Mấy ngày kế tiếp, Phạm Đông Ly quả thật vô cùng rảnh rỗi. Anh ấy hỏi tôi có muốn đi chơi mấy ngày không, tôi từ chối.
Anh ấy sống chậm rãi theo tôi, ngày ngày giống như trở về lúc ban đầu. Phần lớn thời gian chúng tôi đều có chuyện làm, cũng không nói chuyện nhiều với nhau. Lúc tôi xem sách mệt rồi, thì dựa vào vai anh ấy nhắm mắt lại.
Anh nhớ lại mấy ca khúc tôi thích mà tôi thường nói, sau khi ăn xong sẽ hát cho tôi nghe. Tôi cũng sẽ đem mấy ca khúc cấp 7 gảy cho anh ấy nghe, để anh ấy cho ý kiến.
Ba bữa cơm, người đầu bếp như anh ấy lại phải cầm muôi lần nữa, có chút thay đổi, làm cho tôi rất nhiều món ăn ngon, giống như bồi thường cho tôi khi làm cơm cho anh ấy ăn.
Tôi tháo rèm cửa sổ và mền gối xống, đem tới tiệm giặt ủi, nếu đã quyết định ở đây tôi phải tổng vệ sinh một phen.
Tối hôm qua trời mưa, hôm nay cả ngày âm u. Phạm Đông Ly ra mở cửa. Tôi treo rèm cửa sổ lên, thay xong ra giường, ủi xong quần áo treo vào tủ.
Trước khi ra ngoài, Phạm Đông Ly nói sẽ về ăn cơm. Trong tủ lạnh hoành thánh chúng tôi cùng nhau làm mấy ngày trước còn dư mấy đĩa, thịt bò và súp lơ cũng có sẵn, vậy không cần phải tốn thời gian chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Tôi tiếp tục xem mấy cuốn sách tối qua chưa kịp xem, chờ anh ấy về.
Chạng vạng trời tối, bầu trời cũng không còn ủ dột mà xuất hiện màu lam nhạt. Tôi mở cửa sổ ra, ánh đèn xa xăm cũng sáng chằng chịt.
Anh ấy về rất muộn, tôi đang cầm sách nhìn chằm chằm cánh cửa, cửa mở ra thì tôi liền nhìn xem anh ấy có còn nhìn tôi cười như bình thường hay không.
Tôi ngồi không nhúc nhích, anh ấy lén lút ruốt cuốn sách tôi đang cầm ra, ngồi cả buổi chiều, thật ra cuốn sách này tôi cũng chẳng đọc mấy. Anh ấy ôm tôi vào ngực mình, tôi yên lặng dựa vào đó.
"Ba em đã tìm anh hả."
"Đã gặp rồi."
"À." Mắt tôi khép hờ.
"Anh và ông ấy nói chuyện gì vậy?"
"Muốn chúng ta chia tay sao?"
Anh ấy nắm cằm tôi, suy nghĩ: "Vậy em muốn chia tay sao?"
"Tiền chia tay, phí tổn thất tuổi thanh xuân, mua bán không có lợi em không làm." Tôi giơ tay đếm tiền trước mặt anh ấy.
"Oh, nhìn anh giống tên tiểu nhân bội bạc à."
"Nếu không làm sao em tìm được người coi trọng mình đây...." Tôi kéo tay anh ấy xuống: "Sắc? Lang?"
"Chịu?"
Tôi khẽ mỉm cười: "Anh nói chịu thì em đành phải chịu thôi."
"Vậy cả đời này em cũng không có ngày hối hận sao?" Anh ấy vẫn nhìn tôi ôn hòa như cũ, nhàn nhạt nói.
Tấm lòng thiên lương của tôi hình như chợt tỉnh lại, tôi nhìn vào mắt anh ấy, nói: "Ba có nói chuyện nhà cửa không?'' Anh ấy vỗ vỗ đầu tôi.
"Có."
"Anh giúp em thu xếp đồ đạc nha."
"Đồ của em không nhiều lắm, để tối lấy đi." Tôi nắm tay thật chặt, ngẩng đầu nhìn anh ấy: "Tối nay em muốn ăn sủi cảo."
"Được, mèo ham ăn." Anh ấy cạo cạo mũi tôi.
