Lòng bàn tay khô ráo ấm áp của Cảnh Tư Hàn, dán ở trên da thịt không làm cô cảm thấy phản cảm. Đôi mắt còn nhắm, lông mi dày tạo thành bóng bởi vì ánh đèn đầu giường chiếu rọi, giống hai cánh bướm.
Góc cạnh sắc bén vào giờ phút này nhìn nhu hòa không ít, Lạc Kim Vũ lẳng lặng ngắm nhìn trong chốc lát, phát hiện mặt mày Cảnh Gia Dịch giống y chang anh ta, trong lòng càng mềm mại.
Cô hơi hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tủ đầu giường, phát hiện đã là sáng. Bên cạnh còn có một thao nước, bên cạnh gác một chiếc khăn được xếp ngăn nắp thành hình vuông.
Lạc Kim Vũ chớp chớp mắt, mơ hồ nhớ tới một vài ký ức rải rác.
Tối hôm qua cô bởi vì ký ức che dấu của nguyên chủ đột nhiên ào ào tuôn ra mà làm cho đầu đau kịch liệt, hao hết sức lực từ cạnh cửa bò đến trên giường nằm xuống, chăn cũng chưa đắp liền mơ mơ màng màng ngất xỉu.
Cơ thể cũng không biết bắt đầu nóng lên từ lúc nào, nửa mộng nửa tỉnh có thể cảm nhận được có người dùng khăn lông ướt lau trán, mặt, động tác cứ lặp đi lặp lại thay cô hạ nhiệt độ.
Lúc ấy bởi vì lượng ký ức quá khủng b nên đầu óc không quá thanh tỉnh, giống như là một cơn ác mộng kéo dài, đồng cảm với cô bé co rúm cuộn tròn người trong mộng như bản thân mình cũng bị, trong lúc cô thống khổ sợ hãi mà rn rỉ, thì có một giọng nói lại trầm lại ổn nói cho cô:
—— đừng sợ, anh ở đây.
"Cảnh Tư Hàn." Lạc Kim Vũ nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Người đàn ông nhắm mắt hơi hơi giật giật, không có tỉnh lại, Lạc Kim Vũ chỉ phải tăng lớn âm lượng một chút.
Lần này Cảnh Tư Hàn rốt cuộc nghe được, anh như là đột nhiên bị bừng tỉnh, thân thể chấn động, nắm chặt lấy tay Lạc Kim Vũ hơi khẩn thượng, giọng điệu vô cùng khẩn trương: "Hả? Làm sao vậy? Muốn uống nước sao? Hay là không thoải mái?"
Lạc Kim Vũ bị anh cầm tay lặng lẽ nắm thành quyền, cô dời đi tầm mắt, lướt qua Cảnh Tư Hàn nhìn về phía mặt sau tủ quần áo, giọng nói bởi vì bị bệnh mà có chút khàn khàn:
"Không có, tôi đã thấy khá hơn nhiều, anh về phòng nghỉ ngơi đi, không cần chăm sóc tôi."
Cảnh Tư Hàn nhíu mày nhìn cô trong chốc lát, dùng một cái tay khác thử thử độ ấm trên trán của cô, lúc này mới thở phào: "Hết nóng rồi, nếu vẫn còn sốt thì phải đi bệnh viện khám gấp."
Lạc Kim Vũ cương cổ không có động, liếc anh, mí mắt rũ xuống một nửa, nhìn chằm chằm chóp mũi bản thân, nói: "Cảm ơn."
"Haizz, không cần cảm ơn." Cảnh Tư Hàn như là đã quên bản thân còn lôi kéo tay của người ta, không hề phát hiện động tác của mình có chút quá lố, không lo lắng mà trở về một câu.
Lạc Kim Vũ mím môi không nói chuyện, Cảnh Tư Hàn cũng không nhúc nhích, căn phòng đột nhiên im lặng, trong lúc nhất thời đều có thể nghe được tiếng hít thở của lẫn nhau.
"Anh ——"
"Em ——"
Hai người đồng thời mở miệng, nghe đến giọng đối phương lại đồng thời ngừng lại.
"Anh nói trước."
"Em nói trước đi."
Lại là trăm miệng một lời.
