Thời tiết như người phụ nữ bị rối loạn kinh nguyệt, có lúc trời quang mây tạnh cũng có lúc mây đen đầy trời kèm theo gió lạnh.
Điều không thể đoán trước hơn thời tiết chính là tâm trạng của Giang Thăng, nếu nói tốt trong giây đầu tiên thì giây sau sẽ thay đổi sắc mặt.
Một lúc sau, hắn ôm Văn Chiêu, ảm đạm cắn cổ nói: "Em luôn tiếp xúc với những người không quan trọng."
Văn Chiêu cầm bật lửa trên bàn châm một điếu thuốc, hút xong quay đầu lấp kín miệng hắn, cậu vòng tay qua cổ Giang Thăng, dùng đầu lưỡi liếm lỗ tai hắn, khàn khàn nói: " Cho anh làm đấy."
Hai người họ ở trong chuyện tình ái ăn ý mười phần với nhau, mọi hành động đều trở thành một trò trêu chọc.
Tinh dịch Giang Thăng sẽ bắn sâu vào trong âm đo của cậu, làm cho cậu run rẩy nằm trên giường, bụng đầy tinh dịch, Giang Thăng sẽ ôm cậu đang đẫm mồ hôi vào trong ngực, liếm láp mồ hôi trên mặt cậu, Giang Thịnh cười hả hê, bệnh hoạn nhìn chằm chằm vào thân thể trần trụi của Văn Chiêu.
Hắn đưa tay sờ bụng cậu và nói: "Có lẽ bên trong có đứa con của chúng ta."
Kể từ lần trước nghe Văn Chiêu nói nếu cậu mang thai thì sẽ sinh đứa con cho hắn, Giang Thăng liền ảo tưởng rằng trong bụng cậu có thể hoài thai con của hắn, vì vậy mà hoa huyt của cậu luôn chứa đầy tinh khí của Giang Thăng.
Đôi tay Văn Chiêu ướt át ôm cổ hắn, đầu lưỡi ướt át liếm động mạch chủ, hơi thở phun ra lên cổ hắn, khóe mắt cậy đỏ bừng, lẩm bẩm nói: "Anh sờ bụng em đi, trong đó có con trai của anh đấy."
Cơ bắp của Giang Thăng trong phút chốc căng lên, gân xanh trên cánh tay kịch liệt nổi lên, hai mắt đỏ rực nhìn Văn Chiêu, hắn như muốn ăn thịt cậu.
Văn Chiêu nghiêng người đưa lưỡi liếm miệng hắn, chạm vào bắp thịt căng cứng trên cánh tay hắn, nhàn nhạt nói: "Bên trong có thật nhiều nhiều tinh dịch, đầy quá." Hơi thở nóng rực của cậu phả lên mặt Giang Thăng.
Da đầu Giang Thăng tê dại, huyết dịch toàn thân chảy với tốc độ nhanh, hắn đè Văn Chiêu dưới thân cắm vào lỗ huyệt tràn đầy tinh dịch, bóp cổ cậu, cưỡi trên người cậu, ánh mắt hắn đỏ bừng, giọng nói khàn khàn, hưng phấn mắng: "Đt chết em luôn, làm em phát dâm thiếu làm này."
Văn Chiêu thở hổn hển, " Anh đt chết con trai của anh mất."
Giang Thăng càng thêm hưng phấn, tàn sát bừa bãi ở trên người cậu:" Đem em làm đến khi mang thai lớn bụng nhốt ở trong hộp, đi đâu cũng không được."
Khi cơn cực khoái đến, cậu run rẩy hôn lên miệng Giang Thăng, lúc này cậu sẽ nghi ngờ cậu và Giang Thăng là những bệnh nhân nghiện làm tình nặng.
Họ cần những cái ôm, những va chạm thể xác, tình dục trần trụi và sự thâm nhập tình dục của nhau hơn bất kỳ ai khác.
