Khi Phó Mặc còn rất nhỏ, lúc còn chưa hiểu nhiều việc, hắn đã biết một việc: Hắn không phải một đứa trẻ được ba mẹ thích.
Chuyện này không phải là do nhận thức, mà là hắn được người khác truyền bá cho. Lúc còn ở nhà trẻ, hắn thấy những bạn nhỏ khác đều có ba mẹ đưa đón, chính mình lại chỉ có thể cùng bảo mẫu về nhà, liền hỏi bảo mẫu: “Vì sao ba mẹ của con không tới đón con?”
Bảo mẫu nào lại tỉ mỉ ứng phó với câu hỏi thuận miệng của một đứa trẻ, chỉ nói thực tế: “Ba mẹ của con đều có gia đình riêng của mình, bọn họ không rảnh tới đón con.”
Phó Mặc trời sinh không phải là người thích nói nhiều, so với bạn cùng lứa hắn khá trầm lặng, rất ít khi nảy sinh hiếu kỳ với chuyện nào đó mà chủ động đặt câu hỏi. Nhưng hắn tốt xấu cũng biết mỗi ngày chăm sóc làm bạn với mình là bảo mẫu chứ không phải là mẹ, cho nên đối với vấn đề này lần đầu tiên hắn phá lệ tìm tòi nghiên cứu: “Vì sao bọn họ đều có gia đình khác?”
Bảo mẫu nói: “Bởi vì ba mẹ của con ly hôn, cho nên gia đình của cả ba đã không còn tồn tại, mỗi người bọn họ đi xây gia đình mới.”
“Vậy con thì sao?” Tiểu Phó sửng sốt hồi lâu hỏi.
“Con?” Bảo mẫu xoa bóp khuôn mặt nhỏ của hắn, “Con không phải có dì sao?”
Tiền lương của bảo mẫu là Tần Trăn và Phó Cảnh Vân mỗi người trả một nửa, mỗi tháng sẽ gửi vào thẻ. Cô từ lúc Phó Mặc hai tuổi đã bắt đầu chăm sóc hắn, mãi cho đến khi Phó Mặc lên tiểu học, hai vợ chồng không một ai lộ diện. Họp phụ huynh bảo mẫu không dự họp, công việc của cô không bao gồm việc này. Cô chỉ phụ trách quét tước, nấu cơm, vệ sinh, để cho Phó Mặc tan học có cơm ăn, ra ngoài có quần áo mặc. Mà Phó Mặc không quậy không phá, đọc sách còn có thể xem cả ngày, so với tất cả đứa trẻ khác ngoan hơn rất nhiều, cũng rất thoải mái.
Đến Tiểu học năm thứ tư, Phó Mặc lần đầu tiên nhìn thấy mẹ từ nước ngoài trở về. Tần Trăn sau khi ly hôn đi học bác sĩ, cô mang giày cao gót ngồi xổm nhìn Phó Mặc, trong ánh mắt bình thản không gợn sóng đó, chân mày bắt đầu nhíu lại, mang theo một loại tâm tình không nói được. Mà Phó Mặc đã có thể đọc hiểu vẻ mặt cùng cử động của người khác — Người hắn vốn nên gọi là mẹ, trong lòng không rõ là sợ sệt hay là cảnh giác, dưới thời điểm bảo mẫu hối thúc ‘Gọi mẹ nha’, hắn trái lại lui về sau một bước.
Hắn theo bản năng cố gắng cử động tới gần Tần Trăn, cô lại khó mà khống chế bình tĩnh chán ghét đứa nhỏ trầm mặc này, quay đầu liền đi. Hành lý của cô đều đặt ở trên xe, vào cửa ngay cả sofa cũng chưa từng ngồi, tính toán thời gian ở cửa đợi con trai năm phút, sau đó nản lòng thoái chí rời đi.
Bảo mẫu bị phản ứng của Tần Trăn dọa sợ, chân tay luống cuống nhìn về phía Phó Mặc. Cậu nhóc 11 tuổi này tuy là ít nói kiệm lời, nhưng tính tình ôn hòa, lúc này đứng ngẩn ngơ tại chỗ, biểu tình cứng ngắc, cho đến khi bảo mẫu đem hắn ôm vào trong lòng mới phát hiện, hắn đang phát run.
