Editor: Lục.
Cô quay lưng về phía bọn họ, dưới chân vấp một viên đá, thân thể lảo đảo suýt ngã.
Bàn tay cầm kịch bản khẽ nắm chặt.
Cô cười tự giễu, Văn gia và Phó gia liên hôn là chuyện sớm muộn cũng xảy ra, không có gì đáng kinh ngạc.
Anh bận rộn chuẩn bị đính hôn cùng người phụ nữ khác thế mà vẫn có thời gian quấn lấy cô, đúng là dư thừa sức lực.
May mà cô không tin lời ngon ngọt của anh.
Nếu tin thật, vậy bây giờ cô đang là cái gì?
Người thứ ba?
Hay là tình nhân?
Cô còn thắc mắc vì sao một người đàn ông bảy năm qua không có tình cảm với cô, đột nhiên quay ra yêu cô? Nói ra ai mà tin được.
Hiện tại cô không tức giận cũng chẳng buồn.
Chỉ cảm thấy buồn nôn.
Ghê tởm từ tận đáy lòng.
Hình ảnh thư mời của họ nhanh chóng lan truyền trên mạng, còn rất nhiều lượt xem.
Không có bức tường nào không lọt gió, chẳng mấy chốc cả đoàn phim cũng sôi nổi ăn dưa.
Vương Xương Bình mất kiên nhẫn cầm loa lên thúc giục những con người lười biếng kia: “Nghiêm túc làm việc đi, cảnh quay sắp đầu rồi, mọi người kiểm tra lại thiết bị máy móc lần cuối, diễn viên chuẩn bị.”
Quả nhiên đạo diễn vừa nổi giận, hiệu suất làm việc của mọi người tăng vọt.
Đường Oanh gấp lại kịch bản, cô đi theo cậu nhân viên tổ đạo cụ thử độ cao dây cáp.
Cảnh này cô diễn cùng Bạch Nhụy, cả hai đều phải treo mình trên dây cáp.
Vì để cảnh quay nhìn chân thật, đạo diễn chọn địa điểm quay ở một bờ sông hoang vắng.
Con sông này không quá sâu, hai bên bờ thì nông còn giữa sông mới sâu, chỗ sâu nhất là khoảng ba mét, diễn viên còn bị treo lên cao khoảng tám mét, cho nên dù có nhân viên cứu hộ nhưng vẫn có nguy hiểm.
Trước đây Đường Oanh chưa từng quay cảnh này, chỉ đến khi diễn một số bộ cổ trang tiên hiệp cô mới biết những cảnh quay treo người trên cao thế này là rất bình thường.
Chỉ là độ cao và môi trường xung quanh lần này vẫn khiến cô sợ hãi.
Cô sợ hãi trong lòng, ngược lại Bạch Nhụy tất cả đều thể hiện lên mặt.
“Không ổn không ổn, anh à, anh có chắc sáng cáp đã buộc chặt không?”
“Anh à, anh buộc chặt thêm chút được không? Lát nữa anh cũng kéo chậm chậm thôi nhé.”
“Đạo diễn, thế này cao quá, có thể hạ xuống thấp hơn có được không? Nhìn nguy hiểm quá.”
“…..”
Bạch Nhụy nói như sắp khóc, cứ mãi chần chừ không dám thử.
Đạo diễn vì không muốn đoàn phim bị chậm tiến độ nên đã đồng ý hạ xuống thêm một mét năm.
Nghe vậy Bạch Nhụy mới ngừng khóc.
Đường Oanh gạt bỏ sợ hãi thử trước, độ cao chừng bảy mét, vẫn rất cao, cũng may là cảnh này không nhiều lời thoại lắm, không phải quay lâu.
Chờ Bạch Nhụy thử xong, hai người bắt đầu cảnh quay trên sông.
Rốt cuộc họ chỉ là hai cô gái,đạo diễn cũng sợ xảy ra sự cố nên cũng cố gắng thúc giục mọi người đẩy nhanh tiến độ quay.
Bạch Nhụy đang hết sức cố gắng giữ thăng bằng trên không, cô vừa nghe được hiệu lệnh của đạo diễn liền bắt đầu nhập tâm vào nhân vật trong phim.