"Muốn đóng hộp."
"Được."
Cái gọi là không phản đối tôi và Phạm Đông Ly quen nhau là có điều kiện, hôm đó trong điện thoại ông nói rất rõ ràng. Chuyện đầu tiên cũng là chuyện quan trọng nhất, chính là tôi phải chuyển ra khỏi nhà Phạm Đông Ly, kí túc xá trong trường không ở được, ba tôi nói sẽ sắp xếp nhà cho tôi ở ngoài.
Thứ hai là ba tôi nói sẽ tìm Phạm Đông Ly nói chuyện, tôi cũng không biết cụ thể nội dung hôm nay họ nói chuyện là gì.
Chỉ là tuy ông biết Phạm Đông Ly, nhưng vừa bắt đầu đã có thành kiến. Nhưng mà người đứa con gái ông tìm, cũng không phải người vô cùng gian ác, chơi bời lêu lổng không lo làm ăn. Hơn nữa dường như ông đã sắp tuyệt vọng nên mới mặt dày bám lấy anh ấy không tha.
Như vậy cuối cùng mặc dù ông có không vui bao nhiêu đi chăng nữa, người thắng cuối cùng nhất định là tôi.
Chẳng qua tôi cũng phải giả bộ yếu đuối, nếu liệt nữ giang hồ quá thì cũng không tốt.
Chuyện phòng ốc này, nhường một chút, tôi cũng không mất gì.
Mấy ngày kế ngày quốc khánh, căn bản không tốn một đồng phí di dời của tôi. Nhà ở trong một chung cư trong thị trấn, ba phòng ngủ một phòng khách, dư ở cho tôi, không lạc đã là may. Chỗ này tôi cũng khá thích, ngồi hướng bắc nam, còn có một cái ban công.
Một va li đồ lớn, đã bị bỏ hết, những thứ nhỏ bé thì tôi đi mua mới toàn bộ. Những đồ để ở chỗ Phạm Đông Ly, tôi cũng không động tới cái gì, chỉ kéo một va li bằng da tới, bên trong trừ quần áo của tôi ra thì cũng không có thứ gì khác.
Lúc nói chuyện điện thoại với tôi, ba tôi cũng không nhắc gì tới chuyện của bọn tôi nữa. Nếu ba tôi đã biết, vậy cũng không thể tiếp tục gạt mẹ tôi nữa. Sau khi cúp điện thoại của ông, tôi khó có dịp chủ động gọi về nhà.
Mẹ tôi trừ mấy buổi tối đi làm lễ ra thì thời gian khác đều ở nhà.
Tôi chỉ khai báo chuyện tôi và Phạm Đông Ly quen nhau, mẹ tôi rất vui, bà vẫn cảm thấy Phạm Đông Ly rất tốt.
Sau khi dời qua đó mấy ngày, nhà tôi cũng có người, là một người phụ nữ trung niên hơi mập hơn bốn mươi tuổi. Sau khi tự giới thiệu bản thân xong, tôi nhướng lông mày, bảo bệ? Hay bảo mẫu? Tôi nhẹ gật đầu, ý bảo cô ấy hỗ trợ đem đồ tôi để ở cửa vào.
A, ba tôi suy nghĩ thật sâu sắc nha, nhưng cũng được, đúng là cần một người thông báo thông tin, làm an lòng ông.
Tôi là người rất sợ người lạ, đổi một hoàn cảnh mới, tôi cũng cần thời gian rất lâu để thích ứng. Mặc dù cửa đã khóa, nhưng biết một căn phòng khác có người ở, tôi không ngủ được. Suốt mấy buổi tối, tôi đều ngủ không ngon, cuối cùng khi nghe một khúc dương cầm mới chậm rãi ngủ được.
Trừ chất lượng giấc ngủ ra, những cái khác cũng không thay đổi. Sau giờ học tôi sẽ tới kí túc xá của Phạm Đông Ly, luyện tập đàn cổ, ăn cơm, đọc sách.
Chỉ cần ngủ ở nhà, mở cửa báo cáo, để bảo mẫu thấy tôi là được, đi trễ về sớm cũng không sao cả.
Tôi chuẩn bị tháng mười một sẽ báo danh để thi kế toán, đợi đến học kì kế tiếp vào đầu tháng tư đã có thể thi.
