"Ninh Hành!" Khương Bách Vạn trưng cái bộ mặt dày gấp 20 vạn lần, đứng bên cạnh anh, hai tay bưng cái ly: "Em đỡ bố em về trước... Tạm biệt!"
Nếu như mình có một nửa dũng khí của Bé Mập Tế thì bây giờ chắc chắn đã dính chặt lên lưng anh như kẹo mè xửng, cho dù có đuổi thế nào cũng không chịu đi. Có chút nhát gan nên Khương Bách Vạn vô cùng mừng rỡ khi thấy Ninh Hành quay đầu nhìn cô, đồng thời cũng nhìn rượu trong tay cô.
"Đổi ly khác đi!"
"Hử?" Khương Bách Vạn sửng sốt.
Ninh Hành nhìn về phía bartender, hất cằm chỉ tủ rượu ở bên cạnh, bartender cẩn thận trưng cầu ý kiến của anh, anh đặt ngón tay trỏ ở miệng ly, lại bẻ ngón tay hướng vào phía bên trong ly, bartender lập tức hiểu ý.
Đây là muốn rượu nguyên chất.
Khương Bách Vạn hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy bartender đặt lên quầy bar một ly rượu màu lục.
Absenthe. Không ngờ anh lại muốn lấy ra loại rượu siêu cấp khó uống này.
"Có thể đổi sang loại khác ngọt hơn không?" Khương Bách Vạn chỉ về phía trước, dùng giọng điệu thương lượng để hỏi.
"Không thể!"
"Còn không bằng uống dầu gió!"
Ninh Hành cười lạnh một tiếng, bưng ly rượu lên đưa cho cô, tàn nhẫn nói với cô: "Không thương lượng!"
Khương Bách Vạn đón lấy ly rượu, ngón tay đụng phải mu bàn tay anh, cô cảm thấy hơi đường đột, nhưng cảm giác bị điện giật lại nhanh chóng biến mất, cô rất muốn vươn tay ra nắm chặt lấy tay anh, giống như trước đây vậy. Cô cúi sát xuống ly rượu ngửi ngửi, bĩu môi một cái, nhớ ra chính mình cũng chưa từng uống qua absinthe nguyên chất, bây giờ đúng là ăn một miếng trả một miếng.
Cô uống một ngụm, nhe răng trợn mắt nghĩ muốn phun ra hết. Ninh Hành hứng thú nhìn cô chằm chằm, cô uống từng chút từng chút một y như con gà đang mổ thóc, cứ uống được một ngụm lại lộ ra đủ loại biểu cảm vặn vẹo kỳ quái, cố gắng một lúc lâu, vậy mà trong ly vẫn còn đến hai phần ba.
Anh nghĩ, cô chính là người không chịu thua như vậy, chỉ cần là chuyện cô cho rằng mình phải làm, cô sẽ kiên trì làm tới cùng, cho dù trong lúc đó có xảy ra chuyện gì, có gặp được ai, cô vẫn sẽ tiếp tục cắm đầu đi tiếp cho đến khi đi vào ngõ cụt. Đừng nói ly rượu này là absinthe, cho dù có là rượu độc thì chỉ cần cô cho rằng mình nên uống, cô sẽ không chịu lùi bước. Một người cố chấp như vậy mới có thể lại xin lỗi anh lần nữa, cho dù bây giờ đã chẳng còn phân được rõ ai đúng ai sai.
Ly absinthe uống được một nửa, Khương Bách Vạn vốn tửu lượng thấp đã hơi ngà ngà say, cô bỗng nhiên vươn hai tay ra nắm lấy tay phải của Ninh Hành, ngón cái cọ xát mu bàn tay anh, giống như phải cố tranh thủ từng chút thời gian để chiếm hết tiện nghi của người ta: "Ninh Hành, em rất hối hận! Nếu em không giống như con thiêu thân lao vào lửa, bây giờ anh cũng sẽ không cần phải nhận lỗi và từ chức, không cần phải thảm như vậy!"
Ninh Hành nhướng mày nhưng không rút tay ra, trong lòng nghĩ thầm, nhìn anh bây giờ thật sự thảm lắm sao?
