Gần đây Hứa Thừa Cơ rất ít khi gọi điện đến, có lẽ bởi thái độ không nhiệt tình lắm của tôi khiến anh ấy ngộ ra được gì đó, hoặc có thể anh ấy đang rất bận rộn, vì chuyện này mà tôi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Lên mạng tán hươu tán vượn với các bạn, tôi thú nhận càng lúc mình càng không hiểu nổi bản thân. Tôi quả thật không hiểu bản thân mình, nếu như ngày xưa có một anh chàng như Hứa Thừa Cơ trước mặt, chắc chắn tôi sẽ lao đến, nhưng bây giờ, xuất hiện một người đàn ông đẹp trai hơn nữa lại có thiện cảm với mình, tôi chẳng chút hứng thú, thậm chí còn thấy như một gánh nặng tâm lý. Ngày trước xem phim truyền hình, tôi rất ghét mấy cô nữ chính cứ bám nhằng nhẵng tên nam chính mà tôi không ưa, hết lần này đến lần khác phụ bạc nam nhân vật phụ mà tôi yêu mến. Tôi không hiểu sao bọn họ cứ khăng khăng theo đuổi cái gọi là cảm giác thế, đến bây giờ tôi mới hiểu, thì ra đúng là vì không có cảm giác, ta có thể vứt bỏ cơ hội bắt đầu một mối tình.
Tiểu Điểu như tỉnh ngộ: “Thì ra, không phải bây giờ trái tim cậu thay đổi, mà ngay từ đầu cậu không hiểu gì về tình yêu!”
Ngay từ đầu tôi không hiểu về tình yêu ư?
Tôi từng yêu thầm Trịnh An Phi, nghĩ đến chuyện kết hôn với Lâm Tương, vì một câu nói của Lỗ Nguy mà tâm hồn xao động, những cái đó đều không phải tình yêu sao?
Tiểu Điểu nói: “Không phải những thứ đó không gọi là tình yêu, mà cậu không biết phải yêu như nào, biểu đạt như nào, nắm giữ như nào, tiếp tục như nào, làm gì để khiến bản thân thật sự chìm đắm trong tình yêu”.
Tôi chẳng biết liệu đây có phải là căn bệnh thực sự của mình không, nhưng tôi đồng ý với ý kiến của Tiểu Điểu. Tôi chưa từng nói với ai mình thích Triệu An Phi, vì tôi khôn biết phải biểu đạt như nào. Tôi ấp úng nói chuyện điện thoại với Lâm Tương, từ chối cuộc hẹn buổi tối, cố tình không hiểu lời tán tỉnh của hắn, nên không giữ được Lâm Tương. Khi rửa trôi số di động của Lỗ Nguy, tôi cũng không buồn bận tâm, lần sau gặp lại, vẫn cố giữ khoảng cách với anh, anh nói chúng ta yêu nhau đi, tôi thì im lặng đến tận bây giờ, rõ ràng trong lòng rung động, nhưng chẳng cách nào tiếp tục được cả…
Thì ra tôi đã luôn không biết phải yêu như thế nào!
“Không phải, không phải lúc nào cũng không biết, chỉ là lúc đầu không biết, bây giờ đã biết rồi”, Tiểu Điểu nói.
Bây giờ biết rồi? Tôi biết cái gì chứ?
“Nguyên nhân của việc không cho phép bắt đầu một cuộc tình mà mình biết rõ rất đẹp chính là cậu đã bắt đầu hiểu về tình yêu rồi đấy.”
Tôi khẽ rùng mình, câu nói này mới sến súa làm sao.
Tôi ném cho Tiểu Điểu một loạt biểu tượng, sau đó thoát khỏi QQ, lăn qua lăn lại trên giường. Đang mải mê suy nghĩ đến nguyên nhân mà cô ấy nói, chuông di động chợt vang lên trong đêm tối tĩnh mịch, tôi giật mình sợ hãi, vội vàng nhấn nút nghe.
“Ai thế?”
Dường như không lường trước tôi sẽ nhấc máy nhanh như thế, đối phương đột nhiên im bặt, tôi hỏi tiếp: “Ai thế?”
“Anh là Lỗ Nguy.”
Thình thịch, thình thịch, tôi ấn lồng ngực, trời ơi đất hỡi, bệnh tim mạch lại tái phát rồi.
Biết anh gọi đến, tôi không nói gì nữa, anh cũng chẳng nói gì, một lúc lâu, hai người đều sững sờ tại chỗ.
“Tôi, tôi, tôi, tôi…” Tôi làm sao? Tôi cứ ấp a ấp úng một lúc, chẳng biết nên nói gì.
Hình như đối phương thở dài một hơi, sau đó giọng trầm ấm vọng đến tai tôi: “Anh biết em vẫn chưa ngủ, anh không ngủ được.”
“Không ngủ…ngủ…được”, tôi lắp bắp.
Anh bật cười trong điện thoại, nói: “Ân Khả, không cần vội, còn hai mươi chín ngày nữa”.
“Hả? Cái gì còn hai mươi chín ngày?”
Anh lại thở dài một hơi, nói: “Hôm nay là mười lăm, trăng ngoài kia tròn lắm”.
Ồ! Tôi hiểu rồi, còn một tháng nữa là đến Trung thu.
Thật kỳ quái, tối qua ngủ rất ngon, sáng ra chạy bộ thấy tinh thần dồi dào, bước chân cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, vài người cũng chạy bộ chào hỏi, chúng tôi sớm đã quen nhau, tôi mỉm cười vui vẻ như thường lệ. Ban ngày về xã, Chánh án Hứa và Lỗ Nguy cũng đi cùng. Chánh án nói lần này nữa chắc sẽ hơi khó khăn, nên gọi anh đến trông chừng cục diện.
Đúng mười giờ tối, Lỗ Nguy lại gọi điện, nhưng cũng chẳng nói gì, chỉ kể mấy chuyện xảy ra trong ngày, nhắc về mấy hồ sơ anh tiếp nhận, về những điều bối rối mà anh gặp phải.
Nói mấy chuyện này thì cũng chẳng sao, chỉ là, chỉ là, sao lại nói với tôi chứ?!
Anh quả là càng lúc càng kỳ lạ.
Tiếp đó, một tin tức thú vị truyền đến, cơ quan tôi tổ chức đi du lịch.
Bận bịu suốt quãng thời gian vừa rồi, vừa nghe tin này chúng tôi ai nấy đều vô cùng phấn khởi. Cả buổi sáng, mấy người chúng tôi ngồi bàn bạc xem nên đi du lịch ở đâu, nơi nào thích hợp du lịch mùa này, ra ngoài phải chú ý những gì, chỗ nào có đặc sản…Nói đến đi chơi, mấy người chúng tôi hăng hái hơn bao giờ hết, đến nỗi đám Lỗ Nguy đến, chúng tôi chẳng hề hay biết.
“Mọi người định đi đâu chơi vậy?”, Lỗ Nguy ngơ ngác hỏi.
Tôi phấn khích đáp: “Tôi muốn đi Cửu Trại Câu, nghe nói nước ở đó đẹp vô cùng”. Cửu Trại Câu là nơi tôi muốn đến từ lâu lắm rồi. Có người bạn đi về hết lời ca thán ngợi khen. Các tuyến du lịch lần này có tuyến Cửu Trại Câu – Thành Đô – Trùng Khánh trong ba ngày.
Lỗ Nguy đương nhiên không phấn khích như chúng tôi, khuôn mặt trắng trẻo không bao giờ bắt nắng của anh càng thêm trắng bệch khi tôi tuyên bố muốn đi Cửu Trại Câu.
“Đi mấy ngày?”, anh hỏi.
“Chín ngày!” Tôi giơ tay ra hiệu số chín. Thật sung sướng quá, nhiều hơn đợt nghỉ Quốc Khánh và nghỉ Tết những hai ngày, chín ngày liền để chơi bời, nghĩ thôi đã thấy sung sướng điên người.
Mặt Lỗ Nguy càng trắng hơn, môi cũng trắng bệch. Mặc kệ anh, chắc nhìn chúng tôi mà thèm thuồng đây mà, đãi ngộ của Tòa án vẫn tốt hơn Cục Công an, tôi rất đắc ý đưa ra nhận xét.
Tôi lên mạng tra những chú ý khi du lịch Cửu Trại Câu, tìm hiểu về tình hình thời tiết, phong tục tập quán nơi đó, các bức ảnh phong cảnh trên mạng càng hấp dẫn tôi. Hồi trước khi nhìn những bức ảnh ấy, tôi chỉ thấy chúng đơn giản chỉ là bức ảnh phong cảnh thiên nhiên. Giờ nhìn lại, cảm giác của tôi hoàn toàn thay đổi, chúng bỗng biến thành bức họa tươi đẹp về thế giới thần tiên. Đã sống ở trên đời mà chưa từng đến Cửu Trại Câu thì quả là sống hoài sống phí.
“A! Cửu Trại Câu…!” Hét lớn một tiếng, tôi vỗ bàn đánh bốp, trong chín tuyến du lịch, tôi chọn Cửu Trại Câu – Thành Đô – Trùng Khánh.
Chọn xong, Tòa án bắt đầu sắp xếp thứ tự các nhóm. Tòa chúng tôi cũng tiến hành phân nhóm, tôi được xếp vào nhóm đầu tiên. Lúc nhận được điện thoại, tôi sung sướng reo hò chạy quanh văn phòng, mọi người đều bật cười mắng tôi ngốc, mặc kệ, mặc kệ, Cửu Trại Câu, tôi đến đây!
Có thể lần này, hãng du lịch phục vụ chúng tôi còn sung sướng hơn chúng tôi nhiều. Chỉ riêng cơ quan tôi đã có hơn tám mươi người, mà không chỉ những người ấy thôi, rất nhiều đồng nghiệp còn dẫn theo người thân nữa. Đương nhiên, chi phí của người thân được miễn phí hoàn toàn.
Theo như sắp xếp, nhóm đi Cửu Trại Câu đầu tiên có hơn ba mươi người. Sau khi biết tin, tôi có mặt sớm nhất tại nơi tập trung vào ngày xuất phát, chọn ghế ngồi gần cửa sổ trên chiếc xe du lịch hào nhoáng, chậc, trong chuyến du lịch đường dài này, đây quả là một chỗ ngồi thích hợp để bao quát toàn bộ cảnh vật bên ngoài, chống say xe, ngắm trai đẹp, tiện được quyền ưu tiên thoát thân nữa chứ.
Các đồng nghiệp lần lượt lên xe, sắc mặt ai nấy phấn khởi lại có chút hoảng loạn, túi to túi nhỏ, va ly nọ chồng lên va ly kia, vô cùng nhộn nhịp, bầu không khí sôi nổi ngay khi chuyến du lịch còn chưa bắt đầu.
Tiểu Ba đưa bà xã đi cùng, chánh án chỉ mang theo chiếc túi nhẹ bẫng gọn gàng, Tiểu Hà của Tòa án Quân sự khu vực cũng đi chuyến này. Ôi chao, thật làm người ta kích động mà, cậu ta chính là người trẻ tuổi đẹp trai nhất, là chàng trai chưa kết hôn duy nhất của Tòa chúng tôi đó. Các vị lãnh đạo thật hiểu ý đồ của tôi, đã xem xét đến tình cảnh khó khăn lớn tuổi mà chưa chồng của tôi, không biết cậu ta đi cùng chị hay em gái kia nhỉ?
Tôi nhấp nháy đôi mắt to tròn, trìu mến cười với anh chàng đẹp trai, cậu ta cũng cười với tôi, hàm răng trắng chẳng thua kém gì Lỗ Nguy. Không ngờ cậu ta, cậu ta, cậu ta lại lờ đi chiếc ghế trống có lợi thế đẹp bên cạnh tôi, ôm eo cô gái không biết là chị hay em kia bước về dãy ghế cuối cùng của xe…
Tôi nghiến răng uất hận, ngọn cỏ cuối cùng trong hang cũng bị người khác ăn mất rồi!
Hứ hứ hứ! Chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng vui vẻ của người ta, đợi đến Cửu Trại Câu, nơi đó biết bao cậu trai đẹp đang chờ người ta để mắt đến kìa, chỉ một tên Tiểu Hà thôi mà. Mặc dù cũng được xem là có tiếng ở Tòa chúng tôi, nhưng chỉ thế mà thôi, nghe nói vừa ham cờ bạc lại đa tình, may mà tôi không lọt vào tầm ngắm của cậu ta. Nói cho mà biết, tôi đây cũng hơi bị kén chọn đấy, mấy ai lọt được vào tầm mắt tôi chứ? Tiểu Hà cậu có đẹp trai nữa cũng chẳng sánh bằng Tiểu Lỗ nhà người ta, hứ hứ hứ.
Nghĩ thế, tâm trạng vui vẻ trở lại, tôi đưa mắt nhìn quang cảnh bên ngoài qua cửa kính xe không màu. Ánh dương rạng rỡ, mặt tôi phản chiếu lên kính, đuôi mày khóe mắt đều thấp thoáng nét cười, quả không xấu chút nào. Nhìn mà xem, kết hợp với khuôn mặt của Lỗ Nguy cũng rất ăn ý, nụ cười của hai đứa rất giống nhau.
Đột nhiên tôi hít sâu một hơi, gương mặt đột nhiên hiện trên cửa kính là Lỗ Nguy sao??
Tôi quay phắt sang bên cạnh, thế là, cảnh tượng hôm qua lặp lại…
Nhưng lần này tôi không hôn lên môi anh, mà hôn lên mặt anh.
Chạm một cái rất nhẹ, tôi lập tức nhận ra mình đang làm chuyện điên rồ gì. Rất chuyên nghiệp, tôi vội vàng tách ra, nhưng có lẽ tốc độ quá nhanh, nụ cười rạng rỡ của Lỗ Nguy bất chợt co lại, đồng thời “binh” một tiếng, đầu tôi đập vào cửa kính.
Nghe thấy tiếng động, các đồng nghiệp đều nghiêng đầu nhìn tôi, sau đó bật cười ha hả, trêu chọc tôi quá hưng phấn vì được đi chơi. Tôi khẽ xoa đầu, cười với bọn họ, không ai nhìn thấy phải không? Có thật không ai nhìn thấy không?!
“Anh? Anh? Anh? Anh?” Có lẽ tôi đã mắc chứng lắp bắp theo quán tính mỗi lần gặp anh.
Anh nhẹ nhàng giơ tay xoa đầu tôi, mỉm cười nói: “Chỗ này chưa có ai ngồi phải không? Anh ngồi nhé”.
Đây không phải là trọng điểm, điều quan trọng là anh leo lên xe làm gì không biết?
“Anh đến tiễn bạn? Hay quá giang một đoạn?”, tôi hỏi. Tiễn ai đây? Chắc không phải chẳng nỡ xa mình đấy chứ, tôi ngốc nghếch trong lòng thầm nghĩ.
Hướng dẫn viên du lịch lên xe và bắt đầu đếm số người có mặt, tôi bất giác liếc về phía sau, trong xe đầy ắp không thừa ghế nào.
Đếm xong, anh ta “ý” lên một tiếng. Do ngồi gần chỗ người hướng dẫn viên du lịch đứng, tôi nghe thấy anh ta quay người nói khẽ với tài xế: “Thừa một người”.
Tôi quay sang liếc Lỗ Nguy một cái, tim đột nhiên thắt lại chẳng hiểu vì lý do gì.
