Tại thành phố seoul, trong một căn phòng tráng lệ, Nhân Mã khẽ ngước nhìn cảnh ngoài, về đêm tại đây rất đẹp, những căn nhà được thắp sáng bằng những ánh đèn, ở dưới thì đông đúc người qua lại, thành phố này cô đã mơ ước được đi đến một lần để được tham quan mọi thứ nay đã được tới đây nhưng tại sao cô lại không cảm thấy vui mừng hớn hở, cô khẽ ngước nhìn sợi dây chuyền trên cổ, cô lại nhớ anh... nhớ những lúc được ở bên anh, vui đùa cùng anh, ngay lúc này đây giọt nước mắt của cô lại rơi xuống, cô biết cô đã hứa với anh sẽ không bao giờ khóc, sẽ vui cười dù có bất cứ chuyện gì, Thiên Yết... em nhớ anh, anh có biết không... em biết giờ đây chắc có lẽ anh rất hận em, hận vì bỏ đi không lời từ biệt, xin lỗi em thật không muốn vậy đâu, nhưng chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra, em đành phải từ bỏ tình yêu này, từ bỏ đi anh để anh có thể tìm một người con gái tốt hơn, Thiên Yết.... chúc anh hạnh phúc,cô thầm nhủ với bản thân mình rồi vươn tay lau đi giọt nước mắt còn ngưng đọng trên khóe mi, rồi lặng lẽ cười... anh yên tâm em sẽ sống thật tốt và cố quên đi anh.
Ngày hôm sau, tại ngôi trường nổi tiếng mang tên Kon Kuk, ngôi trường này dành cho những con nhà giàu hoặc các ngôi sao nổi tiếng vào học, nơi đây được đào tạo cực kì nghiêm khắc không một ngôi trường nào có thể so sánh nơi đây, Nhân Mã hờ hững bước vào trường với bao con mắt hâm mộ, đố kị, cô mang một bộ đồng phục của trường mái tóc hồng dài ngang vai được xõa ra, đôi mắt long lanh như những vì sao trên trời, nước da trắng hồng như da em bé vậy, mặc cho những ánh mắt muốn xuyên qua cô, cô vẫn lạnh nhạt bước đi không một chút phản ứng gì, thì “ Rầm “ cô đụng phải một cô gái trông rất xinh đẹp một nét đẹp dịu dàng, Nhân Mã nhẹ giọng hỏi
“ Không sao chứ “
“ Không sao... không sao, xin lỗi bạn mình hấp tấp quá “ cô gái lắc đầu rồi xin lỗi liên tục làm Nhân Mã trông thấy càng buồn cười, cô đâu phải cọp ăn thịt người đâu mà trông cô ấy sợ hãi vậy chứ, Nhân Mã mỉm cười đáp
“ Mình tên Nguyễn Nhân Mã còn bạn tên gì “
“ Trần Cự Giaỉ, bạn cũng là người việt nam sao “
Nhân Mã gật đầu coi như thay câu trả lời, cô nhỏ giọng nói, giọng nói cô rất ấm áp làm người nghe cảm giác như mùa xuân trở về zậy, nói chuyện được hồi lâu cả hai cũng dần dần quen thân với nhau như một người bạn, Cự giải hớn hở nói
“ Nhân Mã nè cậu biết không hôm nay chúng ta may mắn lắm đó, nghe nói có một rất tài giỏi, đẹp trai là nam thần đó nha, thân thế bí ẩn lắm không ai biết được đâu nha “
Nhân Mã hờ hững đáp
“ Zậy sao, mình không quan tâm “ phải cô chính là vậy ngoài Hoàng Thiên Yết của cô ra cô sẽ không quan tâm bất kì ai cả
Cự Giaỉ xụ mặt xuống, cô sửng sốt không nên lời, là con gái ai chẳng mong muốn gặp được nam thần cơ chứ, chẳng lẽ...