"Những gì nên nói em đều đã nói, em bây giờ cũng... rất thảm!" Khương Bách Vạn uống một ngụm nhỏ absinthe, mắt và mũi nhăn thành một nắm, lắc lắc đầu, tiếp tục nói: "Em rất nhớ anh, mỗi lần nghĩ đến chuyện anh sẽ không thể nào tiếp tục thường xuyên ở bên cạnh em giống như trước kia nữa, em liền có cảm giác... vô cùng tuyệt vọng, em muốn hóa giải nỗi bi thương bằng việc ăn uống, nhưng mà lại ăn không trôi, chỉ có thể ăn nhiều hơn trước đây một bát cơm mà thôi!"
Ninh Hành vươn tay ra nhéo nhéo khuôn mặt cô, ừm, quả thật tròn hơn trước đây rồi.
"Em là một kẻ khốn nạn hư hỏng!" Khương Bách Vạn tiếp tục tự kiểm điểm bản thân, nói toạc ra hết những suy nghĩ giấu kín ở trong lòng, dù sao thì cô vốn cũng không phải vì gia thế của anh mới thích anh: "Em thích anh, nhưng lúc ở bên cạnh anh mà vẫn còn làm ra chuyện có lỗi với anh, trong lòng em lại còn ôm tâm lý ăn may, tự cho là đúng, cũng không nghĩ đến chuyện người khác sẽ cầm lấy danh sách đi làm cái gì, em chỉ muốn chứng minh rằng bọn anh không liên quan gì đến tai nạn xe của Miểu Miểu, em cũng không cần kiêng dè gì nữa, có thể thoải mái ở bên cạnh anh!" Miệng cô dẩu ra, nhìn giống như đang khóc: "Làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ... Anh vẫn luôn được em vuốt lông trêu chọc, nhưng bây giờ em đã dẫm lên cái đuôi chó của anh rồi!"
Thì ra trong mắt em, anh vẫn luôn là con chó sao? Trên thái dương Ninh Hành hiện lên mấy cái gân xanh. Nhưng mà, mục đích cô lấy danh sách cho Nhan Lâm xem thật sự là vì muốn có thể thoải mái ở bên cạnh anh, điều này lại nằm ngoài dự đoán. Sắc mặt của anh dịu đi một chút, ánh mắt lúc nhìn cô cũng có thêm vài phần lo lắng.
"Hầu như đêm nào em cũng nằm mơ thấy anh, lúc tỉnh lại thì anh đã biến mất không thấy tăm hơi. Bây giờ em đã hiểu được vì sao có người lại thích uống rượu khi thất tình, khiến cho mình say khướt, hóa ra là vì như vậy thì sẽ có thể ngủ một giấc thật dài, trong mộng còn có thể nhìn thấy người mình yêu. Em thật sự... không cách nào tiếp nhận nổi cái sự thật là anh đã mất rồi!"
Này, người nào đã mất rồi hả? Hai tròng mắt Ninh Hành nhíu chặt lại, càng thêm vài phần không vui.
"Nếu như thời gian quay lại nửa năm trước, em tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện đi đường vòng như vậy! Em nhất định sẽ hỏi Ninh Nhất Kiệm rõ ràng mọi chuyện, sau đó sẽ đến bên cạnh anh, ra sức theo đuổi anh! Giống như Bé Mập Tế theo đuổi bác sĩ Giang ấy... Anh không chịu đáp lại thì em sẽ không rời đi, sớm tối quấn lấy anh!" Có lẽ là muốn tự khích lệ bản thân, cô lại uống một hớp rượu lớn, khiến cho độ ấm trong ánh mắt của Ninh Hành lại tăng lên mấy phần. d,đ,lqd
"Em uống nhiều rồi!" Ninh Hành đoạt lấy cái chén trong tay cô, để sang một bên, ra hiệu "cất đi" với bartender.
"Em rất tỉnh táo!" Khương Bách Vạn đứng thẳng lên, lại còn ra vẻ thông minh lanh lợi chớp chớp mắt: "Nếu không em đọc bảng cửu chương cho anh nghe một lượt?"
"Đọc thuộc lòng《 Sử Ký 》mới phù hợp với thân phận của em!" Ninh Hành vỗ vỗ vai cô, dịu dàng nhắc nhở.
Miệng Khương Bách Vạn há ra, thì thào mấy câu, giống như thật sự định đọc thuộc lòng thật.
Ninh Hành đứng thẳng lên, cao hơn cô một cái đầu, bởi vậy lời nói cũng có chút ý tứ của người ở trên cao nhìn xuống: "Nhận thức được sai lầm của mình rồi hả?"
Khương Bách Vạn gật đầu như giã tỏi: "Quá sai, hoàn toàn sai!"
"A..." Lại là câu trả lời tẻ ngắt như vậy!
