Đai khăn tắm bị anh tóm chặt trong lòng bàn tay, Ôn Trì Chi hạ thấp thân xuống, đúng lúc đó cả căn phòng đang trìm trong yên tĩnh đột nhiên bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại cực kỳ chói tai.
Ôn Trì Chi đứng dậy, chân mày hơi cau lại, dáng vẻ có chút mất kiên nhẫn.
Chung Dạng thở hắt ra một hơi, mặt bắt đầu nóng ran. Cô giơ tay vuốt gọn những lọn tóc rơi lõa xõa trước trán, sau đó cầm lấy di động ở trên bàn uống trà, ho khẽ mấy tiếng rồi mới nhấn nút nghe máy.
Là Tiếu Thấm gọi đến, Chung Dạng nói mấy câu rồi ngắt máy.
Ôn Trì Chi đang ngồi trên sofa, anh lên tiếng: "Điện thoại của ai vậy?"
"Tiếu Thấm xảy ra chuyện rồi, bây giờ đang ở cục cảnh sát, em phải qua đó một chuyến."
Chung Dạng đang muốn đứng dậy thì cổ tay bị Ôn Trì Chi kéo lại, Chung Dạng quay đầu nhìn anh với vẻ khó hiểu, Ôn Trì Chi ngước mắt: "Để anh đưa em đi."
Chung Dạng lưỡng lự, sau đó cười một cách dịu dàng: "Như thế liệu có làm phiền anh quá không?"
Cô rõ ràng được hời mà lại còn ra vẻ, Ôn Trì Chi bật cười: "Cũng phiền lắm."
Con ngươi Chung Dạng rụt lại, đang muốn nói tự mình có thể đi được thì thấy Ôn Trì Chi đứng dậy, tay thuận theo phía cổ tay trượt xuống áp vào vòng eo thon thả của cô: "Anh cho em nợ lần này!"
Vành tai Chung Dạng nóng rẫy, cô cũng không rõ việc mà anh nói cho nợ lần này là ám chỉ việc nào.
...
giờ sáng, đường phố im ắng, bóng tối tịch mịch, thi thoảng có một vài chiếc xe chạy qua cuốn theo vài ba chiếc lá rơi rụng xuống dưới đất.
Từ cục cảnh sát ra ngoài đã gần giờ sáng, tối nay Tiếu Thấm cùng một vài người nổi tiếng hạng đi uống rượu. Trong số những người đó lại có một vài người khi rượu vào lời nói lại mất kiểm soát, cuối cùng ầm ĩ lôi nhau tới tận đây.
Tiếu Thấm uống rất nhiều, Chung Dạng đỡ cô ấy ra ngoài mà cô ấy vẫn còn trong trạng thái mê mẩn, tinh thần có chút dị thường, mặt đỏ ửng một cách khác lạ.
Chung Dạng đỡ người lên trên xe, cô không ở trong xe mà đứng bên ngoài đợi Ôn Trì Chi.
Khoảng phút sau Ôn Trì Chi mới ra ngoài, trông thấy Chung Dạng đang đứng ở ngoài xe, anh hất hất cằm: "Sao em không ngồi ở trong xe? Đứng ở đây không sợ lạnh hả?"
"Em đợi anh mà." Lúc cô cười đuôi mắt cong cong, dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn.
Khóe môi Ôn Trì Chi rướn lên, cầm chìa khóa rồi nói: "Vào trong xe thôi."
Chung Dạng gật đầu, kéo cửa xe rồi ngồi vào bên trong.
Lúc này sớm đã qua giờ giới nghiêm nên chẳng thể đưa Tiếu Thấm quay về ký túc được nữa. Ôn Trì Chi đành phải lái xe đến một khách sạn mà mình hay đến, sau đó đi đăng ký phòng.
Chung Dạng đỡ Tiếu Thấm vào trong phòng, Tiếu Thấm vẫn còn đang lải nhải vớ vẩn gì đó, trông khá là kích động, Chung Dạng khẽ quở trách một câu: "Sao lại uống say tới mức này cơ chứ!"
Ôn Trì Chi ném chìa khóa lên trên mặt bàn, rút di động rồi đi ra ngoài ban công gọi điện thoại cho Dương Thận.
