"Máy sấy tóc ở đây, sấy khô tóc đi." Lăng Khiêm Hi nói, cô thuận tay lấy máy sấy từ trong ngăn tủ ra.
Hạ Quân Thần đi qua sấy tóc. Lăng Khiêm Hi nhìn nàng cơ thể gầy yếu, trong lòng có có chút khó chịu. Người mẹ kế kia tại sao có thể nhẫn tâm tra tấn đứa nhỏ này thành như vậy? Ngược đãi trẻ em là phạm pháp! Lời nói của Trầm Hạo Nhiên vang lên bên tai Lăng Khiêm Hi, mẹ kế? Vậy ba nàng đâu?
Nhìn thấy tóc Hạ Quân Thần đã khô, đứa nhỏ này sợ hãi đứng trước mặt Lăng Khiêm Hi. Tại sao lại làm bộ dạng này, có vẻ giống như Lăng Khiêm Hi chuẩn bị thẩm vấn nàng vậy? "Tới đây, chị giúp em bôi thuốc." Lăng Khiêm Hi vỗ vỗ sô pha, ý bảo Hạ Quân Thần đến ngồi bên cạnh cô. Hạ Quân Thần ngoan ngoãn nghe theo.
"Em tên gì? Mấy tuổi?" Tại sao Lăng Khiêm Hi cứ có cảm giác đứa nhỏ này rất sợ mình? Bộ dáng cô xinh đẹp như thần tiên a, phải là người gặp người thích mới đúng. Có phải do mình đối với nàng rất lạnh không? Khóe miệng mỉm cười, dùng giọng nói ôn nhu nhất có thể để hỏi nàng.
"Em tên Hạ Quân Thần." Đứa nhỏ Hạ Quân Thần này rốt cuộc chịu mở miệng nói một câu rõ ràng, lúc này Lăng Khiêm Hi mới có thể nghe được nàng nói chuyện, giọng nói của nàng rất êm tai, mang theo chút giọng trẻ con, mềm mỏng, "Năm nay em 22 tuổi."
"22?" Lăng Khiêm Hi lặp lại con số này một lần nữa. Cô vẫn còn rất hoài nghi Hạ Quân Thần đã trưởng thành hay chưa, nàng 22 tuổi thật sao? Ân, có vài người thoạt nhìn cũng thật trẻ, ví dụ như chính cô.
"Lại gần đây chút, như vậy chị mới giúp em bôi thuốc được." Lăng Khiêm Hi giơ lên chai thuốc trong tay. Mà Hạ Quân Thần quả nhiên cũng nhích tới, bất quá, chầm chậm từng chút một... Lăng Khiêm Hi sửng sốt, lập tức phản ứng lại, đứa nhỏ này từng trải qua rất nhiều đau khổ, luôn luôn bảo trì khoảng cách với người khác. Vì cô mà chủ động tới gần, nhẹ nhàng thay Hạ Quân Thần bôi thuốc.
"Cởϊ qυầи áo ra đi." Mặt, cổ và cánh tay Hạ Quân Thần đều đã bôi thuốc xong, thế nhưng vết thương trên thân thể kia...
"Hạ Quân Thần có chút ngượng ngùng, bất quá chị ấy đối với nàng thật tốt, trừ mẹ ra lần đầu tiên có người giúp nàng bôi thuốc khi nàng bị thương, trong nháy mắt nàng có cảm giác Lăng Khiêm Hi giống như mẹ nàng, vì thế nghe lời cởϊ áσ ngủ.
Lăng Khiêm Hi không có mua nội y cho nàng, vì vậy giờ phút này nửa người trên Hạ Quân Thần hoàn toàn hiện ra trước mặt cô. Đứa nhỏ khẩn trương đến mức hai bàn tay đầy mồ hôi, hai tay nắm chặt quần ngủ, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Lăng Khiêm Hi, trên mặt đỏ ửng.
"Có đau không?" Lăng Khiêm Hi bôi thuốc cho Hạ Quân Thần, các vết thương trên người nàng vô cùng nặng, khiến Lăng Khiêm Hi chuẩn bị không kịp mà giật mình. Nhiều như vậy, nàng nhất định rất đau... Nhớ tới lời Chu Bác Văn nói, vết thương mới chồng vết thương cũ một đống lớn, không rõ lý do vì sao cô lại có chút đau lòng.