Họ cần những nụ hôn, mồ hôi, tinh dịch, những cơn cực khoái.
Văn Chiêu sẽ cảm thấy thoải mái khi bị hắn bắn đầy, cậu hàm chứa tinh dịch Giang Thăng, trong lòng dâng lên cảm giác bào trướng, cậu cũng sẽ không ngừng đòi hỏi Giang Thăng, câu dẫn hắn tới mình, cậu cũng yêu cầu cần Giang Thăng.
Văn Chiêu hôn quả táo Adam đang lăn của Giang Thăng, hôn mồ hôi trên cằm hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói tên của hắn: "Giang Thăng Giang Thăng..."
Giang Thăng trầm thấp thở hổn hển nhìn cậu, gân xanh trên trán nổi lên, hắn cắm vào tận cùng dấu bên trong rồi bắn vào, Văn Chiêu không ngừng mổ cắn hôn lên má hắn.
Giọng nói của Giang Thăng khàn khàn đầy khiêu gợi: "Trong bụng sẽ có đứa con của chúng ta."
"Sẽ có." Văn Chiêu sờ sờ sống mũi cao thẳng của hắn.
Văn Chiêu lúc này sẽ phối hợp với hắn phát điên, ôm đầu để hắn dựa vào trong bụng, lấy tay sờ sờ tóc của hắn.
Giang Thăng kẹp chặt eo cậu, úp mặt vào bụng của cậu:" Anh muốn em bụng to ngồi ở trên người của anh bị anh đt đến phun sữa."
Văn Chiêu sờ gáy hắn nói: "Tiểu biến thái."
Ở trường học, Văn Chiêu thường xuyên gặp Phương Tư Tư ở sân thượng.
Cậu và Phương Tư Tư sẽ cùng nhau hút thuốc, cô dựa trên hàng rào bảo hộ với điếu thuốc trên tay, nhìn những người tối tăm bên dưới với vẻ ghê tởm và thương cảm.
Cô ném điếu thuốc trong tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm Văn Chiêu, mái tóc đen quấn lấy chiếc cổ trắng nõn, cô khẽ nói: "Anh thật khiến cho người ta chán ghét."
Văn Chiêu giễu cợt: "Cô mấy ngày trước không có nói như vậy."
Phương Tư Tư cười lạnh nhìn cậu chằm chằm, cô mở miệng đỏ thắn nói: "Nãy tôi chỉ nói dối anh thôi."
Cô ghé sát vào người Văn Chiêu: "Trên người anh đều là mùi của hắn."
Văn Chiêu nhướng mày: "Ừ, thì sao?."
Phương Tư Tư vẫn ghé sát bên cạnh cậu, cô nhìn những người bên dưới và nói: "Tôi thực sự muốn nhảy xuống."
Văn Chiêu quay đầu nhìn cô, cô nhếch miệng đối với Văn Chiêu nói: "Tôi sẽ không từ đây nhảy xuống chết trước một đám mặt đen của xã hội."
Văn Chiêu từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, châm lửa đưa cho cô, nói: "Chết rồi cái gì cũng không còn."
Cô cầm điếu thuốc nói: "Đáng tiếc khi mẹ tôi ngủ với thầy Tưởng, tôi lại ngủ với con của thầy Tưởng.
Đây gọi là chó đẻ làm tổ, biết không?"
Văn Chiêu nhìn bầu trời u ám trầm mặc không nói.
Văn Chiêu ngày nào cũng làm bài kiểm tra cho đến khi cảm thấy chóng mặt, lớp chọn thường dạy với tiết tấu nhanh, đề thi chiến thuật giữa biển người làm Văn Chiêu càng thêm chịu đựng.
Lê Tưu nhờ một giáo viên Lý Vấn giúp cậu chạy nước rút, sau hai ngày học bổ túc, hiệu quả là trung bình, Giang Thăng ôm lấy cậu nói khẽ: "Anh không thích em ở bên người khác lâu như vậy, anh cũng có thể giúp em học bổ túc."
