Thật ra Khương Hoà Tông không quan tâm việc giá trị đều hay không, chỉ là có thói quen không muốn mắc nợ người khác cái gì, sống một cuộc sống minh bạch rõ ràng, điều này làm anh cảm thấy mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát. Ý tốt và tình cảm đều phải tìm kiếm sự hồi đáp, nói ra cũng được, mập mờ cũng được, anh cũng lười phân biệt, vẫn trong sạch là tốt rồi.
Thẩm Bồi… Khương Hoà Tông theo bản năng cảm thấy cậu là một người kiên trì, kiên trì với tất cả mọi chuyện từ học tập, kiên trì niềm nở, kiên trì đi ngủ.
Dù sao cũng chỉ có chín tệ, với tốc độ của Thẩm Bồi, chắc chỉ chưa đến hai ngày là có thể hoàn trả, Khương Hoà Tông quyết định thuận theo cậu.
Thầy Từ chú ý đến Thẩm Bồi đang ngủ say, giọng nói chậm dần, nói nhỏ: “Thẩm Bồi, em cảm thấy thế nào?”
Não Cá Vàng team
Thẩm Bồi vẫn ngủ say, không động đậy.
Dương Hi nháy mắt ra hiệu với Khương Hoà Tông, dùng sắc mặt không tiếng động gào thét “Cậu mau gọi cậu ấy dậy đi! Đồ ngốc, kêu cậu ấy đừng ngủ nữa, thầy giáo đang gọi cậu ấy kìa!”
Nhưng Khương Hoà Tông luôn luôn đa nhiệm nay lại biến mất, đờ đẫn một lúc lâu cũng không cảm nhận được tầm mắt nóng rực của mọi người, cắn chặt môi cố gắng chịu đựng đau đớn từ bụng truyền đến.
Chịu đựng đến mức bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng trắng bệch.
Anh đỡ trán, dùng bàn tay che mắt lại, khó chịu nhắm mắt lại, nắm chặt cái bút trong tay hơn.
Trần Tư Vũ chịu trách nhiệm xoay người lại gõ gõ cái bàn Thẩm Bồi, Thẩm Bồi mới từ từ tỉnh lại.
Thầy Từ không tức giận, thần sắc nghiêm nghị cười nói: “Tối hôm qua đi ăn trộm sao? Bây giờ tỉnh táo chưa? Gọi bạn cùng bàn đang thất thần của em theo, hai đứa cùng đứng dậy cho tỉnh táo đi, gọi các em đứng lên chủ yếu là để các em tập trung. Phần đầu toán học quả thật rất dễ buồn ngủ, mọi người có thể tự làm việc của mình, thi thoảng có thể nghe một chút, hôm nay bỏ qua phần giảng bài vì suy nghĩ cho tinh thần của cả lớp không được tốt, chữa phần đơn giản trước, tiết ba nói tiếp đến phần khó.”
Thẩm Bồi đứng lên, trịnh trọng nói một câu xin lỗi, thuận tay kéo bạn cùng bàn như đang đi vào cõi thần tiên của anh trở lại, không ngờ tay Khương Hoà Tông siết chặt lại.
Cậu cúi đầu nhìn thấy Khương Hoà Tông đau đến cau mày, lông mi ướt đẫm, lập tức cao giọng gọi: “Thầy ơi! Hình như Khương Hoà Tông bị ốm ạ, em sẽ đưa cậu ấy đến phòng y tế nha.”
Thầy Từ nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch như tượng vừa được sơn của Khương Hoà Tông, đi xuống quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Sao lại ốm rồi?”
“Đau bao tử thôi ạ, không sao đâu, em nhịn một chút là ổn rồi.” Khương Hoà Tông thấp giọng nói.
Thầy Từ nhanh chóng quyết định: “Thẩm Bồi, em dẫn bạn xuống phòng y tế đi, nhịn cái gì mà nhịn chứ, nếu không muốn đau đến c.h.ế.t thì đi nhanh đi.”
Thẩm Bồi đỡ Khương Hoà Tông đứng dậy, cấm lấy áo đồng phục trên ghế rồi đi ra ngoài.
Khương Hoà Tông không có sức trả lời, cả đoạn đường Thẩm Bồi nói mãi không ngừng, tự lẩm bẩm một mình. Động tác đỡ Khương Hoà Tông vô cùng cẩn thận, sợ thả lỏng một chút sẽ làm anh ngã huỵch nhưng cũng lại sợ quá gần Khương Hoà Tông sẽ khó chịu, hai luồng suy nghĩ trái ngược nhau. Tới phòng y tế của trường học Thẩm Bồi thấy nhẹ nhõm hơn cả bệnh nhân.
