Tối thứ Sáu có học bổ túc, cho nên tôi dự định sáng thứ Bảy về nhà xử lý máy vi tính của Kiều Đóa Đóa. Nhưng buổi trưa thứ Sáu đi ăn cơm ở ký túc xá, tôi nhận được tin nhắn của Kiều Đóa Đóa, Kiều Dương tại sao anh lại muốn như vậy!
Tôi chưa định trả lời, nhãi ranh định ý kiến gì sao, chuyện lần này bất đồng quan điểm, nên tôi không tiếp nhỏ. Tiếp theo lúc lên lớp học nhỏ lại nhắn tin thứ hai, em không phải trẻ con, tại sao anh luôn nghĩ chỉ có mình anh là biết tuốt mọi thứ?
Tôi có chút ngạc nhiên, tôi bị chất vấn sao?
Tại sao anh có thể tiếp nhận chuyện nam nữ bên nhau, anh có thể xem AV?
Tại sao em tiếp nhận được chuyện nam và nam bên nhau, em không thể xem GV?
Cho đến cùng anh có biết em mang cảm giác gì khi xem mấy cái đó chứ?
Anh là chủ nghĩa bá quyền sao?
Anh không thể tiếp nhận cái gì đó thì sẽ bắt người khác chán ghét à?
Em không nói xem mấy cái đó có gì tốt, nhưng ngay từ đầu đối với em mà nói, cũng không có gì không tốt, mấy cái kia là riêng tư, bộ anh nghĩ rằng em gái anh trước mặt anh không được có riêng tư chắc?
Tại sao anh không trả lời tin nhắn của em, hôm nay em muốn nói chuyện rõ ràng với anh!
…
Từng cái từng cái một dồn dập.
Vì đang đi học nên điện thoại tôi để chế độ rung, chấn động lan ra từ trong túi quần tôi, làm tôi như người bị bệnh Parkinson.
Tôi lấy máy ra cầm trên tay, nhìn từng cái một, cuối cùng tôi nhận ra mình không phải không muốn trả lời tin nhắn của nhỏ, mà là không cách nào trả lời. Trong suốt hơn 16 năm tôi biết Kiều Đóa Đóa, đây là lần nhỏ nói chuyện với tôi nghiêm túc nhất, thẳng thắn nhất và tấn công hung hãn nhất. Mấy tin nhắn công kích lảng vảng trong đầu tôi, gió đông thổi, sấm chớp rung, trên thế giới này chính ai sợ ai nào….
Tôi huých Từ Tiếu Thiên đang nằm ngủ một cái, nó mở một mắt nhìn tôi. Tôi cầm điện thoại di động huơ huơ trước mắt nó, nói:
“Tao bị Kiều Đóa Đóa phê phán”
Từ Tiếu Thiên nhíu mày, cầm lấy điện thoại gục xuống bàn nhìn.
“Dữ dằn ghê”. Nó nói, liếc mắt nhìn tôi. “Tao đã nhắc mày rồi, thái độ của mày quá đáng lắm, nhỏ đâu phải học sinh tiểu học”.
“Tao…”. Tôi định bảo thái độ của mình đâu đến mức, điện thoại lại rung một cái. Từ Tiếu Thiên liếc mắt nhìn, đưa cho tôi xem, trên đó viết:
Em không muốn nhìn mặt anh nữa đâu!
Tôi liền muốn nổi cơn.
Tôi lết xác về nhà, mẹ tôi đang nấu cơm, bố tôi vùi mình vào sô pha xem TV. Bầu không khí tình nồng ý mật, mỹ mãn hài hòa.
“Em gái con đâu?”. Tôi vừa vào cửa đã hỏi tìm Kiều Đóa Đóa.
“Sao mày lại trở về lúc này, không có nấu cơm phần mày “. Mẹ tôi giơ cái vá lên, đi từ bếp ra, có vẻ rất bất mãn với sự xuất hiện của tôi. “Đóa Đóa nói nó đi chơi bóng, buổi tối không về nhà ăn cơm, mẹ với bố mày đang ở trong thế giới riêng của hai người, mày lại bò về đây…”
“Bố mẹ cứ tiếp tục”. Tôi xoay người ra cửa.
“Mà sao mày lại về nhà, buổi tối có ở đây không?”. Mẹ tôi bỏ cái vá ra, theo tôi hỏi.
Tôi không trả lời, vừa chạy xuống lầu vừa gọi điện thoại. Chơi bóng? Kiều Đóa Đóa chơi trong đội bóng. Tôi cản một chiếc xe taxi, nói với tài xế đến trường Sư phạm.
Đầu dây bên kia đã nghe, giọng nói biếng nhác của Lăng Tiêu truyền đến. “Thật không nghĩ đến nha”
“Kiều Đóa Đóa có đang ở cùng với anh không?”. Tôi hỏi phủ đầu ngay.