Bất thình lình ăn ý làm hai bên đều nhịn không được cong mắt, Cảnh Tư Hàn nhẹ giọng hỏi: "Em muốn nói cái gì?"
Trong ánh mắt Lạc Kim Vũ toát ra sự dịu dàng, thông qua chiếu sáng của ánh đèn đầu giường nhìn qua lấp lánh tỏa sáng, cô nhẹ nhàng nắm tay thành quyền hơi hơi giật một chút, tầm mắt nhìn thẳng cằm Cảnh Tư Hàn, âm thanh đặc biệt nhẹ: "Tôi đã không có việc gì."
Cảnh Tư Hàn nhận thấy được động tĩnh nhỏ trong lòng bàn tay, lúc này mới bỗng nhiên phản ứng lại, bản thân vẫn luôn nắm lấy tay Lạc Kim Vũ, tức khắc cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, lập tức buông ra, từ xưa nay tựa như giếng cổ không gợn sóng, nay khó được có thể nghe ra một tia thẹn thùng: "Xin lỗi, anh......"
"Anh đừng nói vậy." Lạc Kim Vũ đánh gãy anh, tầm mắt nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói: "Cảm ơn anh."
Cảm ơn anh ở bên cạnh làm bạn, cảm ơn anh trấn an tôi, cảm ơn sự....., ấm áp của anh.
Trận bệnh này của Lạc Kim Vũ tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, chỉ có giọng nói còn mang theo một chút khàn khàn, là do khóc dữ dội quá.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô bị một tên nhóc lén lút chui vào ổ chăn ồn ào làm tỉnh giấc.
"Mommy là đại lười, mặt trời chiếu đến mông rồi mà còn chưa dây" Dương Dương bò đến trên người Lạc Kim Vũ, dùng đầu nhỏ cọ cái trán của cô.
Lạc Kim Vũ dùng một bàn tay bảo vệ bé không ngã xuống giường, thuận tiện vỗ vỗ vào mông nhỏ: "Thức sớm vậy con?"
Cảnh Gia Dịch "Oa" một tiếng, nói: "Không còn sớm đâu nha! Ba ba kêu con tới kêu mommy thức dậy đi ăn sáng."
Lạc Kim Vũ nhìn thoáng qua bức màn dày che kín mít mặt trời, nghiêng đầu nhìn thời gian, thế nhưng đã hơn giờ.
"Con đã ăn sáng chưa? Có đói bụng không?" Cô vuốt vuốt đầu bé.
Cảnh Gia Dịch cười hì hì lắc đầu: "Đã ăn xong rồi nha! Nhưng ba ba không cho con tới tìm mommy, nói mommy thật vất vả mới ngủ, muốn ngủ nhiều một chút"
Lạc Kim Vũ không nói chuyện, Cảnh Gia Dịch tiếp tục nói: "Nhưng mommy vẫn luôn không tỉnh, ba ba liền để cho con tới kêu mommy rời giường, ăn sáng rồi ngủ tiếp, bằng không sẽ đói, bụng nhỏ sẽ khó chịu lắm nha"
Trong lòng ấm áp, ôm khuôn mặt nhỏ của bé hôn một cái, từ trên giường ngồi dậy: "Ok! Rời giường đây"
Rửa mặt xong lại make đơn giản dùng nước hoa hồng cùng kem dưỡng, Lạc Kim Vũ đi ra ngoài Cảnh Gia Dịch vẫn đuổi theo ở phía sau giống như một cái đuôi nhỏ.
Mùi hương thức ăn trong phòng bếp truyền tới phòng khách, Lạc Kim Vũ hít hít chóp mũi, đi vào nhà ăn. Cảnh Tư Hàn đang bưng hai cái cái đĩa đi ra, thấy cô cười cười: "Đúng lúc, có thể ăn được rồi"
Dĩa sứ màu trắng đặt ở trên bàn cơm phát ra tiếng vang rất nhẹ, Lạc Kim Vũ nhìn nhìn, một dĩa là trứng ốp la cùng thịt xông khói, một dĩa khác là bông cải xanh xào thịt ba rọi, bên cạnh bày một cái chén nước chấm nho nhỏ.
Cảnh Tư Hàn quay tở vào bếp, cầm một ly sữa ra, dùng tay thử thử độ ấm vách ly, nhẹ nhàng đẩy đến trướt mặt Lạc Kim Vũ: "Độ ấm vừa phải."