Giáo viên y tế nói Khương Hoà Tông bị đau bao tử là bệnh cũ ăn uống không có quy luật, buổi sáng hôm nay còn ăn xôi gà không tốt cho niêm màng dạ dày nên mới nghiêm trọng hơn.
Thẩm Bồi càng thêm áy náy, muốn ghi lại tất cả đơn thuốc và cách chữa bệnh giáo viên y tế nói nhưng sờ tới sờ lui không tìm được cái gì khác, vì thế đành phải cẩn thận viết vào tờ cuối cùng cuốn mỹ thực của mình.
Khương Hoà Tông uống một ít thuốc đã cảm thấy đỡ hơn, nhìn thấy Thẩm Bồi vừa lặp đi lặp lại những điều quan trọng vừa ghi nhớ vào trong cuốn vở. Không hiểu sao lại nhớ tới hồi còn nhỏ trước kia, khi mẹ bị bệnh cha cũng nghe theo lời dặn dò của bác sĩ, cầm sổ ghi chép công tác giáo viên ghi chép lại.
Khi Thẩm Bồi dừng bút, thì Khương Hòa Tông đã nhắm mắt lại, liên tục đi vào nơi bụi bặm trong tim anh, một cảm giác đau đớn xuyên qua tim anh.
“Xin lỗi, tôi không biết cậu bị đau bao tử.” Thẩm Bồi áy náy đi đến bên cạnh Khương Hoà Tông, thấy anh không nói gì thì sợ anh còn cảm thấy khó chịu, lập tức chạy đi rót một cốc nước ấm cho anh.
“Nếu không thì xin nghỉ đi, nghỉ một buổi trưa, tôi sẽ giúp xin phép giúp cậu, sau đó đưa cậu về nhà.”
Khương Hoà Tông nói không cần.
Thẩm Bồi cẩn thận chạm vào vai anh, nhỏ giọng nói xin lỗi.
Cuối cùng Khương Hoà Tông cũng ngước lên nhìn cậu, tay vẫn để trên bụng: “Đau bao tử tôi đã bị từ trước, là do ăn uống không rõ ràng mà bị, không liên quan gì đến cậu. Tôi cũng không nói gì cho cậu, xôi gà cũng là do tôi muốn ăn, cậu không làm gì cả, không cần xin lỗi.”
Thẩm Bồi… Khương Hoà Tông theo bản năng cảm thấy cậu là một người kiên trì, kiên trì với tất cả mọi chuyện từ học tập, kiên trì niềm nở, kiên trì đi ngủ.
Dù sao cũng chỉ có chín tệ, với tốc độ của Thẩm Bồi, chắc chỉ chưa đến hai ngày là có thể hoàn trả, Khương Hoà Tông quyết định thuận theo cậu.
Thầy Từ chú ý đến Thẩm Bồi đang ngủ say, giọng nói chậm dần, nói nhỏ: “Thẩm Bồi, em cảm thấy thế nào?”
Não Cá Vàng team
Thẩm Bồi vẫn ngủ say, không động đậy.
Dương Hi nháy mắt ra hiệu với Khương Hoà Tông, dùng sắc mặt không tiếng động gào thét “Cậu mau gọi cậu ấy dậy đi! Đồ ngốc, kêu cậu ấy đừng ngủ nữa, thầy giáo đang gọi cậu ấy kìa!”
Nhưng Khương Hoà Tông luôn luôn đa nhiệm nay lại biến mất, đờ đẫn một lúc lâu cũng không cảm nhận được tầm mắt nóng rực của mọi người, cắn chặt môi cố gắng chịu đựng đau đớn từ bụng truyền đến.
Chịu đựng đến mức bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng trắng bệch.
Anh đỡ trán, dùng bàn tay che mắt lại, khó chịu nhắm mắt lại, nắm chặt cái bút trong tay hơn.
Trần Tư Vũ chịu trách nhiệm xoay người lại gõ gõ cái bàn Thẩm Bồi, Thẩm Bồi mới từ từ tỉnh lại.