“Đang chơi bóng ở trường anh đây”. Lăng Tiêu nói.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng may không làm ầm lên rồi bỏ nhà đi. Kiều Đóa Đóa từng bỏ nhà đi một lần, cũng vì thi không được tốt lắm, mẹ tôi nói mấy câu, ngày hôm đó nhỏ ra khỏi nhà luôn, đến nhà dì ở dưới lầu nhà chúng tôi, hại cả nhà một đêm náo loạn, không hề nghĩ nhỏ lại đến chơi ở chỗ gần như thế.
“Bây giờ tôi qua đó”
“Hai đứa cãi nhau à? Nhỏ bảo quyết làm ra mặt với anh mình”. Lăng Tiêu cười hỏi.
“Nhỏ tuyên chiến với tôi đó”
Lăng Tiêu mặc đồ thể thao đứng ở cửa chính của trường, ngậm kẹo mút, vừa nhìn thấy tôi xuống xe đã cười:
“Đến chừng nào em mới có thể vì anh mà sốt sắng như vậy?”
“Biến đi”. Tôi nhìn hắn, nếu không nói thật thì nhìn không ra tên này không phải hệ thể dục, “Kiều Đóa Đóa mà xảy ra chuyện gì, mà còn là vì tôi thì đảm bảo mẹ tôi sẽ băm nát thây tôi ra”
“Là do chuyện bỏ dữ liệu đó sao?”. Lăng Tiêu dẫn tôi vào trong.
“Không hoàn toàn là vậy, hình như là thấy tôi quản quá nhiều chuyện, còn nổi giận rồi bảo tôi đó là riêng tư của nhỏ”. Tôi bỏ hai tay vào túi quần, cúi đầu đi về phía trước, thấy có chút buồn bực, tôi có phải là hơi quá đáng hay không.
“Em gái em thông minh lắm, thật ra không cần em phải nói nhiều như vậy, những gì nên hiểu nhỏ cũng hiểu hết mà”. Lăng Tiêu vỗ vai tôi một cái.
Tôi hừ một tiếng, không nói chuyện, chợt nhớ ra Lăng Tiêu ở khoa giáo dục tâm lý học.
“Ở bên kia đó”. Lăng Tiêu chỉ về ánh đèn sân bóng bên kia.
Kiều Đóa Đóa ôm bóng chạy từ nơi xuất phát cho đến giữa sân bóng, quả bóng hoàn toàn không chạm đất. Tôi bi phẫn nhìn Lăng Tiêu, tôi bảo anh dạy đây là…bóng bầu dục sao?
“Thì là vậy, con gái chơi bóng không phải thế sao, ôm bóng trong tay chứ không cho chạm đất”. Lăng Tiêu nhìn về chỗ Kiều Đóa Đóa đang lăng xăng với mấy cô bé khác, bình tĩnh nói, dáng vẻ thân thuộc thường ngày.
Tôi sững lại, chẳng biết có nên đến gần hay không
“Có đi qua không?”. Lăng Tiêu hỏi tôi.
“Tôi sợ nhỏ thấy tôi sẽ bỏ chạy…”. Tôi ngồi xuống khán đài.”nhỏ nói, không muốn gặp mặt anh nữa đâu. Xem như không nói thật thì phải tỏ thái độ là chẳng thèm nhìn mặt anh đâu, chuyện nhỏ quay đầu bỏ chạy là đoán được”
Lăng Tiêu bị tôi làm cho bó tay, sững sờ một chút rồi mới nở nụ cười.
Nhưng tôi bảo mẹ nó anh cười cái gì, hắn thản nhiên vừa cười vừa đưa ngón tay nâng cầm tôi lên, cứ như đang trêu mèo chọc chó vậy, bảo:
“Anh phát hiện em rất đáng yêu”
Tôi quạu ngay!
Tôi đẩy tay hắn ra, con mẹ anh, bao nhiêu người đó. Làm như chỗ không người. Nếu không phải sợ người ta chú ý, tôi đã nhảy lên đạp hắn hoặc la lớn, anh đó có bị bệnh không! Tôi thật cảm thấy nếu như không phải ghế trên khán đài là cố định, tôi đã nhấc lên đập hắn một phát rồi!
“Tôi đang kìm chế đó, anh đừng cho là tôi không dám đánh anh”
“Anh đi gọi nhỏ đến đây”. Lăng Tiêu cười, bước về phía sân bóng.
Mấy cô nhỏ đang ở giữa trời nóng ôm bóng không buông vừa nhìn thấy Lăng Tiêu đến bên, mắt đã sáng lóa như kim cương, vây quanh hắn, Kiều Đóa Đóa chạy đến ôm cánh tay Lăng Tiêu, giờ phút này tôi thật muốn rơi lệ, không thể không cảm thấy may mắn vì Lăng Tiêu là GAY.