Khương Bách Vạn lại nản lòng thoái chí, mấp máy môi, lại giương ánh mắt đầy bi thương lên nhìn anh. Mặc dù nói khoan dung là một đức tính tốt đẹp, nhưng một câu "Thật xin lỗi, em sai rồi!" cũng không thể khiến người khác tha thứ được.
"Tạm biệt...!" Cô thấp giọng nói, dưới ánh mắt khó hiểu và tò mò của những người xung quanh, cô giơ tay lên vẫy vẫy nói tạm biệt, đi đến cửa đại sảnh thì kinh ngạc phát hiện ra không biết Khương Duy lại chạy đi đâu rồi.
Xem ra, "bố đi đâu" vẫn là một trong những vấn đề chủ yếu của cuộc đời cô.
"Cô Khương!" Một người hầu đi tới: "Khương đại sư say rượu, đã sắp xếp phòng nghỉ. Bây giờ cô đến phòng dành cho khách hay là về nhà? Nếu như cô muốn về nhà, chúng tôi sẽ sắp xếp xe đưa cô về trước, sáng sớm mai sẽ đưa Khương đại sư về sau."
"Tôi đến phòng khách đưa bố tôi về nhà!" Khương Bách Vạn cảm thấy rất mất mặt, bất đắc dĩ trả lời.
"Vâng!" Người hầu vuốt cằm, mỉm cười nói.
Khương Bách Vạn đi theo anh ta ra khỏi đại sảnh, vừa chú ý con đường lát đá dưới chân vừa đưa mắt đánh giá kiến trúc tinh xảo của khu nghỉ dưỡng, chỗ này là một hòn núi giả, chỗ kia là hai chậu tùng la hán, gió lạnh thổi qua, mang theo mùi cỏ xanh, khiến cho đầu óc cô tỉnh táo hơn rất nhiều, không khỏi gọi người hầu đang dẫn đường ở phía trước: "Có thể đưa đến một chút đồ ăn không, tôi ăn xong sẽ đi sau!"
Dù sao thì cũng không thể quay lại cái khu nghỉ dưỡng cao cấp này lần nữa, vừa rồi cô ăn xong đã nôn hết, nôn xong lại uống absinthe, dù thế nào thì cũng phải ăn mấy cái bánh bao mới được!
Chỉ thấy người hầu lấy bộ đàm ra, thì thầm nói mấy câu, chỉ chốc lát sau, bên trong truyền đến tiếng đáp lại, anh ta bỗng nhiên ngừng lại, trịnh trọng nói một tiếng: "Vâng!", sau đó xoay người mỉm cười: "Cô Khương, mời đi theo tôi!"
Khương Bách Vạn phát hiện ra anh ta chuyển hướng đi sang một con đường khác, hai bên đường đi là hai hàng cây thấp, nở ra những bông hoa nhỏ màu tím. diễn~đàn!lê$quý%đôn
Một ngôi nhà hai tầng độc lập hiện ra trước mắt, nóc nhà màu chocolate, vách tường màu tro xám, xuyên qua cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy tầng tầng lớp lớp rèm cửa phức tạp bên trong. Trong lòng Khương Bách Vạn chậc chậc khen ngợi, ngay cả phòng dành cho khách ở đây cũng xa hoa lộng lẫy như thế, nếu không phải vì cảm thấy mất mặt và bất lực, cô thật sự muốn ở lại một đêm, ăn xong bữa sáng rồi mới trở về nhà.
"Bố!" Cô vừa vào cửa đã gọi, nhìn sàn gỗ sẫm màu dưới chân, cởi giày cao gót ra, đi chân trần vào trong nhà.
Tìm từ trên xuống dưới một lượt cũng không thấy bóng dáng Khương Duy đâu.
Khương Bách Vạn có phần mơ màng, quay lại phòng khách dưới lầu thì mới thấy ngoài huyền quan không có giày của Khương Duy. Lúc này, người hầu gõ cửa đi vào, trong chiếc đĩa trắng trên tay có một cái humburger. Cô vội vàng nhận lấy, hỏi: "Bố tôi đâu? Anh... Có phải anh đã dẫn tôi đi nhầm đường rồi không, tôi không thấy ông ấy đâu."
"Không dẫn sai đường, mong cô chờ thêm một lát!" Người hầu lui ra ngoài.
Khương Bách Vạn chỉ có thể ngồi trên ghế sofa, cầm humburger lên, có thể là vì trong lòng vẫn còn sợ hãi nên nhấc một miếng bánh mì lên nhìn nhìn -- Quả nhiên, phía dưới rau xà lách và cà chua thái lát không phải là chân gà chiên hoặc thịt nướng mà là một lát gừng to!!