“ Nhân Mã không lẽ cậu lại là.... Đừng nói với mình cậu là les nha chỉ thích con gái nha “
Nhân Mã nghe xong liền hóa đá, cái gì mà thích con gái cơ chứ cũng may cô không có uống nước hay ăn gì nếu không cô có nguy cơ bị nghẹn chết, không nghẹn chết thì cũng sặc chết vì câu nói ngây thơ của Cự Giaỉ, cô buồn cười đáp
“ Mình có bạn trai rồi “
“ Thật sao, anh ấy ra sao có đẹp trai không, nhà giàu không, anh ấy hiện giờ đang ở đâu “
“ Anh ấy hiện giờ đang ở rất xa nơi này... có lẽ anh ấy hận mình lắm “
Nói đến đây khóe mắt cô ươn ướt, cô không kiềm được liền vươn tay lau đi tránh để mình rơi nước mắt một lần nữa khuôn mặt đượm buồn không tả của Nhân Mã khiến Cự Giaỉ sửng sốt không thôi, Cự Giaỉ nhỏ giọng nói
“ Xin lỗi, nhưng tại sao anh ấy lại hận cậu “
“ Vậy cậu nghĩ sao về việc bạn trai mình đi không lời từ biệt chỉ để lại một là thư trên mail cho mình thì cậu nghĩ ra sao “
Cự Giaỉ ngước mặt lên nhìn Nhân Mã theo hướng anh sáng bao phủ Nhân Mã lúc này trông càng đáng thương ánh mắt đượm buồn sâu lắng không biết được lúc này cô đang suy nghĩ cái gì trong đầu cả. Bỗng có một tiếng hét cắt đứt đi suy nghĩ của Cự Giaỉ, cô nhíu mày nhìn qua thì thấy trước cửa trường các nữ sinh bu rất đông đúc, Cự Giaỉ cười nói
“ Mã Mã hay mình qua đó xem đi “
Nhìn đôi mắt long lanh hàm chứa mong đợi, Nhân Mã không nỡ lòng từ chối nên gật đầu rồi tiến về trước cổng trường, cô nhẹ giọng nói
“ Xin lỗi các bạn có thể cho tụi mình qua trước được không “
Các nữ sinh tức giận muốn quay sang mắng người nào dám cả gan phá rối mình thì nhìn đến ngây người, cô chưa thấy ai đẹp như vậy một nét đẹp thánh thiện, thanh khiết, ngây thơ, như một công chúa trong lầu đài mới bước ra nhân gian, họ vô thức bước qua để Nhân mã, Cự Giaỉ, bước về phía trước Nhân Mã bỗng ngây người lo sợ, từ trong xe hơi bước ra một mĩ nam mang một nét đẹp huyền bí, yêu nghiệt lạ thường khiến các nữ sinh hò hét càng dữ dội hơi, đó chẳng phải Thiên Yết sao tại sao anh lại biết cô học tại ngôi trường này, đang lúc ngây người mặc cho Cự Gỉai lay mãi vẫn không phản ứng vì nhìn thấy Hoàng Thiên Yết bước tới về phía 2 cô, giờ đây anh đã đứng trước mặt cô cười như không cười sắc mặt trầm lại báo trước tai họa sắp đổ xuống lên đầu cô, Nhân Mã thoát khỏi sự ngây người vừa rồi cô cười gượng nói
“ Tại sao anh lại ở đây “
“ Anh đến đây để đón bạn gái anh về thì có gì sai “ Nụ cười của anh càng tươi rói nhưng với nụ cười đó cô càng sợ hãi hơn, cô vô thức lùi lại về phía sau định quay đầu bỏ chạy thì một bàn tay rắn chắc nắm lấy eo cô lại, anh lạnh lùng cười nói
“ Mã nhi của anh hình như em có chuyện cần giải thích phải không “
Nhân Mã sợ hãi lắc đầu ngò nguậy nói
