem ra hôm nay, chủ nhân ta đây phải hầu hạ nha hoàn rồi. ”Nói xong, cầm lấy khối thịt lóc bỏ xương, lấy ra một miếng thịt nướng nóng hổi đưa cho Y Vân, giọng nói cưng chiều: “Vân nhi, ăn nhiều thịt một chút, ngươi rất gầy, cần phải bồi bổ tốt vào!”Nói xong liền đưa cho Y VânNhưng Y Vân lại không đón lấy, thản nhiên nói: “Y Vân thật không dám nhận, người cứ tự nhiên, Y Vân biết nên làm thế nào. ”Nói xong, cũng cầm khối thịt lên, vụng về bỏ đi phần xương, đem phần thịt còn lại cắt thành những miếng nhỏ, đặt trên dĩa, bưng đến trước mặt Quân Lăng Thiên. Hàn ý trong mắt Quân Lăng Thiên tràn ngập, không rõ Y Vân vì sao lại trở nên lạnh nhạt như vậy, ở Minh Châu bọn họ chẳng phải rất hoà hợp hay sao?Nha đầu kia lại xem mình chỉ là nha hoàn của hắn, Quân Lăng Thiên nâng lên chén rượu, chậm rãi thưởng thức, ánh mắt dò xét liên tục vờn quanh trên người Y Vân.
Y Vân vẫn chú tâm vào phận sự của mình, cúi đầu, chăm chỉ cắt thịt, bất chấp cái nhìn chăm chú của Quân Lăng Thiên. Bỗng nhiên, một đôi tay thon dài bắt lấy được người của nàng, Y Vân bị bắt phải ngẩng đầu, một miếng thịt mang theo hương thơm nồng đậm nhét vào trong miệng của nàng. “Nếu ngươi không ăn, ta sẽ không ngại ép ngươi ăn như vậy!” Giọng nói ngang ngược của Quân Lăng Thiên vang lên bên tai. Y Vân ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt nhìn thấu lòng người của Quân Lăng Thiên, trong lòng đột nhiên co rút lại, nàng thở dài một hơi, gắp lấy phần thịt trước mặt bắt đầu ăn. Cho dù có cố chấp thì kết quả vẫn phải phục tùng hắn, hà tất gì phải lãng phí sức lực chứ?Từ khi làm nha hoàn bên ngươi bà ngoại, nàng đều ăn chay niệm phật theo người, rất ít khi ăn thịt, khi vào cung, ở lại am ni cô của mẫu thân nên mỗi ngày cũng đều là cơm canh đạm bạc. Lúc này khi miếng thịt kia vừa đưa vào miệng, hương vị này khiến Y Vân có chút không quen. Quân Lăng Thiên cũng là người Hán, Y Vân không biết, lúc trước, khi vừa rời khỏi quê hương, hắn đã làm thế nào để có thể thích ứng vào một môi trường khác, tóm lại, hiện tại trong hắn rất là thoải mái. Hắn thuần thục cắt thịt, đưa cho y vân, suốt một bữa cơm, gần như đều do hắn phục vụ nàng. Đối với những những trong bộ tộc này, thân phận của Quân Lăng Thiên hình như rất cao, nghe bọn thị nữ nói rằng hắn đã từng cứu cả bộ tộc của họ, cho nên hắn liền trở thành người đứng đầu trong bộ tộc.
