Cảnh Tư Hàn khởi động xe rời công ty, trên đường đi bắt đầu tự hỏi, tại sao anh biết người thằng Quý muốn theo đuổi là Lạc Kim Vũ thì lật đật chạy tới bữa tiệc. Nghĩ mãi chưa ra, anh cảm thấy loại hành vi xúc động này thật sự có chút ngu ngốc.
Vì thuyết phục bản thân mình không có ngu như vậy, anh bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, đợi đã đến nơi, anh rốt cuộc đã suy nghĩ cẩn thận. Anh chỉ là không muốn anh em của mình bị loại đàn bà như Lạc Kim Vũ quyến rũ lừa gạt.
Mà khi anh đi vào, nhìn thấy Lạc Kim Vũ giống như một con sóc chuột, vừa nhai nuốt đồ ăn vừa dùng ánh mắt mong chờ mà nhìn qua, đột nhiên cảm thấy bản thân càng thêm ngu ngốc.
Một bữa tiệc của người đầu tư, thân là diễn viên lại ăn dính đầy miệng, có thể làm ai thích nổi?
“Hàn! Mày tới rồi à” Quân Trì vừa liếc mắt nhìn thấy Cảnh Tư Hàn đến, lập tức đứng lên, kêu nhân viên đem thêm ghế cùng đồ ăn lên.
Quý Phi thấy nhân viên muốn thêm ghế vào giữa anh và Quân Trì, lập tức kêu người nhân viên đó đem ghế để ở giữa Quân Trì cùng Yến Thanh.
Quân Trì buồn cười liếc anh, dùng môi ngữ nói: “Đồ chết nhát.”
Quý Phi không hổ thẹn, nói: “Không phải mày nên mày không hiểu đâu.”
Cảnh Tư Hàn từng bước từng bước đi đến gần hai người, đầu tiên liếc nhìn Quý Phi, Quý Phi nhe răng lễ phép mỉm cười, hơi xấu hổ: “Ha ha, đến rất nhanh ha”
Cảnh Tư Hàn gật gật đầu: “Ừ, không kẹt xe.”
Quý Phi cười giống thằng ngu, chỉ vào ghế trống, nói: “Ha ha, chỗ của mày ở đàng kia kìa”
Quân Trì cười chọt chọt vào hông Quý Phi, lại quen thuộc mà chọt chọt bả vai Cảnh Tư Hàn, ý bảo anh đi sang ngồi bên trái mình, đồng thời giới thiệu Yến Thanh: “Cảnh Tư Hàn, Yến Thanh ~ Yến tam thiếu của Yến thị.”
Hai người bắt tay chào hỏi: “Cảnh tổng giám đốc ~ Ngưỡng mộ đã lâu” Yến Thanh cười nói.
Cảnh Tư Hàn từ trong trí nhớ nhảy ra thông tin về Yến thị, nói: “Anh là người ký hợp đồng kế hoạch dự án nguồn năng lượng mới dành cho xe ô tô? Làm rất tốt.”
Trong mắt Yến Thanh hiện lên chút mờ ám rất khó phát hiện, cười trả lời: “Chỉ là giúp đại ca chuẩn bị giấy tờ linh tinh mà thôi.”
Hai người nói vài câu, Quân Trì đánh gãy cuộc trò chuyện, nói: “Ngồi xuống rồi hãy nói tiếp”
“Còn chưa kịp ăn gì đi? Mấy món ở đây không tồi, tao vừa kêu thêm mấy món, chút nữa mày ăn thử xem”
Quân Trì cao giọng nhìn mọi người ở trong phòng ăn, nói: “Vị này chính là Cảnh tổng giám đốc, vừa mới đặt chân vào ngành giải trí, mọi người làm quen một chút, đùi của vị này thô hơn nhiều so với tôi”
Lời nói trêu đùa của anh lập tức chọc cười mọi người, không khí một lần nữa nhẹ nhàng lên.
Cảnh Tư Hàn tà tà liếc mắt, Quân Trì vươn lại gần nói: “Bộ tao nói sai câu nào sao? Không phải mày bỏ tiền đầu tư bộ《 Về nhà 》 hay sao?”
Nghe anh nói như vậy, Cảnh Tư Hàn nhìn Lạc Kim Vũ đang ngồi ở cái bàn to rộng đối diện kia, phát hiện cô lại bắt đầu vùi đầu ăn, ở trước mặt đại Boss cùng mọi người mà có thể không quan gì chỉ lo ăn, anh quả thực không biết nói gì.
