“Văn tổng, hai người đã về rồi, giao Đường Đường cho tôi đi.” Lạc Phiêu Phiêu xoát thẻ mở cửa, duỗi tay chuẩn bị đỡ lấy.
Văn Mộc Cảnh không nói chuyện, trực tiếp đi qua cô ấy, đem người đặt ở trên giường.
“……”
Lạc Phiêu Phiêu trộm vỗ vỗ đầu bản thân, là cô không hiểu chuyện.
Phòng là phòng gác xép, Văn Mộc Cảnh chỉnh nhiệt độ phòng, dặn dò người ở ngoài phòng ngủ: “Có mật ong không?”
Lạc Phiêu Phiêu phản ứng nhanh, biết anh muốn cho Đường Đường uống chút mật ong để tỉnh rượu, dứt khoát nói: “Chỗ tôi có, bây giờ tôi đi nấu.”
Nói xong thì về phòng lấy đồ.
Nhiệt độ trong phòng dần tăng lên, Văn Mộc Cảnh quỳ một gối trên mặt đất, cởi giày Đường Oanh, đặt chỉnh tề ở một bên.
Anh sờ vào mắt cá chân và lòng bàn chân của cô, lạnh lẽo không có độ ấm, nhíu mày.
Vào mùa đông cô luôn sợ lạnh, trước kia anh quản nghiêm, mặc quần áo dày, đồ giữ ấm anh đều lo liệu hết.
Mà bây giờ không ai quản cô, cô liền không cố kỵ cái gì, ngay cả uống rượu cũng bắt đầu không có giới hạn, càng thêm không coi trọng thân thể của mình.
Anh đứng dậy kéo quần áo của cô lên, sau đó đắp cho cô một tấm chăn nhung, bản thân ngồi ở đuôi giường, cởi tất cho cô, ôm mu bàn chân lạnh buốt của cô rồi đặt vào lòng ngực giúp cô sưởi ấm.
Nhiệt độ cơ thể tăng lên nhanh chóng, Đường Oanh không an phận cựa quậy, muốn né tránh nguồn nhiệt trên chân mình.
Bàn tay Văn Mộc Cảnh nắm chặt lại, không cho cô chạy thoát.
Cô không thoải mái ưm hai tiếng.
Ở bên kia Lạc Phiêu Phiêu đã pha xong nước mật ong, nhiệt độ nước ấm áp, cô cẩn thận cầm cốc nước gõ cửa phòng ngủ đang mở.
Đập vào mắt là hình ảnh Văn tổng giúp Đường Đường làm ấm chân, làm cô ấy kinh ngạc không thể nói chuyện.
Quan hệ này không thể đơn giản là kiểu “Anh đuổi em chạy”.
“Đưa cho tôi.” Văn Mộc Cảnh đưa bàn tay đang nhàn rỗi ra hiệu.
“Dạ vâng.”
Lạc Phiêu Phiêu hoàn hồn, đưa cái cốc cho anh.
Văn Mộc Cảnh nhét bàn chân ấm áp của Đường Oanh vào trong chăn, nhận lấy cái cốc, chuẩn bị cho cô uống.
“Đường Đường, dậy, uống chút nước mật ong được không?”
Bởi vì không thuận tay, anh đặt cốc nước lên tủ đầu giường trước, nâng bả vai cô lên và nhẹ nhàng dỗ dành.
Lạc Phiêu Phiêu ở một bên chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này Văn tổng, trong lòng đang kinh hãi lần thứ hai, một lát nữa cô ấy chắc chắn sẽ tìm chị Già nói chuyện này.
Đường Oanh mơ mơ màng màng ngồi dậy, tuy rằng có chút say, nhưng ngủ lâu như vậy, ý thức vẫn thanh tỉnh được một chút.
Bây giờ càng buồn ngủ hơn.
Văn Mộc Cảnh thấy cô ngoan ngoãn mở mắt, một bên ôm lấy bả vai cô, một bên với lấy cái cốc.
Đường Oanh nghiêng đầu nhìn người đàn ông trước mắt, ánh mắt trống rỗng chậm rãi nhìn ngắm, biểu cảm thuần khiết trên mặt cũng từ từ vặn vẹo.
Cô giơ tay chọc chọc khuôn mặt anh như không nhìn rõ, rồi nắm vai anh tiến lại gần.
“Đường Đường, uống nước mật ong trước đã.” Văn Mộc Cảnh mặc kệ bàn tay nhỏ nghịch ngợm, đem cốc nước lại gần đút cho cô.
Cô hít hít cái cốc trước mặt và tránh đi.
