Bệnh đi chậm như tơ quay, ba con cá đen nhỏ đều béo thêm một vòng, Thẩm Bồi khi nói chuyện còn mang giọng mũi.
Ban ngày vốn đã không thể tỉnh táo, hơn nữa còn ốm liên tục, việc học của Thẩm Bồi đã bị thụt lùi rất nhiều, hơn nữa dạo này cậu còn phải bận sắp xếp công việc tuyển người cho câu lạc bộ, đầu óc choáng váng một lúc.
Tới gần cuối tháng sẽ có bài kiểm tra tháng ngay, lúc này Thẩm Bồi mới vỗ đầu nhớ ra mình phải đuổi theo kịp tiến độ, ban ngày bắt đầu uống cà phê.
Khi mùi cà phê đang lan tỏa, Thẩm Bồi bắt đầu thấy choáng khi nhìn trang đầy chữ tiếng Anh.
Tiết đọc sáng nay thầy Triệu chủ nhiệm tới đứng lớp, cầm bình giữ nhiệt của thầy đi trong lớp, cứ một lát là lại đi ra ngoài hít thở không khí mới, nhìn tấm biển cắm bên cạnh ao nhỏ viết “Hôm nay đã cho ăn”, cảm thán một câu tốt lắm, rồi chậm rãi đi vào tìm Thẩm Bồi.
Chỉ thấy Thẩm Bồi vừa đọc hai từ đã nhấp một ngụm cà phê, đọc thêm hai từ nữa thì mí mắt bên trên và bên dưới dưới lại bắt đầu không muốn xa nhau, vì thế thầy đi đến bên cạnh vỗ vai cậu.
Cơn buồn ngủ của Thẩm Bồi tan đi hơn một nửa, nhìn thầy Triệu.
“Hay em thử đọc thành tiếng xem? Đọc thành tiếng thì sẽ không buồn ngủ, không được nữa thì đứng lên đọc, như vậy cũng không dễ bị mệt.”
Thẩm Bồi gật đầu ôm sách đứng lên, nhỏ giọng đọc vài câu.
Thầy Triệu vừa đi xa, cậu ngay lập tức không chịu nổi, trong lòng nhắc mãi phải đánh giá 1 sao cho thương hiệu cà phê đen này rồi bắt đầu mơ màng, đong đưa nghiêng ngả, cảm giác mất trọng lực lúc ẩn lúc hiện, mỗi lần tim bị thắt lại thì Thẩm Bồi cảm thấy khó chịu đến mức bắt đầu bốc khói.
Vì thế mà cậu chấp nhận số phận ngồi xuống, úp sách giáo khoa rồi nằm sấp xuống ngủ.
Khương Hòa Tông nhìn cậu loay hoay như vậy được một lúc thì anh đẩy mạnh cái cốc mà cậu đặt ở cạnh bàn lùi vào một chút, tiếp tục cúi đầu xuống làm bài.
Nói đến mới thấy lạ, từ sau buổi tối hôm bị sốt, sự nhiệt tình của Thẩm Bồi đối với Khương Hòa Tông dường như cùng hạ xuống theo nhiệt độ cơ thể vậy.
Thật ra cũng không xem như là xa cách lạnh nhạt, mượn bút, mời ăn đồ ăn vặt, thỉnh thoảng còn hỏi Khương Hòa Tông có cần cậu mang cơm cho anh không, nhưng mà dù thế nào cũng chưa bao giờ hỏi có muốn cùng ăn cơm không.
Nhưng cứ có chỗ nào đó hơi khác.
Ban đầu Khương Hòa Tông còn cân nhắc một chút xem rốt cuộc là có vấn đề gì, sau đó lại nghĩ tới ân huệ về bản đồ địa lý kia của mình thật ra đã được đền đáp bằng từng vụn giấy nên cũng lập tức không cân nhắc nữa.
Anh nghĩ là từng việc này trong lòng Thẩm Bồi khéo còn nhớ rõ hơn anh.