Lăng Tiêu chỉ về phía tôi, Kiều Đóa Đóa nhìn sang, tôi vội vàng nâng cằm làm điệu bộ sầu thương, quả nhiên vừa thấy tôi nhỏ đã muốn quay đầu bỏ đi. Lăng Tiêu níu tay nhỏ lại, nói gì đó, kéo nhỏ lại phía tôi, nét mặt nhỏ tỏ vẻ không muốn, dùng dằng lúc bị lôi đến.
“Em làm anh hai em cuống lên đó”. Lăng Tiêu đẩy nhỏ đến trước mặt tôi, sau đó ngồi ở phía trên.
Kiều Đóa Đóa không nói gì, cũng không nhìn tôi, cứ vậy mà tựa vào lan can.
“Giận đến vậy à”. Tôi kéo tay nhỏ, nhỏ mặt đầy giận dỗi ngồi phía sát bên tôi, vẫn tỏ vẻ dùng dằng không chịu nhìn mặt tôi.
“Cái gì đây…”. Tôi nói chuyện nhỏ nhẹ, nhưng quay đầu nhìn Lăng Tiêu, hắn mỉm cười đi về phía trước.
“Hôm qua anh quá đáng thật, em đừng giận, anh xin lỗi em”. Tôi vuốt tóc Kiều Đóa Đóa, đột nhiên có tia sáng ánh lên, là màu tím, đệt, nhuộm từ khi nào!
“Em nhuộm tóc à?”. Tôi không nhịn được phải hỏi, nhưng cố cắn răng để giọng nói nghe hiền hòa dễ chịu.
“Ừ!”. Kiều Đóa Đóa quay đầu nhìn tôi khiêu khích. “Muốn mắng sao?”
“Không mắng, không mắng, trông đẹp lắm!”
“Thật không?”. Kiều Đóa Đóa sờ tóc một cái, thái độ có vẻ như không ngờ tôi dễ chịu với nhỏ như vậy.
“Trường học không cấm sao?”. Tôi tiếp tục hỏi.
“Bình thường vẫn là màu đen, nắng chiếu vào mới có màu”. Nhỏ nắm tóc huơ huơ trước mặt tôi, thoạt nhìn tâm tình cũng không tệ lắm.
Thật ra tôi đặc biệt muốn nói, không phải kia là nhạt màu đi sao, nhưng bây giờ bầu không khí đang tốt, không thể phá hư, nên tôi bảo, “em gái anh làm gì cũng đẹp”
“Nên phải nói nhá, anh có cô em gái tốt thế cơ mà, vậy mà không để ý chi hết, anh không tìm được ở đâu ra cô em gái thứ hai thế này, vừa đẹp, dáng chuẩn, học giỏi, lại còn ngoan…”. Kiều Đóa Đóa đột nhiên lên mặt, bùng nổ sự tự tin vô địch khiến tôi không kịp chuẩn bị tâm lý, cứ nói trôi chảy không cần bản nháp.
“Do anh quan tâm em nên mới nổi giận như vậy, chẳng phải là anh lo cho em sao?”. Tôi vừa nói vừa tìm thuốc lá, trời ạ, dỗ em gái so với dỗ bạn gái còn mệt nhọc hơn.
“Đừng hút thuốc!”. Kiều Đóa Đóa túm cái bật lửa trên tay tôi, ném ra phía bụi cỏ. Đệt, động tác dứt khoát hiệu quả, đúng là được truyền từ mẹ tôi, phải nói là mẹ có thể ném bật lửa của bố thành một đường thẳng tắp xuyên qua khe cửa sổ.
Tôi vội vàng bỏ điếu thuốc về lại trong túi.
“Em xóa bỏ mấy cái kia rồi”. Kiều Đóa Đóa nói.
“Hả?”. Tôi có hơi giật mình. “Không phải là em không chịu bỏ sao?”
“Em không muốn, nhưng dù sao thì em cũng chẳng để tâm lắm, em ghét bị anh đối xử như vậy, cứ như em là con ngốc”. Kiều Đóa Đóa liếc tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. “Sau này anh sẽ không mắng em”
“Chắc không?”. Nhỏ giật mình đứng lên, lùi về phía Lăng Tiêu.
“Chắc chắn”. Tôi nói thêm.
“Được, nếu anh đối xử tệ với em nữa”. Kiều Đóa Đóa nhảy về phía Lăng Tiêu, quay đầu lại bặm trợn nói với tôi. “Còn làm vậy với em, em sẽ để Lăng Tiêu xử anh tại chỗ”.
