Ngoại truyện hai của Phạm Đông Ly.
Sau khi thay quần áo xong, tôi đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. ~diễn đàn lê quý đôn~Cô ấy đi từ phòng bếp ra ngoài, đặt hai cái chén lên bàn.
Thật ra thì tôi không bị cảm, chỉ bị chút triệu chứng thôi. Lúc trước dù hơi có triệu chứng, tôi cũng không thích đi thăm bệnh viện.
Tôi nhìn cô ấy nghiêm túc nghe bác sĩ nói, chân mày đôi lúc còn nhíu lại, thật đáng yêu.
Về phòng ngủ, cô ấy lại tiếp tục vùi đầu vào mấy quyển sách, tôi kéo cô ấy vào lồng ngực, tay của cô ấy lành lạnh.
Trước kia sống một mình thì không sao, bây giờ bên cạnh có thêm một người, nhà cửa chắc phải mua thêm một số đồ gia dụng rồi.
Tôi cầm cuốn sách của cô ấy lên, bất chợt nhíu mày.
Năm thứ hai đại học tôi cũng chọn chuyên ngành tài chính kế toán, nên biết rõ khi học năm nhất, còn chưa tới lúc học tới mấy quyển sách này.
Tôi mới nêu một số ví dụ nho nhỏ thử cô ấy, cô ấy phản ứng rất nhanh, hơn nữa còn suy một ra ba, cũng không phải kẻ tay mơ.
Vừa rồi nhìn cô ấy thất thần, tôi còn không biết kiến thức nghiệp vụ của cô ấy lại vững vàng như vậy.
Chẵng lẽ khi cô ấy học cấp 3, đã bắt đầu tự học môn này sao?
Tôi ôm cô ấy vào lòng, sau đó hôn cô ấy, đặt tay cô ấy vào hạ bộ* của tôi, không ngoài dự đoán mặt cô ấy chuyển từ trắng, xanh, sang đỏ.
Tôi cười cười, mặc kệ người khác suy nghĩ gì, em là của anh.
Một kì nghỉ hè đã trôi qua, ở trạm xe tôi thấy cô ấy vẫn trùm từ đầu đến chân, chỉ lộ ra hai con mắt.
Tôi kéo tay cô ấy, đã lâu không gặp nhau, tôi rất muốn cô ấy.
Cha cô ấy ám chỉ tôi quan tâm nhiều hơn vấn đề cá nhân của cô ấy ở trường, tôi tất nhiên đồng ý, bảo vệ cô ấy trong vòng tay của mình, để người khác không thể đụng tới.
Thời gian là gió, đuổi từ ngày này qua ngày khác.
Chung sống nửa năm với cô ấy tôi cũng hiểu cô ấy hơn so với mấy năm trước không hề quan tâm tới.
Cô là người rất tự lập, không có mù mờ như những sinh viên mới nhập học khác, tự mình lo liệu cho tất cả chuyện của bản thân, chưa từng làm phiền tôi.
Cô ấy rất được đàn ông thích, lần đó ở trên xe, dù cậu nhóc kia vẫn trò chuyện với tôi, nhưng ánh mắt cậu ta vẫn nhìn cô ấy.
Tôi cũng không lo lắng gì, cô ấy còn quá nhỏ, không có nhiều bạn bè, hơn nữa tính tình không hướng ngoại, rất dễ giữ gìn.
Bọn nhóc trong lớp gần đây, vô cùng hăng hái.
Lần trước bụng cô ấy không thoải mái, tôi cõng cô ấy một đoạn đường, bị nhóc Mao thấy được. Thứ hai lên lớp, vỗ bàn ồn ào bắt tôi phải giải thích rõ ràng chuyện này.
Những lúc nghỉ ngơi, tôi tựa đầu vào vai cô ấy, cười cười.
Cô ấy mặc một chiếc áo len màu xanh biển, làm nổi bật làn da của cô ấy. Bộ áo sơ mi hôm qua cô ấy mua cho tôi, tôi rất thích.
