Những lời anh nói vừa rồi liên hồi hiên về trong tâm trí cô, đôi chân không rõ phương hướng bước đi trên đường, cô khựng người nhận ra mình đang đứng trước nhà anh, tự nhủ sẽ dứt khoát với anh vậy mà đôi chân không an phận mà hướng đến nơi có hình bóng của anh. Từ bao giờ mà nơi này đã được phủ lên mình sắc tím của loài oải hương thanh sơ. Phải chăng chủ nhân của ngôi nhà này vì cô mà trông nó? Nhưng nơi này từ lâu đã không còn thuộc về riêng cô. Ánh mắt vô hồn hướng đến căn phòng trên lầu, mỗi sớm cô vẫn hay đứng bên cánh cửa sổ đó cùng anh tận hưởng sớm mai.
Sợ anh sẽ vô tình bắt gặp cô, đôi chân thong dài vội rời đi. Nhưng ông trời thật khéo sắp đặt, vừa rồi cho cô gặp anh ở công viên bây giờ lại cho anh gặp cô trước cổng nhà. Cô vẫn là chận hơn anh một bước
Anh đẩy mạnh cửa xe, chạy đến níu tay cô. Anh tin, anh tin cô vẫn còn lưu luyến chỉ vì cô không thể chấp nhận việc anh đã từng không tin tưởng cô mà tỏ ra xa cách với anh.
-Đừng chạm vào tôi-Cô gạt tay khỏi tay anh vô tình bước đi
-Anh đã làm gì sai để em đối xử với anh như vây?-Anh ôm lấy cô từ phía sau, đầy ôn nhu
-Làm gì? Tôi nghĩ anh phải rõ hơn tôi chứ?-Cô xoay người, bước lùi về sau thoát khỏi cái ôm của anh, cô sợ mình sẽ vì cái ôm ấm áp kia mà xoay người lại ôm chặt lấy anh, cả đời nhất nhất tin vào anh.
-Anh biết, lúc đó là anh đã sai, anh không tin tưởng em nhưng..... anh nghĩ chuyện đó không đáng để em rời xa anh từng ấy năm-Anh hụt hẩn, cô chưa bao giờ như thế. Tưởng chừng như người trước mắt anh không phải là Gia Hân của anh, người con gái này sao lại sao có thể đối với anh như thế.
-Tuỳ anh-Cô bỏ lại hai từ “tuỳ anh” vô tình bước đi, nước mặt lại nắt đầu rơi. Cô sao lại yếu đuối đến mức này.
Cuối cùng anh đã làm gì sai? Anh thật không hiểu. Nhìn đôi vai mỏng manh kia đang rung lên không biết vì lạnh hay là do cô đang khóc. Anh thật muốn chạy đến ôm lấy cô.
**********
Mệt mỏi, cô lao thẳng lên phòng đóng sập cửa lại mặt tình Nam ở ngoài có gọi thế nào cũng không lên tiếng. Vừa đúng lúc điên thoại reo, một dãy số lạ hiên lên, chán chường cô nhấc máy
-Ai vậy?
-Là tôi Trang Thuỳ đây-Đầy giây bên kia vang lên giọng nữ đều đều
Cô ngồi bật dậy, nhìn lại màng hình điện thoại rồi lại áp tai nghe
-Cô gọi tôi có việc gì không?-Cô chẳng mấy thiện cảm với con người này
-Chúng ta có thể nói chuyện được không? Tôi đợi cô tại caffe Sky-Nói rồi Trang Thuỳ tắt máy, làm như cậy chẳng khác nào đang buộc cô đến
Thở dài, bước vào phong tắm, cô chọn đại một chiếc áo phông, quần jean mài rách năng động ra ngoài. Nghĩ mãi cô vẫn không rõ nguyên nhân Trang Thuỳ hẹn cô ra. Không phải là để cảnh cáo cô không được đến gần Đình Phong của cô ta sao? Nếu như vậy thì không cần đâu.
