Cậu nên sớm nghĩ tới. Đầu óc hỗn loạn, ý nghĩ này cứ bị vén lên rồi hạ xuống, Cố Chu Triệt cứ điên rồ thường xuyên lặp lại rồi nhấn mạnh, mình nên sớm nghĩ tới.
Dù là bối cảnh gia đình của hắn, tính cách từng trải, bọn họ năm đó ở cùng nhau đối phương đã có hành động khác thường, sau khi tách ra càng làm người ta kinh ngạc về cuộc sống cấp 3, thậm chí sau khi gặp lại, rất nhiều lần, rất nhiều lần hắn ở trước mặt cậu lộ sơ hở, nếu như cậu có thể chu đáo hơn một chút, cậu nên sớm nghĩ đến việc âm thầm nghiên cứu, quan tâm, thậm chí truy hỏi, cậu sớm nên làm tất cả.
Cố Chu Triệt không biết đã ngồi ở ven đường bao lâu.
Bên ngoài bệnh viện dòng người và xe cộ nối liền không dứt, mà những chỗ như vậy sự tuyệt vọng và bất lực không hề hiếm thấy. Mặc kệ cậu đau khổ thế nào, cũng chỉ là một khúc nhạc đệm buồn mà người người vội vã lướt ngang qua thấy. Người chân chính mà cậu cần còn nằm trên giường bệnh, mà đó cũng là nơi dù thế nào cậu cũng không thể bày ra sự yếu đuối và nước mắt của mình.
Tay Cố Chu Triệt run dữ dội hơn, đến mức thật lâu sau hai cánh tay cậu chỉ có thể mềm ngoặt trên đầu gối, lặng lẽ đợi sức lực quay trở lại. Dần dần nhiệt độ lên cao, không khí nóng đến mặt đất cũng bắt đầu bốc hơi, mặt trời cũng dần lên đỉnh đầu, xông đến mức hoa mắt choáng đầu, cơn thuỷ triều trong lòng rốt cục cũng từ từ bằng phẳng lại.
Cậu lấy tay mò trên mặt đất tìm điện thoại của mình và biên lai, một tay chống đất đứng lên. Trên điện thoại không có tin nhắn gì, nói rõ không có gì mới xảy ra. Cậu đến quán ăn gần đó tùy tiện mua chút đồ ăn, lại đi một chuyến đến quầy thuốc, tìm đúng loại thuốc kể lại cặn kẽ tình hình và tình trạng hôm qua của Phó Mặc. Trước khi trở về phòng bệnh đến nhà vệ sinh rửa mặt, cố gắng rửa đi dấu vết đã khóc cùng vẻ mệt nhọc, mở cửa hít sâu, nhiều lần chống chọi lên tinh thần, sau khi xác định có thể mới đẩy cửa đi vào, Phó Mặc vẫn còn đang ngủ.
Cố Chu Triệt thở phào nhẹ nhõm.
Cậu đem đồ trong tay tùy ý bỏ xuống, ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, ngơ ngẩn nhìn Phó Mặc hồi lâu. Hắn ngủ rất sâu, hô hấp đều đặn, nếu không có má tóc đen làm nền, sắc mặt tái nhợt cùng gối đầu đệm giường hòa làm một thể, thì sẽ khiến cho quầng thâm dưới mắt hắn càng rõ rệt. Hôm trước mẹ Cố gọi điện thoại nói tìm người hỏi thăm được một bài thuốc, dùng trái táo chua, mạch môn, viễn chí nấu canh có thể an thần, bà lên mạng mua đi ít gửi đi, kêu Cố Chu Triệt mang cho Phó Mặc. Cậu mấy ngày nay không thể trở về, Cố Chu Triệt vô thức nghĩ, phải nhờ bạn cùng phòng nhận hộ rồi.
Nghĩ như vậy, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Cố Chu Triệt ngẩng đầu, là La Huân.
La Huân quả nhiên là vội vã tới, vẻ mặt căng thẳng. Hắn liếc mắt nhìn bệnh án trên giường trước, rồi nhìn về phía Cố Chu Triệt, Cố Chu Triệt đứng lên nhỏ giọng nói: “Không sao rồi, đang ngủ.”
Biểu cảm La Huân hơi giãn ra, đem đồ trong tay đưa cho Cố Chu Triệt, thấp giọng hối thúc: “Anh ở đây, em đi tắm rửa thay quần áo.”
Trong phòng có toilet một người, Cố Chu Triệt cũng không từ chối, tìm một bộ quần áo đi ngay, nhưng cũng chỉ tắm sơ sài. Cậu lau tóc đi ra, La Huân nhìn cậu, đôi mắt luôn điềm đạm và bình tĩnh sau tròng kính có chút khó nói, lặng im đưa mắt nhìn cậu thật lâu, nói: “Nghỉ một chút đi.”