Không biết tài xế nói gì, chỉ thấy anh chàng kia gật đầu, chiếc xe từ từ chuyển bánh. Anh ta dựa lưng vào ghế lái phụ, cầm micro và bắt đầu giới thiệu lịch trình với chúng tôi.
Chốc chốc tôi lại nhìn về phía hướng dẫn viên, anh ta lắc lư theo chuyển động của xe, chốc chốc lại liếc Lỗ Nguy đang ngồi yên bên cạnh, tim co thắt.
Xe chạy về hướng thành phố của tỉnh, sau đó đáp máy bay đến Thành Đô. Chúng tôi mất nguyên ngày đầu tiên trên xe. Từ điểm xuất phát đến thành phố của tỉnh mất sáu tiếng đồng hồ, suốt chặng đường, chúng tôi không ngừng hát hò cười đùa. Mọi người cùng nhau hát vang bài Thập tống hồng quân, Ai không khen quê mình đẹp, Ngợi ca bông mai đỏ. Hướng dẫn viên du lịch biết đoàn chúng tôi phần lớn là cán bộ nhiều tuổi, nên bật toàn đĩa nhạc cách mạng hoặc những ca khúc xa xưa. Tôi thì không sao, mấy bài này bố thích nghe nhất, bài nào tôi cũng có thể hát từ đầu đến cuối. Anh chàng hướng dẫn viên đưa micro cho tôi, tôi hát liền ba bài. Các đồng nghiệp thích thú hò reo yêu cầu tôi hát thêm bài nữa. Lỗ Nguy ngồi bên cạnh khẽ nhếch môi, không biết đang buồn cười hay muốn nổi điên nữa.
Chúng tôi xuất phát từ trưa, qua cơn hưng phấn ban đầu, ba tiếng sau, người trên xe ai nấy đều lờ đờ mệt mỏi, nghiêng đầu đánh một giấc, bộ dạng vô cùng khó coi. Tôi tựa đầu vào cửa kính, xe rẽ bên trái, trán tôi rời khỏi kính xe, lại rẽ phải, đầu tôi đập vào kính xe đánh “bốp” một tiếng. Bực bội mở mắt chửi một câu, tôi tiếp tục nhắm mắt.
Chẳng biết sau mấy lần va vào kính xe, tôi đã quen dần với cơn đau ấy, thản nhiên chìm vào giấc ngủ say.
Lúc bừng tỉnh, phát hiện chiếc xe vẫn lao đi bon bon, bên ngoài mặt trời đã lặn về phía tây, ánh mắt mơ hồ, tôi không biết mình đang nhìn đi đâu, rồi chầm chậm định thần lại. Một lúc sau, tôi bỗng ngẩng đầu, liếc nhìn Lỗ Nguy đang ngủ bên cạnh. Tôi hoảng hốt nhận ra mình đã tựa lên vai anh mà ngủ, cánh tay anh thì ôm chặt vai tôi.
Nhìn khuôn mặt say ngủ của anh hồi lâu, tôi lại tựa đầu lên vai anh, giả vờ ngủ tiếp.
Khi còn bé tôi rất không thích ngủ trưa. Mẹ thường bắt tôi nhắm mắt ngủ, tôi sẽ giả vờ thiếp đi. Nhưng, hết sức tinh tường, mẹ ngồi bên cạnh canh chừng, thấy mắt tôi hơi lay động, bà dễ dàng đoán ra quỷ kế của con gái, và cứ ngồi cho đến khi tôi ngủ thật mới thôi. Vì thế, tôi luôn cho rằng giả vờ ngủ là một chuyệt rất khổ sở, song, lúc này tôi lại cảm thấy chuyện ấy cũng chẳng đến nỗi quá khó khăn. Dù trong lòng nghĩ ngợi suy đoán hoặc sướng thầm chuyện gì đó, nhưng không bao lâu, tôi đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngon lành. Lúc tỉnh dậy xe đã vào đến thành phố của tỉnh, cảnh vật bên ngoài đang chìm dần trong bóng đêm.
Ngồi ngay ngắn phía sau, thấy tôi cuối cùng cũng chịu vươn vai một cái, Tiểu Ba liền lầm bầm với bà xã: “Dù ở bất cứ đâu, người này đều có thể ngủ say như heo…”, vân vân.
Hừ, nể mặt nhà ngươi đem theo gia quyến nên ta tha cho lần này đó.
Lỗ Nguy sao rồi? Tôi nhìn anh. Anh khẽ nghiêng đầu cười với tôi. Tôi đảo mắt sang trái rồi sang phải, giả vờ ngơ ngác hỏi: “Đến đâu rồi?”
“Đang trên đường cao tốc đến sân bay, lát nữa sẽ ăn cơm bên ngoài sân bay”, Lỗ Nguy nói.
Anh biết rõ thật đấy.
“Anh xuống ở đâu?”
Không lẽ lại quá giang đến tận Thành Đô?
“Sân bay.”
Ồ, thì ra cũng đến sân bay.
Ăn qua loa xong bữa, chúng tôi tiến vào sân bay, hướng dẫn viên du lịch lấy vé máy bay giúp chúng tôi. Sau khi gửi cái va ly to tướng, phát hiện trên tay Lỗ Nguy cũng có vé, tôi bèn ghé mắt nhìn, làm bộ thân quen hỏi: “Anh đi đâu thế?”
Anh chìa vé cho tôi xem, nói: “Đi Thành Đô”.
Tôi gượng cười, nói: “Trùng hợp thật…”
“Không trùng hợp, anh là người nhà đi theo chuyến du lịch mà”, Lỗ Nguy cất vé.
Hả? Tôi trợn tròn mắt.
Tôi chưa từng nghe nói, ở đây có ai là họ hàng của anh?
“Anh là người nhà của ai thế?” Tôi nhìn các đồng nghiệp đang bận gửi đồ, theo lý mà nói thì người nhà của Lỗ Nguy phải ở Cục Công an, trong Tòa chúng tôi ai có quan hệ ruột thịt gần gũi với anh nhỉ? Hại tôi cả chặng đường cứ ngỡ anh ngồi quá giang một đoạn.
“Của em.”
Này, này, này, của ai chứ? Đừng đi, của ai chứ?
Tôi vội vàng đuổi theo, kéo tay áo anh hỏi: “Của ai cơ?”
Anh dừng bước, quay đầu nhìn tôi, cất giọng vang dội: “Của em, của em, của em, của em!”
Nói đùa à!
Thật là, không ngờ Công an Lỗ lại nói đùa với tôi như thế, không biết lớn nhỏ, không có nguyên tắc cơ bản gì hết. Tôi cười cười, bước nhanh đến xếp hàng tại lối kiểm tra vé. Chết tiệt, gái ế không chịu nổi trò đùa này đâu, ôi trái tim bé nhỏ của tôi, khuôn mặt đỏ như gấc của tôi…!
Máy bay lên cao trên tầng không, tôi cúi đầu nhìn thành phố lấp lánh ánh đèn bên dưới, trái tim bồn chồn chăng yên. Tôi không ngừng suy đoán, rồi lại không ngừng phủ định suy đoán của mình. Tôi cứ nghĩ mình và Lỗ Nguy vốn không có gì, nhưng dường như lại có gì đó. Tôi đưa mắt tìm Lỗ Nguy trong khoang hành khách sáng trưng, không phải, vẫn không phải, đột nhiên quay đầu, Lỗ Nguy ngồi ngay phía sau, đang nhìn tôi bằng ánh mắt nóng hổi.
A, trời ơi đất hỡi, anh đang đùa tôi thật ư?
Tôi thật sự rất sợ mình sẽ hiểu nhầm, giống như lúc tôi tưởng sẽ kết hôn với người ta thì Lâm Tương bất ngờ lấy vợ, giống như khi tôi ngỡ rằng Lỗ Nguy thật lòng có tình cảm với mình thì anh đột ngột quay lưng đi mất. Tôi sợ mình lại hiểu nhầm, không cần biết ra sao, chắc chắn một lẽ rằng tôi sẽ rất đau lòng.
Mùa hè trên Thành Đô mưa to sấm lớn, máy bay phải gồng mình qua mưa gió, lúc hạ cánh xuống Thành Đô đã là ba giờ sáng. Đoàn người nhanh chóng chui vào khách sạn đặt sẵn, rửa ráy qua loa, rồi chìm vào giấc ngủ sâu. Sáu rưỡi sáng, người của khách sạn bắt đầu đến gọi chúng tôi dậy. Mới ngủ được hơn ba tiếng đồng hồ, ai nấy đều mơ mơ màng màng lên ô tô du lịch hào nhoáng tiến về phía Cửu Trại Câu.
Chúng tôi thật sự quá mệt, cứ mặc kệ hướng dẫn viên một mình khua môi múa mép, chẳng ai buồn nghe, mà chỉ lăn lóc ngủ cả chặng đường.
Từ Thành Đô đến Cửu Trại Câu xe chạy mất nguyên một ngày, hơn nữa đường đi còn rất quanh co. Mặc dù chỗ này nhiều núi nhưng cây cối không mọc được, bởi thường xuyên xảy ra sạt lở. Để tránh xảy ra điều đó, những ngọn núi hai bên đường đều được giăng dây thép bao quanh. Trên núi không phải không có cây cối gì, chỉ là rất ít mà thôi. Chúng tôi còn nhìn thấy hoa bách hợp dại, nhân dịp này hướng dẫn viên hát bài Bách hợp dại cũng có ngày xuân để chúng tôi lấy lại tinh thần.
Không được, buồn ngủ quá, chẳng cần biết đang dựa vào vai ai nữa, tôi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Thi thoảng bị hướng dẫn viên gọi dậy, tôi đành cố mở mắt nghe những lưu ý khi đến Cửu Trại Câu, tìm hiểu một chút những điều cấm kỵ của dân tộc thiểu số ở đó, rồi quay đầu, nói với Lỗ Nguy ngồi cạnh: “Sắc lang”.
Anh sững người, không nhịn được cười, gọi tôi là “Sắc ma”.
“Đúng rồi, đúng dồi”, hướng dẫn viên đột nhiên vỗ tay hồ hởi, “Không sai, hai người đã trả lời đúng rồi. Trong tiếng Tạng, ‘tiên sinh’ và ‘tiểu thư’ đồng âm với ‘sắc lang’ và ‘sắc ma’, mọi người thấy đấy, xưng hô như vậy thật thân mật”.
Lời vừa dứt, cơn ầm ĩ náo nhiệt tràn ngập cả xe, cuối cùng thì hướng dẫn viên cũng thành công trong việc khơi gợi hứng thú của mọi người.
“Trên đường đi, chúng ta sẽ gặp rất nhiều người dân tộc Tạng, và số dân nhiều không kém dân tộc Tạng chính là dân tộc Khương. Hai dân tộc này không thể kết hôn với nhau, bởi dân tộc Tạng theo chế độ phụ hệ, còn dân tộc Khương theo chế độ mẫu hệ, dân tộc Khương có thể một vợ nhiều chồng…”
Wow…!
Nghe đến đây, nhiều người hét lên kinh hoàng. Chúng tôi không hiểu biết gì về dân tộc này, khó mà tưởng tượng nổi, trong một đất nước trọng nam như Trung Quốc, lại tồn tại dân tộc như thế. Phụ nữ ra ngoài mưu sinh, đàn ông ở nhà trông con chăm nom nhà cửa, quan trọng hơn cả là phụ nữ có thể lấy nhiều chồng.
“Dân tộc Tạng lại hoàn toàn trái ngược, họ theo chế độ một chồng nhiều vợ.”
Mọi người tiếp tục ồ lên.
Tiểu Ba giơ tay, nói: “Tôi muốn nhập dân tộc Tạng!”
Bà xã ngồi bên liền véo cậu ta thật mạng, cũng giơ tay nói: “Tôi muốn nhập dân tộc Khương”.
Tôi cười ha hả, nghiêng đầu hỏi Lỗ Nguy: “Sắc lang, anh muốn nhập dân tộc Tạng hay Khương đây?”
Anh cũng cười, nhìn tôi chăm chú, nụ cười mang ẩn ý sâu xa, hồi lâu sau mới đáp: “Em ở đâu thì anh ở đó!”
…
Thật tội nghiệp trái tim nhỏ bé của tôi, khuôn mặt đỏ như gấc của tôi…
Cửu Trại Câu cách mực nước biển khá cao. Chiếc xe càng tiến sâu, chúng tôi càng cảm nhận rõ cái nghèo khó nơi đây. Nghe hướng dẫn viên nói, trước khi được khai phá, nơi này tương đối nghèo, có thể nói có tiền cũng không mua nổi thức ăn, bởi chỗ này rất khó liên hệ với bên ngoài, nên cư dân ở đây coi trọng vật chất sờ được hơn tiền.
Nhưng dân tộc Tạng không nghèo khổ như chúng tôi tưởng tượng. Họ nuôi thả bò Tây Tạng, giá trị mỗi một con lông đen chỉ có năm, sáu nghìn tệ, nhưng giá một con lông trắng phải lên đến bốn vạn tệ.
Trên đường đi, có lúc chúng tôi xuống xe chụp ảnh với những chú bò Tây Tạng. Lỗ Nguy nhét máy ảnh vào tay tôi, rồi leo lên lưng một con bò, đầu đội mũ bò, sau lưng là bầu trời trong xanh bát ngát, dáng bộ oai phong phóng khoáng, tôi nhanh chóng bấm máy giúp anh.
Đưa máy ảnh cho chủ nhân con bò Tây Tạng, tôi cũng phải chụp!
Loay hoay mãi không leo lên nổi lưng con bò. Lỗ Nguy đứng dưới đẩy giúp, tôi mới ngồi được lên. Đang định giơ tay hình chữ V, đột nhiên Lỗ Nguy cũng leo lên, tôi bỗng giật mình, nhưng sợ con vật nổi cơn, nên đành ngơ ngác giơ tay chữ V. Quay đầu thấy Lỗ Nguy cũng giơ tay chữ V, cười toe toét với ông chú dân tộc Tạng, tôi thầm rủa xả trong lòng.
“Nhìn phía trước!”, Lỗ Nguy cười hở răng, nói.
Tôi bất mãn bĩu môi quay đầu, ông chú bấm máy luôn, rồi nhanh chóng thông báo OK rồi.
Xuống đất, Lỗ Nguy mặt mày vô tội cười bảo: “Thật keo kiệt, chụp tấm ảnh với bạn đồng hành mà cũng nhăn nhó…”
Nghĩ cũng đúng, tôi quả thật keo kiệt, nếu đổi lại là Tiểu Ba hay chánh án, hoặc bất kỳ ai, tôi sẽ cười rạng rỡ hết cỡ, chỉ là chuyện nhỏ thôi, sao tôi cứ để bụng mãi?
Nghĩ vậy trong lòng cũng thoải mái hơn, tôi cầm máy ảnh của Lỗ Nguy chụp loanh quanh một hồi, chụp bầu trời, chụp dãy núi không mọc cây cối, chụp chóp nhọn trên nóc nhà dân tộc Khương, chụp những lá cờ độc đáo rực rỡ sắc màu của dân tộc Tạng.
Sau một ngày trời, ai nấy đều mệt mỏi mồ hôi đầm đìa, mãi mới đến được khách sạn, mọi người không khỏi tỏ ra đuối sức. Nhận thẻ phòng, đi vào đại sảnh khách sạn, tôi cười nói với bà xã của Tiểu Ba, khách sạn này có vẻ sang trọng, không gian mát lạnh, chưa cần nói tới không khí ở đại sảnh, đứng ngay cầu thang cũng cảm thấy dễ chịu.
