Thanh Dao và Phượng Điệp là lúc ăn sáng mới biết chuyện buổi sáng, họ đều có chút quái lạ mình ngủ quá say, trong nhà xảy ra chuyện lớn như thế đều không cảm giác.
Phó Vọng Niên vẻ mặt dở khóc dở cười, nói với họ: "Hai dựng phu các ngươi biết e rằng chỉ sẽ làm hại cơ thể thôi, còn muốn đi xem thử là chuyện gì?"
Thanh Dao và Phượng Điệp hai mặt nhìn nhau, sau đó rất ăn ý cúi đầu nhìn bụng mình, họ lại xém chút quên chuyện này, Phó Vọng Niên thấy vẻ mặt của hai người họ quả thật là không có cách nào, hai dựng phu này sao cứ không tự giác như thế!
Bởi vì chuyện buổi sáng, Thanh Dực hiện tại vẫn ở trong phòng chiếu cố Lan Hiên, mà tiểu Trúc tiểu Yên hiện tại theo bên người Phượng Liên, trẻ nhỏ mà, hiện tại cũng chỉ lo vui vẻ ăn bữa sáng.
Thanh Linh Phong tay phải gõ mấy cái trên bàn, làm cả nhà đều khó hiểu nhìn ông, Thanh Linh Phong sau khi chú ý đến ánh mắt của họ, thờ ơ nói: "Hôm nay là ngày tốt, ta xin nghỉ ở tửu lâu."
Ông hiện tại vẫn là làm quản sự ở một tửu lâu nhỏ, hôm qua nghĩ hôm nay có thể sẽ có chút chuyện phải chuẩn bị, liền nói với chưởng quỹ trước cả ngày hôm nay không đến tửu lâu, có điều đã đến lúc này, người sao còn chưa đến?
Phó Vọng Niên hôm nay cũng không định đến Tri Vị Lâu, có điều xác thực rất hiếu kỳ Thanh Linh Phong bởi vì chuyện gì mà xin nghỉ, nhìn dáng vẻ của ông như là đoán được hôm nay sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng mà hắn lại thật không biết có chuyện gì sẽ phát sinh.
Thanh Dao kéo kéo tay áo Phó Vọng Niên, chỉ cháo thịt ở giữa bàn, Phó Vọng Niên động tác nhanh chóng múc một chén cháo cho y, nhìn thấy cháo trong chén Phượng Điệp đã hết, nói: "Thúc còn muốn cháo không?"
"Ừm, cho ta chén nữa." Phượng Điệp đưa chén cho Phó Vọng Niên, từ sau khi mang thai y liền phát hiện y thèm ăn rất nhiều.
"Lão gia, người Kim phủ đến." Giọng trầm ổn vang lên ngoài phòng, người đến là Văn thúc.
Thanh Linh Phong đứng lên, bộ dáng đó nhìn như chờ đã lâu, Phó Vọng Niên lần này cũng biết ông rốt cuộc là xin nghỉ vì chuyện gì, tuy hôn sự của Kim Tiến và thúc thúc sớm đã định, nhưng kia dẫu sao chỉ là ước định ngoài miệng của họ, xem ra hôm nay là cầu hôn chính thức, có điều phụ thân sao sẽ biết người Kim phủ hôm nay đến?
Phượng Liên nhìn mấy người trong phòng nghi hoặc, nói: "Hôm nay, ừm, là ngày tốt."
Kỳ thật Thanh Linh Phong và Phượng Liên chỉ là cảm thấy hôm nay có thể sẽ là ngày Kim phủ cầu hôn, mới sẽ làm tốt chuẩn bị trước, Phó Vọng Niên chỉ có thể than nói mấy cổ nhân này quả thật là chú ý mấy ngày hoàng đạo kia.
Chính là lúc này, người Kim phủ đến thế trận lớn mạnh, đi đầu chính là lão quản gia của Kim phủ, theo bên cạnh lão quản gia chính là ông mai Trần có tiếng Vinh Đô, phía sau hai người càng là có người liên tiếp không dứt khiêng từng rương sinh lễ vào cửa.
Lão quản gia để hạ nhân khiêng sính lễ phía sau đặt sính lễ xong, sau đó mới cùng ông mai Trần đi đến Thanh Linh Phong.