Đó là buổi tối đầu tiên trong đời Phó Mặc mất ngủ.
Chuyện này đối với Phó Mặc có sức ảnh hưởng vô cùng lớn. Bề ngoài hắn vẫn là đứa nhỏ yên tĩnh nghe lời, nhưng sau đó một thời gian, thành tích học tập của hắn trượt hết sức rõ ràng. Chủ nhiệm lớp gọi Phó Mặc vào văn phòng, ở ngay trước mặt hắn gọi điện thoại cho Phó Cảnh Vân, gọi ba lần, Phó Cảnh Vân chưa từng bắt. Chủ nhiệm lớp hỏi: “Phó Mặc, ba con đâu?”
Phó Mặc chần chừ nói: “Con không biết.”
“Con không biết ba mình ở đâu?” Chủ nhiệm lớp dở khóc dở cười: “Mẹ con đâu? Bọn họ mặc kệ con sao?”
Ban đêm, Phó Mặc chờ bảo mẫu ngủ rồi lén đến thư phòng bấm số điện thoại của Phó Cảnh Vân, đối diện điện thoại là một giọng nói xa lạ, nói cho hắn biết Phó tổng đang họp, có chuyện gì gọi đến công ty hẹn trước.
Hắn không hiểu vì sao ba mẹ đều không thích hắn, không ai có thể giải thích cho hắn biết. Tựa như hắn không rõ vì sao người khác luôn có chuyện vui, thoạt nhìn rất vô tư lự. Hắn cũng không hiểu vì sao bắt đầu ngủ một mình đối với hắn vô cùng khó khăn, lúc đầu hắn chỉ là thường xuyên không hiểu sao giật mình tỉnh giấc, dần dần phát triển thành cả đêm đờ ra khó có thể đi vào giấc ngủ, hừng đông lúc nào cũng phải đem chính mình rút vào trong chăn, dường như chỉ có đối mặt với bóng đêm mới có thể an tâm triệt để.
Qua năm, bảo mẫu về với ông bà. Cô nói trước với Tần Trăn cùng Phó Cảnh Vân, rồi nói với Phó Mặc: “Ngày mai sẽ có người tới đón con, dì đã chuẩn bị cơm hai ngày cho con, con ở nhà ngoan ngoãn.” Lúc đi chung quy cũng không đành lòng, lại căn dặn: “Đừng trông cậy vào ba mẹ con, con trưởng thành, tốt nhất về sau học cách chăm sóc mình.”
Bảo mẫu cũng không nghĩ ra chính mình đã ra một lời thành sấm. Qua một tuần, trong phòng vẫn yên tĩnh như cũ. Phó Mặc tan học mở cửa ra, đứng trên sàn nhà phòng khách phủ đầy bụi, biết từ nay về sau hắn chỉ còn có một mình.
Tính cách lầm lì ngày càng nghiêm trọng dẫn đến một hậu quả trực quan khác: Không có ai thích chơi với hắn.
Ban ngày ở trường, hắn một mình. Buổi tối về đến nhà, vẫn như cũ một mình. Không ai đoái hoài, cũng không có để ý Phó Mặc, hắn bị thế giới này quên lãng. Mà theo tuổi tác tăng dần, điểm này từng bước trở thành hai điểm nghiêm trọng, cảm xúc của hắn dần dần trở nên chậm chạp phong bế, rất khó giao tiếp cùng người khác, cũng rất khó biểu hiện ra phản ứng gì.
Trong vòng nửa năm Cố Chu Triệt chuyển trường, Phó Mặc thường xuyên mơ thấy cậu.
Hắn mơ thấy bọn họ ngồi học cùng nhau, Cố Chu Triệt vẫn là giọng nói vô cùng thân thiết lại tự nhiên, không chút nào để ý sự lạnh lùng của hắn. Biểu hiện của cậu trong nửa năm vẫn như cũ không sợ làm phiền người khác, cậu gục xuống bàn nói chuyện với hắn, vui vẻ sẽ kéo cánh tay của hắn chạy đi. Hắn mơ thấy Cố Chu Triệt lại một lần nữa lén theo đuôi hắn, bỗng nhiên bước lên đập cửa nhà hắn. Hắn mở cửa, chứng kiến vẻ mặt kinh ngạc của cậu, nói: “Phó Mặc, sao cậu lại sống một mình nha?”