Mặc dù chờ sau khi tốt nghiệp năm 4, thì chỉ cần thi môn pháp lý tài chính, nhưng bây giờ thì phải thi ba môn.
Nhưng người bình thường và người chuyên về tài vụ kế toán cũng phải tốn mấy năm để lấy chứng chỉ, như vậy trước tiên có thể xin việc ở công ty, cần kinh nghiệm làm việc. Hơn nữa đợi có chứng chỉ rồi, có thể tiếp tục thi sơ cấp.
Bất luận là giáo viên hay là sinh viên đều cho rằng chứng chỉ kế toán rất dễ lấy, dù vậy tôi cũng không đồng ý cách nói này, vì bản thân đã từng trải nghiệm qua.
Nhưng bất luận là khó hay dễ, tôi đều có thói quen chuẩn bị trước, trong lòng phải biết rõ mọi thứ.
Lúc thi chứng chỉ thì phải cần sách của hai môn đó, tôi biết Phạm Đông Ly biết rất rõ những thứ này, cho nên tôi nên mượn sách cũ của anh ấy, không phải sách quý gì, nên tất nhiên anh ấy phải đồng ý.
Tôi còn muốn đi nhà sách mua một số cuốn sách sơ cấp về luật kinh tế và thực vụ kế toán, thừa dịp rãnh rỗi có thể xem, quen tay hay việc, còn lâu như vậy, đợi đến lúc đi thi sơ cấp, cũng sẽ không tiếp tục ngượng tay rồi.
Thời tiết lạnh dần, Phạm Đông Ly đi theo tôi đến cửa hàng mua giường và mền, tiện tay thì mua thêm một số thứ linh tinh. Những thứ này đều do anh ấy trả tiền. Nếu ra ngoài, có xe, tôi liền kéo anh ấy đi dạo phố.
Anh ấy bình thường mặc quần áo rất đơn giản, không hề màu mè. Theo anh ấy đi mua quần áo, tôi mới biết anh ấy chọn lựa rất kĩ, quần áo chỉ giới hạn trong mấy nhãn hiệu, hơn nữa còn rất mắc.
Anh ấy hỏi ý kiến tôi, hai cái áo sơ mi, một cái áo trắng kẻ sọc đỏ nhỏ, một cái khác kẻ sọc trắng đen lớn, anh ấy mặc mỗi cái một lần cho tôi xem.
Tôi thích nhìn anh ấy lúc thay hai bộ đồ khác nhau, dáng người của anh ấy cao gầy, hai cái áo mặc trên người anh ấy, không cần nhìn cũng thấy chúng hỗ trợ cho khí chất của anh ấy hơn, trầm ổn và lịch sự.
Tôi len lén nhìn vào cái mạc, le lưỡi, quần áo lần trước tôi mua cho anh ấy, so sánh với cái này, đúng là một trời một vực. Tôi vốn muốn mua cho anh ấy mấy bộ, nhưng mà xem ra bây giờ, cũng không nên mua.
Anh ấy gõ đầu tôi, mỉm cười.
"Hai cái này cũng không tệ." Tôi giúp anh ấy cài cúc áo, nhẹ giọng nói.
"Lần trước quần áo em mua cũng rất đẹp." Anh ấy vừa nói, vừa cầm quần áo đưa cho nhân viên, để cô ấy gói lại.
Sau khi xem phim xong, tôi theo dòng người đi tới bãi đậu xe, lúc Phạm Đông Ly đi lấy xe, tôi đi tới quán trà Phong Bạo mua hai ly trà sữa, chờ anh ấy ở ven đường.
Xa xa đã thấy một chiếc xe đang đi tới, đèn lóe lên mấy cái.
Tôi tới trước, đợi nó dừng lại.
Cửa kính từ từ hạ xuống, một khuôn mặt tươi cười xuất hiện: "Em còn nhớ anh không?"
Tôi vô thức lùi về sau mấy bước, sau đó nhẹ gật đầu.
"Em đi đâu vậy, để anh chở cho."
"Em đang đi chơi với bạn trai em."
Anh ta vẫn cười tươi như trước: "Vậy thì tốt, em chờ ở đây nha, anh đi trước."