Lăng Tiêu vốn cầm thanh kẹo mút lùa qua lùa lại trong miệng, nghe lời này cũng sửng sốt, sau đó cười, nói với Kiều Đóa Đóa, “Ừ,em đã cho anh đối tượng cùng diễn live rồi”
“Đệt”. Tôi hết nói nổi. “Tôi sẽ cho anh nếm mùi”
“Cũng đâu có khỏe mạnh chi cho cam”
“Biến đi”
Thật ra tôi không có khẩu vị, nhưng Kiều Đóa Đóa với mấy cô nhóc kia được Lăng Tiêu mời cơm, tôi không thể làm gì khác ngoài đi theo.
“Em muốn ăn món Việt Nam! Em biết có quán Việt Nam mới mở!”. Kiều Đóa Đóa đi phía trước, quay đầu lại ra lệnh cho Lăng Tiêu.
“Được”
“Ăn xong muốn ra bờ sông uống trà!”
“Được”
“Sau đó…”
“Sau đó em về nhà đi!”. Tôi ngắt lời nhỏ.
“Kiều Dương anh sẽ mất hứng đó”. Kiều Đóa Đóa hấm hứ với tôi một phát rồi quay mặt đi.
Mấy cô bé trước mặt tôi không biết phải nói gì, tôi với Lăng Tiêu im lặng đi sau lưng mấy nhỏ. Tôi vẫn cảm thấy nói chuyện không tự nhiên, kiểu gì cũng không ra vẻ thân thiện được, chẳng biết tại sao nữa, nếu như bắt buộc phải ở cùng một chỗ với Lăng Tiêu, tôi tình nguyện là chỉ có hai người chúng tôi.
“Đưa em cái này”. Lăng Tiêu chợt huých tay tôi.
“Hả?”. Tự dưng đưa cái gì, tôi cảm thấy khó hiểu nhìn hắn.
Hắn kéo tay tôi, áp bàn tay lạnh hơn băng của hắn vào lòng bàn tay tôi. Tôi cúi đầu nhìn, là một cái zippo.
“Ầy, đưa tôi cái này làm gì?”. Tôi nhỏ giọng hỏi, sợ mấy cô bé kia nghe được.
“Ông anh à, người ta tặng đồ cho không phải nên nói cảm ơn sao?”. Lăng Tiêu cũng nhỏ giọng lại.
“Tôi còn chưa nói mình muốn”
“Không muốn thì vứt đi, dẫu sao cũng không phải bản limited”. Lăng Tiêu chỉ vào một cái thùng rác ven đường.
“Đệt”. Tặng đồ mà còn uy hiếp người ta nữa, tôi lại liếc mắt nhìn, đúng là không phải bản limited. “Cảm ơn”
“Đừng khách sáo”. Lăng Tiêu cười rất thỏa mãn, có chút trẻ con nữa.
“Anh đâu có hút thuốc lá, sao lại mang món đồ chơi này trên người”. Tôi cảm thấy quái dị.
“Mua lâu rồi, nhưng mãi vẫn không có cơ hội đưa cho em”
“Nói nhảm, anh biết hôm nay sẽ gặp tôi còn gì?”. Tưởng ông đây là nữ sinh não tàn hả.
“Anh luôn mang theo, ngày nào có cơ hội thì đưa ngày đó thôi”. Lăng Tiêu chậm rãi nói. “Đừng làm mất, nó là vật đính ước anh đưa em”
“Đính ước cái đầu anh!”. Tôi đưa tay vào túi định lấy ra, máu toàn thân bốc lên đầu, đập một lỗ là như suối phun ra luôn.
Lăng Tiêu chụp tay tôi lại, khóe mắt cong cong cười, tôi giãy hai cái vẫn không đẩy ra được, cũng không dám gây ra động tĩnh gì quá lớn, sợ kinh động đến các cô nàng đang chúi mũi thảo luận nhiệt tình kia, không còn cách nào khác, đành bảo hắn.”Mẹ nó anh buông tay cho tôi”
“Không muốn buông”. Lăng Tiêu trả lời đơn giản.
Câu trả lời này đơn giản đến mức tôi tưởng tượng không nổi, thậm chí tôi phải cân nhắc đến việc có nên dùng phương pháp bạo lực để bắt hắn buông cổ tay tôi ra.
“Tôi cảnh cáo anh….”. Tôi kìm chế tâm trạng lại, cắn răng, chưa kịp nói hết câu đã nghe giọng nói của Kiều Đóa Đóa vang lên.
“A—-“
Không biết từ lúc nào Kiều Đóa Đóa cùng mấy cô bé bạn học đã xoay đầu lại, đang nhìn chằm chằm vào tư thế kéo tay mờ ám của tôi và Lăng Tiêu.
Tôi cảm thấy trước mắt tối sầm….