Trong tộc cũng có rất nhiều người Hán được Quân Lăng Thiên mang về, bọn họ sống với nhau rất hoà hợpMột kẻ lang bạt không nhà không nước, có thể đứng vững cho đến ngày hôm nay, cho dù dự tính ban đầu của hắn là vì phục quốc cũng được, vì muốn báo thù Long Mạc cũng được, tất cả những nổ lực của hắn đã khiến Y Vân có phần bội phục. Hắn nhất định đã trải qua không ít khổ sở. Y Vân vừa ăn vừa si ngốc nghĩ ngợi. Quân Lăng Thiên mệt mỏi điều chỉnh tư thế, lại rót một chén rượu, chậm rãi nâng lên, trong đôi mắt là ý cười quỷ quyệt. Dùng cơm xong, Quân Lăng Thiên liền đi ra ngoài. Y Vân cũng từ trong trướng thong thả bước ra. Màn đêm rủ xuống, bầu trời đêm trên thảo nguyên tựa như một chiếc nghiên mực bị lật úp lại. Có lẽ do tầm nhìn bao la, nên bầu trời đêm càng thêm rộng lớn, ngay cả ánh trăng ở Trường Thành, cũng xinh đẹp lạ thường, xinh đẹp đến khó tin, không hề mờ mịt, không hề mông lung, mà là thanh khiết như ngọc, trong veo như tuyết, không hề xa xôi, mà gần trong gang tấc, dường như có thể chạm tay tới. Y Vân ôm đầu gối ngồi ở bên ngoài lều, nhìn lên bầu trời đêm. Trong gió bay tới tiếng nhạc của đàn đầu ngựa ( loại nhạc cụ hai dây của dân tộc Mông Cổ, trên đầu cần đàn có chạm hình đầu ngựa), cũng nhẹ nhàng thổi tới mùi thịt dê nướng cùng hương trà sữa tinh khiết thơm lừng, còn có tiếng trống thùng thùng, tiếng người cười nói.
Mọi thứ đều xa lạ nhưng lại rất mới lạ. Nàng vốn không thuộc về nơi này, đối với nàng, đây là một nơi mới mẻ, cũng là một thế giới lạ lẫm. Có tiếng trống thùng thùng vang lên, nghe nói là vì hoan nghênh Quân Lăng Thiên trở về, nên đêm nay sẽ có đêm hội lửa trại. Có hai thị nữ, thân mặc trang phục dân tộc rực rỡ, dáng vẻ thướt tha mềm mại đi tới. Đến gần Y Vân, các nàng nói: “Cô nương, tộc trưởng của chúng ta mới người tham gia đêm hội lửa trại. ”Đêm hội lửa trại?“Tộc trưởng của các ngươi là Quân Lăng Thiên sao?” Y Vân hỏi. “Đúng vậy! Cô nương người nhất định phải đi, nếu không chúng ta sẽ bị phạt!”Thì ra Quân Lăng Thiên thật sự là tộc trưởng, hắn không đến mời nàng, vì sợ nàng sẽ từ chối, nên phái hai thiếu nữ vô tội đến, đoán chắc rằng nàng sẽ không liên luỵ đến người vô tội. Y Vân chậm rãi đứng dậy, phất nhẹ lên bạch y, hờ hững nói: “Được rồi.
Đi thôi!”Còn chưa đi tới, đã nhìn thấy đống lửa trại hừng hực, ánh lửa bay tận lên bầu trời đêm, dường như ngay cả ánh trăng sáng rõ cũng bị nhuộm đỏ, giống như một thiếu nữ đỏ bừng hai má. Các chàng trai, cô gái dị tộc mặc trên người trang phục dân tộc xinh đẹp, vừa múa vừa hát trên bãi đất trống trước ánh lửa trại. Tiếng trống, tiếng đàn, tiếng ca, tiếng nói, cùng bóng người lắc lư tụ họp trong một biển cả hân hoan.
Không khí đón mừng lan tràn nơi nơi, Y Vân cũng bị cuốn hút bởi niềm vui mừng chân thật kia. Nhưng nàng vẫn biết nàng không thuộc về nơi nay, và nơi này cũng sẽ không thuộc về nàng, nàng lặng lẽ tránh ở một nơi vắng vẻ, yên lặng quan sát. “Tộc trưởng đến. ”Có người lớn tiếng hô lên. Trong nháy mắt, tiếng trống, tiếng đàn, tiếng ca, tiếng cười nói liền ngừng lại.