Hiện tại chính là thời gian ăn uống, trên bàn cơm mọi người đua nhau kết bạn đại Boss, từng người một đứng dậy kính rượu, một lại tiếp một đợt. Bởi vì trước đó Lạc Kim Vũ đã mời trà Quân Trì, cho nên vẫn luôn ngồi ăn, ai muốn kinh rượu thì kệ người ta.
Hiện tại, bởi vì Quân Trì giới thiệu Boss mới, nên mấy diễn viên đang ngồi trong lòng cũng ngo ngoe rục rịch lên. Nếu được đại Boss chú ý thì con đường diễn viên sẽ lên như diều gặp gió, người cũng soái, tiền cũng nhiều, tính ra đều có lợi
Dựa vào thứ tự, rốt cuộc vẫn đến phiên Lạc Kim Vũ, cho dù trong lòng cô không muốn tươi cười kính rượu lấy lòng Cảnh Tư Hàn đi chăng nữa, thì cũng không phải ở trước mặt mọi người, trừ khi cô không muốn làm diễn viên nữa.
“Trời ơi! Kim Vũ, cô đã ngồi ăn cả đêm rồi, không sợ béo sao. Mau đi đi, tôi cảm thấy tính cách vị Cảnh tổng giám đốc này còn rất dễ chịu.” Ngụy Tư Lạc vỗ vỗ tay cô, nói.
Lạc Kim Vũ “ừ, ừ” gật đầu, nuốt xuống đồ ăn trong miệng, lại lấy khăn giấy chùi miệng, lúc này mới cầm ly thủy tinh, đứng dậy.
Bởi vì uống nhiều trà quá, nên cô đổi thành nước suối.
Cô đi đến bàn đại Boss, Cảnh Tư Hàn đang nói chuyện với Quân Trì, không có chú ý tới cô đã đến gần mình.
Lạc Kim Vũ đứng im tại chỗ, đợi chờ không phát ra tiếng, không đánh gãy người khác nói chuyện là lễ phép. Mà cô không biết chính là, đề tài hai người đang nói chính là cô.
“Ai da, Lạc tiểu thư đang đi tới.”
“Đi được nửa đường rồi kia.”
“Ui trời, đã đứng phía sau Cảnh tổng giám đốc rồi”
Cảnh Tư Hàn cầm ly rượu vang đỏ, nhẹ nhàng gõ vào thành ly, ghét bỏ nhìn Quân Trì liếc, lạnh lùng nói: “Mày là trẻ lên ba sao?”
Quân Trì mắt đào hoa híp híp liếc qua, làm bộ mới nhìn thấy Lạc Kim Vũ, nói: “Ồ! Lạc tiểu thư tới mời rượu Cảnh tổng giám đốc đúng không?”
Lạc Kim Vũ cười nhạt, nói: “Đúng vậy, đặc biệt lại đây mời rượu Cảnh tổng giám đốc một ly, sau này nếu có cơ hội tốt, hy vọng Cảnh tổng giám đốc có thể nhớ tôi.”
Đây là câu mời rượu, từ xưa đến nay của cô.
Cảnh Tư Hàn cầm ly rượu trong tay, xoay người, nhìn thấy độ cong tiêu chuẩn khóe miệng cùng với đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của cô, tự nhiên cảm thấy lời nói vừa rồi của cô không hề có thành ý.
Tầm mắt di chuyển xuống tay cô, thấy Lạc Kim Vũ cầm một ly thủy tinh, bên trong có chứa chất lỏng màu trắng, mày nhíu lại, đang muốn hỏi Quân Trì.
Anh rõ ràng đã dặn nó đừng để cho cô ta uống rượu, tại sao cô ta lại cầm ly rượu trắng lại đây, lại nghe Yến Thanh đột nhiên mở miệng.
“Cảnh tổng giám đốc đừng trách, Kim Vũ không uống được rượu, Trì tổng giám đốc đã rộng lượng bỏ qua, còn đặc cách để cô ấy lấy nước thay rượu.”
Cảnh Tư Hàn nghe xong, không thể không nhìn Yến Thanh, lời này vừa nghe sẽ không thấy có vấn đề gì. Nhưng nghe kỹ thì có thể hiểu rõ ý bên trong, anh ta đang giải thích dùm Lạc Kim Vũ.
