Trở lại chỗ tôi ở, ~lqđ~ chúng tôi cùng nhau đem những thứ mua được buổi chiều mang lên lầu. Tôi lôi kéo Phạm Đông Ly vào nhà, thì thấy bảo mẫu đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa đan len. Tôi chào hỏi bà ấy mấy câu, Phạm Đông Ly cũng lễ phép chào hỏi.
Bà ấy giúp tôi mang đồ cất vào nhà, sau đó bà ấy lại ngồi đan len tiếp. Không hay không biết hình như sắp buông sợi len trong tay ra, bà ấy hỏi chúng tôi: "Hai người muốn uống trà không?"
Tôi ngăn bà lại, nói: "Bà đi ngủ đi."
Nhưng bà ấy chỉ cười và đứng im.
Tôi nhíu mày, thản nhiên nói: "Làm hai ly trà hoa cúc bưng ra đây đi."
Tôi ngồi xuống ghế salon, tựa đầu vào vai Phạm Đông Ly.
"Phạm Đông Ly." Tôi nhẹ nhàng gọi tên anh ấy.
"Sao vậy?"
"Tối nay em muốn đi đến chỗ kia."
Anh ấy kéo tay tôi đặt trên đùi mình, năm ngón tay lần theo khe hở ở cúc áo tôi: "Anh sẽ chờ em ở dưới lầu."
Tôi cong khóe miệng, gật đầu.
Ngồi thật lâu trong phòng ngủ, sau khi thấy bên ngoài hoàn toàn yên lặng. Tôi mới khóa kĩ cửa phòng mình, đứng một hồi bên một căn phòng khác, sau đó yên lặng ra ngoài.
Phạm Đông Ly tựa vào xe hút thuốc, khi tôi đến đó thì anh ấy nhìn tôi, sau đó tắt thuốc đi.
Lái xe được một chút thì anh ấy rẽ góc, tôi ngoái đầu nhìn ra cửa sổ, khi nhìn thấy rõ thì xe cũng dừng lại.
"Xuống xe."
Tôi khó hiểu tháo dây an toàn ra, hơi nghi ngờ nhìn anh ấy.
Anh ấy vỗ đầu tôi, cười nói: "Đi thôi."
Tôi đi theo sau lưng anh ấy, nhìn anh ấy đi vào khách sạn, lấy thẻ phòng, rồi cầm chìa khoá.
"Tối nay ở đây sao?'' Tôi nhìn anh ấy trong thang máy.
"Nơi này gần chỗ em ở, sáng mai em có thể ngủ trễ một chút.''
Tôi nghiêng đầu cười, kéo tay anh ấy.
Chờ sau khi chúng tôi tắm xong, nằm trên giường.
Tôi nghiêng đầu nhìn Phạm Đông Ly, sau đó từ từ tiến lại hôn anh ấy, cả người nhổm lên ngồi lên người anh ấy. Anh ấy không nói gì, chỉ dùng một tay nâng mông tôi lên, một tay khác lần theo lưng tôi, từ từ vuốt xuống.
Tôi dừng lại, hai tay ôm lấy mặt anh ấy, rèm cửa sổ không đóng, ánh trăng chiếu vào làm căn phòng sáng rực, tôi nhìn ánh mắt của anh ấy, có sự dịu dàng và nhẹ nhàng. Tôi vùi mặt mình vào vai anh ấy, ôm thật chặt.
"Tết nguyên đán này anh đi Macao, anh dẫn em đi cùng nha."
"Có làm trở ngại công việc của anh không?" Giọng của anh ấy nghe hơi ồm ồm.
''Không phải là chuyện quan trọng gì, sẽ xong rất nhanh thôi.'' Anh ấy vỗ mông tôi, hôn vào trán tôi, nhẹ giọng nói: '' Ngủ đi.''
Tôi nhắm mắt lại, ~lqđ~nỗi lo lắng của tối nay, bình tĩnh lại.
