Vì diễn chân thật hình tượng của nhân vật "Mạc đoan mẫn", Lạc Kim Vũ từ khi vào đoàn phim đã bắt đầu tiến hành giảm cân theo chế độ dinh dưỡng. Hiện giờ quay quảng cáo cho T&F ở Vân Tỉnh đã gần hai tuần, hơn nữa lượng công việc siêu nhiều, thể trọng bay nhanh mà giảm xuống nhanh chóng.
Lại thông qua tay nghề của chuyên viên make-up, càng có vẻ mảnh mai hạt dẻ. So với mười ngày trước, cô giống như một quả đào mọng bị rút hết nước, nhìn qua già hơn mười tuổi.
Dụ Phương Phương nhìn đau lòng không thôi, Lạc Kim Vũ lại không để bụng.
Bởi vì ở màn ảnh nhìn sẽ mập hơn nhiều so với thực tế, nhưng cô không hài lòng với cân nặng hiện tại, còn chủ động điều chỉnh thực đơn dinh dưỡng, không cần chuyên viên make-up cố tình dùng phấn tạo nét, cô cứ đứng như vậy trước màn hình đã nhìn rất gầy ốm.
Hôm nay muốn quay cảnh diễn chung giữa Lạc Kim Vũ và Khúc Phỉ Nhi.
Khúc Phỉ Nhi đóng vai Sầm Thời Mỹ, là một cô cảnh sát mới tốt nghiệp ra trường, rõ ràng là một tiểu thư yêu kiều con nhà khá giả, lại cố tình thích bắt tội phạm truy tìm công lý, mặc kệ sự ngăn cản từ cha mẹ vẫn trở thành cảnh sát, mở ra con BMW đi làm hằng ngày, lại vui vẻ cầm một ngàn nhân dân tệ tiền lương vinh danh rằng vì nhân dân phục vụ.
Nhưng một cô gái tươi sáng như ánh mặt trời, tính cách rộng rãi, thật lòng giúp người, một cô gái ở vào độ tuổi như hoa như ngọc, cuối cùng lại là một trong những người bị thiệt mạng trong chiến dịch càn quét bọn buôn người.
Đây là một nhân vật để lại ấn tượng rất sâu, nhưng bản chất thật của con người Khúc Phỉ Nhi không có thiện lương đáng yêu như ánh sáng mặt trời.
Vì phối hợp với lịch làm việc của Khúc Phỉ Nhi, nên mấy ngày nay đều tập trung quay suất diễn của cô trước, Lạc Kim Vũ chỉ có mấy cảnh diễn chung với Khúc Phỉ Nhi. Hôm nay phải quay cảnh "Trời mưa tầm tã về đêm, Mạc Đoan Mẫn lo lắng bần thần chạy trốn khỏi ổ buôn người, vừa lúc đụng phải Sầm Thời Mỹ cùng cộng sự lái xe tuần tra khu vực vào ban đêm"
Mưa to tầm tã như trút xuống, hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống nện ở trên mặt đất bắn tan thành bọt nước, bởi vì mưa quá lớn trở ngại tầm mắt, xe chạy trên đường cái đều rất cẩn thận.
Một chiếc xe cảnh sát nửa cũ nửa mới không nhanh không chậm chạy ở trong màn mưa, thời điểm sắp quay đầu thì một bóng người nhỏ gầy đen đúa đột nhiên nhào ra từ bên trái vành đai xanh, trúng kính chiếu ngã xuống đất.
Tiếng thắng xe bén nhọn lập tức vang lên, lái xe là trung niên cảnh sát, ngồi ở ghế điều khiển thở hổn hển.
"Anh Chí, hình như là có người......" Sầm Thời Mỹ nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng cởi bỏ dây an toàn chuẩn bị xuống xe xem xét, nhưng tay mới vịn vào cửa xe, một loạt tiếng vỗ kính "bộp bộp bộp" lên cửa xe, dọa cô thét chói tai.
"Cứu người...... Cứu người, làm ơn......" Một âm thanh nghẹn ngào mỏng manh truyền từ bên ngoài xe vào bên trong xe.
Là tiếng cầu cứu! Tuy Sầm Thời Mỹ chưa hết kinh hoảng, nhưng lại lập tức ấn cửa sổ xe xuống, thì thấy một người phụ nữ trung niên tóc tai hỗn độn, dơ bẩn nhào vào phía cô. Tuy rằng cả người đều ướt đẫm, nhưng nương theo ánh đèn xe nhìn, sẽ phát hiện môi người phụ nữ trung niên tràn đầy dấu vết khô nứt.