Thuốc được bôi lên tới đâu, cơ thể Hạ Quân Thần khẽ run run theo, nhưng nàng mím môi, nhíu mày, lắc lắc đầu.
"Ai lại nhẫn tâm như vậy? Mẹ kế em sao?" Hiện tại Lăng Khiêm Hi có chút tức giận.
"Ba em và mẹ kế." Hạ Quân Thần nhắm mắt, đau khổ nhớ lại chuyện cũ, qua thật lâu mới mở to mắt nói, "Ba em nghiện rượu, thường xuyên uống say, mỗi khi say hoặc thua cờ bạc đều lấy em vs mẹ ra trút giận. Mẹ em, mẹ bị ông ta đánh đầu đập vào cạnh bếp rồi qua đời, năm ấy em 17 tuổi. Sau này ba em cưới vợ khác, không bao lâu em có em trai, bọn họ luôn xa lánh em, công việc nặng nhọc khó khăn trong nhà đều để em làm, khi đó ba em ép em phải nghỉ học. Em vẫn luôn chịu đựng, nhưng..."
Hạ Quân Thần chảy nước mắt, Lăng Khiêm Hi bất ngờ, vài năm này cô luôn ngụy trang chính mình không thể khóc, hôm nay lại nhìn thấy người khác khóc, nhanh chóng buông thuốc trong tay, vô thức ôm Hạ Quân Thần vào lòng.
"Không sao... Em nói đi, chị nghe." Có lẽ hiện tại đối Hạ Quân Thần mà nói, cái ôm ấm áp và im lặng lắng nghe là điều duy nhất khiến nàng cảm thấy an tâm.
"Nhưng sau đó ông ta bắt đầu xâm phạm em... Một lần lại một lần..." Nước mắt Hạ Quân Thần tràn ra, hít một hơi thật sâu lại nói, "Em phản kháng ông ta liền đánh em ngất đi. Mẹ em rất đẹp, ông ta luôn cho rằng mẹ em không giữ đạo đức của người phụ nữ, vậy nên cũng nghĩ em không phải thứ tốt gì... Sau này dứt khoát nhốt em ở trong phòng, em bị nhốt đúng một năm. Trong một năm đó đêm đêm em luôn mơ thấy mẹ, không chịu được sự tra tấn tinh thần cùng thể xác em quyết định trốn đi. Em trốn được vài lần nhưng đều bị bắt về, sau đó đánh em đến sống không bằng chết... Em rất nhớ mẹ, trên thế giới này chỉ có duy nhất bà quan tâm, yêu thương em. Em thậm chí không biết hiện tại em sống có ý nghĩa gì? Từ khi sinh ra em chính là một kẻ dư thừa."
Lăng Khiêm Hi đột nhiên nghĩ đến lời Chu Bác Văn nói nàng bị ngược đãi, ai có thể đoán thế nhưng sự thật lại như vậy? Một người cha không bằng cầm thú, nhiều năm qua luôn ngược đãi con gái của chính mình! Cô hoàn toàn bị lời nói của Hạ Quân Thần làm khiếp sợ.
"Bắt đầu từ bây giờ chị sẽ chăm sóc em, bảo vệ em thật tốt." Chăm sóc em ấy? Lăng Khiêm Hi bị lời nói chính mình làm cho hoảng sợ, sao lại chăm sóc cho Hạ Quân Thần? Bất quá nếu đã nói ra cô nhất định sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn.
"Cám ơn chị, nhưng em ở lại sẽ trở thành gánh nặng của chị." Thành phố này vô cùng phồn hoa, vô cùng xa lạ, chị ấy rất xinh đẹp, cũng rất giàu có. Còn bản thân mình đụng cái gì cũng không biết, thật sự không thích hợp.
"Chị tên Lăng Khiêm Hi, lớn hơn em 6 tuổi, gọi chị là chị Khiêm được rồi, về sau ở lại đây."
"Em... Em không muốn làm phiền chị..."
"Không ở lại nhà chị em định đi nơi nào? Em muốn về lại nhà cũ tiếp tục ở đó sao? Chị không đồng ý." Lăng Khiêm Hi lập tức chặn lời Hạ Quân Thần, không ai có thể nói không với quyết định của cô. Cô muốn chăm sóc đứa nhỏ gầy yếu đáng thương trước mặt này, có lẽ không chỉ vì đồng cảm với nàng, có lẽ còn vì một lí do khác, cô cũng không rõ. Chỉ là, cô không cho phép về sau nàng lại bị bất cứ thương tổn nào, chỉ là muốn bảo vệ đứa nhỏ này thật tốt.