Lỗ Nguy nghiêng đầu liếc tôi một cái, ánh mắt có chút quái dị, không biết anh thấy tôi đường đột chỗ nào, hứ, mặc kệ anh chàng ấy.
Mở vòi nước, mẹ ơi, nước lạnh buốt. Tôi gọi điện hỏi lễ tân sao không có nước nóng, lễ tân đáo buổi tối từ chín giờ đến mười hai giờ mới cung cấp nước nóng.
Cái chỗ quỷ quái gì thế này, vừa khen không gian mát lạnh, thì ra chỉ là một nơi keo kiệt.
Nhắc đến mát lạnh, tôi bỗng thấy ngờ vực, từ lúc bước vào chẳng hề bật điều hòa, không phải vì tôi không thấy nóng nữa, mà tôi phát hiện nhiệt độ của căn phòng tương đối thấp.
Lẽ nào là máy điều hòa trung tâm?
Ngẩng đầu nhìn quanh, chỗ nào có bóng dáng điều hòa chứ? Cùng lắm là phòng vệ sinh có quạt thông gió chưa hề mở. Tôi phát hiện, hình như mình đã sai lầm điểm nào đó. Tôi bèn bước đến cửa sổ, nhìn đám người bên ngoài, người dân tộc Tạng và Khương ở đây đều mặc áo khoác dày, còn khách ngoại tỉnh thì mặc áo len.
Không sợ, không sợ, tôi chưa bao giờ thấy lạnh vào tháng Tám cả, không sợ, không sợ, tôi còn có chăn cơ mà.
Nhưng mà, chăn thì có tác dụng gì cơ chứ? Sao không ai nói với tôi sự chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm ở Cửu Trại Câu lớn đến nhường này? Đúng là dự báo thời tiết trên mạng lừa người mà! Tôi chỉ mang theo những chiếc áo cộc tay mỏng tanh thôi.
Không chờ được tới giờ cung cấp nước nóng, vì lạnh quá tôi chui vào cuộn tròn trong chăn bông. Chăn bông không dày lắm, tôi càng không muốn mặc quần áo mỏng thanh ra ngoài mua trang phục dày dặn hơn. Đang lúc buồn rầu bỗng có người gõ cửa, tôi ôm chăn chạy ra mở cửa.
Bên ngoài, Lỗ Nguy mặc chiếc áo khoác màu vàng nhạt, trông rất sạch sẽ và gọn gàng, nhưng trang phục đẹp chỉ là thứ yếu, quan trọng là anh có đồ để mà mặc.
Thấy tôi ôm đống chăn lù xù ra mở cửa, anh nhíu mày hỏi: “Lạnh à?”
“Chưa, nhưng cũng sắp rồi”, tôi khịt mũi, cổ họng lạnh buốt.
“Anh mua cái này, tối em đè lên chăn, chắc cũng có tác dụng.”
Cái gì? Tôi tò mò mở túi ra xem. Là chiếc áo len, kiểu dáng thật khó coi.
“Chỉ mua được loại này thôi, coi như dùng một lần, đằng nào cũng chỉ hai mươi tệ.”
Tôi ném cho anh ánh mắt khinh bỉ, chúa ơi, không ngờ lại có người tặng phái nữ quần áo bán đổ đống rẻ tiền như thế! Với hai mươi tệ, mùa hè tôi còn chả mua được chiếc áo phông nào, anh còn mua hẳn áo len! Chất liệu làm bằng gì? Nilon? Polyester? Sao lại rẻ thế?
Tôi vứt luôn chăn bông, mặc áo len lên người, cũng được lắm, ấm hơn hẳn!
Tôi kéo khóa đến tận cổ, vô cùng đắc ý quay một vòng trước mặt anh: “Ha ha, hợp không?”
Anh mỉm cười, chậm rãi và từ tốn, mỉm cười với tôi.
Tôi không để áo len lên chăn, mà cả đêm mặc nó trên người, nằm trong chăn, đến giữa đêm, bí quá liền hất chăn ra, phù, mặc áo len đắp chăn bông thật chẳng dễ chịu gì, được một lúc lại thấy lạnh, tôi tiếp tục đắp chăn, lúc sau lại nóng, lại hất ra.
Ban ngày nhiệt độ tăng lên, vào đến Cửu Trại Câu thì không cần áo khoác hay áo len nữa, mặt trời nhô cao, ai cũng thấy nóng bức. Chúng tôi ngồi xe du lịch sử dụng khí thiên nhiên của Cửu Trại Câu thay vì đi bộ. Trước tiên đến Trường Hải, sự thật thì sau khi xuống xe, chúng tôi không còn thấy lạnh nữa. Tôi quàng chiếc áo len mỏng ngang hông, vừa nhìn thấy Trường Hải, tôi “wow” lên một tràng dài. Trời ơi, sao trên đời lại có dòng nước đẹp như thế chứ? Giống như viên ngọc xanh ẩn giữa núi rừng, mặt nước trong vắt vô ngần, dòng nước huyền ảo mơ màng biến đổi giữa hai gam màu lục và lam, nó chính là viên đá kỳ dị tinh khiết không tì vết.
Chụp ảnh, mau chụp ảnh thôi. Bước xuống xe, trước tiên đi vệ sinh, sau đó chụp ảnh khắp nơi, vẫn chiêu thức độc nhất của giới du lịch, tôi tay tráu giơ chữ V, tay phải giơ chữ V. Một thím mặc trang phục dân tộc Tạng kéo tôi lại hỏi: “Cô gái chụp tấm ảnh nhé”.
Nói đoạn người kia liền đặt chiếc mũ truyền thống của các cô gái dân tộc Tạng lên đầu tôi. Xung quanh chiếc mũ có tết những quả cầu nhỏ bằng nhung. Nghe thấy tiếng Lỗ Nguy gọi đằng sau, tôi vừa quay đầu, những quả cầu nhỏ liền lúc lắc. “Tách” một tiếng, anh đã bấm máy, tôi không vui bèn cong môi, tôi còn chưa kịp giơ tay hình chữ V mà.
Tôi ghé mắt định nhìn, thì anh đã tắt máy, cất vào túi, chạy về phía Trường Hải.
Chà chà, ái chà chà, thế là có ý gì?
Câu cửa miệng tắt nghẽn giữa họng, không thốt được ra ngoài, hứ, anh dám chụp ảnh tôi nữa xem, cứ thử mà xem…
Buổi trưa ăn bát mỳ ở trung tâm nghỉ ngơi, cảm nhận một chút giá cả đắt đỏ của khu du lịch, buổi chiều chúng tôi vội vàng lao đến điểm du lịch khác. Điểm du lịch ở đây rất nhiều, nào là Hồ Ngũ Sắc, Thác Gấu Trúc, Thác Tiễn Trúc, Thác Trân Châu, khiến người ta không có thời gian mà lấy lại sức. Tôi đi theo đám người tương đối trẻ trung, chơi tới bến. Thi thoảng mấy con sóc chui ra chui vào trên cây thậm chí còn dừng lại trên sạn đạo, ăn thức ăn của khách du lịch. Nước chỗ nào cũng trong veo, có thể nhìn thấy rõ cành củi và cá bột dưới đáy nước. Khách du lịch bị cấm không được uống hoặc rửa tay bằng nước ở đây, càng không được ném thức ăn cho cá. Công tác bảo vệ môi trường quanh Cửu Trại Câu tương đối tốt, tại đây, nghiêm cấm hút thuốc lá, nếu phát hiện ra, người hút sẽ bị phạt rất nặng. Một vài đồng nghiệp nghiện thuốc phải chịu đựng rất khổ sở, vì thế vừa nhìn thấy khu vực được hút thuốc, họ liền chui vào nửa ngày trời mới chịu ra.
Khách du lịch đông như nêm, đi được một đoạn, đột nhiên tôi phát hiện người trong đoàn tản mát đi đâu không biết, bỗng có chút hoảng hốt. Vốn là đứa mù đường bẩm sinh, khả năng định vị phương hướng vô cùng kém, tôi sợ không tìm được lối ra, sợ không tìm được đoàn của mình, sợ họ bỏ tôi lại một mình, thế là tôi bắt đầu tìm kiếm gương mặt quen thuộc trong đám đông xung quanh.
Bộ phim Tây du ký từng được quay ở Thác Trân Châu, chỗ này rất rộng, vô số người đua nhau chụp ảnh ở đây. Thác nước từ trên cao đổ xuống, dòng nước róc rách khiến người ta thấy mát lạnh. Nếu không phải tôi đang lo bị lạc đoàn chắc chắn sẽ chơi đùa ở đây một lúc. Nhìn trái ngó phải, đi một vòng kiếm trên tìm dưới, tại sao tìm một đồng nghiệp lại khó khăn đến thế? Đầu tôi quay cuồng, mãi không tìm được ai, chỉ đnàh theo sau dòng người đông đúc, rút di động ra thẫn thờ nhìn một hồi, vô cùng hối hận vì đã tiếc năm tệ mỗi tháng, mà không đăng ký dịch vụ kết nối toàn quốc.
Tôi chỉ còn cách cứ đi về phía trước xem sao, chẳng còn lòng dạ nào mà chụp ảnh nữa, đối chiếu dò tìm với bản đồ bé xíu trên vé vào cửa. Đang phân vân không biết nên xuống sạn đạo bên này hay nên đi về sạn đạo bên kia, tôi đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.
Tôi sung sướng quay đầu lại, Lỗ Nguy đứng cách đó không xa, mồ hôi đầm đìa trên mặt, lấp lánh dưới ánh nắng chói chang.
Chưa bao giờ tôi tỏ ra mừng rỡ khi nhìn thấy Lỗ Nguy như lúc này. Không nghĩ nhiều, tôi lao như bay đến chỗ anh, rồi phanh gấp trước mặt anh. Đúng là người thân sẽ giúp ta an tâm mà.
“Anh từ Thác Trân Châu đến đây sao? Nhìn mồ hôi bóng nhẫy kìa”, vừa nói tôi vừa rút giấy ăn chìa ra cho anh.
“Ừ.” Anh lau mồ hôi trên mặt, điều chỉnh nhịp thở, rồi liếc đồng hồ trên tay nói, “Đến giờ tập trung rồi, chúng ta phải nhanh đến đó thôi”.
Biết rồi, biết rồi, lúc nãy tôi sợ hết hồn, nhưng bây giờ thì không, có người dẫn đường rồi, tôi sẽ chạy thật nhanh, không còn gì phải lo cả.
Nghiêng đầu nhìn Lỗ Nguy một cái, đột hiên tôi bật cười, anh ngơ ngác không hiểu tôi cười gì, vội hỏi: “Cười gì?”
Tôi nhếch môi, nói: “Tôi tưởng mình là người chậm nhất, không ngờ vẫn có người chậm hơn”.
“Anh bận đi tìm người nhà thất lạc”, anh nghiêm mặt nói.
“Theo tôi biết, anh đi theo chánh án của chúng tôi. Chánh án và anh có quan hệ họ hàng như thế nào vậy? Anh không phải bận giám sát công việc thu mua thuốc lá sấy à? Sao còn có thời gian đến đây chơi?”
Đây là điều tôi cứ băn khoăn mãi, nhưng vì cảm thấy không thân anh đến mức chuyện gì cũng hỏi được, tự dưng lúc này lại thấy thân quen, nên tôi mới hỏi luôn.
“Vụ thu mua thuốc lá sấy có Chánh án Hứa lo giùm anh rồi, thực ra công việc cũng không nhiều, trọng điểm công việc vào nửa tháng sau, vì thế, anh vừa hay có kỳ nghỉ dài. Còn về anh có quan hệ gì với chánh án của bọn em, tại sao anh lại đến đây, em có thể trực tiếp hỏi ông ấy.”
Dù có chút bảo thủ, nhưng anh cũng không tệ, thái độ điềm tĩnh, hỏi câu nào trả lời câu đó. Trước đây tôi ghét nhất đi chung với anh chàng đẹp trai, cảm thấy bọn họ ngoài khuôn mặt điển trai ra, còn lại tính cách cao ngạo, lạnh lùng bướng bỉnh, tự cho mình là nhất, kén chọn không ai bằng. Nếu xem họ là thỏ, thì họ đều là những con thỏ ngọc, cao quý đến nỗi chỉ cần thong dong trên cung trăng, được Hằng Nga ôm ấp cưng nựng.
Nhưng, Tiểu Lỗ thì không, quả không hổ là chú thỏ mà…tôi yêu mến.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, anh đang bình thản dẫn tôi tiến về phía trước, tôi bất chợt có chút đồng cảm với anh…
Khi chúng tôi đến nơi tập trung thì mọi người đã chờ sẵn ở đó. Hướng dẫn viên thấy bọn tôi đến muộn cũng không trách móc gì, chỉ thở dài một cái, mỉm cười vỗ vai Lỗ Nguy, nói: “Không ngờ anh lại mò được thật”.
Không để tôi hỏi tiếp, hướng dẫn viên giục mọi người lên xe, nói rằng sau khi ăn cơm tối còn một chương trình nữa, đó là tham gia vào đêm hội đốt lửa của dân tộc Tạng.
Gần đây Hứa Thừa Cơ rất ít khi gọi điện đến, có lẽ bởi thái độ không nhiệt tình lắm của tôi khiến anh ấy ngộ ra được gì đó, hoặc có thể anh ấy đang rất bận rộn, vì chuyện này mà tôi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Lên mạng tán hươu tán vượn với các bạn, tôi thú nhận càng lúc mình càng không hiểu nổi bản thân. Tôi quả thật không hiểu bản thân mình, nếu như ngày xưa có một anh chàng như Hứa Thừa Cơ trước mặt, chắc chắn tôi sẽ lao đến, nhưng bây giờ, xuất hiện một người đàn ông đẹp trai hơn nữa lại có thiện cảm với mình, tôi chẳng chút hứng thú, thậm chí còn thấy như một gánh nặng tâm lý. Ngày trước xem phim truyền hình, tôi rất ghét mấy cô nữ chính cứ bám nhằng nhẵng tên nam chính mà tôi không ưa, hết lần này đến lần khác phụ bạc nam nhân vật phụ mà tôi yêu mến. Tôi không hiểu sao bọn họ cứ khăng khăng theo đuổi cái gọi là cảm giác thế, đến bây giờ tôi mới hiểu, thì ra đúng là vì không có cảm giác, ta có thể vứt bỏ cơ hội bắt đầu một mối tình.
Tiểu Điểu như tỉnh ngộ: “Thì ra, không phải bây giờ trái tim cậu thay đổi, mà ngay từ đầu cậu không hiểu gì về tình yêu!”
Ngay từ đầu tôi không hiểu về tình yêu ư?
Tôi từng yêu thầm Trịnh An Phi, nghĩ đến chuyện kết hôn với Lâm Tương, vì một câu nói của Lỗ Nguy mà tâm hồn xao động, những cái đó đều không phải tình yêu sao?
Tiểu Điểu nói: “Không phải những thứ đó không gọi là tình yêu, mà cậu không biết phải yêu như nào, biểu đạt như nào, nắm giữ như nào, tiếp tục như nào, làm gì để khiến bản thân thật sự chìm đắm trong tình yêu”.