Cuộc đời vô duyên thì khó gặp lại, Đồng Minh Chiêu, duyên phận của chúng ta đứng là rất tốt.
"Ba không có ý này, ba không phải là người cổ hủ, nhưng người con tìm, cũng phải qua cửa của ba đã. Ba biết con luôn là đứa bé biết chừng mực, từ nhỏ đến lớn đều rất nghe lời, cũng chưa từng khiến ba mẹ lo lắng." Ông nói chậm lại: "Ba cũng tin tưởng ánh mắt của con gái ba, vậy lúc nào con định cho thằng nhóc đó ra mắt với ba, đi ăn cơm chung đây."
"Anh ấy, là người ba biết."
"Hả? Con nói ra xem."
Sau khi tôi nói người đó là Phạm Đông Ly, ba tôi liền im lặng.
"Tiểu Cẩn, con hãy thành thật nói cho ba biết, có phải anh ta theo đuổi con trước không?"
"Là con mà." Tôi lên giọng: "Là con theo đuổi anh ấy."
"Đứa bé này, con biết cái gì.......Tiểu Cẩn, con không biết, xã hội bây giờ rất phức tạp, trừ ba mẹ thật lòng tốt với con ra, nhưng người khác con đều phải cẩn thận.
Ba tôi có ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép được, tôi cười mỉm: "Ba, chúng con rất nghiêm túc, cũng đã nghĩ tới tương lai."
"Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, tiểu cẩn, con còn nhỏ, đừng nghĩ lung tung, chuyện này ba sẽ xử lý."
Cách nói chuyện của ba tôi rất có bài bản, ông đặc biệt am hiểu cách thuyết phục người khác, đó chính là đánh một cây gậy, cho một quả táo.
Đối với ông ấy, Phạm Đông Ly là người không có gia thế, tôi không biết bây giờ anh ấy có bao nhiêu tư cách giành giật, nhưng lời nói ba tôi dạo gần đây ngày càng có trọng lượng, người nhờ vả ba tôi cũng ngày càng nhiều. Mà nhà họ Phạm, dù ngoài mặt ông vẫn tỏ ra hòa thuận, thân thiết, nhưng mà tôi vẫn biết ông xem thường họ.
"Ba, con đã ở chung với anh ấy rồi." Tôi thản nhiên nói.
Nếu như không ném một quả bom hạng nặng, đầm nước này sẽ không rối loạn lên, bản thân tôi không biểu hiện thái độ cứng rắn, đụng tường cũng không quay đầu. Ba tôi chắc chắn sẽ lại tìm con cái trong đám bạn của ông, tự nhận là người đàn ông xứng đôi vừa lứa rồi gán ghép cho tôi.
Tôi từ từ vân vê chiếc nhẫn trên tay, yên lặng nghe ba tôi nói.
"Ba không phải muốn la con, tiểu Cẩn à, ba cũng chỉ có một mình con là con gái, dù là đánh con mắng con cũng là muốn tốt cho con. Ba biết con là một người có cá tính, không thích nói chuyện với người lạ, con ở nhà họ Phạm nhiều năm như vậy, thân thiết với con trai nhà họ cũng là chuyện đương nhiên. Lùi một bước mà nói, ba không phản đối con làm bạn với anh ta, ba chỉ giận con lúc còn đang đi học, mà lại đi ở chung với đàn ông. Từ đây cũng có thể thấy được nhân phẩm của anh ta, con còn nhỏ, ba không trách con, nhưng anh ta đã trưởng thành rồi, lại còn là một giáo viên, nếu như vào thời xưa, anh ta sẽ là người đại diên cho nhân phẩm con người, thế này không được xem là dụ dỗ trẻ vị thành niên sao? Hơn nữa Cẩn à, con còn nhỏ, suy nghĩ khó tránh khỏi không toàn diện, con và anh ta chênh lệch nhiều tuổi như vậy, bây giờ có lẽ chưa nhìn thấy gì, nhưng khi đã lập gia đình sống chung, thì không giống cuộc sống chiếu trên TV đâu. Chuyện này, người chịu thiệt là con, mà anh ta không chịu chút tổn thất nào. Con nói cho ba biết chuyện này tốt chỗ nào, đây là chuyện cả đời đó, quyết định này của con quá thiếu suy nghĩ, ba không coi trọng tương lai của con đâu. Cẩn à, con phải suy nghĩ thật kĩ, đây là suy nghĩ của ba."