“ Em không có gì để nói với anh hết, chúng ta đã chia tay không còn là gì của nhau nữa “
Vừa dứt lời cô cảm giác như eo cô như muốn bóp gãy vậy, sắc mặt Thiên Yết càng lúc càng trầm xuống, anh lạnh nhạt đáp
“ Chia tay hình như em đã lầm anh chưa hề đồng ý chuyện này bao giờ cả, em chỉ gửi mail cho anh mà bỏ đi sao “
Anh vừa nói xong thì đôi mắt sắc bén liếc nhìn xung quanh, mọi người đang sửng sốt nhìn cả 2 có bao đôi mắt đố kị hướng nhìn Nhân Mã, anh lãnh khốc nói
“ Chúng ta về rồi nói tiếp “
Rồi kéo cô đi vào xe mặc cho cô có chống đối phản kháng cỡ nào, Nhân Mã kinh ngạc nhìn anh nói
“ Em...... tại sao anh lại biết được em ở đây cơ chứ, rõ ràng em không nói cho anh biết “
Thiên Yết nhếch môi cười nửa miệng nhưng không trả lời, anh ngước nhìn ra ngoài mặc cho cô có hỏi bao nhiêu câu đi chăng nữa, Mã nhi à em quá ngây thơ đi, em cho rằng rời đi là có thể thoát được anh sao, anh có thừa thủ đoạn để đối phó với em Mã nhi của anh à
Trong chiếc siêu xe Bugatti Veyron Super Sports, không khí lúc này đây càng lúc càng căng thẳng giữa hai người, Thanh Phong chỉ biết nuốt khan tập trung lái xe giảm thiểu sự tồn tại của mình đến mức tối đa sự tồn tại của mình để nếu không lão đại lại đem anh ra để trút giận thì phải làm sao bây giờ, không chịu được không khí này bao lâu nữa Nhân Mã nhỏ giọng nói
“ Cho em xuống “
Vẫn không phản ứng, Thiên Yết làm như không nghe thấy mắt liếc nhìn cảnh vật bên ngoài, anh lạnh nhạt nói
“ Em đã từng nói với anh nơi đây em rất mong muốn được tới không phải sao “
Nhân Mã sửng sốt không thôi, anh còn nhớ những lời cô nói khi cô còn học lớp 10 sao, cô cúi gằm mặt xuống để tránh đi cái ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng qua mình, cô đáp
“ Phải em rất muốn tới, cũng rất vui vẻ khi được sống ở đây “
“ Thật “ Thiên Yết nhếch môi nói
“ Đương nhiên là thật..... em làm sao nói dối anh được chứ “ Nhân Mã lắp bắp không dám nhìn thẳng anh sợ rằng anh sẽ nhận ra rằng cô đang nói dối
Thiên Yết nhìn Nhân Mã, đôi môi khẽ nở nụ cười, cô bé ngốc nghếch này dù có ra sao vẫn không thay đổi, lúc nói dối luôn không dám nhìn thẳng anh, anh lắc đầu dịu dàng vươn tay ra ôm cô vào lòng
“ Cô bé ngốc, em không biết rằng mỗi lần em làm ra vẻ mặt này, thì càng làm người ta muốn khi dễ em hay không “
Nhân Mã khẽ bật khóc nức nở nước mắt cứ rơi xuống làm ướt đẫm chiếc áo hàng hiệu của anh, cô nức nở nói
“ Em ghét họ... Ôô.... “
Thiên Yết nhẹ nhàng vuốt đi những sợi tóc rối của cô, đôi mắt lãnh khốc dần dần hiện rõ ra, Nguyễn Thanh Tân, Trần Lệ An, các người dám làm bảo bối mà tôi che chở khóc ư, các người cứ đợi đó đi, tôi sẽ cho các người sống không được chết cũng không xong.