Hắn ở trong mơ hoang mang tỉnh lại, bỗng nhiên hiểu rõ cảm giác những năm gần đây vẫn bồi bạn cùng hắn là gì. Chúng nó theo người mà hắn lưu tâm để ý duy nhất rời đi tăng lên gấp bội, kèm theo ánh mắt ngày ấy Tần Trăn nhìn hắn cùng nhau đè xuống, như thực vật ăn sâu bén rễ nhiều năm, cắm sâu vào trong đáy lòng hắn.
Cố Chu Triệt từ nhỏ đã rất mẫn cảm với tâm trạng của người khác, nhất là đối mặt với Phó Mặc xa cách nhiều năm. Dù cậu có thể nhận ra là có gì đó không đúng, cũng không có biện pháp biết Phó Mặc rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Cậu chỉ có thể cố gắng nghĩ biện pháp, cố hết sức dùng mỗi một cách thức, thử nghiệm lần nữa đến gần hắn, hiểu hắn.
La Huân khi vào cửa, liền thấy Cố Chu Triệt gục đầu trên ban công, cúi đầu ngơ ngác nhìn điện thoại di động không biết đang suy nghĩ gì, gió lạnh thổi đến lỗ tai đều đỏ, cậu không nghe thấy có người tiến đến, cho đến khi La Huân kéo cửa ban công ra mới giật mình, quay đầu, nhưng vật cầm trong tay lại đụng thành ban công rớt khỏi tay.
“A!” Cố Chu Triệt kêu thảm một tiếng, phản ứng đầu tiên là ló người đưa tay ra cố gắng chụp lại, được La Huân tay mắt lanh lẹ bắt lại: “Cẩn thận!” Sau đó giày cũng bất chấp không đổi xoay người chạy xuống lầu.
Cố Chu Triệt chỉ mặc áo lông, chạy đến cửa phía dưới còn bị gió cản mấy bước, lảo đảo nhặt lên. La Huân đuổi theo, phát hiện hình như là một quyển sách bài tập cũ. Hắn nhìn phản ứng của Cố Chu Triệt, xem như đã hiểu, cũng biết với cậu mà nói là thứ cực kỳ quan trọng, sửng sốt một lúc nói: “Xin lỗi.”
“Không có không có.” Cố Chu Triệt lạnh đến răng trên răng dưới đánh vào nhau, lắc đầu liên tục: “Là tự em không cẩn thận, không liên quan tới anh.”
Sách bài tập tuy đã cũ, nhưng được Cố Chu Triệt bảo quản tốt, bên trong còn dùng kẹp cố định lại, nếu không từ trên lầu rớt xuống, rớt không sao nhưng cũng sẽ bay mất mấy tờ. Đáng tiếc một trang cuối cùng lúc rơi xuống đất bị gãy, vết rất sâu.
Cố Chu Triệt cúi đầu kiểm tra sách, trang cuối có hình vẽ, La Huân ở bên cạnh nhìn, bỗng nhiên Cố Chu Triệt hỏi hắn: “La Huân, anh cảm thấy đây là cái gì?”
La Huân trong ánh sáng u ám bước lên, nhìn nửa ngày, mới nhìn ra Cố Chu Triệt chỉ chỗ nào, do dự một chút: “Khung đối thoại?”
“A? Anh cũng nhìn ra được là khung đối thoại?” Cố Chu Triệt ngẩn ngơ: “Cũng chỉ có em vẫn cảm thấy đây là đám mây?”
La Huân lại nhìn kỹ hình vẽ kia một lát: “Hình này là em sao?”
“Ừm.” Cố Chu Triệt gật đầu: “Phó Mặc vẽ. Anh không biết, trước đây muốn cậu ấy nói hơn hai câu cũng rất phí sức, em căn bản không đoán được cậu ấy còn vẽ khung đối thoại.”
“Nhưng tranh này là em.” La Huân nói, “Cho nên người nói chuyện cũng là em.”
Cố Chu Triệt lại ngẩn ngơ: “Hình như đúng nha.”
Phó Mặc không thích nói chuyện, cho nên khi hai người ở chung cậu có vẻ nói nhiều hơn một chút. Là tính tình như vậy, cũng là cố ý nói. Thời điểm đó suy nghĩ rất đơn thuần, cậu cảm thấy Phó Mặc rất cô đơn, nói nhiều chút thì có thể sẽ náo nhiệt hơn. Mỗi ngày nói nói nói, Phó Mặc cũng chưa từng biểu hiện cảm thấy cậu phiền.
Dưới lầu gió lớn, hai người đi vào trong túc xá, Cố Chu Triệt đem sách bài tập ôm trước ngực. Cậu mấy ngày trước mỗi ngày đều thần thái phấn chấn, nôn nóng, lúc này sườn má dưới bóng đêm lại nhìn có chút cô đơn, chẳng có chút vui vẻ gì. La Huân cho là cậu còn đang suy nghĩ vấn đề khung đối thoại, lại bỗng nhiên nghe đối phương mở miệng: “Lần gặp lại này, em cảm thấy, Phó Mặc ở trước mặt em dường như luôn giấu giếm điều gì đó. Cậu ấy ở trước mặt em, cùng với ở trước mặt người khác không giống nhau.”
“Có thể là vì hai người là bạn.” La Huân nói.
Về chuyện của Phó Mặc, đã nhiều ngày có lẻ cộng thêm Hứa Thanh Ngạn nhiều chuyện, hắn cũng biết khá nhiều. Hôm qua trời mưa mặc dù chỉ đối mặt xa xa, nhưng hắn cũng nhìn thấy đối phương, không tính là hoàn toàn xa lạ.
“Ừm.” Cố Chu Triệt nghiêng đầu nghĩ, “Em ngay từ đầu cũng cảm thấy như vậy. Nhưng em có thể cảm giác được, cậu ấy đang miễn cưỡng, không biết là về phương diện gì, hình như đang chống đỡ cái gì. Em trước đó nghĩ, cứ từ từ, tiến hành theo tuần tự, nhưng em hiện tại lại do dự, em sợ cậu ấy ăn khổ nhiều.”
Chân mày cậu lo âu nhíu lại, lời nói không chút che giấu sự quan tâm hết sức chân thành. Sợ hắn chịu khổ, sợ hắn lại nhận thêm nhiều điều đau khổ của thế giới, muốn mặc kệ tốt xấu chia sẻ cùng hắn. Giữa người với người luôn có thể nảy sinh tình cảm phức tạp, toàn tâm toàn ý quan tâm một người, phí hết tâm tư muốn tốt với hắn, có lúc cùng huyết thống, thời gian ngắn hay dài, là bạn hay không là bạn.
Tớ muốn đối với cậu như vậy, với việc cậu là có hiểu hay không cũng không quan trọng. Cùng với việc cậu có biết hay không cũng không quan trọng.
Gió lạnh mang theo lời khó nói đau nhói, không biết đến từ nơi nào, âm ỷ, không cách nào bỏ qua. Cố Chu Triệt nói tiếp: “Cậu ấy là một người rất có thiên phú, cuộc sống không nên giống như bây giờ. Trong lòng em, cậu ấy hẳn phải có tương lai và tiền đồ tốt hơn so với đại đa số người khác, hơn nữa hiện tại thay đổi cũng hoàn toàn kịp lúc, nhưng em không biết nên làm như thế nào… Mới có thể giúp cậu ấy.”
“Anh hiểu suy nghĩ của em.” La Huân dừng chân, Cố Chu Triệt cũng dừng lại, quay đầu nhìn về phía hắn, “Nhưng anh cảm thấy, em đầu tiên cần phải biết, nguyên nhân dẫn tới cậu ấy ngày hôm nay là gì. Cùng với, cuộc sống chân chính cậu ấy hy vọng là như thế nào? Tình trạng hôm nay, có bao nhiêu % đến từ việc chính cậu ấy cam chịu mà ra?”
Cố Chu Triệt kinh ngạc nhìn hắn. La Huân chậm rãi nói: “Cậu ấy không muốn để cho em biết, hơn phân nửa là cảm thấy em sau khi biết khó có thể tiếp thu. Cho nên, cậu ấy đối với em không phải là phòng bị, mà là bảo vệ.”
Chuyện này không phải là do nhận thức, mà là hắn được người khác truyền bá cho. Lúc còn ở nhà trẻ, hắn thấy những bạn nhỏ khác đều có ba mẹ đưa đón, chính mình lại chỉ có thể cùng bảo mẫu về nhà, liền hỏi bảo mẫu: “Vì sao ba mẹ của con không tới đón con?”
Bảo mẫu nào lại tỉ mỉ ứng phó với câu hỏi thuận miệng của một đứa trẻ, chỉ nói thực tế: “Ba mẹ của con đều có gia đình riêng của mình, bọn họ không rảnh tới đón con.”
Phó Mặc trời sinh không phải là người thích nói nhiều, so với bạn cùng lứa hắn khá trầm lặng, rất ít khi nảy sinh hiếu kỳ với chuyện nào đó mà chủ động đặt câu hỏi. Nhưng hắn tốt xấu cũng biết mỗi ngày chăm sóc làm bạn với mình là bảo mẫu chứ không phải là mẹ, cho nên đối với vấn đề này lần đầu tiên hắn phá lệ tìm tòi nghiên cứu: “Vì sao bọn họ đều có gia đình khác?”
Bảo mẫu nói: “Bởi vì ba mẹ của con ly hôn, cho nên gia đình của cả ba đã không còn tồn tại, mỗi người bọn họ đi xây gia đình mới.”
“Vậy con thì sao?” Tiểu Phó sửng sốt hồi lâu hỏi.
“Con?” Bảo mẫu xoa bóp khuôn mặt nhỏ của hắn, “Con không phải có dì sao?”
Tiền lương của bảo mẫu là Tần Trăn và Phó Cảnh Vân mỗi người trả một nửa, mỗi tháng sẽ gửi vào thẻ. Cô từ lúc Phó Mặc hai tuổi đã bắt đầu chăm sóc hắn, mãi cho đến khi Phó Mặc lên tiểu học, hai vợ chồng không một ai lộ diện. Họp phụ huynh bảo mẫu không dự họp, công việc của cô không bao gồm việc này. Cô chỉ phụ trách quét tước, nấu cơm, vệ sinh, để cho Phó Mặc tan học có cơm ăn, ra ngoài có quần áo mặc. Mà Phó Mặc không quậy không phá, đọc sách còn có thể xem cả ngày, so với tất cả đứa trẻ khác ngoan hơn rất nhiều, cũng rất thoải mái.
Đến Tiểu học năm thứ tư, Phó Mặc lần đầu tiên nhìn thấy mẹ từ nước ngoài trở về. Tần Trăn sau khi ly hôn đi học bác sĩ, cô mang giày cao gót ngồi xổm nhìn Phó Mặc, trong ánh mắt bình thản không gợn sóng đó, chân mày bắt đầu nhíu lại, mang theo một loại tâm tình không nói được. Mà Phó Mặc đã có thể đọc hiểu vẻ mặt cùng cử động của người khác — Người hắn vốn nên gọi là mẹ, trong lòng không rõ là sợ sệt hay là cảnh giác, dưới thời điểm bảo mẫu hối thúc ‘Gọi mẹ nha’, hắn trái lại lui về sau một bước.
Hắn theo bản năng cố gắng cử động tới gần Tần Trăn, cô lại khó mà khống chế bình tĩnh chán ghét đứa nhỏ trầm mặc này, quay đầu liền đi. Hành lý của cô đều đặt ở trên xe, vào cửa ngay cả sofa cũng chưa từng ngồi, tính toán thời gian ở cửa đợi con trai năm phút, sau đó nản lòng thoái chí rời đi.
Bảo mẫu bị phản ứng của Tần Trăn dọa sợ, chân tay luống cuống nhìn về phía Phó Mặc. Cậu nhóc 11 tuổi này tuy là ít nói kiệm lời, nhưng tính tình ôn hòa, lúc này đứng ngẩn ngơ tại chỗ, biểu tình cứng ngắc, cho đến khi bảo mẫu đem hắn ôm vào trong lòng mới phát hiện, hắn đang phát run.
Đó là buổi tối đầu tiên trong đời Phó Mặc mất ngủ.
Chuyện này đối với Phó Mặc có sức ảnh hưởng vô cùng lớn. Bề ngoài hắn vẫn là đứa nhỏ yên tĩnh nghe lời, nhưng sau đó một thời gian, thành tích học tập của hắn trượt hết sức rõ ràng. Chủ nhiệm lớp gọi Phó Mặc vào văn phòng, ở ngay trước mặt hắn gọi điện thoại cho Phó Cảnh Vân, gọi ba lần, Phó Cảnh Vân chưa từng bắt. Chủ nhiệm lớp hỏi: “Phó Mặc, ba con đâu?”
Phó Mặc chần chừ nói: “Con không biết.”
“Con không biết ba mình ở đâu?” Chủ nhiệm lớp dở khóc dở cười: “Mẹ con đâu? Bọn họ mặc kệ con sao?”
Ban đêm, Phó Mặc chờ bảo mẫu ngủ rồi lén đến thư phòng bấm số điện thoại của Phó Cảnh Vân, đối diện điện thoại là một giọng nói xa lạ, nói cho hắn biết Phó tổng đang họp, có chuyện gì gọi đến công ty hẹn trước.
Hắn không hiểu vì sao ba mẹ đều không thích hắn, không ai có thể giải thích cho hắn biết. Tựa như hắn không rõ vì sao người khác luôn có chuyện vui, thoạt nhìn rất vô tư lự. Hắn cũng không hiểu vì sao bắt đầu ngủ một mình đối với hắn vô cùng khó khăn, lúc đầu hắn chỉ là thường xuyên không hiểu sao giật mình tỉnh giấc, dần dần phát triển thành cả đêm đờ ra khó có thể đi vào giấc ngủ, hừng đông lúc nào cũng phải đem chính mình rút vào trong chăn, dường như chỉ có đối mặt với bóng đêm mới có thể an tâm triệt để.
Qua năm, bảo mẫu về với ông bà. Cô nói trước với Tần Trăn cùng Phó Cảnh Vân, rồi nói với Phó Mặc: “Ngày mai sẽ có người tới đón con, dì đã chuẩn bị cơm hai ngày cho con, con ở nhà ngoan ngoãn.” Lúc đi chung quy cũng không đành lòng, lại căn dặn: “Đừng trông cậy vào ba mẹ con, con trưởng thành, tốt nhất về sau học cách chăm sóc mình.”
Bảo mẫu cũng không nghĩ ra chính mình đã ra một lời thành sấm. Qua một tuần, trong phòng vẫn yên tĩnh như cũ. Phó Mặc tan học mở cửa ra, đứng trên sàn nhà phòng khách phủ đầy bụi, biết từ nay về sau hắn chỉ còn có một mình.
Tính cách lầm lì ngày càng nghiêm trọng dẫn đến một hậu quả trực quan khác: Không có ai thích chơi với hắn.
Ban ngày ở trường, hắn một mình. Buổi tối về đến nhà, vẫn như cũ một mình. Không ai đoái hoài, cũng không có để ý Phó Mặc, hắn bị thế giới này quên lãng. Mà theo tuổi tác tăng dần, điểm này từng bước trở thành hai điểm nghiêm trọng, cảm xúc của hắn dần dần trở nên chậm chạp phong bế, rất khó giao tiếp cùng người khác, cũng rất khó biểu hiện ra phản ứng gì.
Trong vòng nửa năm Cố Chu Triệt chuyển trường, Phó Mặc thường xuyên mơ thấy cậu.
Hắn mơ thấy bọn họ ngồi học cùng nhau, Cố Chu Triệt vẫn là giọng nói vô cùng thân thiết lại tự nhiên, không chút nào để ý sự lạnh lùng của hắn. Biểu hiện của cậu trong nửa năm vẫn như cũ không sợ làm phiền người khác, cậu gục xuống bàn nói chuyện với hắn, vui vẻ sẽ kéo cánh tay của hắn chạy đi. Hắn mơ thấy Cố Chu Triệt lại một lần nữa lén theo đuôi hắn, bỗng nhiên bước lên đập cửa nhà hắn. Hắn mở cửa, chứng kiến vẻ mặt kinh ngạc của cậu, nói: “Phó Mặc, sao cậu lại sống một mình nha?”
Hắn ở trong mơ hoang mang tỉnh lại, bỗng nhiên hiểu rõ cảm giác những năm gần đây vẫn bồi bạn cùng hắn là gì. Chúng nó theo người mà hắn lưu tâm để ý duy nhất rời đi tăng lên gấp bội, kèm theo ánh mắt ngày ấy Tần Trăn nhìn hắn cùng nhau đè xuống, như thực vật ăn sâu bén rễ nhiều năm, cắm sâu vào trong đáy lòng hắn.
Cố Chu Triệt từ nhỏ đã rất mẫn cảm với tâm trạng của người khác, nhất là đối mặt với Phó Mặc xa cách nhiều năm. Dù cậu có thể nhận ra là có gì đó không đúng, cũng không có biện pháp biết Phó Mặc rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Cậu chỉ có thể cố gắng nghĩ biện pháp, cố hết sức dùng mỗi một cách thức, thử nghiệm lần nữa đến gần hắn, hiểu hắn.
La Huân khi vào cửa, liền thấy Cố Chu Triệt gục đầu trên ban công, cúi đầu ngơ ngác nhìn điện thoại di động không biết đang suy nghĩ gì, gió lạnh thổi đến lỗ tai đều đỏ, cậu không nghe thấy có người tiến đến, cho đến khi La Huân kéo cửa ban công ra mới giật mình, quay đầu, nhưng vật cầm trong tay lại đụng thành ban công rớt khỏi tay.
“A!” Cố Chu Triệt kêu thảm một tiếng, phản ứng đầu tiên là ló người đưa tay ra cố gắng chụp lại, được La Huân tay mắt lanh lẹ bắt lại: “Cẩn thận!” Sau đó giày cũng bất chấp không đổi xoay người chạy xuống lầu.
Cố Chu Triệt chỉ mặc áo lông, chạy đến cửa phía dưới còn bị gió cản mấy bước, lảo đảo nhặt lên. La Huân đuổi theo, phát hiện hình như là một quyển sách bài tập cũ. Hắn nhìn phản ứng của Cố Chu Triệt, xem như đã hiểu, cũng biết với cậu mà nói là thứ cực kỳ quan trọng, sửng sốt một lúc nói: “Xin lỗi.”
“Không có không có.” Cố Chu Triệt lạnh đến răng trên răng dưới đánh vào nhau, lắc đầu liên tục: “Là tự em không cẩn thận, không liên quan tới anh.”
Sách bài tập tuy đã cũ, nhưng được Cố Chu Triệt bảo quản tốt, bên trong còn dùng kẹp cố định lại, nếu không từ trên lầu rớt xuống, rớt không sao nhưng cũng sẽ bay mất mấy tờ. Đáng tiếc một trang cuối cùng lúc rơi xuống đất bị gãy, vết rất sâu.
Cố Chu Triệt cúi đầu kiểm tra sách, trang cuối có hình vẽ, La Huân ở bên cạnh nhìn, bỗng nhiên Cố Chu Triệt hỏi hắn: “La Huân, anh cảm thấy đây là cái gì?”
La Huân trong ánh sáng u ám bước lên, nhìn nửa ngày, mới nhìn ra Cố Chu Triệt chỉ chỗ nào, do dự một chút: “Khung đối thoại?”
“A? Anh cũng nhìn ra được là khung đối thoại?” Cố Chu Triệt ngẩn ngơ: “Cũng chỉ có em vẫn cảm thấy đây là đám mây?”
La Huân lại nhìn kỹ hình vẽ kia một lát: “Hình này là em sao?”
“Ừm.” Cố Chu Triệt gật đầu: “Phó Mặc vẽ. Anh không biết, trước đây muốn cậu ấy nói hơn hai câu cũng rất phí sức, em căn bản không đoán được cậu ấy còn vẽ khung đối thoại.”
“Nhưng tranh này là em.” La Huân nói, “Cho nên người nói chuyện cũng là em.”
Cố Chu Triệt lại ngẩn ngơ: “Hình như đúng nha.”