Xem ra hôm nay đừng hòng được ăn món gì bình thường rồi! Cô phẫn nộ rút lát gừng ra, há miệng gặm bánh mì kẹp xà lách.
Tiếng đẩy cửa lại vang lên, cô nghiêng đầu nhìn sang, nhìn lần đầu tiên thì thấy Ninh Hành, nhìn lần thứ hai, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cái khay trên tay anh, màu da vàng ruộm, mùi thơm tỏa ra khắp nơi này là... vịt quay giòn?!! Cô kích động đứng lên, ném bánh mì xuống, tạm thời quên luôn chuyện không thấy tung tích bố mình đâu.
"Đừng nhìn, không phải đưa cho em đâu!" Ninh Hành ngồi xuống đối diện cô, đặt khay lên bàn trà, mùi vịt quay giòn lan tỏa bốn phía cùng với mùi của lát gừng bị ghét bỏ tạo ra một thế đối lập rõ ràng.
Khương Bách Vạn phẫn nộ ngồi xuống, nuốt nước miếng, ánh mắt sáng ngời. Có thể nhìn mà không thể ăn, đây là một loại hành hạ đối với cái bụng đói đang kêu vang của cô, đêm nay, cái loại thủ đoạn tàn nhẫn này cũng chỉ có boss Ninh mới nghĩ ra được.
"Không phải em vẫn hy vọng anh tha thứ cho em sao?" Ninh Hành bình thản ngồi xuống chiếc sofa mềm mại bọc da ở bên cạnh, nhìn đồng hồ: "20 phút sau, nếu con vịt quay giòn này vẫn còn nguyên xi không thiếu miếng nào, anh sẽ tha thứ cho em. Nếu thiếu một miếng, cho dù chỉ là một miếng thịt..." Anh cười lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
"Bố em đâu?" 20 phút không hề dài, Khương Bách Vạn quyết định thử một lần, chỉ không biết bây giờ bố cô ra sao rồi.
"Ông ấy ở phòng dành cho khách."
"Đây không phải chỗ dành cho khách sao?" diễn!đàn#lê@quý%đôn
"Không phải!" Ninh Hành cười cười, đứng lên, cởi chiếc khuy áo đầu tiên: "Thời gian bắt đầu!"
Khương Bách Vạn mê mẩn nhìn anh rời khỏi chỗ ngồi, đi lên trên lầu.
"20 phút..." Cô nói thầm một câu, dạ dày rất phối hợp kêu mấy tiếng "ọt ọt ọt".
Vịt quay giống như đang vươn cánh tay vô hình ra, không ngừng vẫy vẫy chiếc khăn tay mời gọi cô. Cô như ma xui quỷ khiến vươn tay phải ra, vừa muốn đụng đến miếng thịt gần mình nhất thì lại cắn răng nhắm chặt mắt lại, dùng tay trái đánh lên mu bàn tay phải.
Cô rụt tay trở về: "Tuyệt đối không được!"
Vịt quay thơm quá... Lớp da giòn kia chắc chắn là ngoài khét trong sống, thịt vịt kia chắc chắn là đầy dầu mỡ! Cô che mắt lại, đứng ngồi không yên, đứng lên đi đến bên cạnh tường, dán vào đó y như bị phạt đứng.
Từng giây từng phút trôi qua vô cùng chậm, cô trừng mắt nhìn đồng hồ tính thời gian trên màn hình, khóe mắt như muốn vỡ ra, 20 phút đếm ngược rốt cuộc cũng kết thúc, cô nắm tay, giống như bị tình yêu của chính mình làm cho cảm động đến mức chảy cả nước mắt.
Khương Bách Vạn thả lỏng người, sau lưng giống như có thứ gì đó tiếp sát, mùi sữa tắm đàn ông nhàn nhạt bay tới. Cô ngẩn ra, nhanh chóng xoay người lại, nhìn thấy Ninh Hành chỉ quấn một cái khăn tắm bên hông thì sợ tới mức xoay người lại che kín mắt, sau đó lại xòe ngón tay ra, nghiêng đầu nhìn trộm cơ thể vẫn còn dính đầy nước của anh.
Lại... lại muốn sắc - dụ? -- Kiên trì suốt hai tiếng không vươn tay ra chạm vào anh, liền có thể không so đo đến hiềm khích trước kia nữa?