Ba tôi tận tình khuyên bảo, tôi cũng biết những lời ông nói là thật lòng.
Tôi đồng ý với ông: "Ba, con biết rồi."
Ba tôi còn lục tục phân tích các mặt đen tối phía sau, lập tức đạp đổ tất cả mọi người tiếp xúc với tôi, thật giống như đang căn cứ vào hiệu quả và lợi ích mà tính xem tôi nên giao du với người nào.
Thật ra thì một người khi muốn phê bình người khác thì phải có căn cứ. Nếu không thì thật có vẻ như mình đang trèo cao, thật ra thì bản thân mình cũng rất lùn, làm vậy chỉ tự làm xấu mình thôi.
Ngoại trừ thân phận và lập trường của ba tôi, thì ông cũng chẳng có gì cả, làm một người đàn ông, mà bản thân có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, hoặc có thể nói ông là một người đàn ông vô tâm, chỉ quan tâm đến chuyện làm ăn, thì cũng không có tư cách phê phán người khác.
Tôi hiểu yêu là một chuyện, nhưng cuộc sống thực tế lại là một chuyện khác. Khi yêu ta hạn chế thời gian (dead-line), giống như thức ăn còn tươi. Nhưng khi hòa nhập vào cuộc sống, bị thực tế bào mòn, làm cho nó lộ ra bản chất thật.
Bao nhiêu người đã phải nhai đi nhai lại một thứ tình cảm đã quá hạn, nhớ lại quá khứ, tìm niềm vui trong sự đau khổ, tự lừa mình dối người.
Cũng như ba tôi, thời xưa không phải mẹ tôi cũng yêu say đắm ông đó sao? Ít nhiều cũng có đi.
Năm tháng trôi đi, sự oán giận của mẹ tôi ngày càng lớn, che dấu biết bao nhiêu tâm trạng ngổn ngang không muốn người khác biết.
Sau khi về nhà, trong phòng tối đen, tôi bước đi nhẹ nhàng, nhờ ánh sáng của ánh trăng mà đi vào phòng tắm.
Sau khi rửa mặt xong, đèn trong phòng đã mở.
"Em làm anh thức giấc sao?" Tôi thấy Phạm Đông Ly chỉ mặc một cái quần ngủ.
"Anh ra ngoài uống nước."
Anh ấy cầm lấy cái khăn lông trên tay tôi, giúp tôi lau những giọt nước còn vương trên tóc.
"Anh đi ngủ đi, không phải ngày mai anh có việc bận sao?"
"Nhiệm vụ của anh đã kết thúc gần hết rồi, mấy ngày nay đã hết bận, anh sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho em thật tốt." Anh ấy lau lau tóc tôi, rồi lại kéo tôi vào ngực mình.
Tôi gật đầu, mắt khép hờ tựa vào người anh ấy.
"Ba em.... ...."
"Hả?" Anh ấy dừng lại.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy: "Tin em ở đây, ba em đã biết rồi."
Anh ấy kê đầu trên vai tôi, nói nhàn nhạt: "Anh định chờ qua khoảng thời gian này, hết bận rồi, thì nói chuyện của chúng ta với người nhà."
"Ừ."
Anh ấy chuyển người tôi qua, nâng mặt tôi lên: "Ba em không hài lòng với anh sao?"
Tôi cười cười ôm vào hông anh ấy, lắc đầu: "Chỉ cần em hài lòng là được rồi."
Phạm Đông Ly vỗ vỗ lưng tôi, tôi thấy tay anh ấy lần mò vào áo ngủ của tôi, sau đó móc chiếc vòng trên cổ tôi ra.
Anh ấy hôn vào trán tôi một cái, sau đó nhìn vào mắt tôi: "Em vẫn muốn đeo nó sao?"
Tôi gật đầu, tay tôi cầm lấy tay anh ấy: "Anh cũng phải đeo."
"Được." Anh ấy cười cười hôn môi tôi, ôm tôi vào ngực: "Chuyện khác giao cho anh là được rồi."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mấy ngày kế tiếp, Phạm Đông Ly quả thật vô cùng rảnh rỗi. Anh ấy hỏi tôi có muốn đi chơi mấy ngày không, tôi từ chối.