Nhưng ai ngờ được, cô vừa mới nói xong lời thoại, cô gái khoác áo màu trăng sáng trước mắt cô tuột khỏi sợi dây, rơi xuống dòng sông phía dưới.
Chỉ mới trôi qua vài giây, khuôn mặt Bạch Nhụy biến sắc, cô hết lên.
“Đường Đường!!!!!”
Sợi dây cáp trên người Đường Oanh bị đứt, mọi thứ xảy ra quá bất ngờ, mọi người thậm chí còn không kịp phản ứng.
“Dừng lại, cứu người, mau cứu người!!”
Vương Xương Bình cũng sợ hãi, ném bộ đàm trên tay xuống, vội vã chạy về phía bờ sông.
Cùng lúc đó, Đường Oanh cũng đột ngột rơi xuống, cô rơi vào chỗ nước sâu với tốc độ cực nhanh khiến cô căn bản không kịp nín thở.
Tiếng hò hét bên tai cô dần bị nước sông xâm lấn, nước sông tràn ngập trong khoang mũi và lỗ tai khiến cô không thể hít thở, cô cũng không thể mở miệng cầu cứu, cô mở miệng chỉ có thể tạo ra bọt khí.
Cô chìm xuống càng sâu.
Ở nơi nào đó trên người truyền đến cảm giác đau đớn cùng với nước sông tràn vào mắt, khiến cô nhanh chóng mất đi khả năng giãy giụa.
Vào giây phút cô nhắm mắt hôn mê, hình như…. Cô đã thấy Văn Mộc Cảnh.
Ban đêm, tại bệnh viện nhân dân La Sơn.
“Cạch” tiếng cửa phòng bị mở ra rồi đóng lại, Trình Lê đến gần giường bệnh, hạ giọng nhỏ xuống:
“Điều tra đến đâu rồi?”
“Văn tổng, chúng tôi vẫn đang điều tra nguyên nhân vụ tai nạn, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
Mộc Văn Cảnh ngồi tựa lưng trên ghế, anh kéo chăn đắp cho cô gái còn đang hôn mê.
“Ngài xem thử đi.” Khuôn mặt Trình Lê sầu khổ, anh ta trực tiếp đưa máy tính qua cho Văn Mộc Cảnh tự xem vì chuyện này anh ta cũng không giải thích rõ bằng lời nói được.
Văn Mộc Cảnh lướt xem, khuôn mặt bỗng chợt lạnh xuống, hot search trên mạng đều là giả!!
Anh sợ đánh thức cô gái đang ngủ trên giường, đành nén tức giận trong lòng, hạ giọng: “Đjều tra cho tôi, xem ai là người tung ra tin tức.”
“Vâng.”
Trình Lê nghiêm túc đáp lại rồi nhanh chóng quay bước rời đi, ở trong phòng bệnh chỉ còn lại anh và Đường Oanh.
Sau khi bình tĩnh lại, Văn Mộc Cảnh giấu đi sự cuồng bạo trong lòng, yêu thương giúp cô vuốt lại mái tóc rối tung rồi nhẹ nhàng đặt một chiếc hôn lên trán cô.
Anh ngồi lại trên ghế, nắm lấy bàn tay cô, đau lòng áp lên má.
Hôm trước Văn Uyên lấy cớ bị bệnh, bắt anh trở về chỉ vì muốn anh đính hôn với Phó Nguyệt.
Đương nhiên anh từ chối, không ngờ có người dám cả gan tung tin giả.
Lúc đó anh cũng rất tò mò, vì sao Phó gia lại làm những chuyện vớ vẩn này.
Bây giờ khi thấy được hot search, anh đã hiểu rõ.
Dám động vào người của anh, xem ra bọn họ không muốn giữ mối quan hệ tốt đẹp ngoài mặt này nữa rồi.
Chắc hẳn là Phó gia lợi dụng lúc anh còn chưa xuống máy bay phát tán tin tức, sau đó chờ tin tức đồn xa khiến anh không kịp trở tay, gây áp lực cho anh.
Đến khi anh phát hiện ra, hot search đã lên được ba tiếng, còn có rất nhiều người quan tâm, cô ấy ắt hẳn đã biết.
Vì thế sau khi xuống máy bay, Văn Mộc Cảnh không chần chừ lập tức chạy đến phim trường.