"Ninh Hành!" Khương Bách Vạn trưng cái bộ mặt dày gấp vạn lần, đứng bên cạnh anh, hai tay bưng cái ly: "Em đỡ bố em về trước... Tạm biệt!"
Nếu như mình có một nửa dũng khí của Bé Mập Tế thì bây giờ chắc chắn đã dính chặt lên lưng anh như kẹo mè xửng, cho dù có đuổi thế nào cũng không chịu đi. Có chút nhát gan nên Khương Bách Vạn vô cùng mừng rỡ khi thấy Ninh Hành quay đầu nhìn cô, đồng thời cũng nhìn rượu trong tay cô.
"Đổi ly khác đi!"
"Hử?" Khương Bách Vạn sửng sốt.
Ninh Hành nhìn về phía bartender, hất cằm chỉ tủ rượu ở bên cạnh, bartender cẩn thận trưng cầu ý kiến của anh, anh đặt ngón tay trỏ ở miệng ly, lại bẻ ngón tay hướng vào phía bên trong ly, bartender lập tức hiểu ý.
Đây là muốn rượu nguyên chất.
Khương Bách Vạn hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy bartender đặt lên quầy bar một ly rượu màu lục.
Absenthe. Không ngờ anh lại muốn lấy ra loại rượu siêu cấp khó uống này.
"Có thể đổi sang loại khác ngọt hơn không?" Khương Bách Vạn chỉ về phía trước, dùng giọng điệu thương lượng để hỏi.
"Không thể!"
"Còn không bằng uống dầu gió!"
Ninh Hành cười lạnh một tiếng, bưng ly rượu lên đưa cho cô, tàn nhẫn nói với cô: "Không thương lượng!"
Khương Bách Vạn đón lấy ly rượu, ngón tay đụng phải mu bàn tay anh, cô cảm thấy hơi đường đột, nhưng cảm giác bị điện giật lại nhanh chóng biến mất, cô rất muốn vươn tay ra nắm chặt lấy tay anh, giống như trước đây vậy. Cô cúi sát xuống ly rượu ngửi ngửi, bĩu môi một cái, nhớ ra chính mình cũng chưa từng uống qua absinthe nguyên chất, bây giờ đúng là ăn một miếng trả một miếng.
Cô uống một ngụm, nhe răng trợn mắt nghĩ muốn phun ra hết. Ninh Hành hứng thú nhìn cô chằm chằm, cô uống từng chút từng chút một y như con gà đang mổ thóc, cứ uống được một ngụm lại lộ ra đủ loại biểu cảm vặn vẹo kỳ quái, cố gắng một lúc lâu, vậy mà trong ly vẫn còn đến hai phần ba.
Anh nghĩ, cô chính là người không chịu thua như vậy, chỉ cần là chuyện cô cho rằng mình phải làm, cô sẽ kiên trì làm tới cùng, cho dù trong lúc đó có xảy ra chuyện gì, có gặp được ai, cô vẫn sẽ tiếp tục cắm đầu đi tiếp cho đến khi đi vào ngõ cụt. Đừng nói ly rượu này là absinthe, cho dù có là rượu độc thì chỉ cần cô cho rằng mình nên uống, cô sẽ không chịu lùi bước. Một người cố chấp như vậy mới có thể lại xin lỗi anh lần nữa, cho dù bây giờ đã chẳng còn phân được rõ ai đúng ai sai.
Ly absinthe uống được một nửa, Khương Bách Vạn vốn tửu lượng thấp đã hơi ngà ngà say, cô bỗng nhiên vươn hai tay ra nắm lấy tay phải của Ninh Hành, ngón cái cọ xát mu bàn tay anh, giống như phải cố tranh thủ từng chút thời gian để chiếm hết tiện nghi của người ta: "Ninh Hành, em rất hối hận! Nếu em không giống như con thiêu thân lao vào lửa, bây giờ anh cũng sẽ không cần phải nhận lỗi và từ chức, không cần phải thảm như vậy!"
Ninh Hành nhướng mày nhưng không rút tay ra, trong lòng nghĩ thầm, nhìn anh bây giờ thật sự thảm lắm sao?