Tôi chẳng biết liệu đây có phải là căn bệnh thực sự của mình không, nhưng tôi đồng ý với ý kiến của Tiểu Điểu. Tôi chưa từng nói với ai mình thích Triệu An Phi, vì tôi khôn biết phải biểu đạt như nào. Tôi ấp úng nói chuyện điện thoại với Lâm Tương, từ chối cuộc hẹn buổi tối, cố tình không hiểu lời tán tỉnh của hắn, nên không giữ được Lâm Tương. Khi rửa trôi số di động của Lỗ Nguy, tôi cũng không buồn bận tâm, lần sau gặp lại, vẫn cố giữ khoảng cách với anh, anh nói chúng ta yêu nhau đi, tôi thì im lặng đến tận bây giờ, rõ ràng trong lòng rung động, nhưng chẳng cách nào tiếp tục được cả…
Thì ra tôi đã luôn không biết phải yêu như thế nào!
“Không phải, không phải lúc nào cũng không biết, chỉ là lúc đầu không biết, bây giờ đã biết rồi”, Tiểu Điểu nói.
Bây giờ biết rồi? Tôi biết cái gì chứ?
“Nguyên nhân của việc không cho phép bắt đầu một cuộc tình mà mình biết rõ rất đẹp chính là cậu đã bắt đầu hiểu về tình yêu rồi đấy.”
Tôi khẽ rùng mình, câu nói này mới sến súa làm sao.
Tôi ném cho Tiểu Điểu một loạt biểu tượng, sau đó thoát khỏi QQ, lăn qua lăn lại trên giường. Đang mải mê suy nghĩ đến nguyên nhân mà cô ấy nói, chuông di động chợt vang lên trong đêm tối tĩnh mịch, tôi giật mình sợ hãi, vội vàng nhấn nút nghe.
“Ai thế?”
Dường như không lường trước tôi sẽ nhấc máy nhanh như thế, đối phương đột nhiên im bặt, tôi hỏi tiếp: “Ai thế?”
“Anh là Lỗ Nguy.”
Thình thịch, thình thịch, tôi ấn lồng ngực, trời ơi đất hỡi, bệnh tim mạch lại tái phát rồi.
Biết anh gọi đến, tôi không nói gì nữa, anh cũng chẳng nói gì, một lúc lâu, hai người đều sững sờ tại chỗ.
“Tôi, tôi, tôi, tôi…” Tôi làm sao? Tôi cứ ấp a ấp úng một lúc, chẳng biết nên nói gì.
Hình như đối phương thở dài một hơi, sau đó giọng trầm ấm vọng đến tai tôi: “Anh biết em vẫn chưa ngủ, anh không ngủ được.”
“Không ngủ…ngủ…được”, tôi lắp bắp.
Anh bật cười trong điện thoại, nói: “Ân Khả, không cần vội, còn hai mươi chín ngày nữa”.
“Hả? Cái gì còn hai mươi chín ngày?”
Anh lại thở dài một hơi, nói: “Hôm nay là mười lăm, trăng ngoài kia tròn lắm”.
Ồ! Tôi hiểu rồi, còn một tháng nữa là đến Trung thu.
Thật kỳ quái, tối qua ngủ rất ngon, sáng ra chạy bộ thấy tinh thần dồi dào, bước chân cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, vài người cũng chạy bộ chào hỏi, chúng tôi sớm đã quen nhau, tôi mỉm cười vui vẻ như thường lệ. Ban ngày về xã, Chánh án Hứa và Lỗ Nguy cũng đi cùng. Chánh án nói lần này nữa chắc sẽ hơi khó khăn, nên gọi anh đến trông chừng cục diện.
Đúng mười giờ tối, Lỗ Nguy lại gọi điện, nhưng cũng chẳng nói gì, chỉ kể mấy chuyện xảy ra trong ngày, nhắc về mấy hồ sơ anh tiếp nhận, về những điều bối rối mà anh gặp phải.
Nói mấy chuyện này thì cũng chẳng sao, chỉ là, chỉ là, sao lại nói với tôi chứ?!
Anh quả là càng lúc càng kỳ lạ.
Tiếp đó, một tin tức thú vị truyền đến, cơ quan tôi tổ chức đi du lịch.
Bận bịu suốt quãng thời gian vừa rồi, vừa nghe tin này chúng tôi ai nấy đều vô cùng phấn khởi. Cả buổi sáng, mấy người chúng tôi ngồi bàn bạc xem nên đi du lịch ở đâu, nơi nào thích hợp du lịch mùa này, ra ngoài phải chú ý những gì, chỗ nào có đặc sản…Nói đến đi chơi, mấy người chúng tôi hăng hái hơn bao giờ hết, đến nỗi đám Lỗ Nguy đến, chúng tôi chẳng hề hay biết.
“Mọi người định đi đâu chơi vậy?”, Lỗ Nguy ngơ ngác hỏi.
Tôi phấn khích đáp: “Tôi muốn đi Cửu Trại Câu, nghe nói nước ở đó đẹp vô cùng”. Cửu Trại Câu là nơi tôi muốn đến từ lâu lắm rồi. Có người bạn đi về hết lời ca thán ngợi khen. Các tuyến du lịch lần này có tuyến Cửu Trại Câu – Thành Đô – Trùng Khánh trong ba ngày.
Lỗ Nguy đương nhiên không phấn khích như chúng tôi, khuôn mặt trắng trẻo không bao giờ bắt nắng của anh càng thêm trắng bệch khi tôi tuyên bố muốn đi Cửu Trại Câu.
“Đi mấy ngày?”, anh hỏi.
“Chín ngày!” Tôi giơ tay ra hiệu số chín. Thật sung sướng quá, nhiều hơn đợt nghỉ Quốc Khánh và nghỉ Tết những hai ngày, chín ngày liền để chơi bời, nghĩ thôi đã thấy sung sướng điên người.
Mặt Lỗ Nguy càng trắng hơn, môi cũng trắng bệch. Mặc kệ anh, chắc nhìn chúng tôi mà thèm thuồng đây mà, đãi ngộ của Tòa án vẫn tốt hơn Cục Công an, tôi rất đắc ý đưa ra nhận xét.
Tôi lên mạng tra những chú ý khi du lịch Cửu Trại Câu, tìm hiểu về tình hình thời tiết, phong tục tập quán nơi đó, các bức ảnh phong cảnh trên mạng càng hấp dẫn tôi. Hồi trước khi nhìn những bức ảnh ấy, tôi chỉ thấy chúng đơn giản chỉ là bức ảnh phong cảnh thiên nhiên. Giờ nhìn lại, cảm giác của tôi hoàn toàn thay đổi, chúng bỗng biến thành bức họa tươi đẹp về thế giới thần tiên. Đã sống ở trên đời mà chưa từng đến Cửu Trại Câu thì quả là sống hoài sống phí.
“A! Cửu Trại Câu…!” Hét lớn một tiếng, tôi vỗ bàn đánh bốp, trong chín tuyến du lịch, tôi chọn Cửu Trại Câu – Thành Đô – Trùng Khánh.
Chọn xong, Tòa án bắt đầu sắp xếp thứ tự các nhóm. Tòa chúng tôi cũng tiến hành phân nhóm, tôi được xếp vào nhóm đầu tiên. Lúc nhận được điện thoại, tôi sung sướng reo hò chạy quanh văn phòng, mọi người đều bật cười mắng tôi ngốc, mặc kệ, mặc kệ, Cửu Trại Câu, tôi đến đây!
Có thể lần này, hãng du lịch phục vụ chúng tôi còn sung sướng hơn chúng tôi nhiều. Chỉ riêng cơ quan tôi đã có hơn tám mươi người, mà không chỉ những người ấy thôi, rất nhiều đồng nghiệp còn dẫn theo người thân nữa. Đương nhiên, chi phí của người thân được miễn phí hoàn toàn.
Theo như sắp xếp, nhóm đi Cửu Trại Câu đầu tiên có hơn ba mươi người. Sau khi biết tin, tôi có mặt sớm nhất tại nơi tập trung vào ngày xuất phát, chọn ghế ngồi gần cửa sổ trên chiếc xe du lịch hào nhoáng, chậc, trong chuyến du lịch đường dài này, đây quả là một chỗ ngồi thích hợp để bao quát toàn bộ cảnh vật bên ngoài, chống say xe, ngắm trai đẹp, tiện được quyền ưu tiên thoát thân nữa chứ.
Các đồng nghiệp lần lượt lên xe, sắc mặt ai nấy phấn khởi lại có chút hoảng loạn, túi to túi nhỏ, va ly nọ chồng lên va ly kia, vô cùng nhộn nhịp, bầu không khí sôi nổi ngay khi chuyến du lịch còn chưa bắt đầu.
Tiểu Ba đưa bà xã đi cùng, chánh án chỉ mang theo chiếc túi nhẹ bẫng gọn gàng, Tiểu Hà của Tòa án Quân sự khu vực cũng đi chuyến này. Ôi chao, thật làm người ta kích động mà, cậu ta chính là người trẻ tuổi đẹp trai nhất, là chàng trai chưa kết hôn duy nhất của Tòa chúng tôi đó. Các vị lãnh đạo thật hiểu ý đồ của tôi, đã xem xét đến tình cảnh khó khăn lớn tuổi mà chưa chồng của tôi, không biết cậu ta đi cùng chị hay em gái kia nhỉ?
Tôi nhấp nháy đôi mắt to tròn, trìu mến cười với anh chàng đẹp trai, cậu ta cũng cười với tôi, hàm răng trắng chẳng thua kém gì Lỗ Nguy. Không ngờ cậu ta, cậu ta, cậu ta lại lờ đi chiếc ghế trống có lợi thế đẹp bên cạnh tôi, ôm eo cô gái không biết là chị hay em kia bước về dãy ghế cuối cùng của xe…
Tôi nghiến răng uất hận, ngọn cỏ cuối cùng trong hang cũng bị người khác ăn mất rồi!
Hứ hứ hứ! Chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng vui vẻ của người ta, đợi đến Cửu Trại Câu, nơi đó biết bao cậu trai đẹp đang chờ người ta để mắt đến kìa, chỉ một tên Tiểu Hà thôi mà. Mặc dù cũng được xem là có tiếng ở Tòa chúng tôi, nhưng chỉ thế mà thôi, nghe nói vừa ham cờ bạc lại đa tình, may mà tôi không lọt vào tầm ngắm của cậu ta. Nói cho mà biết, tôi đây cũng hơi bị kén chọn đấy, mấy ai lọt được vào tầm mắt tôi chứ? Tiểu Hà cậu có đẹp trai nữa cũng chẳng sánh bằng Tiểu Lỗ nhà người ta, hứ hứ hứ.
Nghĩ thế, tâm trạng vui vẻ trở lại, tôi đưa mắt nhìn quang cảnh bên ngoài qua cửa kính xe không màu. Ánh dương rạng rỡ, mặt tôi phản chiếu lên kính, đuôi mày khóe mắt đều thấp thoáng nét cười, quả không xấu chút nào. Nhìn mà xem, kết hợp với khuôn mặt của Lỗ Nguy cũng rất ăn ý, nụ cười của hai đứa rất giống nhau.
Đột nhiên tôi hít sâu một hơi, gương mặt đột nhiên hiện trên cửa kính là Lỗ Nguy sao??
Tôi quay phắt sang bên cạnh, thế là, cảnh tượng hôm qua lặp lại…
Nhưng lần này tôi không hôn lên môi anh, mà hôn lên mặt anh.
Chạm một cái rất nhẹ, tôi lập tức nhận ra mình đang làm chuyện điên rồ gì. Rất chuyên nghiệp, tôi vội vàng tách ra, nhưng có lẽ tốc độ quá nhanh, nụ cười rạng rỡ của Lỗ Nguy bất chợt co lại, đồng thời “binh” một tiếng, đầu tôi đập vào cửa kính.
Nghe thấy tiếng động, các đồng nghiệp đều nghiêng đầu nhìn tôi, sau đó bật cười ha hả, trêu chọc tôi quá hưng phấn vì được đi chơi. Tôi khẽ xoa đầu, cười với bọn họ, không ai nhìn thấy phải không? Có thật không ai nhìn thấy không?!
“Anh? Anh? Anh? Anh?” Có lẽ tôi đã mắc chứng lắp bắp theo quán tính mỗi lần gặp anh.
Anh nhẹ nhàng giơ tay xoa đầu tôi, mỉm cười nói: “Chỗ này chưa có ai ngồi phải không? Anh ngồi nhé”.
Đây không phải là trọng điểm, điều quan trọng là anh leo lên xe làm gì không biết?
“Anh đến tiễn bạn? Hay quá giang một đoạn?”, tôi hỏi. Tiễn ai đây? Chắc không phải chẳng nỡ xa mình đấy chứ, tôi ngốc nghếch trong lòng thầm nghĩ.
Hướng dẫn viên du lịch lên xe và bắt đầu đếm số người có mặt, tôi bất giác liếc về phía sau, trong xe đầy ắp không thừa ghế nào.
Đếm xong, anh ta “ý” lên một tiếng. Do ngồi gần chỗ người hướng dẫn viên du lịch đứng, tôi nghe thấy anh ta quay người nói khẽ với tài xế: “Thừa một người”.
Tôi quay sang liếc Lỗ Nguy một cái, tim đột nhiên thắt lại chẳng hiểu vì lý do gì.
Không biết tài xế nói gì, chỉ thấy anh chàng kia gật đầu, chiếc xe từ từ chuyển bánh. Anh ta dựa lưng vào ghế lái phụ, cầm micro và bắt đầu giới thiệu lịch trình với chúng tôi.
Chốc chốc tôi lại nhìn về phía hướng dẫn viên, anh ta lắc lư theo chuyển động của xe, chốc chốc lại liếc Lỗ Nguy đang ngồi yên bên cạnh, tim co thắt.
Xe chạy về hướng thành phố của tỉnh, sau đó đáp máy bay đến Thành Đô. Chúng tôi mất nguyên ngày đầu tiên trên xe. Từ điểm xuất phát đến thành phố của tỉnh mất sáu tiếng đồng hồ, suốt chặng đường, chúng tôi không ngừng hát hò cười đùa. Mọi người cùng nhau hát vang bài Thập tống hồng quân, Ai không khen quê mình đẹp, Ngợi ca bông mai đỏ. Hướng dẫn viên du lịch biết đoàn chúng tôi phần lớn là cán bộ nhiều tuổi, nên bật toàn đĩa nhạc cách mạng hoặc những ca khúc xa xưa. Tôi thì không sao, mấy bài này bố thích nghe nhất, bài nào tôi cũng có thể hát từ đầu đến cuối. Anh chàng hướng dẫn viên đưa micro cho tôi, tôi hát liền ba bài. Các đồng nghiệp thích thú hò reo yêu cầu tôi hát thêm bài nữa. Lỗ Nguy ngồi bên cạnh khẽ nhếch môi, không biết đang buồn cười hay muốn nổi điên nữa.
Chúng tôi xuất phát từ trưa, qua cơn hưng phấn ban đầu, ba tiếng sau, người trên xe ai nấy đều lờ đờ mệt mỏi, nghiêng đầu đánh một giấc, bộ dạng vô cùng khó coi. Tôi tựa đầu vào cửa kính, xe rẽ bên trái, trán tôi rời khỏi kính xe, lại rẽ phải, đầu tôi đập vào kính xe đánh “bốp” một tiếng. Bực bội mở mắt chửi một câu, tôi tiếp tục nhắm mắt.
Chẳng biết sau mấy lần va vào kính xe, tôi đã quen dần với cơn đau ấy, thản nhiên chìm vào giấc ngủ say.