Ông mai Trần chỉnh quần áo, sau đó nói: "Thanh lão gia, đây là quản gia của Kim phủ, đây là đến cầu hôn, người được cầu hôn chính là Phượng Điệp Phượng tiểu công tử trong phủ."
Tuy ông mai Trần rất là hiếu kỳ Kim lão gia này sao sẽ cầu mối hôn sự này, Phượng cha của Lương Phượng lâu kia sao lại sẽ là đệ đệ của Thanh lão gia, nhưng ông vẫn là tuân theo chuyện mai mối nên làm, có những chuyện không phải ông nên hỏi, ông vẫn là biết.
Lão quản gia tuy là đứng bên cạnh ông mai Trần, nhưng đôi mắt lão lại sắc bén nhìn chằm chằm bụng của Phượng Điệp, lúc Phượng Điệp chú ý đến tầm mắt này, rất không tự nhiên né một cái.
Phượng Liên nhìn đến đây, nói với Kim quản gia: "Vị này là quản gia của Kim phủ đi! Bởi vì đệ đệ ta cơ thể không thoải mái, ta dẫn y về phòng trước."
Lão quản gia nghe thấy y nói cơ thể Phượng Điệp không thoải mái, vội vàng gật đầu, không thoải mái thì nên nghỉ ngơi nhiều, đây là tiểu chủ tử của họ a, đây đều là tiểu chủ tử mong bao nhiêu năm mới đến, không nghỉ ngơi tốt sao có thể được.
Sau đó, Thanh Linh Phong và lão quản gia bàn chuyện hôn sự, chuyện hôm nay cũng xem như hoàn thành, có điều lão quản gia lúc về vẫn là nhìn trong phòng một cái, chỉ là không thể như nguyện nhìn thấy tiểu chủ tử của họ.
Sau khi hôn sự bàn xong, người biết Kim Tiến và Phượng Điệp đều thảo luận hai người này sao sẽ kết thành phu phu, người tọc mạch còn diễn lại lần nữa tranh chấp ngày đó của họ.
Lúc lời này truyền đến trong tai Kim Tiến, ông chỉ là chẳng ừ hử gì cả cười cười, chuyện cười, ông muốn lấy ai lại liên quan gì họ, này quản khó tránh quá nhiều.
Cả nhà Thanh Linh Phong lúc nghe thấy chuyện này đồng ý là không để chuyện này trong lòng, chuyện tin vịt này, ngươi càng muốn dẹp yên cái gì càng không dẹp yên được, còn không bằng để nó cứ vậy từ từ phai nhạt đi là được.
Phượng Điệp không hổ là sống ở nơi nhiều người phức tạp như Lương Phượng lâu thời gian dài, lúc Thanh Dao và Lan Hiên đều lo lắng cho y, y ngược lại vẻ mặt bình tĩnh, đến mức Thanh Dao và Lan Hiên cảm thấy đều là chính họ quá để ý mấy tin vịt kia mà thôi.
Ngày hôn sự, Thanh Dao khác thường dậy rất sớm, y vừa dậy liền lay lay Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên còn tưởng y là muốn đi tiểu, lại nhìn thấy Thanh Dao muốn đứng lên mặc đồ.
Phó Vọng Niên ôm y vào trong lòng, bất lực cười nói: "Tiểu Dao, ngươi lại không cần làm gì, ngươi dậy sớm như thế làm gì? Nếu hiện tại không ngủ một giấc ngon, lát nữa lúc thật sự phải có tinh thần ngươi ngược lại muốn ngủ đáng sao?"
Thanh Dao vùi đầu vào trong lòng hắn, nhỏ giọng nói: "Ta muốn xem thử thúc thúc có cần ta giúp không."
"Cần ngươi giúp? Ngươi như vậy có thể giúp cái gì, yên tâm đi, hôm qua cha đã mời rất nhiều người về giúp đỡ, chúng ta ngủ lát nữa, sau khi dậy lúc đó liền vừa vặn."
"Vậy được rồi, vậy lúc phu quân dậy nhớ gọi ta dậy nha." Thanh Dao khẽ lẩm bẩm, chờ Phó Vọng Niên đáp một tiếng, thấy y không có phản ứng gì, mới biết y đã ngủ.
Phó Vọng Niên nhét chăn kỹ, như vậy còn muốn ra ngoài giúp đỡ, quả thật là không biết nên nói chuyện này thế nào, có điều cơ thể của Thanh Dao đúng là mềm, ôm thơm thơm ấm áp, thật thích hợp ngủ giấc nữa.