"Những gì nên nói em đều đã nói, em bây giờ cũng... rất thảm!" Khương Bách Vạn uống một ngụm nhỏ absinthe, mắt và mũi nhăn thành một nắm, lắc lắc đầu, tiếp tục nói: "Em rất nhớ anh, mỗi lần nghĩ đến chuyện anh sẽ không thể nào tiếp tục thường xuyên ở bên cạnh em giống như trước kia nữa, em liền có cảm giác... vô cùng tuyệt vọng, em muốn hóa giải nỗi bi thương bằng việc ăn uống, nhưng mà lại ăn không trôi, chỉ có thể ăn nhiều hơn trước đây một bát cơm mà thôi!"
Ninh Hành vươn tay ra nhéo nhéo khuôn mặt cô, ừm, quả thật tròn hơn trước đây rồi.
"Em là một kẻ khốn nạn hư hỏng!" Khương Bách Vạn tiếp tục tự kiểm điểm bản thân, nói toạc ra hết những suy nghĩ giấu kín ở trong lòng, dù sao thì cô vốn cũng không phải vì gia thế của anh mới thích anh: "Em thích anh, nhưng lúc ở bên cạnh anh mà vẫn còn làm ra chuyện có lỗi với anh, trong lòng em lại còn ôm tâm lý ăn may, tự cho là đúng, cũng không nghĩ đến chuyện người khác sẽ cầm lấy danh sách đi làm cái gì, em chỉ muốn chứng minh rằng bọn anh không liên quan gì đến tai nạn xe của Miểu Miểu, em cũng không cần kiêng dè gì nữa, có thể thoải mái ở bên cạnh anh!" Miệng cô dẩu ra, nhìn giống như đang khóc: "Làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ... Anh vẫn luôn được em vuốt lông trêu chọc, nhưng bây giờ em đã dẫm lên cái đuôi chó của anh rồi!"
Thì ra trong mắt em, anh vẫn luôn là con chó sao? Trên thái dương Ninh Hành hiện lên mấy cái gân xanh. Nhưng mà, mục đích cô lấy danh sách cho Nhan Lâm xem thật sự là vì muốn có thể thoải mái ở bên cạnh anh, điều này lại nằm ngoài dự đoán. Sắc mặt của anh dịu đi một chút, ánh mắt lúc nhìn cô cũng có thêm vài phần lo lắng.
"Hầu như đêm nào em cũng nằm mơ thấy anh, lúc tỉnh lại thì anh đã biến mất không thấy tăm hơi. Bây giờ em đã hiểu được vì sao có người lại thích uống rượu khi thất tình, khiến cho mình say khướt, hóa ra là vì như vậy thì sẽ có thể ngủ một giấc thật dài, trong mộng còn có thể nhìn thấy người mình yêu. Em thật sự... không cách nào tiếp nhận nổi cái sự thật là anh đã mất rồi!"
Này, người nào đã mất rồi hả? Hai tròng mắt Ninh Hành nhíu chặt lại, càng thêm vài phần không vui.
"Nếu như thời gian quay lại nửa năm trước, em tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện đi đường vòng như vậy! Em nhất định sẽ hỏi Ninh Nhất Kiệm rõ ràng mọi chuyện, sau đó sẽ đến bên cạnh anh, ra sức theo đuổi anh! Giống như Bé Mập Tế theo đuổi bác sĩ Giang ấy... Anh không chịu đáp lại thì em sẽ không rời đi, sớm tối quấn lấy anh!" Có lẽ là muốn tự khích lệ bản thân, cô lại uống một hớp rượu lớn, khiến cho độ ấm trong ánh mắt của Ninh Hành lại tăng lên mấy phần. d,đ,lqd
"Em uống nhiều rồi!" Ninh Hành đoạt lấy cái chén trong tay cô, để sang một bên, ra hiệu "cất đi" với bartender.
"Em rất tỉnh táo!" Khương Bách Vạn đứng thẳng lên, lại còn ra vẻ thông minh lanh lợi chớp chớp mắt: "Nếu không em đọc bảng cửu chương cho anh nghe một lượt?"
"Đọc thuộc lòng《 Sử Ký 》mới phù hợp với thân phận của em!" Ninh Hành vỗ vỗ vai cô, dịu dàng nhắc nhở.
Miệng Khương Bách Vạn há ra, thì thào mấy câu, giống như thật sự định đọc thuộc lòng thật.
Ninh Hành đứng thẳng lên, cao hơn cô một cái đầu, bởi vậy lời nói cũng có chút ý tứ của người ở trên cao nhìn xuống: "Nhận thức được sai lầm của mình rồi hả?"
Khương Bách Vạn gật đầu như giã tỏi: "Quá sai, hoàn toàn sai!"
"A..." Lại là câu trả lời tẻ ngắt như vậy!