Lúc bừng tỉnh, phát hiện chiếc xe vẫn lao đi bon bon, bên ngoài mặt trời đã lặn về phía tây, ánh mắt mơ hồ, tôi không biết mình đang nhìn đi đâu, rồi chầm chậm định thần lại. Một lúc sau, tôi bỗng ngẩng đầu, liếc nhìn Lỗ Nguy đang ngủ bên cạnh. Tôi hoảng hốt nhận ra mình đã tựa lên vai anh mà ngủ, cánh tay anh thì ôm chặt vai tôi.
Nhìn khuôn mặt say ngủ của anh hồi lâu, tôi lại tựa đầu lên vai anh, giả vờ ngủ tiếp.
Khi còn bé tôi rất không thích ngủ trưa. Mẹ thường bắt tôi nhắm mắt ngủ, tôi sẽ giả vờ thiếp đi. Nhưng, hết sức tinh tường, mẹ ngồi bên cạnh canh chừng, thấy mắt tôi hơi lay động, bà dễ dàng đoán ra quỷ kế của con gái, và cứ ngồi cho đến khi tôi ngủ thật mới thôi. Vì thế, tôi luôn cho rằng giả vờ ngủ là một chuyệt rất khổ sở, song, lúc này tôi lại cảm thấy chuyện ấy cũng chẳng đến nỗi quá khó khăn. Dù trong lòng nghĩ ngợi suy đoán hoặc sướng thầm chuyện gì đó, nhưng không bao lâu, tôi đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngon lành. Lúc tỉnh dậy xe đã vào đến thành phố của tỉnh, cảnh vật bên ngoài đang chìm dần trong bóng đêm.
Ngồi ngay ngắn phía sau, thấy tôi cuối cùng cũng chịu vươn vai một cái, Tiểu Ba liền lầm bầm với bà xã: “Dù ở bất cứ đâu, người này đều có thể ngủ say như heo…”, vân vân.
Hừ, nể mặt nhà ngươi đem theo gia quyến nên ta tha cho lần này đó.
Lỗ Nguy sao rồi? Tôi nhìn anh. Anh khẽ nghiêng đầu cười với tôi. Tôi đảo mắt sang trái rồi sang phải, giả vờ ngơ ngác hỏi: “Đến đâu rồi?”
“Đang trên đường cao tốc đến sân bay, lát nữa sẽ ăn cơm bên ngoài sân bay”, Lỗ Nguy nói.
Anh biết rõ thật đấy.
“Anh xuống ở đâu?”
Không lẽ lại quá giang đến tận Thành Đô?
“Sân bay.”
Ồ, thì ra cũng đến sân bay.
Ăn qua loa xong bữa, chúng tôi tiến vào sân bay, hướng dẫn viên du lịch lấy vé máy bay giúp chúng tôi. Sau khi gửi cái va ly to tướng, phát hiện trên tay Lỗ Nguy cũng có vé, tôi bèn ghé mắt nhìn, làm bộ thân quen hỏi: “Anh đi đâu thế?”
Anh chìa vé cho tôi xem, nói: “Đi Thành Đô”.
Tôi gượng cười, nói: “Trùng hợp thật…”
“Không trùng hợp, anh là người nhà đi theo chuyến du lịch mà”, Lỗ Nguy cất vé.
Hả? Tôi trợn tròn mắt.
Tôi chưa từng nghe nói, ở đây có ai là họ hàng của anh?
“Anh là người nhà của ai thế?” Tôi nhìn các đồng nghiệp đang bận gửi đồ, theo lý mà nói thì người nhà của Lỗ Nguy phải ở Cục Công an, trong Tòa chúng tôi ai có quan hệ ruột thịt gần gũi với anh nhỉ? Hại tôi cả chặng đường cứ ngỡ anh ngồi quá giang một đoạn.
“Của em.”
Này, này, này, của ai chứ? Đừng đi, của ai chứ?
Tôi vội vàng đuổi theo, kéo tay áo anh hỏi: “Của ai cơ?”
Anh dừng bước, quay đầu nhìn tôi, cất giọng vang dội: “Của em, của em, của em, của em!”
Nói đùa à!
Thật là, không ngờ Công an Lỗ lại nói đùa với tôi như thế, không biết lớn nhỏ, không có nguyên tắc cơ bản gì hết. Tôi cười cười, bước nhanh đến xếp hàng tại lối kiểm tra vé. Chết tiệt, gái ế không chịu nổi trò đùa này đâu, ôi trái tim bé nhỏ của tôi, khuôn mặt đỏ như gấc của tôi…!
Máy bay lên cao trên tầng không, tôi cúi đầu nhìn thành phố lấp lánh ánh đèn bên dưới, trái tim bồn chồn chăng yên. Tôi không ngừng suy đoán, rồi lại không ngừng phủ định suy đoán của mình. Tôi cứ nghĩ mình và Lỗ Nguy vốn không có gì, nhưng dường như lại có gì đó. Tôi đưa mắt tìm Lỗ Nguy trong khoang hành khách sáng trưng, không phải, vẫn không phải, đột nhiên quay đầu, Lỗ Nguy ngồi ngay phía sau, đang nhìn tôi bằng ánh mắt nóng hổi.
A, trời ơi đất hỡi, anh đang đùa tôi thật ư?
Tôi thật sự rất sợ mình sẽ hiểu nhầm, giống như lúc tôi tưởng sẽ kết hôn với người ta thì Lâm Tương bất ngờ lấy vợ, giống như khi tôi ngỡ rằng Lỗ Nguy thật lòng có tình cảm với mình thì anh đột ngột quay lưng đi mất. Tôi sợ mình lại hiểu nhầm, không cần biết ra sao, chắc chắn một lẽ rằng tôi sẽ rất đau lòng.
Mùa hè trên Thành Đô mưa to sấm lớn, máy bay phải gồng mình qua mưa gió, lúc hạ cánh xuống Thành Đô đã là ba giờ sáng. Đoàn người nhanh chóng chui vào khách sạn đặt sẵn, rửa ráy qua loa, rồi chìm vào giấc ngủ sâu. Sáu rưỡi sáng, người của khách sạn bắt đầu đến gọi chúng tôi dậy. Mới ngủ được hơn ba tiếng đồng hồ, ai nấy đều mơ mơ màng màng lên ô tô du lịch hào nhoáng tiến về phía Cửu Trại Câu.
Chúng tôi thật sự quá mệt, cứ mặc kệ hướng dẫn viên một mình khua môi múa mép, chẳng ai buồn nghe, mà chỉ lăn lóc ngủ cả chặng đường.
Từ Thành Đô đến Cửu Trại Câu xe chạy mất nguyên một ngày, hơn nữa đường đi còn rất quanh co. Mặc dù chỗ này nhiều núi nhưng cây cối không mọc được, bởi thường xuyên xảy ra sạt lở. Để tránh xảy ra điều đó, những ngọn núi hai bên đường đều được giăng dây thép bao quanh. Trên núi không phải không có cây cối gì, chỉ là rất ít mà thôi. Chúng tôi còn nhìn thấy hoa bách hợp dại, nhân dịp này hướng dẫn viên hát bài Bách hợp dại cũng có ngày xuân để chúng tôi lấy lại tinh thần.
Không được, buồn ngủ quá, chẳng cần biết đang dựa vào vai ai nữa, tôi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Thi thoảng bị hướng dẫn viên gọi dậy, tôi đành cố mở mắt nghe những lưu ý khi đến Cửu Trại Câu, tìm hiểu một chút những điều cấm kỵ của dân tộc thiểu số ở đó, rồi quay đầu, nói với Lỗ Nguy ngồi cạnh: “Sắc lang”.
Anh sững người, không nhịn được cười, gọi tôi là “Sắc ma”.
“Đúng rồi, đúng dồi”, hướng dẫn viên đột nhiên vỗ tay hồ hởi, “Không sai, hai người đã trả lời đúng rồi. Trong tiếng Tạng, ‘tiên sinh’ và ‘tiểu thư’ đồng âm với ‘sắc lang’ và ‘sắc ma’, mọi người thấy đấy, xưng hô như vậy thật thân mật”.
Lời vừa dứt, cơn ầm ĩ náo nhiệt tràn ngập cả xe, cuối cùng thì hướng dẫn viên cũng thành công trong việc khơi gợi hứng thú của mọi người.
“Trên đường đi, chúng ta sẽ gặp rất nhiều người dân tộc Tạng, và số dân nhiều không kém dân tộc Tạng chính là dân tộc Khương. Hai dân tộc này không thể kết hôn với nhau, bởi dân tộc Tạng theo chế độ phụ hệ, còn dân tộc Khương theo chế độ mẫu hệ, dân tộc Khương có thể một vợ nhiều chồng…”
Wow…!
Nghe đến đây, nhiều người hét lên kinh hoàng. Chúng tôi không hiểu biết gì về dân tộc này, khó mà tưởng tượng nổi, trong một đất nước trọng nam như Trung Quốc, lại tồn tại dân tộc như thế. Phụ nữ ra ngoài mưu sinh, đàn ông ở nhà trông con chăm nom nhà cửa, quan trọng hơn cả là phụ nữ có thể lấy nhiều chồng.
“Dân tộc Tạng lại hoàn toàn trái ngược, họ theo chế độ một chồng nhiều vợ.”
Mọi người tiếp tục ồ lên.
Tiểu Ba giơ tay, nói: “Tôi muốn nhập dân tộc Tạng!”
Bà xã ngồi bên liền véo cậu ta thật mạng, cũng giơ tay nói: “Tôi muốn nhập dân tộc Khương”.
Tôi cười ha hả, nghiêng đầu hỏi Lỗ Nguy: “Sắc lang, anh muốn nhập dân tộc Tạng hay Khương đây?”
Anh cũng cười, nhìn tôi chăm chú, nụ cười mang ẩn ý sâu xa, hồi lâu sau mới đáp: “Em ở đâu thì anh ở đó!”
…
Thật tội nghiệp trái tim nhỏ bé của tôi, khuôn mặt đỏ như gấc của tôi…
Cửu Trại Câu cách mực nước biển khá cao. Chiếc xe càng tiến sâu, chúng tôi càng cảm nhận rõ cái nghèo khó nơi đây. Nghe hướng dẫn viên nói, trước khi được khai phá, nơi này tương đối nghèo, có thể nói có tiền cũng không mua nổi thức ăn, bởi chỗ này rất khó liên hệ với bên ngoài, nên cư dân ở đây coi trọng vật chất sờ được hơn tiền.
Nhưng dân tộc Tạng không nghèo khổ như chúng tôi tưởng tượng. Họ nuôi thả bò Tây Tạng, giá trị mỗi một con lông đen chỉ có năm, sáu nghìn tệ, nhưng giá một con lông trắng phải lên đến bốn vạn tệ.
Trên đường đi, có lúc chúng tôi xuống xe chụp ảnh với những chú bò Tây Tạng. Lỗ Nguy nhét máy ảnh vào tay tôi, rồi leo lên lưng một con bò, đầu đội mũ bò, sau lưng là bầu trời trong xanh bát ngát, dáng bộ oai phong phóng khoáng, tôi nhanh chóng bấm máy giúp anh.
Đưa máy ảnh cho chủ nhân con bò Tây Tạng, tôi cũng phải chụp!
Loay hoay mãi không leo lên nổi lưng con bò. Lỗ Nguy đứng dưới đẩy giúp, tôi mới ngồi được lên. Đang định giơ tay hình chữ V, đột nhiên Lỗ Nguy cũng leo lên, tôi bỗng giật mình, nhưng sợ con vật nổi cơn, nên đành ngơ ngác giơ tay chữ V. Quay đầu thấy Lỗ Nguy cũng giơ tay chữ V, cười toe toét với ông chú dân tộc Tạng, tôi thầm rủa xả trong lòng.
“Nhìn phía trước!”, Lỗ Nguy cười hở răng, nói.
Tôi bất mãn bĩu môi quay đầu, ông chú bấm máy luôn, rồi nhanh chóng thông báo OK rồi.
Xuống đất, Lỗ Nguy mặt mày vô tội cười bảo: “Thật keo kiệt, chụp tấm ảnh với bạn đồng hành mà cũng nhăn nhó…”
Nghĩ cũng đúng, tôi quả thật keo kiệt, nếu đổi lại là Tiểu Ba hay chánh án, hoặc bất kỳ ai, tôi sẽ cười rạng rỡ hết cỡ, chỉ là chuyện nhỏ thôi, sao tôi cứ để bụng mãi?
Nghĩ vậy trong lòng cũng thoải mái hơn, tôi cầm máy ảnh của Lỗ Nguy chụp loanh quanh một hồi, chụp bầu trời, chụp dãy núi không mọc cây cối, chụp chóp nhọn trên nóc nhà dân tộc Khương, chụp những lá cờ độc đáo rực rỡ sắc màu của dân tộc Tạng.
Sau một ngày trời, ai nấy đều mệt mỏi mồ hôi đầm đìa, mãi mới đến được khách sạn, mọi người không khỏi tỏ ra đuối sức. Nhận thẻ phòng, đi vào đại sảnh khách sạn, tôi cười nói với bà xã của Tiểu Ba, khách sạn này có vẻ sang trọng, không gian mát lạnh, chưa cần nói tới không khí ở đại sảnh, đứng ngay cầu thang cũng cảm thấy dễ chịu.
Lỗ Nguy nghiêng đầu liếc tôi một cái, ánh mắt có chút quái dị, không biết anh thấy tôi đường đột chỗ nào, hứ, mặc kệ anh chàng ấy.
Mở vòi nước, mẹ ơi, nước lạnh buốt. Tôi gọi điện hỏi lễ tân sao không có nước nóng, lễ tân đáo buổi tối từ chín giờ đến mười hai giờ mới cung cấp nước nóng.
Cái chỗ quỷ quái gì thế này, vừa khen không gian mát lạnh, thì ra chỉ là một nơi keo kiệt.
Nhắc đến mát lạnh, tôi bỗng thấy ngờ vực, từ lúc bước vào chẳng hề bật điều hòa, không phải vì tôi không thấy nóng nữa, mà tôi phát hiện nhiệt độ của căn phòng tương đối thấp.
Lẽ nào là máy điều hòa trung tâm?
Ngẩng đầu nhìn quanh, chỗ nào có bóng dáng điều hòa chứ? Cùng lắm là phòng vệ sinh có quạt thông gió chưa hề mở. Tôi phát hiện, hình như mình đã sai lầm điểm nào đó. Tôi bèn bước đến cửa sổ, nhìn đám người bên ngoài, người dân tộc Tạng và Khương ở đây đều mặc áo khoác dày, còn khách ngoại tỉnh thì mặc áo len.
Không sợ, không sợ, tôi chưa bao giờ thấy lạnh vào tháng Tám cả, không sợ, không sợ, tôi còn có chăn cơ mà.
Nhưng mà, chăn thì có tác dụng gì cơ chứ? Sao không ai nói với tôi sự chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm ở Cửu Trại Câu lớn đến nhường này? Đúng là dự báo thời tiết trên mạng lừa người mà! Tôi chỉ mang theo những chiếc áo cộc tay mỏng tanh thôi.
Không chờ được tới giờ cung cấp nước nóng, vì lạnh quá tôi chui vào cuộn tròn trong chăn bông. Chăn bông không dày lắm, tôi càng không muốn mặc quần áo mỏng thanh ra ngoài mua trang phục dày dặn hơn. Đang lúc buồn rầu bỗng có người gõ cửa, tôi ôm chăn chạy ra mở cửa.