Đứa nhỏ trong lòng cô khẽ gật gật đầu, Lăng Khiêm Hi cúi đầu nhìn, nhìn thấy cả cơ thể nàng cuộn lại trong lòng mình, mỗi lần khóc lại run lên.
"Mau lấy quần áo mặc vào đi."
"Vâng." Hạ Quân Thần ngoan ngoãn gật đầu. Lăng Khiêm Hi khẽ thở dài, đứa nhỏ này rất xinh đẹp, nếu không có gặp chuyện lớn như vậy giờ nàng đã lên đại học, hưởng thụ cuộc sống đại học, tự do tự tại, cùng bạn bè chơi đùa, sẽ không như hiện tại luôn sợ cùng người khác tiếp xúc, cẩn thận để ý từng chút, đối diện với thế giới bên ngoài thì luôn cho bản thân là một người hèn mọn.
Biệt thự của Lăng Khiêm Hi cũng không lớn, dưới lầu là phòng khách và phòng bếp, trên lầu là phòng ngủ của cô và phòng sách, còn có một căn phòng phủ đầy bụi, đầy hồi ức của cô, bên trong để đầy ảnh chụp của cô và người kia cùng vô số vật kỷ niệm.
"Như vậy đi, buổi tối em ngủ ở phòng chị." Không có giường dư, đó là một vấn đề. Khi cô xây căn nhà này cô không nghĩ sẽ có thêm người nào khác ở lại nhà mình. Vậy nên tạm thời để đứa nhỏ này ngủ ở trên giường mình đi. Lăng Khiêm Hi liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, đã gần 10 giờ tối.
"Đi theo chị." Lăng Khiêm Hi dẫn Hạ Quân Thần vào phòng, mở ngăn tủ lấy gối ra. "Nếu buồn ngủ hiện tại có thể ngủ" Nhưng là cô lại nghe một loạt thanh âm, này...
"Em chưa ăn tối?"
Hạ Quân Thần ôm gối, đáng thương gật gật đầu, lúc này Lăng Khiêm Hi mới nhớ từ chỗ Chu Bác Văn về đến giờ vẫn chưa dắt đứa nhỏ này đi ăn.
"Muốn ăn cái gì?"
"Vài miếng bánh mì là được, em cái gì cũng có thể ăn được..." Hạ Quân Thần có chút ngượng ngùng.
"Bánh mì? Đồ ăn không dinh dưỡng như vậy không nên ăn." Lăng Khiêm Hi đi đến phòng khách cầm lên thực đơn của một quán cơm để trên bàn, "Xem xem muốn ăn gì?"
Đây là quán cơm giao hàng tận nơi, Hạ Quân Thần nhìn mặt trên thức ăn muôn màu, rực rỡ, nhất thời không biết nên chọn cái gì, ngẩn đầu nhìn Lăng Khiêm Hi, cô cầm lấy thực đơn, ngồi vào mép giường, tay ấn một dãy số, lát sau điện thoại liền reo.
"Xin chào, cho tôi một phần thịt kho tàu, cá chiên giòn, vịt hấp bia, ếch xào, sườn nướng..."
Không phải chứ? Gọi nhiều đồ ăn như vậy, một mình nàng làm sao ăn hết được? Hạ Quân Thần đứng bên cạnh liều mạng xua tay. Lăng Khiêm Hi cũng biết mình gọi nhiều lắm. Bất quá cũng không sao, đứa nhỏ này rất gầy, cần được ăn thật nhiều dinh dưỡng.
"Thêm đậu hủ cùng rau xào nấm hương đi." Lăng Khiêm Hi cúp điện thoại, nhìn Hạ Quân Thần đứng trước mặt cô, kéo nàng đến giường, "Ngồi xuống đi, đừng quá câu nệ, về sau đây chính là nhà của em. Chút nữa đồ ăn sẽ tới, chị với em cùng ăn."
Hạ Quân Thần gật gật đầu. Nhà? Một từ rất xa lạ nhưng lại vô cùng ấm áp! Bắt đầu từ ngày hôm qua cuộc sống nàng như vừa trải qua một chuyến hành trình dài, rời đi nơi mình đã sống suốt 20 năm, cùng Lăng Khiêm Hi đến thành phố này. Nàng không biết Lăng Khiêm Hi là loại người nào, chỉ nghe bác sĩ Chu nói qua, cô là chủ của một công ty lớn.