Cố Chu Triệt ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong phòng bệnh: “Em cảm thấy cậu ấy sắp tỉnh.”
“Anh ở đây.” Giọng La Huân không cho phản bác: “Cậu ấy tỉnh anh gọi em.”
Cố Chu Triệt sững sờ, gật đầu: “Ah.” Trong chốc lát giống như không biết nên làm thế nào, đứng ở bên giường, ngẩn người một hồi. Sau đó đi tới ngồi xuống ghế cạnh giường, đưa tay sờ trán Phó Mặc một cái, lẩm bẩm nói: “Không có sốt nữa.”
La Huân đi tới, đem áo khoác đắp lên trên đầu cậu, bàn tay không nhẹ không nặng ở trên gáy cậu ấn xuống một cái, thở dài. Trán Cố Chu Triệt cọ đến bàn tay đặt bên mép giường của Phó Mặc, đột nhiên cơn buồn ngủ xông lên não, cậu chỉ giữ tỉnh táo được mấy giây, trong lòng mơ hồ nghĩ, đúng vậy, không sao, có La Huân ở đây. Cảm giác an tâm cùng ủ rũ cùng lúc kéo tới mãnh liệt, Cố Chu Triệt rất nhanh thì thiếp đi.
Ngủ rất sâu, đại khái là vì quá mệt mỏi, cảm giác trước mắt chỉ có một màu đen dày đặc. Cố Chu Triệt trong lúc mơ mơ màng màng mấy lần cảm giác bên cạnh có người đi tới đi lui, còn có người đang thấp giọng nói chuyện, nhưng cánh tay Phó Mặc để cạnh cậu vẫn mãi không có động tĩnh, vì vậy cứ mơ màng rồi lại thiếp đi. Chờ khi cậu thực sự tỉnh lại, cơn buồn ngủ đã rút đi, cậu mở mắt ra, cả phòng tràn ngập màu vàng ánh chiều tà, nắng mặt trời chiều êm dịu trải dài trên lưng cậu, đôi mắt lại sáng lạn ấm áp.
Cố Chu Triệt chớp chớp mắt, từ góc độ này nhìn Phó Mặc. Hắn vẫn ngủ, nhưng không biết vì sao, đầu hơi nghiêng về phía cậu. Ánh chiều tà rơi vào trên mặt của hắn, tạo ra một cái bóng mờ dưới mi mắt.
Nếu như lúc này hắn cũng mở mắt ra, bọn họ có thể đúng lúc nhìn thấy nhau.
Nhưng hắn vẫn còn ngủ.
Cố Chu Triệt giật mình, bỗng nhiên hoảng lên, có phải Phó Mặc đã ngủ quá lâu?
Suy nghĩ này đột nhiên chui vào não, cậu lập tức ngồi thẳng, khiến La Huân đang ngồi đọc sách đối diện giật mình hết hồn. Cố Chu Triệt đứng lên không phân biệt được hướng muốn chạy ra ngoài: “Em đi tìm bác sĩ! Cậu ấy ngủ quá lâu rồi, nhất định có chuyện!”
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi!” La Huân vội vàng níu cậu lại, thấy Cố Chu Triệt trợn tròn mắt, liền vội vàng giải thích: “Buổi trưa có tỉnh lại, chỉ là hơn mười giây, thấy em lại ngủ tiếp.”
Cố Chu Triệt sửng sốt, vội hỏi: “Bác sĩ biết không? Bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ nói cậu ấy sức khỏe yếu.” La Huân nhẫn nại giải thích, “Tỉnh lần nữa có thể ăn một chút, không lâu đâu, có thể một hồi sẽ tỉnh.”
Cố Chu Triệt liên tục gật đầu, tự lẩm bẩm: “Em đi mua chút đồ ăn. Cậu ấy có thể ăn cái gì? Em đi hỏi một chút.” Vừa nói vừa muốn chạy ra bên ngoài, bị La Huân bắt lại ngồi trên ghế: “Anh biết nên ăn cái gì, anh đi mua. Em ở đây trông chừng, không cho phép chạy loạn. Nghe lời!” Trách mắng Cố Chu Triệt còn đang cố gắng ngọ ngoạy vài tiếng, cho đến khi cậu ngồi yên, mới đẩy cửa đi ra.
Trên bàn có rất nhiều trái cây, chắc là lúc cậu ngủ Lý Hạnh và lão Ngụy tới, La Huân gọt xong một trái táo đặt trên dĩa, cả phòng đều quanh quẩn hương vị ngọt ngào nhàn nhạt táo.
