Thẩm Bồi cũng không khách khí, đem túi vật liệu trong tay treo lên tay Khương Hòa Tông, cầm theo túi cá nhỏ đi trong ngõ, đi tới nơi có ánh đèn liền mượn ánh sáng giơ lên nhìn kỹ, cố gắng phân biệt ba con cá.
Khương Hòa Tông đúng là có thói quen an tĩnh, Thẩm Bồi nhiệt tình nói một hồi, Khương Hòa Tông cũng đúng lúc mà lịch sự đáp lại ngắn gọn, đi hết một con hẻm nhỏ, Khương Hòa Tông cũng đại khái biết tường tận nhà ăn tầng hai của Nhất Trung cửa nào bán nhiều đồ ăn hơn.
“Buổi sáng cậu kéo hành lý tới, là muốn dọn tới ký túc xá đúng không? Tôi cũng đang về ký túc, vừa vặn tiện đường. Hành lý của cậu chuyển tới ký túc xá chưa? Hay vẫn đang để ở lớp học?” Thẩm Bồi hỏi.
“Hành lý vẫn còn để ở lớp học, lát nữa phải đi lấy về.”
“Vậy được! Tiện đường! Cùng đi nhé!” Thẩm Bồi cười ha hả buộc túi lại đưa cho Khương Hòa Tông, sau đó thuận tay đem vật liệu bỏ vào giỏ xe phía trước: “Đi thôi.”
Khương Hòa Tông nhìn chiếc xe đạp bên cạnh Thẩm Bồi, theo bản năng muốn cự tuyệt, Thẩm Bồi như là đoán được ý của anh, mở miệng nói trước: “Cậu giúp tôi xách túi, tôi chở cậu về, như vậy là huề nhau được chưa? ”
Thẩm Bồi cười nhìn anh, đôi mắt đen nhánh được ánh đèn trong hẻm thắp sáng, ánh mắt sáng ngời mà ôn hòa.
“Được.” Khương Hòa Tông đáp.
Thẩm Bồi dừng xe ở nơi đỗ xe đạp trong trường học, hai người cùng nhau quay lại phòng học.
Mười một giờ đêm, cả tòa nhà dạy học đều tối đen như mực.
Thẩm Bồi sửa sang lại một chút tài liệu vừa mua về, nghiêng đầu nhìn hành lý Khương Hòa Tông đứng lẻ loi ở góc tường, hỏi: “Chỉ một cái hành lý này thôi sao? Có nặng lắm không?”
“Đúng, không nặng.” Khương Hòa Tông nói.
Thẩm Bồi gật đầu, xách mấy tấm ngăn nước và một bình keo thủy tinh lên, vừa đi về phía sau hành lang vừa nói: "Vậy cậu về trước đi! Tôi vây cái hồ nhỏ này lại rồi về.
Khương Hòa Tông: “Mười hai giờ ký túc xá khóa cửa.”
Thẩm Bổi khoát tay: “Yên tâm, vẫn kịp, tôi sẽ tạo hình, hôm nay dán keo, ngày mai là có thể khô, dẫn nước vào là chúng có một ngôi nhà mới rồi, đêm nay tạm thời ở trong túi bồi dưỡng tình cảm, các thành viên trong gia đình làm quen nhau một chút. ”
Khương Hòa Tông dừng một chút, xếp đồng phục học sinh vào trong vali rồi đứng dậy, xắn tay áo lên, tìm ra một bình keo thủy tinh khác trong đống dụng cụ chất đống lộn xộn trên bàn của Thẩm Bồi, đi theo ra cửa sau.
“À, sao cậu không quay lại thu dọn đồ đạc đi, bàn với ván giường đều phải lau, không thì không thể ngủ được, lăn lộn một hồi xong chắc sẽ rất muộn đấy.” Thẩm Bồi cẩn thận bóp bình keo thủy tinh, đầu cũng không ngẩng lên: “Tôi làm rất nhanh thôi, sẽ không có chuyện không vào được đâu.”
Khương Hòa Tông không nói chuyện, cầm hai tấm kính dày dính lại.