Hạ Quân Thần đi qua sấy tóc. Lăng Khiêm Hi nhìn nàng cơ thể gầy yếu, trong lòng có có chút khó chịu. Người mẹ kế kia tại sao có thể nhẫn tâm tra tấn đứa nhỏ này thành như vậy? Ngược đãi trẻ em là phạm pháp! Lời nói của Trầm Hạo Nhiên vang lên bên tai Lăng Khiêm Hi, mẹ kế? Vậy ba nàng đâu?
Nhìn thấy tóc Hạ Quân Thần đã khô, đứa nhỏ này sợ hãi đứng trước mặt Lăng Khiêm Hi. Tại sao lại làm bộ dạng này, có vẻ giống như Lăng Khiêm Hi chuẩn bị thẩm vấn nàng vậy? "Tới đây, chị giúp em bôi thuốc." Lăng Khiêm Hi vỗ vỗ sô pha, ý bảo Hạ Quân Thần đến ngồi bên cạnh cô. Hạ Quân Thần ngoan ngoãn nghe theo.
"Em tên gì? Mấy tuổi?" Tại sao Lăng Khiêm Hi cứ có cảm giác đứa nhỏ này rất sợ mình? Bộ dáng cô xinh đẹp như thần tiên a, phải là người gặp người thích mới đúng. Có phải do mình đối với nàng rất lạnh không? Khóe miệng mỉm cười, dùng giọng nói ôn nhu nhất có thể để hỏi nàng.
"Em tên Hạ Quân Thần." Đứa nhỏ Hạ Quân Thần này rốt cuộc chịu mở miệng nói một câu rõ ràng, lúc này Lăng Khiêm Hi mới có thể nghe được nàng nói chuyện, giọng nói của nàng rất êm tai, mang theo chút giọng trẻ con, mềm mỏng, "Năm nay em 22 tuổi."
"22?" Lăng Khiêm Hi lặp lại con số này một lần nữa. Cô vẫn còn rất hoài nghi Hạ Quân Thần đã trưởng thành hay chưa, nàng 22 tuổi thật sao? Ân, có vài người thoạt nhìn cũng thật trẻ, ví dụ như chính cô.
"Lại gần đây chút, như vậy chị mới giúp em bôi thuốc được." Lăng Khiêm Hi giơ lên chai thuốc trong tay. Mà Hạ Quân Thần quả nhiên cũng nhích tới, bất quá, chầm chậm từng chút một... Lăng Khiêm Hi sửng sốt, lập tức phản ứng lại, đứa nhỏ này từng trải qua rất nhiều đau khổ, luôn luôn bảo trì khoảng cách với người khác. Vì cô mà chủ động tới gần, nhẹ nhàng thay Hạ Quân Thần bôi thuốc.
"Cởϊ qυầи áo ra đi." Mặt, cổ và cánh tay Hạ Quân Thần đều đã bôi thuốc xong, thế nhưng vết thương trên thân thể kia...
"Hạ Quân Thần có chút ngượng ngùng, bất quá chị ấy đối với nàng thật tốt, trừ mẹ ra lần đầu tiên có người giúp nàng bôi thuốc khi nàng bị thương, trong nháy mắt nàng có cảm giác Lăng Khiêm Hi giống như mẹ nàng, vì thế nghe lời cởϊ áσ ngủ.
Lăng Khiêm Hi không có mua nội y cho nàng, vì vậy giờ phút này nửa người trên Hạ Quân Thần hoàn toàn hiện ra trước mặt cô. Đứa nhỏ khẩn trương đến mức hai bàn tay đầy mồ hôi, hai tay nắm chặt quần ngủ, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Lăng Khiêm Hi, trên mặt đỏ ửng.
"Có đau không?" Lăng Khiêm Hi bôi thuốc cho Hạ Quân Thần, các vết thương trên người nàng vô cùng nặng, khiến Lăng Khiêm Hi chuẩn bị không kịp mà giật mình. Nhiều như vậy, nàng nhất định rất đau... Nhớ tới lời Chu Bác Văn nói, vết thương mới chồng vết thương cũ một đống lớn, không rõ lý do vì sao cô lại có chút đau lòng.
Thuốc được bôi lên tới đâu, cơ thể Hạ Quân Thần khẽ run run theo, nhưng nàng mím môi, nhíu mày, lắc lắc đầu.