Tối thứ Sáu có học bổ túc, cho nên tôi dự định sáng thứ Bảy về nhà xử lý máy vi tính của Kiều Đóa Đóa. Nhưng buổi trưa thứ Sáu đi ăn cơm ở ký túc xá, tôi nhận được tin nhắn của Kiều Đóa Đóa, Kiều Dương tại sao anh lại muốn như vậy!
Tôi chưa định trả lời, nhãi ranh định ý kiến gì sao, chuyện lần này bất đồng quan điểm, nên tôi không tiếp nhỏ. Tiếp theo lúc lên lớp học nhỏ lại nhắn tin thứ hai, em không phải trẻ con, tại sao anh luôn nghĩ chỉ có mình anh là biết tuốt mọi thứ?
Tôi có chút ngạc nhiên, tôi bị chất vấn sao?
Tại sao anh có thể tiếp nhận chuyện nam nữ bên nhau, anh có thể xem AV?
Tại sao em tiếp nhận được chuyện nam và nam bên nhau, em không thể xem GV?
Cho đến cùng anh có biết em mang cảm giác gì khi xem mấy cái đó chứ?
Anh là chủ nghĩa bá quyền sao?
Anh không thể tiếp nhận cái gì đó thì sẽ bắt người khác chán ghét à?
Em không nói xem mấy cái đó có gì tốt, nhưng ngay từ đầu đối với em mà nói, cũng không có gì không tốt, mấy cái kia là riêng tư, bộ anh nghĩ rằng em gái anh trước mặt anh không được có riêng tư chắc?
Tại sao anh không trả lời tin nhắn của em, hôm nay em muốn nói chuyện rõ ràng với anh!
…
Từng cái từng cái một dồn dập.
Vì đang đi học nên điện thoại tôi để chế độ rung, chấn động lan ra từ trong túi quần tôi, làm tôi như người bị bệnh Parkinson.
Tôi lấy máy ra cầm trên tay, nhìn từng cái một, cuối cùng tôi nhận ra mình không phải không muốn trả lời tin nhắn của nhỏ, mà là không cách nào trả lời. Trong suốt hơn năm tôi biết Kiều Đóa Đóa, đây là lần nhỏ nói chuyện với tôi nghiêm túc nhất, thẳng thắn nhất và tấn công hung hãn nhất. Mấy tin nhắn công kích lảng vảng trong đầu tôi, gió đông thổi, sấm chớp rung, trên thế giới này chính ai sợ ai nào….
Tôi huých Từ Tiếu Thiên đang nằm ngủ một cái, nó mở một mắt nhìn tôi. Tôi cầm điện thoại di động huơ huơ trước mắt nó, nói:
“Tao bị Kiều Đóa Đóa phê phán”
Từ Tiếu Thiên nhíu mày, cầm lấy điện thoại gục xuống bàn nhìn.
“Dữ dằn ghê”. Nó nói, liếc mắt nhìn tôi. “Tao đã nhắc mày rồi, thái độ của mày quá đáng lắm, nhỏ đâu phải học sinh tiểu học”.
“Tao…”. Tôi định bảo thái độ của mình đâu đến mức, điện thoại lại rung một cái. Từ Tiếu Thiên liếc mắt nhìn, đưa cho tôi xem, trên đó viết:
Em không muốn nhìn mặt anh nữa đâu!
Tôi liền muốn nổi cơn.
Tôi lết xác về nhà, mẹ tôi đang nấu cơm, bố tôi vùi mình vào sô pha xem TV. Bầu không khí tình nồng ý mật, mỹ mãn hài hòa.
“Em gái con đâu?”. Tôi vừa vào cửa đã hỏi tìm Kiều Đóa Đóa.
“Sao mày lại trở về lúc này, không có nấu cơm phần mày “. Mẹ tôi giơ cái vá lên, đi từ bếp ra, có vẻ rất bất mãn với sự xuất hiện của tôi. “Đóa Đóa nói nó đi chơi bóng, buổi tối không về nhà ăn cơm, mẹ với bố mày đang ở trong thế giới riêng của hai người, mày lại bò về đây…”
“Bố mẹ cứ tiếp tục”. Tôi xoay người ra cửa.
“Mà sao mày lại về nhà, buổi tối có ở đây không?”. Mẹ tôi bỏ cái vá ra, theo tôi hỏi.
Tôi không trả lời, vừa chạy xuống lầu vừa gọi điện thoại. Chơi bóng? Kiều Đóa Đóa chơi trong đội bóng. Tôi cản một chiếc xe taxi, nói với tài xế đến trường Sư phạm.
Đầu dây bên kia đã nghe, giọng nói biếng nhác của Lăng Tiêu truyền đến. “Thật không nghĩ đến nha”
“Kiều Đóa Đóa có đang ở cùng với anh không?”. Tôi hỏi phủ đầu ngay.
