Nghỉ hè về nhà, thân phận chính thức của tôi đã trở thành vị hôn thê của Phạm Đông Ly. Thật ra chúng tôi đã nói trước với nhau rồi: quyết định trước, tục lệ hôn lễ của người Mãn rất phiền phức và hơi kì quái.
Cũng không làm gì nhiều, chỉ mời người lớn hai nhà ăn chung bữa cơm, sau đó đặt sinh lễ, những thứ sính lễ này cũng là cho chúng tôi dùng thôi. Mẹ tôi cũng không đòi hỏi nhiều, chỉ nói một số thứ. Sau khi bà biết Phạm Đông Ly đã mua nhà và đang sữa chữa, thì càng hài lòng với anh ấy hơn.
Hai tháng hè này, bà đều qua nhà họ Phạm chơi, thỉnh thoảng còn đi trông coi nhà mới giúp chúng tôi, yêu cầu một số thứ với anh Đổng. Giống như cửa nhà phải ng mu đỏ, vì phong tục của Trung Quốc là 'khai môn hồng', còn cửa phòng thì dùng màu đen.
Nhìn công nhân sơn sửa trước mặt mình, bà còn có thể kiểm tra xem trần nhà có phải một góc độ không, cầm cây thước ước lượng mặt tường có phẳng hay không, hay chỗ lồi chỗ lõm.
Ngày càng thấy bà cười nhiều hơn, tâm trạng cũng bình thản hơn trước. Bà còn biết kéo tôi đi dạo phố mua quần áo, thậm chí còn muốn uốn tóc, ngày càng trẻ ra.
Người lớn của nhà họ Phạm vẫn đối xử với tôi rất tốt, chỉ là khi đính hôn, thì tôi đã trở thành con dâu của nhà họ Phạm, nên họ thật sự đối đãi với tôi như người trong nhà, hơi khác hơn trước kia một chút thôi.
Nhà mới lắp đặt thiết bị, chờ sơn tường, lắp đường dây điện xong, để nhà ở thoáng mát hơn, chúng tôi chuẩn bị chuyển về đây sống.
Trước khi kết thúc học kì tôi đã trả căn phòng ở trên thành phố.Bây giờ đối với chuyện tôi sống chung với Phạm Đông Ly, ba mẹ tôi đã không còn ý kiến gì nữa.
Nhưng mẹ vẫn nhắc nhở tôi: bây giờ còn đang đi học, phải chú ý một chút.
Thật ra mẹ tôi cũng không cần lo lắng, vì ở phương diện này Phạm Đông Ly luôn tuân thủ các biện pháp an toàn.
Sách kế toán sơ cấp tôi đã xem kĩ rồi, tháng mười sẽ đăng kí, sau đó tháng năm năm sau sẽ bắt đầu thi, còn dư thời gian cho tôi củng cố kiến thức.
Trình độ đánh đàn cổ của tôi đã lên cấp , cô giáo đã lén nói với tôi, nói tôi không cần đến câu lạc bộ học nữa.
Lúc rãnh rồi có thể tới tìm cô ấy, cô ấy cho tôi mượn đàn, có thể tiết kiệm một phần chi phí rất lớn.
Mặc dù đàn cổ có tác dụng tĩnh tâm, nhưng tôi thỉnh thoảng tôi cũng sẽ tìm nghe các ca khúc cổ điển được yêu thích, nhờ giáo viên giúp tôi đánh, sau đó tự mình đàn lại, Phạm Đông Ly cũng rất thích nghe.
Chức anh ấy cao lên, nhưng giáo trình lại được giảm bớt, buổi chiều cũng không cần dạy nữa, chỉ thỉnh thoảng dạy trên lớp.
Có lúc tôi tan học sớm, anh ấy vẫn còn giảng bài, tôi sẽ lén đi từ cửa sau vào lớp, im lặng ngồi ở cuối lớp.
Anh ấy dạy tiếng nước ngoài, hình thức chỉ chênh lệch nước ngoài, trong một tiết hầu như ai cũng đã từng bị gọi, hoặc mấy đối thoại với nhau, hoặc nói về một chủ đề nào đó, nội dung rất gần với bài thi.
Một phần học sinh của anh ấy cũng biết tôi nên lúc tan học, tôi đứng chờ Phạm Đông Ly ở cửa, dù bọn họ tấp nập ra ngoài, cũng sẽ gật đầu chào hỏi tôi.
Sau khi nghỉ học, bình thường tôi đều phải đợi một lúc lâu, vì mỗi lần ra ngoài anh ấy đều sẽ bị vây quanh bởi một toán nữ sinh ríu ra ríu rít, tìm anh ấy hỏi một số thứ.
"Thầy Phạm, bây giờ thầy có rảnh không ạ?" Tôi nhìn anh ấy, cố ý giả giọng nữ sinh vừa nãy.
"Thời gian tiếp theo của thầy đều thuộc về vị bạn học này." Anh ấy làm lễ của một thân sĩ với tôi.
Tôi nhìn anh ấy, sau đó buồn cười ôm anh ấy, nhỏ giọng nói: "Anh chỉ được cái dẻo mồm."