Kêu ‘Kim Vũ’ nghe so Quân Trì gọi một tiếng “Lạc tiểu thư” gần gũi không ít, đại biểu Yến Thanh đã xem cô như bạn bè hoặc cấp dưới, hy vọng Cảnh Tư Hàn nể mặt anh bỏ qua cho Lạc Kim Vũ.
Lại nói câu “Trì tổng giám đốc rộng lượng”, nếu Cảnh Tư Hàn không chấp nhận Lạc Kim Vũ dùng nước thay rượu, còn không phải ám chỉ anh không đủ rộng lượng sao?
Cảnh Tư Hàn một lần nữa nhìn Lạc Kim Vũ, thầm nghĩ: “Cô thật có bản lĩnh, bản tính thích quyến rũ người khác trước sau như một, không còn lợi hại hơn trước”
Nét mặt vẫn như cũ, hơi xoay ly rượu, nhàn nhạt nói: “Tùy ý.”
Lạc Kim Vũ nghe lời, giả cười nhấp môi, nói lời khách sáo rồi trở lại chỗ ngồi.
Cô trở lại chỗ ngồi cầm lấy chiếc đũa tiếp tục đấu tranh với đống đồ ăn, mới vừa rồi cô thấy mới đem lên một đĩa cua hấp rượu, đã thèm nhỏ dãi. Có câu“Uống rượu vang, ăn cua hấp rượu.” Đây chính là món cô thích ăn nhất.
Ngụy Tư Lạc thấy cô ăn đến hai mắt phát sáng, nhịn không được thở dài một hơi, hận sắt không thành thép mà nói: “Ăn béo chết cô”
Lạc Kim Vũ nhìn cô cười hì hì, nhanh chóng xoay mặt bàn lấy hai con cua, nói: “Cái này ăn không mập nha.”
Mà bàn ăn bên kia, Quý Phi cũng đem đĩa cua hấp rượu chuyển tới trước mặt Cảnh Tư Hàn, nói: “Hàn, tao biết mày thích món cua hấp rượu nên đặc biệt yêu cầu làm riêng cho mày nè.”
Quân Trì cố ý khoa trương tấm tắc lắc đầu: “Chân chó.”
Ở dưới bàn, Quý Phi nhấc chân đá, Quân Trì phản xạ nhanh trốn thoát: “Thằng nhóc này mày chỉ biết giở trò gian xảo”
“Không nói lời nào không ai nói mày câm.” Quý Phi trừng anh.
Cảnh Tư Hàn vừa lấy một con con cua, vừa nhìn hai người bọn họ nói: “Hai đứa mày nghĩ bản thân còn học tiểu học sao? Để tao yên tĩnh ăn một bữa cơm bộ khó lắm sao?”
Quân Trì bĩu môi: “Chỉ có mày thích ăn, tao ăn không quen.”
Quý Phi ngón tay gõ gõ mặt bàn, nói: “Không phải Lạc tiểu thư cũng ăn vui vẻ quên trời đất luôn sao?”
Cảnh Tư Hàn ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Lạc Kim Vũ quả nhiên đang ăn vui vẻ, động tác gỡ cua còn thành thạo hơn anh, vừa nhìn thì đã biết là cao thủ ăn cua, chỉ là …… Anh cúi đầu ngửi ngửi, quả nhiên ngửi được mùi rượu nồng nặc.
Lạc Kim Vũ trước kia chính là “ảnh hậu dạ dày lớn”, sau khi xuyên sách say quá một lần chỉ nhớ rõ không cần đụng tới rượu, kết quả vừa nhìn thấy món ăn yêu thích, thì hoàn toàn quên mất cua hấp rượu là dùng rượu làm.
Chờ cô nhanh chóng giải quyết xong một con cua, chuẩn bị lột xác thêm một em nữa, thì tiếng tin nhắn di động vang lên. Lạc Kim Vũ tạm dừng động tác, đang do dự không biết nên đọc tin nhắn hay tiếp tục ăn cua, quyết đoán lựa chọn vế sau.
“Đinh ——” di động lại không yên mà vang lên thêm một tiếng.
Lạc Kim Vũ lo lắng là tin nhắn trong nhà, chỉ phải dùng khăn lông ướt xoa xoa tay, cầm di động mở tin nhắn ra đọc.