Sầm Thời Mỹ một đôi mắt đẹp nháy mắt trợn to, phản ứng đầu tiên không phải lui về phía sau tránh né, ngược lại cầm lấy đôi tay gầy trơ xương cùng vết chai của người phụ nữ trung niên, môi anh đào hé mở như đang muốn nói gì đó, đột nhiên ảo não mà nhấp nhấp môi, giơ tay vỗ ở trên đầu một chút.
Lạc Kim Vũ hơi nhếch mày, thầm nghĩ: Quả nhiên tới.....
"Cut"
Thư ký trường quay mặc áo mưa từ khu vực camera chính chạy tới hỏi: "Sao vậy?"
Khúc Phỉ Nhi chắp tay trước ngực,tỏ vẻ thực xin lỗi, nói: "Thực xin lỗi, vừa nãy đột nhiên quên lời thoại......"
Thư ký trường quay quay đầu nhìn nhân viên công tác hô một tiếng, lập tức ngừng phun mưa: "Vậy cô đọc kĩ kịch bản dùm tôi cái, tạm ngưng phút."
Khúc Phỉ Nhi liên tục gật đầu: "Ok."
Dụ Phương Phương ôm khăn chạy tới, bọc kín mít xung quanh Lạc Kim Vũ, nhét túi chườm nóng vào trong lòng ngực cô, nhanh chóng phủ thêm khoác lên người cô. Nhíu chặt mày, biểu hiện rõ sự bất mãn, Lạc Kim Vũ hơi lắc đầu, cô nhếch miệng cố tươi cười, cuối cùng cũng chưa nói điều gì.
Khúc Phỉ Nhi từ trong xe đi xuống, cười như không cười nhìn hai người, lời nói mang theo ý châm biếm: "Xin lỗi nha Kim Vũ, cô hóa trang quá chân thật, nhất thời không có chuẩn bị tốt nên bị dọa nhảy dựng, tự nhiên quên hết lời thoại."
Lạc Kim Vũ nâng khóe miệng: "Không có việc gì, ai mà không có một vài lần quên lời thoại."
"Haizzz!!! Thiệt tình là, xin lỗi nha, để tôi đi nhìn đọc lại kịch bản, tranh thủ một lần qua." Khúc Phỉ Nhi giả dối nói xong, gật đầu, đi vào xe.
Dụ Phương Phương nhìn bóng dáng cô ta, nhịn không được nghiến răng nói: "Liền biết cô ta sẽ làm dáng ở cảnh quay này mà"
Lạc Kim Vũ bình tĩnh nói: "Thôi, chỉ có hai câu thoại, cô ta không thể vẫn luôn dùng cớ " quên lời thoại ", nhanh chóng quay xong là kết thúc"
Nhưng Lạc Kim Vũ đã xem nhẹ tâm lý trả thù của Khúc Phỉ Nhi, cô ta căn bản không thèm để ý bại lộ ý định trả thù ra cho mọi người biết, cũng không để bụng công sức tiền của của mọi người trong đoàn phim, chỉ hai câu lời thoại ngắn mà quên ba lần, đánh gãy tiến độ quay của đoàn phim, cô ta lập tức giở cái thái độ giả dối, luôn khom lưng xin lỗi, kèm theo vẻ mặt vô cùng "Tự trách cùng áy náy".
Bối cảnh trong kịch bản là vào mùa hè, nhưng trên thực tế, hiện tại trời đã vào cuối mùa đông, đã là tháng mười hai, ăn mặc quần áo mỏng manh lặp đi lặp lại cảnh mưa đêm, Lạc Kim Vũ đã đông lạnh cả người phát run, ngay cả nhân viên công tác nhìn thấy bộ dạng này của cô cũng bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
Nhưng Khúc Phỉ Nhi lại không tính toán dễ dàng tha cho Lạc Kim Vũ, mặc dù bởi vì vấn đề quên lời thoại có bị Vương Đỉnh Đỉnh nghiêm khắc phê bình, nhưng vẫn cứ làm theo ý mình, một bộ dáng "Khiêm tốn tiếp thu, dạy mãi không sửa".
Dụ Phương Phương là thật sự bị cô ta làm tức giận đến ngứa răng, lần thứ ba choàng khăn lông ấm cho Lạc Kim Vũ, cô oán hận mà nhìn Khúc Phỉ Nhi đứng cách đó không xa còn làm bộ làm tịch xem kịch bản, trong ánh mắt đều hận không thể phun lửa thêu chết cô ta.