Khương Bách Vạn lại nản lòng thoái chí, mấp máy môi, lại giương ánh mắt đầy bi thương lên nhìn anh. Mặc dù nói khoan dung là một đức tính tốt đẹp, nhưng một câu "Thật xin lỗi, em sai rồi!" cũng không thể khiến người khác tha thứ được.
"Tạm biệt...!" Cô thấp giọng nói, dưới ánh mắt khó hiểu và tò mò của những người xung quanh, cô giơ tay lên vẫy vẫy nói tạm biệt, đi đến cửa đại sảnh thì kinh ngạc phát hiện ra không biết Khương Duy lại chạy đi đâu rồi.
Xem ra, "bố đi đâu" vẫn là một trong những vấn đề chủ yếu của cuộc đời cô.
"Cô Khương!" Một người hầu đi tới: "Khương đại sư say rượu, đã sắp xếp phòng nghỉ. Bây giờ cô đến phòng dành cho khách hay là về nhà? Nếu như cô muốn về nhà, chúng tôi sẽ sắp xếp xe đưa cô về trước, sáng sớm mai sẽ đưa Khương đại sư về sau."
"Tôi đến phòng khách đưa bố tôi về nhà!" Khương Bách Vạn cảm thấy rất mất mặt, bất đắc dĩ trả lời.
"Vâng!" Người hầu vuốt cằm, mỉm cười nói.
Khương Bách Vạn đi theo anh ta ra khỏi đại sảnh, vừa chú ý con đường lát đá dưới chân vừa đưa mắt đánh giá kiến trúc tinh xảo của khu nghỉ dưỡng, chỗ này là một hòn núi giả, chỗ kia là hai chậu tùng la hán, gió lạnh thổi qua, mang theo mùi cỏ xanh, khiến cho đầu óc cô tỉnh táo hơn rất nhiều, không khỏi gọi người hầu đang dẫn đường ở phía trước: "Có thể đưa đến một chút đồ ăn không, tôi ăn xong sẽ đi sau!"
Dù sao thì cũng không thể quay lại cái khu nghỉ dưỡng cao cấp này lần nữa, vừa rồi cô ăn xong đã nôn hết, nôn xong lại uống absinthe, dù thế nào thì cũng phải ăn mấy cái bánh bao mới được!
Chỉ thấy người hầu lấy bộ đàm ra, thì thầm nói mấy câu, chỉ chốc lát sau, bên trong truyền đến tiếng đáp lại, anh ta bỗng nhiên ngừng lại, trịnh trọng nói một tiếng: "Vâng!", sau đó xoay người mỉm cười: "Cô Khương, mời đi theo tôi!"
Khương Bách Vạn phát hiện ra anh ta chuyển hướng đi sang một con đường khác, hai bên đường đi là hai hàng cây thấp, nở ra những bông hoa nhỏ màu tím. diễn~đàn!lê$quý%đôn
Một ngôi nhà hai tầng độc lập hiện ra trước mắt, nóc nhà màu chocolate, vách tường màu tro xám, xuyên qua cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy tầng tầng lớp lớp rèm cửa phức tạp bên trong. Trong lòng Khương Bách Vạn chậc chậc khen ngợi, ngay cả phòng dành cho khách ở đây cũng xa hoa lộng lẫy như thế, nếu không phải vì cảm thấy mất mặt và bất lực, cô thật sự muốn ở lại một đêm, ăn xong bữa sáng rồi mới trở về nhà.
"Bố!" Cô vừa vào cửa đã gọi, nhìn sàn gỗ sẫm màu dưới chân, cởi giày cao gót ra, đi chân trần vào trong nhà.
Tìm từ trên xuống dưới một lượt cũng không thấy bóng dáng Khương Duy đâu.
Khương Bách Vạn có phần mơ màng, quay lại phòng khách dưới lầu thì mới thấy ngoài huyền quan không có giày của Khương Duy. Lúc này, người hầu gõ cửa đi vào, trong chiếc đĩa trắng trên tay có một cái humburger. Cô vội vàng nhận lấy, hỏi: "Bố tôi đâu? Anh... Có phải anh đã dẫn tôi đi nhầm đường rồi không, tôi không thấy ông ấy đâu."
"Không dẫn sai đường, mong cô chờ thêm một lát!" Người hầu lui ra ngoài.
Khương Bách Vạn chỉ có thể ngồi trên ghế sofa, cầm humburger lên, có thể là vì trong lòng vẫn còn sợ hãi nên nhấc một miếng bánh mì lên nhìn nhìn -- Quả nhiên, phía dưới rau xà lách và cà chua thái lát không phải là chân gà chiên hoặc thịt nướng mà là một lát gừng to!!
Xem ra hôm nay đừng hòng được ăn món gì bình thường rồi! Cô phẫn nộ rút lát gừng ra, há miệng gặm bánh mì kẹp xà lách.
Tiếng đẩy cửa lại vang lên, cô nghiêng đầu nhìn sang, nhìn lần đầu tiên thì thấy Ninh Hành, nhìn lần thứ hai, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cái khay trên tay anh, màu da vàng ruộm, mùi thơm tỏa ra khắp nơi này là... vịt quay giòn?!! Cô kích động đứng lên, ném bánh mì xuống, tạm thời quên luôn chuyện không thấy tung tích bố mình đâu.
"Đừng nhìn, không phải đưa cho em đâu!" Ninh Hành ngồi xuống đối diện cô, đặt khay lên bàn trà, mùi vịt quay giòn lan tỏa bốn phía cùng với mùi của lát gừng bị ghét bỏ tạo ra một thế đối lập rõ ràng.
Khương Bách Vạn phẫn nộ ngồi xuống, nuốt nước miếng, ánh mắt sáng ngời. Có thể nhìn mà không thể ăn, đây là một loại hành hạ đối với cái bụng đói đang kêu vang của cô, đêm nay, cái loại thủ đoạn tàn nhẫn này cũng chỉ có boss Ninh mới nghĩ ra được.
"Không phải em vẫn hy vọng anh tha thứ cho em sao?" Ninh Hành bình thản ngồi xuống chiếc sofa mềm mại bọc da ở bên cạnh, nhìn đồng hồ: " phút sau, nếu con vịt quay giòn này vẫn còn nguyên xi không thiếu miếng nào, anh sẽ tha thứ cho em. Nếu thiếu một miếng, cho dù chỉ là một miếng thịt..." Anh cười lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
"Bố em đâu?" phút không hề dài, Khương Bách Vạn quyết định thử một lần, chỉ không biết bây giờ bố cô ra sao rồi.
"Ông ấy ở phòng dành cho khách."
"Đây không phải chỗ dành cho khách sao?" diễn!đànlê@quý%đôn
"Không phải!" Ninh Hành cười cười, đứng lên, cởi chiếc khuy áo đầu tiên: "Thời gian bắt đầu!"
Khương Bách Vạn mê mẩn nhìn anh rời khỏi chỗ ngồi, đi lên trên lầu.
" phút..." Cô nói thầm một câu, dạ dày rất phối hợp kêu mấy tiếng "ọt ọt ọt".
Vịt quay giống như đang vươn cánh tay vô hình ra, không ngừng vẫy vẫy chiếc khăn tay mời gọi cô. Cô như ma xui quỷ khiến vươn tay phải ra, vừa muốn đụng đến miếng thịt gần mình nhất thì lại cắn răng nhắm chặt mắt lại, dùng tay trái đánh lên mu bàn tay phải.
Cô rụt tay trở về: "Tuyệt đối không được!"
Vịt quay thơm quá... Lớp da giòn kia chắc chắn là ngoài khét trong sống, thịt vịt kia chắc chắn là đầy dầu mỡ! Cô che mắt lại, đứng ngồi không yên, đứng lên đi đến bên cạnh tường, dán vào đó y như bị phạt đứng.
Từng giây từng phút trôi qua vô cùng chậm, cô trừng mắt nhìn đồng hồ tính thời gian trên màn hình, khóe mắt như muốn vỡ ra, phút đếm ngược rốt cuộc cũng kết thúc, cô nắm tay, giống như bị tình yêu của chính mình làm cho cảm động đến mức chảy cả nước mắt.
Khương Bách Vạn thả lỏng người, sau lưng giống như có thứ gì đó tiếp sát, mùi sữa tắm đàn ông nhàn nhạt bay tới. Cô ngẩn ra, nhanh chóng xoay người lại, nhìn thấy Ninh Hành chỉ quấn một cái khăn tắm bên hông thì sợ tới mức xoay người lại che kín mắt, sau đó lại xòe ngón tay ra, nghiêng đầu nhìn trộm cơ thể vẫn còn dính đầy nước của anh.
Lại... lại muốn sắc - dụ? -- Kiên trì suốt hai tiếng không vươn tay ra chạm vào anh, liền có thể không so đo đến hiềm khích trước kia nữa?