Cô gái này, hôm qua khóc như mưa, cảm xúc buồn rầu như thế, lại vội vàng hôn tôi, như đang muốn nhận định thứ gì.
Tôi thích cô ấy mềm yếu như vậy, nhưng cũng không thích tính lo được lo mất của cô ấy, rất cẩn thận, cho dù ngủ thiếp đi, đôi tay vẫn còn ôm eo tay rất chặt.
Tôi bế cô ấy lên, lấy cuốn sách trên tay cô ấy xuống, sau đó hôn cô ấy.
Không phải muốn "yêu", chỉ đơn thuần là muốn ôm hôn cô ấy.
Mắt cô ấy hơi sưng, tôi hôn vào hai hàng lông mày của cô ấy.
Nếu điều đó có thể làm cô ấy yên tâm, vậy tiếp tục ôm cô ấy, không phải là không thể.
Cách đối nhân xử thế vốn là oan gia nên gỡ không nên kết, có thể mỉm cười trước mọi chuyện trong đời, cũng không nên vạch mặt kẻ địch của mình, dùng cái giá thấp nhất để lấy được lợi ích lớn nhất.
Được thăng lên làm phó giáo sư, thầy của tôi cũng ngoài sáng trong tối nói tới. Ông bây giờ đã là viện trưởng học viện, lúc trước khi ông còn chưa lên chức thì tôi đã đưa những trang bản thảo lốm đốm cho ông đọc.
Nhiều năm qua quan hệ cũng được củng cố, ngày lễ ngày tết tôi cũng nhất định phải tới nhà thăm. Bây giờ cuốn sách đồng tác giả giữa tôi vào ông ấy cũng đã xong phần bản thảo, sắp xuất bản.
Ông ấy vẫn rất quan tâm tôi, thật ra thì chuyện phên biệt đối xử trong học viện, người già đời lại không có đầu óc, có khối người. Những năm gần đây bình chọn chức vụ trong trường, những người lãnh đạo tranh thủ chỉ tiêu, phần lớn sẽ rơi vào những người này.
Nếu đã xong, vậy hai năm này tôi không cần vội, phải tỏ vẻ luôn luôn làm. Tôi cũng cần ông đề cử, ông ấy vừa mới nhậm chức, cũng cần nhanh chóng đào tạo người của mình cho thật nhiều.
Cũng không phải là dối trá, đây gọi là lõi đời.
Tôi cũng thật bất ngờ vì cô ấy chỉ nói với tôi một tiếng mà đã tới Thượng Hải rồi, đã gần kết thúc lớp học bổ túc,~diễn đàn lê quý đôn~ thật ra mấy tuần này tôi chỉ đi thăm nom rồi được giới thiệu cho quen biết các vị giáo sư. Tính ra, đã hơn một tháng tôi không gặp cô ấy.
Đến trạm xe, tôi đã nhìn thấy cô gái ngồi co ro ôm cái túi đeo lưng to. Lúc cô ấy thấy tôi, thì nghiêng đầu cười, mắt cong cong, giống như hai mảnh lưỡi liềm.
Tôi hỏi cô ấy: "Sao lại tới đây?"
Thấy cô ấy nghiêm túc suy nghĩ, tôi nắm cằm cô ấy, nhìn vào mắt cô ấy, thấy bên trong nó chỉ có mình tôi.
Cô ấy nói cô ấy nhớ tôi, lúc nói ra, mặt của cô ấy đỏ ửng.
Ha ha, thật là muốn chọc ghẹo quá đi.
Đêm hôm đó, chúng tôi chỉ làm một lần. Cô bé này mệt đến chết đi sống lại, nên ngủ mất rồi.
Tay cô ấy vẫn ôm em tôi, tựa đầu vào ngực tôi.
Tôi cười rồi nhẹ nhàng hôn xuống trán cô ấy, ôm lấy cô gái đang ngủ say trong ngực mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn.
Tờ Hoa biết tôi có bạn gái, nhưng biểu hiện không giống cô ấy.
Cô ấy hình như không thích Tờ Hoa, dù cô ấy không biểu hiện ra, nhưng buổi tối sẽ đòi lại tôi mọi thứ.