Anh ấy không để ý, cầm túi của tôi, rồi tự nhiên kéo tay tôi.
Năm ba đại học giáo trình rất trống, rãnh rỗi không có chuyện gì làm, tôi liền đăng kí đi học yoga ở một câu lạc bộ ở thành phố.
Lịch học là một tuần hai buổi, mỗi buổi một tiếng.
Lần đầu tiên, là Phạm Đông Ly đưa tôi đi cùng, anh ấy không nói gì, chỉ hỏi rất nhiều chuyện về câu lạc bộ này, còn tôi thì cười thầm trong lòng, anh ấy sợ chỗ đó là lầu xanh sao?
Mặc dù tôi gầy, nhưng xương rất cứng, cũng không đủ kiên nhẫn.
Đi học buổi đầu, mỗi lần về, đều rất đau lưng, nằm trên sofa không nhúc nhích nổi.
Phải nhờ Phạm Đông Ly giúp tôi xoa bóp, nhiều lần, riết rồi kĩ thuật xoa bóp của anh ấy ngày càng tốt lên.
Chỉ là anh ấy không đồng ý chuyện tôi đi tập yoga không ăn cơm tối, nên mỗi lần về, anh ấy đều làm đồ ăn khuya cho tôi.
Tôi trách anh ấy rằng tôi sẽ mập ra mất, anh ấy lại nói: mềm mại, như vậy ôm mới thoải mái.
Chuyện ngoài ý muốn, là tôi gặp Đồng Minh Chiêu ở câu lạc bộ này.
Chỉ gặp thoáng qua, tôi vốn định giả vờ không biết, nhưng anh ta đã gọi tôi lại.
Tôi lịch sự nói chuyện xong rồi, liền muốn đi. Vốn là người bận rộn, nên nói chuyện với nhau rất nhanh.
Anh ta nói câu lạc bộ này là do bạn anh ta mở, hình như đây cũng không phải là do.
Tôi cũng không tự cho là qua lâu như vậy, anh ta vẫn sẽ có tình cảm tốt với mình, cũng đã đi hai hướng khác nhau rồi.
Một người đi bên trái, một người đi bên phải.
Bên ngoài có cơn mưa nhỏ, tối nay Phạm Đông Ly lại phải đi dự tiệc, bên ngoài cũng không có xe kéo, hay taxi gì cả.
Đội nón lên, đợi một hồi, thì một chiếc xe dừng trước mặt tôi.
"Để anh đưa em về, chẳng lẽ lúc này em còn muốn từ chối anh." Anh ta nói giỡn: "Anh cũng đâu phải người xấu.'"
Người nói mình không phải người xấu, thường là người rất xấu.
"Đợi lát nữa sẽ có người đến đón em, cảm ơn.'' Tôi nhã nhặn từ chối.
Đồng Minh Chiêu, là tiêu chuẩn của phái nữ, cũng được coi như hạng A. Tính cách anh ta rất hướng ngoại, linh hoạt, và khá hỗn hợp.
Kiếp trước, đó cũng là một trong những nguyên nhân tôi chọn anh ta, chính là vì tính cách đó có thể hỗ trợ cho tôi trong giao tiếp, có thể giao chuyện ngoại giao cho anh ta được.
"Bạn trai em sao?" Anh ta nhíu mày.
Cùng một động tác, nhưng hai người khác nhau làm, cũng sẽ cho cảm giác khác nhau.
Quen Phạm Đông Ly đã lâu, nên khi nhìn thấy đàn ông, tôi đều lấy anh ấy làm tiêu chuẩn để so sánh.
Thường thường người khác so sánh sẽ thấy, Phạm Đông Ly tốt hơn.
Không hay không biết, tôi toàn thấy ưu điểm của anh ấy thôi.
"Không phải, là chồng em." Tôi nhẹ nhàng nói.
Sau cái gật đầu của Đồng Minh Chiêu, tôi cảm giác rõ ràng rằng vẻ mặt anh ta đagn xệ xuống.
Đồng Minh Chiêu không phải phải là người không biết điều, bị tôi ba lần bốn lượt từ chối như thế, anh ta không thể không biết được.
Tôi suy nghĩ: một, Đồng Minh Chiêu hiểu lầm tôi đang lạt mềm buộc chặt, khích anh ta. Hai, anh ta cho rằng tôi chảnh. Ba, anh ta cảm thấy tôi không biết điều.
Như vậy, bây giờ, dù anh ta suy nghĩ gì đều tốt cả.
Tôi đã tỏ rõ thái độ, tôi là hoa đã có chủ, anh làm ơn tránh xa tôi ra.
Ngồi trong sảnh lớn một hồi, đi ra ngoài thì trời đã bớt mưa, chỉ còn mưa bụi, bị mưa dính trúng, cũng không cảm thấy lạnh.
Đi tới nửa đường, thì tôi nhận được cuộc gọi của Phạm Đông Ly.
Bên anh ấy cũng không ồn lắm, thỉnh thoảng chỉ nghe được một giọng tiếng Anh nhẹ nhàng.
