Cuộc sống không giống cuộc đời… à thì mà là nó buộc tôi phải biết kiềm chế.
Mặc dù xấu hổ thật đấy, nhưng dù gì thì người ta cũng là một người rất tốt.
Dù sao thì người bị cưỡng hôn cũng là anh ta, tôi cũng chả thiệt cái vẹo gì.
Chỉ là nụ hôn đầu tiên có chút không rõ ràng mà thôi.
Chuyện tiếp theo camera không quay được lại, hẳn là do tôi đã bị kéo ra khỏi thang máy rồi.
Vậy khẳng định là anh zai kia đã đưa tôi về nhà, kéo tôi lên giường và còn rót cho tôi một cốc nước.
Úi anh zai ưu tú này vừa đẹp trai lại còn chu đáo quá…
Không được, không được nghĩ nữa, nghĩ tí thôi mà không ngờ trái tim cũng rung rinh luôn rồi.
Bác gái này đúng là rảnh rỗi không có việc gì làm, mỗi lần về mà chạm mặt bác ấy thì không phải là đang cùng người này chém gió thì cũng là đang cùng người kia bắn võ mồm.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Cá chắc là tin tức này cũng đã lan truyền trong khắp chung cư này rồi cũng nên.
Tôi nghĩ đến bác gái bảo vệ… cảm thấy không chỉ là mỗi cái chung cư này thôi đâu.
Tiêu đề câu ‘chiện’ tôi cũng đã nghĩ xong giúp tác giả ‘bác gái bảo vệ’ luôn rồi đó ạ.
Gọi là《Chủ căn hộ số trên tầng cưỡng hôn chủ căn hộ trên tầng của tòa nhà số trong thang máy 》
Ghê chưa ghê chưa, nói không chừng lại càng gây shock đó.
《Sau khi cưỡng hôn xong thì bị người ta kéo về nhà làm cái này làm cái lọ làm cái chai 》
Tôi bị chính suy nghĩ của mình dọa cho sợ tè.
Lúc tắm cũng không chú ý lắm, liệu sẽ không để lại dấu vết gì chứ?
Cũng không thấy đau.
Chả có nhẽ anh đây là…
Nằm trên???
Điều này khiến tam quan anh đây vỡ nát rồi.
Nhưng mà tôi cảm thấy lúc này lại đi suy nghĩ xem mình với anh zai ưu tú ai nằm trên ai nằm dưới, thì hình như có vẻ sai sai.
Mặc dù tôi biết là cha sinh mẹ đẻ tôi ra là tôi thẳng như cái hương vòng vậy đó, nhưng cũng không đến mức mà mới thấy đã dính chặt lên như thế chứ?
Huống chi tôi còn chưa được nhìn thấy phiên bản full HD của khuôn mặt kia đâu.
Trái ‘tym’ của em rất oan…
Tôi im lặng rút thẻ ra, quẹt vào thang máy.
Nhìn cánh cửa từ từ đóng lại, tôi chỉ mong nó cũng hãy khiêng theo sự xấu hổ của tôi mà đóng lại luôn đi.
Cửa lại mở ra, có người muốn vào thang máy.
Suy nghĩ muốn khép lại nỗi xấu hổ của tôi lại bị gián đoạn.
Tôi tự động lùi lại một bước, thu mình vào trong góc.
Hình như chỗ này chính là cái xó xỉnh mà tôi đã ăn vạ hôm qua.
Tôi di chuyển sang trái, cố gắng thoát ra khỏi cái bóng của mình.
Dân văn phòng kiểu này chắc cũng không có thời gian mà hít hà drama đâu nhỉ.
Tôi nhẹ nhõm hơn được chút xíu.
Tôi bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm.
Dù cho người này có đổi quần áo khác thì tôi cũng vẫn có thể nhận ra được.
Chính là anh zai trong video!
Dù sao thì tôi cũng là người đầu tiên chuyển tới ở cái tòa nhà này, ít nhiều gì thì cũng có chút quen mặt mọi người.