Mũi Thẩm Bồi vẫn còn bị tắc, lúc ngủ rất khó chịu, thỉnh thoảng muốn nghiêng người, lúc này quay mặt sang nghiêng về phía Khương Hòa Tông. Nhưng đối diện với chồng sách cao mà Thẩm Bồi thuận tay đặt ở bên cạnh bàn thì cậu chỉ có thể nhìn thấy cái mũi và cái miệng bị cánh tay che mất.
Ngủ nghiêng thật ra dễ khiến mặt bị lệch, nhưng theo cách chia ra ngủ hai bên mặt này của Thẩm Bồi, có lẽ ngủ đến mấy trăm năm sau mặt vẫn còn có thể cân đối.
Khương Hòa Tông thu lại ánh mắt, vươn tay đóng cửa sổ lại, trong lúc cử động không cẩn thận chạm vào hộp đồ ăn vặt ở giữa hai người, phát hiện ra không biết từ khi nào đã hết rồi, Thẩm Bồi cũng không mua thêm đồ cho vào.
Mấy ngày nay Sài Xuyên và Dương Hi cũng không hay đến tìm Thẩm Bồi, một người chuẩn bị cho cuộc thi gần đây, một người thì hình như có mâu thuẫn với lớp trưởng ngồi ở bàn trên, vì thế không ai phát hiện ra hộp đồ ăn vặt đã trống rỗng.
Khương Hòa Tông bỗng nhiên nhớ tới chiếc chìa khóa bị cậu trả lại.
Nhưng chỉ nghĩ tới một lúc, sau đó lại bắt đầu giải đề.
Tuy bị một nửa cánh tay che mất, góc mắt của Khương Hòa Tông cũng nhìn thấy Thẩm Bồi không còn mở mắt nữa rồi, cậu sờ soạng phía trước phía sau muốn tìm cái gì đó, đập lên cánh tay phải của anh mấy lần vẫn không thấy.
Thẩm Bồi khịt mũi, lười tìm tiếp, chậm rãi thu tay lại, chưa thu tay lại hết đã tiếp tục bất tỉnh không còn cử động nữa.
Ngón trỏ để lên cổ tay phải của Khương Hòa Tông, nhẹ đến mức không có cảm giác gì.
Tay trái của Khương Hòa Tông đẩy một hộp khăn giấy đến tầm tay của cậu, tay phải không cử động, không buông bút xuống, cũng không tiếp tục viết, yên lặng từ tính bằng bút thành tính nhẩm.
Khương Hòa Tông không muốn đánh thức Thẩm Bồi.
Do đặt xuống quá nhẹ nên ngón tay thu lại từ lúc nào Khương Hòa Tông cũng không biết. Khi anh giải đề xong lấy lại tinh thần thì tiết học buổi sáng đã tan rồi.
Khương Hòa Tông xoay cổ tay, lấy một tờ giấy nháp ra bắt đầu vẽ sơ đồ tư duy. Phần địa lý tự nhiên này anh đã hiểu được kha khá rồi, phương pháp học tập địa lý nhân văn và địa lý tự nhiên khác hẳn nhau, nó thiên về sự phát tán và hình thức tư duy ngang bằng hơn, học sẽ nhẹ nhàng hơn địa lý tự nhiên, nhưng các điểm kiến thức khá rời rạc, thỉnh thoảng cũng đúng thật là phải sửa lại mẫu câu trả lời một chút.
Khương Hòa Tông nhìn chồng sách mà Thẩm Bồi chất ở trên bàn kia, cái ở bên trên cùng là sách bản đồ anh đưa cho cậu, thấy thẻ kẹp sách còn đang kẹp ở phần đằng trước, chắc cũng không lật xem.
Phía dưới sách bản đồ là cuốn mà hôm đó Sài Xuyên cho cậu, thẻ kẹp sách kẹp ở mặt gần sau cùng, như là đã đọc rất nhiều.
Khương Hòa Tông không nhìn nữa, đặt sơ đồ chưa vẽ được vài nét sang bên cạnh, lấy quyển vở mới có dòng kẻ ra, viết bốn chữ to “Địa lý nhân văn” lên trang bìa trong.