"Em còn ở đó sao?"
"Em về rồi, đang trên đường về." Tôi cười, chợt nhớ tới những lời vừa rồi tôi nói với Đồng Minh Chiêu.
Chồng, tôi hé miệng, rất đúng.
"Bên ngoài trời mưa, sao em không gọi điện cho anh?"
"Được rồi, thầy Phạm, giáo sự Phạm, em muốn đi bộ trong mưa, cho nó lãng mạn, hài lòng chưa." Tôi khẽ làm nũng.
"Vậy người bạn nhỏ của anh, có người làm hộ hoa sứ giả cho em không?"
"Có....." Tôi kéo dài tiếng ra.
Giọng anh ấy chứa nụ cười, "Xem ra, anh có nguy cơ rồi."
Tôi quay đầu lại, híp híp mắt, sau đó mỉm cười.
Xe của Phạm Đông Ly đang từ từ chạy về phía tôi, đèn lóe lên mấy cái.
Tôi cong khóe miệng, người này.......
Lên xe, anh ấy nắm tay tôi, "Có lạnh không?"
Tôi lắc đầu, "Còn thoải mái lắm."
Anh ấy buồn cười vỗ vỗ đầu tôi, cởi áo khoác của tôi ra, sau đó đưa áo của anh ấy cho tôi.
Tôi xõa tóc ra, trong xe có lò sưởi, nên cơ thể tôi ấm lên nhanh chóng.
"Muốn anh tiếp tục lãng mạn với em, hay là về nhà đây?"
"Về nhà đi."
"Được, về nhà."
Năm nay không khí lạnh lẽo tràn lên lục địa rất sớm, nhiệt độ đợt đầu tiên hạ xuống khá thấp.
Mỗi ngày Phạm Đông Ly đều pha nước nóng, nước đường đỏ, trà lúa mạch, trà hoa cúc thay phiên mỗi ngày.
Thời gian này ngày nào tôi cũng mang bình giữ nhiệt lên lớp, lúc trước thì chân tay đều lạnh, bây giờ thì cả ngày chân tay đều ấm áp.
Phạm Đông Ly nói với tôi, tết nguyên đán, có một chuyến du lịch Phúc Kiến do học viện tổ chức.
Anh ấy hỏi tôi muốn đi không. Tôi suy nghĩ, cuối cùng vẫn không đồng ý, dù người ta nói có thể mang theo người thân, nhưng mấy người thầy giáo trong trường cũng không có gia đình.
Hơn nữa Phạm Đông Ly chỉ đi có ba ngày, tôi muốn về thăm ba mẹ một chuyến, ba tôi hình như bị cảm rất nặng.
Trong nhà mặc dù đã mời người làm thêm giờ, nhưng tôi vẫn muốn về nhà để cảm thấy an tâm hơn.
Thiết bị trong nhà đã được lắp đặt hoàn tất, vì anh Đổng làm hết sức mình, nên thời gian thi công đã được rút ngắn hơn phân nửa.
Nhà cửa đã ổn định hơn, có lúc tôi đi dạo phố trong trấn nhỏ, thấy thú vị thì sẽ mua chút đồ mang về.
Lục tục mấy tháng này, tôi đi mua nội thất với Phạm Đông Ly, rèm cửa sổ, bàn ghế, và ghế salon.
Phạm Đông Ly nhớ lúc trước, trần phòng ăn có một cái quạt trần nhỏ, rất đẹp.
Tôi thích nhất là cửa sổ chính ở phòng ngủ, ở dưới đất, tôi cũng không thích bắc thang.
Màn La Mã để mở một nửa, một cái bàn nhỏ, hai cái ghế, pha một ấm trà để nhâm nhi nữa, thì đúng là cực kì vừa lòng.
Bệnh cảm của ba tôi cũng không nghiêm trọng như tôi tưởng, nhà cửa cũng sạch sẽ, xem ra người làm thêm giờ cũng đã làm hết nhiệm vụ của mình.
Tôi ủi đồ ba mình lại lần nữa, rồi đem phơi.
Ở nhà hai ngày, suy nghĩ nhiều hơn, chiều nay chắc Phạm Đông Ly đã lên đường từ Phúc Kiến về trường rồi.
Ba tôi còn vội hơn, ông lấy cớ thuận đường, sau đó đi mua cho tôi một tờ vé xe về trường học, ước chừng tiết kiệm một lượng thời gian không nhỏ cho Phạm Đông Ly.
Tôi muốn chờ đến khi Phạm Đông Ly kết thúc ngày nghỉ tết về nhà, sau đó cùng nhau đi thành Bố Nghệ và quảng trường.
Salon phòng khách lần trước chúng tôi mua, đã được chuyển đến.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, tôi thấy trên điện thoại di động có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Là số lạ, tôi nhíu mày, nhưng vẫn gọi lại.
"Trần Cẩn, là em sao?"
"Đúng là tôi, anh là?" Giọng nói hơi quen tai.
"Anh là Lâm Sanh, Đông Ly gặp chuyện rồi."