Không ngờ rằng vừa đến nơi, lại thấy được một màn kia.
Khi ấy anh thấy cô tuột khỏi dây cáp, rơi xuống sông, anh sợ đến mức trái tim ngừng đập, anh trực tiếp nhảy xuống sông cứu người không nảy may do dự.
May là dòng nước không chảy xiết, cô ấy không sao.
Lỡ như….
Không, không có lỡ như.
Vừa nghĩ tới, anh lại cảm thấy sợ hãi, lần nữa nâng bàn tay cô đặt lên đó một chiếc hôn.
…….
Đại não của Đường Oanh thức dậy trước đôi mắt, mí mắt cô nặng trĩu không thể nhấc lên, cô cố gắng một lúc mới miễn cưỡng mở hé mắt.
Hình như đã trôi qua rất lâu, thế giới đảo lộn, mở mắt chỉ thấy ánh sáng chói lòa.
Cô thở chậm rãi, cảm giác dưới phổi vẫn còn đau rát.
Cô đợi thêm vài phút đầu óc mới hoàn toàn thanh tỉnh, mở mắt ra, xung quanh toàn một màu trắng, cô đang ở bệnh viện.
Cô cố gắng nhấc người lên, bên chân trái truyền đến cơn đau dữ dội, cô hơi cong người lại, chợt phát hiện tay phải của mình bị một người khác giữ chặt.
Quay đầu nhìn lại, cô sửng sốt, sao Văn Mộc Cảnh lại ở đây?
Cô quét mắt một lượt, cô thấy chiếc áo sơ mi trắng tinh của anh giờ đây đã dính đầy vết nước và bùn khô, ngay cả mái tóc của anh cũng rối.
Những điều này cho thấy…
Lúc đó không phải cô gặp ảo giác??
Thật sự là anh cứu cô?
Cô nhíu mày, từ từ rút tay ra khỏi tay anh.
Mộc Văn Cảnh ngủ không sâu, cô vừa rút tay ra anh đã tỉnh dậy.
Giọng anh có chút khàn khàn: “Em tỉnh rồi à?”
“…..”
Cô không nói gì, nghiêng đầu không muốn nhìn thấy anh.
Văn Mộc Cảnh xoa xoa trán, anh không vội giải thích mà lật một góc chăn lên, chạm tay lên mắt cá chân cô: “Em cảm thấy thế nào rồi? Còn đau không?”
“A!!”
Đường Oanh dịch người về phía sau muốn tránh khỏi tay anh, nhưng cô vừa cử động, mắt cá chân lập tức đau nhói.
Cô hít một hơi vì đau.
“Đừng cử động lung tung, chân trái của em bị nứt xương nhẹ, phải nghỉ ngơi thêm.” Văn Mộc Cảnh nhắc nhở, đè lại đầu gối cô, lần trước cô bị trật chân giờ lại thêm vết thương này, chắc hẳn rất đau.
Đường Oanh không cử động nữa, cô chỉ lạnh nhạt nhắc nhở anh: “Văn tổng, anh sắp đính hôn rồi, không nên quan tâm những chuyện này, tránh cho người khác hiểu lầm.”
“Đường Đường, anh không đính hôn, là Phó gia tung tin giả, anh đã đính chính lại rồi.” Văn Mộc Cảnh lấy điện thoại mở Weibo của mình đưa cho cô xem.
Nội dung bài viết rất ngắn gọn.
[ Văn ]: Không liên hôn, không đính hôn, là giả, đừng tin.
Đây là tài khoản anh mới đăng ký, trước giờ anh không dùng mạng xã hội, vì để tăng thêm mức độ đáng tin, anh còn dùng tài khoản của công ty Gia Thụy share bài viết.
“….”
Đường Oanh chẳng quan tâm anh có đính chính hay không, chỉ muốn nhắc hắn giữ khoảng cách mà thôi.
Chuyện là thật hay giả, cũng chỉ có họ biết.
Cô lạnh lùng: “Rồi sao nữa?”
“Hả?”
“Chuyện này thì liên quan gì đến tôi? Đây là việc nhà của các người, tôi không muốn xem, mối quan hệ của chúng không phải kết thúc từ lâu rồi sao?”