Dương Thận đã say giấc từ lâu, nửa đêm nhận được điện thoại của Ôn Trì Chi thì vẫn còn chút ngái ngủ, vừa nhấn nút nghe máy liền nghe thấy lời nói không hề quanh co của anh: "Tiếu Thấm đi theo cậu có phải cũng động vào thứ đó rồi không?"
Ý thức của Dương Thận vẫn còn chưa tỉnh táo, không hiểu hỏi: "Thứ gì?"
Lời vừa dứt bỗng nhiên như hiểu ra, anh ta cười cười, ngữ khí bình thản: "À, đúng là động vào rồi."
Chung Dạng cuối cùng cũng thu xếp ổn thoả cho Tiếu Thấm, cô đi ra ngoài tìm Ôn Trì Chi, thấy anh đang đứng ngoài ban công, trên mặt là sự lạnh lùng cương nghị.
Chung Dạng đầu óc mơ hồ, cô nhấc chân lên bước qua, nghe thấy Ôn Trì Chi nhàn nhạt nói: "Nói với bạn của em, thứ không nên đụng thì chớ có đụng vào."
Chung Dạng ngẩn người, mấy giây sau mới hiểu ra được ý trong lời nói của anh, cô ngước mắt nhìn anh: "Anh đang nói Tiếu Thấm ư?"
Ôn Trì Chi gật đầu.
...
Ngày hôm sau, tới gần giờ sáng Tiếu Thấm mới tỉnh dậy, vừa nhìn thấy Chung Dạng ánh mắt cô ấy có chút ngỡ ngàng: "Dạng Dạng, sao cậu lại ở đây?"
Xem ra chuyện ngày hôm qua cô ấy đã quên sạch rồi.
Chung Dạng ngồi xuống mép giường, nhắc nhở cô ấy: "Hôm qua cậu bị lôi vào trong cục cảnh sát, sau đó đã gọi điện thoại cho mình."
Nét mặt Tiếu Thấm bình thản "Ồ" một tiếng, rồi lại nói: "Làm phiền cậu rồi."
Chung Dạng lắc đầu, do dự một lúc sau đó có ý ám chỉ, cô nói: "Tối hôm qua may mà có anh Ôn tới giúp đỡ, nếu không mình chưa chắc đã đưa được cậu ra khỏi đó đâu."
Sắc mặt Tiếu Thấm hơi thay đổi, qua một lúc lại khôi phục lại như bình thường, cô ấy nói: "Cảm ơn cậu, Dạng Dạng."
Chung Dạng nhìn cô ấy, đến cuối cùng vẫn nói ra một câu: "Thấm Thấm, nếu trong lòng cậu có tâm sự gì có thể nói với mình và Kha Trăn, có một số thứ không nên động vào thì đừng động."
Tiếu Thấm cười một cách không được tự nhiên: "Thứ gì chứ?"
Thái độ này của cô ấy rõ ràng là không muốn nói sự thật với cô. Chung Dạng cũng dừng lại đúng mực, không nói thêm gì nhiều, dù sao mọi người đều là người trưởng thành cả rồi, cũng không phải đứa trẻ không hiểu chuyện, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm cũng không cần cô chen lời vào quá sâu.
Chung Dạng đi ra ngoài, sau đó đi qua phòng bên cạnh. Tối qua vì thời gian quá muộn nên hai người cũng không tiếp tục chuyện gì nữa. Ôn Trì Chi cũng đặt một phòng nghỉ ở ngay bên cạnh. Lúc cô bước vào trong, anh cũng đã dậy rồi, đang dựa người ra sau giường đọc email.
Nghe thấy động tĩnh Ôn Trì Chi ngước mắt lên nhìn, anh hỏi: "Em dậy rồi à?"
Chung Dạng "Ừm" một tiếng, sắc mặt ỉu xìu chán nản, Ôn Trì Chi cười cười, cầm di động dù bận rộn nhưng vẫn quan tâm hỏi một câu: "Sao lại mang bộ mặt này rồi, em với bạn cùng phòng cãi nhau à?"
Chung Dạng lắc đầu: "Không phải."
Chung Dạng yên tĩnh một lúc rồi lại lo lắng nói: "Cái thứ đó thật sự sẽ gây nghiện sao?"
Ôn Trì Chi như cười như không: "Em nói xem, Dạng Dạng?"
