Lạc Kim Vũ buông iPad, mặt trên hiện lên tin tức giải trí.
【 Hot New: 《 Trận động đất ở Ung Thành 》 của Trương Triệt chuẩn bị khai máy tại phim trường Nam Du Thành, bộ điện ảnh nói về trận động đất vào ngày tháng , xé mở vết sẹo dân tộc vào năm trước. Đạo diễn Trương vì tìm kiếm thông tin, tự mình dò hỏi những nhân vật còn sống sót trong trận động đất kinh khủng đó, đã viết đến bản thảo......】
Trương Triệt là một vị đạo diễn nổi tiếng trong thế giới này, bốn mươi tuổi, từng nhiều lần có mặt trong danh sách đề cử đạo diễn xuất sắc nhất của giải Kim Sư, Kim Mã, Kim Kê, nhưng mỗi lần đều tay không trở về.
Đây là chi tiết duy nhất Lạc Kim Vũ để ý khi đọc quyển ngôn tình máu chó kia.
Trương Triết là người sẽ nổi tiếng khắp đất nước nhờ một bộ điện ảnh được quay tại phim trường Nam Du Thành, cô tìm kiếm tất cả thông tin liên quan đến Trương Triệt, mỗi tin đều nhìn một lần, cũng có một chút hiểu biết về tính cách đạo diễn Trương này.
Hiển nhiên, bộ điện ảnh mới ra lò miêu tả vụ thiên tai thế kỷ, Trương Triệt tất nhiên là muốn đoạt được giải thưởng.
Đương nhiên, Lạc Kim Vũ không muốn đóng vai phụ. Nếu tin tức là thật, đạo diễn vì bộ điện ảnh này chuẩn bị lâu như vậy, tất nhiên vai chính lẫn vai phụ đã sớm tìm được người diễn.
Nhưng chỉ cần có thể tham gia vào bộ điện ảnh này sẽ rất có lợi đối với sự nghiệp trong tương lai của cô, nếu vận khí tốt, có thể đoạt được vai quần chúng có hai ba lời thoại còn có thể lộ mặt, vậy càng tốt!
Lạc Kim Vũ đóng trang web lại, quyết tâm cuối tuần đi phim trường Nam Du Thành thử vận may.
"Mommy nhìn con vẽ nè" Vẫn luôn ngồi ở trên ghế nhỏ ngoan ngoãn vẽ tranh, Cảnh Gia Dịch nhìn Lạc Kim Vũ buông iPad xuống, nhanh chân đem quyển tập vẻ nhỏ lại.
Lạc Kim Vũ cầm lấy quyển vở nhỏ, mặt trên vẽ đủ màu sắc, hình thù kỳ quái, nhìn bộ tóc dài có thể nhìn ra tới hẳn là vẽ một cô gái, nhưng không có lông mày, mắt con lớn con nhỏ, cái miệng thật lớn, gần như kéo dài đến mang tai, thân thể trực tiếp biến thành que diêm, dáng người tỉ lệ..... thật không thể miêu tả, muốn bao nhiêu kỳ quái có bấy nhiêu kỳ quái.
"Đây là vẽ ai vậy?" Lạc Kim Vũ cười đem bé ôm vào lòng.
Cảnh Gia Dịch thuận thế rúc vào trong lòng ngực của cô, nói: "Vẽ mommy nha"
Lạc Kim Vũ cười không nổi, con trai, ở trong mắt con, mẹ con là dáng vẻ này sao?
"Mommy đứng ở trong vườn hoa, nơi này, nơi này, đều là bông hoa nho nhỏ, vốn dĩ chúng nó đều đã nở hoa, nhưng vừa thấy mommy, tất cả đều cúi đầu, bởi vì mommy quá đẹp! Chúng nó đều ngượng ngùng nở rộ nha"
Cảnh Gia Dịch duỗi bàn tay mập mạp chỉ chỉ bức vẽ của mình, dùng giọng nói đầy ngọng nghịu giải thích.
