Hôm nay thời tiết không được tốt lắm, trên đường đi học về nhìn trời cứ âm u, tôi lại có cái cảm giác rợn người. điều tôi sợ nhất không phải là cảm giác đó mà là nhân cách đó sẽ xuất hiện nếu như trời bắt đầu mưa và có tiếng sấm. Tôi đi thật nhanh về nhà đề phòng trường hợp nó xuất hiện, tôi sợ sẽ làm hại người khác mất.
Nhưng điều tôi sợ lại đến, một tiếng gầm vang lên theo là những tia chớp trên bầu trời, hạt mưa li ti cũng xuất hiện, tôi co chân chạy thật nhanh nhưng mắt tôi bắt đầu mờ dần. -Không được, không..ngươi không thể xuất hiện lúc này, làm ơn!
....
Mọi thứ như một mảng tối, tôi bắt đầu tỉnh dậy với đầu đau nhứt, nhưng giật thót mình khi thấy đôi tay đầy máu của mình, chân tôi run, cố bật dậy chạy về nhà. nhìn mình trong gương, những vết máu còn dính trên môi còn chưa khô, tôi hoảng loạn, thật ra, nó lại làm gì?
Tôi cố lau đi những vệt máu, và rửa đi đôi tay đó , và cố quên đi mọi thứ. ngày hôm sau tôi vẫn đến trường ,nhưng vừa bước ra khỏi cửa đã nghe dăng dẵng tiếng bà hàng sớm chữi rủa, hình nhưtối qua con mèo cưng của bà ta bị chết, bị con gì đó cắn ở cổ .tôi chợt rùng mình, vậy là nó..chính nó đã làm điều đó.
Đáng sợ. Quả thật đáng sợ. Tại sao tôi lại mắc chứng bệnh này chứ. Tại sao không phải là ai khác mà lại là tôi. Tại sao tôi muốn sống êm đềm như bao người khác đều không được. Tại sao chứ??? Cứ mỗi lần nó xuất hiện là mức độ nguy hiểm càng cao. Tôi biết một ngày không xa tôi sẽ phải đối mặt với nó. Nhưng thật sự tôi chưa chuẩn bị tinh thần để đối diện với nó.
-------------@-@@-
Vẫn như thường từ khi hắn chiếm vị trí trong tim của tôi. Từ sau khi tôi thấy hắn ôm nhỏ đó. Toi hứa với bản thân mình phải tự sống không cần hắn.
Hôm nay đi học tôi không nói gì đến hắn. Tôi không muốn vậy nhưng con tim tôi không cho phép..
Hình như Thi biết tôi thích hắn. Nhỏ thấy tôi xa lánh hắn thì nhỏ cứ thở ra và vỗ vai tôi. Hazzz. Thôi kệ. Như vậy tốt hơn.
Ra chơi tôi lên sân thượng một mình. Tôi đứng trên cao nhìn xuống. Hắn đứng dựa vào lang cang nhìn lên. Hai chúng tôi nhìn nhau thật lâu. Tôi chợt nhớ rồi quay mặt bước đi.
Có lẽ khi làm bạn thì sẽ dễ quan tâm hơn.
Từ hôm đó tôi chỉ đi với Huy. Huy đi đâu tôi đi đó. Như vậy tôi đỡ cô đơn hơn.
-----@@@@@@@@@@
Mới đây đã một tuần rồi. Chủ nhật thật nhàm chán. Chưa có kế hoạch gì cả. Tôi mở mắt ôm cái điện thoại yêu quý. Lướt lướt trên facebook vẫn vô vị. Nhưng một cái dòng chữ đập vô mắt tôi. Là stt của hắn viết cho cô gái có chữ #N. Tôi không biết cô gái đó là ai nhưng sát đại khái là : " Nhìn người mình yêu đi quan tâm người khác nó khó chịu như thế nào đó. #N à tôi không xứng với em sao? "
Tâm trạng sao nhỉ. Phải nói là quá buồn. Tâm trạng tôi giống hắn như vậy đó. Bây giờ tôi muốn hỏi hắn là tôi không xứng với hắn sao?
Đang suy nghĩ vẫn vơ. Thì điện thoại reo. Là của Thi. Con này hôm nay điện sớm nhỉ
- alo
- má đi ăn sáng rồi đi mua đồ với con không
- mua gì bà
- quần áo
- ok babe
- thay đồ đi tao qua
- Ừ
Ôlallaa đi nào. Tôi thì không thích váy đầm. Tủ quần áo tôi toàn quần cạp cao hay legging hay quần mài rách với áo phông thôi, toàn màu đen. Tôi chọn bộ đơn giản nhất rồi mang đôi giày lười vào. Vừa xong nghe tiếng kèn xe của Thi tôi chạy ù ra ngoài.