Tôi cảm thấy hơi buồn cười, nhưng vui mừng nhiều hơn.
Ban ngày tôi ra ngoài, cô ấy ở một mình trong khách sạn.
Trước kia dù đi công tác hay là đi học, chẳng qua cũng chỉ là nhiệm vụ mà thôi, lần này khi vừa kết thúc công việc, tôi chỉ muốn về sớm một chút.
Cùng một căn nhà, nhưng có thêm một người, lại cảm thấy hơi khác.
Tôi nhìn cô ấy nghiêm túc đeo nhẫn cho tôi, vẻ mặt rất nghiêm túc. Tôi kéo tay cô ấy, nắm tay cô ấy.
Cô ấy cong mắt cười với tôi, lòng tôi chợt trở nên mềm mại.
Tôi thật rất may mắn, lúc đó bất luận là cái gì làm cô ấy có được sự dũng cảm, đi quyến rũ tôi. Ban đầu hợp mắt lại có duyên, bây giờ lại rất hợp lòng tôi.
Tôi mặc kệ ước muốn ban đầu khi cô ấy muốn quyến rũ tôi là gì, khi cô ấy trêu chọc, tôi không nhúc nhích. Dù cô hơi hơi tính toán một chút, nhưng không làm cho tôi ghét, còn rất thích thú.
Cô ấy rất giống con mèo nhỏ mà tôi nuôi lúc trước, sợ cô đơn lại ghét ồn ào. Tính đề phòng rất cao, đây là bản năng tự vệ mình.
Yêu thương quá mức hay là lạnh nhạt, thì đều có ảnh hưởng tới cô ấy. Ấm nước sôi lên, tôi không gấp gáp, có rất nhiều thời gian.
Tôi không phải người quá kiên nhẫn, nhưng mà khi đối mặt với cô ấy, tự nhiên tôi lại sinh ra một loại cảm xúc gọi là thương tiếc. Tuổi của cô ấy, lại dùng lớp mặt nạ lạnh lùng độc lập che đậy.
Ở nước ngoài nhiều năm, đã làm cho tôi có chút tài nấu nướng, cũng không phải là một người không thích xuống bếp. Nấu nướng lại lần nữa, có người ăn, lại còn là cô ấy, khi ăn ngon, cô ấy sẽ híp mắt lại, thật là một cô bé dễ thỏa mãn.
Cô ấy không cười, làm cho người ta có cảm giác cao ngạo, tâm trạng lo lắng, ít nói.
Nhưng trên thực tế cô ấy lại là người rất dịu dàng, cô ấy không thích nói chuyện, nhưng sẽ dùng những hành động vụng về để đáp trả, người khác đối xử tốt với cô ấy một chút, cô ấy sẽ luôn ghi nhớ.
Tôi thích uống cà phê, không biết cô ấy lúc nào học được cách pha, tôi nói muốn uống..., cô ấy sẽ rất vui. Cô ấy nấu nướng không tốt, nhưng cũng cố gắng tìm thực đơn, tốn cả buổi chiều trong nhà bếp. Khi học được một bài đàn cổ mới, cô ấy sẽ gảy cho tôi nghe.....
Tôi thích cô ấy làm nũng với mình, giận dỗi mình. Biết rõ chỉ là giả bộ, vì khi cô ấy xem ti vi còn khóc rào rào. Mỗi lần chúng tôi 'yêu', cô ấy luôn ngượng ngùng, mặt mũi cũng hồng lên. Tôi thích chọn tư thế làm cô ấy ngượng ngùng để làm, lúc này nhìn cô ấy quyến rũ đến mức làm tôi không thể buông tay được.
Trong lòng thật sự muốn thương yêu một người, cho nên phải nhường nhịn, yêu thương, dõi theo cô ấy.
Cô ấy là người tôi cảm thấy thoải mái nhất, muốn cuộc sống cứ tiếp diễn như vậy, có cô ấy làm bạn cả đời.
Thật ra thì cô gái của tôi à, tôi cũng đang quyến rũ em.