Lạc Kim Vũ cầm cái ly, đầu ngón tay giật giật, ngẩng đầu nhìn Cảnh Tư Hàn nói lời cảm ơn.
Cảnh Tư Hàn cởi tạp dề, nói: "Không cần cảm ơn, dù sao anh cũng muốn làm bữa sáng. Em ăn từ từ, anh về phòng thay quần áo."
Cảnh Tư Hàn treo tạp dề ở phòng bếp, trở lại phòng thay đổi một bộ tây trang, áo khoác vest màu đen mắc ngang trên cánh tay, chậm rãi đi ra.
"Đi làm sao?" Lạc Kim Vũ nhìn anh, hỏi.
Cảnh Tư Hàn gật đầu: "Có một cuộc họp lúc giờ, buổi chiều có lẽ sẽ về sớm một chút, em cùng Dương Dương có cái gì muốn ăn cứ gọi điện hoặc là gửi tin nhắn cho anh, trên đường về anh ghé mua luôn."
"Ok." Lạc Kim Vũ chống mặt bàn tính toán từ chỗ ngồi đứng lên.
Lại bị Cảnh Tư Hàn đè bả vai xuống: "Em mau ăn sáng đi, thời tiết hôm nay rất lạnh, em phải giữ ấm."
Lạc Kim Vũ nhìn thoáng qua bộ pijama mỏng manh rộng thùng thình trên người, bữa sáng nóng còn bốc khói ở trên bàn, máy sưởi ủ ấm toàn phòng khách.
"Tài liệu mà hôm qua em hỏi anh, nó nằm ở trên bàn sách trong phòng anh" Cảnh Tư Hàn dừng một chút, nói: "Em có thể xem bất kỳ lúc nào, nhưng có lẽ để qua hai ba ngày đi....."
Đây là bận tâm đến cảm xúc quá kích động tối hôm qua của cô? Lo lắng cô lại đau khổ thêm lần nữa sao?
"Không có việc gì, tôi đã chuẩn bị tâm lý." Lạc Kim Vũ bình tĩnh nói.
"Ok, anh đi làm đây, có chuyện gì nhớ rõ gọi điện cho anh." Cảnh Tư Hàn lại dặn dò một tiếng, lúc này mới ra cửa.
Lạc Kim Vũ rút tầm mắt về, quẹt quẹt chóp mũi con trai uống sữa dính đầy mép, nói: "Tay nghề của ba con rất không tồi nha"
"Ăn ngon" Căn bản nghe không ra một câu hai ý, Cảnh Gia Dịch giòn thanh trả lời.
Bộ sưu tập Đông – Xuân của T&F sắp đưa ra thị trường, lịch quay CF của Lạc Kim Vũ cũng đã đến gần.
Người phụ trách T&F khu vực phía Bắc Trung Quốc rất coi trọng CF lần này, đương nhiên bởi vì có một vài người phía tổng công ty không tín nhiệm cái tên mới nổi Lạc Kim Vũ này.
Rốt cuộc lần đầu tiên nhãn hàng cho ra bộ sưu tập mới có bán chạy hay không, có nổi lên hay không, là điều vô cùng áp lực đối với mỗi người phụ trách khu vực.
Lạc Kim Vũ từ phòng hóa trang ra tới, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thịnh Nam cùng người phụ trách T&F, giống như sẵn sàng ra trận đón quân địch.
Thịnh Nam nhìn cô nhẹ nhàng gật đầu, Lạc Kim Vũ cũng nhấp môi nhìn hai người bọn họ cười cười.
Lần này chụp CF tổng cộng có ba bộ váy chính, đồng thời vì hiệu quả, cũng có chủ đề theo đồng bộ.
Nhiếp ảnh gia Kelly được T&F mời riêng từ nước M đến, là một người phụ nữ tóc vàng ngắn kiểu tomboy, nhìn qua mười phần cao lãnh, nhìn thấy Lạc Kim Vũ đi tới, dùng ánh mắt bắt bẻ nhìn từ trên xuống dưới xem kỹ một lần, tiếp theo sau nhanh chóng giải thích ý định muốn qua CF của bộ sưu tập lần này.
