Phó Vọng Niên ra ngoài một chuyến lúc về trong phòng liền thấy Thanh Dao đã ngủ, cả người rút vào trong chăn, thời tiết này cũng không sợ nóng.
Có chút lo lắng như vậy sẽ làm Thanh Dao ngủ không thoải mái, Phó Vọng Niên liền tiến lên vén chăn ra, lại giúp Thanh Dao đắp chăn xong, mới yên tâm ngồi xuống bên giường.
Nước lạnh vừa nãy làm trên người hắn mang theo tia hơi lạnh, liền như vậy ngồi chờ thân thể hắn khôi phục nhiệt độ lúc trước mới nằm về trên giường, sau đó ôm Thanh Dao qua, trong lòng luôn thán cuối cùng ăn được chút đậu hủ mềm rồi.
Sáng hôm sau Phó Vọng Niên phát hiện Thanh Dao tựa hồ có chút tránh ánh mắt hắn, trong lòng tuy có chút kỳ quái, lại cũng biết tối qua hắn mới nói rõ thân phận của hắn với Thanh Dao, có lẽ là bởi vì nguyên nhân như vậy Thanh Dao mới có chút không tự nhiên, cũng không để ý chuyện này nữa.
Nghĩ đến chuyện tối qua nói rõ với Thanh Dao, Phó Vọng Niên cũng cảm thấy lúc này trong lòng một trận thoải mái.
Bắt đầu từ bây giờ giữa hai người hắn với Thanh Dao chính là thật sự thẳng thắn thành thật đối xử với nhau, ở giữa không còn ngăn Phó Vọng Niên kia.
Phó Vọng Niên và Thanh Dao sau khi ăn bữa sáng xong, liền bắt đầu đến trên trấn làm việc.
Giống lúc trước, Phó Vọng Niên đưa Thanh Dao đến tiệm sách sau đó mới tiếp tục đi đến tửu lâu Phúc Nguyên.
Chờ lúc Phó Vọng Niên tâm tình tốt đi đến tửu lâu Phúc Nguyên, không nhìn thấy mọi người bắt đầu bận rộn ở bếp, lại là tụ họp ở lâu, không biết vì sao nhìn chưởng quỹ.
Chưởng quỹ lúc này vẻ mặt nghiêm túc ngồi, trông có vẻ như là có chuyện gì rất nghiêm trọng muốn tuyên bố.
Phó Vọng Niên vừa đến, nhất thời cũng không rõ đây là làm sao.
Muốn hỏi mọi người, lại đều là vẻ mặt nặng nề, cũng không rõ rốt cuộc là sao.
Tuy rất muốn rất muốn biết đây là làm sao, nhưng lúc này biểu cảm của mọi người đều nặng nề như thế, hắn đột nhiên cũng cảm thấy lần này là thật gặp phải chuyện gì.
Lại nhìn chưởng quỹ tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn, một đôi mắt bình thường nhìn hiền hậu bắn ra ánh sáng sắc bén, nghiêm túc mở miệng: "Lão bản đã nói không tham gia, vậy chúng ta cũng đừng nghĩ chuyện này nữa."
Phó Vọng Niên mơ hồ cũng không rõ câu chưởng quỹ nói ra là ý gì, lại thấy mọi người đều gật đầu.
Nhìn thấy mọi người đều biết là chuyện gì, chỉ mình hắn không biết, Phó Vọng Niên không nhịn được nghi hoặc trong lòng mở miệng hỏi: "Chưởng quỹ, đây là xảy ra chuyện gì?"
Chưởng quỹ và mấy đầu bếp cùng nhìn hướng Phó Vọng Niên, sau đó đều như nhớ ra gì không nhìn Phó Vọng Niên nữa, để lại Phó Vọng Niên khó hiểu gãi đầu.
Chưởng quỹ nói: "Là như vậy, tiểu Phó có thể là vừa bắt đầu làm đầu bếp, không biết chuyện này. Vương triều Vinh Hoa mỗi năm sẽ tổ chức một lần thi đấu trù nghệ, trận đấu đều là bắt đầu từ đầu tháng tám mỗi năm. Chuyện thi đấu này chia thành tửu lâu và cá nhân, lấy tự nguyện làm nguyên tắc, mỗi năm lúc này liền sẽ có rất nhiều tửu lâu và người đến từ các nơi sẽ đến Vinh Đô tham gia."