Khắp nơi một mảnh tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió vi vu thổi qua. Thân ảnh khôi ngô cao ngất của Quân Lăng Thiên không nhanh không chậm bước tới, hắn vẫn mặc bộ y phục màu tím nhạt, hoa lệ mà không xa hoa, một sợi tơ cũng màu tím buộc lấy mái tóc đen của hắn.
Khoé môi vẫn là nụ cười biếng nhác như có như không.
Nụ cười kia dưới ánh lửa, càng toả ra sự ấm áp ma mãnh, kéo theo đó là vô số tấm lòng thiếu nữ. Hắn đi tới chỗ nào, ánh mắt liền đi theo đến đấy. Tộc trưởng trẻ tuổi này. Quanh năm, hắn đều ở bên ngoài, hắn là người Hán, hắn thần long kiến thủ bất kiến vĩ *rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, ám chỉ sự bí ẩn*, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự ngưỡng mộ của mọi người trong tộc đối với hắn, được trai tráng trong tộc sùng bái, được cô nương trong tộc ái mộ. Ánh mắt bọn họ đều tập trung vào hắn, nhưng, ánh mắt của hắn lại không dừng trên người bọn họ. Hắn bỗng nhiên tao nhã xoay người lại, ánh mắt sâu thẳm xuyên qua một rừng người bao quanh hắn, dừng lại trên thân ảnh trắng tinh đang lặng yên trong góc tối.
Gương mặt hiện lên nét cười long lanh như ngọc, nụ cười kia đã khiến biết bao cô nương hồn bay phách lạc. Bọn họ chưa từng thấy tộc trưởng vui vẻ như vậy, nụ cười rất là sáng lạng, lần này trở về, tộc trưởng có phần không giống với lúc trước nha. Là ai đã khiến tộc trưởng vui vẻ như vậy. Ánh mắt mọi người đều di chuyển theo tầm mắt của người, nơi đó có một bạch y nữ tử. Là nữ tử mà tộc trưởng mang về. Nàng lẳng lặng đứng ở nơi ánh sáng suy yếu. Giống như áng mây trên bầu trời vô tình rơi xuống nhân gian, lại giống như nàng tiên trên vầng trăng huyền ảo, vô cùng xinh đẹp, quan trọng là … Khí chất của nàng, lạnh lùng mà vẫn dịu dàng, mỹ lệ mà vẫn khả ái. Những cô nương trang phục lộng lẫy khi nhìn thấy nàng, liền hiểu rõ bản thân vì sao vẫn không lấy được một cái nhìn chăm chú của tộc trưởng.
Các nàng cùng với bạch y nữ tử cũng như vầng trăng và ánh sao.
Sao thì có vô số, mà ánh trăng thì vĩnh viễn chỉ có một, nàng là duy nhất. “Tộc trưởng, các cô nương đã chuẩn bị tiết mục chào đón người! Có thể để các nàng bắt đầu không?”Một lão nhân gia trong tộc đi đến trước mặt Quân Lăng Thiên, nói nhỏ. “Bắt đầu đi!” Quân Lăng Thiên khẽ cười nói. Tiếng trống, tiếng đàn lại vang lên. Một nhóm nữ tử trang phục rực rỡ vây thành vòng tròn, nhảy múa. Ở giữa vòng tròn, là công chúa Tinh Mang Quốc Tuyết Mạn La. Kỹ thuật của nàng rất đẹp, uyển chuyển mà không mềm yếu, xinh đẹp mà duyên dáng.
Mặc dù hấp dẫn vô số những ánh mắt nhưng lại không thu hút được ánh mắt của con người kia.
