Nó bước ra ngoài với tâm trạng vô cùng thoải mái thì nghe có tiếng gõ cửa. Có lẽ là bà, nó nhanh chóng mở cửa. Trước mắt nó là cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh mang một chút tinh nghịch đang nhìn nó
-Em là Khánh Ngân sao?- Nó biết là ai nhưng vẫn hỏi
-Vậng ạ. Chào chị dâu, em thật không ngờ chị là vợ sắp cưới của ông anh già nhà em. Em rất thích chị, nói đúng hơn em là Fan của chị. Hoá ra bức ảnh mà em nhìn thấy là thật, vậy mà hai người lại phủ nhận làm em thất vọng quá chừng. -Khánh Ngân nói một hơi không cho nó kịp trả lời. Nó thì từ nảy đến giờ vẫn còn bất ngờ về độ thân thiện của Khánh Linh
-Ờ
-Nhưng ông anh già của em đâu?- Khánh Linh đảo mắt quanh phòng
-Anh ấy vừa mới ngủ-Nó chỉ tay đến về hướng hắn.
-Nhân lúc anh ấy còn ngủ. Chị có muốn đi chơi cùng em không?- Khánh Linh đề nghị. Cái gì chứ đi chơi thì nó không thể từ chối
-Nhưng chị đói quá! Ăn xong rồi đi được không?-Nó xoa xoa cái bụng nhỏ
-Bà bảo em lên gọi chị xuống ăn cơm mà em quên.- Khánh Linh gãy đầu hối lỗi rồi kéo nó xuống nhà
-Đợi chị kêu anh Phong đã-Nó
-Anh ấy mà dậy là sẽ không cho em với chị đi chơi đâu-Khánh Linh nói nhỏ
-Vậy đi ăn thôi-Nó và Khánh Linh đi xuống nhà, càn quét cái bàn ăn thịnh soạn mà bà hắn chuẩn bị rồi xin phép đi cùng Khánh Linh
Khánh Linh đưa nó đến một con kênh cách nhà không xa. Linh dùng một cây dài chọc chọc vào nhành cây phía trên. Nó nhìn thấy hành động kì lạ của Linh thắc mắc
-Em làm gì vậy?
-À! Em đang lấy trứng kiến để làm mồi câu cá-Linh
-Chúng ta dùng cây này để câu cá hả?- Nó đưa hai cây trúc nhỏ dài bên trên còn buộc một sợi dây trước mặt Linh
-Đúng rồi. Chị bước ra xa đi nếu không sẽ bị kiến cắn đấy-Linh nhắc nhờ nó.
Nó đang chăm chú nhìn hành động mốc mồi vào lưỡi câu thành thục của Linh. Nó có đi câu với ba vài lần bằng mồi câu có sẵn còn việc đi câu bằng trứng kiến như thế này thì là lần đầu tiên.
-Xong rồi. Bây giờ chỉ cần kiên nhẫn chờ là được-Linh cười với nó. Quả thật cô bé này rất gần gũi và thân thiện.
-Em hay thật đấy.- Nó khen Linh
-Đây là những điều cơ bản mà một đứa trẻ trưởng thành nơi miền quê này phải biết. Đợi đến chiều em sẽ cho chị thấy thú vui tiêu khiển của những đứa trẻ nơi đây-Linh tự hào nói
-Em có muốn lên thành phố không?- Nó nhìn vào cái cần câu
-Nơi đó rất ồn ào, em không thích-Linh cười
-Quả thật rất ồn ào.
Đang trò chuyện vui vẻ thì điện thoại của nó reo lên
-Gì đây?- Nó ngán ngẫm khi nhìn thấy tên người gọi là Lan Anh cô bạn phiền phức của nó
-..............................
-Tao về quê nội anh Phong chơi vài ngày để giảm stress. Ở đây thích lắm luôn. Không bị Fan vay tự do làm những chuyện mình thích nữa-Nó hào hứng kể cho Lan Anh nghe
-...................................
-Khi nào có thời gian tao sẽ cho mày và Diệp Vi về đây chơi. Tam biệt -Nó ngắt máy
-Là chị Lan Anh phải không ạ-Linh ngồi cạnh lên tiếng. Nó gật đầu thay cho câu trả lời
-Chị sẽ đưa họ về đây thật sao-Linh thích thú hỏi
-Lần sau chị sẽ về cùng họ. Chỉ sợ em không đồng ý cho họ ở nhờ thôi-Nó trêu
-Aaaaaaaaa..... cá mắt câu rồi-Nó la
-Chị mau giật mạnh cần câu đi-Linh kêu nó
Nó nhanh tay kéo mạnh, Linh gỡ con cá to khoảng cổ tay nó ra khỏi lưỡi câu, thả trở lại
-Sao em thả nó đi?-Nó ngơ ngác
-Câu cho vui thôi chị
Xa xa nó nghe có tiếng đập nước cùng tiếng nô đùa của bọn trẻ. Nó đưa ánh nhìn đến nơi phát ra tiếng động
-Bọn trẻ đó đang làm gì vậy Linh?