Bên ngoài, Lỗ Nguy mặc chiếc áo khoác màu vàng nhạt, trông rất sạch sẽ và gọn gàng, nhưng trang phục đẹp chỉ là thứ yếu, quan trọng là anh có đồ để mà mặc.
Thấy tôi ôm đống chăn lù xù ra mở cửa, anh nhíu mày hỏi: “Lạnh à?”
“Chưa, nhưng cũng sắp rồi”, tôi khịt mũi, cổ họng lạnh buốt.
“Anh mua cái này, tối em đè lên chăn, chắc cũng có tác dụng.”
Cái gì? Tôi tò mò mở túi ra xem. Là chiếc áo len, kiểu dáng thật khó coi.
“Chỉ mua được loại này thôi, coi như dùng một lần, đằng nào cũng chỉ hai mươi tệ.”
Tôi ném cho anh ánh mắt khinh bỉ, chúa ơi, không ngờ lại có người tặng phái nữ quần áo bán đổ đống rẻ tiền như thế! Với hai mươi tệ, mùa hè tôi còn chả mua được chiếc áo phông nào, anh còn mua hẳn áo len! Chất liệu làm bằng gì? Nilon? Polyester? Sao lại rẻ thế?
Tôi vứt luôn chăn bông, mặc áo len lên người, cũng được lắm, ấm hơn hẳn!
Tôi kéo khóa đến tận cổ, vô cùng đắc ý quay một vòng trước mặt anh: “Ha ha, hợp không?”
Anh mỉm cười, chậm rãi và từ tốn, mỉm cười với tôi.
Tôi không để áo len lên chăn, mà cả đêm mặc nó trên người, nằm trong chăn, đến giữa đêm, bí quá liền hất chăn ra, phù, mặc áo len đắp chăn bông thật chẳng dễ chịu gì, được một lúc lại thấy lạnh, tôi tiếp tục đắp chăn, lúc sau lại nóng, lại hất ra.
Ban ngày nhiệt độ tăng lên, vào đến Cửu Trại Câu thì không cần áo khoác hay áo len nữa, mặt trời nhô cao, ai cũng thấy nóng bức. Chúng tôi ngồi xe du lịch sử dụng khí thiên nhiên của Cửu Trại Câu thay vì đi bộ. Trước tiên đến Trường Hải, sự thật thì sau khi xuống xe, chúng tôi không còn thấy lạnh nữa. Tôi quàng chiếc áo len mỏng ngang hông, vừa nhìn thấy Trường Hải, tôi “wow” lên một tràng dài. Trời ơi, sao trên đời lại có dòng nước đẹp như thế chứ? Giống như viên ngọc xanh ẩn giữa núi rừng, mặt nước trong vắt vô ngần, dòng nước huyền ảo mơ màng biến đổi giữa hai gam màu lục và lam, nó chính là viên đá kỳ dị tinh khiết không tì vết.
Chụp ảnh, mau chụp ảnh thôi. Bước xuống xe, trước tiên đi vệ sinh, sau đó chụp ảnh khắp nơi, vẫn chiêu thức độc nhất của giới du lịch, tôi tay tráu giơ chữ V, tay phải giơ chữ V. Một thím mặc trang phục dân tộc Tạng kéo tôi lại hỏi: “Cô gái chụp tấm ảnh nhé”.
Nói đoạn người kia liền đặt chiếc mũ truyền thống của các cô gái dân tộc Tạng lên đầu tôi. Xung quanh chiếc mũ có tết những quả cầu nhỏ bằng nhung. Nghe thấy tiếng Lỗ Nguy gọi đằng sau, tôi vừa quay đầu, những quả cầu nhỏ liền lúc lắc. “Tách” một tiếng, anh đã bấm máy, tôi không vui bèn cong môi, tôi còn chưa kịp giơ tay hình chữ V mà.
Tôi ghé mắt định nhìn, thì anh đã tắt máy, cất vào túi, chạy về phía Trường Hải.
Chà chà, ái chà chà, thế là có ý gì?
Câu cửa miệng tắt nghẽn giữa họng, không thốt được ra ngoài, hứ, anh dám chụp ảnh tôi nữa xem, cứ thử mà xem…
Buổi trưa ăn bát mỳ ở trung tâm nghỉ ngơi, cảm nhận một chút giá cả đắt đỏ của khu du lịch, buổi chiều chúng tôi vội vàng lao đến điểm du lịch khác. Điểm du lịch ở đây rất nhiều, nào là Hồ Ngũ Sắc, Thác Gấu Trúc, Thác Tiễn Trúc, Thác Trân Châu, khiến người ta không có thời gian mà lấy lại sức. Tôi đi theo đám người tương đối trẻ trung, chơi tới bến. Thi thoảng mấy con sóc chui ra chui vào trên cây thậm chí còn dừng lại trên sạn đạo, ăn thức ăn của khách du lịch. Nước chỗ nào cũng trong veo, có thể nhìn thấy rõ cành củi và cá bột dưới đáy nước. Khách du lịch bị cấm không được uống hoặc rửa tay bằng nước ở đây, càng không được ném thức ăn cho cá. Công tác bảo vệ môi trường quanh Cửu Trại Câu tương đối tốt, tại đây, nghiêm cấm hút thuốc lá, nếu phát hiện ra, người hút sẽ bị phạt rất nặng. Một vài đồng nghiệp nghiện thuốc phải chịu đựng rất khổ sở, vì thế vừa nhìn thấy khu vực được hút thuốc, họ liền chui vào nửa ngày trời mới chịu ra.
Khách du lịch đông như nêm, đi được một đoạn, đột nhiên tôi phát hiện người trong đoàn tản mát đi đâu không biết, bỗng có chút hoảng hốt. Vốn là đứa mù đường bẩm sinh, khả năng định vị phương hướng vô cùng kém, tôi sợ không tìm được lối ra, sợ không tìm được đoàn của mình, sợ họ bỏ tôi lại một mình, thế là tôi bắt đầu tìm kiếm gương mặt quen thuộc trong đám đông xung quanh.
Bộ phim Tây du ký từng được quay ở Thác Trân Châu, chỗ này rất rộng, vô số người đua nhau chụp ảnh ở đây. Thác nước từ trên cao đổ xuống, dòng nước róc rách khiến người ta thấy mát lạnh. Nếu không phải tôi đang lo bị lạc đoàn chắc chắn sẽ chơi đùa ở đây một lúc. Nhìn trái ngó phải, đi một vòng kiếm trên tìm dưới, tại sao tìm một đồng nghiệp lại khó khăn đến thế? Đầu tôi quay cuồng, mãi không tìm được ai, chỉ đnàh theo sau dòng người đông đúc, rút di động ra thẫn thờ nhìn một hồi, vô cùng hối hận vì đã tiếc năm tệ mỗi tháng, mà không đăng ký dịch vụ kết nối toàn quốc.
Tôi chỉ còn cách cứ đi về phía trước xem sao, chẳng còn lòng dạ nào mà chụp ảnh nữa, đối chiếu dò tìm với bản đồ bé xíu trên vé vào cửa. Đang phân vân không biết nên xuống sạn đạo bên này hay nên đi về sạn đạo bên kia, tôi đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.
Tôi sung sướng quay đầu lại, Lỗ Nguy đứng cách đó không xa, mồ hôi đầm đìa trên mặt, lấp lánh dưới ánh nắng chói chang.
Chưa bao giờ tôi tỏ ra mừng rỡ khi nhìn thấy Lỗ Nguy như lúc này. Không nghĩ nhiều, tôi lao như bay đến chỗ anh, rồi phanh gấp trước mặt anh. Đúng là người thân sẽ giúp ta an tâm mà.
“Anh từ Thác Trân Châu đến đây sao? Nhìn mồ hôi bóng nhẫy kìa”, vừa nói tôi vừa rút giấy ăn chìa ra cho anh.
“Ừ.” Anh lau mồ hôi trên mặt, điều chỉnh nhịp thở, rồi liếc đồng hồ trên tay nói, “Đến giờ tập trung rồi, chúng ta phải nhanh đến đó thôi”.
Biết rồi, biết rồi, lúc nãy tôi sợ hết hồn, nhưng bây giờ thì không, có người dẫn đường rồi, tôi sẽ chạy thật nhanh, không còn gì phải lo cả.
Nghiêng đầu nhìn Lỗ Nguy một cái, đột hiên tôi bật cười, anh ngơ ngác không hiểu tôi cười gì, vội hỏi: “Cười gì?”
Tôi nhếch môi, nói: “Tôi tưởng mình là người chậm nhất, không ngờ vẫn có người chậm hơn”.
“Anh bận đi tìm người nhà thất lạc”, anh nghiêm mặt nói.
“Theo tôi biết, anh đi theo chánh án của chúng tôi. Chánh án và anh có quan hệ họ hàng như thế nào vậy? Anh không phải bận giám sát công việc thu mua thuốc lá sấy à? Sao còn có thời gian đến đây chơi?”
Đây là điều tôi cứ băn khoăn mãi, nhưng vì cảm thấy không thân anh đến mức chuyện gì cũng hỏi được, tự dưng lúc này lại thấy thân quen, nên tôi mới hỏi luôn.
“Vụ thu mua thuốc lá sấy có Chánh án Hứa lo giùm anh rồi, thực ra công việc cũng không nhiều, trọng điểm công việc vào nửa tháng sau, vì thế, anh vừa hay có kỳ nghỉ dài. Còn về anh có quan hệ gì với chánh án của bọn em, tại sao anh lại đến đây, em có thể trực tiếp hỏi ông ấy.”
Dù có chút bảo thủ, nhưng anh cũng không tệ, thái độ điềm tĩnh, hỏi câu nào trả lời câu đó. Trước đây tôi ghét nhất đi chung với anh chàng đẹp trai, cảm thấy bọn họ ngoài khuôn mặt điển trai ra, còn lại tính cách cao ngạo, lạnh lùng bướng bỉnh, tự cho mình là nhất, kén chọn không ai bằng. Nếu xem họ là thỏ, thì họ đều là những con thỏ ngọc, cao quý đến nỗi chỉ cần thong dong trên cung trăng, được Hằng Nga ôm ấp cưng nựng.
Nhưng, Tiểu Lỗ thì không, quả không hổ là chú thỏ mà…tôi yêu mến.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, anh đang bình thản dẫn tôi tiến về phía trước, tôi bất chợt có chút đồng cảm với anh…
Khi chúng tôi đến nơi tập trung thì mọi người đã chờ sẵn ở đó. Hướng dẫn viên thấy bọn tôi đến muộn cũng không trách móc gì, chỉ thở dài một cái, mỉm cười vỗ vai Lỗ Nguy, nói: “Không ngờ anh lại mò được thật”.
Không để tôi hỏi tiếp, hướng dẫn viên giục mọi người lên xe, nói rằng sau khi ăn cơm tối còn một chương trình nữa, đó là tham gia vào đêm hội đốt lửa của dân tộc Tạng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Gần đây Hứa Thừa Cơ rất ít khi gọi điện đến, có lẽ bởi thái độ không nhiệt tình lắm của tôi khiến anh ấy ngộ ra được gì đó, hoặc có thể anh ấy đang rất bận rộn, vì chuyện này mà tôi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Lên mạng tán hươu tán vượn với các bạn, tôi thú nhận càng lúc mình càng không hiểu nổi bản thân. Tôi quả thật không hiểu bản thân mình, nếu như ngày xưa có một anh chàng như Hứa Thừa Cơ trước mặt, chắc chắn tôi sẽ lao đến, nhưng bây giờ, xuất hiện một người đàn ông đẹp trai hơn nữa lại có thiện cảm với mình, tôi chẳng chút hứng thú, thậm chí còn thấy như một gánh nặng tâm lý. Ngày trước xem phim truyền hình, tôi rất ghét mấy cô nữ chính cứ bám nhằng nhẵng tên nam chính mà tôi không ưa, hết lần này đến lần khác phụ bạc nam nhân vật phụ mà tôi yêu mến. Tôi không hiểu sao bọn họ cứ khăng khăng theo đuổi cái gọi là cảm giác thế, đến bây giờ tôi mới hiểu, thì ra đúng là vì không có cảm giác, ta có thể vứt bỏ cơ hội bắt đầu một mối tình.
Tiểu Điểu như tỉnh ngộ: “Thì ra, không phải bây giờ trái tim cậu thay đổi, mà ngay từ đầu cậu không hiểu gì về tình yêu!”
Ngay từ đầu tôi không hiểu về tình yêu ư?
Tôi từng yêu thầm Trịnh An Phi, nghĩ đến chuyện kết hôn với Lâm Tương, vì một câu nói của Lỗ Nguy mà tâm hồn xao động, những cái đó đều không phải tình yêu sao?
Tiểu Điểu nói: “Không phải những thứ đó không gọi là tình yêu, mà cậu không biết phải yêu như nào, biểu đạt như nào, nắm giữ như nào, tiếp tục như nào, làm gì để khiến bản thân thật sự chìm đắm trong tình yêu”.
Tôi chẳng biết liệu đây có phải là căn bệnh thực sự của mình không, nhưng tôi đồng ý với ý kiến của Tiểu Điểu. Tôi chưa từng nói với ai mình thích Triệu An Phi, vì tôi khôn biết phải biểu đạt như nào. Tôi ấp úng nói chuyện điện thoại với Lâm Tương, từ chối cuộc hẹn buổi tối, cố tình không hiểu lời tán tỉnh của hắn, nên không giữ được Lâm Tương. Khi rửa trôi số di động của Lỗ Nguy, tôi cũng không buồn bận tâm, lần sau gặp lại, vẫn cố giữ khoảng cách với anh, anh nói chúng ta yêu nhau đi, tôi thì im lặng đến tận bây giờ, rõ ràng trong lòng rung động, nhưng chẳng cách nào tiếp tục được cả…
Thì ra tôi đã luôn không biết phải yêu như thế nào!
“Không phải, không phải lúc nào cũng không biết, chỉ là lúc đầu không biết, bây giờ đã biết rồi”, Tiểu Điểu nói.
Bây giờ biết rồi? Tôi biết cái gì chứ?
“Nguyên nhân của việc không cho phép bắt đầu một cuộc tình mà mình biết rõ rất đẹp chính là cậu đã bắt đầu hiểu về tình yêu rồi đấy.”
Tôi khẽ rùng mình, câu nói này mới sến súa làm sao.
Tôi ném cho Tiểu Điểu một loạt biểu tượng, sau đó thoát khỏi QQ, lăn qua lăn lại trên giường. Đang mải mê suy nghĩ đến nguyên nhân mà cô ấy nói, chuông di động chợt vang lên trong đêm tối tĩnh mịch, tôi giật mình sợ hãi, vội vàng nhấn nút nghe.
“Ai thế?”
Dường như không lường trước tôi sẽ nhấc máy nhanh như thế, đối phương đột nhiên im bặt, tôi hỏi tiếp: “Ai thế?”
“Anh là Lỗ Nguy.”
Thình thịch, thình thịch, tôi ấn lồng ngực, trời ơi đất hỡi, bệnh tim mạch lại tái phát rồi.
Biết anh gọi đến, tôi không nói gì nữa, anh cũng chẳng nói gì, một lúc lâu, hai người đều sững sờ tại chỗ.
“Tôi, tôi, tôi, tôi…” Tôi làm sao? Tôi cứ ấp a ấp úng một lúc, chẳng biết nên nói gì.
Hình như đối phương thở dài một hơi, sau đó giọng trầm ấm vọng đến tai tôi: “Anh biết em vẫn chưa ngủ, anh không ngủ được.”