“Đường Đường…” Câu nói của cô tựa như những mũi tên băng cắm thật sâu vào thân thể anh.
Anh biết không nên nói tiếp chủ đề này, nếu không chỉ sợ anh không thể ở lại nơi này thêm một giây.
Anh đứng trên đầu giường giúp cô chỉnh lại gối đầu, sắc mặt bất biến giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra: “Em đói không? Anh đi mua chút đồ ăn cho em nhé? Lát nữa anh sẽ gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em.”
Anh còn đang nói, bên ngoài Lý Già và Lạc Phiêu Phiêu xách theo giỏ trái cây và hộp giữ nhiệt gõ cửa bước vào.
“Đường Đường, chị tỉnh lại rồi!!!” Lạc Phiêu Phiêu ngạc nhiên vui mừng.
Lý Già đi vào sau, chị đặt đồ trên tay lên mặt bàn, khẽ gật đầu chào hỏi Văn Mộc Cảnh.
Thấy quần áo trên người anh bám đầy bùn đất chưa kịp thay, có lẽ hắn đã canh giữ bên giường bệnh cả đêm.
“Chị Lý Già, chị giúp em xin nghỉ vài ngày được không? Khi nào chân em bình phục sẽ quay lại đoàn phim ngay, không làm chậm tiến độ của mọi người đâu.” Đường Oanh vừa nói vừa chậm chạp ngồi dậy.
“….”
Lý Già nhìn cô có chút khó xử.
Lạc Phiêu Phiêu cắn môi nói:”Đường Đường, đạo diễn đã tạm dừng cảnh quay của chị rồi.”
“Lạc Phiêu Phiêu!!” Văn Mộc Cảnh cảnh cáo cô ấy không nên nói nhiều.
Đường Oanh vẻ mặt khó hiểu nhìn ba người họ: “Nghĩa là sao?”
Lạc Phiêu Phiêu thoáng giật mình:”À không có gì, Đường Đường, chúng ta ăn sáng trước đi, hôm nay em có nấu cháo nè.”
“….”
Thấy bọn họ không chịu nói, Đường Oanh cầm lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho đạo diễn.
Lạc Phiêu Phiêu đứng bên cạnh cô muốn cướp lấy chiếc chiếc điện thoại nhưng không thành.
Sáng hôm nay thái độ của họ kì lạ càng khiến cô nghi ngờ.
Có lẽ họ đang giấu cô chuyện gì đó.
Quả nhiên cô vừa mở điện thoại lên, vô số tin nhắn và cuộc gọi nhỡ nhảy ra nhưng điện thoại đặt im lặng nên cô không nghe thấy.
Lâm Du Từ không gọi được cho cô, còn đang liên tục gửi voice chat và tin nhắn cho cô.
Tin nhắn mới nhất là bảo cô xem Weibo.
Cô lập tức vào Weibo xem hot search.
Hot search đầu tiên đập vào mắt cô đã có rất nhiều lượt tìm kiếm, chứng tỏ rất “hot”.
Hot search cũng rất ngắn gọn:
#Ảnh chụp của Đường Oanh#
Cô nheo mắt, bản thân mình có chuyện gì mà khiến nhiều người bàn tán như vậy.
Wifi ở bệnh viện hơi chậm, cô phải chờ một lúc mới xem được.
Đập vào mắt cô là hơn 9 hình ảnh và một đoạn video trong mục hot search.
Ngón tay Đường Oanh dừng lại, cô không cần xem cũng biết đây là ảnh chụp của ai.
Trong những bức ảnh, có ảnh chụp tại tiệc tối của GD, cô được Quý Ngôn Tu đưa đến bệnh viện, có ảnh chụp hành động thân mật với Văn Mộc Cảnh, còn có bức ảnh thấy lờ mờ hình bóng của Chu Trạch Sâm
Khuôn mặt của nữ chính trong các bức ảnh vô cùng rõ ràng, mặt của những nam chính tuy rằng bị mờ nhưng cư dân mạng vẫn có thể đoán ra là ai.
Cô không biết những tấm ảnh này từ đâu ra, trong đầu cô nổ mạnh một cái, trở nên trống rỗng.
Mọi bí mật mà cô cất giấu lâu nay, bây giờ bị phơi bày toàn bộ.