- Tắm sông đó chị-Linh kéo nó đến chỗ bọn trẻ.
-Mấy đứa đi thả diều không?- Linh hỏi bọn trẻ đang lội sông kia
-Đi chứ. Chị Linh về lấy diều đi-Một thẳng nhỏ trạc chừng10 tuổi nước da ngâm đen lanh lợi
-Mấy đứa cho chị mượn đi.-Linh đề nghị
-Chị ra trước đi. Em mang diều tới sau.-Một cô bé trả lời
Linh đưa nó đến bãi đất trống, một lúc sau bọn trẻ cũng chạy đến trên tay cầm những con diều giấy mỏng manh
-Chị có chơi trò này bao giờ chưa?-Linh quay sang hỏi nó
-Lâu rồi chị không chơi nữa. Nhưng nó bay được không?- Nó chỉ vào con diều trên tay cậu bé
-Được chứ. Bay cao nữa là đằng khác-Linh đưa con diều cho nó cằm
-Khi nào em nói buông thì chị buông con diều ra nha!- Linh tay cằm cuộn dây diều chạy về hướng có gió. Chạy được một quản xa Linh hét lớn
-CHỊ BUÔNG ĐI
Con diều từ từ nâng cánh rồi bay cao trên bầu trời. Nó thích thú hò hét tiện tay chụp một vài bức ảnh khoe với Fan “Nơi đây thật yên bình Hân yêu nơi này”
Nó chạy lại đứng cạnh Linh
-Cho chị thả nha!-Linh đưa cuộn dây cho nó
-Có vẻ chị rất vui-Linh nhìn theo cánh diều
-Ừ. Cũng lâu rồi chị không được tự do như thế này-Nó cười típ cả mắt
Cả hai nô đùa với lũ trẻ cho đến tận khi trời tối mịt mới về nhà. Bước vào nhà nó đã thấy cái dáng vẻ tức giận của hắn.
Nó bước ra ngoài với tâm trạng vô cùng thoải mái thì nghe có tiếng gõ cửa. Có lẽ là bà, nó nhanh chóng mở cửa. Trước mắt nó là cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh mang một chút tinh nghịch đang nhìn nó
-Em là Khánh Ngân sao?- Nó biết là ai nhưng vẫn hỏi
-Vậng ạ. Chào chị dâu, em thật không ngờ chị là vợ sắp cưới của ông anh già nhà em. Em rất thích chị, nói đúng hơn em là Fan của chị. Hoá ra bức ảnh mà em nhìn thấy là thật, vậy mà hai người lại phủ nhận làm em thất vọng quá chừng. -Khánh Ngân nói một hơi không cho nó kịp trả lời. Nó thì từ nảy đến giờ vẫn còn bất ngờ về độ thân thiện của Khánh Linh
-Ờ
-Nhưng ông anh già của em đâu?- Khánh Linh đảo mắt quanh phòng
-Anh ấy vừa mới ngủ-Nó chỉ tay đến về hướng hắn.
-Nhân lúc anh ấy còn ngủ. Chị có muốn đi chơi cùng em không?- Khánh Linh đề nghị. Cái gì chứ đi chơi thì nó không thể từ chối
-Nhưng chị đói quá! Ăn xong rồi đi được không?-Nó xoa xoa cái bụng nhỏ
-Bà bảo em lên gọi chị xuống ăn cơm mà em quên.- Khánh Linh gãy đầu hối lỗi rồi kéo nó xuống nhà
-Đợi chị kêu anh Phong đã-Nó
-Anh ấy mà dậy là sẽ không cho em với chị đi chơi đâu-Khánh Linh nói nhỏ
-Vậy đi ăn thôi-Nó và Khánh Linh đi xuống nhà, càn quét cái bàn ăn thịnh soạn mà bà hắn chuẩn bị rồi xin phép đi cùng Khánh Linh
Khánh Linh đưa nó đến một con kênh cách nhà không xa. Linh dùng một cây dài chọc chọc vào nhành cây phía trên. Nó nhìn thấy hành động kì lạ của Linh thắc mắc
-Em làm gì vậy?