Chung Dạng cũng tự biết mình hỏi câu này đúng là có chút ngu ngốc, nhất thời đỏ mặt không dám lên tiếng. Ôn Trì Chi cầm tay cô, ngón tay vân vê giữa khoang bàn tay cô, anh nói: "Cô ấy là người trưởng thành, biết rõ bản thân mình đang làm cái gì."
Chung Dạng mím môi "Ừm" một tiếng, sau đó nghe thấy người đàn ông hỏi: "Buổi chiều em có tiết không?"
Dáng vẻ nghiêm túc đó của anh không hề khiến Chung Dạng nghi ngờ gì, cô nói: "Em có hai tiết học lúc giờ chiều."
Ôn Trì Chi ngồi dậy, xoa xoa nắn nắn tay cô, ý tứ sâu xa: "Thời gian vừa vặn. Dạng Dạng, chúng ta phải tính toán món nợ này thôi."
Tới thẳng giờ hai người mới thu xếp ổn thỏa rời khỏi khách sạn, di động của Chung Dạng nhận được tin nhắn, là Tiếu Thấm gửi đến, cô ấy nói cô ấy đã trả phòng rồi, hơn nữa còn gửi cả tiền phòng cho Chung Dạng.
Chung Dạng cầm di động, sau đó nhìn Ôn Trì Chi rồi nói: "Tiếu Thấm gửi tiền phòng cho em, em chuyển qua cho anh nhé."
Chung Dạng cúi đầu như muốn chuyển tiền qua cho anh, Ôn Trì Chi không nói lời nào trực tiếp cầm lấy di động của cô, khóe môi cong cong, nói: "Dạng Dạng, không cần thiết đâu."
Chung Dạng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, cuối cùng cũng đành thôi, nghĩ nghĩ hành động này của mình ít nhiều cũng có hơi lắm chuyện, vì dù sao số lần cô nợ anh cũng chẳng phải chỉ là một lần tiền phòng này.
Đến lầu một cửa thang máy từ từ mở ra.
Chung Dạng ngước mắt, không ngờ lúc chạm mắt với người ở bên ngoài thì cả hai đều sững sờ. Chung Dạng đột nhiên có cảm giác bị Từ Tôn Đông xé rách bí mật, trong lòng có chút chột dạ.
Từ Tôn Đông đứng ở bên ngoài, nhìn thấy Chung Dạng thì cũng kinh ngạc. Hôm nay anh ấy tới đây để đón một vị giáo sư, không ngờ rằng lại bắt gặp Chung Dạng, nét mặt anh ấy thoáng thay đổi, nhưng không hề lên tiếng chào hỏi.
Động tĩnh chút ít đó giữa hai người đều được Ôn Trì Chi bắt trọn trong mắt, ra khỏi khách sạn Ôn Trì Chi rút bao thuốc ra rồi hỏi: "Quen sao?"
Câu hỏi của anh chẳng có đầu cũng chẳng có đuôi, Chung Dạng ngẩn ra, mãi sau mới hiểu ý của anh, cô nhẹ giọng giải thích: "Ừm, là một tiền bối trong trường của em."
Ôn Trì Chi hỏi: "Là người cùng làm việc trong Đài phát thanh với em?"
Chung Dạng cũng không nghĩ gì nhiều, buột miệng nói: "Vâng, lúc đầu cũng là anh ấy giới thiệu em vào trong Đài phát thanh đó làm việc."
Ôn Trì Chi rít hơi thuốc, ánh mắt rơi xuống mặt cô, nửa phần trêu chọc: "Nhân duyên của em cũng tốt quá nhỉ."
Khi anh nói ngữ khí bình thản, Chung Dạng cũng không nhìn ra được tâm tư của anh. Cô cười cười ôm lấy cánh tay anh, cố ý hỏi: "Anh Ôn à, không lẽ anh đang ghen hả?"
Ôn Trì Chi cười khẩy một tiếng, cô đã thẳng thừng như thế thì anh cũng vui vẻ phối hợp, anh giơ tay giữ chặt lấy cằm cô, nửa thật nửa giả đe dọa: "Không được quá thân thiết với mấy tên nhóc đó, nghe chưa? Hmm?"
Cô vẫn tiếp tục trêu chọc anh: "Nếu quá thân thiết thì sao?"
Ôn Trì Chi rít hơi thuốc, cúi đầu sát lại gần, khi môi anh chạm vào môi cô, anh đem toàn bộ khói thuốc trong miệng truyền vào trong miệng cô, tiếp sau đó anh ngậm lấy tai cô, thấp giọng uy hiếp một câu.