“Không cần.”
Sau đó, vòng cung phản xạ chậm lại trong tâm trí mới nhớ được người đàn ông trước mặt là ai.
Cô nhìn thẳng vào anh, âm thanh mềm nhũn: “Văn Mộc Cảnh?”
“Ừ, anh đây.” Người đàn ông đáp lời, điều chỉnh lại hướng của cốc, sợ nước đổ vào người cô.
“Tôi chán ghét anh.”
“……”
“Tôi thật sự thật sự rất chán ghét anh.”
“……”
Nói xong, cô đẩy người đàn ông trước mặt ra, tư thế đang dựa vào anh bỗng chốc thay đổi.
Lạc Phiêu Phiêu đứng ở một bên cảm nhận thấy không khí trong phòng trở nên ngột ngạt.
Cho dù cô ấy biết Đường Đường đã không có quan hệ với Gia Thụy, nhưng vẫn sợ Đường Đường chọc người đàn ông trước mặt bực tức, về sau sẽ ngáng chân Đường Đường.
Cô vội vàng đỡ lấy Đường Oanh đang lung lay, mỉm cười xin lỗi: “Văn tổng, Đường Đường say, ngài không cần để trong lòng, để tôi đút chị ấy uống.”
“Tôi không say, tôi rất tỉnh táo, tôi chán ghét anh ta, chán ghét chán ghét chán ghét!”
Đường Oanh đẩy Lạc Phiêu Phiêu ra, nâng cao giọng nói liên tục mấy lần.
Văn Mộc Cảnh bị lời nói của cô đâm vào tim, cho rằng cô chỉ đang nói lời mê sảng, kéo cánh tay cô lại gần, “Ngoan, uống chút mật ong đi.”
“Tôi không uống, anh cút đi, tôi không muốn gặp anh!” Đường Oanh đột nhiên kích động, kịch liệt đẩy cánh tay anh.
“Anh cút ngay!”
Trong lúc xô đẩy, hơn nửa cốc nước trong tay Văn Mộc Cảnh bị đổ ra, nước mật đổ xuống người anh, trước ngực ướt nhẹp.
“……”
“Văn tổng, tôi đi lấy giấy cho ngài.” Lạc Phiêu Phiêu sợ tới mức hít hà một hơi, vội vàng rút ra rất nhiều giấy ăn từ bên ngoài đưa cho anh, “Văn tổng, Đường Đường vừa mới tỉnh, tức giận vì rời giường, ngài đừng trách, cái cốc này đưa tôi đi.”
Thấy thế, Văn Mộc Cảnh đưa cái cốc cho Lạc Phiêu Phiêu, đứng lên lau vệt nước trên người, cũng không có biểu hiện bị chọc tức.
Đường Oanh nhìn anh không có bộ dạng muốn đi, tiếp tục la hét ầm ĩ, đôi mắt còn hơi hơi ngấn nước, “Tại sao anh chưa đi, tôi không cần anh! Cái gì tôi cũng từ bỏ!”
“Vì sao anh vẫn cứ quấn lấy tôi không bỏ, tôi không bao giờ trở về cùng anh!”
“Anh không đi tôi đi!”
“Được rồi!” Văn Mộc Cảnh thấy cô xốc chăn lên muốn đứng dậy, bất đắc dĩ đè xuống dây thần kinh đang căng chặt, ôm cô trở về giường, dùng chăn bọc cô kín mít, vỗ về tóc cô, thanh âm khàn khàn thỏa hiệp, “Được rồi, anh đi, vậy thì em ngoan ngoãn uống nước mật ong nhé?”
Giọng nói Đường Oanh mơ hồ không rõ “Ừm” một tiếng, gật gật đầu.
Anh thấy cô đã hơi bình tĩnh, xoay người nói với Lạc Phiêu Phiêu: “Lát nữa để ý cô ấy uống nước mật ong, đừng để cô ấy bị cảm lạnh, trông cô ấy ngủ rồi mới được rời đi.”
“…… Được…được ạ.” Lạc Phiêu Phiêu gật đầu, trấn an Đường Đường.
Cuối cùng, đôi mắt đen của Văn Mộc Cảnh khép hờ, đồng tử đột nhiên trở nên ảm đạm không ánh sáng.
Ánh mắt anh còn có chút tham lam dừng lại trên khuôn mặt cô gái.
Chắc hẳn là cô đã sớm muốn nói những lời đó, lần này dựa men say nói hết những gì muốn nói, trong lòng sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Những điều này anh đã nghĩ đến từ lâu, nhưng khi nghe lại thấy cực kỳ khổ sở.
