Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn, ánh sáng lờ mờ, bên ngoài mưa vẫn rơi rả rích, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng những hạt mưa rơi xuống mái hiên.
Một cơn mưa đêm với đầy hỗn loạn, trong lòng Chung Dạng rối như tơ vò, cô mở mắt, khóe môi anh vẫn còn dính son môi của cô, nửa người trên để trần, đôi mắt chưa đậm ý cười.
Chung Dạng hơi ngồi thẳng người dậy, đưa tay ra lấy khăn ướt để ở trên tủ đầu giường giúp anh lau đi vệt son nơi khóe môi, không nhanh không chậm nói: "Ngày mai em sẽ về với anh Hà."
Ôn Trì Chi hơi kéo cong khóe môi, ngón tay vân vê cằm cô, mắt nhìn cô chằm chằm, anh nói: "Dạng Dạng, ý em là gì?"
Chung Dạng lắc đầu, vén chăn: "Chẳng có ý gì cả."
Ôn Trì Chi để một chiếc gối dựa ra sau lưng, im lặng nhìn cô cả người không mặc gì rời khỏi giường đi vào trong nhà vệ sinh, từ đầu đến cuối mặt không hề biến sắc.
Cho đến khi cửa nhà vệ sinh đóng lại tạo ra một tiếng động nhẹ, khóe môi Ôn Trì Chi hơi cong lên, sau đó phát ra một tiếng cười khẩy.
Cô thật sự không giống trước đây nữa rồi.
Chung Dạng tắm xong ra ngoài, cửa ban công trong phòng đang được mở ra, gió đêm thổi vào khiến rèm cửa bay ra hẳn bên ngoài, phần phật phần phật. Trên người Ôn Trì Chi mặc áo choàng tắm màu đen, tay gác lên trên thành lan can, im lặng hút thuốc.
Chung Dạng ngây người nhìn chăm chú vào bóng lưng của Ôn Trì Chi. Chuyện xảy ra tối nay thực sự nằm ngoài dự liệu của cô. Chung Dạng thở dài một hơi, sau đó vén chăn lên nằm xuống giường.
Mơ mơ màng màng, lúc chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì cảm nhận được phía đằng sau hơi lún xuống, một cảm giác mát lạnh ập đến, rất nhanh, có một cơ thể ấm áp kề sát ở sau lưng.
Chung Dạng nhắm mắt, lông mi khẽ động nhưng cô không hề lên tiếng.
Qua một lúc sau, anh tắt đèn, cả căn phòng chìm trong bóng tối.
...
Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy Ôn Trì Chi đã không còn ở trong phòng nữa.
Chung Dạng đánh răng rửa mặt xong thì Hà Vụ tới gõ cửa phòng cô. Chung Dạng thu dọn đồ đạc sau đó rời khỏi khách sạn cùng Hà Vụ.
Hai người lên trên xe đi tới sân bay, Hà Vụ cười nói: "Có sự tình!"
Chung Dạng không hiểu gì, ánh mắt mông lung: "Gì cơ?"
Hà Vụ giơ tay lên chỉ vào xương quai xanh của cô. Chung Dạng cúi đầu liền nhìn thấy trên xương quai xanh có một dấu hôn to bằng đầu ngón tay cái, cô ngây người, Hà Vụ lại nói: "Tối qua Ôn Trì Chi đến phòng em à?"
Chung Dạng ngước mắt lên nhìn anh ấy: "Sao anh biết?"
"Người trong khách sạn toàn là người quen, em nói xem?"
Chung Dạng cong cong khóe môi, cũng đúng ha, một đám công tử nhà giàu như bọn họ, chuyện khác thì không có sở trường gì, nhưng riêng chuyện khua môi múa mép này thì lại rất hóng hớt, cũng không biết sau lưng còn sắp đặt cô như thế nào nữa?
Hà Vụ nói: "Quay lại với nhau rồi?"
Chung Dạng hạ cửa sổ xe xuống, nhìn ra bên ngoài rồi nói: "Không có chuyện đó!"
Hà Vụ nhướng mày: "One night stand?" (Tình một đêm?)
Chung Dạng không nói gì, sự việc xảy ra từ tối qua đến giờ nghĩ lại cô vẫn luôn cảm thấy như một giấc mơ điên rồ, sao lại có thể như thế được?
...
Bên ngoài mưa vẫn rơi không ngừng, mưa suốt cả đêm qua mà bây giờ vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Mặc dù ngồi bên trong nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi lạnh.
Trong phòng bao vẫn còn một vài người chưa rời đi, đều là bạn tốt của Dương Thận, ở lại với anh ta thêm một tối nữa để ngày thứ hai Dương Thận với Hứa Tịnh Du bay đến nước Pháp hưởng tuần trăng mật.
Ôn Trì Chi cũng ở lại thêm một ngày, tối hôm qua, chuyện Ôn Trì Chi rời khỏi phòng Chung Dạng lúc ba giờ sáng chẳng thể dấu nổi, Dương Thận ngậm điếu thuốc, nói: "Sao đây, Chung Dạng không về cùng với cậu à? Tối qua chẳng phải cậu ở trong phòng người ta cả đêm hay sao?"
Ôn Trì Chi nhướng mày, nói: "Cậu biết chuyện này?"