Vào ngày đó, ba tôi tới trường. Buổi chiều thứ tư không có lớp. Khó có lúc ông hăng hái muốn đi dạo Đại Học Thành.
Tôi biết ông ấy có chuyện, cũng không hỏi gì, chỉ làm hết phận sự của một người hướng dẫn viên du lịch.
"Tiểu Cẩn à."
Tôi gật đầu, nhìn ông, nét mặt của một người nghe nghiêm túc.
"Nếu con có nghe được lời nghe tiếng vào nào, thì cũng đừng tin."
''Rảnh rỗi? Chuyện gì? Từ gì?'' Tôi lặp lại từng từ.
"Đặc biệt là mẹ con, con cũng biết mẹ con là người tối ngày cứ nghi ngờ nghi quỷ. Người nhà quê, không có ánh mắt nên mãi không thể làm nên chuyện gì, không thích người khác may mắn hơn mình, sau khi khích bác người ta xong, mẹ con sẽ nói y như thật.''
Nhìn ông tôi vẫn yên lặng không tỏ thái độ gì, ông vỗ vỗ bả vai của tôi, thở dài nói: "Làm người, chính là phải có tiếng nói, không để cho người khác xem thường. Ba làm tất cả chỉ vì con và mẹ con thôi, chỉ vì để cho con có cuộc sống tốt, cho nên ba mỗi ngày đều đi xã giao với người ta, mặt dày lấy lòng người ta, nhưng chỉ cần nghĩ tới con, bất kể ba làm việc gì đều sẽ có động lực. Ba bây giờ còn vài năm nữa sẽ tới 40 tuổi, thừa dịp mấy năm này phấn đấu thêm, cũng có một chút tiếng tăm! Tất cả những phấn đấu của ba, đều để dành cho con. Tiểu Cẩn, con phải ủng hộ ba, tin tưởng ba nha.''
Tôi kéo tay ông, không nói gì, tâm trạng hơi phức tạp.
Ba tôi đã già rồi, khi tôi lớn lên, không hay không biết đã có dấu vết thời gian in hằn trên mặt ông.
Sau khi nói tới chuyện của tôi, ba tôi hơi thở dài, hình như là ông mệt mỏi: "Nếu như con thật sự thích đứa con trai của nhà họ Phạm vậy thì quen anh ta cho tốt, anh ta là người đàn ông không tệ, ánh mắt của con cũng không tệ."
Tôi hơi kinh ngạc vì ba tôi đã thay đổi thái độ và lời nói bây giờ của ông.
Tôi cong khóe miệng: ''Con biết mà.''
Ba tôi cười ha ha mấy tiếng, trêu ghẹo nói: ''Rốt cuộc con cũng cười rồi? Ai, con gái lớn......."
Tôi bất đắc dĩ cong môi, ba tôi cũng càng ngày càng hớn hở.
"Tiểu Cẩn à, con phải cười nhiều hơn, ba thích nhìn con cười, lúc con cười rất đẹp.'' Ba tôi nhẹ nhàng nói.
Tôi ngẩn ra, cúi đầu nhìn mặt đất.
Cơm tối tôi ăn cũng không nhiều, sau khi ngây ngẩn một hồi ở kí túc xá của Phạm Đông Ly, tôi mới chuẩn bị đi khỏi.
Phạm Đông Ly nói muốn đưa tôi về.....tôi từ chối. Anh ấy lại tiếp tục nói nữa, tôi bèn tức giận với anh ấy một cách không thể giải thích nổi.
"Thật xin lỗi.'' Tôi nhíu mày.
Anh ấy sờ mặt tôi, sau đó nhìn vào mắt tôi, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?''
Tôi lắc đầu: "Phạm Đông Ly, ôm em đi.''
Anh ấy thở dài, ôm tôi vào ngực mình, vuốt tóc tôi.
Tôi ôm hông anh ấy, tựa đầu vào vai anh ấy.
Qua một hồi lâu, tôi mới thả anh ấy ra: ''Em có dự cảm xấu.''