Sau khi kiên trì bốn năm ngày, quả nhiên có hiệu quả rõ ràng, Văn Chiêu liền xin Lê Tưu không cần cho cậu học ở chỗ Lý Vấn nữa.
Mỗi ngày buổi trưa ăn xong, cậu sẽ đến phòng học của Giang Thăng để đi học bổ túc.
Giang Thăng tỉ mỉ giảng từng loại câu hỏi, cũng có thể phương pháp cách giải của hắn khiến Văn Chiêu có thể tiếp thu được, hiệu quả thật ra cũng không tệ.
Khi Giang Thăng giảng đề cho cậu, hắn sẽ sờ chân cậu khi cậu đang làm đề một cách nghiêm túc, trong phòng học còn có người, cả người cậu khẩn trương, tóc gáy dựng đứng.
Cậu trừng mắt nhìn vào Giang Thăng nói: "Đừng làm phiền."
Giang Thăng hừ cười lấy tay về, tự nhiên chạm vào mu bàn tay cậu, ghé sát vào bên tai cậu cho câu giảng đề với vẻ mặt tự nhiên, Văn Chiêu cảm giác được cổ cùng mặt đều tê rần, Giang Thăng thấp giọng hỏi: " Hiểu chưa?"
Văn Chiêu cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, nóng đến trái tim cậu nóng rực, bàn tay hắn đặt trên mu bàn tay cậu nhẹ nhàng gãi gãi,cậu rút bàn tay lại như bị bỏng, Giang Thăng thấp giọng bật cười.
Giang Thăng đè cậu vào góc cầu thang hôn cậu, cậu túm lấy cổ áo Giang Thăng, đầu ngón tay run rẩy, vừa hưng phấn vừa khẩu trương, cảm giác tê dại từ xương đuôi khiến eo cậu mềm nhũn.
Cậu nuốt nước miếng của Giang Thăng, đầu lưỡi bị Giang Thăng ngậm lấy mà liếm mút, hô hấp cậu cũng trở nên gấp gáp.
Cơn gió lạnh lẽo, ẩm ướt thổi lên cơ thể nóng bỏng của cậu, giữa hai người thở ra làn hơi trắng xóa.
Khi có động tĩnh từ cầu thang, cậu sẽ đẩy Giang Thăng ra nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn, hôn mãnh liệt hơn, khi bước chân chuẩn bị đi lên, Giang Thăng mới buông ra, cậu thở hổn hển dựa vào tường, không dám nhìn phản ứng của người qua đường phía sau.
Vào giữa tháng , Giang Thăng không đến trường thường xuyên nữa, hắn nói rằng hắn ghét mùa đông.
Hắn sờ sờ bụng của Văn Chiêu, hỏi cậu: "Tại sao vẫn chưa có em bé?"
Văn Chiêu ghé sát vào trán hắn cho hắn một nụ hôn: "Có thể đã có rồi."
"Có thật không?"
"Có lẽ vậy!"
Ánh mắt Giang Thăng thâm thúy nhìn cậu: "Em nhất định sẽ mang thai đứa con."
Văn Chiêu sờ sờ tóc của hắn, "Anh tại sao lại muốn em mang thai?"
"Bởi vì anh muốn thứ thuộc về hai ta, chỉ có thể là của chúng ta." Hắn nhìn Văn Chiêu nói.
Văn Chiêu nói: "Em chỉ thuộc về anh thôi."
Gió thổi tấm kính cửa sổ làm nó phát ra tiếng động, sương trắng bao phủ, chỉ có thể nhìn thấy quầng sáng mờ ảo bên ngoài.
Giang Thăng ngủ thiếp đi trên người cậu, cậu đưa tay chạm vào quầng thâm dưới mắt Giang Thăng, khẽ thở dài.