“Đang chơi bóng ở trường anh đây”. Lăng Tiêu nói.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng may không làm ầm lên rồi bỏ nhà đi. Kiều Đóa Đóa từng bỏ nhà đi một lần, cũng vì thi không được tốt lắm, mẹ tôi nói mấy câu, ngày hôm đó nhỏ ra khỏi nhà luôn, đến nhà dì ở dưới lầu nhà chúng tôi, hại cả nhà một đêm náo loạn, không hề nghĩ nhỏ lại đến chơi ở chỗ gần như thế.
“Bây giờ tôi qua đó”
“Hai đứa cãi nhau à? Nhỏ bảo quyết làm ra mặt với anh mình”. Lăng Tiêu cười hỏi.
“Nhỏ tuyên chiến với tôi đó”
Lăng Tiêu mặc đồ thể thao đứng ở cửa chính của trường, ngậm kẹo mút, vừa nhìn thấy tôi xuống xe đã cười:
“Đến chừng nào em mới có thể vì anh mà sốt sắng như vậy?”
“Biến đi”. Tôi nhìn hắn, nếu không nói thật thì nhìn không ra tên này không phải hệ thể dục, “Kiều Đóa Đóa mà xảy ra chuyện gì, mà còn là vì tôi thì đảm bảo mẹ tôi sẽ băm nát thây tôi ra”
“Là do chuyện bỏ dữ liệu đó sao?”. Lăng Tiêu dẫn tôi vào trong.
“Không hoàn toàn là vậy, hình như là thấy tôi quản quá nhiều chuyện, còn nổi giận rồi bảo tôi đó là riêng tư của nhỏ”. Tôi bỏ hai tay vào túi quần, cúi đầu đi về phía trước, thấy có chút buồn bực, tôi có phải là hơi quá đáng hay không.
“Em gái em thông minh lắm, thật ra không cần em phải nói nhiều như vậy, những gì nên hiểu nhỏ cũng hiểu hết mà”. Lăng Tiêu vỗ vai tôi một cái.
Tôi hừ một tiếng, không nói chuyện, chợt nhớ ra Lăng Tiêu ở khoa giáo dục tâm lý học.
“Ở bên kia đó”. Lăng Tiêu chỉ về ánh đèn sân bóng bên kia.
Kiều Đóa Đóa ôm bóng chạy từ nơi xuất phát cho đến giữa sân bóng, quả bóng hoàn toàn không chạm đất. Tôi bi phẫn nhìn Lăng Tiêu, tôi bảo anh dạy đây là…bóng bầu dục sao?
“Thì là vậy, con gái chơi bóng không phải thế sao, ôm bóng trong tay chứ không cho chạm đất”. Lăng Tiêu nhìn về chỗ Kiều Đóa Đóa đang lăng xăng với mấy cô bé khác, bình tĩnh nói, dáng vẻ thân thuộc thường ngày.
Tôi sững lại, chẳng biết có nên đến gần hay không
“Có đi qua không?”. Lăng Tiêu hỏi tôi.
“Tôi sợ nhỏ thấy tôi sẽ bỏ chạy…”. Tôi ngồi xuống khán đài.”nhỏ nói, không muốn gặp mặt anh nữa đâu. Xem như không nói thật thì phải tỏ thái độ là chẳng thèm nhìn mặt anh đâu, chuyện nhỏ quay đầu bỏ chạy là đoán được”
Lăng Tiêu bị tôi làm cho bó tay, sững sờ một chút rồi mới nở nụ cười.
Nhưng tôi bảo mẹ nó anh cười cái gì, hắn thản nhiên vừa cười vừa đưa ngón tay nâng cầm tôi lên, cứ như đang trêu mèo chọc chó vậy, bảo:
“Anh phát hiện em rất đáng yêu”
Tôi quạu ngay!
Tôi đẩy tay hắn ra, con mẹ anh, bao nhiêu người đó. Làm như chỗ không người. Nếu không phải sợ người ta chú ý, tôi đã nhảy lên đạp hắn hoặc la lớn, anh đó có bị bệnh không! Tôi thật cảm thấy nếu như không phải ghế trên khán đài là cố định, tôi đã nhấc lên đập hắn một phát rồi!
“Tôi đang kìm chế đó, anh đừng cho là tôi không dám đánh anh”
“Anh đi gọi nhỏ đến đây”. Lăng Tiêu cười, bước về phía sân bóng.
Mấy cô nhỏ đang ở giữa trời nóng ôm bóng không buông vừa nhìn thấy Lăng Tiêu đến bên, mắt đã sáng lóa như kim cương, vây quanh hắn, Kiều Đóa Đóa chạy đến ôm cánh tay Lăng Tiêu, giờ phút này tôi thật muốn rơi lệ, không thể không cảm thấy may mắn vì Lăng Tiêu là GAY.