Một lời nói hạ lưu, Chung Dạng bị sặc khói thuốc ho liên tục, tròng mắt ngấn nước, nét mặt cô khẽ ửng hồng, nhỏ giọng nói: "Lưu manh!!!"
...
Chuyện của Thẩm Kính Nguyên đã được điều tra, đại học Z cũng đã ra thông báo kết quả xử lý Thẩm Kính Nguyên, mấy ngày hôm nay ở đại học Z luôn luôn có thể nghe thấy được có người nhắc tới vấn đề này.
Buổi chiều Chung Dạng lên lớp, vừa ngồi xuống không lâu thì từ cửa sau có một người đi vào, sau đó ngồi xuống vị trí ở bên cạnh cô.
Chung Dạng nghiêng đầu nhìn, Lương Khanh cũng nhìn cô rồi nở nụ cười, hỏi: "Chỗ này không có người ngồi chứ?"
Chung Dạng lắc đầu: "Không có."
Lương Khanh ngừng mấy giây rồi nói bằng chất giọng bình thản: "Chuyện của giáo sư Thẩm cậu đã nghe chưa?"
Chung Dạng gật đầu. Sau khi kết quả điều tra được đưa ra, Thẩm Kính Nguyên đã bị đại học Z tước đi chức vị giáo sư.
Lương Khanh tự giễu, cuối cùng nói một câu với ý tứ sâu xa: "Chung Dạng, cậu đã đưa ra một sự lựa chọn rất thông minh!"
Chung Dạng im lặng, chuyện này xảy ra Lương Khanh đương nhiên cũng sẽ vạ lây. Chung Dạng nhớ lại cảnh tượng đứng trước cửa phòng khách sạn của Thẩm Kính Nguyên ngỡ như mới chỉ là ngày hôm qua, không thể không thừa nhận mỗi một loại lựa chọn đều sẽ có tạo hóa của nó, nếu như ngày ấy không gặp Ôn Trì Chi thì có lẽ quả đắng mà Lương Khanh phải nhận lấy ngày hôm nay sẽ chính là cô.
Thế rồi cô đi theo Ôn Trì Chi, cô sẽ trồng được loại quả đắng như thế nào thì chưa thể biết được.
Sau khi tan học, Chung Dạng với Lương Khanh cùng nhau rời khỏi phòng học, Kha Trăn đã sớm đứng ở dưới lầu đợi cô, hôm nay Kha Trăn dự định sẽ đi làm tóc, từ mấy hôm trước đã bàn bạc với Chung Dạng nói muốn cô cùng đi với cô ấy.
Kha Trăn đợi Lương Khanh đi xa rồi mới thấp giọng nói: "Cậu với Lương Khanh nói chuyện gì thế?"
Chung Dạng nói qua loa: "Không nói gì cả."
Kha Trăn nức nở: "Giáo viên Thẩm xảy ra chuyện như vậy Lương Khanh chắc chắn hối hận chết đi ấy chứ. Nhưng mà phải công nhận là gan cậu ta to thật, dám cặp kè với giáo sư Thẩm, ông ta sắp tuổi rồi sao cậu ta có thể nuốt trôi được nhỉ?"
Chung Dạng không tiếp lời, cô đổi chủ đề: "Lát nữa cậu muốn ăn gì?"
Nói đến ăn là Kha Trăn ngay lập tức hưng phấn, khoác lấy tay Chung Dạng nói: "Phố sinh viên mới mở một cửa hàng mới, chúng ta đi ăn thử đi..."
Lúc hai người quay về ký túc thì đã gần giờ.
Chung Dạng với Kha Trăn đi đến dưới lầu ký túc thì nhìn thấy Từ Tôn Đông đang đứng ở ngoài cửa, Từ Tôn Đông nói: "Có thể nói chuyện một lát không?"
Chung Dạng vẫn chưa mở miệng, Kha Trăn đã nhanh hơn một bước, cười haha nói: "Có thể chứ, đương nhiên là có thể."
Kha Trăn nháy mắt với Chung Dạng: "Mình đi vào trước nhé."
Chung Dạng cười khổ, cô dường như có thể đoán được nguyên nhân Từ Tôn Đông tới đây ngày hôm nay.
~Hết chương ~