Anh ấy sống chậm rãi theo tôi, ngày ngày giống như trở về lúc ban đầu. Phần lớn thời gian chúng tôi đều có chuyện làm, cũng không nói chuyện nhiều với nhau. Lúc tôi xem sách mệt rồi, thì dựa vào vai anh ấy nhắm mắt lại.
Anh nhớ lại mấy ca khúc tôi thích mà tôi thường nói, sau khi ăn xong sẽ hát cho tôi nghe. Tôi cũng sẽ đem mấy ca khúc cấp 7 gảy cho anh ấy nghe, để anh ấy cho ý kiến.
Ba bữa cơm, người đầu bếp như anh ấy lại phải cầm muôi lần nữa, có chút thay đổi, làm cho tôi rất nhiều món ăn ngon, giống như bồi thường cho tôi khi làm cơm cho anh ấy ăn.
Tôi tháo rèm cửa sổ và mền gối xống, đem tới tiệm giặt ủi, nếu đã quyết định ở đây tôi phải tổng vệ sinh một phen.
Tối hôm qua trời mưa, hôm nay cả ngày âm u. Phạm Đông Ly ra mở cửa. Tôi treo rèm cửa sổ lên, thay xong ra giường, ủi xong quần áo treo vào tủ.
Trước khi ra ngoài, Phạm Đông Ly nói sẽ về ăn cơm. Trong tủ lạnh hoành thánh chúng tôi cùng nhau làm mấy ngày trước còn dư mấy đĩa, thịt bò và súp lơ cũng có sẵn, vậy không cần phải tốn thời gian chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Tôi tiếp tục xem mấy cuốn sách tối qua chưa kịp xem, chờ anh ấy về.
Chạng vạng trời tối, bầu trời cũng không còn ủ dột mà xuất hiện màu lam nhạt. Tôi mở cửa sổ ra, ánh đèn xa xăm cũng sáng chằng chịt.
Anh ấy về rất muộn, tôi đang cầm sách nhìn chằm chằm cánh cửa, cửa mở ra thì tôi liền nhìn xem anh ấy có còn nhìn tôi cười như bình thường hay không.
Tôi ngồi không nhúc nhích, anh ấy lén lút ruốt cuốn sách tôi đang cầm ra, ngồi cả buổi chiều, thật ra cuốn sách này tôi cũng chẳng đọc mấy. Anh ấy ôm tôi vào ngực mình, tôi yên lặng dựa vào đó.
"Ba em đã tìm anh hả."
"Đã gặp rồi."
"À." Mắt tôi khép hờ.
"Anh và ông ấy nói chuyện gì vậy?"
"Muốn chúng ta chia tay sao?"
Anh ấy nắm cằm tôi, suy nghĩ: "Vậy em muốn chia tay sao?"
"Tiền chia tay, phí tổn thất tuổi thanh xuân, mua bán không có lợi em không làm." Tôi giơ tay đếm tiền trước mặt anh ấy.
"Oh, nhìn anh giống tên tiểu nhân bội bạc à."
"Nếu không làm sao em tìm được người coi trọng mình đây...." Tôi kéo tay anh ấy xuống: "Sắc? Lang?"
"Chịu?"
Tôi khẽ mỉm cười: "Anh nói chịu thì em đành phải chịu thôi."
"Vậy cả đời này em cũng không có ngày hối hận sao?" Anh ấy vẫn nhìn tôi ôn hòa như cũ, nhàn nhạt nói.
Tấm lòng thiên lương của tôi hình như chợt tỉnh lại, tôi nhìn vào mắt anh ấy, nói: "Ba có nói chuyện nhà cửa không?'' Anh ấy vỗ vỗ đầu tôi.
"Có."
"Anh giúp em thu xếp đồ đạc nha."
"Đồ của em không nhiều lắm, để tối lấy đi." Tôi nắm tay thật chặt, ngẩng đầu nhìn anh ấy: "Tối nay em muốn ăn sủi cảo."
"Được, mèo ham ăn." Anh ấy cạo cạo mũi tôi.
"Muốn đóng hộp."
"Được."