Thu hồi ánh mắt, anh kiên quyết rời khỏi phòng.
*
Ngày hôm sau, Đường Oanh dậy sớm sau khi uống rượu, cô xoa xoa thái dương đau nhức, chậm rãi đứng dậy.
Những đoạn ngắn linh tinh vụn vặt ghép lại.
Bữa tiệc ngày hôm qua mọi người kính rượu lẫn nhau, cô không thể từ chối, uống hơi quá chén.
Cố gắng chống đỡ tiễn đạo diễn về, cô muốn dựa vào vai Lạc Phiêu Phiêu nghỉ một lúc, kết quả chất cồn làm thần kinh tê mỏi, cô không nhớ sau đó đã xảy ra những gì.
Hình như là Quý Ngôn Tu muốn đưa cô về, cuối cùng không biết Văn Mộc Cảnh vì sao lại xuất hiện trong phòng cô, cô dựa men say đẩy anh, còn trút giận một lúc.
Giống như mơ nhưng không phải là mơ.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo của mình, vẫn là quần áo ngày hôm qua, chắc là tối qua ngủ luôn không kịp thay.
Vì thế cô rời giường cầm quần áo bước vào phòng tắm.
《 Hiến Châu 》 đóng máy, theo sự sắp xếp công việc gần đây, cô có thể nghỉ vài ngày.
Lý Già vì muốn đi tìm tài nguyên mới cho nên đã về Vân Thành trước hai ngày, cô và Lạc Phiêu Phiêu giữa trưa nay mới lên máy bay.
Hai người ra sân bay, Lý Già-người không thể đến đón họ, lại đang đợi trên xe.
Tài xế ở phía sau cất vali, Lạc Phiêu Phiêu ngồi lên ghế phụ, có chút ngoài ý muốn, “Chị Già, cái gameshow kia bàn bạc xong rồi sao?”
“Ừ.” Biểu cảm Lý Già hơi hơi nghiêm túc: “Ngày hôm qua đi bàn bạc lại một số chi tiết, không còn vấn đề rồi.”
“Cái gì không còn vấn đề?” Đường Oanh hỏi sau khi lên xe.
Lý Già nhìn về phía cô: “Khoảng thời gian trước bàn bạc gameshow với tỉnh Đài Thiêm, đã quyết định xong rồi, tuần sau quay chụp.”
Đường Oanh: “Tuần sau? Đã xác định địa điểm chưa?”
Lý Già: “Xác định, ở một hòn đảo nhỏ cạnh Ngô Xuyên mùa này theo chủ đề biển xanh.”
Đường Oanh: “Khách quý thì sao?”
Lý Già: “Nam nữ chính đoàn phim《 Tình yêu còn lại 》 là em và Cố Tập, nhưng Cố Tập đã vào đoàn, không sắp xếp thời gian được, nên đổi thành Quý Ngôn Tu, hơn nữa em và cậu ta cũng là CP nổi tiếng bây giờ, tổ tiết mục cần độ hot.”
Đường Oanh gật gật đầu, giai đoạn trước của《 Hiến Châu 》cần marketing, CP của cô và nam chính, nam phụ cũng cần xào lên.
Cô cũng không phản đối.
“Rồi, hai đứa đã hỏi xong, đến chị.” Lý Già hắng giọng, chỉnh giao diện điện thoại vào danh sách tìm kiếm hot search Weibo.
“?”
Lạc Phiêu Phiêu và Đường Oanh cùng nhau nhìn chị ấy.
“Nào, Phiêu Phiêu, tối hôm qua em đem một mình Đường Đường giao cho Văn tổng?” Lý Già vừa nói vừa mở ra một topic cho các cô xem, “Em không biết gần đây paparazzi nhìn chằm chằm đến gắt gao vào Đường Đường sao?”
Đường Oanh ở gần chị, trực tiếp nhận lấy điện thoại của Lý Già đọc bài báo.
Trong bài báo có ảnh Văn Mộc Cảnh ôm cô lên xe, có ảnh chụp Văn Mộc Cảnh và Quý Ngôn Tu nói chuyện bên cạnh xe, còn có ảnh chụp cuối cùng chỉ còn Quý Ngôn Tu và Lạc Phiêu Phiêu đứng ở chỗ cũ.
Account marketing nói phóng đại, dựa vào mấy bức hình mà chứng thực quan hệ yêu đương của cô và Văn Mộc Cảnh.
Độ hot còn cao hơn cả tin tức《 Hiến Châu 》đóng máy.