Tôi hưởng thụ dáng vẻ từ từ bước khỏi lãnh địa của em, cẩn thận, ánh mắt của em chỉ hướng về một mình tôi.
Tôi muốn cuộc sống của mình hoàn hảo thì phải có em, dục vọng dưới đáy lòng tôi.
Phạm Đông Ly hỏi tôi tính khi nào đi làm thủ ~diễn đàn lê quý đôn~ tục xuất cảnh, tôi mới đi lần đầu, nên cần báo trước mười ngày để làm thủ tục. Tôi biết anh ấy biết tôi gần đây tâm trạng không tốt, tôi không giải thích, anh ấy cũng không hỏi tôi nguyên nhân.
Lần này, anh ấy muốn mang tôi đi Macao chung, hy vọng tôi có thể vui vẻ hơn.
Tôi có thể tưởng tượng được tình hình trong nhà tôi bây giờ, ba tôi nhất định sẽ không đồng ý ly hôn. Ông là người sống trên đầu sóng ngọn gió, vốn trong thôn đã phân ra hai phe lớn, ông làm sao có thể để bản thân bị người khác chê cười, mất mặt.
Nhưng nhìn thái độ của mẹ tôi lần này, bà quyết tâm muốn rời bỏ ba tôi.
Trận chiến không khói lửa này, có thể tưởng tượng được.
Tôi sẽ không về nhà, tham gia vào quyết định cuối cùng của bọn họ, cái gia đình này, mặc dù tôi cũng có quyền phát ngôn trong gia đình. Nhưng đúng như lời nói của mẹ tôi, tôi đã lớn tới mức có thể tự lo cho cuộc sống của mình.
Tôi không hy vọng cha mẹ vì tôi, mà ảnh hưởng đến ý muốn thật sự của họ.
Mặc kệ cuối cùng họ quyết định gì, tôi đều sẽ chấp nhận, cũng sẽ hiểu.
Chúng tôi tới Thâm Quyến trước, chuẩn bị ngồi thuyền đi qua Châu Hải, đến cảng Cửu Châu thì đổi thuyền ra bắc. Tôi không quen đi mấy cái này, nên giao cho Phạm Đông Ly quyết định hết. Anh ấy làm, tôi rất yên tâm.
Còn chưa lên thuyền, thì tôi đã nhận được hai cuộc điện thoại.
Tôi nói một tiếng với Phạm Đông Ly, bảo muốn đi toilet.
Từ bên trong ra ngoài, đến khi ngồi lên thuyền, tôi vẫn đeo kính mát.
Mấy ngày nay, không khí lạnh lẽo xuôi về phương Nam. Tôi hơi bị cảm......được bọc bởi cái áo khác của Phạm Đông Ly.....tôi hơi say tàu, một tiếng trôi qua, tôi đều nằm trên đùi Phạm Đông Ly lim dim.
Khi xuống thuyền, thì bên ngoài trời đổ mưa phùn, bầu trời trở nên âm u. Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm khác biệt, gió lạnh như băng thổi vào mặt tôi, khiến tôi còn chưa tỉnh ngủ rùng mình một cái, Phạm Đông Ly ôm tôi vào ngực mình, đội mũ giúp tôi.
Sau khi qua cửa khẩu Bắc, ngồi xe buýt thì rất nhanh đã tới khách sạn đặt trước.
Chỉ là sau khi đi thuyền ngồi xe, cũng không động tay động chân. Sau khi về phòng, tôi cảm thấy bản thân còn chưa thăng bằng lại.
"Anh đã pha nước nóng rồi, em tới tắm đi, em sẽ không khó chịu nữa."
Tôi mở va li ra, cầm quần áo vào phòng tắm.
Lúc cởi đến khi chỉ còn lại một cái áo, tôi quay đầu lại nhìn Phạm Đông Ly còn đang tựa vào bồn rửa mặt.
"Sao?" Anh ấy nhướng mày hỏi tôi.
"Em muốn tắm."
Anh ấy tiến lên ngồi trên thành bồn tắm, tay đẩy đẩy nước nóng: "Nếu em không tắm, nước sẽ lạnh mất."