“Chào bạn học, có thể gọi Thẩm Bồi giúp tớ được không?” Cửa sổ bị mở ra một cách cẩn thận, gió lạnh chầm chậm vọt vào. Có một bạn học sinh nữ đang đứng ở cửa sổ, Khương Hòa Tông nhận ra cô ấy, khoảng thời gian này cô ấy thường xuyên đến tìm Thẩm Bồi, kết nối với cậu về việc tuyển thành viên mới cho câu lạc bộ.
Khương Hòa Tông gật đầu, vỗ Thẩm Bồi như đã quen.
“Hả?” Có lẽ là vì mới tỉnh nên giọng mũi của Thẩm Bồi rất nặng.
Não Cá Vàng team
“Tìm cậu.” Khương Hòa Tông nói.
Thẩm Bồi chậm rãi đứng dậy, vừa dụi mắt vừa đi ra ngoài.
Lý Giai Di và Thẩm Bồi đều ở hội học sinh, việc chuẩn bị cho đại chiến hàng trăm câu lạc bộ tuyển người mùa thu rất tốn công sức, cho dù là việc phân chia địa điểm, đăng kí xét duyệt hay là tổ chức trật tự đều phải tuân theo, gần hết một tháng mới xem như là đã chuẩn bị xong xuôi.
Lúc này Lý Giai Di đến tìm Thẩm Bồi để kết nối ít tài liệu cuối cùng, nhân tiện lôi kéo cậu —— đồng thời cô ấy cũng là trưởng câu lạc bộ Tiếng Anh, cô ấy rất hy vọng Thẩm Bồi gia nhập vào câu lạc bộ Tiếng Anh.
“Không đùa, cậu mà gia nhập vào câu lạc bộ Tiếng Anh của chúng tớ, tớ chắc chắn cậu sẽ thích tiếng Anh.” Lý Giai Di cười tủm tỉm nói.
Thẩm Bồi dựa vào tường, cười kiểu lười biếng: “Đừng giày vò tôi, thành tích tiếng Anh của tôi cũng không phải là cậu không biết, đội sổ, hơn nữa tôi đã là người câm tiếng Anh rồi, không thích nói tiếng Anh, phát âm rất tệ, không đi kéo chân sau mọi người đâu, đến lúc đó tập thể phải giúp đỡ, làm mất thời gian của mọi người.”
Ban ngày vốn đã không thể tỉnh táo, hơn nữa còn ốm liên tục, việc học của Thẩm Bồi đã bị thụt lùi rất nhiều, hơn nữa dạo này cậu còn phải bận sắp xếp công việc tuyển người cho câu lạc bộ, đầu óc choáng váng một lúc.
Tới gần cuối tháng sẽ có bài kiểm tra tháng ngay, lúc này Thẩm Bồi mới vỗ đầu nhớ ra mình phải đuổi theo kịp tiến độ, ban ngày bắt đầu uống cà phê.
Khi mùi cà phê đang lan tỏa, Thẩm Bồi bắt đầu thấy choáng khi nhìn trang đầy chữ tiếng Anh.
Tiết đọc sáng nay thầy Triệu chủ nhiệm tới đứng lớp, cầm bình giữ nhiệt của thầy đi trong lớp, cứ một lát là lại đi ra ngoài hít thở không khí mới, nhìn tấm biển cắm bên cạnh ao nhỏ viết “Hôm nay đã cho ăn”, cảm thán một câu tốt lắm, rồi chậm rãi đi vào tìm Thẩm Bồi.
Chỉ thấy Thẩm Bồi vừa đọc hai từ đã nhấp một ngụm cà phê, đọc thêm hai từ nữa thì mí mắt bên trên và bên dưới dưới lại bắt đầu không muốn xa nhau, vì thế thầy đi đến bên cạnh vỗ vai cậu.
Cơn buồn ngủ của Thẩm Bồi tan đi hơn một nửa, nhìn thầy Triệu.
“Hay em thử đọc thành tiếng xem? Đọc thành tiếng thì sẽ không buồn ngủ, không được nữa thì đứng lên đọc, như vậy cũng không dễ bị mệt.”
Thẩm Bồi gật đầu ôm sách đứng lên, nhỏ giọng đọc vài câu.
