Lần đầu tiên khi gặp được Cá Chép, Cá Chuối đang rất buồn rầu. Nó không biết rõ vì cái gì cơ thể mình lại đầy vảy cá, còn nữa, vì cái gì mà rõ ràng mình là cá, lại muốn ăn cá... Nó hi vọng có thể thay đổi vận mệnh của mình, thế là, nó bắt đầu tu đạo. Ba trăm năm sau, rốt cục cũng đến lúc nó không phải ăn cá nữa, nó lại bắt đầu sinh ra nỗi buồn mới --- thế đến cùng là nên ăn cái gì?
Nó huyễn hóa thành một thiếu niên, ngồi ở bên bờ ao, đem chân ngâm trong nước, nhìn bầu trời mà thở dài. Đúng lúc này, có người vỗ vai nó một cái. Đó là một thiếu niên có đôi mắt sáng ngời, cười hết sức ngây thơ.
Thiếu niên cười, hỏi: "Chào ngươi, ta gọi là Lý Tử ~~ ngươi có biết ở đây chỗ nào bán bánh đậu không?"
Vẻ mặt nó lập tức đần ra hỏi thăm xem cái gì là bánh đậu.
Cá Chép rất có kiên nhẫn ngồi xuống, dùng một nhánh cây vẽ trên mặt đất."Đơn giản mà nói, chính là một thứ mà "con người" ăn, ngọt ngào, mềm mại các kiểu ~~ "
Nghe xong câu nói này, Cá Chuối rốt cuộc cũng hiểu rõ, thiếu niên trước mặt này cùng một dạng với nó, đều là một loại tồn tại có tên là "yêu tinh". Nó đột nhiên có cảm giác hận là gặp nhau quá muộn, nó hỏi Cá Chép tại sao phải làm yêu tinh. Cá Chép rất dứt khoát đáp lại: "Vì để đến ao bên cạnh buôn chuyện ~~ "
Thế là, nó đem cái vẻ mặt đần đần như cũ hỏi cái gì là buôn chuyện.
Cá chép lại rất có kiên nhẫn ngồi xuống giải thích tiếp...
Cứ như vậy, đến tối...
Cứ như vậy, Cá Chuối ăn cái bánh đậu đầu tiên trong đời. Rốt cuộc nó cũng hiểu, cái gì gọi là "Ngọt". Đó là một thứ mùi vị có thể khiến linh hồn cũng tan chảy, hơi mềm mại tinh tế ấm áp...
Cứ như vậy, Cá Chuối quen với Cá Chép. Vì đuổi kịp trào lưu, nó học theo bộ dáng Cá Chép, đem tên đổi thành "Hắc Tử", mặc quần áo vải, búi tóc lên, đến chợ của nhân loại mua bánh bao nhân đậu, sau đó, cầm bánh bao đi đến bên ao nghe buôn chuyện... Đương nhiên, là đi cùng với Cá Chép ...
Cá Chuối không buồn lại nữa. Cuối cùng nó đã biết, thì ra, nếu không muốn ăn cá, còn có thể ăn bánh đậu ~~
Lần đầu tiên khi gặp được Cá Chép, Cá Chuối đang rất buồn rầu. Nó không biết rõ vì cái gì cơ thể mình lại đầy vảy cá, còn nữa, vì cái gì mà rõ ràng mình là cá, lại muốn ăn cá... Nó hi vọng có thể thay đổi vận mệnh của mình, thế là, nó bắt đầu tu đạo. Ba trăm năm sau, rốt cục cũng đến lúc nó không phải ăn cá nữa, nó lại bắt đầu sinh ra nỗi buồn mới --- thế đến cùng là nên ăn cái gì?
Nó huyễn hóa thành một thiếu niên, ngồi ở bên bờ ao, đem chân ngâm trong nước, nhìn bầu trời mà thở dài. Đúng lúc này, có người vỗ vai nó một cái. Đó là một thiếu niên có đôi mắt sáng ngời, cười hết sức ngây thơ.
Thiếu niên cười, hỏi: "Chào ngươi, ta gọi là Lý Tử ~~ ngươi có biết ở đây chỗ nào bán bánh đậu không?"
Vẻ mặt nó lập tức đần ra hỏi thăm xem cái gì là bánh đậu.
Cá Chép rất có kiên nhẫn ngồi xuống, dùng một nhánh cây vẽ trên mặt đất."Đơn giản mà nói, chính là một thứ mà "con người" ăn, ngọt ngào, mềm mại các kiểu ~~ "
Nghe xong câu nói này, Cá Chuối rốt cuộc cũng hiểu rõ, thiếu niên trước mặt này cùng một dạng với nó, đều là một loại tồn tại có tên là "yêu tinh". Nó đột nhiên có cảm giác hận là gặp nhau quá muộn, nó hỏi Cá Chép tại sao phải làm yêu tinh. Cá Chép rất dứt khoát đáp lại: "Vì để đến ao bên cạnh buôn chuyện ~~ "
Thế là, nó đem cái vẻ mặt đần đần như cũ hỏi cái gì là buôn chuyện.
Cá chép lại rất có kiên nhẫn ngồi xuống giải thích tiếp...
Cứ như vậy, đến tối...
Cứ như vậy, Cá Chuối ăn cái bánh đậu đầu tiên trong đời. Rốt cuộc nó cũng hiểu, cái gì gọi là "Ngọt". Đó là một thứ mùi vị có thể khiến linh hồn cũng tan chảy, hơi mềm mại tinh tế ấm áp...
Cứ như vậy, Cá Chuối quen với Cá Chép. Vì đuổi kịp trào lưu, nó học theo bộ dáng Cá Chép, đem tên đổi thành "Hắc Tử", mặc quần áo vải, búi tóc lên, đến chợ của nhân loại mua bánh bao nhân đậu, sau đó, cầm bánh bao đi đến bên ao nghe buôn chuyện... Đương nhiên, là đi cùng với Cá Chép ...
Cá Chuối không buồn lại nữa. Cuối cùng nó đã biết, thì ra, nếu không muốn ăn cá, còn có thể ăn bánh đậu ~~