Tình trạng tinh thần uể oải và chất lượng giấc ngủ kém của Giang Thăng khiến cậu càng thêm cảm thấy lo lắng, trái tim anh như chứa đầy chì nặng trĩu.
Khi thời tiết trở nên u ám hơn, cậu thường xuyên xem tin tức về các mỗi quan hệ liên quan tới doanh nghiệp của nhà họ Giang trên các đài truyền hình của thành phố cũng như Bệnh viện tư nhân Tư Giang, tất cả đều là những rắc rối về y tế và tiêu chuẩn tính phí.
Bọn họ không chơi bóng ở ngoài trời vào mùa đông, họ thường chơi bóng rổ trong các sân vận động có hệ thống sưởi ấm.
Khi đang chơi bóng, cậu lại đánh nhau với tên đầu trọc cùng lớp, đến cả Chu Minh cũng không ngăn cậu được.
Cả cậu và tên đầu trọc đã coi thường đối phương, ngày thường ở trên lớ bọn họ nước sông không phạm nước giếng, lúc chơi bóng cũng không can thiệp vào nhau.
Tên đầu trọc chỉ có một tật xấu là cái miệng mắc nợ, trong giờ giải lao, gã đã sắp xếp các bạn nữ trong lớp với một nhóm nam sinh, đặc biệt là Phương Tư Tư, ngôn ngữ gã nói ra đều thô tục khiến đám mày râu cau có.
Ngoài phòng vang lên tiếng vỗ bóng rổ, bọn họ đang nói chuyện, tên đầu trọc dựa vào cột bóng rổ nói: "Ôi! Tao đã biết hắn đã lâu không trở về đến trường.
Lần trước hắn trở về lấy sách, nhìn mặt hắn ta âm trầm uể oải, lờ đờ như bị bệnh tâm thần vậy.
"
Đám con trai bên cạnh bật cười: "Tao sớm đã khó chịu khi nhìn thấy bộ dáng của Giang Thăng rồi.
Nếu không phải nhờ gương mặt đẹp trai và gia thế giàu có của hắn ta thì chắc đám con gái trong trường chưa chắc sẽ nhìn hắn, hahahaha."
Bình nước trong tay Văn Chiêu bị bóp kêu bộp bộp, quai hàm cậu căng ra, bình nước trong tay rơi xuống đất bịch một cái.
Trong sự cảm thán của đám đông, cậu giáng một cú đấm vào khuôn mặt tên đầu trọc, trán cậu nổi gân xanh, tức giận nói:" Mày con mẹ nó nói ai là bị bệnh tâm thần? Mồm miệng sạch chút."
Tên đầu hói không phải là loại đèn cạn dầu, bọn họ đánh nhau trong phòng tập thể dục.
Cả hai người đều bị gọi bố mẹ, phải đọc bản kiểm điểm khi chào cờ vào ngày thứ Hai.
Nhìn thấy vết bầm trên cằm, Giang Thịnh lạnh lùng nói: "Là ai làm?" Hắn ôm Văn Chiêu vào lòng: "Là ai chạm vào em?"
Văn Chiêu châm một điếu thuốc, thẳng thừng nói: "Lúc chơi bóng rổ em vô tình bị va phải."
Cậu nâng cằm lên cho hắn nhìn: "Bị thương một chút sẽ không sao đâu."
Vẻ mặt Giang Thăng lạnh lùng nhìn chằm chằm vết bầm tím trên cằm cậu.
Sau kỳ thi cuối kỳ, kỳ nghỉ đông cuối cùng cũng bắt đầu, cậu và Giang Thăng cả ngày ở nhà làm tình, xem phim, bên ngoài trời đầy sương mù, tuyết trắng xóa dường như không liên quan gì tới bọn họ, bọn họ bật máy sưởi đến mức cao nhất, trần truồng ôm nhau, không khí oi bức như thiêu đốt họ và thiêu rụi tất cả.