''Cái gọi là giác quan thứ sáu của phụ nữ sao?'' Anh ấy vỗ đầu tôi.
Nhìn tôi hé miệng, anh ấy dịu dàng vuốt ve của tôi, ánh mắt sáng quắc: "Có chuyện gì không tốt thì còn có anh ở đây, nhớ, em không phải chỉ có một mình.''
Đồng Minh Chiêu xuất hiện, ba tôi can thiệp vào chuyện nhà cửa của tôi, giống như cuộc sống hằng ngày bị giám sát.......Những cảm xúc tồi tệ gần đây, tích tụ và ngày càng tăng lên, tâm trạng của tôi bị mất thăng bằng.
Tôi nhìn Phạm Đông Ly mỉm cười đứng ở đó, đúng vậy, tôi không phải chỉ có một mình.
Coi như có xảy ra chuyện gì không tốt, tôi còn một người có thể chia sẻ với mình, còn có người để tôi giận dỗi, còn có người để tôi ôm khóc.
Mẹ tôi nửa đêm gọi điện tới, tôi cũng không thấy bất ngờ. Ám hiệu buổi chiều của ba tôi, đã làm tôi chuẩn bị tinh thần đầy đủ.
Chỉ là lần này còn nghiêm trọng hơn suy nghĩ của tôi, mẹ tôi ở đầu bên kia điện thoại khóc đến vô cùng thương tâm. Tôi từ đoạn nói chuyện oán hận của mẹ tôi mà đoán ra, và sắp xếp lại các thông tin.
Chuyện của ba tôi và người đàn bà kia, vốn trong thôn cũng có người bàn tán. Mẹ tôi chỉ mắt nhắm mắt mở, bịt tai lại. Chỉ là lần này tận mắt nhìn thấy, bà không nhịn được.
Tôi hơi nhíu mày, kéo màn cửa sổ ra, nhìn màn đêm yên tĩnh bên ngoài.
Mẹ tôi chỉ trích hết, nên một số chuyện cũng khá mơ hồ. Nhưng thật ra tôi đã biết đầu đuôi chân tướng, trước khi tôi sống lại thì chuyện đó đã xảy ra, ở nhà của tôi, mẹ tôi lúc đó đi ra ngoài, người đàn bà kia cầm một xấp hình khỏa thân của ba tôi, ông ấy coi như hơi kiêng kị, nên che đậy, không có làm to chuyện.
Ba tôi biết tôi ở căn phòng bên cạnh, vốn định giải quyết nhẹ nhàng, nhưng cuối cùng lại xảy ra cãi vả, sau đó ba tôi hỏi tôi có nghe được gì không, tôi nói mình ở trong phòng nghe nhạc, ông rất lúng túng, vừa bảo tôi về, vừa nói quanh co để tôi không tiết lộ chuyện này cho ai khác.
Tôi không nói gì, chỉ gật đầu rồi đi về phòng, ông cũng không giải thích, nhưng phải giải thích như thế nào? Làm sao giữ mặt mũi cho ông.
Cuối cùng chuyện này cũng im hơi lặng tiếng, tôi cũng không biết ông giải quyết như thế nào, cũng không phải là dùng tiền uy hiếp, bắt được nhược điểm của ông, là phải vạch trần chuyện dơ bẩn của ông, nên tìm cách ngăn nhược điểm.
Ba tôi làm việc rất độc ác, để ý rất nhiều, để uy hiếp người khác giảng hòa với ông, ông sẽ không lưu tình. Chuyện này ảnh hưởng đến ông, nên nhất định ông sẽ không từ bỏ ý đồ.
Sau đó như thế nào, tôi cũng không biết rõ lắm, nhưng tôi cũng không muốn biết. Cũng không nên chọc thủng mảnh giấy này, xé ra không chừng thấy được giun đũa trong phân người làm người ta nôn mửa.
Kiếp này, tôi cũng nhớ chuyện này rất rõ, suy nghĩ một thời gian, chính là chuyện này.