Chưởng quỹ nói đến đây, hơi nhìn Phó Vọng Niên một cái tiếp tục nói: "Tửu lâu Phú Nguyên đều luôn sẽ tham gia, năm nay không định tham gia."
Phó Vọng Niên nghe đến đây kỳ quái hỏi: "Vì sao không tham gia?"
Chưởng quỹ không nói, bếp chính Lưu lại mở miệng: "Biết tình huống chúng ta mỗi lần tham gia không?"
Phó Vọng Niên lắc đầu, đừng nói hắn vốn không phải Phó Vọng Niên lúc đầu, cho dù phải, cũng không nhất định biết tình huống mấy chuyện này.
Bếp chính Lưu thở dài nói: "Mỗi lần thi đấu chiến thắng đại đa số đều là đại tửu lâu trong Vinh Đô, tửu lâu đường xa đến chiến thắng có thể gần như không có."
Phó Vọng Niên nói: "Có thể mà thôi, cũng không phải không có cơ hội a!"
"Tiểu Phó này có thể không biết, làm bình thẩm đại đa số đều là người trong Vinh Đô, món ăn mấy nơi nhỏ như trấn Hoa Dương có hợp khẩu vị của họ không cũng là rất khó nói."
Phó Vọng Niên nghe xong lại cũng cảm thấy lời này rất đúng, người của hai vùng khác nhau, khẩu vị cũng là rất khác.
Này giống như lấy món phía nam cho người phía bắc ăn, xác thực là khác biệt lớn nhất.
Chưởng quỹ như có điều suy nghĩ nhìn Phó Vọng Niên rất lâu, sau đó mở miệng: "Tiểu Phó, ta nơi này có lời không biết nên nói không?"
Phó Vọng Niên khó hiểu nhìn chưởng quỹ, đầu bếp khác cũng nhìn chưởng quỹ, chưởng quỹ từ từ nói: "Lão hủ cảm thấy tiểu Phó đi tham gia đấu cá nhân sẽ là một quyết định rất không tệ."
"Hả?" Phó Vọng Niên nhìn chưởng quỹ, không biết chưởng quỹ vì sao sẽ khích lệ hắn đi tham gia đấu cá nhân, không phải nói khẩu vị khác biệt lớn sao? Này hẳn không liên quan cá nhân hay tửu lâu đi!
Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Phó Vọng Niên, làm Phó Vọng Niên đều cảm thấy trên người hắn có phải giấy bí mật gì không.
Chưởng quỹ đột nhiên nghiêm túc đánh giá Phó Vọng Niên một phen, sau đó nói: "Chúng ta mới đầu không biết tiểu Phó biết nấu ăn, hơn nữa món tiểu Phó nấu mùi vị cũng rất đủ, theo ta thấy, tiểu Phó nói không chừng có thể làm ra món thích hợp người Vinh Đô thích ăn."
Phó Vọng Niên không biết chưởng quỹ từ đâu cảm thấy hắn sẽ làm ra món như vậy, hỏi: "Dám hỏi chưởng quỹ vì sao sẽ cho rằng như vậy?"
"Bởi vì tiểu Phó lúc nấu ăn tựa hồ đều sẽ nghĩ ai ăn món ngươi nấu, mà lúc ngươi nấu ăn cũng có một loại khí tức rất vui vẻ."
Phó Vọng Niên lại là thật không biết, hắn còn chưa từng nghĩ nấu ăn còn có thể làm người có loại cảm giác này.
Chưởng quỹ tiếp tục nói: "Ta tuy không biết nấu ăn, nhưng lại dám nói biết ăn, cho nên cũng có thể nếm được tình cảm trong món ăn."
Phó Vọng Niên nhìn thấy mấy đầu bếp xung quanh cũng gật đầu, trong lòng tuy cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng xem ra chưởng quỹ này vẫn là có kĩ năng.
"Tiểu Phó, ngươi nghe chưởng quỹ không sai, đi tham gia đi!" Lão Lưu lúc này đứng phía chưởng quỹ, cũng khích lệ Phó Vọng Niên tham gia.
"Đúng vậy, đúng vậy, Phó lão đệ đi đi, chúng ta đều sẽ ủng hộ ngươi." Mấy vị đầu bếp theo sau lão Lưu khích lệ nói.
