Cuộc sống đại học của tôi lúc này mới xem như chính thức bắt đầu.
Kiện heo đối với quyết định đột ngột đến ở trong ktx của tôi tỏ ra cực kỳ phấn khởi. Nó cơ hồ xử lý toàn bộ các phiền phức vặt vãnh và tự phong cho mình chức giám hộ.
Khó chịu duy nhất là nó thường thích khoác vai tôi, đắc ý hướng mấy tên bằng hữu ruột (cùng một phường ngưu tầm ngưu mã tầm mã) giới thiệu: “Đây là thanh mai trúc mã của tớ!!!”, sau đó để cho tôi tha hồ nhận được các ánh mắt soi mói từ xung quanh.
Lục Tử Kiện cao hơn 1m8 nhưng mặt phúng phính như búp bê. Đôi khi tâm tình tốt, tôi lại réo “Kiện heo, kiện heo” gọi mãi rồi nó cũng thành quen, ha ha cười đáp lại.
Tôi biết nó được đám con gái trong trường tôn là hotboy, hơn nữa trong hội sinh viên cũng có chức vụ, trên sân bóng rổ thì khỏi nói – nó vốn là ngôi sao… Tóm lại sức hấp dẫn chẳng thể coi thường. Không dán lên mặt chữ idol thì cũng long lanh như bạch mã hoàng tử trong tim các nữ sinh.
Đối với mấy nhân vật idol này tôi thường chọn cách thức “kính nhi viễn chi”. Kiểu như, trời sinh tính cách tôi vốn bài xích cảm giác ngồi ghế nóng – thành tâm điểm chú ý của cộng đồng vậy. Nhưng mà thói quen là một tật xấu đáng sợ của nhân loại, tôi dần dần thích nghi với sự tồn tại kè kè bên mình, cũng bắt đầu không kháng cự kịch liệt mấy trò thân mật đầy mờ ám của nó. Tuy thế thứ khiến tôi khó chịu nhất không phải việc nó luôn kéo theo một đám vệ tinh hoặc vô vàn ánh mắt của người xung quanh, cũng chẳng phải cậu chàng tinh lực tràn đầy, mà chính là cứ hễ tham gia hội hè lễ lạt gì đó nó lại kéo tôi theo, mĩ kì danh gắn thêm tiếng “bạn thân”.
Chiều hôm nay Kiện heo có trận đấu bóng rổ với khoa hóa học. Tối hôm trước nó đã triệu tập cả đội bóng bàn bạc chiến thuật, làm như sắp chiến tranh thế giới không bằng. Trưa nay, đám xô bồ đó lại kéo tới, ồn ào không chịu nổi. Tôi ngồi trên giường xem cả đội tranh luận nước miếng bay tưng bừng mà ngáp ngắn ngáp dài. Đúng lúc đó tên Bát Giới kia đang thao thao bất tuyệt đột nhiên ngừng lại, giống như sực nhớ ra điều gì, ra sức đuổi người:
“Về, đi về! Trước đại chiến nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt.”
Thoáng cái, phòng đầy người liền giải tán sạch.
Tôi đặt lưng xuống giường chuẩn bị ngủ. Nó rón rén chạy đến, hết sức nịnh nọt hỏi:
“Định ngủ à?”
Tôi thấy nó chớp chớp mắt, giả bộ đáng yêu biết ngay tên này lại sắp giở trò vòi vĩnh, bĩu môi, quay người, không thèm đáp.
“Buổi chiều đi cổ vũ chúng tớ nhé.”
“Không đi!”
“Vì vinh quang khoa mình.”
“Không đi.”
“Các hotgirl của trường đều đến.”
“Không đi.”
“…”
Nó thấy tôi bực bội cũng không dám nói thêm, cúi đầu ủ rũ, hệt như tiểu tức phụ tràn đầy tủi thân oan uổng.
Tôi dứt khoát quay người, coi đối phương là không khí, ai ngờ nó dai hơn đỉa, lại chuyển qua màn năn nỉ ỉ ôi :
“Đi, đi đi mà, đi nhé. Coi như tớ van cầu cậu mà… đại nhân a….”