Lý Già nói thêm: “May mắn thay, Văn tổng đã nói rõ ràng là chỉ là đưa em về khách sạn, giải thích rằng có trợ lý là người thứ ba trong khách sạn, nếu không account marketing còn nhảy nhót tung tin bẩn.”
“Chị Già, em sai rồi, nhưng khi đó nhìn biểu cảm Văn tổng em thật sự không dám tiến lên.” Lạc Phiêu Phiêu ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai, “Nhưng em đã nhanh chóng trở về khách sạn, em bảo đảm Văn tổng chỉ dỗ Đường Đường nước uống mật ong chứ không hề làm cái gì khác!”
“……”
Đầu ngón tay nắm điện thoại của Đường Oanh hơi căng thẳng, trong lòng trà ngập ý vị không rõ.
Nói cách khác, chính là ngày hôm qua Văn Mộc Cảnh đưa cô về khách sạn, sau đó cô nổi cáu với anh, anh không chỉ không tức giận, còn dỗ cô?
Trước kia anh sẽ không như vậy.
Trước kia cô chỉ dám giấu những bất mãn trong lòng, tự bản thân gặm nhấm, nếu không sẽ chỉ nhận được sự không kiên nhẫn và cường thế áp bách của anh.
Nhưng dù có như vậy cũng chẳng chứng minh được cái gì.
Cô tùy ý nhìn bình luận của các cư dân mạng. Bởi vì do fan CP nguyên tác của bộ phim cùng và fan nhan sắc nên không ít cư dân mạng đu CP cô và Quý Ngôn Tu, nhưng dù sao cũng là giả, cô mặc kệ bọn họ.
Lướt xuống chút nữa, lại có người dẫn đầu trèo thuyền cô và Văn Mộc Cảnh, cô đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Họ nhìn từ điểm nào thấy cô và anh ta giống người yêu vậy.
Đơn giản vì sự cố chụp lén của paparazzi không gây ra rắc rối gì, Lý Già cũng không tiếp tục truy cứu, coi như được mở rộng độ hot miễn phí.
Đường Oanh xuống xe về đến nhà, Lạc Phiêu Phiêu giúp cô lấy cái vali cuối cùng xuống, còn ghé riêng vào bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Thật ra ngoại trừ dỗ chị, Văn tổng còn sưởi ấm chân cho chị nữa.”
“……”
“Đường Đường, gặp lại sau nha!”
Thì thầm xong cô ấy lớn tiếng tạm biệt rồi chạy vội lên xe rời đi.
Để lại một mình Đường Oanh đứng tại chỗ không biết làm sao.
—
Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi vào cuối tháng 11, nhiệt độ Vân Thành càng ngày càng giảm thấp.
Chuyện đầu tiên Đường Oanh làm đó chính là đi đón bé Mập.
Cô gọi điện thoại hỏi Lâm Du Từ, cô ấy nói Phó Tề Phách mang Mập đi tắm rửa và tẩy giun.
Để cô đi đón vào lúc hai ba giờ chiều.
Tính thời gian, cô lái xe đi vào cửa hàng thú cưng, bên trong rất lớn, khu tắm rửa, khu chai chuốt, khu vực chờ, mỗi khu đều được phân chia.
Đi vào trong, ngoại trừ các nhân viên tắm rửa tỉa lông cho mèo thì cũng không có người nhiều.
Cô đi theo nhân viên lễ tân tìm thấy bé mập, nó đang ở trên trong máy sấy lông.
Nằm thành một cục nho nhỏ, đôi mắt nhắm chặt, cực kỳ ngoan.
“Đường tiểu thư, lát nữa cắt tỉa lông một chút cho bé Mập là cô có thể đưa về rồi, cô ngồi xuống đơi chút nhé.” Cô gái lễ tân nhiệt tình chỉ khu nghỉ ngơi cho cô.
“Tôi hiểu.” Đường Oanh đứng trước máy sấy lông, nhìn bé Mập một chút, đã ba tháng rồi cô chưa ôm nó.
“Meow ~ gru ~”
“Tiên sinh, mèo của ngài chỉ cần cắt tỉa lông đúng không ạ?”
“Ừ, cắt đơn giản thôi là được.”
Giọng nói của hai người và một con mèo vang lên, Đường Oanh quay đầu theo bản năng, cũng không biết nên cười nên khóc.
Thật đúng lúc như vậy, cô gặp phải Văn Mộc Cảnh.
Anh đứng ở vị trí cách cô không xa, dáng người thẳng tắp đĩnh bạt.
Một chiếc áo gió mỏng màu đen dài, bên trong là áo sơ mi trắng và cổ áo màu đen lót nền, hướng lên trên chính là hầu kết gợi cảm nhô lên của anh, đường cong góc cạnh hàm dưới uyển chuyển.