Thầy Triệu vừa đi xa, cậu ngay lập tức không chịu nổi, trong lòng nhắc mãi phải đánh giá 1 sao cho thương hiệu cà phê đen này rồi bắt đầu mơ màng, đong đưa nghiêng ngả, cảm giác mất trọng lực lúc ẩn lúc hiện, mỗi lần tim bị thắt lại thì Thẩm Bồi cảm thấy khó chịu đến mức bắt đầu bốc khói.
Vì thế mà cậu chấp nhận số phận ngồi xuống, úp sách giáo khoa rồi nằm sấp xuống ngủ.
Khương Hòa Tông nhìn cậu loay hoay như vậy được một lúc thì anh đẩy mạnh cái cốc mà cậu đặt ở cạnh bàn lùi vào một chút, tiếp tục cúi đầu xuống làm bài.
Nói đến mới thấy lạ, từ sau buổi tối hôm bị sốt, sự nhiệt tình của Thẩm Bồi đối với Khương Hòa Tông dường như cùng hạ xuống theo nhiệt độ cơ thể vậy.
Thật ra cũng không xem như là xa cách lạnh nhạt, mượn bút, mời ăn đồ ăn vặt, thỉnh thoảng còn hỏi Khương Hòa Tông có cần cậu mang cơm cho anh không, nhưng mà dù thế nào cũng chưa bao giờ hỏi có muốn cùng ăn cơm không.
Nhưng cứ có chỗ nào đó hơi khác.
Ban đầu Khương Hòa Tông còn cân nhắc một chút xem rốt cuộc là có vấn đề gì, sau đó lại nghĩ tới ân huệ về bản đồ địa lý kia của mình thật ra đã được đền đáp bằng từng vụn giấy nên cũng lập tức không cân nhắc nữa.
Anh nghĩ là từng việc này trong lòng Thẩm Bồi khéo còn nhớ rõ hơn anh.
Mũi Thẩm Bồi vẫn còn bị tắc, lúc ngủ rất khó chịu, thỉnh thoảng muốn nghiêng người, lúc này quay mặt sang nghiêng về phía Khương Hòa Tông. Nhưng đối diện với chồng sách cao mà Thẩm Bồi thuận tay đặt ở bên cạnh bàn thì cậu chỉ có thể nhìn thấy cái mũi và cái miệng bị cánh tay che mất.
Ngủ nghiêng thật ra dễ khiến mặt bị lệch, nhưng theo cách chia ra ngủ hai bên mặt này của Thẩm Bồi, có lẽ ngủ đến mấy trăm năm sau mặt vẫn còn có thể cân đối.
Khương Hòa Tông thu lại ánh mắt, vươn tay đóng cửa sổ lại, trong lúc cử động không cẩn thận chạm vào hộp đồ ăn vặt ở giữa hai người, phát hiện ra không biết từ khi nào đã hết rồi, Thẩm Bồi cũng không mua thêm đồ cho vào.
Mấy ngày nay Sài Xuyên và Dương Hi cũng không hay đến tìm Thẩm Bồi, một người chuẩn bị cho cuộc thi gần đây, một người thì hình như có mâu thuẫn với lớp trưởng ngồi ở bàn trên, vì thế không ai phát hiện ra hộp đồ ăn vặt đã trống rỗng.
Khương Hòa Tông bỗng nhiên nhớ tới chiếc chìa khóa bị cậu trả lại.
Nhưng chỉ nghĩ tới một lúc, sau đó lại bắt đầu giải đề.
Tuy bị một nửa cánh tay che mất, góc mắt của Khương Hòa Tông cũng nhìn thấy Thẩm Bồi không còn mở mắt nữa rồi, cậu sờ soạng phía trước phía sau muốn tìm cái gì đó, đập lên cánh tay phải của anh mấy lần vẫn không thấy.
Thẩm Bồi khịt mũi, lười tìm tiếp, chậm rãi thu tay lại, chưa thu tay lại hết đã tiếp tục bất tỉnh không còn cử động nữa.
Ngón trỏ để lên cổ tay phải của Khương Hòa Tông, nhẹ đến mức không có cảm giác gì.