"Cẩn à, con hãy nghĩ đi, con theo mẹ hay là theo ba.''
"Mẹ.... ...."
"Lúc này mẹ rất nghiêm túc, ha ha, cả đời đều nói muốn ly hôn, về sau, chắc không ai tin nữa rồi.'' Chợt giọng nói của bà ngang bẹt, tự giễu nói: "Con cũng lớn rồi, con quen con trai nhà họ Phạm, mẹ rất yên tâm, không có gì để nói. Ba con ở đây nói với mẹ rất nhiều, nói chỗ ở của mấy đứa trẻ, không có lỗi. Bây giờ ông ta mới lộ cái bản chất xấu xa của mình ra, chỉ biết giữ nhà cửa, tài sản. Mẹ còn sợ con còn dính dáng với ông ta đấy....Con gái, tìm không đúng người, thì cả cuộc đời đều bị hủy hoại......Cẩn à, con phải cầu xin chúa trời, thượng đế, người sẽ giúp con."
Tôi không biết nên nói gì, phản đối? Hay là ủng hộ?
Không có đứa con nào mong cha mẹ mình ly dị, nhưng mẹ tôi cả đời, nước mắt nhiều hơn nụ cười, chỉ biết cầu trời.......
Có lẽ khi bà chia tay với ba tôi, sẽ sống tốt hơn.
Như vậy, có phải chúng tôi sẽ hạnh phúc hay không? Tôi ngẩng đầu nhìn trời đêm, khoảng không gian đen kịt, không có tiếng động.
Thế giới Đại Thiên, không biết có cây cỏ nào trị thương, có thể chữa trị thân thể và tâm hồn của con người, làm cho trái tim và tâm hồn trở nên tự do và giải thoát.
Thượng đế có nói: "Người có bệnh tật, lòng có thể kiên trì. Tâm hồn bị thương, ai có thể chữa trị."
Như vậy, tôi cầu xin: Đem những thứ đau buồn này tặng hết cho tôi, để tôi gánh vác, để cho tâm hồn mẹ tôi được bình an, vui vẻ.
Ngoại truyện một của Phạm Đông Ly.
Số lần tôi về nhà không nhiều, đó chỉ là bến đỗ khi thỉnh thoảng tôi cảm thấy mệt mỏi.
Khi cô ấy tới nhà tôi, lúc đó tôi đã tốt nghiệp đại học, trong nhà có thêm một thành viên, tôi cũng không hề chú ý nhiều.
Nhà tôi cũng không nghèo khó, tôi cảm thấy khá bình tĩnh, hơn nữa mẹ tôi rất vui vì cô ấy tới. Nếu mẹ tôi thích, có một người có thể ở bên cạnh bà cũng tốt.
Cô ấy là một thiếu nữ kì lạ, đây là ấn tượng đầu tiên của tôi đối với cô ấy.
Mặc dù theo thời gian cô ấy ngày càng lớn, nhưng đối với tôi, cô ấy chẳng qua chỉ là một cô bé làm người ta có ấn tượng sâu sắc thôi.
Ở bên ngoài du lịch mấy năm, sống ở các thành phố khác nhau.
Đi canada học tiến sĩ, làm ca sĩ trong quán bar, diễn xiếc trên đường, đánh nhau.
Lông bông đã lâu, thấy rõ tình người lạnh ấm, tính cách của tôi cũng trầm lắng lại.
Trường học tôi lựa chọn bây giờ, thật ra là lá rụng về cội, mặc khác giáo trình rất lỏng, tôi lại có nhiều thời gian rảnh hơn.
Tuổi trẻ ngông cuồng, phụ nữ ở nước ngoài tôi cũng quen mấy người. Nhưng không nghĩ đến tương lai, tôi sợ phiền phức, hợp thì quen, không hợp thì chia tay.
Năm tháng thấm thoát, tất cả đều kết thúc, đối mặt với sự chờ đợi mờ mịt của ba mẹ, nghĩ đến số tuổi của bản thân, đích thực tôi cũng nên tìm vợ.