Lạc Kim Vũ nhìn ngón tay bé chỉ vào những màu sắc trên giấy, lòng hư vinh bị lấp đầy, vô cùng thỏa mãn.
Con trai! Đây là muốn khen mommy bế nguyệt tu hoa? Thiên tài! Thì ra con trai của cô là thiên tài tán gái.
Bế nguyệt tu hoa: hình dung sắc đẹp đẹp đến nổi khiến mặt trăng phải che lại, hoa phải hổ thẹn.
"Ừm! Vẽ đặc biệt tốt! Dương Dương của chúng ta thật giỏi quá"
Lạc Kim Vũ duỗi tay ôm bé ngồi trên đầu gối, đem quyển vở nhỏ lật từng tờ một, lấy đại một bút màu sáp nằm nghiêng ngả trên bàn, nhìn Cảnh Gia Dịch nói:
"Nếu Dương Dương tặng mommy một bức vẻ, vậy mommy cũng tặng lại cho con một bức được không?"
"Được" Cảnh Gia Dịch lập tức dùng âm thanh giòn tan trả lời cô, nắm lưng quần quần yếm, khẽ meo meo nhìn lén cô, ngượng ngùng nói: "Vậy... Vậy mommy có thể vẽ Dương Dương được không?"
Lạc Kim Vũ nhìn cánh tai mềm mại nhỏ nhắn của bé đỏ rực "Phụt" cười, cô giả vờ khó xử nói:
"Vẽ Dương Dương sao? Nhưng mommy lo lắng bản thân vẽ không đẹp, vẽ Dương Dương thành đứa trẻ xấu xí thì làm sao bây giờ?"
Cảnh Gia Dịch lập tức ngẩng đầu, đôi mắt phát sáng nhìn cô: "Chỉ cần là mommy vẽ, Dương Dương khẳng định sẽ thích"
Lạc Kim Vũ: "Thật sự? Có khả năng vẻ rất xấu nha"
"Dạ! Thật mà! Siêu thích!" Cảnh Gia Dịch gật đầu thật mạnh, sợ Lạc Kim Vũ không tin bé.
Lạc Kim Vũ không trêu bé nữa, ôm Cảnh Gia Dịch, lật tìm mặt giấy trắng vẽ lên. Chỉ chốc lát sau, một đứa bé mặc quần yếm cao bồi xuất hiện trên giấy, trên đầu còn có hai cái sừng nho nhỏ.
"Oa! Đây là Dương Dương! Quần áo giống nhau"
Cảnh Gia Dịch nhìn đứa bé trên giấy hưng phấn kêu lên. Một lát sau, bé tò mò chỉ vào hai cái sừng nhỏ kia, sau đó nghi hoặc sờ sờ chính mình đầu tròn nhỏ, hỏi: "Ơ! đây là cái gì vậy? Dương Dương không có mọc hai cái này nha!"
Lạc Kim Vũ buông bút màu sáp, nghiêm trang nói: "Đây là sừng dê nhỏ của Dương Dương, bởi vì Dương Dương sinh năm Mùi, cho nên trên đầu mọc hai cái sừng dê nhỏ. Nhưng sừng dê nhỏ chỉ có một mình mommy có thể thấy"
"A! Mommy thật là lợi hại!" Cảnh Gia Dịch mở to đôi mắt đen tròn như quả nho.
Lạc Kim Vũ cười nói: "Đương nhiên, ai kêu mommy là Dương Dương mommy đâu! Tới, hai mẹ con mình cụng đầu một cái!" Nói, Lạc Kim Vũ cúi đầu, dùng chính mình cái trán chống trán nhỏ của Cảnh Gia Dịch, nhẹ nhàng cọ cọ bé.
Mai Uyển từ bên ngoài trở về, vừa vặn nhìn thấy cảnh một lớn một nhỏ, mẹ con hai người ngồi ở trên sô pha ôm nhau trêu đùa chơi vô cùng vui vẻ.