Chờ lúc Thanh Dao cuối cùng thanh tỉnh, đã là lúc họ chuẩn bị ăn sáng, bởi vì hôm nay là ngày Phượng Điệp gả đi, Phó Vọng Niên bọn họ ở trong nhà sau khi qua quýt ăn xong liền bắt đầu chuẩn bị tiễn Phượng Điệp lên kiệu.
Sau khi tất cả chuẩn bị xong, người một nhà Thanh Linh Phong ngồi ở phòng khách chờ kiệu đón dâu tới, Phượng Liên ở trong phòng cùng Phượng Điệp, nhìn Phượng Điệp mệt mỏi đầy mặt, Phượng Liên nhỏ giọng hỏi: "Muốn chợp mắt một lúc trước không?"
Y hiện tại cũng không thể ngủ trên giường, chỉ có thể chợp mắt một lúc như vậy, Phượng Điệp lắc đầu, nhẹ nói: "Không sao."
Phượng Liên im lặng bồi Phượng Điệp, có rất nhiều lời y đều đã nói qua với Phượng Điệp, hiện tại chỉ có thể ở bên cạnh như vậy, y tin tưởng Phượng Điệp sẽ được hạnh phúc, dẫu sao Phượng Điệp là một người đáng được người hảo hảo quý trọng.
Lúc kiệu hoa đến cửa Thanh phủ, nhi tử của Văn thúc rất sốt ruột đến thông báo Thanh Linh Phong, mà Văn thúc lại ở cửa chiêu đãi Kim Tiến.
Thanh Linh Phong bảo Văn phu lang đến trong phòng Phượng Điệp, mà ông thì đi xem thử người đón dâu trước, Phó Vọng Niên và Thanh Dực không đi theo, dẫu sao phu lang của họ hiện tại đều ưỡn bụng lớn như thế, nếu rời khỏi họ sẽ không yên tâm.
Chờ sau khi Phượng Liên dìu Phượng Điệp ra ngoài, Kim Tiến cũng đã đến sảnh trước, lúc này ông một thân áo cưới gấm đỏ, nhìn thoáng qua thật không giống một nam nhân trung niên hơn 40, mà Phượng Điệp cũng không giống á nam hơn 30.
Kim Tiến và Thanh Linh Phong có thể là sớm đã nói xong chuyện, sau khi nhìn thấy Phượng Điệp, trực tiếp nắm tay Phượng Điệp, sau đó gật đầu với Thanh Linh Phong, liền bắt đầu đi ra ngoài.
Người một nhà Thanh Linh Phong theo sau ra khỏi sân, Phó Vọng Niên lúc này mới nhìn thấy đội ngũ đón dâu lớn mạnh này, thếtrận sính lễ lần trước hắn đã cảm thấy đủ đồ sộ, không ngờ đội ngũ đón dâu này càng là làm hắn cảm thán.
Một cỗ kiệu lớn tám người khiêng trang trí giản dị lại khí phách, theo sau hai hàng á nam mặc áo đỏ, tiếp phía sau là nam nhân, Phó Vọng Niên lúc trước chưa nhìn thấy đội ngũ đón dâu của nơi này, nhưng hắn dám khẳng định, thế trận này khẳng định là rất đồ sộ.
Có lẽ mối hôn sự này quá mức làm mọi người kinh ngạc, hai bên đường phố lúc này vốn nên là vắng vẻ vây đầy người, đám người đó sau khi nhìn thấy hai người thành thân chính là lão bản Kim Tiến của Kim Ngọc Đường và Phượng cha của Lương Phượng lâu, tiếng nghị luận theo đến.
Kim Tiến tự nhiên dìu Phượng Điệp vào kiệu, Phượng Điệp cũng vẻ mặt tự nhiên, y sớm biết sẽ có loại tình hình này, nhưng y cũng không để ý mấy cái này, y là sống cho chính y, lại không phải cho người khác xem, lại hà tất để ý nhiều như thế.
Sân của Kim phủ tuy là rất lớn, nhưng cũng không bày được nhiều bàn như thế, cho nên Kim Ngọc Đường hôm nay tất nhiên là dùng để đãi tiệc.
Trước cửa Kim phủ lúc này chen đầy người, mọi người đều trông ngóng mong đợi hai tân nhân, một đợt kèn hân hoan vang lên, mọi người không hẹn mà cùng nhìn hướng đó.