Cô quay lưng về phía bọn họ, dưới chân vấp một viên đá, thân thể lảo đảo suýt ngã.
Bàn tay cầm kịch bản khẽ nắm chặt.
Cô cười tự giễu, Văn gia và Phó gia liên hôn là chuyện sớm muộn cũng xảy ra, không có gì đáng kinh ngạc.
Anh bận rộn chuẩn bị đính hôn cùng người phụ nữ khác thế mà vẫn có thời gian quấn lấy cô, đúng là dư thừa sức lực.
May mà cô không tin lời ngon ngọt của anh.
Nếu tin thật, vậy bây giờ cô đang là cái gì?
Người thứ ba?
Hay là tình nhân?
Cô còn thắc mắc vì sao một người đàn ông bảy năm qua không có tình cảm với cô, đột nhiên quay ra yêu cô? Nói ra ai mà tin được.
Hiện tại cô không tức giận cũng chẳng buồn.
Chỉ cảm thấy buồn nôn.
Ghê tởm từ tận đáy lòng.
Hình ảnh thư mời của họ nhanh chóng lan truyền trên mạng, còn rất nhiều lượt xem.
Không có bức tường nào không lọt gió, chẳng mấy chốc cả đoàn phim cũng sôi nổi ăn dưa.
Vương Xương Bình mất kiên nhẫn cầm loa lên thúc giục những con người lười biếng kia: “Nghiêm túc làm việc đi, cảnh quay sắp đầu rồi, mọi người kiểm tra lại thiết bị máy móc lần cuối, diễn viên chuẩn bị.”
Quả nhiên đạo diễn vừa nổi giận, hiệu suất làm việc của mọi người tăng vọt.
Đường Oanh gấp lại kịch bản, cô đi theo cậu nhân viên tổ đạo cụ thử độ cao dây cáp.
Cảnh này cô diễn cùng Bạch Nhụy, cả hai đều phải treo mình trên dây cáp.
Vì để cảnh quay nhìn chân thật, đạo diễn chọn địa điểm quay ở một bờ sông hoang vắng.
Con sông này không quá sâu, hai bên bờ thì nông còn giữa sông mới sâu, chỗ sâu nhất là khoảng ba mét, diễn viên còn bị treo lên cao khoảng tám mét, cho nên dù có nhân viên cứu hộ nhưng vẫn có nguy hiểm.
Trước đây Đường Oanh chưa từng quay cảnh này, chỉ đến khi diễn một số bộ cổ trang tiên hiệp cô mới biết những cảnh quay treo người trên cao thế này là rất bình thường.
Chỉ là độ cao và môi trường xung quanh lần này vẫn khiến cô sợ hãi.
Cô sợ hãi trong lòng, ngược lại Bạch Nhụy tất cả đều thể hiện lên mặt.
“Không ổn không ổn, anh à, anh có chắc sáng cáp đã buộc chặt không?”
“Anh à, anh buộc chặt thêm chút được không? Lát nữa anh cũng kéo chậm chậm thôi nhé.”
“Đạo diễn, thế này cao quá, có thể hạ xuống thấp hơn có được không? Nhìn nguy hiểm quá.”
“…..”
Bạch Nhụy nói như sắp khóc, cứ mãi chần chừ không dám thử.
Đạo diễn vì không muốn đoàn phim bị chậm tiến độ nên đã đồng ý hạ xuống thêm một mét năm.
Nghe vậy Bạch Nhụy mới ngừng khóc.
Đường Oanh gạt bỏ sợ hãi thử trước, độ cao chừng bảy mét, vẫn rất cao, cũng may là cảnh này không nhiều lời thoại lắm, không phải quay lâu.
Chờ Bạch Nhụy thử xong, hai người bắt đầu cảnh quay trên sông.
Rốt cuộc họ chỉ là hai cô gái,đạo diễn cũng sợ xảy ra sự cố nên cũng cố gắng thúc giục mọi người đẩy nhanh tiến độ quay.
Bạch Nhụy đang hết sức cố gắng giữ thăng bằng trên không, cô vừa nghe được hiệu lệnh của đạo diễn liền bắt đầu nhập tâm vào nhân vật trong phim.