Dương Thận chẹp miệng, nói qua loa: "Tối qua Hồ Dương thấy cả rồi."
Tối qua sau khi Hồ Dương ăn đêm xong muốn mang cho Chung Dạng một phần. Hai người đánh bài với nhau Hồ Dương cảm thấy con người Chung Dạng cực kỳ thú vị, hơn nữa hai người cũng coi như rất có duyên. Vậy mà lúc mang đồ ăn đêm đến cho Chung Dạng lại nhìn thấy Ôn Trì Chi đang đứng ở ngay trước của phòng của cô.
Ôn Trì Chi rút một điếu thuốc, không vội hút mà vân vê trong lòng bàn tay, rồi gõ nhẹ vào bao thuốc.
Dương Thận: "Không chắc chắn à?"
Ôn Trì Chi lắc đầu: "Không."
Hứa Tịnh Du sát lại gần, hiếu kỳ hỏi: "Theo đuổi ai vậy?"
Ngón tay Dương Thận chỉ chỉ vào Ôn Trì Chi: "Chung Dạng."
Chân mày Hứa Tịnh Du hơi nhíu lại, nói: "Là cô gái mặc váy đỏ tối qua đó hả?"
Dương Thận ôm lấy cô ấy, nói: "Trí nhớ của em tốt lắm."
Hứa Tịnh Du mỉm cười, ý tứ sâu xa: "Cô gái đó đúng là đẹp thật."
Dương Thận cười khẽ: "Em đừng có nghĩ lệch lạc, anh với cô ấy không phải tình cũ gì đâu."
Hứa Tịnh Du giơ tay khoác cổ Dương Thận, hờn dỗi nói: "Em còn chưa nói gì mà anh đã vội vã phủi sạch sẽ rồi."
Dương Thận cợt nhả cười haha.
...
Chung Dạng bay thằng về thành phố B để tham gia một chương trình tạp kỹ. Chương trình tạp kỹ này đã bàn bạc ổn thỏa từ năm ngoái, là một chương trình quay ở ngoài trời. Bốn giờ sáng đã bắt đầu ghi hình, đến đây cùng cô còn có nữ MC Hình Lộ trong đài truyền hình. Hình Lộ vào làm việc trong đài truyền hình B sớm hơn Chung Dạng, mặc dù hai người đều làm cùng trong một đài truyền hình nhưng hai bên đều chưa từng tiếp xúc qua. Hơn nữa, trong hai năm qua Chung Dạng cũng được đài truyền hình khá coi trọng, mặc dù không công khai nhưng cũng coi như lấn át cả Hình Lộ, vậy nên Hình Lộ cư nhiên sẽ không có thiện cảm gì đối với Chung Dạng.
Mặc dù có mối quan hệ cạnh tranh, nhưng mọi người đều đã là người lớn nên cũng không đặt loại quan hệ này phô bày ra trước mặt. Sau khi ghi hình chương trình được một lúc, trong thời gian nghỉ ngơi hai người ở sau hậu đài cũng nói chuyện mấy câu với nhau.
Hình Lộ đang nói chuyện với Chung Dạng thì cánh cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, có một người đi vào trong.
Chung Dạng ngước mắt nhìn, nhất thời cảm thấy người này rất quen mắt, nhưng cô lại không nhớ ra được là đã gặp ở đâu, Hình Lộ lên tiếng: "Hứa Thiến, mang nước đến cho chị chưa?"
Hứa Thiến nói: "Ở đây ạ."
Hứa Thiến đưa nước cho Hình Lộ, ánh mắt còn dừng lại ở trên mặt Chung Dạng, một lúc sau cô ta nhẹ giọng hỏi: "Cậu vẫn còn nhớ tôi chứ?"
Chung Dạng hơi nhíu mày, cố gắng nghĩ kỹ lại, lắc đầu: "Xin lỗi."
Hứa Thiến cười nói: "Đã ba năm trôi qua rồi cậu không nhớ tôi cũng đúng thôi. Tôi là bạn của Kha Trăn, hồi năm ba tôi từng ở lại trong ký túc xá của mọi người mấy hôm đấy."
Chung Dạng bấy giờ mới nhớ ra, cô cười một tiếng rồi nói: "Tôi nhớ ra rồi. Đã lâu không gặp."
Hình Lộ ở bên cạnh lên tiếng: "Không ngờ lại có duyên như vậy."
Hôm nay Hứa Thiến đến thay cho người bạn, bạn của cô ta là trợ lý của Hình Lộ, hôm nay bị ốm nên nhờ Hứa Thiến đi làm thay mấy hôm.
Đợi Chung Dạng rời khỏi phòng nghỉ thì Hình Lộ nói: "Lúc học đại học em gặp cô ta rồi à?"
Hứa Thiến gật gật đầu: "Vâng, em gặp cô ấy mấy lần trong ký túc."
Hình Lộ nói: "Chung Dạng ở trường đại học nhân duyên chắc là không tệ đâu nhỉ?"
Hứa Thiến: "Cái này thì em không rõ lắm, nhưng em bất ngờ biết được một chuyện."
Hình Lộ hứng thú: "Chuyện gì vậy?"
Hứa Thiến mím mím môi, nói: "Chị Hình, em nói cho chị nhưng chị không được nói với ai đâu đấy nhé."
~Hết chương ~