Một nam nhân trung niên đang ngồi trên con ngựa đen cường tráng kia, không chút giống người lớn tuổi, ngược lại như là nam nhân thành thục đã trải qua đủ loại khảo nghiệm.
Phía sau nam nhân là một cỗ kiệu hoa đỏ, tuy nhìn không rõ tân nhân trong kiệu hoa, nhưng mọi người cũng sớm biết người bên trong chính là tú ông Phượng cha của Lương Phượng lâu.
Tuy có chút hiếu kỳ hai người này sao dây dưa đến chung chỗ, ngày trước cũng truyền ra mấy tin vịt như thế, có điều truyền thế nào nữa, chuyện này cũng là chuyện của người ta.
Hôn sự của vương triều Vinh Hoa này có chút khác hôn sự cổ đại, á nam nơi này lúc xuất giá không cần đội khăn đỏ trùm đầu.
Cho nên, khi Kim Tiến đến trước kiệu dắt Phượng Điệp ra, gương mặt có vô hạn phong tình kia liền làm người chung quanh nhìn ngơ ngác.
Quả thật không hổ là hồng bài năm đó, tuy đã lớn tuổi, nhưng ý vị không kém xưa kia càng không che đậy được, Phượng Điệp này cũng thật là trẻ mãi.
Thanh Dao và Lan Hiên đều nhìn có chút thất thần, không ngờ sau khi thúc thúc trang điểm lại lóa mắt như vậy, nhìn qua như là ca ca của họ, nào giống người bị họ gọi thúc thúc.
"Tiểu Dao, mệt không, chúng ta đi tìm ghế ngồi nghỉ lát trước được không?" Phó Vọng Niên săn sóc hỏi.
Còn Lan Hiên sớm bị Thanh Dực kéo đi nghỉ ngơi, y dẫu sao có thai sớm hơn Thanh Dao một tháng, bụng cũng lớn hơn y rất nhiều.
"Ừm, được!" Vừa nãy luôn không phát hiện chân có chút nhũn ra, nghe Phó Vọng Niên nói như vậy, Thanh Dao cũng thật cảm thấy có chút mệt.
Phó Vọng Niên dìu Thanh Dao theo sau tân nhân, hắn vốn không muốn cho Thanh Dao theo đến, nhưng Thanh Dao luôn mong đợi xem hôn sự của người thân, dưới sự không biết làm sao đành phải đáp ứng y.
Thanh Linh Phong và Phượng Liên cũng cùng theo đến, Phó Vọng Niên cũng phát hiện hôn sự nơi này không có nhiều quy củ, có điều hắn cũng không để ý gì.
Mọi người theo bước tân nhân một đường đi đến đại sảnh của Kim phủ, sợ chậm một bước thì bị người khác cướp vị trí tốt, không ngờ hai người này xem ra thật là rất xứng.
Có thể là trước đó đã nghe qua Kim Tiến và Phượng Điệp muốn thành thân, lúc này họ ngược lại cảm thấy rất là bình thường, cũng không ai nói mấy lời tầm phào vô vị, chỉ còn mấy người nhàn rỗi nhai lại.
Vào Kim phủ, hôn sự của Phượng Điệp và Kim Tiến cũng làm cả nhà Phó Vọng Niên bất ngờ, không nói thế trận đón dâu vừa rồi, chỉ gần trăm bàn tiệc bày trong Kim phủ cũng đủ làm họ kinh ngạc, có điều kinh ngạc nhất vẫn là Thanh Dao và Lan Hiên.
Phó Vọng Niên tuy chưa từng thấy hôn lễ nơi này, nhưng kiếp trước cũng đi qua mấy tiệc cưới bày hơn trăm bàn, hiện giờ nhìn thấy tiệc cưới này hắn cũng không kỳ quái lắm.
Thanh Linh Phong và Phượng Liên lúc trẻ ở Vinh Đô này lâu như thế, tiệc cưới của họ lúc đó tuy không so được với tiệc cưới này, nhưng cũng xem như vẻ vang, cho nên cũng không phản ứng bao nhiêu.
CònThanh Dực, tâm tư gã chỉ ở trên người Lan Hiên phu lang gã, mấy chuyện này đốivới gã mà nói thật là không quan trọng lắm. Lúc này chỉ Thanh Dao và Lan Hiên mởto mắt nhìn chằm chằm tiệc rượu này.