Lạc Kim Vũ ôm ly trà gừng uống một ngụm, nhẹ giọng nói: "Nếu cô ta không nhớ được lời thoại, vậy dứt khoát khỏi diễn"
Dụ Phương Phương ngẩn người, đang muốn đặt câu hỏi, thư ký trường quay đã bắt đầu hô diễn tiếp, Lạc Kim Vũ cũng không kịp giải thích với cô, trấn an mà vỗ vỗ bả vai của cô, nói: "Yên tâm."
Rất nhanh, Dụ Phương Phương đã rõ ràng ý tứ của Lạc Kim Vũ.
Chỉ thấy cửa sổ xe vừa mới hạ xuống, Sầm Thời Mỹ còn chưa kịp mở miệng dò hỏi, Mạc Đoan Mẫn đã hoảng loạn mà vội vàng mà từ cửa sổ vói tay vào bắt được cổ áo của Sầm Thời Mỹ, đem người lôi ra ngoài xe, kéo tới trước mặt.
Toàn thân Mạc Đoan Mẫn ướt đẫm chật vật dơ bẩn, trên cánh tay lộ ra đầy vết thương, mới cũ đều có, vừa mới còn bị xe tông trúng, phần cùi chỏ trầy một mảng da còn đang chảy máu, máu loãng chảy xuống người cô vì nước mưa.
Rõ ràng cả người đã suy nhược đến đứng thẳng không được, nhưng lại dựa vào niềm tin cùng sự yêu thương dành cho con gái mà có thể chống đỡ đến tận bây giờ.
Một đôi mắt sáng kinh người, hai tay gầy guộc nắm chặt cổ áo của người bên trong xe, như ở trong tuyệt cảnh bắt được một tia hy vọng cuối cùng. Không đợi người nọ mở miệng, cô đã mở đôi môi có vô số vết nứt, dùng giọng nói khàn khàn như bị mất tiếng vội vàng cầu cứu: "Mau! Bọn buôn người muốn chạy trốn, nơi đó còn có bảy tám đứa trẻ"
Khúc Phỉ Nhi chỉ cảm thấy cổ tê rần toàn thân căng thẳng, chưa kịp phản ứng đã bị nắm cổ lôi tới cửa sổ xe, đừng nói nói chuyện, ngay cả thở đều thở không ra hơi.
Cũng may Lạc Kim Vũ nhanh chóng buông lỏng tay, làm cô mất đi điểm tựa, theo quán tính ngã bật về ghế xe, che lại ngực không ngừng th doc, phần cổ truyền đến một chút đau đớn, cô giơ tay dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm chạm, không khỏi "ai da" một tiếng, thế nhưng chảy máu.
"Cô làm cái gì? Trong kịch bản không có cảnh này" Khúc Phỉ Nhi phẫn nộ mà rống lên.
Lạc Kim Vũ học bộ dáng phía trước của cô ta, không có gì thành ý mà xin lỗi: "Xin lỗi nha Phỉ Nhi, vừa mới này tôi quá đắm chìm vào tâm trạng của nhân vật, bất tri bất giác làm ra hành động như vậy, có phải không cẩn thận làm bị thương cô rồi không? Thật sự xin lỗi nha"
"Cô nói dối! Cô là cố ý làm tôi bị thương" Khúc Phỉ Nhi chỉ thẳng vào mặt Lạc Kim Vũ, giọng nói đầy sắc nhọn lên án.
Lạc Kim Vũ nhìn Dụ Phương Phương đang chạy tới, tiếp nhận khăn lông cùng áo khoác, cụp mắt nhìn Khúc Phỉ Nhi, nói: "Không phải nha, tôi chỉ là quá nhập diễn mà thôi, để tôi giải thích với đạo diễn Vương" Nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi luôn một mạch.
Khí Khúc Phỉ Nhi ngã ngửa, cô oán hận mà đẩy ra cửa xe, gió lạnh rót vào bên trong xe, làm cô không khỏi đánh cái rùng mình, cô lớn tiếng kêu trợ lý lấy áo khoác lại đây đỡ cô, sau khi quấn áo khoác lên người miệng còn mắng trợ lý "không có mắt, vụng về như trâu".
Cô ta vừa đi đến vị trí xe của mình vừa nghĩ: Cô tuyệt đối sẽ khiếu nại với đạo diễn, Lạc Kim Vũ không chỉ tự bóp méo kịch bản thêm diễn, còn cố ý làm cô bị thương.