Tờ Hoa đối với tôi, chưa có tình cảm, chỉ là thích hợp với tôi, mẹ tôi cũng đã gặp cô ấy, dường như bà đã hài lòng, vậy thì chọn cô ấy thôi.
Người và chuyện có thể làm cho tôi hứng thú không nhiều. Cuộc sống bình thản đã quá lâu, cũng mài mòn một phần tính tình nóng nảy kích động của tôi, chỉ là bản tính vẫn còn một chút tìm kiếm cái lạ.
Sau khi ổn định lại, tôi cũng bắt đầu giai đoạn thường xuyên về nhà. Nhiều năm qua, ấn tượng của tôi với cô ấy vẫn không thay đổi, thật kì lạ.
Thành tích của cô ấy chỉ trung bình, coi như là khách trọ lâu dài ở nhà tôi, tôi sẽ thường xuyên dạy bổ túc cho cô ấy. Nhưng thật ra cô ấy rất thông minh, chỉ là lòng không muốn học mà thôi.
Mấy lần về nhà gần đây, cũng khơi dậy lòng hiếu kì của tôi.
Cô ấy sắp phải thi tốt nghiệp trung học, thành tích lại đột nhiên tăng mạnh, cô ấy không phải một đứa bế giả tạo. Tôi đảo qua đảo lại bài thi, suy nghĩ trong lòng.
Cố ý áp chế thành tích, không muốn lộ danh tiếng? Sao lại có ý định lớn như vậy? Cô ấy thật làm cho tôi cảm thấy khó hiểu.
Tôi bắt đầu thật sự chú ý tới cô bé này, quan sát cổ. Cô ấy xinh đẹp, thanh tú giống như một cô gái Giang Nam.
Vóc dáng chỉ cao tới bả vai của tôi, đối với tôi thì nhỏ nhắn vô cùng. Da của cô ấy rất trắng, trắng tái như một người bệnh.
Yên lặng ngồi bên kia, không hiền lành không nóng giận, yên lặng, trong thế giới của mình.
Cô ấy có khả năng hấp dẫn ánh mắt của đàn ông, sẽ kích thích ý muốn chinh phục của đàn ông.
Cô ấy chọn trường đại học của tôi, làm tôi hơi bất ngờ, thành tích của cô ấy rõ ràng có thể lựa chọn trường đại học tốt hơn.
Ngày đó là một ngày mưa, cha mẹ cô ấy cùng nhau đưa cô ấy đến trường, tôi cũng rất ít tiếp xúc với gia đình cô ấy.
Từ chỗ mẹ tôi tôi biết được, gia đình cô ấy không hạnh phúc, chỉ là bề ngoài giống với các gia đình hạnh phúc khác, mỗi gia đình đều có bất hạnh khác nhau, tôi hàn huyên cùng bọn họ.
Cô ấy chỉ che dù đứng một bên yên lặng cười, giống như dưới ngòi bút của Đái Vọng Thư, y hệt cô nương Đinh Hương mà Tòng Vũ trong ngõ ngó ra ngoài.
Tôi hơi buồn cười khi cô ấy thận trọng chạm tôi, vụng về hôn.
Trong lòng giống như đã sớm biết, nhìn bóng lưng chạy trốn của cô ấy, tôi thầm thở dài, nếu như lúc trước, không có bất cứ cô gái nào không có sự đồng ý của tôi mà có thể leo lên giường tôi.
Tôi cũng không chán ghét cô ấy, trên người cô ấy có sự lạnh nhạt không thuộc lứa tuổi của cô ấy, rất mâu thuẫn nhưng lại hấp dẫn tôi. Nếu muốn tìm người sống qua ngày, cô ấy càng thuận mắt tôi hơn Tờ Hoa.
Tôi hỏi cô ấy: "Đã suy nghĩ kĩ chưa." Có cho cô ấy cơ hội đổi ý, cô ấy gật đầu.