Phó Vọng Niên vẻ mặt dở khóc dở cười, nói với họ: "Hai dựng phu các ngươi biết e rằng chỉ sẽ làm hại cơ thể thôi, còn muốn đi xem thử là chuyện gì?"
Thanh Dao và Phượng Điệp hai mặt nhìn nhau, sau đó rất ăn ý cúi đầu nhìn bụng mình, họ lại xém chút quên chuyện này, Phó Vọng Niên thấy vẻ mặt của hai người họ quả thật là không có cách nào, hai dựng phu này sao cứ không tự giác như thế!
Bởi vì chuyện buổi sáng, Thanh Dực hiện tại vẫn ở trong phòng chiếu cố Lan Hiên, mà tiểu Trúc tiểu Yên hiện tại theo bên người Phượng Liên, trẻ nhỏ mà, hiện tại cũng chỉ lo vui vẻ ăn bữa sáng.
Thanh Linh Phong tay phải gõ mấy cái trên bàn, làm cả nhà đều khó hiểu nhìn ông, Thanh Linh Phong sau khi chú ý đến ánh mắt của họ, thờ ơ nói: "Hôm nay là ngày tốt, ta xin nghỉ ở tửu lâu."
Ông hiện tại vẫn là làm quản sự ở một tửu lâu nhỏ, hôm qua nghĩ hôm nay có thể sẽ có chút chuyện phải chuẩn bị, liền nói với chưởng quỹ trước cả ngày hôm nay không đến tửu lâu, có điều đã đến lúc này, người sao còn chưa đến?
Phó Vọng Niên hôm nay cũng không định đến Tri Vị Lâu, có điều xác thực rất hiếu kỳ Thanh Linh Phong bởi vì chuyện gì mà xin nghỉ, nhìn dáng vẻ của ông như là đoán được hôm nay sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng mà hắn lại thật không biết có chuyện gì sẽ phát sinh.
Thanh Dao kéo kéo tay áo Phó Vọng Niên, chỉ cháo thịt ở giữa bàn, Phó Vọng Niên động tác nhanh chóng múc một chén cháo cho y, nhìn thấy cháo trong chén Phượng Điệp đã hết, nói: "Thúc còn muốn cháo không?"
"Ừm, cho ta chén nữa." Phượng Điệp đưa chén cho Phó Vọng Niên, từ sau khi mang thai y liền phát hiện y thèm ăn rất nhiều.
"Lão gia, người Kim phủ đến." Giọng trầm ổn vang lên ngoài phòng, người đến là Văn thúc.
Thanh Linh Phong đứng lên, bộ dáng đó nhìn như chờ đã lâu, Phó Vọng Niên lần này cũng biết ông rốt cuộc là xin nghỉ vì chuyện gì, tuy hôn sự của Kim Tiến và thúc thúc sớm đã định, nhưng kia dẫu sao chỉ là ước định ngoài miệng của họ, xem ra hôm nay là cầu hôn chính thức, có điều phụ thân sao sẽ biết người Kim phủ hôm nay đến?
Phượng Liên nhìn mấy người trong phòng nghi hoặc, nói: "Hôm nay, ừm, là ngày tốt."
Kỳ thật Thanh Linh Phong và Phượng Liên chỉ là cảm thấy hôm nay có thể sẽ là ngày Kim phủ cầu hôn, mới sẽ làm tốt chuẩn bị trước, Phó Vọng Niên chỉ có thể than nói mấy cổ nhân này quả thật là chú ý mấy ngày hoàng đạo kia.
Chính là lúc này, người Kim phủ đến thế trận lớn mạnh, đi đầu chính là lão quản gia của Kim phủ, theo bên cạnh lão quản gia chính là ông mai Trần có tiếng Vinh Đô, phía sau hai người càng là có người liên tiếp không dứt khiêng từng rương sinh lễ vào cửa.
Lão quản gia để hạ nhân khiêng sính lễ phía sau đặt sính lễ xong, sau đó mới cùng ông mai Trần đi đến Thanh Linh Phong.
Ông mai Trần chỉnh quần áo, sau đó nói: "Thanh lão gia, đây là quản gia của Kim phủ, đây là đến cầu hôn, người được cầu hôn chính là Phượng Điệp Phượng tiểu công tử trong phủ."