La Huân rất nhanh đã trở lại, mua rất nhiều đồ ăn, còn có một cái hộp giữ ấm. Cố Chu Triệt cả ngày ngay cả nước miếng cũng chưa từng nuốt, bị hắn đốc thúc ăn cơm, lại để y tá đổi thuốc một lần. Ngoài cửa sổ nắng chiều đã sớm lặn, tiếp đó là dải hoàng hôn rộng lớn, ngăn cách bởi đường chân trời, đã chuẩn bị xong để bất ngờ thay đổi ngày và đêm. Đối với vô số người mà nói, một ngày bình thường chớp mắt mấy cái liền trôi qua, sau đó hoặc là gia đình ấm áp, hoặc màn đêm yên tĩnh suy nghĩ sâu xa, đều sẽ bị đêm tối bao vây buộc chặt, là sự yên bình ngắn ngủi trước khi ánh mặt trời lần nữa ló dạng. Mà đêm dài gió thảm mưa sầu, có những sinh mệnh không cách nào tưởng tượng được mà sinh trưởng, ngày đêm luân hồi khó mà biến mất.
Đêm trước kia, đêm hôm qua, đêm hiện tại, bọn họ thừa nhận những đau khổ khác nhau, nhưng những đau khổ này lại có màu sắc giống nhau.
Tám giờ rưỡi tối, Phó Mặc tỉnh.
Trước lúc hắn tỉnh, Cố Chu Triệt đang ngồi ở bên cạnh hắn đờ người nhìn La Huân gọt táo, đối phương hơn 7 giờ có việc phải đi. Hắn lại gọt một trái táo, kêu Cố Chu Triệt ăn nhanh, thịt ở trong không khí oxy hoá rất nhanh, nhìn trái táo, bởi vì rút đi một lớp da, thoạt nhìn có chút co ro đáng thương. Cậu nhìn chòng chọc trái táo thật lâu, cũng không có ý muốn ăn, chỉ là tìm cho mình một việc có thể phân tán lực chú ý, sau đó cậu bỗng nhiên cảm giác được cái gì, xoay đầu lại, đối diện với đôi mắt của Phó Mặc.
Cố Chu Triệt kinh ngạc nhìn hắn, ý thức của cậu chậm chạp, trong lúc nhất thời tứ chi từ trên xuống dưới không kịp nhận chỉ thị, chỉ là vô thức tiến về phía trước đụng đụng, giống như muốn xác nhận hắn có tỉnh thật hay không.
Khuất sáng gương mặt có chút mờ nhạt, dưới đèn ngủ mờ nhạt thoạt nhìn ảm đạm lại xa xôi, làm cho Phó Mặc nhớ tới giấc mơ vừa rồi. Ngủ hơn mười tiếng khiến hắn mất đi cảm giác thời gian, dường như chỉ mới qua một lát, trong mơ hắn cũng không có quá nhiều ký ức thời phổ thông, tầm hai ba người chặn ở trước mặt hắn, một tay dùng sức đặt đè lên vai hắn. Phó Mặc cầm cái cổ tay kia vặn một cái, trong tiếng kêu đau cầm nó bẻ ra sau, sau đó hất ra. Người kia ôm cổ tay đổ mồ hôi ngã vào một người, người nọ tức giận vung một quyền về phía hắn. Hắn giơ tay cản được, động tác kế tiếp giống như ký ức khắc sâu vào thân thể, nhưng không đợi hắn ra tay, đã nghe có người đang gọi tên của hắn. Hắn thấy một người vốn đã biến mất rất lâu trong trong cuộc sống của mình, còn mặc cùng đồng phục học sinh chạy về phía hắn, lúc cậu chạy đến trước mắt hắn, những người còn lại bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại có hai người bọn họ. Cậu thở phì phò nói, Phó Mặc, tại sao cậu lại đánh nhau? Không phải đã nói cậu đừng để ý đến bọn họ sao? Cậu mà lại theo người ta đánh lộn về sau tớ sẽ không để ý tới cậu nữa!
Trong mơ đối phương nói giọng trách cứ, ánh mắt cũng rất hoảng loạn, mắng hắn xong lại giơ tay, sờ sờ xương gò má hắn, nhỏ giọng nói: “Có đau không?”
Hình ảnh lại hỗn độn chuyển cảnh, là hắn trên đường đi về nhà. Hắn đi một hồi lại quay đầu, lo sợ bất an, đến nơi rồi khoá cửa lại, cửa sổ cũng đóng hết. Bên ngoài nắng trời sáng rực, hắn lại một mình trốn ở trong căn phòng nhỏ hẹp cuối dãy, bỗng nhiên một hồi gõ cửa từ dưới lầu truyền lên, còn có người đang gọi: “Phó Mặc, Phó Mặc, cậu có nhà không? Tớ vào được không?”
Đừng vào. Đây là ý thức sau cùng trong mơ của hắn. Sau đó hắn liền tỉnh.