Tôi nhìn cô ấy thật lâu, ánh mắt cô ấy trong suốt, không có một chút si mê nào.
Tôi hôn khóe miệng của cô ấy, mỉm cười, cô bé à, nếu đã quyết định, thì không thể đổi ý nữa, tôi cũng sẽ không cho cô ấy cơ hội đó.
Về việc đó, cô ấy rất dễ xấu hổ, cũng rất ngoan, tôi bảo cô ấy cái gì cô ấy cũng làm theo, tôi rất muốn biết sau khi hành động kì lạ như vậy, lá gan cô ấy sẽ to tới đâu, nhưng mà tôi lại thích, cô ấy có thể khơi dậy dục vọng của tôi.
Tôi không đối xử với cô ấy như những cô gái trước, nếu đã quyết định quen lâu dài, giống như tôi hứa với cô ấy vậy, tôi sẽ đối xử với cô ấy thật tốt.
Cô ấy còn nhỏ, cũng không làm nũng, không khó khăn, rất hiểu chuyện, tôi đối xử với cô ấy rất tự nhiên và cưng chiều.
Lúc tuổi trẻ có rất nhiều người phụ nữ, cứ có cảm giác phiền não, ồn ào, bây giờ có một mình lại chợt cảm thấy hơi cô đơn, không biết là vì tuổi hay là vấn đề tâm lý.
Thế nhưng khoảng thời gian có cô ấy làm bạn, ngày ngày đều thoải mái không màng danh lợi, cuộc sống như thế thật thoải mái.
Tôi vẫn không đụng tới cô ấy, cũng không phải quân tử gì. Đối với một cô gái tốt như cô ấy, danh tiếng rất quan trọng, tôi không muốn qua loa.
Tôi nhìn cô ấy ôm chặt cổ tôi, cho dù đã ngủ say, cả cơ thể tôi đều căng thẳng.
Tối nay cô ấy cho tôi ngủ chung với mình, tôi nhìn cô ấy níu quần áo của tôi, vẻ mặt hơi lo lắng.
Cô ấy quyến rũ tôi một lần nữa, vụng về nhưng rất trực tiếp. Hành động của cô ấy, làm cho tôi khốn đốn.
Nhưng sau khi trải qua sự tiếp xúc thân mật đó, cô ấy lại có thể lập tức nói, nếu sau này tôi không thích cơ thể của cô ấy, thì không cẫn miễn cưỡng tiếp tục "yêu" cô ấy.
Tôi không trả lời, mà nhìn sâu vào mắt cô ấy, muốn tìm ra một lý do sau câu nói đó, cô ấy là một cô gái với kinh nghiệm tình trường bằng không, sao lại đề phòng và không tin tưởng tình cảm đến như thế.
"Khi anh tìm được người yêu thật sự, thì phải tìm cơ hội nói cho em biết, có được không?''
Ánh mắt cô ấy ẩn chứa sự cầu xin, cũng làm cho tôi suy tư.
Tôi muốn cô ấy đến hai ngày, từ trong phòng ra phòng khách, làm đủ loại tư thế khác nhau. Tôi để cô ấy nhìn vào mắt tôi, mạnh mẽ ra vào cơ thể cô ấy.
Tôi muốn cô ấy vĩnh viễn không quên được.......tôi muốn, sẽ không buông tay, cũng không tha thứ cho sự nghi ngờ của cô ấy.
Chỉ là đến cuối cùng khi thấy mặt cô ấy đỏ hồng lại cắn răng không dám phát ra tiếng, cả cơ thể và lông mi cũng run rẩy, tôi mới không khống chế được tiếp tục phóng túng bản thân.
Mấy ngày kế tiếp, cô ấy đều không thể luyện tập đàn cổ nữa, cô ấy đang ở giai đoạn khởi đầu, bài hát khảy ra cũng không được tính là dễ nghe.
Chỉ là tôi rất thích nhìn cô ấy mỗi khi luyện tập, rất nghiêm túc, rất nhập tâm, giống như những cô gái thời xưa trong tranh vậy.
Sau khi tôi về, đã là chiều thứ sáu, tôi muốn nhìn thấy cô ấy, ôm cô ấy. Mặc kệ là lúc yên tĩnh ngồi đọc sách, hay là nghiêm túc ngồi luyện đàn nửa tiếng đi nữa.
Trong nhà vẫn y như lúc tôi chưa đi, cô ấy cũng không đến......
Ăn qua loa cơm tối, tôi nhắm mắt ngồi trên ghế salon. Có người gõ cửa, trễ thế này rồi cô ấy còn tới sao?
Mở cửa ra, là Tờ Hoa, cô ta uống say, cả người ướt nhẹp.
Bên ngoài trời mưa rất to, rất lạnh, tôi nhìn Tờ Hoa lảo đảo đi vào nhà, nhíu mày.
Cô ấy nói rất nhiều, vừa khóc vừa gào, tôi không nói gì cả, chỉ lấy ra hai cây dù, nói: "Tôi đưa cô về."
"Anh vốn là người như vậy! Tôi thích anh đã nhiều năm, chẳng lẽ anh không có chút cảm giác nào với tôi sao? Anh máu lạnh sao?!" Cô ta xông tới ôm tôi.
Tôi tránh ra, thản nhiên nói: ''Tờ Hoa, chuyện tình cảm, cô nên nhớ là phải xuất phát từ hai phía sao?"
Con gái một khóc, hai làm loạn, ba đòi sống đòi chết, những cách này chỉ có tác dụng với những người thật sự quan tâm tới cô ta, chỉ có bọn họ mới có thể đau lòng.
Người không quan tâm, chỉ biết thở dài. Tôi nói vậy vì tôi là người rất ích kỉ, sẽ không vì loại chuyện như vậy mà tự làm khổ mình.
Đối với cô ấy tôi chỉ có sự áy náy, đúng như Trần Cẩn nói, tôi không từ chối tình cảm của Tờ Hoa, đây cũng là một loại dấu hiệu, để cô ấy hi vọng, làm cô ấy càng lún càng sâu.
Chỉ là bây giờ tôi và Tờ Hoa đã không thể nào nữa rồi, cho nên phải lập tức cắt đứt, tôi luôn luôn không thích sự mờ ám không rõ ràng.
Sau khi lái xe đưa cô ta về nhà, cả người tôi đều ướt đẫm, người say rượu đúng là hồ đồ bạo lực.
Tắm rửa đơn giản xong, thay quần áo, cả người đều mệt mỏi nhưng đầu óc tôi lại rất tỉnh táo, ở trong phòng khách tôi lặng lẽ hút cả bao thuốc lá, sau đó chuẩn bị giáo án cho tuần mới.
Tới nửa đêm, tàn thuốc đã đầy cả mấy cái gạt tàn, tôi nhíu mày, tắt máy tính đi ngủ.
Sáng sớm thứ , tôi đang mơ màng ngủ, thì hình như có người gõ cửa, tôi vuốt trán, đầu hình như hơi sốt.
Làm cho mình tỉnh táo hơn, tôi mặc đại một bộ quần áo rồi đi ra ngoài.
Nhìn cô gái được quần áo trùm kín từ đầu tới chân, chỉ lộ ra hai con mắt, cô gái của tôi thật là đáng yêu.
Không gặp nhau đã một tuần, mà cô ấy cũng không cười với tôi một cái, chỉ nhìn khắp căn phòng, cau mày lại và nhìn tôi, như một bà quản gia nhỏ.
Thế nào, tôi hơi bật cười, bộ dạng bây giờ của tôi rất tệ sao?
Túi chườm nóng kia cũng không ấm bằng cô ấy, tôi ôm chặt cô ấy, thở lên đầu cô ấy, cô ấy ở trong lồng ngực tôi nhích tới nhích lui, gặm cằm tôi, hôn môi tôi.
Phía dưới của tôi cứng đến đau, cô bé à, anh nhớ em.