Tuy ông mai Trần rất là hiếu kỳ Kim lão gia này sao sẽ cầu mối hôn sự này, Phượng cha của Lương Phượng lâu kia sao lại sẽ là đệ đệ của Thanh lão gia, nhưng ông vẫn là tuân theo chuyện mai mối nên làm, có những chuyện không phải ông nên hỏi, ông vẫn là biết.
Lão quản gia tuy là đứng bên cạnh ông mai Trần, nhưng đôi mắt lão lại sắc bén nhìn chằm chằm bụng của Phượng Điệp, lúc Phượng Điệp chú ý đến tầm mắt này, rất không tự nhiên né một cái.
Phượng Liên nhìn đến đây, nói với Kim quản gia: "Vị này là quản gia của Kim phủ đi! Bởi vì đệ đệ ta cơ thể không thoải mái, ta dẫn y về phòng trước."
Lão quản gia nghe thấy y nói cơ thể Phượng Điệp không thoải mái, vội vàng gật đầu, không thoải mái thì nên nghỉ ngơi nhiều, đây là tiểu chủ tử của họ a, đây đều là tiểu chủ tử mong bao nhiêu năm mới đến, không nghỉ ngơi tốt sao có thể được.
Sau đó, Thanh Linh Phong và lão quản gia bàn chuyện hôn sự, chuyện hôm nay cũng xem như hoàn thành, có điều lão quản gia lúc về vẫn là nhìn trong phòng một cái, chỉ là không thể như nguyện nhìn thấy tiểu chủ tử của họ.
Sau khi hôn sự bàn xong, người biết Kim Tiến và Phượng Điệp đều thảo luận hai người này sao sẽ kết thành phu phu, người tọc mạch còn diễn lại lần nữa tranh chấp ngày đó của họ.
Lúc lời này truyền đến trong tai Kim Tiến, ông chỉ là chẳng ừ hử gì cả cười cười, chuyện cười, ông muốn lấy ai lại liên quan gì họ, này quản khó tránh quá nhiều.
Cả nhà Thanh Linh Phong lúc nghe thấy chuyện này đồng ý là không để chuyện này trong lòng, chuyện tin vịt này, ngươi càng muốn dẹp yên cái gì càng không dẹp yên được, còn không bằng để nó cứ vậy từ từ phai nhạt đi là được.
Phượng Điệp không hổ là sống ở nơi nhiều người phức tạp như Lương Phượng lâu thời gian dài, lúc Thanh Dao và Lan Hiên đều lo lắng cho y, y ngược lại vẻ mặt bình tĩnh, đến mức Thanh Dao và Lan Hiên cảm thấy đều là chính họ quá để ý mấy tin vịt kia mà thôi.
Ngày hôn sự, Thanh Dao khác thường dậy rất sớm, y vừa dậy liền lay lay Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên còn tưởng y là muốn đi tiểu, lại nhìn thấy Thanh Dao muốn đứng lên mặc đồ.
Phó Vọng Niên ôm y vào trong lòng, bất lực cười nói: "Tiểu Dao, ngươi lại không cần làm gì, ngươi dậy sớm như thế làm gì? Nếu hiện tại không ngủ một giấc ngon, lát nữa lúc thật sự phải có tinh thần ngươi ngược lại muốn ngủ đáng sao?"
Thanh Dao vùi đầu vào trong lòng hắn, nhỏ giọng nói: "Ta muốn xem thử thúc thúc có cần ta giúp không."
"Cần ngươi giúp? Ngươi như vậy có thể giúp cái gì, yên tâm đi, hôm qua cha đã mời rất nhiều người về giúp đỡ, chúng ta ngủ lát nữa, sau khi dậy lúc đó liền vừa vặn."
"Vậy được rồi, vậy lúc phu quân dậy nhớ gọi ta dậy nha." Thanh Dao khẽ lẩm bẩm, chờ Phó Vọng Niên đáp một tiếng, thấy y không có phản ứng gì, mới biết y đã ngủ.
Phó Vọng Niên nhét chăn kỹ, như vậy còn muốn ra ngoài giúp đỡ, quả thật là không biết nên nói chuyện này thế nào, có điều cơ thể của Thanh Dao đúng là mềm, ôm thơm thơm ấm áp, thật thích hợp ngủ giấc nữa.