Hai kẻ cùng phòng đã bắt đầu cười sằng sặc. Trời đất ơi, nam tử đại trượng phu, thanh niên trai tráng lớn tồ lớn tẹt còn làm nũng, thật ớn chết bà.
Không còn cách nào khác, tôi đành đầu hàng:
“Thôi, thôi, thôi, cho em xin !!! em đi, được chưa!”
Nó chuyển qua cười ha ha được ngay :
“Quân tử nhất ngôn ! Cậu nghỉ ngơi đi, phải nghỉ ngơi dưỡng sức a ?”
Hả ! Dưỡng sức cái gì ? chẳng lẽ cũng muốn tôi vào sân à ?
Sân bóng rổ buổi chiều quả nhiên có thể dùng câu trời rung đất chuyển để hình dung. Khoa hóa học là đối thủ ngang tài với Khoa tôi, chiến thắng họ khoa tôi có thế giành được vị trí nhất bảng để đi tiếp vào vòng trong. Đừng tưởng là tôi quan tâm gì đến giải đấu này, mấy thông tin trên đều là bị Kiện heo trên đường đi tới sân bóng nhồi vào đầu.
Nhìn thấy đãi ngộ tên Bát Giới này được hưởng tôi mới thấm thía cái gì gọi là Chúng Tinh Phủng Nguyệt . Đội cổ vũ do hoa khôi Hệ Hoa dẫn đầu dường như đã dốc toàn bộ lực lượng tinh túy nhất, vừa thấy đội bóng đi tới đã ào ào đổ đến, lôi kéo, hò reo.
Ồn ào, ồn ào.
Tôi không quen náo nhiệt, đành nhanh chân tránh sang một bên, nhìn Lục Tử Kiện trong vòng vây hotgirl. Nếu nói một nữ sinh tương đương năm trăm con vịt thì heo ngốc kia xem như bị vây trong một bầy hàng vạn con. Nhất là ả Hệ Hoa, ẩn ẩn đưa tình còn liên tiếp hỏi han ân cần. Đương nhiên Bát Giới sung sướng đáp trả, thỉnh thoảng còn bớt chút thời gian liếc mắt đầy đắc ý nhìn về phía tôi.
Tên này, đúng là Bát Giới, vừa ngốc như heo lại giống sắc lang một cây.
Ngay từ lúc còi bắt đầu trận đấu vang lên cả nhà thi đấu thành ra chợ vỡ. Lục Tử Kiện chính là đầu sỏ gây nên cơn ác mộng này. Đứng ở bất kì khu nào cũng bị mớ âm thanh sắc nhọn chói lói đập vào tai, gì mà :
“Kiện Kiện cố lên !!!”
“Anh Kiện, em yêu anh !!!”
…
Toàn những câu sến súa phát nôn, khiến cho người nghe ghê hết cả chân răng gốc tóc. Cũng may, được nhóm cổ vũ dưới sự chỉ đạo của Hệ Hoa còn biết đường cổ vũ “có tổ chức” một tẹo:
“Khoa Quản Lý cố lên!!!! …. Lục Tử Kiện, cố lên!!!”
Dưới sự cổ vũ nhiệt tình, Bát Giới càng tranh bóng hăng say. Chẳng thể không thừa nhận nó trời sinh có tố chất làm ngôi sao. Nhà thi đấu ồn ào ầm ĩ, người chen người nhưng liếc mắt vẫn nhận ra tên kia. Nó luôn luôn là người thu hút mọi ánh nhìn, mà đối với bóng rổ dường như có tài năng bẩm sinh khiến cho cả đội bóng chỉ vòng vòng quanh nó như vệ tinh làm nền.
Tôi đứng rất xa, ánh mắt vô thức cũng theo nó chuyển động, nhìn đối phương tranh bóng, xoay người, ghi điểm… lại ghi điểm… Đội khoa tôi phát bóng, trong nháy mắt Bát Giới đột nhiên quay đầu, nhìn về phía tôi làm mặt quỷ.
Tôi sững người, trừng mắt. Cái thằng này, đầu óc lại đem nhúng nước rồi hả?