Trải qua chung sống khoảng thời gian này, mọi người đều thật sự cảm thấy trù nghệ của Phó Vọng Niên thật sự là rất không tệ.
Nhất là cải biến của Phó Vọng Niên mọi người cũng là rõ như ban ngày, lúc này nghe chưởng quỹ và bếp chính khích lệ Phó Vọng Niên như vậy, mọi người cũng đều nói ra cách nghĩ của từng người.
Phó Vọng Niên nhìn thấy tình hình hiện tại, trong lòng cũng có chút rục rịch, dẫu sao đây là chuyện về trù nghệ.
Hắn cũng là rất muốn hiểu nhiều thêm trù nghệ của thế giới này, nếu chỉ là luôn ở đây, có lẽ hắn không tìm được cơ hội như vậy.
Trong đầu lại lướt qua bóng dáng gầy của Thanh Dao, Phó Vọng Niên biết nếu muốn hắn để lại mình Thanh Dao ở đây, sao đó đi tham gia, trong lòng hắn lại là trăm chiều không muốn.
Tuy nói nam nhân nên lấy sự nghiệp làm trọng, nếu không có từng trải của kiếp trước, có lẽ hiện tại hắn khẳng định là bằng lòng bỏ phu lang sau đó rời đi.
Chính bởi vì có từng trải như thế, hắn cũng càng thêm rõ, chuyện quan trọng nhất sau cùng chung quy bất quá chỉ là hi vọng có một người yêu ở bên cạnh hảo hảo trải qua cuộc sống bình thản lại ấm cúng.
Mặt Phó Vọng Niên mang mỉm cười nói: "Cảm tạ mọi người khích lệ ta như vậy, ta sẽ về nghĩ kỹ chuyện này, lúc đó vô luận có đi không, ta đều sẽ cảm tạ phần tâm ý này của mọi người."
Mọi người tựa hồ không ngờ câu trả lời của Phó Vọng Niên lại là như vậy, mới đầu còn đều tưởng Phó Vọng Niên hẳn sẽ rất vui vẻ tham gia mới phải, lại không ngờ là trả lời bình tĩnh như vậy.
Chưởng quỹ nhìn kỹ Phó Vọng Niên một cái, sau đó nói với mọi người: "Được rồi, đi chuẩn bị trước, chuyện này thì để cho tiểu Phó tự nghĩ là được."
Tuy vừa nãy mọi người còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn sắc trời cũng xác thực nên bắt đầu chuẩn bị làm việc, đều lục tục theo vào bếp.
Phó Vọng Niên vừa muốn đi theo, chưởng quỹ lúc này nói: "Tiểu Phó, ta không hiểu ngươi đang băn khoăn gì, nhưng vô luận thế nào, phải nhớ tùy tâm là được."
Phó Vọng Niên cảm kích nói với chưởng quỹ: "Cảm tạ chưởng quỹ."
Tuy vừa nãy mới biết chuyện lớn như vậy sắp tổ chức, Phó Vọng Niên lại không chút bị ảnh hưởng, vừa vào bếp liền là tràn đầy năng nổ, làm mấy đầu bếp cũng tràn đầy tinh thần theo.
Ngày này lúc người ngoài không biết, đám đầu bếp của tửu lâu Phú Nguyên đã mở một cuộc hợp.
Đúng giờ ngọ, Phó Vọng Niên buông công việc trong tay, cầm cơm chuyên môn chuẩn bị cho Thanh Dao muốn đi đưa cơm.
Lão Lưu bên cạnh thấy, cười nói: "Tiểu Phó, đi đưa cơm cho phu lang à!"
Phó Vọng Niên xoay đầu nhìn lão Lưu, lộ ra một nụ cười mỉm: "Đúng vậy."
"Chưa từng thấy ai thương phu lang như ngươi."
Lão Lưu lắc đầu, lại cũng thật cảm thấy Phó Vọng Niên này lần này tỉnh thật là làm người phân không rõ hắn có phải đều luôn như vậy không.
Phó Vọng Niên cười mà không nói, hắn cảm thấy không phải hắn thương, mà là Thanh Dao vốn chính là người khiến hắn nguyện ý che chở cả đời.
Nghĩ đến lát nữa thì có thể nhìn thấy Thanh Dao, trong lòng Phó Vọng Niên liền cảm thấy cao hứng.