Chờ lúc Thanh Dao cuối cùng thanh tỉnh, đã là lúc họ chuẩn bị ăn sáng, bởi vì hôm nay là ngày Phượng Điệp gả đi, Phó Vọng Niên bọn họ ở trong nhà sau khi qua quýt ăn xong liền bắt đầu chuẩn bị tiễn Phượng Điệp lên kiệu.
Sau khi tất cả chuẩn bị xong, người một nhà Thanh Linh Phong ngồi ở phòng khách chờ kiệu đón dâu tới, Phượng Liên ở trong phòng cùng Phượng Điệp, nhìn Phượng Điệp mệt mỏi đầy mặt, Phượng Liên nhỏ giọng hỏi: "Muốn chợp mắt một lúc trước không?"
Y hiện tại cũng không thể ngủ trên giường, chỉ có thể chợp mắt một lúc như vậy, Phượng Điệp lắc đầu, nhẹ nói: "Không sao."
Phượng Liên im lặng bồi Phượng Điệp, có rất nhiều lời y đều đã nói qua với Phượng Điệp, hiện tại chỉ có thể ở bên cạnh như vậy, y tin tưởng Phượng Điệp sẽ được hạnh phúc, dẫu sao Phượng Điệp là một người đáng được người hảo hảo quý trọng.
Lúc kiệu hoa đến cửa Thanh phủ, nhi tử của Văn thúc rất sốt ruột đến thông báo Thanh Linh Phong, mà Văn thúc lại ở cửa chiêu đãi Kim Tiến.
Thanh Linh Phong bảo Văn phu lang đến trong phòng Phượng Điệp, mà ông thì đi xem thử người đón dâu trước, Phó Vọng Niên và Thanh Dực không đi theo, dẫu sao phu lang của họ hiện tại đều ưỡn bụng lớn như thế, nếu rời khỏi họ sẽ không yên tâm.
Chờ sau khi Phượng Liên dìu Phượng Điệp ra ngoài, Kim Tiến cũng đã đến sảnh trước, lúc này ông một thân áo cưới gấm đỏ, nhìn thoáng qua thật không giống một nam nhân trung niên hơn 40, mà Phượng Điệp cũng không giống á nam hơn 30.
Kim Tiến và Thanh Linh Phong có thể là sớm đã nói xong chuyện, sau khi nhìn thấy Phượng Điệp, trực tiếp nắm tay Phượng Điệp, sau đó gật đầu với Thanh Linh Phong, liền bắt đầu đi ra ngoài.
Người một nhà Thanh Linh Phong theo sau ra khỏi sân, Phó Vọng Niên lúc này mới nhìn thấy đội ngũ đón dâu lớn mạnh này, thếtrận sính lễ lần trước hắn đã cảm thấy đủ đồ sộ, không ngờ đội ngũ đón dâu này càng là làm hắn cảm thán.
Một cỗ kiệu lớn tám người khiêng trang trí giản dị lại khí phách, theo sau hai hàng á nam mặc áo đỏ, tiếp phía sau là nam nhân, Phó Vọng Niên lúc trước chưa nhìn thấy đội ngũ đón dâu của nơi này, nhưng hắn dám khẳng định, thế trận này khẳng định là rất đồ sộ.
Có lẽ mối hôn sự này quá mức làm mọi người kinh ngạc, hai bên đường phố lúc này vốn nên là vắng vẻ vây đầy người, đám người đó sau khi nhìn thấy hai người thành thân chính là lão bản Kim Tiến của Kim Ngọc Đường và Phượng cha của Lương Phượng lâu, tiếng nghị luận theo đến.
Kim Tiến tự nhiên dìu Phượng Điệp vào kiệu, Phượng Điệp cũng vẻ mặt tự nhiên, y sớm biết sẽ có loại tình hình này, nhưng y cũng không để ý mấy cái này, y là sống cho chính y, lại không phải cho người khác xem, lại hà tất để ý nhiều như thế.
Sân của Kim phủ tuy là rất lớn, nhưng cũng không bày được nhiều bàn như thế, cho nên Kim Ngọc Đường hôm nay tất nhiên là dùng để đãi tiệc.
Trước cửa Kim phủ lúc này chen đầy người, mọi người đều trông ngóng mong đợi hai tân nhân, một đợt kèn hân hoan vang lên, mọi người không hẹn mà cùng nhìn hướng đó.