Không khí bắt đầu chầm chậm khởi động, phòng bệnh một người cách âm tốt, không có bất kỳ tiếng động làm cho cảm quan hắn chậm chạp và đầu óc đau nhức, cho nên hắn vẫn nửa mê nửa tỉnh như trước nhìn thân ảnh trong tầm mắt cứng đờ, đứng dậy vội vã chạy ra, lại rất nhanh chạy về, cầm cái gì đó hơi cúi người hướng về phía hắn, dịch thể ấm áp ướt môi, theo kẽ răng chậm rãi chảy vào yết hầu.
Cổ họng của hắn bởi vì dạ dày mà khàn giọng sưng nhức, xương ngực cũng giống như bị đập nát, tứ chi vô lực, toàn thân cao thấp chỉ có một đôi mắt dần dần tỉnh táo, dần dần cảm nhận được ánh sáng.
Hắn nhìn Cố Chu Triệt, từ từ suy nghĩ bản thân trước khi hôn mê đang ở đâu.
Cuộc sống của Phó Mặc trước kia, hắn không cảm nhận được nhiều tình cảm. Sự thờ ơ hình thành quá sớm khiến cho hắn theo thói quen đóng cửa toàn bộ tình cảm, thậm chí bao gồm cả nhu cầu cơ bản của bản thân. Mà Cố Chu Triệt lại là mặt trái của hắn. Cậu mẫn cảm, cẩn thận tỉ mỉ, tò mò, tình cảm quả thực dư thừa như một trái cây chín mọng nhiều nước, người bên cạnh đều không tự chủ được mà nhiễm phải mùi hương của câu. Từ trước đến nay, hai người bọn họ hoàn toàn nằm trong trạng thái mất thăng bằng, nhưng điều này chẳng bao giờ ảnh hưởng đến quan hệ giữa bọn họ. Nhưng đây chỉ là bề ngoài — bề ngoài bọn họ nhìn như một đôi bạn bình thường, xa nhau gặp lại, không có khúc mắc, hoàn toàn chấp nhận nhau. Mà giữa thời gian gián đoạn đó, thậm chí tình cảm, rốt cục đã phát sinh cái gì, rốt cuộc muốn thu xếp như thế nào, đều không có ai nhắc qua.
Cho dù ở thời khắc thân mật nhất, Phó Mặc vẫn cảnh giác như trước duy trì một chút khoảng cách. Phần khoảng cách này có thể khiến cho Cố Chu Triệt không mở miệng được, cũng không cách nào dò xét. Bọn họ sau khi gặp nhau một lần nữa thành lập được cách thức ở chung mới, nhìn như tốt hơn trước, kì thực vô cùng cách xa, mà Cố Chu Triệt chẳng bao giờ nảy sinh một câu oán hận. Câu luôn lấy cách thức của mình không ngừng tiếp cận, làm Phó Mặc dao động, bất kể là trước kia hay là hiện tại, phần nỗ lực này không hề thay đổi. Bởi vì chính như lời La Huân nói, đây không phải là phòng bị, mà là bảo vệ. Hắn lặng im không nói, dùng cách thức vụng về lại cứng rắn vì bản thân không muốn người ngoài biết, để lại một phần chậm rãi đón ý hùa theo nhịp điệu và cước bộ của cậu, dung túng cậu. Nhưng đây không phải là kỳ vọng của Cố Chu Triệt. Cậu hy vọng, từ đầu đến cuối là muốn đưa Phó Mặc đứng dưới ánh mặt trời, vì hắn rọi sáng tất cả khả năng sinh hoạt, sau đó cho hắn bắt đầu chọn lựa.
Hai người ôm mục đích khác biệt, đều nghĩ đối sách, còn có thời gian, còn có thời gian, cứ từ từ. Mà bây giờ, phần mất thăng bằng này bỗng nhiên bị đánh vỡ, giống như cán cân cao nhất rốt cuộc bị phá vỡ, bụi bao trùm khắp nơi. Phó Mặc hiếm khi thấy hối hận, trong lúc luống cuống và bất an, trách cứ, chất vấn, thậm chí do dự, muốn nói lại thôi trong tưởng tượng của hắn cũng không có phát sinh. Cố Chu Triệt cúi đầu nhìn hắn, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, nói: “Cậu cuối cùng cũng tỉnh. Có đói bụng không?”
Người thanh niên thoạt nhìn có chút tiều tụy quanh thân tản ra điện từ dịu dàng, nhìn vành mắt cậu ửng đỏ, nhưng tìm không thấy sóng nước. Mỗi cử động của cậu, mỗi hô hấp đều tựa như đang nói: Không sao, tớ đã biết. Không sao. Tớ sẽ ở bên cậu.