Cái gọi là không phản đối tôi và Phạm Đông Ly quen nhau là có điều kiện, hôm đó trong điện thoại ông nói rất rõ ràng. Chuyện đầu tiên cũng là chuyện quan trọng nhất, chính là tôi phải chuyển ra khỏi nhà Phạm Đông Ly, kí túc xá trong trường không ở được, ba tôi nói sẽ sắp xếp nhà cho tôi ở ngoài.
Thứ hai là ba tôi nói sẽ tìm Phạm Đông Ly nói chuyện, tôi cũng không biết cụ thể nội dung hôm nay họ nói chuyện là gì.
Chỉ là tuy ông biết Phạm Đông Ly, nhưng vừa bắt đầu đã có thành kiến. Nhưng mà người đứa con gái ông tìm, cũng không phải người vô cùng gian ác, chơi bời lêu lổng không lo làm ăn. Hơn nữa dường như ông đã sắp tuyệt vọng nên mới mặt dày bám lấy anh ấy không tha.
Như vậy cuối cùng mặc dù ông có không vui bao nhiêu đi chăng nữa, người thắng cuối cùng nhất định là tôi.
Chẳng qua tôi cũng phải giả bộ yếu đuối, nếu liệt nữ giang hồ quá thì cũng không tốt.
Chuyện phòng ốc này, nhường một chút, tôi cũng không mất gì.
Mấy ngày kế ngày quốc khánh, căn bản không tốn một đồng phí di dời của tôi. Nhà ở trong một chung cư trong thị trấn, ba phòng ngủ một phòng khách, dư ở cho tôi, không lạc đã là may. Chỗ này tôi cũng khá thích, ngồi hướng bắc nam, còn có một cái ban công.
Một va li đồ lớn, đã bị bỏ hết, những thứ nhỏ bé thì tôi đi mua mới toàn bộ. Những đồ để ở chỗ Phạm Đông Ly, tôi cũng không động tới cái gì, chỉ kéo một va li bằng da tới, bên trong trừ quần áo của tôi ra thì cũng không có thứ gì khác.
Lúc nói chuyện điện thoại với tôi, ba tôi cũng không nhắc gì tới chuyện của bọn tôi nữa. Nếu ba tôi đã biết, vậy cũng không thể tiếp tục gạt mẹ tôi nữa. Sau khi cúp điện thoại của ông, tôi khó có dịp chủ động gọi về nhà.
Mẹ tôi trừ mấy buổi tối đi làm lễ ra thì thời gian khác đều ở nhà.
Tôi chỉ khai báo chuyện tôi và Phạm Đông Ly quen nhau, mẹ tôi rất vui, bà vẫn cảm thấy Phạm Đông Ly rất tốt.
Sau khi dời qua đó mấy ngày, nhà tôi cũng có người, là một người phụ nữ trung niên hơi mập hơn bốn mươi tuổi. Sau khi tự giới thiệu bản thân xong, tôi nhướng lông mày, bảo bệ? Hay bảo mẫu? Tôi nhẹ gật đầu, ý bảo cô ấy hỗ trợ đem đồ tôi để ở cửa vào.
A, ba tôi suy nghĩ thật sâu sắc nha, nhưng cũng được, đúng là cần một người thông báo thông tin, làm an lòng ông.
Tôi là người rất sợ người lạ, đổi một hoàn cảnh mới, tôi cũng cần thời gian rất lâu để thích ứng. Mặc dù cửa đã khóa, nhưng biết một căn phòng khác có người ở, tôi không ngủ được. Suốt mấy buổi tối, tôi đều ngủ không ngon, cuối cùng khi nghe một khúc dương cầm mới chậm rãi ngủ được.
Trừ chất lượng giấc ngủ ra, những cái khác cũng không thay đổi. Sau giờ học tôi sẽ tới kí túc xá của Phạm Đông Ly, luyện tập đàn cổ, ăn cơm, đọc sách.
Chỉ cần ngủ ở nhà, mở cửa báo cáo, để bảo mẫu thấy tôi là được, đi trễ về sớm cũng không sao cả.
Tôi chuẩn bị tháng mười một sẽ báo danh để thi kế toán, đợi đến học kì kế tiếp vào đầu tháng tư đã có thể thi.