【 Cảnh biến thái: Lại muốn mượn rượu gây chuyện? 】
【 Cảnh biến thái: Còn ăn? 】
Lạc Kim Vũ đọc xong tin tức, phản ứng đầu tiên là Cảnh Tư Hàn gửi lầm, nhưng khi cô vừa ngẩng đầu thì thấy người kia ánh mắt sáng quắc nhìn cô, nhìn thấy tầm mắt của cô, thậm chí không kiên nhẫn mà nhướng mày, ngón tay giống như vô tình gõ gõ ở trên con cua.
Lạc Kim Vũ rốt cuộc phản ứng lại, cúi đầu nhìn thoáng qua cái đống xác cua mới vừa rồi đã bị cô tiêu hóa nuốt vào bụng, giật mình nhớ lại.
Không xong!
Ngồi bên cạnh, Ngụy Tư Lạc dùng mũi ngửi ngửi, cau mày khom lưng để sát vào mặt bàn, hoảng sợ hỏi: “Trời ơi! Kim Vũ ~ Đây cua hấp rượu, cô thấy sao rồi, có khỏe không?”
Lạc Kim Vũ chớp chớp mắt, cảm thấy trừ bỏ có hơi nóng nóng ở ngoài, còn lại đều ok. Cô sờ sờ cổ, nhìn Ngụy Tư Lạc nói: “Ok, tôi muốn đi toilet, sẵn tiện ra ngoài hóng gió.”
Ngụy Tư Lạc thoạt nhìn có chút lo lắng: “Cô đi một mình được không?”
Lạc Kim Vũ gật đầu: “Ok, rượu dùng để nấu ăn chắc cồn độ cũng không cao, tôi chỉ ăn có hai con, tôi mang theo di động, vài phút sẽ trở lại ngay”
Ngụy Tư Lạc thấy cô nói chuyện trật tự rõ ràng, nghĩ thầm: cho dù tửu lượng lại kém thì chắc không đến nổi ăn hai con cua đã say, buông lỏng tay, nói: “Vậy có việc gì thì cô hãy gọi điện thoại cho tôi ngay”
“Ok.”
Lạc Kim Vũ trả lời, cấm lấy di động đứng dậy đi ra ngoài. Trong phòng ấm áp, nhưng bên ngoài hành lang lại mở cửa sổ, vừa rời khỏi phòng thì từng cơn gió dán vào trên da, làm cô đánh cái rùng mình.
Lạc Kim Vũ lạnh run, ôm cánh tay, muốn xoay người đi vào phòng lấy áo khoác treo trên ghế ngồi, nhưng cửa đã đóng, lại ngượng ngùng đi vào, cô đành cắn răng chà xát cánh tay, tự thôi miên: Ok, không có gì, gió thổi mát coi như là tỉnh rượu.
Cô đi vào phòng toilet, bởi vì không đem theo đồ trang điểm, nên không dám trực tiếp rửa mặt, chỉ rữa tay bằng nước lạnh, rồi hong khô, sau đó úp tay vào mặt, vỗ vỗ, cảm giác mát lạnh, thấy hai má không còn nóng như lúc đầu mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Phía bên phải giống như một sân thượng nhỏ, có trải thảm cỏ phía dưới sàn, thấy bên ngoài cửa kính còn có hai điếu thuốc còn chưa tắt nằm trong thùng rác, chắc là nơi dành riêng cho khách hút thuốc.
Lạc Kim Vũ nhìn thời gian, phát hiện đã giờ rưỡi, đây là thời gian ước định phải gọi Face time với bé nếu cô về trễ. Bởi vì Cảnh Gia Dịch phải đi ngủ lúc giờ, chỉ cần ngày nào phải diễn tối, cô đều sẽ đúng giờ gọi Face time nói chuyện, dỗ bé ngủ.
Lạc Kim Vũ mở cửa kính đi vào sân thượng nhỏ.
Lạc Kim Vũ vừa rời khỏi phòng, động tác lột cua của Cảnh Tư Hàn chậm lại, anh nhìn nhìn con cua, ngửi được mùi rượu nồng nặc, không tự chủ được mà nhớ tới lấn uống say kia của Lạc Kim Vũ.
“Hàn! Mày đang nghĩ cái gì vậy?” Quân Trì đẩy đẩy thằng bạn tốt, hỏi.
Cảnh Tư Hàn lấy lại tinh thần: “Mày nói cái gì? Mới vừa rồi không chú ý nghe không kịp”
Quân Trì nói: “Không có gì, hỏi mày đủ ăn không? Muốn ăn thêm cái gì để tao gọi.”