Mặc kệ kế tiếp gian nan đến mức nào, tớ đều ở đây.
Cái gì cũng sẽ không thay đổi.
.:
Dù là bối cảnh gia đình của hắn, tính cách từng trải, bọn họ năm đó ở cùng nhau đối phương đã có hành động khác thường, sau khi tách ra càng làm người ta kinh ngạc về cuộc sống cấp 3, thậm chí sau khi gặp lại, rất nhiều lần, rất nhiều lần hắn ở trước mặt cậu lộ sơ hở, nếu như cậu có thể chu đáo hơn một chút, cậu nên sớm nghĩ đến việc âm thầm nghiên cứu, quan tâm, thậm chí truy hỏi, cậu sớm nên làm tất cả.
Cố Chu Triệt không biết đã ngồi ở ven đường bao lâu.
Bên ngoài bệnh viện dòng người và xe cộ nối liền không dứt, mà những chỗ như vậy sự tuyệt vọng và bất lực không hề hiếm thấy. Mặc kệ cậu đau khổ thế nào, cũng chỉ là một khúc nhạc đệm buồn mà người người vội vã lướt ngang qua thấy. Người chân chính mà cậu cần còn nằm trên giường bệnh, mà đó cũng là nơi dù thế nào cậu cũng không thể bày ra sự yếu đuối và nước mắt của mình.
Tay Cố Chu Triệt run dữ dội hơn, đến mức thật lâu sau hai cánh tay cậu chỉ có thể mềm ngoặt trên đầu gối, lặng lẽ đợi sức lực quay trở lại. Dần dần nhiệt độ lên cao, không khí nóng đến mặt đất cũng bắt đầu bốc hơi, mặt trời cũng dần lên đỉnh đầu, xông đến mức hoa mắt choáng đầu, cơn thuỷ triều trong lòng rốt cục cũng từ từ bằng phẳng lại.
Cậu lấy tay mò trên mặt đất tìm điện thoại của mình và biên lai, một tay chống đất đứng lên. Trên điện thoại không có tin nhắn gì, nói rõ không có gì mới xảy ra. Cậu đến quán ăn gần đó tùy tiện mua chút đồ ăn, lại đi một chuyến đến quầy thuốc, tìm đúng loại thuốc kể lại cặn kẽ tình hình và tình trạng hôm qua của Phó Mặc. Trước khi trở về phòng bệnh đến nhà vệ sinh rửa mặt, cố gắng rửa đi dấu vết đã khóc cùng vẻ mệt nhọc, mở cửa hít sâu, nhiều lần chống chọi lên tinh thần, sau khi xác định có thể mới đẩy cửa đi vào, Phó Mặc vẫn còn đang ngủ.
Cố Chu Triệt thở phào nhẹ nhõm.
Cậu đem đồ trong tay tùy ý bỏ xuống, ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, ngơ ngẩn nhìn Phó Mặc hồi lâu. Hắn ngủ rất sâu, hô hấp đều đặn, nếu không có má tóc đen làm nền, sắc mặt tái nhợt cùng gối đầu đệm giường hòa làm một thể, thì sẽ khiến cho quầng thâm dưới mắt hắn càng rõ rệt. Hôm trước mẹ Cố gọi điện thoại nói tìm người hỏi thăm được một bài thuốc, dùng trái táo chua, mạch môn, viễn chí nấu canh có thể an thần, bà lên mạng mua đi ít gửi đi, kêu Cố Chu Triệt mang cho Phó Mặc. Cậu mấy ngày nay không thể trở về, Cố Chu Triệt vô thức nghĩ, phải nhờ bạn cùng phòng nhận hộ rồi.
Nghĩ như vậy, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Cố Chu Triệt ngẩng đầu, là La Huân.
La Huân quả nhiên là vội vã tới, vẻ mặt căng thẳng. Hắn liếc mắt nhìn bệnh án trên giường trước, rồi nhìn về phía Cố Chu Triệt, Cố Chu Triệt đứng lên nhỏ giọng nói: “Không sao rồi, đang ngủ.”
Biểu cảm La Huân hơi giãn ra, đem đồ trong tay đưa cho Cố Chu Triệt, thấp giọng hối thúc: “Anh ở đây, em đi tắm rửa thay quần áo.”
Trong phòng có toilet một người, Cố Chu Triệt cũng không từ chối, tìm một bộ quần áo đi ngay, nhưng cũng chỉ tắm sơ sài. Cậu lau tóc đi ra, La Huân nhìn cậu, đôi mắt luôn điềm đạm và bình tĩnh sau tròng kính có chút khó nói, lặng im đưa mắt nhìn cậu thật lâu, nói: “Nghỉ một chút đi.”
Cố Chu Triệt ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong phòng bệnh: “Em cảm thấy cậu ấy sắp tỉnh.”