"Nha, bảo bối Dương Dương của chúng ta hôm nay vui vẻ quá ta! Từ thật xa đã nghe thấy tiếng cười ha ha ha của con rồi"
Lạc Kim Vũ đứng dậy, sửa sang lại tóc, ngượng ngùng chào hỏi Cảnh mẹ "Mẹ, con chỉ đùa giỡn với Dương Dương thôi mà"
Mai Uyển xưa nay chú trọng dáng vẻ, hiền lành cười cười: "Ở nhà thì không có việc gì, không cần cẩn thận như vậy"
"Bà nội"
Cảnh Gia Dịch quay đầu lại nhìn thấy Mai Uyển, từ trên sô pha nhảy xuống, đem bức vẽ Lạc Kim Vũ vẽ bé khoe ra: "Bà nội nhìn xem, đây là mommy vẽ Dương Dương đó nha, có phải rất giống hay không nha"
Mai Uyển khom lưng xem, phát hiện bức vẻ nhỏ này tuy rằng chỉ có vài nét bút, nhưng đường nét rõ ràng, khá giống Gia Dịch.
"Ừ, rất giống" Mai Uyển nắm Cảnh Gia Dịch tay nhỏ đi vào, ngồi xuống bên cạnh Lạc Kim Vũ, nói: "Trước kia không biết con còn còn biết vẽ tranh?"
Lạc Kim Vũ sắc mặt bình tĩnh, cười nói: "Chưa từng học qua, chỉ là có đôi khi không có việc gì làm, học theo video trên mạng tùy tiện vẽ cho vui"
Mai Uyển gật gật đầu: "Học cái mới cũng tốt, vẽ tranh, cắm hoa học nhiều một chút, không cần tinh thông, rèn luyện tính tình cũng rất tốt."
Lạc Kim Vũ tự nhiên nghe lời, Mai Uyển lại nói: "Trước kia mẹ còn tưởng người trẻ tuổi các ngươi bây giờ không còn thích những môn này đó. Sáng thứ sáu mỗi tuần mẹ đều sẽ ở thư phòng viết chữ, vẽ tranh, sau này nếu con không có việc gì thì tới học chung với mẹ."
Nguyên chủ sẽ không vẽ tranh, cũng không thích mấy thứ này, một lòng chỉ tôn thờ hàng hiệu, châu báu. Mai Uyển nhìn là biết, trước kia không nói đến những chuyện này.
Nhưng Lạc Kim Vũ sẽ, cha của cô là một họa sĩ, bắt đầu từ bốn tuổi cô đã đi theo cha học vẽ tranh, cho đến năm tám tuổi, cha mẹ ra ngoài đi dự tiệc bị tai nạn xe cộ qua đời.
Sau khi trưởng thành, điều kiện kinh tế có chút khá giả, cô lại lần nữa nhặt bút lên vẽ, thậm chí có một lần, bức tranh cô vẽ được đấu giá rất cao trong một buổi tiệc tối từ thiện.
"Dạ, cảm ơn mẹ" Lấy nguyên chủ tính cách tự nhiên không có khả năng cải lời Mai Uyển, Lạc Kim Vũ cũng đành tươi cười đồng ý.
Mai Uyển hôn Cảnh Gia Dịch, đứng dậy tính toán lên lầu thay quần áo, đi đến bậc thang lầu lại ngừng lại, quay đầu nhìn Lạc Kim Vũ nói:
"Tối thứ năm này có một bữa tiệc, bạn của mẹ mở một buổi triển lãm tranh tư nhân, đến lúc đó con hãy mang theo Dương Dương cùng mẹ đi đến đó."
Lạc Kim Vũ ngẩn người, nghe được Mai Uyển "Hửm?" Một tiếng, lúc này mới vội vàng nói: "Dạ được, mẹ, con sẽ chuẩn bị"