Bên cạnh có tiếng thét chói tai. Mấy bà tám rì rào: “Yêu chết mất Lục Tử Kiện, yêu chết mất thôi!!! Anh ấy vừa nháy mắt với ai thế?” khiến tôi bực bội, mấy ả mê trai chết tiệt.
Kết thúc trận đấy, hệ chúng tôi thắng tuyệt đối. Trong tiếng hoan hô rầm trời, một đám nữ sinh xông lên, vây lấy Lục Tử Kiện và đội bóng, đưa nước, đưa khăn lau, lộn xộn thành đoàn.
Bát Giới nhìn xung quanh, thấy đến tôi liền ngoác miệng cười, ra ý bảo đến gần nó. Tôi đứng xa xa, nhìn tên kia giữa đám người náo nhiệt, lắc lắc đầu. Tôi vốn cũng chẳng có hứng chia chác hào quang cùng nó. Nhưng lúc xoay người, tôi chợt thấy nó hình như đang lách người đi về phía mình.
Nó sẽ không thành công, đám nữ cổ động viên xinh đẹp nhiệt tình đó chẳng dễ gì tha cho nó.
Tôi cúi đầu, chậm rãi đi bộ quay về ký túc xá.
Một chiếc xe đỗ trước cửa ký túc xá. Trường học của tôi kỉ luật chặt chẽ, không cho xe chạy trong khuôn viên nên rất ít khi nhìn thấy xe đỗ, có lẽ chủ nhân của nó có lí do đặc biệt mới được vào tới tận đây.
Tôi nhìn lại thật kĩ, xe này có chút quen quen. Bất ngờ, cửa xe mở, một người đàn ông bước xuống.
Trong lòng thở dài, vì lẽ gì mỗi lần anh ta xuất hiện đều ra cái vẻ xuất quỷ nhập thần đến thế, làm như vậy hoành tráng lắm sao ?
Giống như đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, tôi cũng không giật mình như lần trước.
Cái gì đến sẽ đến, chạy trời không khỏi nắng
Cuộc sống đại học của tôi lúc này mới xem như chính thức bắt đầu.
Kiện heo đối với quyết định đột ngột đến ở trong ktx của tôi tỏ ra cực kỳ phấn khởi. Nó cơ hồ xử lý toàn bộ các phiền phức vặt vãnh và tự phong cho mình chức giám hộ.
Khó chịu duy nhất là nó thường thích khoác vai tôi, đắc ý hướng mấy tên bằng hữu ruột (cùng một phường ngưu tầm ngưu mã tầm mã) giới thiệu: “Đây là thanh mai trúc mã của tớ!!!”, sau đó để cho tôi tha hồ nhận được các ánh mắt soi mói từ xung quanh.
Lục Tử Kiện cao hơn m nhưng mặt phúng phính như búp bê. Đôi khi tâm tình tốt, tôi lại réo “Kiện heo, kiện heo” gọi mãi rồi nó cũng thành quen, ha ha cười đáp lại.
Tôi biết nó được đám con gái trong trường tôn là hotboy, hơn nữa trong hội sinh viên cũng có chức vụ, trên sân bóng rổ thì khỏi nói – nó vốn là ngôi sao… Tóm lại sức hấp dẫn chẳng thể coi thường. Không dán lên mặt chữ idol thì cũng long lanh như bạch mã hoàng tử trong tim các nữ sinh.
Đối với mấy nhân vật idol này tôi thường chọn cách thức “kính nhi viễn chi”. Kiểu như, trời sinh tính cách tôi vốn bài xích cảm giác ngồi ghế nóng – thành tâm điểm chú ý của cộng đồng vậy. Nhưng mà thói quen là một tật xấu đáng sợ của nhân loại, tôi dần dần thích nghi với sự tồn tại kè kè bên mình, cũng bắt đầu không kháng cự kịch liệt mấy trò thân mật đầy mờ ám của nó. Tuy thế thứ khiến tôi khó chịu nhất không phải việc nó luôn kéo theo một đám vệ tinh hoặc vô vàn ánh mắt của người xung quanh, cũng chẳng phải cậu chàng tinh lực tràn đầy, mà chính là cứ hễ tham gia hội hè lễ lạt gì đó nó lại kéo tôi theo, mĩ kì danh gắn thêm tiếng “bạn thân”.