“Anh ở đây.” Giọng La Huân không cho phản bác: “Cậu ấy tỉnh anh gọi em.”
Cố Chu Triệt sững sờ, gật đầu: “Ah.” Trong chốc lát giống như không biết nên làm thế nào, đứng ở bên giường, ngẩn người một hồi. Sau đó đi tới ngồi xuống ghế cạnh giường, đưa tay sờ trán Phó Mặc một cái, lẩm bẩm nói: “Không có sốt nữa.”
La Huân đi tới, đem áo khoác đắp lên trên đầu cậu, bàn tay không nhẹ không nặng ở trên gáy cậu ấn xuống một cái, thở dài. Trán Cố Chu Triệt cọ đến bàn tay đặt bên mép giường của Phó Mặc, đột nhiên cơn buồn ngủ xông lên não, cậu chỉ giữ tỉnh táo được mấy giây, trong lòng mơ hồ nghĩ, đúng vậy, không sao, có La Huân ở đây. Cảm giác an tâm cùng ủ rũ cùng lúc kéo tới mãnh liệt, Cố Chu Triệt rất nhanh thì thiếp đi.
Ngủ rất sâu, đại khái là vì quá mệt mỏi, cảm giác trước mắt chỉ có một màu đen dày đặc. Cố Chu Triệt trong lúc mơ mơ màng màng mấy lần cảm giác bên cạnh có người đi tới đi lui, còn có người đang thấp giọng nói chuyện, nhưng cánh tay Phó Mặc để cạnh cậu vẫn mãi không có động tĩnh, vì vậy cứ mơ màng rồi lại thiếp đi. Chờ khi cậu thực sự tỉnh lại, cơn buồn ngủ đã rút đi, cậu mở mắt ra, cả phòng tràn ngập màu vàng ánh chiều tà, nắng mặt trời chiều êm dịu trải dài trên lưng cậu, đôi mắt lại sáng lạn ấm áp.
Cố Chu Triệt chớp chớp mắt, từ góc độ này nhìn Phó Mặc. Hắn vẫn ngủ, nhưng không biết vì sao, đầu hơi nghiêng về phía cậu. Ánh chiều tà rơi vào trên mặt của hắn, tạo ra một cái bóng mờ dưới mi mắt.
Nếu như lúc này hắn cũng mở mắt ra, bọn họ có thể đúng lúc nhìn thấy nhau.
Nhưng hắn vẫn còn ngủ.
Cố Chu Triệt giật mình, bỗng nhiên hoảng lên, có phải Phó Mặc đã ngủ quá lâu?
Suy nghĩ này đột nhiên chui vào não, cậu lập tức ngồi thẳng, khiến La Huân đang ngồi đọc sách đối diện giật mình hết hồn. Cố Chu Triệt đứng lên không phân biệt được hướng muốn chạy ra ngoài: “Em đi tìm bác sĩ! Cậu ấy ngủ quá lâu rồi, nhất định có chuyện!”
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi!” La Huân vội vàng níu cậu lại, thấy Cố Chu Triệt trợn tròn mắt, liền vội vàng giải thích: “Buổi trưa có tỉnh lại, chỉ là hơn mười giây, thấy em lại ngủ tiếp.”
Cố Chu Triệt sửng sốt, vội hỏi: “Bác sĩ biết không? Bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ nói cậu ấy sức khỏe yếu.” La Huân nhẫn nại giải thích, “Tỉnh lần nữa có thể ăn một chút, không lâu đâu, có thể một hồi sẽ tỉnh.”
Cố Chu Triệt liên tục gật đầu, tự lẩm bẩm: “Em đi mua chút đồ ăn. Cậu ấy có thể ăn cái gì? Em đi hỏi một chút.” Vừa nói vừa muốn chạy ra bên ngoài, bị La Huân bắt lại ngồi trên ghế: “Anh biết nên ăn cái gì, anh đi mua. Em ở đây trông chừng, không cho phép chạy loạn. Nghe lời!” Trách mắng Cố Chu Triệt còn đang cố gắng ngọ ngoạy vài tiếng, cho đến khi cậu ngồi yên, mới đẩy cửa đi ra.
Trên bàn có rất nhiều trái cây, chắc là lúc cậu ngủ Lý Hạnh và lão Ngụy tới, La Huân gọt xong một trái táo đặt trên dĩa, cả phòng đều quanh quẩn hương vị ngọt ngào nhàn nhạt táo.