Văn Mộc Cảnh không nói chuyện, trực tiếp đi qua cô ấy, đem người đặt ở trên giường.
“……”
Lạc Phiêu Phiêu trộm vỗ vỗ đầu bản thân, là cô không hiểu chuyện.
Phòng là phòng gác xép, Văn Mộc Cảnh chỉnh nhiệt độ phòng, dặn dò người ở ngoài phòng ngủ: “Có mật ong không?”
Lạc Phiêu Phiêu phản ứng nhanh, biết anh muốn cho Đường Đường uống chút mật ong để tỉnh rượu, dứt khoát nói: “Chỗ tôi có, bây giờ tôi đi nấu.”
Nói xong thì về phòng lấy đồ.
Nhiệt độ trong phòng dần tăng lên, Văn Mộc Cảnh quỳ một gối trên mặt đất, cởi giày Đường Oanh, đặt chỉnh tề ở một bên.
Anh sờ vào mắt cá chân và lòng bàn chân của cô, lạnh lẽo không có độ ấm, nhíu mày.
Vào mùa đông cô luôn sợ lạnh, trước kia anh quản nghiêm, mặc quần áo dày, đồ giữ ấm anh đều lo liệu hết.
Mà bây giờ không ai quản cô, cô liền không cố kỵ cái gì, ngay cả uống rượu cũng bắt đầu không có giới hạn, càng thêm không coi trọng thân thể của mình.
Anh đứng dậy kéo quần áo của cô lên, sau đó đắp cho cô một tấm chăn nhung, bản thân ngồi ở đuôi giường, cởi tất cho cô, ôm mu bàn chân lạnh buốt của cô rồi đặt vào lòng ngực giúp cô sưởi ấm.
Nhiệt độ cơ thể tăng lên nhanh chóng, Đường Oanh không an phận cựa quậy, muốn né tránh nguồn nhiệt trên chân mình.
Bàn tay Văn Mộc Cảnh nắm chặt lại, không cho cô chạy thoát.
Cô không thoải mái ưm hai tiếng.
Ở bên kia Lạc Phiêu Phiêu đã pha xong nước mật ong, nhiệt độ nước ấm áp, cô cẩn thận cầm cốc nước gõ cửa phòng ngủ đang mở.
Đập vào mắt là hình ảnh Văn tổng giúp Đường Đường làm ấm chân, làm cô ấy kinh ngạc không thể nói chuyện.
Quan hệ này không thể đơn giản là kiểu “Anh đuổi em chạy”.
“Đưa cho tôi.” Văn Mộc Cảnh đưa bàn tay đang nhàn rỗi ra hiệu.
“Dạ vâng.”
Lạc Phiêu Phiêu hoàn hồn, đưa cái cốc cho anh.
Văn Mộc Cảnh nhét bàn chân ấm áp của Đường Oanh vào trong chăn, nhận lấy cái cốc, chuẩn bị cho cô uống.
“Đường Đường, dậy, uống chút nước mật ong được không?”
Bởi vì không thuận tay, anh đặt cốc nước lên tủ đầu giường trước, nâng bả vai cô lên và nhẹ nhàng dỗ dành.
Lạc Phiêu Phiêu ở một bên chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này Văn tổng, trong lòng đang kinh hãi lần thứ hai, một lát nữa cô ấy chắc chắn sẽ tìm chị Già nói chuyện này.
Đường Oanh mơ mơ màng màng ngồi dậy, tuy rằng có chút say, nhưng ngủ lâu như vậy, ý thức vẫn thanh tỉnh được một chút.
Bây giờ càng buồn ngủ hơn.
Văn Mộc Cảnh thấy cô ngoan ngoãn mở mắt, một bên ôm lấy bả vai cô, một bên với lấy cái cốc.
Đường Oanh nghiêng đầu nhìn người đàn ông trước mắt, ánh mắt trống rỗng chậm rãi nhìn ngắm, biểu cảm thuần khiết trên mặt cũng từ từ vặn vẹo.
Cô giơ tay chọc chọc khuôn mặt anh như không nhìn rõ, rồi nắm vai anh tiến lại gần.
“Đường Đường, uống nước mật ong trước đã.” Văn Mộc Cảnh mặc kệ bàn tay nhỏ nghịch ngợm, đem cốc nước lại gần đút cho cô.
Cô hít hít cái cốc trước mặt và tránh đi.
“Không cần.”
Sau đó, vòng cung phản xạ chậm lại trong tâm trí mới nhớ được người đàn ông trước mặt là ai.