*********
Bước đến cái bàn khuất trong gốc quán, cô ngồi đối diện Trang Thuỳ, cô ta bây giờ đã thay đổi rất nhiều từ dáng vẻ cho đến nét đẹp đều ra dáng một người phụ nữ thành đạt không kém phần quyến rũ. Trên tay Trang Thuỳ còn bế thêm một bé trai khoảng chừng 2 tuổi, chắc đây là con của cô ta và anh nhưng bấy lâu nay cô đâu nghe thông tin gì liên quan đến việc hai người đã kết hôn đâu
-Có việc gì cô nói đi?-Không vòng vo cô đi thẳn vào vấn đề
-Thật ra tôi... tôi muốn xin lỗi cô-Trang Thuỳ ái ngại
-Xin lỗi chuyện gì?-Cô ngạc nhiên vô cùng, không ngờ con người vốn tự cao như Trang Thuỳ đây cũng có lúc nói lời xin lỗi
-Chuyện giữa tôi và Phong
-Nếu chuyện đó thì cô không cần phải lo tôi nhất định không đến tìm hay dành giật anh ấy từ tay cô đâu-Cô lắc đầu, đúng là cho dù ngoài hình có thay đổi đến đâu nhưng tính cách của Trang Thuỳ vẫn không thay đổi.
-Không không phải vậy. Cô hãy nghe tôi nói hết đã-Trang Thuỳ xua tay. Cô gật đầu ý bảo cô ta nói tiếp
-Thật ra, chuyện của tối hôm ấy, tất cả là do tôi từ tin nhắn cho đến cảnh cô nhìn thấy đều là do tôi một tay sặp đặt nên, Phong hoàn toàn không biết gì cả-Bao năm qua Trang Thuỳ vẫn rai rức chuyện này cũng vì bản tính hiếu thắng muốn chiếm hữu Phong cho riêng mình mà cô ta đã chia rẽ mối duyên tốt đẹp giữ hai người bọn họ.
Cô như không tin vào tai mình thì ra mọi chuyện là vậy, anh không hề lừa dối hay phản bội cô tất cả chỉ là hiểu lầm
-Vậy còn đứa bé?-Cố giữ bình tĩnh cô hỏi Trang Thuỳ
-Đây là con trai của tôi và chồng tôi-Trang Thuỳ cười trong niềm hạnh phúc khi nhắc đến gia đình
-Nhưng tôi không hề nghe tin cô kết hôn-Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác làm cô không kịp sắp xếp mọi thứ đang ngỗn ngang trong đầu mình
-Thật ra từ khi cô đi, Phong cũng phớt lờ tôi xem tôi như kẻ phá hoại mà xa lánh tôi. Lúc ấy tôi gần như mất đi hi vọng thì vô tình anh ấy xuất hiện bọn tôi yêu nhau rồi kết hôn sau đó 2 năm. Bọn tôi không muốn công bố cho báo giới biết nên đã âm thầm tổ chức lễ cưới.
Mọi chuyện xảy ra trong bốn năm qua cứ như một bộ phim và kết thúc thật bất ngờ. Trong lúc cô còn đang ngở ngàng thì Trang Thuỳ đã rời đi.
*********
Hiểu lầm bao năm qua bây giờ đã được hoá giải, chỉ vì một hiểu lầm đã làm cô và anh xa cách nhau trong bốn năm thật không đáng. Bây giờ biết rồi cô rất muốn khóc, khóc một trận thật đã cho bao nhớ thương cho bao tuổi hờn đã qua.
Cô vui mừng chạy đến nhà anh, căn nhà không một chút ánh sáng, cửa cũng khoá anh không có ở nhà. Cô liền chạy đến công viên nhưng vẫn không thấy anh, rốt cuộc anh đã chạy đi đâu rồi không biết? Nghĩ đi nghĩ lại một lúc, anh chỉ có thể đến ngọn đồi bồ cônh anh mà anh cho nó là của riêng anh.
Thật không sai, từ xa cô đã thaya tấm lưng rộng lớn mà đơn độc kia đang đứng im liềm ở đó
-Phong
Chỉ cần anh quay lại cô sẽ chạy nhanh về phía anh ôm lấy anh mãi không rời.