Lăng Tiêu chỉ về phía tôi, Kiều Đóa Đóa nhìn sang, tôi vội vàng nâng cằm làm điệu bộ sầu thương, quả nhiên vừa thấy tôi nhỏ đã muốn quay đầu bỏ đi. Lăng Tiêu níu tay nhỏ lại, nói gì đó, kéo nhỏ lại phía tôi, nét mặt nhỏ tỏ vẻ không muốn, dùng dằng lúc bị lôi đến.
“Em làm anh hai em cuống lên đó”. Lăng Tiêu đẩy nhỏ đến trước mặt tôi, sau đó ngồi ở phía trên.
Kiều Đóa Đóa không nói gì, cũng không nhìn tôi, cứ vậy mà tựa vào lan can.
“Giận đến vậy à”. Tôi kéo tay nhỏ, nhỏ mặt đầy giận dỗi ngồi phía sát bên tôi, vẫn tỏ vẻ dùng dằng không chịu nhìn mặt tôi.
“Cái gì đây…”. Tôi nói chuyện nhỏ nhẹ, nhưng quay đầu nhìn Lăng Tiêu, hắn mỉm cười đi về phía trước.
“Hôm qua anh quá đáng thật, em đừng giận, anh xin lỗi em”. Tôi vuốt tóc Kiều Đóa Đóa, đột nhiên có tia sáng ánh lên, là màu tím, đệt, nhuộm từ khi nào!
“Em nhuộm tóc à?”. Tôi không nhịn được phải hỏi, nhưng cố cắn răng để giọng nói nghe hiền hòa dễ chịu.
“Ừ!”. Kiều Đóa Đóa quay đầu nhìn tôi khiêu khích. “Muốn mắng sao?”
“Không mắng, không mắng, trông đẹp lắm!”
“Thật không?”. Kiều Đóa Đóa sờ tóc một cái, thái độ có vẻ như không ngờ tôi dễ chịu với nhỏ như vậy.
“Trường học không cấm sao?”. Tôi tiếp tục hỏi.
“Bình thường vẫn là màu đen, nắng chiếu vào mới có màu”. Nhỏ nắm tóc huơ huơ trước mặt tôi, thoạt nhìn tâm tình cũng không tệ lắm.
Thật ra tôi đặc biệt muốn nói, không phải kia là nhạt màu đi sao, nhưng bây giờ bầu không khí đang tốt, không thể phá hư, nên tôi bảo, “em gái anh làm gì cũng đẹp”
“Nên phải nói nhá, anh có cô em gái tốt thế cơ mà, vậy mà không để ý chi hết, anh không tìm được ở đâu ra cô em gái thứ hai thế này, vừa đẹp, dáng chuẩn, học giỏi, lại còn ngoan…”. Kiều Đóa Đóa đột nhiên lên mặt, bùng nổ sự tự tin vô địch khiến tôi không kịp chuẩn bị tâm lý, cứ nói trôi chảy không cần bản nháp.
“Do anh quan tâm em nên mới nổi giận như vậy, chẳng phải là anh lo cho em sao?”. Tôi vừa nói vừa tìm thuốc lá, trời ạ, dỗ em gái so với dỗ bạn gái còn mệt nhọc hơn.
“Đừng hút thuốc!”. Kiều Đóa Đóa túm cái bật lửa trên tay tôi, ném ra phía bụi cỏ. Đệt, động tác dứt khoát hiệu quả, đúng là được truyền từ mẹ tôi, phải nói là mẹ có thể ném bật lửa của bố thành một đường thẳng tắp xuyên qua khe cửa sổ.
Tôi vội vàng bỏ điếu thuốc về lại trong túi.
“Em xóa bỏ mấy cái kia rồi”. Kiều Đóa Đóa nói.
“Hả?”. Tôi có hơi giật mình. “Không phải là em không chịu bỏ sao?”
“Em không muốn, nhưng dù sao thì em cũng chẳng để tâm lắm, em ghét bị anh đối xử như vậy, cứ như em là con ngốc”. Kiều Đóa Đóa liếc tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. “Sau này anh sẽ không mắng em”
“Chắc không?”. Nhỏ giật mình đứng lên, lùi về phía Lăng Tiêu.
“Chắc chắn”. Tôi nói thêm.
“Được, nếu anh đối xử tệ với em nữa”. Kiều Đóa Đóa nhảy về phía Lăng Tiêu, quay đầu lại bặm trợn nói với tôi. “Còn làm vậy với em, em sẽ để Lăng Tiêu xử anh tại chỗ”.