-À! Em đang lấy trứng kiến để làm mồi câu cá-Linh
-Chúng ta dùng cây này để câu cá hả?- Nó đưa hai cây trúc nhỏ dài bên trên còn buộc một sợi dây trước mặt Linh
-Đúng rồi. Chị bước ra xa đi nếu không sẽ bị kiến cắn đấy-Linh nhắc nhờ nó.
Nó đang chăm chú nhìn hành động mốc mồi vào lưỡi câu thành thục của Linh. Nó có đi câu với ba vài lần bằng mồi câu có sẵn còn việc đi câu bằng trứng kiến như thế này thì là lần đầu tiên.
-Xong rồi. Bây giờ chỉ cần kiên nhẫn chờ là được-Linh cười với nó. Quả thật cô bé này rất gần gũi và thân thiện.
-Em hay thật đấy.- Nó khen Linh
-Đây là những điều cơ bản mà một đứa trẻ trưởng thành nơi miền quê này phải biết. Đợi đến chiều em sẽ cho chị thấy thú vui tiêu khiển của những đứa trẻ nơi đây-Linh tự hào nói
-Em có muốn lên thành phố không?- Nó nhìn vào cái cần câu
-Nơi đó rất ồn ào, em không thích-Linh cười
-Quả thật rất ồn ào.
Đang trò chuyện vui vẻ thì điện thoại của nó reo lên
-Gì đây?- Nó ngán ngẫm khi nhìn thấy tên người gọi là Lan Anh cô bạn phiền phức của nó
-..............................
-Tao về quê nội anh Phong chơi vài ngày để giảm stress. Ở đây thích lắm luôn. Không bị Fan vay tự do làm những chuyện mình thích nữa-Nó hào hứng kể cho Lan Anh nghe
-...................................
-Khi nào có thời gian tao sẽ cho mày và Diệp Vi về đây chơi. Tam biệt -Nó ngắt máy
-Là chị Lan Anh phải không ạ-Linh ngồi cạnh lên tiếng. Nó gật đầu thay cho câu trả lời
-Chị sẽ đưa họ về đây thật sao-Linh thích thú hỏi
-Lần sau chị sẽ về cùng họ. Chỉ sợ em không đồng ý cho họ ở nhờ thôi-Nó trêu
-Aaaaaaaaa..... cá mắt câu rồi-Nó la
-Chị mau giật mạnh cần câu đi-Linh kêu nó
Nó nhanh tay kéo mạnh, Linh gỡ con cá to khoảng cổ tay nó ra khỏi lưỡi câu, thả trở lại
-Sao em thả nó đi?-Nó ngơ ngác
-Câu cho vui thôi chị
Xa xa nó nghe có tiếng đập nước cùng tiếng nô đùa của bọn trẻ. Nó đưa ánh nhìn đến nơi phát ra tiếng động
-Bọn trẻ đó đang làm gì vậy Linh?
- Tắm sông đó chị-Linh kéo nó đến chỗ bọn trẻ.
-Mấy đứa đi thả diều không?- Linh hỏi bọn trẻ đang lội sông kia
-Đi chứ. Chị Linh về lấy diều đi-Một thẳng nhỏ trạc chừng tuổi nước da ngâm đen lanh lợi
-Mấy đứa cho chị mượn đi.-Linh đề nghị
-Chị ra trước đi. Em mang diều tới sau.-Một cô bé trả lời
Linh đưa nó đến bãi đất trống, một lúc sau bọn trẻ cũng chạy đến trên tay cầm những con diều giấy mỏng manh
-Chị có chơi trò này bao giờ chưa?-Linh quay sang hỏi nó
-Lâu rồi chị không chơi nữa. Nhưng nó bay được không?- Nó chỉ vào con diều trên tay cậu bé
-Được chứ. Bay cao nữa là đằng khác-Linh đưa con diều cho nó cằm
-Khi nào em nói buông thì chị buông con diều ra nha!- Linh tay cằm cuộn dây diều chạy về hướng có gió. Chạy được một quản xa Linh hét lớn
-CHỊ BUÔNG ĐI
Con diều từ từ nâng cánh rồi bay cao trên bầu trời. Nó thích thú hò hét tiện tay chụp một vài bức ảnh khoe với Fan “Nơi đây thật yên bình Hân yêu nơi này”
Nó chạy lại đứng cạnh Linh
-Cho chị thả nha!-Linh đưa cuộn dây cho nó
-Có vẻ chị rất vui-Linh nhìn theo cánh diều
-Ừ. Cũng lâu rồi chị không được tự do như thế này-Nó cười típ cả mắt
Cả hai nô đùa với lũ trẻ cho đến tận khi trời tối mịt mới về nhà. Bước vào nhà nó đã thấy cái dáng vẻ tức giận của hắn.