Kỹ thuật nhảy có hay, tiếng nhạc có dịu êm, nhưng thiếu đi ánh mắt của hắn, hết thảy mọi thứ đều trở nên mờ nhạt, trống vắng. Tuyết Mạn La đã hoàn thành bài múa khiến lòng người rung động. Ánh mắt của nàng oán hận nhìn chằm chằm vào thân ảnh trắng tinh đứng ở nơi xa kia. Y Vân có chú ý tới Tuyết Mạn La, nàng biết nữ tử này hận nàng, nàng ấy là một cô nương ngay thẳng, không hề che giấu sự oán hận của mình. Làm thế nào mới có thể hoá giải sự thù hằn của nàng đây?Y Vân còn đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng đấy, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng hô to như âm thanh sấm dội. Nàng bỗng nhiên tỉnh lại, nhìn thấy Quân Lăng Thiên đang chậm rãi đi tới bên nàng, nụ cười vương vấn bên môi. “Sao…….
Sao lại thế này?” Y Vân ngây ngốc hỏi han, nhưng mà, không ai trả lời nàng. Ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào dáng vẻ anh tuấn của Quân Lăng Thiên, chậm rãi đi tới. Y Vân đè nén sự kinh hoàng trong lòng, nhìn hắn dần đi đến trước mặt của nàng. Quân Lăng Thiên cúi người, tao nhã duỗi tay ra, nói: “Vân nhi, hợp tấu với ta một khúc, được không?”
“Chuyện này…. . ” Y Vân do dự, nàng định cự tuyệt nhưng lại chìm ngập trong tiếng reo hò. Sớm đã có thị nữ mang đàn ngọc đến, đặt trước mặt Y Vân. Y Vân băn khoăn ngồi trước đàn, trong lòng có cảm giác hoang mang. Nàng nhìn về phía Quân Lăng Thiên, Quân Lăng Thiên đáp lại nàng bằng một nụ cười say đắm mà thanh nhã.
Nụ cười kia được ánh lửa soi sáng, càng thêm mê hoặc, toả ra ánh ngọc lấp lánh, ánh sáng ấy làm Y Vân có chút choáng váng. Đôi tay nàng chạm lên dây đàn, nhẹ nhàng chuyển động, tiếng đàn liền vang lên trong khung cảnh thảo nguyên bát ngát.
Tiếng tiêu của Quân Lăng Thiên cũng lập tức đuổi theo như hình với bóng, cùng với tiếng đàn của nàng, chậm rãi hoà vào nhau. Trong không gian âm nhạc, Y Vân như đắm chìm vào trong khúc ca tuyệt vời này.
Hoàn toàn không biết vì sao tiếng đàn của nàng cùng tiếng tiêu của Quân Lăng Thiên lại hài hoà, tuyệt vời, êm dịu và ăn ý đến như vậy. Trong lúc này, cả vũ trụ ngoại trừ tiếng đàn tiếng tiêu cùng với tiếng lửa tí tách bập bùng thì cũng không còn âm thanh nào khác. Mọi người đều lặng yên lắng nghe âm thanh hợp tấu của đôi trai tài gái sắc.
Ngay cả những cô nương ái mộ Quân Lăng Thiên có phần ghen tị với Y Vân cũng phải bội phục sự ăn ý của hai người, không tự chủ mà đắm mình trong tiếng nhạc tuyệt vời này. Thật lâu sau, tiếng đàn Y Vân ngừng lại, tiếng tiêu của Quân Lăng Thiên tấu lên âm cuối cao vút, sau đó dần dần kết thúc.
Y Vân lúc này mới phát hiện nàng lại có tâm linh tương thông với tên ác ma này. Nàng ngẩng đầu nhìn Quân Lăng Thiên, phát hiện ánh mắt hắn nóng rực bắn về phía nàng, tựa như muốn thiêu đốt nàng vậy. “A———” Tiếng hoan hô của mọi người bùng nổ như muốn rung chuyển cả đất trời. Y Vân không hiểu, những người này vì sao lại hoan hô.