Hôm nay thời tiết không được tốt lắm, trên đường đi học về nhìn trời cứ âm u, tôi lại có cái cảm giác rợn người. điều tôi sợ nhất không phải là cảm giác đó mà là nhân cách đó sẽ xuất hiện nếu như trời bắt đầu mưa và có tiếng sấm. Tôi đi thật nhanh về nhà đề phòng trường hợp nó xuất hiện, tôi sợ sẽ làm hại người khác mất.
Nhưng điều tôi sợ lại đến, một tiếng gầm vang lên theo là những tia chớp trên bầu trời, hạt mưa li ti cũng xuất hiện, tôi co chân chạy thật nhanh nhưng mắt tôi bắt đầu mờ dần. -Không được, không..ngươi không thể xuất hiện lúc này, làm ơn!
....
Mọi thứ như một mảng tối, tôi bắt đầu tỉnh dậy với đầu đau nhứt, nhưng giật thót mình khi thấy đôi tay đầy máu của mình, chân tôi run, cố bật dậy chạy về nhà. nhìn mình trong gương, những vết máu còn dính trên môi còn chưa khô, tôi hoảng loạn, thật ra, nó lại làm gì?
Tôi cố lau đi những vệt máu, và rửa đi đôi tay đó , và cố quên đi mọi thứ. ngày hôm sau tôi vẫn đến trường ,nhưng vừa bước ra khỏi cửa đã nghe dăng dẵng tiếng bà hàng sớm chữi rủa, hình nhưtối qua con mèo cưng của bà ta bị chết, bị con gì đó cắn ở cổ .tôi chợt rùng mình, vậy là nó..chính nó đã làm điều đó.
Đáng sợ. Quả thật đáng sợ. Tại sao tôi lại mắc chứng bệnh này chứ. Tại sao không phải là ai khác mà lại là tôi. Tại sao tôi muốn sống êm đềm như bao người khác đều không được. Tại sao chứ??? Cứ mỗi lần nó xuất hiện là mức độ nguy hiểm càng cao. Tôi biết một ngày không xa tôi sẽ phải đối mặt với nó. Nhưng thật sự tôi chưa chuẩn bị tinh thần để đối diện với nó.
[email protected]@@-
Vẫn như thường từ khi hắn chiếm vị trí trong tim của tôi. Từ sau khi tôi thấy hắn ôm nhỏ đó. Toi hứa với bản thân mình phải tự sống không cần hắn.
Hôm nay đi học tôi không nói gì đến hắn. Tôi không muốn vậy nhưng con tim tôi không cho phép..
Hình như Thi biết tôi thích hắn. Nhỏ thấy tôi xa lánh hắn thì nhỏ cứ thở ra và vỗ vai tôi. Hazzz. Thôi kệ. Như vậy tốt hơn.
Ra chơi tôi lên sân thượng một mình. Tôi đứng trên cao nhìn xuống. Hắn đứng dựa vào lang cang nhìn lên. Hai chúng tôi nhìn nhau thật lâu. Tôi chợt nhớ rồi quay mặt bước đi.
Có lẽ khi làm bạn thì sẽ dễ quan tâm hơn.
Từ hôm đó tôi chỉ đi với Huy. Huy đi đâu tôi đi đó. Như vậy tôi đỡ cô đơn hơn.
[email protected]@@@@@@@@@
Mới đây đã một tuần rồi. Chủ nhật thật nhàm chán. Chưa có kế hoạch gì cả. Tôi mở mắt ôm cái điện thoại yêu quý. Lướt lướt trên facebook vẫn vô vị. Nhưng một cái dòng chữ đập vô mắt tôi. Là stt của hắn viết cho cô gái có chữ N. Tôi không biết cô gái đó là ai nhưng sát đại khái là : " Nhìn người mình yêu đi quan tâm người khác nó khó chịu như thế nào đó. N à tôi không xứng với em sao? "
Tâm trạng sao nhỉ. Phải nói là quá buồn. Tâm trạng tôi giống hắn như vậy đó. Bây giờ tôi muốn hỏi hắn là tôi không xứng với hắn sao?
Đang suy nghĩ vẫn vơ. Thì điện thoại reo. Là của Thi. Con này hôm nay điện sớm nhỉ
- alo
- má đi ăn sáng rồi đi mua đồ với con không
- mua gì bà
- quần áo
- ok babe
- thay đồ đi tao qua
- Ừ
Ôlallaa đi nào. Tôi thì không thích váy đầm. Tủ quần áo tôi toàn quần cạp cao hay legging hay quần mài rách với áo phông thôi, toàn màu đen. Tôi chọn bộ đơn giản nhất rồi mang đôi giày lười vào. Vừa xong nghe tiếng kèn xe của Thi tôi chạy ù ra ngoài.