“Không ngủ…ngủ…được”, tôi lắp bắp.
Anh bật cười trong điện thoại, nói: “Ân Khả, không cần vội, còn hai mươi chín ngày nữa”.
“Hả? Cái gì còn hai mươi chín ngày?”
Anh lại thở dài một hơi, nói: “Hôm nay là mười lăm, trăng ngoài kia tròn lắm”.
Ồ! Tôi hiểu rồi, còn một tháng nữa là đến Trung thu.
Thật kỳ quái, tối qua ngủ rất ngon, sáng ra chạy bộ thấy tinh thần dồi dào, bước chân cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, vài người cũng chạy bộ chào hỏi, chúng tôi sớm đã quen nhau, tôi mỉm cười vui vẻ như thường lệ. Ban ngày về xã, Chánh án Hứa và Lỗ Nguy cũng đi cùng. Chánh án nói lần này nữa chắc sẽ hơi khó khăn, nên gọi anh đến trông chừng cục diện.
Đúng mười giờ tối, Lỗ Nguy lại gọi điện, nhưng cũng chẳng nói gì, chỉ kể mấy chuyện xảy ra trong ngày, nhắc về mấy hồ sơ anh tiếp nhận, về những điều bối rối mà anh gặp phải.
Nói mấy chuyện này thì cũng chẳng sao, chỉ là, chỉ là, sao lại nói với tôi chứ?!
Anh quả là càng lúc càng kỳ lạ.
Tiếp đó, một tin tức thú vị truyền đến, cơ quan tôi tổ chức đi du lịch.
Bận bịu suốt quãng thời gian vừa rồi, vừa nghe tin này chúng tôi ai nấy đều vô cùng phấn khởi. Cả buổi sáng, mấy người chúng tôi ngồi bàn bạc xem nên đi du lịch ở đâu, nơi nào thích hợp du lịch mùa này, ra ngoài phải chú ý những gì, chỗ nào có đặc sản…Nói đến đi chơi, mấy người chúng tôi hăng hái hơn bao giờ hết, đến nỗi đám Lỗ Nguy đến, chúng tôi chẳng hề hay biết.
“Mọi người định đi đâu chơi vậy?”, Lỗ Nguy ngơ ngác hỏi.
Tôi phấn khích đáp: “Tôi muốn đi Cửu Trại Câu, nghe nói nước ở đó đẹp vô cùng”. Cửu Trại Câu là nơi tôi muốn đến từ lâu lắm rồi. Có người bạn đi về hết lời ca thán ngợi khen. Các tuyến du lịch lần này có tuyến Cửu Trại Câu – Thành Đô – Trùng Khánh trong ba ngày.
Lỗ Nguy đương nhiên không phấn khích như chúng tôi, khuôn mặt trắng trẻo không bao giờ bắt nắng của anh càng thêm trắng bệch khi tôi tuyên bố muốn đi Cửu Trại Câu.
“Đi mấy ngày?”, anh hỏi.
“Chín ngày!” Tôi giơ tay ra hiệu số chín. Thật sung sướng quá, nhiều hơn đợt nghỉ Quốc Khánh và nghỉ Tết những hai ngày, chín ngày liền để chơi bời, nghĩ thôi đã thấy sung sướng điên người.
Mặt Lỗ Nguy càng trắng hơn, môi cũng trắng bệch. Mặc kệ anh, chắc nhìn chúng tôi mà thèm thuồng đây mà, đãi ngộ của Tòa án vẫn tốt hơn Cục Công an, tôi rất đắc ý đưa ra nhận xét.
Tôi lên mạng tra những chú ý khi du lịch Cửu Trại Câu, tìm hiểu về tình hình thời tiết, phong tục tập quán nơi đó, các bức ảnh phong cảnh trên mạng càng hấp dẫn tôi. Hồi trước khi nhìn những bức ảnh ấy, tôi chỉ thấy chúng đơn giản chỉ là bức ảnh phong cảnh thiên nhiên. Giờ nhìn lại, cảm giác của tôi hoàn toàn thay đổi, chúng bỗng biến thành bức họa tươi đẹp về thế giới thần tiên. Đã sống ở trên đời mà chưa từng đến Cửu Trại Câu thì quả là sống hoài sống phí.
“A! Cửu Trại Câu…!” Hét lớn một tiếng, tôi vỗ bàn đánh bốp, trong chín tuyến du lịch, tôi chọn Cửu Trại Câu – Thành Đô – Trùng Khánh.
Chọn xong, Tòa án bắt đầu sắp xếp thứ tự các nhóm. Tòa chúng tôi cũng tiến hành phân nhóm, tôi được xếp vào nhóm đầu tiên. Lúc nhận được điện thoại, tôi sung sướng reo hò chạy quanh văn phòng, mọi người đều bật cười mắng tôi ngốc, mặc kệ, mặc kệ, Cửu Trại Câu, tôi đến đây!
Có thể lần này, hãng du lịch phục vụ chúng tôi còn sung sướng hơn chúng tôi nhiều. Chỉ riêng cơ quan tôi đã có hơn tám mươi người, mà không chỉ những người ấy thôi, rất nhiều đồng nghiệp còn dẫn theo người thân nữa. Đương nhiên, chi phí của người thân được miễn phí hoàn toàn.
Theo như sắp xếp, nhóm đi Cửu Trại Câu đầu tiên có hơn ba mươi người. Sau khi biết tin, tôi có mặt sớm nhất tại nơi tập trung vào ngày xuất phát, chọn ghế ngồi gần cửa sổ trên chiếc xe du lịch hào nhoáng, chậc, trong chuyến du lịch đường dài này, đây quả là một chỗ ngồi thích hợp để bao quát toàn bộ cảnh vật bên ngoài, chống say xe, ngắm trai đẹp, tiện được quyền ưu tiên thoát thân nữa chứ.
Các đồng nghiệp lần lượt lên xe, sắc mặt ai nấy phấn khởi lại có chút hoảng loạn, túi to túi nhỏ, va ly nọ chồng lên va ly kia, vô cùng nhộn nhịp, bầu không khí sôi nổi ngay khi chuyến du lịch còn chưa bắt đầu.
Tiểu Ba đưa bà xã đi cùng, chánh án chỉ mang theo chiếc túi nhẹ bẫng gọn gàng, Tiểu Hà của Tòa án Quân sự khu vực cũng đi chuyến này. Ôi chao, thật làm người ta kích động mà, cậu ta chính là người trẻ tuổi đẹp trai nhất, là chàng trai chưa kết hôn duy nhất của Tòa chúng tôi đó. Các vị lãnh đạo thật hiểu ý đồ của tôi, đã xem xét đến tình cảnh khó khăn lớn tuổi mà chưa chồng của tôi, không biết cậu ta đi cùng chị hay em gái kia nhỉ?
Tôi nhấp nháy đôi mắt to tròn, trìu mến cười với anh chàng đẹp trai, cậu ta cũng cười với tôi, hàm răng trắng chẳng thua kém gì Lỗ Nguy. Không ngờ cậu ta, cậu ta, cậu ta lại lờ đi chiếc ghế trống có lợi thế đẹp bên cạnh tôi, ôm eo cô gái không biết là chị hay em kia bước về dãy ghế cuối cùng của xe…
Tôi nghiến răng uất hận, ngọn cỏ cuối cùng trong hang cũng bị người khác ăn mất rồi!
Hứ hứ hứ! Chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng vui vẻ của người ta, đợi đến Cửu Trại Câu, nơi đó biết bao cậu trai đẹp đang chờ người ta để mắt đến kìa, chỉ một tên Tiểu Hà thôi mà. Mặc dù cũng được xem là có tiếng ở Tòa chúng tôi, nhưng chỉ thế mà thôi, nghe nói vừa ham cờ bạc lại đa tình, may mà tôi không lọt vào tầm ngắm của cậu ta. Nói cho mà biết, tôi đây cũng hơi bị kén chọn đấy, mấy ai lọt được vào tầm mắt tôi chứ? Tiểu Hà cậu có đẹp trai nữa cũng chẳng sánh bằng Tiểu Lỗ nhà người ta, hứ hứ hứ.
Nghĩ thế, tâm trạng vui vẻ trở lại, tôi đưa mắt nhìn quang cảnh bên ngoài qua cửa kính xe không màu. Ánh dương rạng rỡ, mặt tôi phản chiếu lên kính, đuôi mày khóe mắt đều thấp thoáng nét cười, quả không xấu chút nào. Nhìn mà xem, kết hợp với khuôn mặt của Lỗ Nguy cũng rất ăn ý, nụ cười của hai đứa rất giống nhau.
Đột nhiên tôi hít sâu một hơi, gương mặt đột nhiên hiện trên cửa kính là Lỗ Nguy sao??
Tôi quay phắt sang bên cạnh, thế là, cảnh tượng hôm qua lặp lại…
Nhưng lần này tôi không hôn lên môi anh, mà hôn lên mặt anh.
Chạm một cái rất nhẹ, tôi lập tức nhận ra mình đang làm chuyện điên rồ gì. Rất chuyên nghiệp, tôi vội vàng tách ra, nhưng có lẽ tốc độ quá nhanh, nụ cười rạng rỡ của Lỗ Nguy bất chợt co lại, đồng thời “binh” một tiếng, đầu tôi đập vào cửa kính.
Nghe thấy tiếng động, các đồng nghiệp đều nghiêng đầu nhìn tôi, sau đó bật cười ha hả, trêu chọc tôi quá hưng phấn vì được đi chơi. Tôi khẽ xoa đầu, cười với bọn họ, không ai nhìn thấy phải không? Có thật không ai nhìn thấy không?!
“Anh? Anh? Anh? Anh?” Có lẽ tôi đã mắc chứng lắp bắp theo quán tính mỗi lần gặp anh.
Anh nhẹ nhàng giơ tay xoa đầu tôi, mỉm cười nói: “Chỗ này chưa có ai ngồi phải không? Anh ngồi nhé”.
Đây không phải là trọng điểm, điều quan trọng là anh leo lên xe làm gì không biết?
“Anh đến tiễn bạn? Hay quá giang một đoạn?”, tôi hỏi. Tiễn ai đây? Chắc không phải chẳng nỡ xa mình đấy chứ, tôi ngốc nghếch trong lòng thầm nghĩ.
Hướng dẫn viên du lịch lên xe và bắt đầu đếm số người có mặt, tôi bất giác liếc về phía sau, trong xe đầy ắp không thừa ghế nào.
Đếm xong, anh ta “ý” lên một tiếng. Do ngồi gần chỗ người hướng dẫn viên du lịch đứng, tôi nghe thấy anh ta quay người nói khẽ với tài xế: “Thừa một người”.
Tôi quay sang liếc Lỗ Nguy một cái, tim đột nhiên thắt lại chẳng hiểu vì lý do gì.
Không biết tài xế nói gì, chỉ thấy anh chàng kia gật đầu, chiếc xe từ từ chuyển bánh. Anh ta dựa lưng vào ghế lái phụ, cầm micro và bắt đầu giới thiệu lịch trình với chúng tôi.
Chốc chốc tôi lại nhìn về phía hướng dẫn viên, anh ta lắc lư theo chuyển động của xe, chốc chốc lại liếc Lỗ Nguy đang ngồi yên bên cạnh, tim co thắt.
Xe chạy về hướng thành phố của tỉnh, sau đó đáp máy bay đến Thành Đô. Chúng tôi mất nguyên ngày đầu tiên trên xe. Từ điểm xuất phát đến thành phố của tỉnh mất sáu tiếng đồng hồ, suốt chặng đường, chúng tôi không ngừng hát hò cười đùa. Mọi người cùng nhau hát vang bài Thập tống hồng quân, Ai không khen quê mình đẹp, Ngợi ca bông mai đỏ. Hướng dẫn viên du lịch biết đoàn chúng tôi phần lớn là cán bộ nhiều tuổi, nên bật toàn đĩa nhạc cách mạng hoặc những ca khúc xa xưa. Tôi thì không sao, mấy bài này bố thích nghe nhất, bài nào tôi cũng có thể hát từ đầu đến cuối. Anh chàng hướng dẫn viên đưa micro cho tôi, tôi hát liền ba bài. Các đồng nghiệp thích thú hò reo yêu cầu tôi hát thêm bài nữa. Lỗ Nguy ngồi bên cạnh khẽ nhếch môi, không biết đang buồn cười hay muốn nổi điên nữa.
Chúng tôi xuất phát từ trưa, qua cơn hưng phấn ban đầu, ba tiếng sau, người trên xe ai nấy đều lờ đờ mệt mỏi, nghiêng đầu đánh một giấc, bộ dạng vô cùng khó coi. Tôi tựa đầu vào cửa kính, xe rẽ bên trái, trán tôi rời khỏi kính xe, lại rẽ phải, đầu tôi đập vào kính xe đánh “bốp” một tiếng. Bực bội mở mắt chửi một câu, tôi tiếp tục nhắm mắt.
Chẳng biết sau mấy lần va vào kính xe, tôi đã quen dần với cơn đau ấy, thản nhiên chìm vào giấc ngủ say.
Lúc bừng tỉnh, phát hiện chiếc xe vẫn lao đi bon bon, bên ngoài mặt trời đã lặn về phía tây, ánh mắt mơ hồ, tôi không biết mình đang nhìn đi đâu, rồi chầm chậm định thần lại. Một lúc sau, tôi bỗng ngẩng đầu, liếc nhìn Lỗ Nguy đang ngủ bên cạnh. Tôi hoảng hốt nhận ra mình đã tựa lên vai anh mà ngủ, cánh tay anh thì ôm chặt vai tôi.
Nhìn khuôn mặt say ngủ của anh hồi lâu, tôi lại tựa đầu lên vai anh, giả vờ ngủ tiếp.
Khi còn bé tôi rất không thích ngủ trưa. Mẹ thường bắt tôi nhắm mắt ngủ, tôi sẽ giả vờ thiếp đi. Nhưng, hết sức tinh tường, mẹ ngồi bên cạnh canh chừng, thấy mắt tôi hơi lay động, bà dễ dàng đoán ra quỷ kế của con gái, và cứ ngồi cho đến khi tôi ngủ thật mới thôi. Vì thế, tôi luôn cho rằng giả vờ ngủ là một chuyệt rất khổ sở, song, lúc này tôi lại cảm thấy chuyện ấy cũng chẳng đến nỗi quá khó khăn. Dù trong lòng nghĩ ngợi suy đoán hoặc sướng thầm chuyện gì đó, nhưng không bao lâu, tôi đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngon lành. Lúc tỉnh dậy xe đã vào đến thành phố của tỉnh, cảnh vật bên ngoài đang chìm dần trong bóng đêm.
Ngồi ngay ngắn phía sau, thấy tôi cuối cùng cũng chịu vươn vai một cái, Tiểu Ba liền lầm bầm với bà xã: “Dù ở bất cứ đâu, người này đều có thể ngủ say như heo…”, vân vân.
Hừ, nể mặt nhà ngươi đem theo gia quyến nên ta tha cho lần này đó.
Lỗ Nguy sao rồi? Tôi nhìn anh. Anh khẽ nghiêng đầu cười với tôi. Tôi đảo mắt sang trái rồi sang phải, giả vờ ngơ ngác hỏi: “Đến đâu rồi?”
“Đang trên đường cao tốc đến sân bay, lát nữa sẽ ăn cơm bên ngoài sân bay”, Lỗ Nguy nói.
Anh biết rõ thật đấy.