Vì sao vậy? Chỉ là bọn họ đã cùng nhau diễn tấu sao? Sự nhiệt tình của những người trên thảo nguyên này thật không bình thường mà. “Lại là ngươi, ngươi là nữ nhân xấu xa, ngươi cướp mất Thiên ca ca của ta. ” Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng khóc oán hận quở trách. Thanh âm này tựa như một khối băng rơi vào trong nồi nước đang sôi trào, tiếng cười nói dần trở nên lắng dịu lại. Y Vân sững sờ nhìn về phía chủ nhân của thanh âm kia……Tuyết Mạn La. Dưới ánh lửa, đôi môi đỏ mọng của vị công chúa điêu ngoa run lên, đôi mắt xanh thẳm vì bi thương mà phát ra ánh sáng u ám, ngay cả chiếc roi da trong bàn tay cũng run lên nhè nhẹ. Y Vân có chút kinh ngạc, dựa theo tính tình của nàng, thì chiếc roi kia hẳn đã được vung lên mang theo sự tức giận khôn cùng hướng về phía Y Vân.
Nhưng giờ phút này xem ra sự bi thương cùng thất vọng của nàng đã vượt xa hận ý đối với Y Vân. Nàng dường như đã hoàn toàn tuyệt vọng. Trong ánh mắt Quân Lăng Thiên hiện lên một tia thương tiếc. Cho tới nay, hắn chỉ xem A La là tiểu muội của hắn, có lẽ nên khiến nàng chết tâm. Hắn lạnh lùng phân phó, “Người đâu, đưa A La công chúa trở về. ”Hai thị nữ bước tới dìu lấy cánh tay Tuyết Mạn La. “Chờ đã, ta còn cón chuyện muốn nói với công chúa. ” Môi son Y Vân khẽ mở. Cướp đi Thiên ca ca của nàng? Tội danh như vậy thật sự Y Vân không dám gánh.
Huống chi, nàng căn bản không có cướp đi Thiên ca ca của nàng ấy. “Công chúa, hi vọng ngươi không hiểu lầm, ta không có cướp Thiên ca ca của ngươi.
Hơn nữa, ta vĩnh viễn sẽ không cùng ngươi tranh giành hắn! Bởi vì ta đã có người yêu. ” Y Vân nói, thanh âm lạnh lùng. Nàng sợ hãi. Sợ rằng nàng sẽ đắm chìm trong khoảng khắc cùng hắn cầm tiêu hợp tấu, sợ rằng lòng của nàng sẽ rơi vào tay giặc.
Cho nên nàng nói ra, nói ra rằng lòng nàng đã có người khác.
Nàng nghĩ nếu nàng nói như vậy, tâm tư liền sẽ dễ chịu hơn.
Nhưng nàng lại không ngờ, khi nói ra, lòng của nàng ngược lại càng thêm đau đớn, một loại nỗi đau âm thầm. “Còn nói không có! Ngươi đã đáp ứng cùng Thiên ca ca hợp tấu, trên thảo nguyên này ai mà không biết, Thiên ca ca đã từng nói qua……”
“Đưa công chúa trở về!”Gương mặt Quân Lăng Thiên như được bao phủ bởi hàn băng, ánh mắt như băng tuyết, ngay cả giọng nói cũng lạnh lẽo không chút ấm áp. Lời nói lạnh lùng của Quân Lăng Thiên khiến Tuyết Mạn La sợ hãi đến mức run rẩy, nàng ngoan ngoãn xoay người rời đi. “Tất cả mọi người giải tán. ” Thanh âm trầm thấp như âm thanh địa ngục. Đám đông chậm rãi rời đi. Trong lòng mọi người đều nghĩ, nữ tử này vì sao không thích tộc trưởng của bọn họ, hắn là người xuất chúng như vậy. Nàng nói trong lòng đã có người khác, chẳng lẽ còn có người vĩ đại hơn tộc trưởng hay sao?