Cô nhìn thẳng vào anh, âm thanh mềm nhũn: “Văn Mộc Cảnh?”
“Ừ, anh đây.” Người đàn ông đáp lời, điều chỉnh lại hướng của cốc, sợ nước đổ vào người cô.
“Tôi chán ghét anh.”
“……”
“Tôi thật sự thật sự rất chán ghét anh.”
“……”
Nói xong, cô đẩy người đàn ông trước mặt ra, tư thế đang dựa vào anh bỗng chốc thay đổi.
Lạc Phiêu Phiêu đứng ở một bên cảm nhận thấy không khí trong phòng trở nên ngột ngạt.
Cho dù cô ấy biết Đường Đường đã không có quan hệ với Gia Thụy, nhưng vẫn sợ Đường Đường chọc người đàn ông trước mặt bực tức, về sau sẽ ngáng chân Đường Đường.
Cô vội vàng đỡ lấy Đường Oanh đang lung lay, mỉm cười xin lỗi: “Văn tổng, Đường Đường say, ngài không cần để trong lòng, để tôi đút chị ấy uống.”
“Tôi không say, tôi rất tỉnh táo, tôi chán ghét anh ta, chán ghét chán ghét chán ghét!”
Đường Oanh đẩy Lạc Phiêu Phiêu ra, nâng cao giọng nói liên tục mấy lần.
Văn Mộc Cảnh bị lời nói của cô đâm vào tim, cho rằng cô chỉ đang nói lời mê sảng, kéo cánh tay cô lại gần, “Ngoan, uống chút mật ong đi.”
“Tôi không uống, anh cút đi, tôi không muốn gặp anh!” Đường Oanh đột nhiên kích động, kịch liệt đẩy cánh tay anh.
“Anh cút ngay!”
Trong lúc xô đẩy, hơn nửa cốc nước trong tay Văn Mộc Cảnh bị đổ ra, nước mật đổ xuống người anh, trước ngực ướt nhẹp.
“……”
“Văn tổng, tôi đi lấy giấy cho ngài.” Lạc Phiêu Phiêu sợ tới mức hít hà một hơi, vội vàng rút ra rất nhiều giấy ăn từ bên ngoài đưa cho anh, “Văn tổng, Đường Đường vừa mới tỉnh, tức giận vì rời giường, ngài đừng trách, cái cốc này đưa tôi đi.”
Thấy thế, Văn Mộc Cảnh đưa cái cốc cho Lạc Phiêu Phiêu, đứng lên lau vệt nước trên người, cũng không có biểu hiện bị chọc tức.
Đường Oanh nhìn anh không có bộ dạng muốn đi, tiếp tục la hét ầm ĩ, đôi mắt còn hơi hơi ngấn nước, “Tại sao anh chưa đi, tôi không cần anh! Cái gì tôi cũng từ bỏ!”
“Vì sao anh vẫn cứ quấn lấy tôi không bỏ, tôi không bao giờ trở về cùng anh!”
“Anh không đi tôi đi!”
“Được rồi!” Văn Mộc Cảnh thấy cô xốc chăn lên muốn đứng dậy, bất đắc dĩ đè xuống dây thần kinh đang căng chặt, ôm cô trở về giường, dùng chăn bọc cô kín mít, vỗ về tóc cô, thanh âm khàn khàn thỏa hiệp, “Được rồi, anh đi, vậy thì em ngoan ngoãn uống nước mật ong nhé?”
Giọng nói Đường Oanh mơ hồ không rõ “Ừm” một tiếng, gật gật đầu.
Anh thấy cô đã hơi bình tĩnh, xoay người nói với Lạc Phiêu Phiêu: “Lát nữa để ý cô ấy uống nước mật ong, đừng để cô ấy bị cảm lạnh, trông cô ấy ngủ rồi mới được rời đi.”
“…… Được…được ạ.” Lạc Phiêu Phiêu gật đầu, trấn an Đường Đường.
Cuối cùng, đôi mắt đen của Văn Mộc Cảnh khép hờ, đồng tử đột nhiên trở nên ảm đạm không ánh sáng.
Ánh mắt anh còn có chút tham lam dừng lại trên khuôn mặt cô gái.
Chắc hẳn là cô đã sớm muốn nói những lời đó, lần này dựa men say nói hết những gì muốn nói, trong lòng sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Những điều này anh đã nghĩ đến từ lâu, nhưng khi nghe lại thấy cực kỳ khổ sở.
Thu hồi ánh mắt, anh kiên quyết rời khỏi phòng.
*
Ngày hôm sau, Đường Oanh dậy sớm sau khi uống rượu, cô xoa xoa thái dương đau nhức, chậm rãi đứng dậy.
Những đoạn ngắn linh tinh vụn vặt ghép lại.
Bữa tiệc ngày hôm qua mọi người kính rượu lẫn nhau, cô không thể từ chối, uống hơi quá chén.
Cố gắng chống đỡ tiễn đạo diễn về, cô muốn dựa vào vai Lạc Phiêu Phiêu nghỉ một lúc, kết quả chất cồn làm thần kinh tê mỏi, cô không nhớ sau đó đã xảy ra những gì.
Hình như là Quý Ngôn Tu muốn đưa cô về, cuối cùng không biết Văn Mộc Cảnh vì sao lại xuất hiện trong phòng cô, cô dựa men say đẩy anh, còn trút giận một lúc.
Giống như mơ nhưng không phải là mơ.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo của mình, vẫn là quần áo ngày hôm qua, chắc là tối qua ngủ luôn không kịp thay.
Vì thế cô rời giường cầm quần áo bước vào phòng tắm.
《 Hiến Châu 》 đóng máy, theo sự sắp xếp công việc gần đây, cô có thể nghỉ vài ngày.
Lý Già vì muốn đi tìm tài nguyên mới cho nên đã về Vân Thành trước hai ngày, cô và Lạc Phiêu Phiêu giữa trưa nay mới lên máy bay.
Hai người ra sân bay, Lý Già-người không thể đến đón họ, lại đang đợi trên xe.
Tài xế ở phía sau cất vali, Lạc Phiêu Phiêu ngồi lên ghế phụ, có chút ngoài ý muốn, “Chị Già, cái gameshow kia bàn bạc xong rồi sao?”
“Ừ.” Biểu cảm Lý Già hơi hơi nghiêm túc: “Ngày hôm qua đi bàn bạc lại một số chi tiết, không còn vấn đề rồi.”
“Cái gì không còn vấn đề?” Đường Oanh hỏi sau khi lên xe.
Lý Già nhìn về phía cô: “Khoảng thời gian trước bàn bạc gameshow với tỉnh Đài Thiêm, đã quyết định xong rồi, tuần sau quay chụp.”
Đường Oanh: “Tuần sau? Đã xác định địa điểm chưa?”
Lý Già: “Xác định, ở một hòn đảo nhỏ cạnh Ngô Xuyên mùa này theo chủ đề biển xanh.”
Đường Oanh: “Khách quý thì sao?”
Lý Già: “Nam nữ chính đoàn phim《 Tình yêu còn lại 》 là em và Cố Tập, nhưng Cố Tập đã vào đoàn, không sắp xếp thời gian được, nên đổi thành Quý Ngôn Tu, hơn nữa em và cậu ta cũng là CP nổi tiếng bây giờ, tổ tiết mục cần độ hot.”
Đường Oanh gật gật đầu, giai đoạn trước của《 Hiến Châu 》cần marketing, CP của cô và nam chính, nam phụ cũng cần xào lên.
Cô cũng không phản đối.
“Rồi, hai đứa đã hỏi xong, đến chị.” Lý Già hắng giọng, chỉnh giao diện điện thoại vào danh sách tìm kiếm hot search Weibo.
“?”
Lạc Phiêu Phiêu và Đường Oanh cùng nhau nhìn chị ấy.
“Nào, Phiêu Phiêu, tối hôm qua em đem một mình Đường Đường giao cho Văn tổng?” Lý Già vừa nói vừa mở ra một topic cho các cô xem, “Em không biết gần đây paparazzi nhìn chằm chằm đến gắt gao vào Đường Đường sao?”
Đường Oanh ở gần chị, trực tiếp nhận lấy điện thoại của Lý Già đọc bài báo.
Trong bài báo có ảnh Văn Mộc Cảnh ôm cô lên xe, có ảnh chụp Văn Mộc Cảnh và Quý Ngôn Tu nói chuyện bên cạnh xe, còn có ảnh chụp cuối cùng chỉ còn Quý Ngôn Tu và Lạc Phiêu Phiêu đứng ở chỗ cũ.
Account marketing nói phóng đại, dựa vào mấy bức hình mà chứng thực quan hệ yêu đương của cô và Văn Mộc Cảnh.
Độ hot còn cao hơn cả tin tức《 Hiến Châu 》đóng máy.
Lý Già nói thêm: “May mắn thay, Văn tổng đã nói rõ ràng là chỉ là đưa em về khách sạn, giải thích rằng có trợ lý là người thứ ba trong khách sạn, nếu không account marketing còn nhảy nhót tung tin bẩn.”
“Chị Già, em sai rồi, nhưng khi đó nhìn biểu cảm Văn tổng em thật sự không dám tiến lên.” Lạc Phiêu Phiêu ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai, “Nhưng em đã nhanh chóng trở về khách sạn, em bảo đảm Văn tổng chỉ dỗ Đường Đường nước uống mật ong chứ không hề làm cái gì khác!”
“……”
Đầu ngón tay nắm điện thoại của Đường Oanh hơi căng thẳng, trong lòng trà ngập ý vị không rõ.
Nói cách khác, chính là ngày hôm qua Văn Mộc Cảnh đưa cô về khách sạn, sau đó cô nổi cáu với anh, anh không chỉ không tức giận, còn dỗ cô?
Trước kia anh sẽ không như vậy.
Trước kia cô chỉ dám giấu những bất mãn trong lòng, tự bản thân gặm nhấm, nếu không sẽ chỉ nhận được sự không kiên nhẫn và cường thế áp bách của anh.
Nhưng dù có như vậy cũng chẳng chứng minh được cái gì.
Cô tùy ý nhìn bình luận của các cư dân mạng. Bởi vì do fan CP nguyên tác của bộ phim cùng và fan nhan sắc nên không ít cư dân mạng đu CP cô và Quý Ngôn Tu, nhưng dù sao cũng là giả, cô mặc kệ bọn họ.
Lướt xuống chút nữa, lại có người dẫn đầu trèo thuyền cô và Văn Mộc Cảnh, cô đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Họ nhìn từ điểm nào thấy cô và anh ta giống người yêu vậy.
Đơn giản vì sự cố chụp lén của paparazzi không gây ra rắc rối gì, Lý Già cũng không tiếp tục truy cứu, coi như được mở rộng độ hot miễn phí.
Đường Oanh xuống xe về đến nhà, Lạc Phiêu Phiêu giúp cô lấy cái vali cuối cùng xuống, còn ghé riêng vào bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Thật ra ngoại trừ dỗ chị, Văn tổng còn sưởi ấm chân cho chị nữa.”
“……”
“Đường Đường, gặp lại sau nha!”
Thì thầm xong cô ấy lớn tiếng tạm biệt rồi chạy vội lên xe rời đi.
Để lại một mình Đường Oanh đứng tại chỗ không biết làm sao.
—
Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi vào cuối tháng 11, nhiệt độ Vân Thành càng ngày càng giảm thấp.
Chuyện đầu tiên Đường Oanh làm đó chính là đi đón bé Mập.
Cô gọi điện thoại hỏi Lâm Du Từ, cô ấy nói Phó Tề Phách mang Mập đi tắm rửa và tẩy giun.
Để cô đi đón vào lúc hai ba giờ chiều.
Tính thời gian, cô lái xe đi vào cửa hàng thú cưng, bên trong rất lớn, khu tắm rửa, khu chai chuốt, khu vực chờ, mỗi khu đều được phân chia.
Đi vào trong, ngoại trừ các nhân viên tắm rửa tỉa lông cho mèo thì cũng không có người nhiều.
Cô đi theo nhân viên lễ tân tìm thấy bé mập, nó đang ở trên trong máy sấy lông.
Nằm thành một cục nho nhỏ, đôi mắt nhắm chặt, cực kỳ ngoan.
“Đường tiểu thư, lát nữa cắt tỉa lông một chút cho bé Mập là cô có thể đưa về rồi, cô ngồi xuống đơi chút nhé.” Cô gái lễ tân nhiệt tình chỉ khu nghỉ ngơi cho cô.
“Tôi hiểu.” Đường Oanh đứng trước máy sấy lông, nhìn bé Mập một chút, đã ba tháng rồi cô chưa ôm nó.
“Meow ~ gru ~”
“Tiên sinh, mèo của ngài chỉ cần cắt tỉa lông đúng không ạ?”
“Ừ, cắt đơn giản thôi là được.”
Giọng nói của hai người và một con mèo vang lên, Đường Oanh quay đầu theo bản năng, cũng không biết nên cười nên khóc.
Thật đúng lúc như vậy, cô gặp phải Văn Mộc Cảnh.
Anh đứng ở vị trí cách cô không xa, dáng người thẳng tắp đĩnh bạt.
Một chiếc áo gió mỏng màu đen dài, bên trong là áo sơ mi trắng và cổ áo màu đen lót nền, hướng lên trên chính là hầu kết gợi cảm nhô lên của anh, đường cong góc cạnh hàm dưới uyển chuyển.