“Này bạn cùng bàn, có phải lần đó cậu vẫn đánh nhau đúng không? ” Thẩm Bồi không yên tĩnh được bao lâu đã lại tiếp tục mở miệng trò chuyện cùng Khương Hòa Tông.
Não Cá Vàng team
Khương Hòa Tông sửng sốt một hồi mới thấp giọng trả lời: “Đúng vậy.”
“Tôi cũng đánh đ.ấ.m chẳng ra sao, vẫn nên đi tìm chủ tiệm cá cảm ơn một câu, nếu không nhờ ông ấy chuyện này thật đúng là không dễ giải quyết.” Thẩm Bồi thổi một hơi lên tấm kính vừa mới dính: “Tôi quyết định lần tới quay lại mua cá sẽ đến nhà của ông ấy.”
Khương Hòa Tông “ừm” một tiếng, nhận lấy tấm kính dày trong tay Thẩm Bồi, gắn chặt nó với tấm kính mà bản thân đã dính trước đó, bôi thêm một lớp keo rồi đặt vào góc vườn hoa, thuận tay gia cố thêm một chút.
“Đại công cáo thành!” Thẩm Bồi vỗ vỗ tay, tiện tay thu dọn dụng cụ, ôm trở về phòng học.
Đang lúc cậu muốn ném tất cả vào trong túi, bỏ vào trong hộp dụng cụ dưới gầm bàn thi đấu, Khương Hòa Tông đột nhiên ngăn cậu lại--anh không nhanh không chậm đưa tay sắp xếp gọn gàng các loại dụng cụ, những thứ vô dụng ném hết vào túi rác, sắp xếp xong mới bỏ vào hộp dụng cụ.
Hai người rửa tay xong cùng nhau trở về ký túc xá, Thẩm Bồi xách theo ba con cá, Khương Hòa Tông kéo rương hành lý.
Bọn họ kẹt lại ở điểm đóng cửa, chạy như bay vào ký túc xá dưới ánh mắt thúc giục của dì quản lý.
“Cậu ở phòng nào?” Thẩm Bồi hỏi.
“111.”
“Trùng hợp quá! Hai chúng ta thế mà lại ở chung phòng ký túc xá. Hai người còn lại là Dương Hi và Sài Xuyên. Tôi và Dương Hi có liên kết mã số sinh viên, còn Sài Xuyên lúc sắp xếp ký túc xá thì hệ thống xảy ra vấn đề nên bỏ sót cậu ta, sau đó cậu ta đi phòng giáo vụ phản ánh, bên kia cho cậu ta tùy tiện chọn một phòng có giường trống để ở, sau đó bọn tôi liền ở cùng một chỗ.” Đầu ngón tay của Thẩm Bồi không ngừng chọc vào túi nhựa chứa đầy nước giống như kẻ bị chứng tăng động không thể ngừng lại, “Vậy thì cậu sẽ ngủ ở giường đối diện giường tôi, hai chúng ta ngủ đầu kề sát đầu như thế này, cậu có thói quen ngủ sớm hay muộn thế?”
Khương Hòa Tông: “Sao cũng được.”
Khương Hòa Tông trời sinh không thiếu ngủ, không cần biết ngủ nhiều hay ít, lúc cần tỉnh thì luôn luôn rất tỉnh táo. Nếu như bài tập nặng quá anh sẵn sàng thức thâu đêm để hoàn thành nó, ngủ sớm hay muộn cũng không ảnh hưởng gì tới anh.
“Tôi có thói quen thức đêm, nhưng cậu yên tâm, chuyển động của tôi đều rất nhẹ, gần như là bất động, sẽ không làm phiền đến cậu, tôi có rèm cửa sổ có thể che khuất ánh sáng, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến cậu.”
“Không sao, chất lượng giấc ngủ của tôi rất tốt.”
Thẩm Bồi thở dài: “haiz, chính tôi mới là không tốt, mỗi ngày đều ngủ không đủ.”
Nói xong, cậu xoay người gõ cửa.
“Mật mã mật mã!” Âm thanh rầu rĩ phát ra từ sau cánh cửa.
Thẩm Bồi đỡ trán nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền: “Mở cửa! Không mở thì ngày mai đừng hòng được thay đổi thực đơn nữa.”
Khương Hòa Tông đúng là có thói quen an tĩnh, Thẩm Bồi nhiệt tình nói một hồi, Khương Hòa Tông cũng đúng lúc mà lịch sự đáp lại ngắn gọn, đi hết một con hẻm nhỏ, Khương Hòa Tông cũng đại khái biết tường tận nhà ăn tầng hai của Nhất Trung cửa nào bán nhiều đồ ăn hơn.
“Buổi sáng cậu kéo hành lý tới, là muốn dọn tới ký túc xá đúng không? Tôi cũng đang về ký túc, vừa vặn tiện đường. Hành lý của cậu chuyển tới ký túc xá chưa? Hay vẫn đang để ở lớp học?” Thẩm Bồi hỏi.
“Hành lý vẫn còn để ở lớp học, lát nữa phải đi lấy về.”
“Vậy được! Tiện đường! Cùng đi nhé!” Thẩm Bồi cười ha hả buộc túi lại đưa cho Khương Hòa Tông, sau đó thuận tay đem vật liệu bỏ vào giỏ xe phía trước: “Đi thôi.”
Khương Hòa Tông nhìn chiếc xe đạp bên cạnh Thẩm Bồi, theo bản năng muốn cự tuyệt, Thẩm Bồi như là đoán được ý của anh, mở miệng nói trước: “Cậu giúp tôi xách túi, tôi chở cậu về, như vậy là huề nhau được chưa? ”
Thẩm Bồi cười nhìn anh, đôi mắt đen nhánh được ánh đèn trong hẻm thắp sáng, ánh mắt sáng ngời mà ôn hòa.
“Được.” Khương Hòa Tông đáp.
Thẩm Bồi dừng xe ở nơi đỗ xe đạp trong trường học, hai người cùng nhau quay lại phòng học.
Mười một giờ đêm, cả tòa nhà dạy học đều tối đen như mực.
Thẩm Bồi sửa sang lại một chút tài liệu vừa mua về, nghiêng đầu nhìn hành lý Khương Hòa Tông đứng lẻ loi ở góc tường, hỏi: “Chỉ một cái hành lý này thôi sao? Có nặng lắm không?”
“Đúng, không nặng.” Khương Hòa Tông nói.
Thẩm Bồi gật đầu, xách mấy tấm ngăn nước và một bình keo thủy tinh lên, vừa đi về phía sau hành lang vừa nói: "Vậy cậu về trước đi! Tôi vây cái hồ nhỏ này lại rồi về.
Khương Hòa Tông: “Mười hai giờ ký túc xá khóa cửa.”
Thẩm Bổi khoát tay: “Yên tâm, vẫn kịp, tôi sẽ tạo hình, hôm nay dán keo, ngày mai là có thể khô, dẫn nước vào là chúng có một ngôi nhà mới rồi, đêm nay tạm thời ở trong túi bồi dưỡng tình cảm, các thành viên trong gia đình làm quen nhau một chút. ”
Khương Hòa Tông dừng một chút, xếp đồng phục học sinh vào trong vali rồi đứng dậy, xắn tay áo lên, tìm ra một bình keo thủy tinh khác trong đống dụng cụ chất đống lộn xộn trên bàn của Thẩm Bồi, đi theo ra cửa sau.
“À, sao cậu không quay lại thu dọn đồ đạc đi, bàn với ván giường đều phải lau, không thì không thể ngủ được, lăn lộn một hồi xong chắc sẽ rất muộn đấy.” Thẩm Bồi cẩn thận bóp bình keo thủy tinh, đầu cũng không ngẩng lên: “Tôi làm rất nhanh thôi, sẽ không có chuyện không vào được đâu.”
Khương Hòa Tông không nói chuyện, cầm hai tấm kính dày dính lại.
“Này bạn cùng bàn, có phải lần đó cậu vẫn đánh nhau đúng không? ” Thẩm Bồi không yên tĩnh được bao lâu đã lại tiếp tục mở miệng trò chuyện cùng Khương Hòa Tông.
Não Cá Vàng team
Khương Hòa Tông sửng sốt một hồi mới thấp giọng trả lời: “Đúng vậy.”
“Tôi cũng đánh đ.ấ.m chẳng ra sao, vẫn nên đi tìm chủ tiệm cá cảm ơn một câu, nếu không nhờ ông ấy chuyện này thật đúng là không dễ giải quyết.” Thẩm Bồi thổi một hơi lên tấm kính vừa mới dính: “Tôi quyết định lần tới quay lại mua cá sẽ đến nhà của ông ấy.”
Khương Hòa Tông “ừm” một tiếng, nhận lấy tấm kính dày trong tay Thẩm Bồi, gắn chặt nó với tấm kính mà bản thân đã dính trước đó, bôi thêm một lớp keo rồi đặt vào góc vườn hoa, thuận tay gia cố thêm một chút.
“Đại công cáo thành!” Thẩm Bồi vỗ vỗ tay, tiện tay thu dọn dụng cụ, ôm trở về phòng học.
Đang lúc cậu muốn ném tất cả vào trong túi, bỏ vào trong hộp dụng cụ dưới gầm bàn thi đấu, Khương Hòa Tông đột nhiên ngăn cậu lại--anh không nhanh không chậm đưa tay sắp xếp gọn gàng các loại dụng cụ, những thứ vô dụng ném hết vào túi rác, sắp xếp xong mới bỏ vào hộp dụng cụ.
Hai người rửa tay xong cùng nhau trở về ký túc xá, Thẩm Bồi xách theo ba con cá, Khương Hòa Tông kéo rương hành lý.
Bọn họ kẹt lại ở điểm đóng cửa, chạy như bay vào ký túc xá dưới ánh mắt thúc giục của dì quản lý.
“Cậu ở phòng nào?” Thẩm Bồi hỏi.
“111.”
“Trùng hợp quá! Hai chúng ta thế mà lại ở chung phòng ký túc xá. Hai người còn lại là Dương Hi và Sài Xuyên. Tôi và Dương Hi có liên kết mã số sinh viên, còn Sài Xuyên lúc sắp xếp ký túc xá thì hệ thống xảy ra vấn đề nên bỏ sót cậu ta, sau đó cậu ta đi phòng giáo vụ phản ánh, bên kia cho cậu ta tùy tiện chọn một phòng có giường trống để ở, sau đó bọn tôi liền ở cùng một chỗ.” Đầu ngón tay của Thẩm Bồi không ngừng chọc vào túi nhựa chứa đầy nước giống như kẻ bị chứng tăng động không thể ngừng lại, “Vậy thì cậu sẽ ngủ ở giường đối diện giường tôi, hai chúng ta ngủ đầu kề sát đầu như thế này, cậu có thói quen ngủ sớm hay muộn thế?”
Khương Hòa Tông: “Sao cũng được.”
Khương Hòa Tông trời sinh không thiếu ngủ, không cần biết ngủ nhiều hay ít, lúc cần tỉnh thì luôn luôn rất tỉnh táo. Nếu như bài tập nặng quá anh sẵn sàng thức thâu đêm để hoàn thành nó, ngủ sớm hay muộn cũng không ảnh hưởng gì tới anh.
“Tôi có thói quen thức đêm, nhưng cậu yên tâm, chuyển động của tôi đều rất nhẹ, gần như là bất động, sẽ không làm phiền đến cậu, tôi có rèm cửa sổ có thể che khuất ánh sáng, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến cậu.”
“Không sao, chất lượng giấc ngủ của tôi rất tốt.”
Thẩm Bồi thở dài: “haiz, chính tôi mới là không tốt, mỗi ngày đều ngủ không đủ.”
Nói xong, cậu xoay người gõ cửa.
“Mật mã mật mã!” Âm thanh rầu rĩ phát ra từ sau cánh cửa.
Thẩm Bồi đỡ trán nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền: “Mở cửa! Không mở thì ngày mai đừng hòng được thay đổi thực đơn nữa.”