Lăng Tiêu vốn cầm thanh kẹo mút lùa qua lùa lại trong miệng, nghe lời này cũng sửng sốt, sau đó cười, nói với Kiều Đóa Đóa, “Ừ,em đã cho anh đối tượng cùng diễn live rồi”
“Đệt”. Tôi hết nói nổi. “Tôi sẽ cho anh nếm mùi”
“Cũng đâu có khỏe mạnh chi cho cam”
“Biến đi”
Thật ra tôi không có khẩu vị, nhưng Kiều Đóa Đóa với mấy cô nhóc kia được Lăng Tiêu mời cơm, tôi không thể làm gì khác ngoài đi theo.
“Em muốn ăn món Việt Nam! Em biết có quán Việt Nam mới mở!”. Kiều Đóa Đóa đi phía trước, quay đầu lại ra lệnh cho Lăng Tiêu.
“Được”
“Ăn xong muốn ra bờ sông uống trà!”
“Được”
“Sau đó…”
“Sau đó em về nhà đi!”. Tôi ngắt lời nhỏ.
“Kiều Dương anh sẽ mất hứng đó”. Kiều Đóa Đóa hấm hứ với tôi một phát rồi quay mặt đi.
Mấy cô bé trước mặt tôi không biết phải nói gì, tôi với Lăng Tiêu im lặng đi sau lưng mấy nhỏ. Tôi vẫn cảm thấy nói chuyện không tự nhiên, kiểu gì cũng không ra vẻ thân thiện được, chẳng biết tại sao nữa, nếu như bắt buộc phải ở cùng một chỗ với Lăng Tiêu, tôi tình nguyện là chỉ có hai người chúng tôi.
“Đưa em cái này”. Lăng Tiêu chợt huých tay tôi.
“Hả?”. Tự dưng đưa cái gì, tôi cảm thấy khó hiểu nhìn hắn.
Hắn kéo tay tôi, áp bàn tay lạnh hơn băng của hắn vào lòng bàn tay tôi. Tôi cúi đầu nhìn, là một cái zippo.
“Ầy, đưa tôi cái này làm gì?”. Tôi nhỏ giọng hỏi, sợ mấy cô bé kia nghe được.
“Ông anh à, người ta tặng đồ cho không phải nên nói cảm ơn sao?”. Lăng Tiêu cũng nhỏ giọng lại.
“Tôi còn chưa nói mình muốn”
“Không muốn thì vứt đi, dẫu sao cũng không phải bản limited”. Lăng Tiêu chỉ vào một cái thùng rác ven đường.
“Đệt”. Tặng đồ mà còn uy hiếp người ta nữa, tôi lại liếc mắt nhìn, đúng là không phải bản limited. “Cảm ơn”
“Đừng khách sáo”. Lăng Tiêu cười rất thỏa mãn, có chút trẻ con nữa.
“Anh đâu có hút thuốc lá, sao lại mang món đồ chơi này trên người”. Tôi cảm thấy quái dị.
“Mua lâu rồi, nhưng mãi vẫn không có cơ hội đưa cho em”
“Nói nhảm, anh biết hôm nay sẽ gặp tôi còn gì?”. Tưởng ông đây là nữ sinh não tàn hả.
“Anh luôn mang theo, ngày nào có cơ hội thì đưa ngày đó thôi”. Lăng Tiêu chậm rãi nói. “Đừng làm mất, nó là vật đính ước anh đưa em”
“Đính ước cái đầu anh!”. Tôi đưa tay vào túi định lấy ra, máu toàn thân bốc lên đầu, đập một lỗ là như suối phun ra luôn.
Lăng Tiêu chụp tay tôi lại, khóe mắt cong cong cười, tôi giãy hai cái vẫn không đẩy ra được, cũng không dám gây ra động tĩnh gì quá lớn, sợ kinh động đến các cô nàng đang chúi mũi thảo luận nhiệt tình kia, không còn cách nào khác, đành bảo hắn.”Mẹ nó anh buông tay cho tôi”
“Không muốn buông”. Lăng Tiêu trả lời đơn giản.
Câu trả lời này đơn giản đến mức tôi tưởng tượng không nổi, thậm chí tôi phải cân nhắc đến việc có nên dùng phương pháp bạo lực để bắt hắn buông cổ tay tôi ra.
“Tôi cảnh cáo anh….”. Tôi kìm chế tâm trạng lại, cắn răng, chưa kịp nói hết câu đã nghe giọng nói của Kiều Đóa Đóa vang lên.
“A—-“
Không biết từ lúc nào Kiều Đóa Đóa cùng mấy cô bé bạn học đã xoay đầu lại, đang nhìn chằm chằm vào tư thế kéo tay mờ ám của tôi và Lăng Tiêu.
Tôi cảm thấy trước mắt tối sầm….