"Ai lại nhẫn tâm như vậy? Mẹ kế em sao?" Hiện tại Lăng Khiêm Hi có chút tức giận.
"Ba em và mẹ kế." Hạ Quân Thần nhắm mắt, đau khổ nhớ lại chuyện cũ, qua thật lâu mới mở to mắt nói, "Ba em nghiện rượu, thường xuyên uống say, mỗi khi say hoặc thua cờ bạc đều lấy em vs mẹ ra trút giận. Mẹ em, mẹ bị ông ta đánh đầu đập vào cạnh bếp rồi qua đời, năm ấy em 17 tuổi. Sau này ba em cưới vợ khác, không bao lâu em có em trai, bọn họ luôn xa lánh em, công việc nặng nhọc khó khăn trong nhà đều để em làm, khi đó ba em ép em phải nghỉ học. Em vẫn luôn chịu đựng, nhưng..."
Hạ Quân Thần chảy nước mắt, Lăng Khiêm Hi bất ngờ, vài năm này cô luôn ngụy trang chính mình không thể khóc, hôm nay lại nhìn thấy người khác khóc, nhanh chóng buông thuốc trong tay, vô thức ôm Hạ Quân Thần vào lòng.
"Không sao... Em nói đi, chị nghe." Có lẽ hiện tại đối Hạ Quân Thần mà nói, cái ôm ấm áp và im lặng lắng nghe là điều duy nhất khiến nàng cảm thấy an tâm.
"Nhưng sau đó ông ta bắt đầu xâm phạm em... Một lần lại một lần..." Nước mắt Hạ Quân Thần tràn ra, hít một hơi thật sâu lại nói, "Em phản kháng ông ta liền đánh em ngất đi. Mẹ em rất đẹp, ông ta luôn cho rằng mẹ em không giữ đạo đức của người phụ nữ, vậy nên cũng nghĩ em không phải thứ tốt gì... Sau này dứt khoát nhốt em ở trong phòng, em bị nhốt đúng một năm. Trong một năm đó đêm đêm em luôn mơ thấy mẹ, không chịu được sự tra tấn tinh thần cùng thể xác em quyết định trốn đi. Em trốn được vài lần nhưng đều bị bắt về, sau đó đánh em đến sống không bằng chết... Em rất nhớ mẹ, trên thế giới này chỉ có duy nhất bà quan tâm, yêu thương em. Em thậm chí không biết hiện tại em sống có ý nghĩa gì? Từ khi sinh ra em chính là một kẻ dư thừa."
Lăng Khiêm Hi đột nhiên nghĩ đến lời Chu Bác Văn nói nàng bị ngược đãi, ai có thể đoán thế nhưng sự thật lại như vậy? Một người cha không bằng cầm thú, nhiều năm qua luôn ngược đãi con gái của chính mình! Cô hoàn toàn bị lời nói của Hạ Quân Thần làm khiếp sợ.
"Bắt đầu từ bây giờ chị sẽ chăm sóc em, bảo vệ em thật tốt." Chăm sóc em ấy? Lăng Khiêm Hi bị lời nói chính mình làm cho hoảng sợ, sao lại chăm sóc cho Hạ Quân Thần? Bất quá nếu đã nói ra cô nhất định sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn.
"Cám ơn chị, nhưng em ở lại sẽ trở thành gánh nặng của chị." Thành phố này vô cùng phồn hoa, vô cùng xa lạ, chị ấy rất xinh đẹp, cũng rất giàu có. Còn bản thân mình đụng cái gì cũng không biết, thật sự không thích hợp.
"Chị tên Lăng Khiêm Hi, lớn hơn em 6 tuổi, gọi chị là chị Khiêm được rồi, về sau ở lại đây."
"Em... Em không muốn làm phiền chị..."
"Không ở lại nhà chị em định đi nơi nào? Em muốn về lại nhà cũ tiếp tục ở đó sao? Chị không đồng ý." Lăng Khiêm Hi lập tức chặn lời Hạ Quân Thần, không ai có thể nói không với quyết định của cô. Cô muốn chăm sóc đứa nhỏ gầy yếu đáng thương trước mặt này, có lẽ không chỉ vì đồng cảm với nàng, có lẽ còn vì một lí do khác, cô cũng không rõ. Chỉ là, cô không cho phép về sau nàng lại bị bất cứ thương tổn nào, chỉ là muốn bảo vệ đứa nhỏ này thật tốt.