Phó Mặc không thích nói chuyện, cho nên khi hai người ở chung cậu có vẻ nói nhiều hơn một chút. Là tính tình như vậy, cũng là cố ý nói. Thời điểm đó suy nghĩ rất đơn thuần, cậu cảm thấy Phó Mặc rất cô đơn, nói nhiều chút thì có thể sẽ náo nhiệt hơn. Mỗi ngày nói nói nói, Phó Mặc cũng chưa từng biểu hiện cảm thấy cậu phiền.
Dưới lầu gió lớn, hai người đi vào trong túc xá, Cố Chu Triệt đem sách bài tập ôm trước ngực. Cậu mấy ngày trước mỗi ngày đều thần thái phấn chấn, nôn nóng, lúc này sườn má dưới bóng đêm lại nhìn có chút cô đơn, chẳng có chút vui vẻ gì. La Huân cho là cậu còn đang suy nghĩ vấn đề khung đối thoại, lại bỗng nhiên nghe đối phương mở miệng: “Lần gặp lại này, em cảm thấy, Phó Mặc ở trước mặt em dường như luôn giấu giếm điều gì đó. Cậu ấy ở trước mặt em, cùng với ở trước mặt người khác không giống nhau.”
“Có thể là vì hai người là bạn.” La Huân nói.
Về chuyện của Phó Mặc, đã nhiều ngày có lẻ cộng thêm Hứa Thanh Ngạn nhiều chuyện, hắn cũng biết khá nhiều. Hôm qua trời mưa mặc dù chỉ đối mặt xa xa, nhưng hắn cũng nhìn thấy đối phương, không tính là hoàn toàn xa lạ.
“Ừm.” Cố Chu Triệt nghiêng đầu nghĩ, “Em ngay từ đầu cũng cảm thấy như vậy. Nhưng em có thể cảm giác được, cậu ấy đang miễn cưỡng, không biết là về phương diện gì, hình như đang chống đỡ cái gì. Em trước đó nghĩ, cứ từ từ, tiến hành theo tuần tự, nhưng em hiện tại lại do dự, em sợ cậu ấy ăn khổ nhiều.”
Chân mày cậu lo âu nhíu lại, lời nói không chút che giấu sự quan tâm hết sức chân thành. Sợ hắn chịu khổ, sợ hắn lại nhận thêm nhiều điều đau khổ của thế giới, muốn mặc kệ tốt xấu chia sẻ cùng hắn. Giữa người với người luôn có thể nảy sinh tình cảm phức tạp, toàn tâm toàn ý quan tâm một người, phí hết tâm tư muốn tốt với hắn, có lúc cùng huyết thống, thời gian ngắn hay dài, là bạn hay không là bạn.
Tớ muốn đối với cậu như vậy, với việc cậu là có hiểu hay không cũng không quan trọng. Cùng với việc cậu có biết hay không cũng không quan trọng.
Gió lạnh mang theo lời khó nói đau nhói, không biết đến từ nơi nào, âm ỷ, không cách nào bỏ qua. Cố Chu Triệt nói tiếp: “Cậu ấy là một người rất có thiên phú, cuộc sống không nên giống như bây giờ. Trong lòng em, cậu ấy hẳn phải có tương lai và tiền đồ tốt hơn so với đại đa số người khác, hơn nữa hiện tại thay đổi cũng hoàn toàn kịp lúc, nhưng em không biết nên làm như thế nào… Mới có thể giúp cậu ấy.”
“Anh hiểu suy nghĩ của em.” La Huân dừng chân, Cố Chu Triệt cũng dừng lại, quay đầu nhìn về phía hắn, “Nhưng anh cảm thấy, em đầu tiên cần phải biết, nguyên nhân dẫn tới cậu ấy ngày hôm nay là gì. Cùng với, cuộc sống chân chính cậu ấy hy vọng là như thế nào? Tình trạng hôm nay, có bao nhiêu % đến từ việc chính cậu ấy cam chịu mà ra?”
Cố Chu Triệt kinh ngạc nhìn hắn. La Huân chậm rãi nói: “Cậu ấy không muốn để cho em biết, hơn phân nửa là cảm thấy em sau khi biết khó có thể tiếp thu. Cho nên, cậu ấy đối với em không phải là phòng bị, mà là bảo vệ.”