Bởi vì tốc độ nói của cô ta quá nhanh, không hề dừng, phiên dịch chỉ có thể tận dụng tất cả kinh nghiệm mà thấp giọng giải thích cho Lạc Kim Vũ, có đôi khi thậm chí còn sẽ rơi rớt một vài từ.
Cũng may Lạc Kim Vũ có thể nghe hiểu, cô thường thường gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Cuối cùng, chờ phiên dịch có chút nói lắp nói xong một đoạn cuối cùng, vị nhiếp ảnh gia kia lãnh khốc mà nói:
"Cô thật sự hiểu ý của tôi sao? Nếu không có thì nhanh chóng nói ra, không cần chờ đến khi chụp làm chậm trễ thời gian của tôi. Buổi tối tôi phải trở về nước M, không có thời gian chụp bổ sung, đến lúc đó nếu có chuyện gì, thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm"
Đuôi mi Lạc Kim Vũ nhẹ nhàng giơ giơ lên, phiên dịch nhấp môi xấu hổ nhìn cô. Lạc Kim Vũ trấn an nhìn phiên dịch cười cười, mới nhìn Kelly nói: "Tôi sẽ cố hết sức, sớm hoàn thành CF, khẳng định không chậm trễ chuyến bay của ngài."
"Hy vọng như thế." Kelly mặt vô biểu tình mà nói.
Sở dĩ thái độ của Kelly lãnh đạm như vậy, nguyên nhân chủ yếu tại người phụ trách thương hiệu T&F.
Cô là một nhiếp ảnh gia rất nghiêm túc, bởi vì quen biết mới đột ngột tiếp nhận lần chụp CF này, nhưng nhân viên lại không nói rõ mẫu ảnh là người Châu Á, thế cho nên làm đảo lộn phương án trước đó mà cô chuẩn bị sẵn, chỉ có thể lại soạn ra phương án cho phù hợp.
Lãng phí thời gian không nói, không đạt được hiệu quả tốt nhất mới là điều để cho cô tức giận.
Mà khi biết được, người mẫu hôm nay là một người không có kinh nghiệm chụp CF, Kelly càng thêm không hài lòng, nói không khoa trương, cô thậm chí có chút hối hận đã đáp ứng quay CF lần này.
Nhưng làm cô không nghĩ tới chính là, cô gái Châu Á thoạt nhìn không có gì đặc sắc vừa rồi còn đứng khép nép nhỏ giọng trước mặt cô, vậy mà vừa đứng trước màn ảnh lại hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Ung dung, tự tin, phẩm chất cao quý.
Quan trọng nhất chính là, cô ấy thật sự hiểu chủ đề mà cô muốn nhìn thấy. Hơn nữa, động tác khống chế màn ảnh cũng vô cùng xuất sắc, căn bản không thua người mẫu chuyên nghiệp.
Mà càng khiến Kelly kinh hỉ chính là, có lẽ bởi vì chức nghiệp của Lạc Kim Vũ là diễn viên, cho nên cô điều tiết, khống chế cảm xúc rất tự nhiên, mỗi khi bản thân nói ra ý gì thì Lạc Kim Vũ đều có thể biểu đạt ra tới.
Đây là một mỹ nhân xinh đẹp có đôi mắt biết nói. Kelly nghĩ như vậy.
Khi vừa bước vào studio, nhìn thấy người mẫu, ánh mắt đầu tiên của Kelly là tuyệt vọng, vì không phải người mẫu chuyên nghiệp, sợ sẽ mất nhiều thời gian chỉnh sửa, không được thì đành photoshop.
Nhưng không ngờ, hiệu quả quá tuyệt vời. Mỗi một phong cách đều khống chế rất hoàn mỹ.
"Cô thật sự không tính toán đi theo con đường người mẫu chuyên nghiệp sao? Tôi nghĩ mỗi một vị nhiếp ảnh gia đều muốn hợp tác với một người mẫu như cô, khó trách có người nói phụ nữ Châu Á rất tinh tế lả lướt, nói quá đúng. Tôi rất mong chờ sự hợp tác lần sau của chúng ta, Kelly trân trọng nói với Lạc Kim Vũ.
Còn việc chọn ảnh nào thành ảnh đại diện thương hiệu, để dành phiền não này cho T&F đi.
Hết chương