Ngày hôm sau, tại trường Kon Kuk, tin tức học sinh mới được nam thần ôm đi được cả trường xôn xao hẳn lên, rằng Nhân Mã chính là hồ ly tinh mới vào trường đã quyến rũ nam thần mới chuyển trường tới, các nữ sinh trong trường đều mắng chửi Nhân Mã rất thậm tệ, nhưng khác với đám nữ sinh, đám nam sinh lại tôn Nhân Mã lên làm nữ thần của họ, trong trường giờ đây lại chia ra 2 bang phái khác nhau một là rất căm thù Nhân Mã ( nữ sinh), hai là tôn thờ yêu thích Nhân Mã, cắt đứt những suy nghĩ của họ, một chiếc siêu xe mang tên Bugatti Veyron Super Sports dừng lại trước cổng trường, bước ra là đôi tiên đồng ngọc nữ không ai khác chính là Nhân Mã Thiên Yết, Nhân Mã mệt mỏi nói
“ Yết Yết, hôm nay cúp học được không, em buồn ngủ a “
Tại thành phố seoul, trong một căn phòng tráng lệ, Nhân Mã khẽ ngước nhìn cảnh ngoài, về đêm tại đây rất đẹp, những căn nhà được thắp sáng bằng những ánh đèn, ở dưới thì đông đúc người qua lại, thành phố này cô đã mơ ước được đi đến một lần để được tham quan mọi thứ nay đã được tới đây nhưng tại sao cô lại không cảm thấy vui mừng hớn hở, cô khẽ ngước nhìn sợi dây chuyền trên cổ, cô lại nhớ anh... nhớ những lúc được ở bên anh, vui đùa cùng anh, ngay lúc này đây giọt nước mắt của cô lại rơi xuống, cô biết cô đã hứa với anh sẽ không bao giờ khóc, sẽ vui cười dù có bất cứ chuyện gì, Thiên Yết... em nhớ anh, anh có biết không... em biết giờ đây chắc có lẽ anh rất hận em, hận vì bỏ đi không lời từ biệt, xin lỗi em thật không muốn vậy đâu, nhưng chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra, em đành phải từ bỏ tình yêu này, từ bỏ đi anh để anh có thể tìm một người con gái tốt hơn, Thiên Yết.... chúc anh hạnh phúc,cô thầm nhủ với bản thân mình rồi vươn tay lau đi giọt nước mắt còn ngưng đọng trên khóe mi, rồi lặng lẽ cười... anh yên tâm em sẽ sống thật tốt và cố quên đi anh.
Ngày hôm sau, tại ngôi trường nổi tiếng mang tên Kon Kuk, ngôi trường này dành cho những con nhà giàu hoặc các ngôi sao nổi tiếng vào học, nơi đây được đào tạo cực kì nghiêm khắc không một ngôi trường nào có thể so sánh nơi đây, Nhân Mã hờ hững bước vào trường với bao con mắt hâm mộ, đố kị, cô mang một bộ đồng phục của trường mái tóc hồng dài ngang vai được xõa ra, đôi mắt long lanh như những vì sao trên trời, nước da trắng hồng như da em bé vậy, mặc cho những ánh mắt muốn xuyên qua cô, cô vẫn lạnh nhạt bước đi không một chút phản ứng gì, thì “ Rầm “ cô đụng phải một cô gái trông rất xinh đẹp một nét đẹp dịu dàng, Nhân Mã nhẹ giọng hỏi
“ Không sao chứ “
“ Không sao... không sao, xin lỗi bạn mình hấp tấp quá “ cô gái lắc đầu rồi xin lỗi liên tục làm Nhân Mã trông thấy càng buồn cười, cô đâu phải cọp ăn thịt người đâu mà trông cô ấy sợ hãi vậy chứ, Nhân Mã mỉm cười đáp
“ Mình tên Nguyễn Nhân Mã còn bạn tên gì “
“ Trần Cự Giaỉ, bạn cũng là người việt nam sao “
Nhân Mã gật đầu coi như thay câu trả lời, cô nhỏ giọng nói, giọng nói cô rất ấm áp làm người nghe cảm giác như mùa xuân trở về zậy, nói chuyện được hồi lâu cả hai cũng dần dần quen thân với nhau như một người bạn, Cự giải hớn hở nói
“ Nhân Mã nè cậu biết không hôm nay chúng ta may mắn lắm đó, nghe nói có một rất tài giỏi, đẹp trai là nam thần đó nha, thân thế bí ẩn lắm không ai biết được đâu nha “
Nhân Mã hờ hững đáp
“ Zậy sao, mình không quan tâm “ phải cô chính là vậy ngoài Hoàng Thiên Yết của cô ra cô sẽ không quan tâm bất kì ai cả
Cự Giaỉ xụ mặt xuống, cô sửng sốt không nên lời, là con gái ai chẳng mong muốn gặp được nam thần cơ chứ, chẳng lẽ...