Tay trái của Khương Hòa Tông đẩy một hộp khăn giấy đến tầm tay của cậu, tay phải không cử động, không buông bút xuống, cũng không tiếp tục viết, yên lặng từ tính bằng bút thành tính nhẩm.
Khương Hòa Tông không muốn đánh thức Thẩm Bồi.
Do đặt xuống quá nhẹ nên ngón tay thu lại từ lúc nào Khương Hòa Tông cũng không biết. Khi anh giải đề xong lấy lại tinh thần thì tiết học buổi sáng đã tan rồi.
Khương Hòa Tông xoay cổ tay, lấy một tờ giấy nháp ra bắt đầu vẽ sơ đồ tư duy. Phần địa lý tự nhiên này anh đã hiểu được kha khá rồi, phương pháp học tập địa lý nhân văn và địa lý tự nhiên khác hẳn nhau, nó thiên về sự phát tán và hình thức tư duy ngang bằng hơn, học sẽ nhẹ nhàng hơn địa lý tự nhiên, nhưng các điểm kiến thức khá rời rạc, thỉnh thoảng cũng đúng thật là phải sửa lại mẫu câu trả lời một chút.
Khương Hòa Tông nhìn chồng sách mà Thẩm Bồi chất ở trên bàn kia, cái ở bên trên cùng là sách bản đồ anh đưa cho cậu, thấy thẻ kẹp sách còn đang kẹp ở phần đằng trước, chắc cũng không lật xem.
Phía dưới sách bản đồ là cuốn mà hôm đó Sài Xuyên cho cậu, thẻ kẹp sách kẹp ở mặt gần sau cùng, như là đã đọc rất nhiều.
Khương Hòa Tông không nhìn nữa, đặt sơ đồ chưa vẽ được vài nét sang bên cạnh, lấy quyển vở mới có dòng kẻ ra, viết bốn chữ to “Địa lý nhân văn” lên trang bìa trong.
“Chào bạn học, có thể gọi Thẩm Bồi giúp tớ được không?” Cửa sổ bị mở ra một cách cẩn thận, gió lạnh chầm chậm vọt vào. Có một bạn học sinh nữ đang đứng ở cửa sổ, Khương Hòa Tông nhận ra cô ấy, khoảng thời gian này cô ấy thường xuyên đến tìm Thẩm Bồi, kết nối với cậu về việc tuyển thành viên mới cho câu lạc bộ.
Khương Hòa Tông gật đầu, vỗ Thẩm Bồi như đã quen.
“Hả?” Có lẽ là vì mới tỉnh nên giọng mũi của Thẩm Bồi rất nặng.
Não Cá Vàng team
“Tìm cậu.” Khương Hòa Tông nói.
Thẩm Bồi chậm rãi đứng dậy, vừa dụi mắt vừa đi ra ngoài.
Lý Giai Di và Thẩm Bồi đều ở hội học sinh, việc chuẩn bị cho đại chiến hàng trăm câu lạc bộ tuyển người mùa thu rất tốn công sức, cho dù là việc phân chia địa điểm, đăng kí xét duyệt hay là tổ chức trật tự đều phải tuân theo, gần hết một tháng mới xem như là đã chuẩn bị xong xuôi.
Lúc này Lý Giai Di đến tìm Thẩm Bồi để kết nối ít tài liệu cuối cùng, nhân tiện lôi kéo cậu —— đồng thời cô ấy cũng là trưởng câu lạc bộ Tiếng Anh, cô ấy rất hy vọng Thẩm Bồi gia nhập vào câu lạc bộ Tiếng Anh.
“Không đùa, cậu mà gia nhập vào câu lạc bộ Tiếng Anh của chúng tớ, tớ chắc chắn cậu sẽ thích tiếng Anh.” Lý Giai Di cười tủm tỉm nói.
Thẩm Bồi dựa vào tường, cười kiểu lười biếng: “Đừng giày vò tôi, thành tích tiếng Anh của tôi cũng không phải là cậu không biết, đội sổ, hơn nữa tôi đã là người câm tiếng Anh rồi, không thích nói tiếng Anh, phát âm rất tệ, không đi kéo chân sau mọi người đâu, đến lúc đó tập thể phải giúp đỡ, làm mất thời gian của mọi người.”