Thầy Từ không tức giận, thần sắc nghiêm nghị cười nói: “Tối hôm qua đi ăn trộm sao? Bây giờ tỉnh táo chưa? Gọi bạn cùng bàn đang thất thần của em theo, hai đứa cùng đứng dậy cho tỉnh táo đi, gọi các em đứng lên chủ yếu là để các em tập trung. Phần đầu toán học quả thật rất dễ buồn ngủ, mọi người có thể tự làm việc của mình, thi thoảng có thể nghe một chút, hôm nay bỏ qua phần giảng bài vì suy nghĩ cho tinh thần của cả lớp không được tốt, chữa phần đơn giản trước, tiết ba nói tiếp đến phần khó.”
Thẩm Bồi đứng lên, trịnh trọng nói một câu xin lỗi, thuận tay kéo bạn cùng bàn như đang đi vào cõi thần tiên của anh trở lại, không ngờ tay Khương Hoà Tông siết chặt lại.
Cậu cúi đầu nhìn thấy Khương Hoà Tông đau đến cau mày, lông mi ướt đẫm, lập tức cao giọng gọi: “Thầy ơi! Hình như Khương Hoà Tông bị ốm ạ, em sẽ đưa cậu ấy đến phòng y tế nha.”
Thầy Từ nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch như tượng vừa được sơn của Khương Hoà Tông, đi xuống quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Sao lại ốm rồi?”
“Đau bao tử thôi ạ, không sao đâu, em nhịn một chút là ổn rồi.” Khương Hoà Tông thấp giọng nói.
Thầy Từ nhanh chóng quyết định: “Thẩm Bồi, em dẫn bạn xuống phòng y tế đi, nhịn cái gì mà nhịn chứ, nếu không muốn đau đến c.h.ế.t thì đi nhanh đi.”
Thẩm Bồi đỡ Khương Hoà Tông đứng dậy, cấm lấy áo đồng phục trên ghế rồi đi ra ngoài.
Khương Hoà Tông không có sức trả lời, cả đoạn đường Thẩm Bồi nói mãi không ngừng, tự lẩm bẩm một mình. Động tác đỡ Khương Hoà Tông vô cùng cẩn thận, sợ thả lỏng một chút sẽ làm anh ngã huỵch nhưng cũng lại sợ quá gần Khương Hoà Tông sẽ khó chịu, hai luồng suy nghĩ trái ngược nhau. Tới phòng y tế của trường học Thẩm Bồi thấy nhẹ nhõm hơn cả bệnh nhân.
Giáo viên y tế nói Khương Hoà Tông bị đau bao tử là bệnh cũ ăn uống không có quy luật, buổi sáng hôm nay còn ăn xôi gà không tốt cho niêm màng dạ dày nên mới nghiêm trọng hơn.
Thẩm Bồi càng thêm áy náy, muốn ghi lại tất cả đơn thuốc và cách chữa bệnh giáo viên y tế nói nhưng sờ tới sờ lui không tìm được cái gì khác, vì thế đành phải cẩn thận viết vào tờ cuối cùng cuốn mỹ thực của mình.
Khương Hoà Tông uống một ít thuốc đã cảm thấy đỡ hơn, nhìn thấy Thẩm Bồi vừa lặp đi lặp lại những điều quan trọng vừa ghi nhớ vào trong cuốn vở. Không hiểu sao lại nhớ tới hồi còn nhỏ trước kia, khi mẹ bị bệnh cha cũng nghe theo lời dặn dò của bác sĩ, cầm sổ ghi chép công tác giáo viên ghi chép lại.
Khi Thẩm Bồi dừng bút, thì Khương Hòa Tông đã nhắm mắt lại, liên tục đi vào nơi bụi bặm trong tim anh, một cảm giác đau đớn xuyên qua tim anh.
“Xin lỗi, tôi không biết cậu bị đau bao tử.” Thẩm Bồi áy náy đi đến bên cạnh Khương Hoà Tông, thấy anh không nói gì thì sợ anh còn cảm thấy khó chịu, lập tức chạy đi rót một cốc nước ấm cho anh.
“Nếu không thì xin nghỉ đi, nghỉ một buổi trưa, tôi sẽ giúp xin phép giúp cậu, sau đó đưa cậu về nhà.”
Khương Hoà Tông nói không cần.
Thẩm Bồi cẩn thận chạm vào vai anh, nhỏ giọng nói xin lỗi.
Cuối cùng Khương Hoà Tông cũng ngước lên nhìn cậu, tay vẫn để trên bụng: “Đau bao tử tôi đã bị từ trước, là do ăn uống không rõ ràng mà bị, không liên quan gì đến cậu. Tôi cũng không nói gì cho cậu, xôi gà cũng là do tôi muốn ăn, cậu không làm gì cả, không cần xin lỗi.”