“ Nhân Mã không lẽ cậu lại là.... Đừng nói với mình cậu là les nha chỉ thích con gái nha “
Nhân Mã nghe xong liền hóa đá, cái gì mà thích con gái cơ chứ cũng may cô không có uống nước hay ăn gì nếu không cô có nguy cơ bị nghẹn chết, không nghẹn chết thì cũng sặc chết vì câu nói ngây thơ của Cự Giaỉ, cô buồn cười đáp
“ Mình có bạn trai rồi “
“ Thật sao, anh ấy ra sao có đẹp trai không, nhà giàu không, anh ấy hiện giờ đang ở đâu “
“ Anh ấy hiện giờ đang ở rất xa nơi này... có lẽ anh ấy hận mình lắm “
Nói đến đây khóe mắt cô ươn ướt, cô không kiềm được liền vươn tay lau đi tránh để mình rơi nước mắt một lần nữa khuôn mặt đượm buồn không tả của Nhân Mã khiến Cự Giaỉ sửng sốt không thôi, Cự Giaỉ nhỏ giọng nói
“ Xin lỗi, nhưng tại sao anh ấy lại hận cậu “
“ Vậy cậu nghĩ sao về việc bạn trai mình đi không lời từ biệt chỉ để lại một là thư trên mail cho mình thì cậu nghĩ ra sao “
Cự Giaỉ ngước mặt lên nhìn Nhân Mã theo hướng anh sáng bao phủ Nhân Mã lúc này trông càng đáng thương ánh mắt đượm buồn sâu lắng không biết được lúc này cô đang suy nghĩ cái gì trong đầu cả. Bỗng có một tiếng hét cắt đứt đi suy nghĩ của Cự Giaỉ, cô nhíu mày nhìn qua thì thấy trước cửa trường các nữ sinh bu rất đông đúc, Cự Giaỉ cười nói
“ Mã Mã hay mình qua đó xem đi “
Nhìn đôi mắt long lanh hàm chứa mong đợi, Nhân Mã không nỡ lòng từ chối nên gật đầu rồi tiến về trước cổng trường, cô nhẹ giọng nói
“ Xin lỗi các bạn có thể cho tụi mình qua trước được không “
Các nữ sinh tức giận muốn quay sang mắng người nào dám cả gan phá rối mình thì nhìn đến ngây người, cô chưa thấy ai đẹp như vậy một nét đẹp thánh thiện, thanh khiết, ngây thơ, như một công chúa trong lầu đài mới bước ra nhân gian, họ vô thức bước qua để Nhân mã, Cự Giaỉ, bước về phía trước Nhân Mã bỗng ngây người lo sợ, từ trong xe hơi bước ra một mĩ nam mang một nét đẹp huyền bí, yêu nghiệt lạ thường khiến các nữ sinh hò hét càng dữ dội hơi, đó chẳng phải Thiên Yết sao tại sao anh lại biết cô học tại ngôi trường này, đang lúc ngây người mặc cho Cự Gỉai lay mãi vẫn không phản ứng vì nhìn thấy Hoàng Thiên Yết bước tới về phía cô, giờ đây anh đã đứng trước mặt cô cười như không cười sắc mặt trầm lại báo trước tai họa sắp đổ xuống lên đầu cô, Nhân Mã thoát khỏi sự ngây người vừa rồi cô cười gượng nói
“ Tại sao anh lại ở đây “
“ Anh đến đây để đón bạn gái anh về thì có gì sai “ Nụ cười của anh càng tươi rói nhưng với nụ cười đó cô càng sợ hãi hơn, cô vô thức lùi lại về phía sau định quay đầu bỏ chạy thì một bàn tay rắn chắc nắm lấy eo cô lại, anh lạnh lùng cười nói
“ Mã nhi của anh hình như em có chuyện cần giải thích phải không “
Nhân Mã sợ hãi lắc đầu ngò nguậy nói
“ Em không có gì để nói với anh hết, chúng ta đã chia tay không còn là gì của nhau nữa “
Vừa dứt lời cô cảm giác như eo cô như muốn bóp gãy vậy, sắc mặt Thiên Yết càng lúc càng trầm xuống, anh lạnh nhạt đáp
“ Chia tay hình như em đã lầm anh chưa hề đồng ý chuyện này bao giờ cả, em chỉ gửi mail cho anh mà bỏ đi sao “