Trong lễ hội mùa xuân, Giang Thăng và gia đình đã đến Đức.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của bọn họ bị đảo ngược, nhưng bọn họ vẫn sẽ call video với nhau.
Phần lớn thời gian là Văn Chiêu chơi game, cậu tập trung tinh thần đánh bàn phím, đặt di động đứng ở bên bàn.
Giang Thăng nhìn cậu chơi game cũng có thể nhìn lâu được.
Kết thúc kỳ nghỉ đông, Giang Thăng từ nước Đức trở về.
Tinh thần của hắn cũng không uể oải như năm trước, Văn Chiêu ôm hắn nói: "Từ nước Đức trở về như nào mà sao lại như biến thành một người khác vậy?"
Giang Thăng cười không nói lời nào.
Trước khi tuyết tan hoàn toàn, bọn họ đạp xe đuổi theo nhau trên đường, cây bách hai bên chắn sáng, con đường xanh ngắt vì lạnh.
Cây cối hai bên đang lui dần, màu trắng mà bọn họ thở ra tản vào trong gió lạnh, gió ẩm phả vào mặt, cậu quay đầu nhìn Giang Thăng, trong một mảng trắng xóa này, cậu nhìn thấy vầng sáng, màu lam lạnh lẽo, nhẹ nhàng đánh vào mặt Giang Thăng.
Đường vẫn rất trơn, cậu giảm tốc độ, ánh sáng dường như bị biến dạng, gió lạnh phả vào mặt trở nên sương mù, cây cao biến thành bóng ma, chỉ có con đường ở giữa là không ngừng thay đổi, mọi thứ đều quay về phía trước.
Cậu và Giang Thăng như hòa tan trong sự trắng xóa, bốc hơi và sau đó dần dần biến mất.
"Anh lắng nghe xem, là tiếng gió." Cậu quay đầu đối với Giang Thăng nói, thanh âm bị gió xé qua, lại cười ra tiếng, cậu cười lớn.
Cưỡi ngựa khiến tất cả toàn thân họ đều nóng lên, hơi nóng phả vào trong không khí, cảm giác bỏng rát lan ra toàn thân.
Cuối cùng ánh sáng xanh lạnh lẽo dần dần chuyển thành màu vàng ấm áp, bọn họ cũng chìm trong ánh sáng mờ ảo này, cậu không nhìn thấy khuôn mặt của Giang Thăng, chỉ thấy ánh đèn nền màu vàng ấm áp và hơi thở màu trắng mà hắn thở ra.
Cậu dừng lại thở hổn hển giữa đường, xe của Giang Thăng đặt ở bên đường, hắn bước tới ôm lấy Văn Chiêu.
Bạch khí thở ra dồn dập trên mặt hòa lẫn với gió lạnh, ánh sáng lan tràn trong không khí, hắn nhìn thấy bên trong bụi bay vầng hào quang lộng lẫy, Giang Thăng nói: "Lúc này, anh nghĩ đến vĩnh hằng cùng cái chết."
Văn Chiêu ôm hắn nói: "Không, chỉ có vĩnh hằng không có cái chết."
Giang Thăng cũng ôm lấy cậu, họ lặng lẽ ôm nhau trong tuyết, áp trán vào trán, hơi thở hòa vào nhau.
Giang Thăng nói: "Em sợ hãi sao Tiểu Chiêu?"
Văn Chiêu nói: "Em không sợ."
Giang Thăng hôn cậu nói: "Anh cũng vậy."
Họ ôm nhau và cùng nhau ngã về phía sau, cùng nhau rơi vào trong tuyết, tuyết trắng rơi trên người họ, lạnh và ướt, họ như chết khô trong thế giới màu trắng này.
Dừng ở trên mặt bọn họ chính là tuyết, còn có nụ hôn nồng nhiệt.
- --------------------------------
Mọi người đọc xong xin cho mình ★ làm động lực nhé!.