Những lời anh nói vừa rồi liên hồi hiên về trong tâm trí cô, đôi chân không rõ phương hướng bước đi trên đường, cô khựng người nhận ra mình đang đứng trước nhà anh, tự nhủ sẽ dứt khoát với anh vậy mà đôi chân không an phận mà hướng đến nơi có hình bóng của anh. Từ bao giờ mà nơi này đã được phủ lên mình sắc tím của loài oải hương thanh sơ. Phải chăng chủ nhân của ngôi nhà này vì cô mà trông nó? Nhưng nơi này từ lâu đã không còn thuộc về riêng cô. Ánh mắt vô hồn hướng đến căn phòng trên lầu, mỗi sớm cô vẫn hay đứng bên cánh cửa sổ đó cùng anh tận hưởng sớm mai.
Sợ anh sẽ vô tình bắt gặp cô, đôi chân thong dài vội rời đi. Nhưng ông trời thật khéo sắp đặt, vừa rồi cho cô gặp anh ở công viên bây giờ lại cho anh gặp cô trước cổng nhà. Cô vẫn là chận hơn anh một bước
Anh đẩy mạnh cửa xe, chạy đến níu tay cô. Anh tin, anh tin cô vẫn còn lưu luyến chỉ vì cô không thể chấp nhận việc anh đã từng không tin tưởng cô mà tỏ ra xa cách với anh.
-Đừng chạm vào tôi-Cô gạt tay khỏi tay anh vô tình bước đi
-Anh đã làm gì sai để em đối xử với anh như vây?-Anh ôm lấy cô từ phía sau, đầy ôn nhu
-Làm gì? Tôi nghĩ anh phải rõ hơn tôi chứ?-Cô xoay người, bước lùi về sau thoát khỏi cái ôm của anh, cô sợ mình sẽ vì cái ôm ấm áp kia mà xoay người lại ôm chặt lấy anh, cả đời nhất nhất tin vào anh.
-Anh biết, lúc đó là anh đã sai, anh không tin tưởng em nhưng..... anh nghĩ chuyện đó không đáng để em rời xa anh từng ấy năm-Anh hụt hẩn, cô chưa bao giờ như thế. Tưởng chừng như người trước mắt anh không phải là Gia Hân của anh, người con gái này sao lại sao có thể đối với anh như thế.
-Tuỳ anh-Cô bỏ lại hai từ “tuỳ anh” vô tình bước đi, nước mặt lại nắt đầu rơi. Cô sao lại yếu đuối đến mức này.
Cuối cùng anh đã làm gì sai? Anh thật không hiểu. Nhìn đôi vai mỏng manh kia đang rung lên không biết vì lạnh hay là do cô đang khóc. Anh thật muốn chạy đến ôm lấy cô.Mệt mỏi, cô lao thẳng lên phòng đóng sập cửa lại mặt tình Nam ở ngoài có gọi thế nào cũng không lên tiếng. Vừa đúng lúc điên thoại reo, một dãy số lạ hiên lên, chán chường cô nhấc máy
-Ai vậy?
-Là tôi Trang Thuỳ đây-Đầy giây bên kia vang lên giọng nữ đều đều
Cô ngồi bật dậy, nhìn lại màng hình điện thoại rồi lại áp tai nghe
-Cô gọi tôi có việc gì không?-Cô chẳng mấy thiện cảm với con người này
-Chúng ta có thể nói chuyện được không? Tôi đợi cô tại caffe Sky-Nói rồi Trang Thuỳ tắt máy, làm như cậy chẳng khác nào đang buộc cô đến
Thở dài, bước vào phong tắm, cô chọn đại một chiếc áo phông, quần jean mài rách năng động ra ngoài. Nghĩ mãi cô vẫn không rõ nguyên nhân Trang Thuỳ hẹn cô ra. Không phải là để cảnh cáo cô không được đến gần Đình Phong của cô ta sao? Nếu như vậy thì không cần đâu.