Lúc trước khi hẹn hò với người khác chưa từng có tâm tình như vậy, hiện tại chỉ cần nghĩ đến Thanh Dao ngoan ngoãn ăn hết cơm hắn chuẩn bị liền cảm thấy rất thỏa mãn.
Quan trọng là, tối qua hai người đã nói rõ tất cả, lúc này Phó Vọng Niên cũng cảm thấy trong lòng như trôi nổi trong đám mây, thoải mái.
Thanh Dao đặt bút xuống, ghi xong một con số cuối cùng hôm nay tính xong, xoay đầu nhìn bên ngoài, cũng nên là lúc hắn đưa cơm đến.
Từ sau khi Phó Vọng Niên làm đầu bếp ở tửu lâu Phú Nguyên, cơm trưa của y đều là Phó Vọng Niên đưa tới, mới đầu y có nói qua không cần đến, huống chi Phó Vọng Niên cũng còn phải làm việc.
Phó Vọng Niên lại nói với y chuyện này là được chưởng quỹ đồng ý, cũng không rõ chưởng quỹ của tửu lâu Phú Nguyên sao sẽ đồng ý yêu cầu như vậy của Phó Vọng Niên.
Tối qua Phó Vọng Niên đã nói rõ mọi chuyện với y, nói thật, Thanh Dao cảm thấy thật sự rất không thể tưởng tượng nổi.
Y chưa từng nghĩ trên đời lại còn có chuyện quái dị như thế.
Nhưng y lại nguyện ý tin tưởng chuyện như vậy, bởi vì y có thể cảm giác bất đồng của Phó Vọng Niên này, từ trong miệng hắn biết được rất nhiều tri thức khác nơi này chính là một sự thật.
Đang nghĩ, trong đầu Thanh Dao hiện ra thân mật tối qua của hai người, mặt trắng nõn tuấn tú nháy mắt hồng.
Y chưa từng nghĩ hôn môi giữa phu phu lại sẽ là như thế.
Càng nghĩ càng cảm thấy đầu y lúc này như quấn bện một nùi chỉ làm sao cũng gỡ không ra, vươn tay vỗ mặt, muốn làm mình bình tĩnh lại.
"Thanh Dao, phu quân nhà ngươi đưa cơm tới." Bên ngoài truyền đến tiếng cười nhạo của lão bản.
Cơ thể gầy hơi có chút run rẩy, y không ngờ vừa nghĩ đến hắn, hắn lại đến rồi.
Phó Vọng Niên nói với lão bản: "Cảm tạ lão bản."
Lão bản mắt lạnh trừng một cái: "Tạ ta làm gì, ta chỉ là không muốn để đứa nhỏ Thanh Dao đói thôi."
Phó Vọng Niên liên tiếp nói: "Phải phải phải, ta lập tức đưa cơm cho Thanh Dao."
Động tác nhanh chóng đi đến phòng nhỏ Thanh Dao làm việc, lão bản hài lòng lắc lư đầu, Phó Vọng Niên này đúng là khác trước.
Nhân viên tiệm nhìn thấy lão bản không ngừng lắc lư đầu, hỏi: "Lão bản, đầu ngài sao vậy?"
Lão bản nhìn nhân viên một cái, sau đó nói: "Ta nói tiểu Lâm a, nếu ngươi cũng giống tên ấy, phỏng chừng phu lang nhà ngươi khẳng định sẽ hảo hảo khen thưởng ngươi."
Tiểu Lâm khó hiểu hỏi: "Vì sao ta đưa cơm cho người kia nhà ta, y sẽ khen thưởng ta a, ta ở đây làm việc, y đưa ta còn được, lại nói ta lại không thiếu gì."
Lão bản dùng ánh mắt hết thuốc cứu chữa nhìn tiểu Lâm, tiếc rằng nói: "Tiểu Lâm đúng là không hiểu phong tình, may ngươi còn làm việc trong tiệm sách, hảo hảo xem thêm vài sách tình yêu nam nữ hoa điểu đi!"
Tiểu Lâm càng khó hiểu, này liên quan gì đến tình yêu nam nữ hoa điểu, người kia nhà ta cũng không nói với ta ta nên hảo hảo xem sách a!
Cuối cùng tiểu Lâm cho rằngchuyện này có lẽ người đọc sách nhiều như lão bản mới sẽ hiểu, ta một nhân viênnhỏ vẫn là nghiêm túc làm việc thôi, để tránh lại bị lão bản nói xấu.
Có chút lo lắng như vậy sẽ làm Thanh Dao ngủ không thoải mái, Phó Vọng Niên liền tiến lên vén chăn ra, lại giúp Thanh Dao đắp chăn xong, mới yên tâm ngồi xuống bên giường.
Nước lạnh vừa nãy làm trên người hắn mang theo tia hơi lạnh, liền như vậy ngồi chờ thân thể hắn khôi phục nhiệt độ lúc trước mới nằm về trên giường, sau đó ôm Thanh Dao qua, trong lòng luôn thán cuối cùng ăn được chút đậu hủ mềm rồi.
Sáng hôm sau Phó Vọng Niên phát hiện Thanh Dao tựa hồ có chút tránh ánh mắt hắn, trong lòng tuy có chút kỳ quái, lại cũng biết tối qua hắn mới nói rõ thân phận của hắn với Thanh Dao, có lẽ là bởi vì nguyên nhân như vậy Thanh Dao mới có chút không tự nhiên, cũng không để ý chuyện này nữa.
Nghĩ đến chuyện tối qua nói rõ với Thanh Dao, Phó Vọng Niên cũng cảm thấy lúc này trong lòng một trận thoải mái.
Bắt đầu từ bây giờ giữa hai người hắn với Thanh Dao chính là thật sự thẳng thắn thành thật đối xử với nhau, ở giữa không còn ngăn Phó Vọng Niên kia.
Phó Vọng Niên và Thanh Dao sau khi ăn bữa sáng xong, liền bắt đầu đến trên trấn làm việc.
Giống lúc trước, Phó Vọng Niên đưa Thanh Dao đến tiệm sách sau đó mới tiếp tục đi đến tửu lâu Phúc Nguyên.
Chờ lúc Phó Vọng Niên tâm tình tốt đi đến tửu lâu Phúc Nguyên, không nhìn thấy mọi người bắt đầu bận rộn ở bếp, lại là tụ họp ở lâu, không biết vì sao nhìn chưởng quỹ.
Chưởng quỹ lúc này vẻ mặt nghiêm túc ngồi, trông có vẻ như là có chuyện gì rất nghiêm trọng muốn tuyên bố.
Phó Vọng Niên vừa đến, nhất thời cũng không rõ đây là làm sao.
Muốn hỏi mọi người, lại đều là vẻ mặt nặng nề, cũng không rõ rốt cuộc là sao.
Tuy rất muốn rất muốn biết đây là làm sao, nhưng lúc này biểu cảm của mọi người đều nặng nề như thế, hắn đột nhiên cũng cảm thấy lần này là thật gặp phải chuyện gì.
Lại nhìn chưởng quỹ tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn, một đôi mắt bình thường nhìn hiền hậu bắn ra ánh sáng sắc bén, nghiêm túc mở miệng: "Lão bản đã nói không tham gia, vậy chúng ta cũng đừng nghĩ chuyện này nữa."
Phó Vọng Niên mơ hồ cũng không rõ câu chưởng quỹ nói ra là ý gì, lại thấy mọi người đều gật đầu.
Nhìn thấy mọi người đều biết là chuyện gì, chỉ mình hắn không biết, Phó Vọng Niên không nhịn được nghi hoặc trong lòng mở miệng hỏi: "Chưởng quỹ, đây là xảy ra chuyện gì?"
Chưởng quỹ và mấy đầu bếp cùng nhìn hướng Phó Vọng Niên, sau đó đều như nhớ ra gì không nhìn Phó Vọng Niên nữa, để lại Phó Vọng Niên khó hiểu gãi đầu.
Chưởng quỹ nói: "Là như vậy, tiểu Phó có thể là vừa bắt đầu làm đầu bếp, không biết chuyện này. Vương triều Vinh Hoa mỗi năm sẽ tổ chức một lần thi đấu trù nghệ, trận đấu đều là bắt đầu từ đầu tháng tám mỗi năm. Chuyện thi đấu này chia thành tửu lâu và cá nhân, lấy tự nguyện làm nguyên tắc, mỗi năm lúc này liền sẽ có rất nhiều tửu lâu và người đến từ các nơi sẽ đến Vinh Đô tham gia."
Chưởng quỹ nói đến đây, hơi nhìn Phó Vọng Niên một cái tiếp tục nói: "Tửu lâu Phú Nguyên đều luôn sẽ tham gia, năm nay không định tham gia."
Phó Vọng Niên nghe đến đây kỳ quái hỏi: "Vì sao không tham gia?"
Chưởng quỹ không nói, bếp chính Lưu lại mở miệng: "Biết tình huống chúng ta mỗi lần tham gia không?"
Phó Vọng Niên lắc đầu, đừng nói hắn vốn không phải Phó Vọng Niên lúc đầu, cho dù phải, cũng không nhất định biết tình huống mấy chuyện này.
Bếp chính Lưu thở dài nói: "Mỗi lần thi đấu chiến thắng đại đa số đều là đại tửu lâu trong Vinh Đô, tửu lâu đường xa đến chiến thắng có thể gần như không có."
Phó Vọng Niên nói: "Có thể mà thôi, cũng không phải không có cơ hội a!"
"Tiểu Phó này có thể không biết, làm bình thẩm đại đa số đều là người trong Vinh Đô, món ăn mấy nơi nhỏ như trấn Hoa Dương có hợp khẩu vị của họ không cũng là rất khó nói."
Phó Vọng Niên nghe xong lại cũng cảm thấy lời này rất đúng, người của hai vùng khác nhau, khẩu vị cũng là rất khác.
Này giống như lấy món phía nam cho người phía bắc ăn, xác thực là khác biệt lớn nhất.
Chưởng quỹ như có điều suy nghĩ nhìn Phó Vọng Niên rất lâu, sau đó mở miệng: "Tiểu Phó, ta nơi này có lời không biết nên nói không?"
Phó Vọng Niên khó hiểu nhìn chưởng quỹ, đầu bếp khác cũng nhìn chưởng quỹ, chưởng quỹ từ từ nói: "Lão hủ cảm thấy tiểu Phó đi tham gia đấu cá nhân sẽ là một quyết định rất không tệ."
"Hả?" Phó Vọng Niên nhìn chưởng quỹ, không biết chưởng quỹ vì sao sẽ khích lệ hắn đi tham gia đấu cá nhân, không phải nói khẩu vị khác biệt lớn sao? Này hẳn không liên quan cá nhân hay tửu lâu đi!
Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Phó Vọng Niên, làm Phó Vọng Niên đều cảm thấy trên người hắn có phải giấy bí mật gì không.
Chưởng quỹ đột nhiên nghiêm túc đánh giá Phó Vọng Niên một phen, sau đó nói: "Chúng ta mới đầu không biết tiểu Phó biết nấu ăn, hơn nữa món tiểu Phó nấu mùi vị cũng rất đủ, theo ta thấy, tiểu Phó nói không chừng có thể làm ra món thích hợp người Vinh Đô thích ăn."
Phó Vọng Niên không biết chưởng quỹ từ đâu cảm thấy hắn sẽ làm ra món như vậy, hỏi: "Dám hỏi chưởng quỹ vì sao sẽ cho rằng như vậy?"
"Bởi vì tiểu Phó lúc nấu ăn tựa hồ đều sẽ nghĩ ai ăn món ngươi nấu, mà lúc ngươi nấu ăn cũng có một loại khí tức rất vui vẻ."
Phó Vọng Niên lại là thật không biết, hắn còn chưa từng nghĩ nấu ăn còn có thể làm người có loại cảm giác này.
Chưởng quỹ tiếp tục nói: "Ta tuy không biết nấu ăn, nhưng lại dám nói biết ăn, cho nên cũng có thể nếm được tình cảm trong món ăn."
Phó Vọng Niên nhìn thấy mấy đầu bếp xung quanh cũng gật đầu, trong lòng tuy cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng xem ra chưởng quỹ này vẫn là có kĩ năng.
"Tiểu Phó, ngươi nghe chưởng quỹ không sai, đi tham gia đi!" Lão Lưu lúc này đứng phía chưởng quỹ, cũng khích lệ Phó Vọng Niên tham gia.
"Đúng vậy, đúng vậy, Phó lão đệ đi đi, chúng ta đều sẽ ủng hộ ngươi." Mấy vị đầu bếp theo sau lão Lưu khích lệ nói.
Trải qua chung sống khoảng thời gian này, mọi người đều thật sự cảm thấy trù nghệ của Phó Vọng Niên thật sự là rất không tệ.
Nhất là cải biến của Phó Vọng Niên mọi người cũng là rõ như ban ngày, lúc này nghe chưởng quỹ và bếp chính khích lệ Phó Vọng Niên như vậy, mọi người cũng đều nói ra cách nghĩ của từng người.
Phó Vọng Niên nhìn thấy tình hình hiện tại, trong lòng cũng có chút rục rịch, dẫu sao đây là chuyện về trù nghệ.
Hắn cũng là rất muốn hiểu nhiều thêm trù nghệ của thế giới này, nếu chỉ là luôn ở đây, có lẽ hắn không tìm được cơ hội như vậy.
Trong đầu lại lướt qua bóng dáng gầy của Thanh Dao, Phó Vọng Niên biết nếu muốn hắn để lại mình Thanh Dao ở đây, sao đó đi tham gia, trong lòng hắn lại là trăm chiều không muốn.
Tuy nói nam nhân nên lấy sự nghiệp làm trọng, nếu không có từng trải của kiếp trước, có lẽ hiện tại hắn khẳng định là bằng lòng bỏ phu lang sau đó rời đi.
Chính bởi vì có từng trải như thế, hắn cũng càng thêm rõ, chuyện quan trọng nhất sau cùng chung quy bất quá chỉ là hi vọng có một người yêu ở bên cạnh hảo hảo trải qua cuộc sống bình thản lại ấm cúng.
Mặt Phó Vọng Niên mang mỉm cười nói: "Cảm tạ mọi người khích lệ ta như vậy, ta sẽ về nghĩ kỹ chuyện này, lúc đó vô luận có đi không, ta đều sẽ cảm tạ phần tâm ý này của mọi người."
Mọi người tựa hồ không ngờ câu trả lời của Phó Vọng Niên lại là như vậy, mới đầu còn đều tưởng Phó Vọng Niên hẳn sẽ rất vui vẻ tham gia mới phải, lại không ngờ là trả lời bình tĩnh như vậy.
Chưởng quỹ nhìn kỹ Phó Vọng Niên một cái, sau đó nói với mọi người: "Được rồi, đi chuẩn bị trước, chuyện này thì để cho tiểu Phó tự nghĩ là được."
Tuy vừa nãy mọi người còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn sắc trời cũng xác thực nên bắt đầu chuẩn bị làm việc, đều lục tục theo vào bếp.
Phó Vọng Niên vừa muốn đi theo, chưởng quỹ lúc này nói: "Tiểu Phó, ta không hiểu ngươi đang băn khoăn gì, nhưng vô luận thế nào, phải nhớ tùy tâm là được."
Phó Vọng Niên cảm kích nói với chưởng quỹ: "Cảm tạ chưởng quỹ."
Tuy vừa nãy mới biết chuyện lớn như vậy sắp tổ chức, Phó Vọng Niên lại không chút bị ảnh hưởng, vừa vào bếp liền là tràn đầy năng nổ, làm mấy đầu bếp cũng tràn đầy tinh thần theo.
Ngày này lúc người ngoài không biết, đám đầu bếp của tửu lâu Phú Nguyên đã mở một cuộc hợp.
Đúng giờ ngọ, Phó Vọng Niên buông công việc trong tay, cầm cơm chuyên môn chuẩn bị cho Thanh Dao muốn đi đưa cơm.
Lão Lưu bên cạnh thấy, cười nói: "Tiểu Phó, đi đưa cơm cho phu lang à!"
Phó Vọng Niên xoay đầu nhìn lão Lưu, lộ ra một nụ cười mỉm: "Đúng vậy."
"Chưa từng thấy ai thương phu lang như ngươi."
Lão Lưu lắc đầu, lại cũng thật cảm thấy Phó Vọng Niên này lần này tỉnh thật là làm người phân không rõ hắn có phải đều luôn như vậy không.
Phó Vọng Niên cười mà không nói, hắn cảm thấy không phải hắn thương, mà là Thanh Dao vốn chính là người khiến hắn nguyện ý che chở cả đời.
Nghĩ đến lát nữa thì có thể nhìn thấy Thanh Dao, trong lòng Phó Vọng Niên liền cảm thấy cao hứng.