Chiều hôm nay Kiện heo có trận đấu bóng rổ với khoa hóa học. Tối hôm trước nó đã triệu tập cả đội bóng bàn bạc chiến thuật, làm như sắp chiến tranh thế giới không bằng. Trưa nay, đám xô bồ đó lại kéo tới, ồn ào không chịu nổi. Tôi ngồi trên giường xem cả đội tranh luận nước miếng bay tưng bừng mà ngáp ngắn ngáp dài. Đúng lúc đó tên Bát Giới kia đang thao thao bất tuyệt đột nhiên ngừng lại, giống như sực nhớ ra điều gì, ra sức đuổi người:
“Về, đi về! Trước đại chiến nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt.”
Thoáng cái, phòng đầy người liền giải tán sạch.
Tôi đặt lưng xuống giường chuẩn bị ngủ. Nó rón rén chạy đến, hết sức nịnh nọt hỏi:
“Định ngủ à?”
Tôi thấy nó chớp chớp mắt, giả bộ đáng yêu biết ngay tên này lại sắp giở trò vòi vĩnh, bĩu môi, quay người, không thèm đáp.
“Buổi chiều đi cổ vũ chúng tớ nhé.”
“Không đi!”
“Vì vinh quang khoa mình.”
“Không đi.”
“Các hotgirl của trường đều đến.”
“Không đi.”
“…”
Nó thấy tôi bực bội cũng không dám nói thêm, cúi đầu ủ rũ, hệt như tiểu tức phụ tràn đầy tủi thân oan uổng.
Tôi dứt khoát quay người, coi đối phương là không khí, ai ngờ nó dai hơn đỉa, lại chuyển qua màn năn nỉ ỉ ôi :
“Đi, đi đi mà, đi nhé. Coi như tớ van cầu cậu mà… đại nhân a….”
Hai kẻ cùng phòng đã bắt đầu cười sằng sặc. Trời đất ơi, nam tử đại trượng phu, thanh niên trai tráng lớn tồ lớn tẹt còn làm nũng, thật ớn chết bà.
Không còn cách nào khác, tôi đành đầu hàng:
“Thôi, thôi, thôi, cho em xin !!! em đi, được chưa!”
Nó chuyển qua cười ha ha được ngay :
“Quân tử nhất ngôn ! Cậu nghỉ ngơi đi, phải nghỉ ngơi dưỡng sức a ?”
Hả ! Dưỡng sức cái gì ? chẳng lẽ cũng muốn tôi vào sân à ?
Sân bóng rổ buổi chiều quả nhiên có thể dùng câu trời rung đất chuyển để hình dung. Khoa hóa học là đối thủ ngang tài với Khoa tôi, chiến thắng họ khoa tôi có thế giành được vị trí nhất bảng để đi tiếp vào vòng trong. Đừng tưởng là tôi quan tâm gì đến giải đấu này, mấy thông tin trên đều là bị Kiện heo trên đường đi tới sân bóng nhồi vào đầu.
Nhìn thấy đãi ngộ tên Bát Giới này được hưởng tôi mới thấm thía cái gì gọi là Chúng Tinh Phủng Nguyệt . Đội cổ vũ do hoa khôi Hệ Hoa dẫn đầu dường như đã dốc toàn bộ lực lượng tinh túy nhất, vừa thấy đội bóng đi tới đã ào ào đổ đến, lôi kéo, hò reo.
Ồn ào, ồn ào.
Tôi không quen náo nhiệt, đành nhanh chân tránh sang một bên, nhìn Lục Tử Kiện trong vòng vây hotgirl. Nếu nói một nữ sinh tương đương năm trăm con vịt thì heo ngốc kia xem như bị vây trong một bầy hàng vạn con. Nhất là ả Hệ Hoa, ẩn ẩn đưa tình còn liên tiếp hỏi han ân cần. Đương nhiên Bát Giới sung sướng đáp trả, thỉnh thoảng còn bớt chút thời gian liếc mắt đầy đắc ý nhìn về phía tôi.