Bước đến cái bàn khuất trong gốc quán, cô ngồi đối diện Trang Thuỳ, cô ta bây giờ đã thay đổi rất nhiều từ dáng vẻ cho đến nét đẹp đều ra dáng một người phụ nữ thành đạt không kém phần quyến rũ. Trên tay Trang Thuỳ còn bế thêm một bé trai khoảng chừng tuổi, chắc đây là con của cô ta và anh nhưng bấy lâu nay cô đâu nghe thông tin gì liên quan đến việc hai người đã kết hôn đâu
-Có việc gì cô nói đi?-Không vòng vo cô đi thẳn vào vấn đề
-Thật ra tôi... tôi muốn xin lỗi cô-Trang Thuỳ ái ngại
-Xin lỗi chuyện gì?-Cô ngạc nhiên vô cùng, không ngờ con người vốn tự cao như Trang Thuỳ đây cũng có lúc nói lời xin lỗi
-Chuyện giữa tôi và Phong
-Nếu chuyện đó thì cô không cần phải lo tôi nhất định không đến tìm hay dành giật anh ấy từ tay cô đâu-Cô lắc đầu, đúng là cho dù ngoài hình có thay đổi đến đâu nhưng tính cách của Trang Thuỳ vẫn không thay đổi.
-Không không phải vậy. Cô hãy nghe tôi nói hết đã-Trang Thuỳ xua tay. Cô gật đầu ý bảo cô ta nói tiếp
-Thật ra, chuyện của tối hôm ấy, tất cả là do tôi từ tin nhắn cho đến cảnh cô nhìn thấy đều là do tôi một tay sặp đặt nên, Phong hoàn toàn không biết gì cả-Bao năm qua Trang Thuỳ vẫn rai rức chuyện này cũng vì bản tính hiếu thắng muốn chiếm hữu Phong cho riêng mình mà cô ta đã chia rẽ mối duyên tốt đẹp giữ hai người bọn họ.
Cô như không tin vào tai mình thì ra mọi chuyện là vậy, anh không hề lừa dối hay phản bội cô tất cả chỉ là hiểu lầm
-Vậy còn đứa bé?-Cố giữ bình tĩnh cô hỏi Trang Thuỳ
-Đây là con trai của tôi và chồng tôi-Trang Thuỳ cười trong niềm hạnh phúc khi nhắc đến gia đình
-Nhưng tôi không hề nghe tin cô kết hôn-Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác làm cô không kịp sắp xếp mọi thứ đang ngỗn ngang trong đầu mình
-Thật ra từ khi cô đi, Phong cũng phớt lờ tôi xem tôi như kẻ phá hoại mà xa lánh tôi. Lúc ấy tôi gần như mất đi hi vọng thì vô tình anh ấy xuất hiện bọn tôi yêu nhau rồi kết hôn sau đó năm. Bọn tôi không muốn công bố cho báo giới biết nên đã âm thầm tổ chức lễ cưới.
Mọi chuyện xảy ra trong bốn năm qua cứ như một bộ phim và kết thúc thật bất ngờ. Trong lúc cô còn đang ngở ngàng thì Trang Thuỳ đã rời đi.
Hiểu lầm bao năm qua bây giờ đã được hoá giải, chỉ vì một hiểu lầm đã làm cô và anh xa cách nhau trong bốn năm thật không đáng. Bây giờ biết rồi cô rất muốn khóc, khóc một trận thật đã cho bao nhớ thương cho bao tuổi hờn đã qua.
Cô vui mừng chạy đến nhà anh, căn nhà không một chút ánh sáng, cửa cũng khoá anh không có ở nhà. Cô liền chạy đến công viên nhưng vẫn không thấy anh, rốt cuộc anh đã chạy đi đâu rồi không biết? Nghĩ đi nghĩ lại một lúc, anh chỉ có thể đến ngọn đồi bồ cônh anh mà anh cho nó là của riêng anh.
Thật không sai, từ xa cô đã thaya tấm lưng rộng lớn mà đơn độc kia đang đứng im liềm ở đó
-Phong
Chỉ cần anh quay lại cô sẽ chạy nhanh về phía anh ôm lấy anh mãi không rời.