Nhìn tôi phồng mặt, anh ấy buồn cười vỗ đầu tôi, sau đó kéo tôi tới trước mặt anh ấy, cởi quần áo tôi ra.
"Phạm Đông Ly......." Tôi bất đắc dĩ.
Anh ấy vứt quần áo sang một bên, nhanh chóng ôm tôi vào bồn tắm: ''Tắm cho tốt đi, anh đi ra ngoài một chút, sẽ về nhanh thôi, sau đó chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm."
Sau khi thấy tôi ngoan ngoãn gật đầu, anh ấy nâng cằm tôi lên, hôn môi tôi một cái, sau đó mới ra ngoài.
Tôi nghe tiếng cửa đóng xong, trong phòng yên tĩnh lại. Tôi từ từ nhúng chìm cơ thể, đắm mình trong dòng nước nóng, sự ấm áp thoải mái làm cho người ta thoải mái.
Tôi nghiêng đầu, có thể nhìn thấy khuôn mặt tôi trong nước, đôi mắt tôi còn hồng hồng, chắc vừa nãy anh ấy cũng nhìn thấy.
Hồng Kông là một hòn đảo nhỏ, trong dòng chảy lịch sử đã từng oanh liệt phân chia với Trung Quốc. Tuy là cùng một nước, nhưng mà đối với người Trung Quốc mà nói, vượt qua biển rộng, đặt chân tới nơi này, đi tới đi lui, tôi vẫn có cảm giác không tốt.
Mà ấn tượng của tôi đối với Macao, rất thiển cận, chính là đánh bạc.
Phạm Đông Ly dường như rất quen thuộc Macao, ngày thứ hai đưa tôi đi dạo, cũng sẽ giảng giải cho tôi về một số thứ.
Ba khu vực đảo của Macao, cộng tới không tới cây số, ở Châu Giang hình thành thế chân vạc.
Đi dạo ở phố phường lớn ở Macao, theo xếp hạng của phương Đông, qua nghị sự đình Bắc Hành, ~diễn đàn lê quý đôn~chính là Đường Hoa Hồng. Phạm Đông Ly thấy tôi có hứng thú, nên dắt tôi đến con đường nổi tiếng này.
''Em mệt sao?" Anh ấy kéo tôi ngồi xuống cái ghế dài.
Ánh mắt tôi nhìn tới sắc màu tươi mới trên đường, màu sắc tươi trẻ, mới mẻ, tôi tựa đầu vào vai Phạm Đông Ly, nhìn vào vườn hoa trước mặt.
Khách trên đường cũng không nhiều, ngồi im lặng như vậy một hồi, tôi mở miệng gọi tên anh ấy: '' Phạm Đông Ly.''
''Sao vậy?''
"Cha mẹ em ly hôn rồi." Tôi thản nhiên nói.
Anh ấy không nói gì, chỉ kéo tay tôi, đặt vào lòng bàn tay anh ấy.
"Tình cảm của ba mẹ em vẫn không tốt, lúc em còn nhỏ thường suy nghĩ về một chuyện, thầy giáo nói: "Các em đều là kết tinh tình yêu của cha mẹ, trong nhà, có ba, có mẹ, có con, mới là gia đình. Nhưng em không thấy tình yêu đó, bộ dạng của ba mẹ em, là yêu sao? Còn cái gọi là nhà, trong nhà vĩnh viễn chỉ có mình mẹ và em, vậy không phải nó là một ngôi nhà không đầy đủ sao?" Tôi từ từ nói bên tai anh ấy: ''Ba em đi làm ăn thường không ở nhà, lúc tết, khi em đang ngồi ăn cơm với mẹ, em hỏi: ''Ba con đâu rồi?" Bà nói: ''Cẩn à, ba con ở bên ngoài có rất nhiều nhà, không phải chỉ có nhà mình đâu.'' Lúc đó, em rất sợ, tại sao ba em lại có nhiều nhà? Nếu theo lời của thầy giáo, như vậy không phải trong một căn nhà khác của ba, cũng có một người mẹ, cũng có một đứa con gái ư?... .....Em không biết tại sao mẹ em mỗi ngày đều nấu phần cơm của ba người, dù rõ ràng ba em sẽ không ăn. Em nhớ mỗi lần mẹ em nghe ba sẽ về ăn cơm, bà sẽ nấu rất nhiều món, nhưng ba đi họp thường không giữ lời hứa, em phải nhìn mẹ vừa khóc vừa vứt hết thức ăn đi, sau đó gọi điện thoại cho ba, nói ông đừng bao giờ về nhà nữa, nhưng lần tới bà lại nấu vô số món ăn nữa. Mẹ em nói coi như nấu ăn ngon, mà không có người ăn, không giữ chân được người ta, thì nấu ngon hơn nữa có ích gì.......Sau khi lớn lên, em cũng không thường về nhà, bởi vì căn nhà đó luôn u ám, lạnh lùng, im lặng, không có ba, mẹ cũng không thích nói chuyện với em.... ....''
Mắt tôi dần dần mờ đi bởi nước mắt, tôi cảm thấy Phạm Đông Ly đang nhẹ nhàng hôn trán tôi, hôn mắt tôi.
Tôi lại tiếp tục nói: "Bọn họ thường cãi nhau, đôi lúc còn có thể đánh nhau, em thường ngồi ở chân cầu thang nhìn họ, cũng không nói gì. Lúc mẹ em gây gổ có lúc sẽ nói: "Nếu không phải vì tiểu Cẩn, tôi đã sớm ly dị với ông rồi!" Ba em cũng nói: "Nếu không phải vì con, bà nghĩ tôi sẽ đồng ý cưới bà sao?"... .....Như vậy em, có phải là gánh nặng của họ hay không? Nếu như không có em trên đời, có phải mọi chuyện sẽ thay đổi? Em đúng là không phải, không nên đến với thế giới này......."
Tôi nói rất lâu, sau đó mệt rồi, nằm trên ngực Phạm Đông Ly.
Anh ấy vuốt tóc tôi, từng phát từng phát, vuốt ve an ủi tôi, giống như đối xử với con nít: "Nhớ kĩ, em rất đặc biệt, bởi vì anh yêu em, mà anh không bao giờ nhìn lầm người.''
"Ai nói?"
Anh ấy cười nhéo mũi tôi: "Thượng Đế.''
''Trong kinh thánh, em chưa bao giờ đọc được những dòng này.'' Tôi cong khóe miệng.
"Vậy, anh nói lại lần nữa......" Anh ấy vuốt ve gương mặt tôi, nhìn vào mắt tôi, nói từng lời từng chữ: ''Nhớ, em rất đặc biệt với anh.''
''Phạm Đông Ly.''
Anh ấy chau mày, cười.
"Cái người này mở miệng toàn nói lời ngon ngọt, những lời này, không biết em là người thứ mấy được nghe.''
Anh ấy cười ha ha: "Được, để anh tính.''
Tôi vỗ vỗ cánh tay của anh ấy, sau đó kéo anh ấy, cuối cùng nhìn vào tượng thánh nói: ''Đi thôi."
Mấy ngày nay, chúng tôi đi dạo rất nhiều nơi, đi du lịch như du khách, trước đỉnh đồi, thư viện Hà Đông, tám đền thờ ở đại học năm , miếu Thánh Mẫu......''
Chỗ cuối cùng là miếu thánh mẫu, mặc dù mẹ tôi là tín đồ cơ đốc giáo, mưa dầm thấm đất, nhưng tôi không phải vì đức tin của gia đình, liền tự nhiên cho mình là tín đồ cơ đốc giáo. Chỉ là đối với Thượng Đế, đối với Thần linh, rất kính sợ.
Miếu Thánh Mẫu luôn mở cửa, các điện thờ, đều đan xen hợp lí, nhìn sông dựa núi.
Chùa cổ luôn luôn có hương khói quanh quẩn, nhìn từ xa, như là có dòng sương trắng dọc lối vào miếu, luôn có cảm giác thanh tịnh, không thuộc về cuộc đời trần tục này.