Tên này, đúng là Bát Giới, vừa ngốc như heo lại giống sắc lang một cây.
Ngay từ lúc còi bắt đầu trận đấu vang lên cả nhà thi đấu thành ra chợ vỡ. Lục Tử Kiện chính là đầu sỏ gây nên cơn ác mộng này. Đứng ở bất kì khu nào cũng bị mớ âm thanh sắc nhọn chói lói đập vào tai, gì mà :
“Kiện Kiện cố lên !!!”
“Anh Kiện, em yêu anh !!!”
…
Toàn những câu sến súa phát nôn, khiến cho người nghe ghê hết cả chân răng gốc tóc. Cũng may, được nhóm cổ vũ dưới sự chỉ đạo của Hệ Hoa còn biết đường cổ vũ “có tổ chức” một tẹo:
“Khoa Quản Lý cố lên!!!! …. Lục Tử Kiện, cố lên!!!”
Dưới sự cổ vũ nhiệt tình, Bát Giới càng tranh bóng hăng say. Chẳng thể không thừa nhận nó trời sinh có tố chất làm ngôi sao. Nhà thi đấu ồn ào ầm ĩ, người chen người nhưng liếc mắt vẫn nhận ra tên kia. Nó luôn luôn là người thu hút mọi ánh nhìn, mà đối với bóng rổ dường như có tài năng bẩm sinh khiến cho cả đội bóng chỉ vòng vòng quanh nó như vệ tinh làm nền.
Tôi đứng rất xa, ánh mắt vô thức cũng theo nó chuyển động, nhìn đối phương tranh bóng, xoay người, ghi điểm… lại ghi điểm… Đội khoa tôi phát bóng, trong nháy mắt Bát Giới đột nhiên quay đầu, nhìn về phía tôi làm mặt quỷ.
Tôi sững người, trừng mắt. Cái thằng này, đầu óc lại đem nhúng nước rồi hả?
Bên cạnh có tiếng thét chói tai. Mấy bà tám rì rào: “Yêu chết mất Lục Tử Kiện, yêu chết mất thôi!!! Anh ấy vừa nháy mắt với ai thế?” khiến tôi bực bội, mấy ả mê trai chết tiệt.
Kết thúc trận đấy, hệ chúng tôi thắng tuyệt đối. Trong tiếng hoan hô rầm trời, một đám nữ sinh xông lên, vây lấy Lục Tử Kiện và đội bóng, đưa nước, đưa khăn lau, lộn xộn thành đoàn.
Bát Giới nhìn xung quanh, thấy đến tôi liền ngoác miệng cười, ra ý bảo đến gần nó. Tôi đứng xa xa, nhìn tên kia giữa đám người náo nhiệt, lắc lắc đầu. Tôi vốn cũng chẳng có hứng chia chác hào quang cùng nó. Nhưng lúc xoay người, tôi chợt thấy nó hình như đang lách người đi về phía mình.
Nó sẽ không thành công, đám nữ cổ động viên xinh đẹp nhiệt tình đó chẳng dễ gì tha cho nó.
Tôi cúi đầu, chậm rãi đi bộ quay về ký túc xá.
Một chiếc xe đỗ trước cửa ký túc xá. Trường học của tôi kỉ luật chặt chẽ, không cho xe chạy trong khuôn viên nên rất ít khi nhìn thấy xe đỗ, có lẽ chủ nhân của nó có lí do đặc biệt mới được vào tới tận đây.
Tôi nhìn lại thật kĩ, xe này có chút quen quen. Bất ngờ, cửa xe mở, một người đàn ông bước xuống.
Trong lòng thở dài, vì lẽ gì mỗi lần anh ta xuất hiện đều ra cái vẻ xuất quỷ nhập thần đến thế, làm như vậy hoành tráng lắm sao ?
Giống như đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, tôi cũng không giật mình như lần trước.
Cái gì đến sẽ đến, chạy trời không khỏi nắng