Lúc trước khi hẹn hò với người khác chưa từng có tâm tình như vậy, hiện tại chỉ cần nghĩ đến Thanh Dao ngoan ngoãn ăn hết cơm hắn chuẩn bị liền cảm thấy rất thỏa mãn.
Quan trọng là, tối qua hai người đã nói rõ tất cả, lúc này Phó Vọng Niên cũng cảm thấy trong lòng như trôi nổi trong đám mây, thoải mái.
Thanh Dao đặt bút xuống, ghi xong một con số cuối cùng hôm nay tính xong, xoay đầu nhìn bên ngoài, cũng nên là lúc hắn đưa cơm đến.
Từ sau khi Phó Vọng Niên làm đầu bếp ở tửu lâu Phú Nguyên, cơm trưa của y đều là Phó Vọng Niên đưa tới, mới đầu y có nói qua không cần đến, huống chi Phó Vọng Niên cũng còn phải làm việc.
Phó Vọng Niên lại nói với y chuyện này là được chưởng quỹ đồng ý, cũng không rõ chưởng quỹ của tửu lâu Phú Nguyên sao sẽ đồng ý yêu cầu như vậy của Phó Vọng Niên.
Tối qua Phó Vọng Niên đã nói rõ mọi chuyện với y, nói thật, Thanh Dao cảm thấy thật sự rất không thể tưởng tượng nổi.
Y chưa từng nghĩ trên đời lại còn có chuyện quái dị như thế.
Nhưng y lại nguyện ý tin tưởng chuyện như vậy, bởi vì y có thể cảm giác bất đồng của Phó Vọng Niên này, từ trong miệng hắn biết được rất nhiều tri thức khác nơi này chính là một sự thật.
Đang nghĩ, trong đầu Thanh Dao hiện ra thân mật tối qua của hai người, mặt trắng nõn tuấn tú nháy mắt hồng.
Y chưa từng nghĩ hôn môi giữa phu phu lại sẽ là như thế.
Càng nghĩ càng cảm thấy đầu y lúc này như quấn bện một nùi chỉ làm sao cũng gỡ không ra, vươn tay vỗ mặt, muốn làm mình bình tĩnh lại.
"Thanh Dao, phu quân nhà ngươi đưa cơm tới." Bên ngoài truyền đến tiếng cười nhạo của lão bản.
Cơ thể gầy hơi có chút run rẩy, y không ngờ vừa nghĩ đến hắn, hắn lại đến rồi.
Phó Vọng Niên nói với lão bản: "Cảm tạ lão bản."
Lão bản mắt lạnh trừng một cái: "Tạ ta làm gì, ta chỉ là không muốn để đứa nhỏ Thanh Dao đói thôi."
Phó Vọng Niên liên tiếp nói: "Phải phải phải, ta lập tức đưa cơm cho Thanh Dao."
Động tác nhanh chóng đi đến phòng nhỏ Thanh Dao làm việc, lão bản hài lòng lắc lư đầu, Phó Vọng Niên này đúng là khác trước.
Nhân viên tiệm nhìn thấy lão bản không ngừng lắc lư đầu, hỏi: "Lão bản, đầu ngài sao vậy?"
Lão bản nhìn nhân viên một cái, sau đó nói: "Ta nói tiểu Lâm a, nếu ngươi cũng giống tên ấy, phỏng chừng phu lang nhà ngươi khẳng định sẽ hảo hảo khen thưởng ngươi."
Tiểu Lâm khó hiểu hỏi: "Vì sao ta đưa cơm cho người kia nhà ta, y sẽ khen thưởng ta a, ta ở đây làm việc, y đưa ta còn được, lại nói ta lại không thiếu gì."
Lão bản dùng ánh mắt hết thuốc cứu chữa nhìn tiểu Lâm, tiếc rằng nói: "Tiểu Lâm đúng là không hiểu phong tình, may ngươi còn làm việc trong tiệm sách, hảo hảo xem thêm vài sách tình yêu nam nữ hoa điểu đi!"
Tiểu Lâm càng khó hiểu, này liên quan gì đến tình yêu nam nữ hoa điểu, người kia nhà ta cũng không nói với ta ta nên hảo hảo xem sách a!
Cuối cùng tiểu Lâm cho rằngchuyện này có lẽ người đọc sách nhiều như lão bản mới sẽ hiểu, ta một nhân viênnhỏ vẫn là nghiêm túc làm việc thôi, để tránh lại bị lão bản nói xấu.