La Huân rất nhanh đã trở lại, mua rất nhiều đồ ăn, còn có một cái hộp giữ ấm. Cố Chu Triệt cả ngày ngay cả nước miếng cũng chưa từng nuốt, bị hắn đốc thúc ăn cơm, lại để y tá đổi thuốc một lần. Ngoài cửa sổ nắng chiều đã sớm lặn, tiếp đó là dải hoàng hôn rộng lớn, ngăn cách bởi đường chân trời, đã chuẩn bị xong để bất ngờ thay đổi ngày và đêm. Đối với vô số người mà nói, một ngày bình thường chớp mắt mấy cái liền trôi qua, sau đó hoặc là gia đình ấm áp, hoặc màn đêm yên tĩnh suy nghĩ sâu xa, đều sẽ bị đêm tối bao vây buộc chặt, là sự yên bình ngắn ngủi trước khi ánh mặt trời lần nữa ló dạng. Mà đêm dài gió thảm mưa sầu, có những sinh mệnh không cách nào tưởng tượng được mà sinh trưởng, ngày đêm luân hồi khó mà biến mất.
Đêm trước kia, đêm hôm qua, đêm hiện tại, bọn họ thừa nhận những đau khổ khác nhau, nhưng những đau khổ này lại có màu sắc giống nhau.
Tám giờ rưỡi tối, Phó Mặc tỉnh.
Trước lúc hắn tỉnh, Cố Chu Triệt đang ngồi ở bên cạnh hắn đờ người nhìn La Huân gọt táo, đối phương hơn 7 giờ có việc phải đi. Hắn lại gọt một trái táo, kêu Cố Chu Triệt ăn nhanh, thịt ở trong không khí oxy hoá rất nhanh, nhìn trái táo, bởi vì rút đi một lớp da, thoạt nhìn có chút co ro đáng thương. Cậu nhìn chòng chọc trái táo thật lâu, cũng không có ý muốn ăn, chỉ là tìm cho mình một việc có thể phân tán lực chú ý, sau đó cậu bỗng nhiên cảm giác được cái gì, xoay đầu lại, đối diện với đôi mắt của Phó Mặc.
Cố Chu Triệt kinh ngạc nhìn hắn, ý thức của cậu chậm chạp, trong lúc nhất thời tứ chi từ trên xuống dưới không kịp nhận chỉ thị, chỉ là vô thức tiến về phía trước đụng đụng, giống như muốn xác nhận hắn có tỉnh thật hay không.
Khuất sáng gương mặt có chút mờ nhạt, dưới đèn ngủ mờ nhạt thoạt nhìn ảm đạm lại xa xôi, làm cho Phó Mặc nhớ tới giấc mơ vừa rồi. Ngủ hơn mười tiếng khiến hắn mất đi cảm giác thời gian, dường như chỉ mới qua một lát, trong mơ hắn cũng không có quá nhiều ký ức thời phổ thông, tầm hai ba người chặn ở trước mặt hắn, một tay dùng sức đặt đè lên vai hắn. Phó Mặc cầm cái cổ tay kia vặn một cái, trong tiếng kêu đau cầm nó bẻ ra sau, sau đó hất ra. Người kia ôm cổ tay đổ mồ hôi ngã vào một người, người nọ tức giận vung một quyền về phía hắn. Hắn giơ tay cản được, động tác kế tiếp giống như ký ức khắc sâu vào thân thể, nhưng không đợi hắn ra tay, đã nghe có người đang gọi tên của hắn. Hắn thấy một người vốn đã biến mất rất lâu trong trong cuộc sống của mình, còn mặc cùng đồng phục học sinh chạy về phía hắn, lúc cậu chạy đến trước mắt hắn, những người còn lại bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại có hai người bọn họ. Cậu thở phì phò nói, Phó Mặc, tại sao cậu lại đánh nhau? Không phải đã nói cậu đừng để ý đến bọn họ sao? Cậu mà lại theo người ta đánh lộn về sau tớ sẽ không để ý tới cậu nữa!
Trong mơ đối phương nói giọng trách cứ, ánh mắt cũng rất hoảng loạn, mắng hắn xong lại giơ tay, sờ sờ xương gò má hắn, nhỏ giọng nói: “Có đau không?”
Hình ảnh lại hỗn độn chuyển cảnh, là hắn trên đường đi về nhà. Hắn đi một hồi lại quay đầu, lo sợ bất an, đến nơi rồi khoá cửa lại, cửa sổ cũng đóng hết. Bên ngoài nắng trời sáng rực, hắn lại một mình trốn ở trong căn phòng nhỏ hẹp cuối dãy, bỗng nhiên một hồi gõ cửa từ dưới lầu truyền lên, còn có người đang gọi: “Phó Mặc, Phó Mặc, cậu có nhà không? Tớ vào được không?”
Đừng vào. Đây là ý thức sau cùng trong mơ của hắn. Sau đó hắn liền tỉnh.