Một nam nhân trung niên đang ngồi trên con ngựa đen cường tráng kia, không chút giống người lớn tuổi, ngược lại như là nam nhân thành thục đã trải qua đủ loại khảo nghiệm.
Phía sau nam nhân là một cỗ kiệu hoa đỏ, tuy nhìn không rõ tân nhân trong kiệu hoa, nhưng mọi người cũng sớm biết người bên trong chính là tú ông Phượng cha của Lương Phượng lâu.
Tuy có chút hiếu kỳ hai người này sao dây dưa đến chung chỗ, ngày trước cũng truyền ra mấy tin vịt như thế, có điều truyền thế nào nữa, chuyện này cũng là chuyện của người ta.
Hôn sự của vương triều Vinh Hoa này có chút khác hôn sự cổ đại, á nam nơi này lúc xuất giá không cần đội khăn đỏ trùm đầu.
Cho nên, khi Kim Tiến đến trước kiệu dắt Phượng Điệp ra, gương mặt có vô hạn phong tình kia liền làm người chung quanh nhìn ngơ ngác.
Quả thật không hổ là hồng bài năm đó, tuy đã lớn tuổi, nhưng ý vị không kém xưa kia càng không che đậy được, Phượng Điệp này cũng thật là trẻ mãi.
Thanh Dao và Lan Hiên đều nhìn có chút thất thần, không ngờ sau khi thúc thúc trang điểm lại lóa mắt như vậy, nhìn qua như là ca ca của họ, nào giống người bị họ gọi thúc thúc.
"Tiểu Dao, mệt không, chúng ta đi tìm ghế ngồi nghỉ lát trước được không?" Phó Vọng Niên săn sóc hỏi.
Còn Lan Hiên sớm bị Thanh Dực kéo đi nghỉ ngơi, y dẫu sao có thai sớm hơn Thanh Dao một tháng, bụng cũng lớn hơn y rất nhiều.
"Ừm, được!" Vừa nãy luôn không phát hiện chân có chút nhũn ra, nghe Phó Vọng Niên nói như vậy, Thanh Dao cũng thật cảm thấy có chút mệt.
Phó Vọng Niên dìu Thanh Dao theo sau tân nhân, hắn vốn không muốn cho Thanh Dao theo đến, nhưng Thanh Dao luôn mong đợi xem hôn sự của người thân, dưới sự không biết làm sao đành phải đáp ứng y.
Thanh Linh Phong và Phượng Liên cũng cùng theo đến, Phó Vọng Niên cũng phát hiện hôn sự nơi này không có nhiều quy củ, có điều hắn cũng không để ý gì.
Mọi người theo bước tân nhân một đường đi đến đại sảnh của Kim phủ, sợ chậm một bước thì bị người khác cướp vị trí tốt, không ngờ hai người này xem ra thật là rất xứng.
Có thể là trước đó đã nghe qua Kim Tiến và Phượng Điệp muốn thành thân, lúc này họ ngược lại cảm thấy rất là bình thường, cũng không ai nói mấy lời tầm phào vô vị, chỉ còn mấy người nhàn rỗi nhai lại.
Vào Kim phủ, hôn sự của Phượng Điệp và Kim Tiến cũng làm cả nhà Phó Vọng Niên bất ngờ, không nói thế trận đón dâu vừa rồi, chỉ gần trăm bàn tiệc bày trong Kim phủ cũng đủ làm họ kinh ngạc, có điều kinh ngạc nhất vẫn là Thanh Dao và Lan Hiên.
Phó Vọng Niên tuy chưa từng thấy hôn lễ nơi này, nhưng kiếp trước cũng đi qua mấy tiệc cưới bày hơn trăm bàn, hiện giờ nhìn thấy tiệc cưới này hắn cũng không kỳ quái lắm.
Thanh Linh Phong và Phượng Liên lúc trẻ ở Vinh Đô này lâu như thế, tiệc cưới của họ lúc đó tuy không so được với tiệc cưới này, nhưng cũng xem như vẻ vang, cho nên cũng không phản ứng bao nhiêu.
CònThanh Dực, tâm tư gã chỉ ở trên người Lan Hiên phu lang gã, mấy chuyện này đốivới gã mà nói thật là không quan trọng lắm. Lúc này chỉ Thanh Dao và Lan Hiên mởto mắt nhìn chằm chằm tiệc rượu này.