Nhưng ai ngờ được, cô vừa mới nói xong lời thoại, cô gái khoác áo màu trăng sáng trước mắt cô tuột khỏi sợi dây, rơi xuống dòng sông phía dưới.
Chỉ mới trôi qua vài giây, khuôn mặt Bạch Nhụy biến sắc, cô hết lên.
“Đường Đường!!!!!”
Sợi dây cáp trên người Đường Oanh bị đứt, mọi thứ xảy ra quá bất ngờ, mọi người thậm chí còn không kịp phản ứng.
“Dừng lại, cứu người, mau cứu người!!”
Vương Xương Bình cũng sợ hãi, ném bộ đàm trên tay xuống, vội vã chạy về phía bờ sông.
Cùng lúc đó, Đường Oanh cũng đột ngột rơi xuống, cô rơi vào chỗ nước sâu với tốc độ cực nhanh khiến cô căn bản không kịp nín thở.
Tiếng hò hét bên tai cô dần bị nước sông xâm lấn, nước sông tràn ngập trong khoang mũi và lỗ tai khiến cô không thể hít thở, cô cũng không thể mở miệng cầu cứu, cô mở miệng chỉ có thể tạo ra bọt khí.
Cô chìm xuống càng sâu.
Ở nơi nào đó trên người truyền đến cảm giác đau đớn cùng với nước sông tràn vào mắt, khiến cô nhanh chóng mất đi khả năng giãy giụa.
Vào giây phút cô nhắm mắt hôn mê, hình như…. Cô đã thấy Văn Mộc Cảnh.
Ban đêm, tại bệnh viện nhân dân La Sơn.
“Cạch” tiếng cửa phòng bị mở ra rồi đóng lại, Trình Lê đến gần giường bệnh, hạ giọng nhỏ xuống:
“Điều tra đến đâu rồi?”
“Văn tổng, chúng tôi vẫn đang điều tra nguyên nhân vụ tai nạn, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
Mộc Văn Cảnh ngồi tựa lưng trên ghế, anh kéo chăn đắp cho cô gái còn đang hôn mê.
“Ngài xem thử đi.” Khuôn mặt Trình Lê sầu khổ, anh ta trực tiếp đưa máy tính qua cho Văn Mộc Cảnh tự xem vì chuyện này anh ta cũng không giải thích rõ bằng lời nói được.
Văn Mộc Cảnh lướt xem, khuôn mặt bỗng chợt lạnh xuống, hot search trên mạng đều là giả!!
Anh sợ đánh thức cô gái đang ngủ trên giường, đành nén tức giận trong lòng, hạ giọng: “Đjều tra cho tôi, xem ai là người tung ra tin tức.”
“Vâng.”
Trình Lê nghiêm túc đáp lại rồi nhanh chóng quay bước rời đi, ở trong phòng bệnh chỉ còn lại anh và Đường Oanh.
Sau khi bình tĩnh lại, Văn Mộc Cảnh giấu đi sự cuồng bạo trong lòng, yêu thương giúp cô vuốt lại mái tóc rối tung rồi nhẹ nhàng đặt một chiếc hôn lên trán cô.
Anh ngồi lại trên ghế, nắm lấy bàn tay cô, đau lòng áp lên má.
Hôm trước Văn Uyên lấy cớ bị bệnh, bắt anh trở về chỉ vì muốn anh đính hôn với Phó Nguyệt.
Đương nhiên anh từ chối, không ngờ có người dám cả gan tung tin giả.
Lúc đó anh cũng rất tò mò, vì sao Phó gia lại làm những chuyện vớ vẩn này.
Bây giờ khi thấy được hot search, anh đã hiểu rõ.
Dám động vào người của anh, xem ra bọn họ không muốn giữ mối quan hệ tốt đẹp ngoài mặt này nữa rồi.
Chắc hẳn là Phó gia lợi dụng lúc anh còn chưa xuống máy bay phát tán tin tức, sau đó chờ tin tức đồn xa khiến anh không kịp trở tay, gây áp lực cho anh.
Đến khi anh phát hiện ra, hot search đã lên được ba tiếng, còn có rất nhiều người quan tâm, cô ấy ắt hẳn đã biết.
Vì thế sau khi xuống máy bay, Văn Mộc Cảnh không chần chừ lập tức chạy đến phim trường.
Không ngờ rằng vừa đến nơi, lại thấy được một màn kia.
Khi ấy anh thấy cô tuột khỏi dây cáp, rơi xuống sông, anh sợ đến mức trái tim ngừng đập, anh trực tiếp nhảy xuống sông cứu người không nảy may do dự.
May là dòng nước không chảy xiết, cô ấy không sao.
Lỡ như….
Không, không có lỡ như.
Vừa nghĩ tới, anh lại cảm thấy sợ hãi, lần nữa nâng bàn tay cô đặt lên đó một chiếc hôn.
…….
Đại não của Đường Oanh thức dậy trước đôi mắt, mí mắt cô nặng trĩu không thể nhấc lên, cô cố gắng một lúc mới miễn cưỡng mở hé mắt.
Hình như đã trôi qua rất lâu, thế giới đảo lộn, mở mắt chỉ thấy ánh sáng chói lòa.
Cô thở chậm rãi, cảm giác dưới phổi vẫn còn đau rát.
Cô đợi thêm vài phút đầu óc mới hoàn toàn thanh tỉnh, mở mắt ra, xung quanh toàn một màu trắng, cô đang ở bệnh viện.
Cô cố gắng nhấc người lên, bên chân trái truyền đến cơn đau dữ dội, cô hơi cong người lại, chợt phát hiện tay phải của mình bị một người khác giữ chặt.
Quay đầu nhìn lại, cô sửng sốt, sao Văn Mộc Cảnh lại ở đây?
Cô quét mắt một lượt, cô thấy chiếc áo sơ mi trắng tinh của anh giờ đây đã dính đầy vết nước và bùn khô, ngay cả mái tóc của anh cũng rối.
Những điều này cho thấy…
Lúc đó không phải cô gặp ảo giác??
Thật sự là anh cứu cô?
Cô nhíu mày, từ từ rút tay ra khỏi tay anh.
Mộc Văn Cảnh ngủ không sâu, cô vừa rút tay ra anh đã tỉnh dậy.
Giọng anh có chút khàn khàn: “Em tỉnh rồi à?”
“…..”
Cô không nói gì, nghiêng đầu không muốn nhìn thấy anh.
Văn Mộc Cảnh xoa xoa trán, anh không vội giải thích mà lật một góc chăn lên, chạm tay lên mắt cá chân cô: “Em cảm thấy thế nào rồi? Còn đau không?”
“A!!”
Đường Oanh dịch người về phía sau muốn tránh khỏi tay anh, nhưng cô vừa cử động, mắt cá chân lập tức đau nhói.
Cô hít một hơi vì đau.
“Đừng cử động lung tung, chân trái của em bị nứt xương nhẹ, phải nghỉ ngơi thêm.” Văn Mộc Cảnh nhắc nhở, đè lại đầu gối cô, lần trước cô bị trật chân giờ lại thêm vết thương này, chắc hẳn rất đau.
Đường Oanh không cử động nữa, cô chỉ lạnh nhạt nhắc nhở anh: “Văn tổng, anh sắp đính hôn rồi, không nên quan tâm những chuyện này, tránh cho người khác hiểu lầm.”
“Đường Đường, anh không đính hôn, là Phó gia tung tin giả, anh đã đính chính lại rồi.” Văn Mộc Cảnh lấy điện thoại mở Weibo của mình đưa cho cô xem.
Nội dung bài viết rất ngắn gọn.
[ Văn ]: Không liên hôn, không đính hôn, là giả, đừng tin.
Đây là tài khoản anh mới đăng ký, trước giờ anh không dùng mạng xã hội, vì để tăng thêm mức độ đáng tin, anh còn dùng tài khoản của công ty Gia Thụy share bài viết.
“….”
Đường Oanh chẳng quan tâm anh có đính chính hay không, chỉ muốn nhắc hắn giữ khoảng cách mà thôi.
Chuyện là thật hay giả, cũng chỉ có họ biết.
Cô lạnh lùng: “Rồi sao nữa?”
“Hả?”
“Chuyện này thì liên quan gì đến tôi? Đây là việc nhà của các người, tôi không muốn xem, mối quan hệ của chúng không phải kết thúc từ lâu rồi sao?”