Không khí bắt đầu chầm chậm khởi động, phòng bệnh một người cách âm tốt, không có bất kỳ tiếng động làm cho cảm quan hắn chậm chạp và đầu óc đau nhức, cho nên hắn vẫn nửa mê nửa tỉnh như trước nhìn thân ảnh trong tầm mắt cứng đờ, đứng dậy vội vã chạy ra, lại rất nhanh chạy về, cầm cái gì đó hơi cúi người hướng về phía hắn, dịch thể ấm áp ướt môi, theo kẽ răng chậm rãi chảy vào yết hầu.
Cổ họng của hắn bởi vì dạ dày mà khàn giọng sưng nhức, xương ngực cũng giống như bị đập nát, tứ chi vô lực, toàn thân cao thấp chỉ có một đôi mắt dần dần tỉnh táo, dần dần cảm nhận được ánh sáng.
Hắn nhìn Cố Chu Triệt, từ từ suy nghĩ bản thân trước khi hôn mê đang ở đâu.
Cuộc sống của Phó Mặc trước kia, hắn không cảm nhận được nhiều tình cảm. Sự thờ ơ hình thành quá sớm khiến cho hắn theo thói quen đóng cửa toàn bộ tình cảm, thậm chí bao gồm cả nhu cầu cơ bản của bản thân. Mà Cố Chu Triệt lại là mặt trái của hắn. Cậu mẫn cảm, cẩn thận tỉ mỉ, tò mò, tình cảm quả thực dư thừa như một trái cây chín mọng nhiều nước, người bên cạnh đều không tự chủ được mà nhiễm phải mùi hương của câu. Từ trước đến nay, hai người bọn họ hoàn toàn nằm trong trạng thái mất thăng bằng, nhưng điều này chẳng bao giờ ảnh hưởng đến quan hệ giữa bọn họ. Nhưng đây chỉ là bề ngoài — bề ngoài bọn họ nhìn như một đôi bạn bình thường, xa nhau gặp lại, không có khúc mắc, hoàn toàn chấp nhận nhau. Mà giữa thời gian gián đoạn đó, thậm chí tình cảm, rốt cục đã phát sinh cái gì, rốt cuộc muốn thu xếp như thế nào, đều không có ai nhắc qua.
Cho dù ở thời khắc thân mật nhất, Phó Mặc vẫn cảnh giác như trước duy trì một chút khoảng cách. Phần khoảng cách này có thể khiến cho Cố Chu Triệt không mở miệng được, cũng không cách nào dò xét. Bọn họ sau khi gặp nhau một lần nữa thành lập được cách thức ở chung mới, nhìn như tốt hơn trước, kì thực vô cùng cách xa, mà Cố Chu Triệt chẳng bao giờ nảy sinh một câu oán hận. Câu luôn lấy cách thức của mình không ngừng tiếp cận, làm Phó Mặc dao động, bất kể là trước kia hay là hiện tại, phần nỗ lực này không hề thay đổi. Bởi vì chính như lời La Huân nói, đây không phải là phòng bị, mà là bảo vệ. Hắn lặng im không nói, dùng cách thức vụng về lại cứng rắn vì bản thân không muốn người ngoài biết, để lại một phần chậm rãi đón ý hùa theo nhịp điệu và cước bộ của cậu, dung túng cậu. Nhưng đây không phải là kỳ vọng của Cố Chu Triệt. Cậu hy vọng, từ đầu đến cuối là muốn đưa Phó Mặc đứng dưới ánh mặt trời, vì hắn rọi sáng tất cả khả năng sinh hoạt, sau đó cho hắn bắt đầu chọn lựa.
Hai người ôm mục đích khác biệt, đều nghĩ đối sách, còn có thời gian, còn có thời gian, cứ từ từ. Mà bây giờ, phần mất thăng bằng này bỗng nhiên bị đánh vỡ, giống như cán cân cao nhất rốt cuộc bị phá vỡ, bụi bao trùm khắp nơi. Phó Mặc hiếm khi thấy hối hận, trong lúc luống cuống và bất an, trách cứ, chất vấn, thậm chí do dự, muốn nói lại thôi trong tưởng tượng của hắn cũng không có phát sinh. Cố Chu Triệt cúi đầu nhìn hắn, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, nói: “Cậu cuối cùng cũng tỉnh. Có đói bụng không?”
Người thanh niên thoạt nhìn có chút tiều tụy quanh thân tản ra điện từ dịu dàng, nhìn vành mắt cậu ửng đỏ, nhưng tìm không thấy sóng nước. Mỗi cử động của cậu, mỗi hô hấp đều tựa như đang nói: Không sao, tớ đã biết. Không sao. Tớ sẽ ở bên cậu.
Mặc kệ kế tiếp gian nan đến mức nào, tớ đều ở đây.
Cái gì cũng sẽ không thay đổi.
.: