Thẩm Bồi loay hoay một buổi sáng, cuối cùng cũng làm xong hồ nhỏ, ba con cá nhỏ màu đen bên trong không lo lắng mà bơi qua bơi lại, Thẩm Bồi đưa tay rải một nắm thức ăn cho cá như cho hành vào trong rồi lại duỗi tay gẩy mấy cục đá dùng để trang trí xuống, thấy đủ rồi mới chậm rì rì cầm cái xẻng nhỏ lên làm cỏ.
Một tay nhổ một tay xúc, vô cùng lưu loát. Mặt trời xuất hiện trên đỉnh núi, toả ra không ít sức nóng, lưng Thẩm Bồi không qua bao lâu đã đổ mồ hôi, cởi áo khoác đồng phục tiện tay nhét vào bên cạnh, miệng khẽ ngâm nga giai điệu, nhìn qua rất thoải mái.
Dương Hi cầm hai cái bánh quẩy, một gói xôi gà cùng một ly sữa đậu ra ngoài, nhìn thấy Thẩm Bồi đang vui vẻ làm cỏ, nhanh chóng đuổi Thẩm Bồi đi rửa tay rồi quay lại ăn, còn bản thân thì cầm cái xẻng đào.
Thẩm Bồi đứng ở đằng xa, vừa uống sữa đậu nành vừa chỉ đạo nên đào chỗ nào, nhanh chóng xử xong một cái bánh quẩy.
“Chút nữa học toán, cậu cố gắng đừng ngủ, sửa lại bài thi ngày hôm qua.” Dương Hi vừa nhổ cỏ vừa nhắc nhở.
Thẩm Bối mờ ám cười hai tiếng, vui vẻ cười nói: “Hehe, không ngờ được đúng không? Tớ đã làm xong bài thi kia rồi, còn làm nhiều cách giải, nhớ hết tất cả rồi.”
Dương Hi: “Cậu đang nói mớ gì vậy?”
Thẩm Bồi ra vẻ thần bí đẩy cái kính vô hình ở mũi lên: “Ai bảo tớ có một người bạn cùng bàn rất tốt làm gì?”
Não Cá Vàng team
Dương Hi chưa kịp khinh bỉ đã thấy Khương Hoà Tông đi ra từ sau cửa.
Thẩm Bồi tự nhiên kéo tay anh, đưa cho anh xôi gà: “Này! Xôi gà! Ăn cực ngon, là món ngon số hai trong căng tin của chúng ta đó. Gạo nếp thơm dẻo nhưng không ngán, thịt gà thơm mềm, mùi thơm vạn dặm.”
Không đợi Khương Hoà Tông mở miệng, Thẩm Bồi tiếp tục nói: “Tôi không biết cậu có thích ăn ngọt không, nếu cậu thích ăn ngọt thì có để cho thêm chút mật lên trên, hương vị đó, chẹp chẹp…”
Dương Hi nhìn là hiểu, cậu có tấm lòng hào phóng, đối với ai cũng nhiệt tình, có xu hướng thích chịu ngược. Đối với kiểu người lịch sự, xa cách lạnh lùng như vậy, cậu lại càng muốn tiếp cận như thể không hít khí lạnh là không thoải mái.
Khương Hoà Tông, người này lạnh nhạt, xa cách, sau khi buổi học bắt đầu, Thẩm Bồi nói đủ thứ chuyện với anh. Cả ngày giống như hòa thượng ngồi thiền không buồn không vui nhưng vẫn lịch sự đúng chừng mặc, “không cần”, “cảm ơn”, “không sao”, “phiền phức”, “mời” những từ ngữ lịch sự này như thể treo trên miệng, thình lình sẽ phát ra một câu làm người ta không nhịn được cũng trở lên khách khí theo.
Khi Dương Hi đang tính toán chuyện tránh đi thế nào trong trường hợp Thẩm Bồi bị từ chối cho đỡ xấu hổ còn có thể thuận thế lấy đi xôi gà thì Khương Hoà Tông lại “Ừm” một tiếng rồi nhận xôi gà, chậm rãi bóc lá sen bọc ở bên ngoài ra.
Dương Hi trợn mắt, há hốc mồm.
Khương Hoà Tông chú ý tới ánh mắt dại ra của cậu ta, suy nghĩ một chút rồi chân thành hỏi: “Cậu ăn sáng chưa?”
Thẩm Bồi đưa tay vỗ vỗ mặt cho Dương Hi tỉnh lại, tay còn chưa kịp hạ xuống, Dương Hi tự nhiên ợ một tiếng.
Thẩm Bồi nhìn đôi tay đang dừng lại của Khương Hoà Tông rồi lại nhìn Dương Hi đang xấu hổ, không nhịn được cười thành tiếng.
Khương Hoà Tông bóc xong xôi gà, vô cùng tao nhã ăn từng miếng.
Dương Hi tựa hồ như thể nhìn thấy một ý cười dịu dàng trong ánh mắt lạnh như băng, cậu ta dùng sức dụi mắt, cảm thấy bản thân vẫn còn chưa tỉnh tảo.
Khương Hoà Tông ăn uống rất nhã nhặn, thậm chí còn có cảm giác lễ nghi nhưng tốc độ không tính là chậm rãi, chuông vào học vang lên là đã ăn xong rồi, đống lá sen cũng được ném vào thùng rác.
Dương Hi ôm lấy cổ Thẩm Bồi, Thẩm Bồi đang rảo bước bước vào phòng học lại phải thu chân về, nghi hoặc nhìn cậu ta.
Dương Hi hạ giọng: “Không phải chứ? Đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người vậy? Sao Khương Hoà Tông không từ chối cậu nữa? Tối qua tớ hỏi cậu ấy ăn nho không, hỏi tới 3 lần, cậu ấy đều từ chối. Sau đó hỏi ăn bánh quy không, cậu ấy cũng từ chối.”
Thẩm Bồi cười tủm tỉm ghé sát tai Dương Hi: “Muốn biết à?”
Dương Hi gật đầu.
“Cho tớ 50.”
“Cút.”
Thẩm Bồi chạy về chỗ ngồi, lục tung ngăn bàn một lúc lâu cũng không tìm thấy bài thi của mình, nhíu mày vừa tự hỏi sao lại thế này vừa bấm ngón tay, nhìn vô cùng hoảng loạn.
Khương Hoà Tông liếc mắt nhìn cậu.
Thẩm Bồi bấm ngón tay xong không chút do dự sờ chồng sách trên bàn, thuận tay rút bài thi ra khỏi đống đề.
Khương Hoà Tông hơi kinh ngạc giật mình, từ trước đến nay anh không tin những thứ như tâm linh huyền học, Cạnh Tiên cũng sẽ không để học sinh say đắm những thứ bàng môn tà đạo này. Ở trường học bên cạnh rất thịnh hành bài Tarot, ban lãnh đạo trường vì sợ thứ đó xuất hiện bên trong trường mà thậm chí còn huy động nhân lực viết một bản kiến nghị cho hiệu trưởng trường bên cạnh bảo ông ấy nghiêm túc quản lý tránh cho lòng người d.a.o động.
Nhưng anh không ngờ Thẩm Bồi có thể xem bói.
“Bạn cùng bàn, cho cậu.” Không biết Thẩm Bồi móc ra từ đâu một bịch khăn ướt, để dưới cùng lá cây Đông Phương cậu lấy ra từ trong hộp đồ ăn vặt.
Khương Hoà Tông trầm mặc một lúc, giống như là đang kiếm chế nói ra câu đơn theo thói quen, cúi đầu nói cảm ơn rồi dùng khăn ướt lau qua ngón tay hơi dinh dính của mình, sau đó uống một hớp trà trong bình.
Thẩm Bồi như người không xương nằm xuống bàn, nghiêng đầu nhìn anh.
Thầy Từ đã bắt đầu sửa đề, Thẩm Bồi cũng ngáp một cái.
Cuối cùng Khương Hoà Tông không có cách nào bỏ qua ánh mắt kia, anh nghiêng đầu, đang định nói “nghe sửa bài đi” thì lại bị nghẹn trong cổ họng… Thẩm Bồi đang ngủ, tay trái để lên tờ giấy nháp, vị trí ngón tay chỉ đúng vào dòng được khoanh tròn: “Mười một giờ năm mươi gặp lại, bạn cùng bàn.”
Khương Hoà Tông nhìn một lúc mới thu lại ánh mắt, rút từ trong hộp bút tờ giấy hôm qua Thẩm Bổi đưa cho anh, bên trong chẳng chịt những điều khoản. Trong tờ giấy được liệt kê rõ ràng một đống tên kiến thức địa lý, bên trái mỗi phần còn có một ô vuông nhỏ được vẽ gọn gàng, phía trên hai chữ “Giấy nợ” được phóng đại và tô đậm, bên dưới có mấy dòng nhỏ: “Trả công lao giảng bài cho công bằng đi. Tập bản đồ của cậu, tôi rất muốn có nhưng lại như cơm trộn, cảm giác như đang chiếm hời từ cậu. Chúng ta trao đổi đi, như cậu đã kiên trì! (Không đồng ý thì mai tôi hỏi lại lần nữa) (Đồng ý thì mai ăn xôi gà).”
Một tay nhổ một tay xúc, vô cùng lưu loát. Mặt trời xuất hiện trên đỉnh núi, toả ra không ít sức nóng, lưng Thẩm Bồi không qua bao lâu đã đổ mồ hôi, cởi áo khoác đồng phục tiện tay nhét vào bên cạnh, miệng khẽ ngâm nga giai điệu, nhìn qua rất thoải mái.
Dương Hi cầm hai cái bánh quẩy, một gói xôi gà cùng một ly sữa đậu ra ngoài, nhìn thấy Thẩm Bồi đang vui vẻ làm cỏ, nhanh chóng đuổi Thẩm Bồi đi rửa tay rồi quay lại ăn, còn bản thân thì cầm cái xẻng đào.
Thẩm Bồi đứng ở đằng xa, vừa uống sữa đậu nành vừa chỉ đạo nên đào chỗ nào, nhanh chóng xử xong một cái bánh quẩy.
“Chút nữa học toán, cậu cố gắng đừng ngủ, sửa lại bài thi ngày hôm qua.” Dương Hi vừa nhổ cỏ vừa nhắc nhở.
Thẩm Bối mờ ám cười hai tiếng, vui vẻ cười nói: “Hehe, không ngờ được đúng không? Tớ đã làm xong bài thi kia rồi, còn làm nhiều cách giải, nhớ hết tất cả rồi.”
Dương Hi: “Cậu đang nói mớ gì vậy?”
Thẩm Bồi ra vẻ thần bí đẩy cái kính vô hình ở mũi lên: “Ai bảo tớ có một người bạn cùng bàn rất tốt làm gì?”
Não Cá Vàng team
Dương Hi chưa kịp khinh bỉ đã thấy Khương Hoà Tông đi ra từ sau cửa.
Thẩm Bồi tự nhiên kéo tay anh, đưa cho anh xôi gà: “Này! Xôi gà! Ăn cực ngon, là món ngon số hai trong căng tin của chúng ta đó. Gạo nếp thơm dẻo nhưng không ngán, thịt gà thơm mềm, mùi thơm vạn dặm.”
Không đợi Khương Hoà Tông mở miệng, Thẩm Bồi tiếp tục nói: “Tôi không biết cậu có thích ăn ngọt không, nếu cậu thích ăn ngọt thì có để cho thêm chút mật lên trên, hương vị đó, chẹp chẹp…”
Dương Hi nhìn là hiểu, cậu có tấm lòng hào phóng, đối với ai cũng nhiệt tình, có xu hướng thích chịu ngược. Đối với kiểu người lịch sự, xa cách lạnh lùng như vậy, cậu lại càng muốn tiếp cận như thể không hít khí lạnh là không thoải mái.
Khương Hoà Tông, người này lạnh nhạt, xa cách, sau khi buổi học bắt đầu, Thẩm Bồi nói đủ thứ chuyện với anh. Cả ngày giống như hòa thượng ngồi thiền không buồn không vui nhưng vẫn lịch sự đúng chừng mặc, “không cần”, “cảm ơn”, “không sao”, “phiền phức”, “mời” những từ ngữ lịch sự này như thể treo trên miệng, thình lình sẽ phát ra một câu làm người ta không nhịn được cũng trở lên khách khí theo.
Khi Dương Hi đang tính toán chuyện tránh đi thế nào trong trường hợp Thẩm Bồi bị từ chối cho đỡ xấu hổ còn có thể thuận thế lấy đi xôi gà thì Khương Hoà Tông lại “Ừm” một tiếng rồi nhận xôi gà, chậm rãi bóc lá sen bọc ở bên ngoài ra.
Dương Hi trợn mắt, há hốc mồm.
Khương Hoà Tông chú ý tới ánh mắt dại ra của cậu ta, suy nghĩ một chút rồi chân thành hỏi: “Cậu ăn sáng chưa?”
Thẩm Bồi đưa tay vỗ vỗ mặt cho Dương Hi tỉnh lại, tay còn chưa kịp hạ xuống, Dương Hi tự nhiên ợ một tiếng.
Thẩm Bồi nhìn đôi tay đang dừng lại của Khương Hoà Tông rồi lại nhìn Dương Hi đang xấu hổ, không nhịn được cười thành tiếng.
Khương Hoà Tông bóc xong xôi gà, vô cùng tao nhã ăn từng miếng.
Dương Hi tựa hồ như thể nhìn thấy một ý cười dịu dàng trong ánh mắt lạnh như băng, cậu ta dùng sức dụi mắt, cảm thấy bản thân vẫn còn chưa tỉnh tảo.
Khương Hoà Tông ăn uống rất nhã nhặn, thậm chí còn có cảm giác lễ nghi nhưng tốc độ không tính là chậm rãi, chuông vào học vang lên là đã ăn xong rồi, đống lá sen cũng được ném vào thùng rác.
Dương Hi ôm lấy cổ Thẩm Bồi, Thẩm Bồi đang rảo bước bước vào phòng học lại phải thu chân về, nghi hoặc nhìn cậu ta.
Dương Hi hạ giọng: “Không phải chứ? Đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người vậy? Sao Khương Hoà Tông không từ chối cậu nữa? Tối qua tớ hỏi cậu ấy ăn nho không, hỏi tới 3 lần, cậu ấy đều từ chối. Sau đó hỏi ăn bánh quy không, cậu ấy cũng từ chối.”
Thẩm Bồi cười tủm tỉm ghé sát tai Dương Hi: “Muốn biết à?”
Dương Hi gật đầu.
“Cho tớ 50.”
“Cút.”
Thẩm Bồi chạy về chỗ ngồi, lục tung ngăn bàn một lúc lâu cũng không tìm thấy bài thi của mình, nhíu mày vừa tự hỏi sao lại thế này vừa bấm ngón tay, nhìn vô cùng hoảng loạn.
Khương Hoà Tông liếc mắt nhìn cậu.
Thẩm Bồi bấm ngón tay xong không chút do dự sờ chồng sách trên bàn, thuận tay rút bài thi ra khỏi đống đề.
Khương Hoà Tông hơi kinh ngạc giật mình, từ trước đến nay anh không tin những thứ như tâm linh huyền học, Cạnh Tiên cũng sẽ không để học sinh say đắm những thứ bàng môn tà đạo này. Ở trường học bên cạnh rất thịnh hành bài Tarot, ban lãnh đạo trường vì sợ thứ đó xuất hiện bên trong trường mà thậm chí còn huy động nhân lực viết một bản kiến nghị cho hiệu trưởng trường bên cạnh bảo ông ấy nghiêm túc quản lý tránh cho lòng người d.a.o động.
Nhưng anh không ngờ Thẩm Bồi có thể xem bói.
“Bạn cùng bàn, cho cậu.” Không biết Thẩm Bồi móc ra từ đâu một bịch khăn ướt, để dưới cùng lá cây Đông Phương cậu lấy ra từ trong hộp đồ ăn vặt.
Khương Hoà Tông trầm mặc một lúc, giống như là đang kiếm chế nói ra câu đơn theo thói quen, cúi đầu nói cảm ơn rồi dùng khăn ướt lau qua ngón tay hơi dinh dính của mình, sau đó uống một hớp trà trong bình.
Thẩm Bồi như người không xương nằm xuống bàn, nghiêng đầu nhìn anh.
Thầy Từ đã bắt đầu sửa đề, Thẩm Bồi cũng ngáp một cái.
Cuối cùng Khương Hoà Tông không có cách nào bỏ qua ánh mắt kia, anh nghiêng đầu, đang định nói “nghe sửa bài đi” thì lại bị nghẹn trong cổ họng… Thẩm Bồi đang ngủ, tay trái để lên tờ giấy nháp, vị trí ngón tay chỉ đúng vào dòng được khoanh tròn: “Mười một giờ năm mươi gặp lại, bạn cùng bàn.”
Khương Hoà Tông nhìn một lúc mới thu lại ánh mắt, rút từ trong hộp bút tờ giấy hôm qua Thẩm Bổi đưa cho anh, bên trong chẳng chịt những điều khoản. Trong tờ giấy được liệt kê rõ ràng một đống tên kiến thức địa lý, bên trái mỗi phần còn có một ô vuông nhỏ được vẽ gọn gàng, phía trên hai chữ “Giấy nợ” được phóng đại và tô đậm, bên dưới có mấy dòng nhỏ: “Trả công lao giảng bài cho công bằng đi. Tập bản đồ của cậu, tôi rất muốn có nhưng lại như cơm trộn, cảm giác như đang chiếm hời từ cậu. Chúng ta trao đổi đi, như cậu đã kiên trì! (Không đồng ý thì mai tôi hỏi lại lần nữa) (Đồng ý thì mai ăn xôi gà).”