Anh vừa nói xong thì đôi mắt sắc bén liếc nhìn xung quanh, mọi người đang sửng sốt nhìn cả có bao đôi mắt đố kị hướng nhìn Nhân Mã, anh lãnh khốc nói
“ Chúng ta về rồi nói tiếp “
Rồi kéo cô đi vào xe mặc cho cô có chống đối phản kháng cỡ nào, Nhân Mã kinh ngạc nhìn anh nói
“ Em...... tại sao anh lại biết được em ở đây cơ chứ, rõ ràng em không nói cho anh biết “
Thiên Yết nhếch môi cười nửa miệng nhưng không trả lời, anh ngước nhìn ra ngoài mặc cho cô có hỏi bao nhiêu câu đi chăng nữa, Mã nhi à em quá ngây thơ đi, em cho rằng rời đi là có thể thoát được anh sao, anh có thừa thủ đoạn để đối phó với em Mã nhi của anh à
Trong chiếc siêu xe Bugatti Veyron Super Sports, không khí lúc này đây càng lúc càng căng thẳng giữa hai người, Thanh Phong chỉ biết nuốt khan tập trung lái xe giảm thiểu sự tồn tại của mình đến mức tối đa sự tồn tại của mình để nếu không lão đại lại đem anh ra để trút giận thì phải làm sao bây giờ, không chịu được không khí này bao lâu nữa Nhân Mã nhỏ giọng nói
“ Cho em xuống “
Vẫn không phản ứng, Thiên Yết làm như không nghe thấy mắt liếc nhìn cảnh vật bên ngoài, anh lạnh nhạt nói
“ Em đã từng nói với anh nơi đây em rất mong muốn được tới không phải sao “
Nhân Mã sửng sốt không thôi, anh còn nhớ những lời cô nói khi cô còn học lớp sao, cô cúi gằm mặt xuống để tránh đi cái ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng qua mình, cô đáp
“ Phải em rất muốn tới, cũng rất vui vẻ khi được sống ở đây “
“ Thật “ Thiên Yết nhếch môi nói
“ Đương nhiên là thật..... em làm sao nói dối anh được chứ “ Nhân Mã lắp bắp không dám nhìn thẳng anh sợ rằng anh sẽ nhận ra rằng cô đang nói dối
Thiên Yết nhìn Nhân Mã, đôi môi khẽ nở nụ cười, cô bé ngốc nghếch này dù có ra sao vẫn không thay đổi, lúc nói dối luôn không dám nhìn thẳng anh, anh lắc đầu dịu dàng vươn tay ra ôm cô vào lòng
“ Cô bé ngốc, em không biết rằng mỗi lần em làm ra vẻ mặt này, thì càng làm người ta muốn khi dễ em hay không “
Nhân Mã khẽ bật khóc nức nở nước mắt cứ rơi xuống làm ướt đẫm chiếc áo hàng hiệu của anh, cô nức nở nói
“ Em ghét họ... Ôô.... “
Thiên Yết nhẹ nhàng vuốt đi những sợi tóc rối của cô, đôi mắt lãnh khốc dần dần hiện rõ ra, Nguyễn Thanh Tân, Trần Lệ An, các người dám làm bảo bối mà tôi che chở khóc ư, các người cứ đợi đó đi, tôi sẽ cho các người sống không được chết cũng không xong.
Ngày hôm sau, tại trường Kon Kuk, tin tức học sinh mới được nam thần ôm đi được cả trường xôn xao hẳn lên, rằng Nhân Mã chính là hồ ly tinh mới vào trường đã quyến rũ nam thần mới chuyển trường tới, các nữ sinh trong trường đều mắng chửi Nhân Mã rất thậm tệ, nhưng khác với đám nữ sinh, đám nam sinh lại tôn Nhân Mã lên làm nữ thần của họ, trong trường giờ đây lại chia ra bang phái khác nhau một là rất căm thù Nhân Mã ( nữ sinh), hai là tôn thờ yêu thích Nhân Mã, cắt đứt những suy nghĩ của họ, một chiếc siêu xe mang tên Bugatti Veyron Super Sports dừng lại trước cổng trường, bước ra là đôi tiên đồng ngọc nữ không ai khác chính là Nhân Mã Thiên Yết, Nhân Mã mệt mỏi nói
“ Yết Yết, hôm nay cúp học được không, em buồn ngủ a “