“Không cần, tao đi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Cảnh Tư Hàn buông con cua đang lột nửa chừng ở trong tay xuống, xé gói khăn ướt xoa xoa tay, lấy di động ra nhìn, không thấy Lạc Kim Vũ trả lời tin nhắn, anh đứng dậy cầm áo vest móc trên lưng ghế, lấy hộp thuốc từ trong túi áo.
Vừa đi vừa nghĩ thầm: Chỉ đi xem một chút là được, xem như đền bù lần trước xảy tay làm cô ta té bị thương.
“Ok.”
Quân Trì gật đầu, nhìn bóng lưng Cảnh Tư Hàn đang đi ra ngoài, lại liếc nhìn con cua đang bị lột dở dang nằm ở trên dĩa, thẳng lưng dựa ra sau ghế, thói quen dùng lưỡi liếm răng nanh, chắc chắc hai tiếng, cười.
Ngẩn người nha, tiểu Hàn ca ca …..
Quý Phi ninh mày nhìn anh, “Hừ” một tiếng, mắng: “Mày làm cái gì mà cười nhìn đểu quá vậy, nhìn kinh tởm gì đâu.”
Quân Trì liếc anh, tâm tình vô cùng tốt, lười so đo với thằng bạn ngu ngốc.
Nhưng lúc này Quý ngu ngốc lại bất chợt thông minh, anh liếc nhìn vị trí ngồi của Lạc Kim Vũ, dùng khuỷu tay đâm đâm thằng bạn ngồi kế bên, thấp giọng hỏi: “Nó đi tìm Lạc tiểu thư rồi phải không?”
Quân Trì nhướng mày nhìn anh, hỏi lại: “Mày nói đi?”
Quý Phi sờ sờ cằm, nghiêm túc nghĩ, nhỏ giọng nói:
“Nhưng tao cảm thấy thằng Hàn sẽ không dễ dàng cái gì gì đó với cô ta? Con đều đã gần ba tuổi, còn có thể chờ tới bây giờ mới ấy ấy sao?”
“Năm đó Nhạc An Đồng cũng theo đuổi nó gần chục năm, không thấy nó cho người ta một ánh mắt. Tao cảm thấy, bây giờ nó nhiều lắm chỉ có chút tò mò?”
“Rốt cuộc cô nàng này không giống như những gì nó nói với bọn mình lúc trước nha, hoàn toàn khác xa như hai người luôn á”
Quân Trì già đời, lắc đầu chặc chậc lưỡi, đột nhiên ngâm một câu thơ: “Tình yêu đều bắt đầu bằng sự tò mò”
Quý Phi ở bên cạnh nhịn không được run rẩy, bị anh ghê tởm nổi đầy da gà.
Lạc Kim Vũ gọi Face time qua Wechat cho má Trương mụ, lần đầu tiên không ai tiếp. Cô đợi một lát, lại gọi tiếp, lần này chỉ đơi một chút đã chuyển tiếp, màn hình chỉ xuất hiện một cái trần nhà, giọng nói của Cảnh Gia Dịch đã truyền ra tới.
“Mommy”
“Ừm” Lạc Kim Vũ cười trả lời bé, hỏi: “Con đang ở đâu vậy?”
Chỉ nghe bên kia truyền ra âm thanh quần áo cọ xát sột sột soạt soạt rất nhỏ, má Trương cười, nói: “Mới vừa tắm xong, đang mặc quần áo cho bé, nghe được tiếng di động vang đã nhào ra rồi.”
Lạc Kim Vũ cười càng sâu, cô vừa định nói không vội, từ từ tới, thì thấy màn ảnh lay động, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của bé đã xuất hiện ở màn hình di động: c “Mommy! Chụt chụt.”
Cô vội vàng cúi người lại gần điện thoại, cách màn hình “mua oa”, Cảnh Gia Dịch cười hì hì, chu cái miệng nhỏ “mua oa” vài cái.
Hai mẹ con nhão nhão dính dính thân thiết trong chốc lát, Lạc Kim Vũ nhìn bé nói: “Mommy có việc đột xúc, không thể dựa theo ước định trở về chơi với con, con không có giận mommy đi?”