Mặc dù chờ sau khi tốt nghiệp năm 4, thì chỉ cần thi môn pháp lý tài chính, nhưng bây giờ thì phải thi ba môn.
Nhưng người bình thường và người chuyên về tài vụ kế toán cũng phải tốn mấy năm để lấy chứng chỉ, như vậy trước tiên có thể xin việc ở công ty, cần kinh nghiệm làm việc. Hơn nữa đợi có chứng chỉ rồi, có thể tiếp tục thi sơ cấp.
Bất luận là giáo viên hay là sinh viên đều cho rằng chứng chỉ kế toán rất dễ lấy, dù vậy tôi cũng không đồng ý cách nói này, vì bản thân đã từng trải nghiệm qua.
Nhưng bất luận là khó hay dễ, tôi đều có thói quen chuẩn bị trước, trong lòng phải biết rõ mọi thứ.
Lúc thi chứng chỉ thì phải cần sách của hai môn đó, tôi biết Phạm Đông Ly biết rất rõ những thứ này, cho nên tôi nên mượn sách cũ của anh ấy, không phải sách quý gì, nên tất nhiên anh ấy phải đồng ý.
Tôi còn muốn đi nhà sách mua một số cuốn sách sơ cấp về luật kinh tế và thực vụ kế toán, thừa dịp rãnh rỗi có thể xem, quen tay hay việc, còn lâu như vậy, đợi đến lúc đi thi sơ cấp, cũng sẽ không tiếp tục ngượng tay rồi.
Thời tiết lạnh dần, Phạm Đông Ly đi theo tôi đến cửa hàng mua giường và mền, tiện tay thì mua thêm một số thứ linh tinh. Những thứ này đều do anh ấy trả tiền. Nếu ra ngoài, có xe, tôi liền kéo anh ấy đi dạo phố.
Anh ấy bình thường mặc quần áo rất đơn giản, không hề màu mè. Theo anh ấy đi mua quần áo, tôi mới biết anh ấy chọn lựa rất kĩ, quần áo chỉ giới hạn trong mấy nhãn hiệu, hơn nữa còn rất mắc.
Anh ấy hỏi ý kiến tôi, hai cái áo sơ mi, một cái áo trắng kẻ sọc đỏ nhỏ, một cái khác kẻ sọc trắng đen lớn, anh ấy mặc mỗi cái một lần cho tôi xem.
Tôi thích nhìn anh ấy lúc thay hai bộ đồ khác nhau, dáng người của anh ấy cao gầy, hai cái áo mặc trên người anh ấy, không cần nhìn cũng thấy chúng hỗ trợ cho khí chất của anh ấy hơn, trầm ổn và lịch sự.
Tôi len lén nhìn vào cái mạc, le lưỡi, quần áo lần trước tôi mua cho anh ấy, so sánh với cái này, đúng là một trời một vực. Tôi vốn muốn mua cho anh ấy mấy bộ, nhưng mà xem ra bây giờ, cũng không nên mua.
Anh ấy gõ đầu tôi, mỉm cười.
"Hai cái này cũng không tệ." Tôi giúp anh ấy cài cúc áo, nhẹ giọng nói.
"Lần trước quần áo em mua cũng rất đẹp." Anh ấy vừa nói, vừa cầm quần áo đưa cho nhân viên, để cô ấy gói lại.
Sau khi xem phim xong, tôi theo dòng người đi tới bãi đậu xe, lúc Phạm Đông Ly đi lấy xe, tôi đi tới quán trà Phong Bạo mua hai ly trà sữa, chờ anh ấy ở ven đường.
Xa xa đã thấy một chiếc xe đang đi tới, đèn lóe lên mấy cái.
Tôi tới trước, đợi nó dừng lại.
Cửa kính từ từ hạ xuống, một khuôn mặt tươi cười xuất hiện: "Em còn nhớ anh không?"
Tôi vô thức lùi về sau mấy bước, sau đó nhẹ gật đầu.
"Em đi đâu vậy, để anh chở cho."
"Em đang đi chơi với bạn trai em."
Anh ta vẫn cười tươi như trước: "Vậy thì tốt, em chờ ở đây nha, anh đi trước."
Cuộc đời vô duyên thì khó gặp lại, Đồng Minh Chiêu, duyên phận của chúng ta đứng là rất tốt.