Tay tôi chắp trước ngực, lạy một cái.
Tối về khách sạn, Phạm Đông Ly đi tắm, tôi nhận được điện thoại của dì.
Dì hỏi tôi có biết nhà mình đang xảy ra chuyện gì không, tôi ừ một tiếng. Giọng của dì mang theo oán giận~diễn đàn lê quý đôn~: "Tại sao con không khuyên họ, đều lớn tuổi rồi, còn làm chuyện như vậy." Tôi không trả lời, chỉ hỏi một câu: "Bọn họ bây giờ thế nào?" Dì thở dài một hơi rồi nói: "Cũng không phải chuyện lớn gì, dù ba con có cho mẹ con căn nhà đang ở bây giờ, nhưng mẹ con bướng bỉnh, chỉ về nhà cũ ở.''
Căn nhà đang ở bây giờ, là chung cư mới xây, cũng chính là chỗ đầu tư địa ốc của người đàn bà kia, ba tôi cũng coi như có cổ phần trong đó, năm ngoái mới chuyển nhà. Phòng cũ trước kia, thật ra thì cũng không cũ quá, cha mẹ cũng không bán, chỉ là nhà cũ có một số đồ không mang đi được, nên vẫn để ở nhà cũ.
Sau đó dì tôi lại lục tục kể một số chuyện, thật ra thì lúc tới Macao, tôi đã nhận được hai cuộc điện thoại, của mẹ tôi và ba tôi gọi.
Giọng mẹ tôi ở trong điện thoại, nghe rất bình tĩnh, bà nói bà đã làm thủ tục ly hôn với ba tôi, bây giờ cô muốn đi giáo đường vùng khách học bổ túc âm nhạc.
Giọng của ba tôi, hơi mệt mỏi, ông ấy cũng không nói gì, chỉ là muốn tôi đi học vui vẻ, lúc rãnh rỗi thì về nhà, cũng đi thăm mẹ tôi nhiều hơn.... ...
Tôi không biết mẹ tôi làm sao có thể thuyết phục cho ba tôi đồng ý ly dị, nhưng tôi cũng không hỏi nguyên nhân.
Lúc Phạm Đông Ly tắm xong, tôi vẫn còn đứng ngẩn người bên cửa sổ.
Anh ấy ôm tôi từ phía sau......tôi nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể dựa vào người anh ấy.
"Tối nay đi ngủ sớm một chút, ngày mai đi máy bay sớm.'' Anh ấy thân thiết sờ vào tóc tôi, sau đó kéo tôi xuống giường.
Tôi gật đầu, mấy ngày nay thật là mệt, trong đầu xuất hiện rất nhiều thứ.
Anh ấy tắt đèn, tôi tự động chui vào ngực anh ấy làm tổ, ôm hông anh ấy, sẽ ngủ say rất nhanh.
Sáng sớm ngày thứ hai, chúng tôi thu xếp đồ xong xuôi, trả phòng. Tôi còn hơi buồn ngủ, những chuyện này đều là Phạm Đông Ly làm, tôi đi theo anh ấy, híp mắt.
Sau khi an ổn ngồi trên tàu, cả người tôi cũng chẳng còn chút sức nào.
Phạm Đông Ly hơi buồn cười, vỗ đầu tôi, sau đó đưa cho tôi một ly sữa đậu nành và mấy bịch bánh bao đậu.
Tôi lấy một bịch,sau đó đem mấy bịch dư để trên bàn, Phạm Đông Ly đã ăn sáng xong, đang nhâm nhi một ly instant coffee, anh ấy có thói quen mỗi sáng đều uống một ly cà phê, trước khi ra khỏi nhà, nói chung cũng có thể chấp nhận được.
Tôi nhìn anh ấy mở tờ báo ra xem, tôi liếc sang, là báo Macao, thật khác so với mấy tờ báo Đại Lục thường thấy. Mùi mực in lẫn vào mùi thơm của buổi sớm mai, tôi bỗng cảm thấy không đói lắm.