“Đường Đường…” Câu nói của cô tựa như những mũi tên băng cắm thật sâu vào thân thể anh.
Anh biết không nên nói tiếp chủ đề này, nếu không chỉ sợ anh không thể ở lại nơi này thêm một giây.
Anh đứng trên đầu giường giúp cô chỉnh lại gối đầu, sắc mặt bất biến giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra: “Em đói không? Anh đi mua chút đồ ăn cho em nhé? Lát nữa anh sẽ gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em.”
Anh còn đang nói, bên ngoài Lý Già và Lạc Phiêu Phiêu xách theo giỏ trái cây và hộp giữ nhiệt gõ cửa bước vào.
“Đường Đường, chị tỉnh lại rồi!!!” Lạc Phiêu Phiêu ngạc nhiên vui mừng.
Lý Già đi vào sau, chị đặt đồ trên tay lên mặt bàn, khẽ gật đầu chào hỏi Văn Mộc Cảnh.
Thấy quần áo trên người anh bám đầy bùn đất chưa kịp thay, có lẽ hắn đã canh giữ bên giường bệnh cả đêm.
“Chị Lý Già, chị giúp em xin nghỉ vài ngày được không? Khi nào chân em bình phục sẽ quay lại đoàn phim ngay, không làm chậm tiến độ của mọi người đâu.” Đường Oanh vừa nói vừa chậm chạp ngồi dậy.
“….”
Lý Già nhìn cô có chút khó xử.
Lạc Phiêu Phiêu cắn môi nói:”Đường Đường, đạo diễn đã tạm dừng cảnh quay của chị rồi.”
“Lạc Phiêu Phiêu!!” Văn Mộc Cảnh cảnh cáo cô ấy không nên nói nhiều.
Đường Oanh vẻ mặt khó hiểu nhìn ba người họ: “Nghĩa là sao?”
Lạc Phiêu Phiêu thoáng giật mình:”À không có gì, Đường Đường, chúng ta ăn sáng trước đi, hôm nay em có nấu cháo nè.”
“….”
Thấy bọn họ không chịu nói, Đường Oanh cầm lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho đạo diễn.
Lạc Phiêu Phiêu đứng bên cạnh cô muốn cướp lấy chiếc chiếc điện thoại nhưng không thành.
Sáng hôm nay thái độ của họ kì lạ càng khiến cô nghi ngờ.
Có lẽ họ đang giấu cô chuyện gì đó.
Quả nhiên cô vừa mở điện thoại lên, vô số tin nhắn và cuộc gọi nhỡ nhảy ra nhưng điện thoại đặt im lặng nên cô không nghe thấy.
Lâm Du Từ không gọi được cho cô, còn đang liên tục gửi voice chat và tin nhắn cho cô.
Tin nhắn mới nhất là bảo cô xem Weibo.
Cô lập tức vào Weibo xem hot search.
Hot search đầu tiên đập vào mắt cô đã có rất nhiều lượt tìm kiếm, chứng tỏ rất “hot”.
Hot search cũng rất ngắn gọn:
#Ảnh chụp của Đường Oanh#
Cô nheo mắt, bản thân mình có chuyện gì mà khiến nhiều người bàn tán như vậy.
Wifi ở bệnh viện hơi chậm, cô phải chờ một lúc mới xem được.
Đập vào mắt cô là hơn 9 hình ảnh và một đoạn video trong mục hot search.
Ngón tay Đường Oanh dừng lại, cô không cần xem cũng biết đây là ảnh chụp của ai.
Trong những bức ảnh, có ảnh chụp tại tiệc tối của GD, cô được Quý Ngôn Tu đưa đến bệnh viện, có ảnh chụp hành động thân mật với Văn Mộc Cảnh, còn có bức ảnh thấy lờ mờ hình bóng của Chu Trạch Sâm
Khuôn mặt của nữ chính trong các bức ảnh vô cùng rõ ràng, mặt của những nam chính tuy rằng bị mờ nhưng cư dân mạng vẫn có thể đoán ra là ai.
Cô không biết những tấm ảnh này từ đâu ra, trong đầu cô nổ mạnh một cái, trở nên trống rỗng.
Mọi bí mật mà cô cất giấu lâu nay, bây giờ bị phơi bày toàn bộ.