Cảnh Gia Dịch nhấp nhấp cái miệng nhỏ, nhu nhu mà trả lời: “Ngay từ đầu là có chút giận giận, nhưng hiện tại thấy mommy đã hết giận rồi”
Lạc Kim Vũ nghe xong trong lòng ngọt ngào, cô cảm thấy đầu có hơi choáng váng, lập tức vịn vào lan can, ổn định cơ thể xong, cô nghiêng đầu nhìn Cảnh Gia Dịch nói chuyện phiếm.
Cảnh Gia Dịch giống như mọi ngày, dùng giọng nói ngọng nghịu vốn có của trẻ con nói với cô những việc vặt trong ngày của bé. Lạc Kim Vũ mỉm cười lắng nghe, ngẫu nhiên trả lời một hai câu, một lát sau bé mơ mơ màng màng sắp ngủ.
Hai người nói một hồi lâu, cuối cùng cậu bạn nhỏ Dương Dương cũng đã mệt mỏi, ngáp dài hỏi: “Mommy chừng nào về nhà?”
Lạc Kim Vũ “Ừm” thật dài một tiếng, trả lời: “Rất nhanh, sẽ về tới, con ngủ trước đi, đợi ngày mai thức dậy sẽ thấy mommy ở bên cạnh con.”
“Ok.” Cảnh Gia Dịch có chút tiếc nuối, nhưng vẫn là cúi người đến trước màn hình điện thoại hôn cô: “Ngủ ngon, mommy”
“Ngủ ngon.”
Lạc Kim Vũ nhẹ giọng trả lời, chỉ chốc lát sau, di động bị má Trương lấy khỏi tay bé, bà nhỏ giọng nói: “Đã nhắm mắt ngủ, Lạc tiểu thư cô có việc cứ đi làm trước đi”
“Vất vả má Trương rồi.” Lạc Kim Vũ cắt đứt video, vẫn không có động, cô xoay đầu, cằm gác trên cánh tay, hơi hơi ngửa đầu nhìn ngôi sao sáng trưng trên bầu trời đến xuất thần.
Không biết qua bao lâu, cô đột nhiên ngửi được mùi thuốc lá quen thuộc, cả người đột nhiên run lên, lại có chút không biết bản thân đến tột cùng đang ở nơi nào.
Đây là hương vị khi còn bé cô thường ngửi.
Ba của cô có một tật rất lớn, đó là nghiện thuốc lá. Người làm nghệ thuật mà, lúc không có linh cảm, nhịn không được muốn hút một hai điếu là điều bình thường.
Mẹ của cô cảm thấy hút hoài như vậy không tốt cho cơ thể, nhưng ba lại cai không được, vì thế tự tìm tòi học hỏi cách làm thuốc lá, tự mua nguyên liệu về nhà làm.
Ba cũng học xong, ông làm thành từng điếu vừa tay, cất vào hộp thuốc để dành hút từ từ, tốt xấu gì cũng an toàn hơn thuốc lá công nghiệp, cũng coi như tâm lý được an ủi.
Cô còn nhớ rõ điếu thuốc kia so với thuốc bình thường còn thon dài hơn một chút, giấy bọc màu trắng, hai đầu giống nhau không có phân đâu là đầu lọc đâu là đầu ngậm.
Lạc Kim Vũ có chút mờ mịt quay đầu lại, nhìn thấy phía sau kính mở ra một nửa kia bay ra khói thuốc lá, một dòng khói màu xám trắng chậm rãi bay lên, giây lát lại bị gió đêm thổi tan.
Đây là thuốc lá của ba cô.
Lạc Kim Vũ đột nhiên đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến nơi phát ra khói thuốc, cô dùng lực đẩy ra cửa kính, hét lên.
“Ba ba”
Cảnh Tư Hàn dựa vào trên tường vừa nghe cô trò chuyện cùng con trai vừa cúi đầu yên lặng hút thuốc, bị cô hét lên một tiếng ‘ ba ba’ hoảng hồn run tay, tàn thuốc rớt xuống trên mu bàn tay, cọ hồng da anh.
Anh hơi quẫn bách, có cảm giác bị phát hiện rình coi, luống cuống tay chân phủi tàn thuốc xuống, nhấn đầu thuốc vào khây đựng rác, hơi buồn bực.
Này chẳng lẽ là say đến hồ đồ? Còn nhào tới kêu anh là ba ba.
Nhưng anh vừa nhấc đầu, lại nhìn đến một khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, cùng với đôi mắt hoảng hốt đầy nước mắt