Cơ mà anh zai ưu tú này dọn tới ở lúc nào vậy hả?
Ê, có thể đào hố trong thang máy được không quý dzị?
Hoặc là quay ngược thời gian để tôi vào thang máy muộn hơn một chút?
Tôi hy vọng anh ta là quý nhân hay quên chuyện, đã quên hết chuyện liên quan tới tôi không còn một mống.
Nếu đánh người không phải là phạm pháp, thì tôi có thể đánh anh ta mất trí nhớ có chọn lọc ngay bây giờ chỉ bằng một cây gậy.
Không cho anh ta lựa chọn, chỉ để tôi lựa chọn.
Vừa nghĩ tới vấn đề đó, hay là tôi mở miệng trước nhỉ?
Mặc dù vấn đề này sẽ khiến khuôn mặt người già neo đơn của tôi bừng nắng hạ.
“Ngài đau lưng à?”
Anh zai ưu tú rút thẻ ra, sau đó tôi nhìn thấy con số sáng lên.
Anh ta phớt lờ tôi.
Tôi tiếp tục cố gắng.
“Ngài có chỗ nào không thoải mái không ạ, chẳng hạn như…”
Được rồi, vẫn là nên câm mồm lại đi.
Tôi quá trong sáng.
Tôi đã phá hủy mất nghiệp lớn rồi.
Tôi có thể cảm nhận được bầu không khí khó xử đang tăng mạnh, cũng có thể cảm nhận được mặt mình nóng bừng lên.
Tôi cúi đầu, vươn tay lên hạ nhiệt độ cho má mình.
Thực ra thì phía trên đều là lươn lẹo đấy.
Nguyên nhân chính khiến tôi đỏ mặt, chính là do anh zai này đẹp trai quá á.
Chân tôi cũng hơi mềm rồi đấy.
Quý dzị nói coi anh ta không trả lời thì cũng thôi đi, còn nhìn chằm chằm lại tôi làm cái vẹo gì?
May mà mới đầu mua nhà cũng không mua quá cao, vì nghĩ là lỡ mà có xảy ra hỏa hoạn thì cũng phải chạy thoát thân tận tầng, phát mệt.
Tầng – không cao cũng không thấp, thang mây có thể vươn đến, nhảy lầu… có vẻ như vẫn sẽ té chết.
Tôi bắt đầu ngẫm nghĩ lại xem liệu có phải là đã mua tầng quá cao rồi hay không?
Thang máy “đinh” một tiếng như một vị cứu tinh.
Nhưng lại xuất hiện vấn đề rồi.
Người này, anh ta đang chặn ngay cửa ra!
Anh ta không có ý định muốn nhường đường!
Tôi phải nói chuyện với anh ta về lễ phép xã giao mới được.
《Đi thang máy thì không được phép chặn cửa, mà nếu ở tầng cao thì phải phi vào trong đứng》
Tôi ho khan một phát, tự cổ vũ cho chính mình.
Giảng giải về vấn đề này, lúc họp tôi đã làm không ít lần rồi.
Tôi có thể nói cho mấy người đi làm mà không tập trung, rồi làm báo cáo sai không ngóc nổi đầu được lên đấy.
Vì vậy tôi ‘lời nói chính đáng’ lên tiếng.
“Tiên sinh, ngài nhìn một chút coi, người ta cũng đã tới nhà rồi nè ~ ngài có thể dịch một chút để cho người ta ra ngoài được không ạ?”
Tôi muốn ném quách mình từ trên tầng xuống.
Khỏi cần chôn tôi.
Hình như anh ta mỉm cười.
Cũng có thể là tâm tôi đã chết nên đã xuất hiện ảo giác chăng?
“Lại say à?”
Trong đầu tôi nhanh chóng ghi chép thông tin.
Ngoại hình đẹp, sự nghiệp thành công, chân dài, biết quan tâm đến người khác, tốt bụng, còn mọe nó… giọng nói còn rất hay.
Cửa thang máy lại đóng lại, chạy lên tầng .
Tôi lắp ba lắp bắp.
“Có, có chút.”