Đứa nhỏ trong lòng cô khẽ gật gật đầu, Lăng Khiêm Hi cúi đầu nhìn, nhìn thấy cả cơ thể nàng cuộn lại trong lòng mình, mỗi lần khóc lại run lên.
"Mau lấy quần áo mặc vào đi."
"Vâng." Hạ Quân Thần ngoan ngoãn gật đầu. Lăng Khiêm Hi khẽ thở dài, đứa nhỏ này rất xinh đẹp, nếu không có gặp chuyện lớn như vậy giờ nàng đã lên đại học, hưởng thụ cuộc sống đại học, tự do tự tại, cùng bạn bè chơi đùa, sẽ không như hiện tại luôn sợ cùng người khác tiếp xúc, cẩn thận để ý từng chút, đối diện với thế giới bên ngoài thì luôn cho bản thân là một người hèn mọn.
Biệt thự của Lăng Khiêm Hi cũng không lớn, dưới lầu là phòng khách và phòng bếp, trên lầu là phòng ngủ của cô và phòng sách, còn có một căn phòng phủ đầy bụi, đầy hồi ức của cô, bên trong để đầy ảnh chụp của cô và người kia cùng vô số vật kỷ niệm.
"Như vậy đi, buổi tối em ngủ ở phòng chị." Không có giường dư, đó là một vấn đề. Khi cô xây căn nhà này cô không nghĩ sẽ có thêm người nào khác ở lại nhà mình. Vậy nên tạm thời để đứa nhỏ này ngủ ở trên giường mình đi. Lăng Khiêm Hi liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, đã gần 10 giờ tối.
"Đi theo chị." Lăng Khiêm Hi dẫn Hạ Quân Thần vào phòng, mở ngăn tủ lấy gối ra. "Nếu buồn ngủ hiện tại có thể ngủ" Nhưng là cô lại nghe một loạt thanh âm, này...
"Em chưa ăn tối?"
Hạ Quân Thần ôm gối, đáng thương gật gật đầu, lúc này Lăng Khiêm Hi mới nhớ từ chỗ Chu Bác Văn về đến giờ vẫn chưa dắt đứa nhỏ này đi ăn.
"Muốn ăn cái gì?"
"Vài miếng bánh mì là được, em cái gì cũng có thể ăn được..." Hạ Quân Thần có chút ngượng ngùng.
"Bánh mì? Đồ ăn không dinh dưỡng như vậy không nên ăn." Lăng Khiêm Hi đi đến phòng khách cầm lên thực đơn của một quán cơm để trên bàn, "Xem xem muốn ăn gì?"
Đây là quán cơm giao hàng tận nơi, Hạ Quân Thần nhìn mặt trên thức ăn muôn màu, rực rỡ, nhất thời không biết nên chọn cái gì, ngẩn đầu nhìn Lăng Khiêm Hi, cô cầm lấy thực đơn, ngồi vào mép giường, tay ấn một dãy số, lát sau điện thoại liền reo.
"Xin chào, cho tôi một phần thịt kho tàu, cá chiên giòn, vịt hấp bia, ếch xào, sườn nướng..."
Không phải chứ? Gọi nhiều đồ ăn như vậy, một mình nàng làm sao ăn hết được? Hạ Quân Thần đứng bên cạnh liều mạng xua tay. Lăng Khiêm Hi cũng biết mình gọi nhiều lắm. Bất quá cũng không sao, đứa nhỏ này rất gầy, cần được ăn thật nhiều dinh dưỡng.
"Thêm đậu hủ cùng rau xào nấm hương đi." Lăng Khiêm Hi cúp điện thoại, nhìn Hạ Quân Thần đứng trước mặt cô, kéo nàng đến giường, "Ngồi xuống đi, đừng quá câu nệ, về sau đây chính là nhà của em. Chút nữa đồ ăn sẽ tới, chị với em cùng ăn."
Hạ Quân Thần gật gật đầu. Nhà? Một từ rất xa lạ nhưng lại vô cùng ấm áp! Bắt đầu từ ngày hôm qua cuộc sống nàng như vừa trải qua một chuyến hành trình dài, rời đi nơi mình đã sống suốt 20 năm, cùng Lăng Khiêm Hi đến thành phố này. Nàng không biết Lăng Khiêm Hi là loại người nào, chỉ nghe bác sĩ Chu nói qua, cô là chủ của một công ty lớn.