"Đạo diễn Vương, sau khi NG lần, tôi vẫn luôn nghiền ngẫm tâm lý lúc đó của Mạc Đoan Mẫn, cảm thấy hành vi trong kịch bản không quá phù hợp với tính cách của nhân vật"
"Dưới ngòi bút của ngài, Mạc Đoan Mẫn là một người phụ nữ có tâm tính cứng cỏi, một người mẹ có nghị lực mạnh mẽ, đối mặt với bọn buôn người sắp mang theo con mình chạy trốn"
"Trong tình huống khẩn cấp như vậy, khi nhìn thấy xe cảnh sát sẽ bất chấp tất cả mà nhào lên, sao lại lắp bắp nói năng lộn xộn cầu cứu với Sầm Thời Mỹ?"
"Theo ý kiến của tôi, hẳn là sẽ dốc hết toàn lực cô gắng bình tĩnh nói rõ lời, giải thích tình huống trước mắt, ở trong thời gian ngắn nhất tìm kiếm trợ giúp. Không biết ngài cảm thấy cảnh vừa rồi có thể lên hình hay không?" Lạc Kim Vũ logic nói rõ quan điểm của bản thân.
Thật ra, mới vừa rồi Vương Đỉnh Đỉnh nhìn thấy biểu hiện của Lạc Kim Vũ đã lập tức tự hỏi "loại này hành vi có hợp lý hay không", cho nên anh mới không kêu "Cut" mà để cho Lạc Kim Vũ diễn theo cảm xúc.
Trước lúc Lạc Kim Vũ đi tới, anh đã xem lại cảnh quay đó một lần, lúc này nghe cô giải thích, lại nghiêm túc nhìn thêm một lần, xác thật cảm thấy Lạc Kim Vũ nói có lý.
Mạc Đoan Mẫn có lẽ cũng có hoảng loạn, nhưng sâu trong đáy lòng là niềm tin sẽ gặp lại được con gái, cho nên mặc dù sợ hãi, khẩn trương, nhưng vì niềm tin đó mà cô trở nên càng kiên cường. Trước khi mọi chuyện kết thúc, cô tuyệt đối sẽ không làm bản thân mình mềm yếu.
Cho nên cảnh diễn của Lạc Kim Vũ mới là phù hợp với tính cách của Mạc Đoan Mẫn nhất, vừa rồi cô tự thêm diễn không những không quá lố mà ngược lại càng làm nổi bật tính cách kiên cường của một người làm mẹ trong nhân vật này.
"Cô nói rất đúng."
Vương Đỉnh Đỉnh gật đầu, nói: "Vậy thì dùng cảnh quay này đi, tôi cảm thấy tiết tấu rất không tồi, bất quá còn cần quay thêm mấy chi tiết nữa. Tuy rằng làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, nhưng Mạc Đoan Mẫn cũng vẫn là một người phụ nữ, vừa mới chạy thoát khỏi miệng cọp lại bị xe đâm, tình huống cơ thể cũng không phải tốt"
"Cho dù cố gắng bình tĩnh thì cũng sẽ bại lộ nội tâm vội vàng cùng hoảng loạn, lúc cô run rẩy tóm lấy cổ áo của Sầm Thời Mỹ lực tay còn chưa đủ cương quyết, tôi còn muốn thêm một chút......"
Khúc Phỉ Nhi che lại cổ đi tới, còn không có kịp mở miệng, thì đã nghe Vương Đỉnh Đỉnh nói: "Màn diễn vừa rồi rất ok, chỉ còn cần quay thêm mấy cảnh đặc tả cảm xúc là qua, một lát cô cần..., như vậy......"
Khúc Phỉ Nhi đã nghe không được những lời dặn của Vương Đỉnh Đỉnh, cô nổi giận, quát mắng: "Vậy còn lời thoại của tôi thì sao, Lạc Kim Vũ đột nhiên tự chủ trương thêm diễn, cắt hết lời thoại của tôi, anh nhìn xem được sao?"
"Mấy ngày nay quản lý của cô đã nêu ra rất nhiều điều kiện với tôi, kêu tôi nhanh chóng quay xong suất diễn của cô, như vậy mới không làm chậm trễ lịch trình của cô. Dù sao hôm nay cô cũng không có trạng thái tốt, không nhớ được mấy dòng lời thoại thì không cần ở chỗ này làm tốn thời gian tiền bạc, vừa lúc khỏi nói luôn đi"
Khúc Phỉ Nhi nghẹn một họng, trước đó xác thật là chính cô vẫn luôn cường điệu nói trạng thái hôm nay không tốt, đạo diễn đều đã nói đến như vậy, cô cũng không thể cãi thêm, chỉ có thể oán hận mà trừng mắt liếc Lạc Kim Vũ, thời điểm xoay người, đi ngang qua người Lạc Kim Vũ, nghiến răng nghiến lợi mà nói một câu: "Chờ xem, ai là người cười cuối cùng"
Hết chương