“Anh xuống ở đâu?”
Không lẽ lại quá giang đến tận Thành Đô?
“Sân bay.”
Ồ, thì ra cũng đến sân bay.
Ăn qua loa xong bữa, chúng tôi tiến vào sân bay, hướng dẫn viên du lịch lấy vé máy bay giúp chúng tôi. Sau khi gửi cái va ly to tướng, phát hiện trên tay Lỗ Nguy cũng có vé, tôi bèn ghé mắt nhìn, làm bộ thân quen hỏi: “Anh đi đâu thế?”
Anh chìa vé cho tôi xem, nói: “Đi Thành Đô”.
Tôi gượng cười, nói: “Trùng hợp thật…”
“Không trùng hợp, anh là người nhà đi theo chuyến du lịch mà”, Lỗ Nguy cất vé.
Hả? Tôi trợn tròn mắt.
Tôi chưa từng nghe nói, ở đây có ai là họ hàng của anh?
“Anh là người nhà của ai thế?” Tôi nhìn các đồng nghiệp đang bận gửi đồ, theo lý mà nói thì người nhà của Lỗ Nguy phải ở Cục Công an, trong Tòa chúng tôi ai có quan hệ ruột thịt gần gũi với anh nhỉ? Hại tôi cả chặng đường cứ ngỡ anh ngồi quá giang một đoạn.
“Của em.”
Này, này, này, của ai chứ? Đừng đi, của ai chứ?
Tôi vội vàng đuổi theo, kéo tay áo anh hỏi: “Của ai cơ?”
Anh dừng bước, quay đầu nhìn tôi, cất giọng vang dội: “Của em, của em, của em, của em!”
Nói đùa à!
Thật là, không ngờ Công an Lỗ lại nói đùa với tôi như thế, không biết lớn nhỏ, không có nguyên tắc cơ bản gì hết. Tôi cười cười, bước nhanh đến xếp hàng tại lối kiểm tra vé. Chết tiệt, gái ế không chịu nổi trò đùa này đâu, ôi trái tim bé nhỏ của tôi, khuôn mặt đỏ như gấc của tôi…!
Máy bay lên cao trên tầng không, tôi cúi đầu nhìn thành phố lấp lánh ánh đèn bên dưới, trái tim bồn chồn chăng yên. Tôi không ngừng suy đoán, rồi lại không ngừng phủ định suy đoán của mình. Tôi cứ nghĩ mình và Lỗ Nguy vốn không có gì, nhưng dường như lại có gì đó. Tôi đưa mắt tìm Lỗ Nguy trong khoang hành khách sáng trưng, không phải, vẫn không phải, đột nhiên quay đầu, Lỗ Nguy ngồi ngay phía sau, đang nhìn tôi bằng ánh mắt nóng hổi.
A, trời ơi đất hỡi, anh đang đùa tôi thật ư?
Tôi thật sự rất sợ mình sẽ hiểu nhầm, giống như lúc tôi tưởng sẽ kết hôn với người ta thì Lâm Tương bất ngờ lấy vợ, giống như khi tôi ngỡ rằng Lỗ Nguy thật lòng có tình cảm với mình thì anh đột ngột quay lưng đi mất. Tôi sợ mình lại hiểu nhầm, không cần biết ra sao, chắc chắn một lẽ rằng tôi sẽ rất đau lòng.
Mùa hè trên Thành Đô mưa to sấm lớn, máy bay phải gồng mình qua mưa gió, lúc hạ cánh xuống Thành Đô đã là ba giờ sáng. Đoàn người nhanh chóng chui vào khách sạn đặt sẵn, rửa ráy qua loa, rồi chìm vào giấc ngủ sâu. Sáu rưỡi sáng, người của khách sạn bắt đầu đến gọi chúng tôi dậy. Mới ngủ được hơn ba tiếng đồng hồ, ai nấy đều mơ mơ màng màng lên ô tô du lịch hào nhoáng tiến về phía Cửu Trại Câu.
Chúng tôi thật sự quá mệt, cứ mặc kệ hướng dẫn viên một mình khua môi múa mép, chẳng ai buồn nghe, mà chỉ lăn lóc ngủ cả chặng đường.
Từ Thành Đô đến Cửu Trại Câu xe chạy mất nguyên một ngày, hơn nữa đường đi còn rất quanh co. Mặc dù chỗ này nhiều núi nhưng cây cối không mọc được, bởi thường xuyên xảy ra sạt lở. Để tránh xảy ra điều đó, những ngọn núi hai bên đường đều được giăng dây thép bao quanh. Trên núi không phải không có cây cối gì, chỉ là rất ít mà thôi. Chúng tôi còn nhìn thấy hoa bách hợp dại, nhân dịp này hướng dẫn viên hát bài Bách hợp dại cũng có ngày xuân để chúng tôi lấy lại tinh thần.
Không được, buồn ngủ quá, chẳng cần biết đang dựa vào vai ai nữa, tôi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Thi thoảng bị hướng dẫn viên gọi dậy, tôi đành cố mở mắt nghe những lưu ý khi đến Cửu Trại Câu, tìm hiểu một chút những điều cấm kỵ của dân tộc thiểu số ở đó, rồi quay đầu, nói với Lỗ Nguy ngồi cạnh: “Sắc lang”.
Anh sững người, không nhịn được cười, gọi tôi là “Sắc ma”.
“Đúng rồi, đúng dồi”, hướng dẫn viên đột nhiên vỗ tay hồ hởi, “Không sai, hai người đã trả lời đúng rồi. Trong tiếng Tạng, ‘tiên sinh’ và ‘tiểu thư’ đồng âm với ‘sắc lang’ và ‘sắc ma’, mọi người thấy đấy, xưng hô như vậy thật thân mật”.
Lời vừa dứt, cơn ầm ĩ náo nhiệt tràn ngập cả xe, cuối cùng thì hướng dẫn viên cũng thành công trong việc khơi gợi hứng thú của mọi người.
“Trên đường đi, chúng ta sẽ gặp rất nhiều người dân tộc Tạng, và số dân nhiều không kém dân tộc Tạng chính là dân tộc Khương. Hai dân tộc này không thể kết hôn với nhau, bởi dân tộc Tạng theo chế độ phụ hệ, còn dân tộc Khương theo chế độ mẫu hệ, dân tộc Khương có thể một vợ nhiều chồng…”
Wow…!
Nghe đến đây, nhiều người hét lên kinh hoàng. Chúng tôi không hiểu biết gì về dân tộc này, khó mà tưởng tượng nổi, trong một đất nước trọng nam như Trung Quốc, lại tồn tại dân tộc như thế. Phụ nữ ra ngoài mưu sinh, đàn ông ở nhà trông con chăm nom nhà cửa, quan trọng hơn cả là phụ nữ có thể lấy nhiều chồng.
“Dân tộc Tạng lại hoàn toàn trái ngược, họ theo chế độ một chồng nhiều vợ.”
Mọi người tiếp tục ồ lên.
Tiểu Ba giơ tay, nói: “Tôi muốn nhập dân tộc Tạng!”
Bà xã ngồi bên liền véo cậu ta thật mạng, cũng giơ tay nói: “Tôi muốn nhập dân tộc Khương”.
Tôi cười ha hả, nghiêng đầu hỏi Lỗ Nguy: “Sắc lang, anh muốn nhập dân tộc Tạng hay Khương đây?”
Anh cũng cười, nhìn tôi chăm chú, nụ cười mang ẩn ý sâu xa, hồi lâu sau mới đáp: “Em ở đâu thì anh ở đó!”
…
Thật tội nghiệp trái tim nhỏ bé của tôi, khuôn mặt đỏ như gấc của tôi…
Cửu Trại Câu cách mực nước biển khá cao. Chiếc xe càng tiến sâu, chúng tôi càng cảm nhận rõ cái nghèo khó nơi đây. Nghe hướng dẫn viên nói, trước khi được khai phá, nơi này tương đối nghèo, có thể nói có tiền cũng không mua nổi thức ăn, bởi chỗ này rất khó liên hệ với bên ngoài, nên cư dân ở đây coi trọng vật chất sờ được hơn tiền.
Nhưng dân tộc Tạng không nghèo khổ như chúng tôi tưởng tượng. Họ nuôi thả bò Tây Tạng, giá trị mỗi một con lông đen chỉ có năm, sáu nghìn tệ, nhưng giá một con lông trắng phải lên đến bốn vạn tệ.
Trên đường đi, có lúc chúng tôi xuống xe chụp ảnh với những chú bò Tây Tạng. Lỗ Nguy nhét máy ảnh vào tay tôi, rồi leo lên lưng một con bò, đầu đội mũ bò, sau lưng là bầu trời trong xanh bát ngát, dáng bộ oai phong phóng khoáng, tôi nhanh chóng bấm máy giúp anh.
Đưa máy ảnh cho chủ nhân con bò Tây Tạng, tôi cũng phải chụp!
Loay hoay mãi không leo lên nổi lưng con bò. Lỗ Nguy đứng dưới đẩy giúp, tôi mới ngồi được lên. Đang định giơ tay hình chữ V, đột nhiên Lỗ Nguy cũng leo lên, tôi bỗng giật mình, nhưng sợ con vật nổi cơn, nên đành ngơ ngác giơ tay chữ V. Quay đầu thấy Lỗ Nguy cũng giơ tay chữ V, cười toe toét với ông chú dân tộc Tạng, tôi thầm rủa xả trong lòng.
“Nhìn phía trước!”, Lỗ Nguy cười hở răng, nói.
Tôi bất mãn bĩu môi quay đầu, ông chú bấm máy luôn, rồi nhanh chóng thông báo OK rồi.
Xuống đất, Lỗ Nguy mặt mày vô tội cười bảo: “Thật keo kiệt, chụp tấm ảnh với bạn đồng hành mà cũng nhăn nhó…”
Nghĩ cũng đúng, tôi quả thật keo kiệt, nếu đổi lại là Tiểu Ba hay chánh án, hoặc bất kỳ ai, tôi sẽ cười rạng rỡ hết cỡ, chỉ là chuyện nhỏ thôi, sao tôi cứ để bụng mãi?
Nghĩ vậy trong lòng cũng thoải mái hơn, tôi cầm máy ảnh của Lỗ Nguy chụp loanh quanh một hồi, chụp bầu trời, chụp dãy núi không mọc cây cối, chụp chóp nhọn trên nóc nhà dân tộc Khương, chụp những lá cờ độc đáo rực rỡ sắc màu của dân tộc Tạng.
Sau một ngày trời, ai nấy đều mệt mỏi mồ hôi đầm đìa, mãi mới đến được khách sạn, mọi người không khỏi tỏ ra đuối sức. Nhận thẻ phòng, đi vào đại sảnh khách sạn, tôi cười nói với bà xã của Tiểu Ba, khách sạn này có vẻ sang trọng, không gian mát lạnh, chưa cần nói tới không khí ở đại sảnh, đứng ngay cầu thang cũng cảm thấy dễ chịu.
Lỗ Nguy nghiêng đầu liếc tôi một cái, ánh mắt có chút quái dị, không biết anh thấy tôi đường đột chỗ nào, hứ, mặc kệ anh chàng ấy.
Mở vòi nước, mẹ ơi, nước lạnh buốt. Tôi gọi điện hỏi lễ tân sao không có nước nóng, lễ tân đáo buổi tối từ chín giờ đến mười hai giờ mới cung cấp nước nóng.
Cái chỗ quỷ quái gì thế này, vừa khen không gian mát lạnh, thì ra chỉ là một nơi keo kiệt.
Nhắc đến mát lạnh, tôi bỗng thấy ngờ vực, từ lúc bước vào chẳng hề bật điều hòa, không phải vì tôi không thấy nóng nữa, mà tôi phát hiện nhiệt độ của căn phòng tương đối thấp.
Lẽ nào là máy điều hòa trung tâm?
Ngẩng đầu nhìn quanh, chỗ nào có bóng dáng điều hòa chứ? Cùng lắm là phòng vệ sinh có quạt thông gió chưa hề mở. Tôi phát hiện, hình như mình đã sai lầm điểm nào đó. Tôi bèn bước đến cửa sổ, nhìn đám người bên ngoài, người dân tộc Tạng và Khương ở đây đều mặc áo khoác dày, còn khách ngoại tỉnh thì mặc áo len.
Không sợ, không sợ, tôi chưa bao giờ thấy lạnh vào tháng Tám cả, không sợ, không sợ, tôi còn có chăn cơ mà.
Nhưng mà, chăn thì có tác dụng gì cơ chứ? Sao không ai nói với tôi sự chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm ở Cửu Trại Câu lớn đến nhường này? Đúng là dự báo thời tiết trên mạng lừa người mà! Tôi chỉ mang theo những chiếc áo cộc tay mỏng tanh thôi.
Không chờ được tới giờ cung cấp nước nóng, vì lạnh quá tôi chui vào cuộn tròn trong chăn bông. Chăn bông không dày lắm, tôi càng không muốn mặc quần áo mỏng thanh ra ngoài mua trang phục dày dặn hơn. Đang lúc buồn rầu bỗng có người gõ cửa, tôi ôm chăn chạy ra mở cửa.
Bên ngoài, Lỗ Nguy mặc chiếc áo khoác màu vàng nhạt, trông rất sạch sẽ và gọn gàng, nhưng trang phục đẹp chỉ là thứ yếu, quan trọng là anh có đồ để mà mặc.
Thấy tôi ôm đống chăn lù xù ra mở cửa, anh nhíu mày hỏi: “Lạnh à?”
“Chưa, nhưng cũng sắp rồi”, tôi khịt mũi, cổ họng lạnh buốt.
“Anh mua cái này, tối em đè lên chăn, chắc cũng có tác dụng.”
Cái gì? Tôi tò mò mở túi ra xem. Là chiếc áo len, kiểu dáng thật khó coi.
“Chỉ mua được loại này thôi, coi như dùng một lần, đằng nào cũng chỉ hai mươi tệ.”
Tôi ném cho anh ánh mắt khinh bỉ, chúa ơi, không ngờ lại có người tặng phái nữ quần áo bán đổ đống rẻ tiền như thế! Với hai mươi tệ, mùa hè tôi còn chả mua được chiếc áo phông nào, anh còn mua hẳn áo len! Chất liệu làm bằng gì? Nilon? Polyester? Sao lại rẻ thế?
Tôi vứt luôn chăn bông, mặc áo len lên người, cũng được lắm, ấm hơn hẳn!
Tôi kéo khóa đến tận cổ, vô cùng đắc ý quay một vòng trước mặt anh: “Ha ha, hợp không?”
Anh mỉm cười, chậm rãi và từ tốn, mỉm cười với tôi.
Tôi không để áo len lên chăn, mà cả đêm mặc nó trên người, nằm trong chăn, đến giữa đêm, bí quá liền hất chăn ra, phù, mặc áo len đắp chăn bông thật chẳng dễ chịu gì, được một lúc lại thấy lạnh, tôi tiếp tục đắp chăn, lúc sau lại nóng, lại hất ra.
Ban ngày nhiệt độ tăng lên, vào đến Cửu Trại Câu thì không cần áo khoác hay áo len nữa, mặt trời nhô cao, ai cũng thấy nóng bức. Chúng tôi ngồi xe du lịch sử dụng khí thiên nhiên của Cửu Trại Câu thay vì đi bộ. Trước tiên đến Trường Hải, sự thật thì sau khi xuống xe, chúng tôi không còn thấy lạnh nữa. Tôi quàng chiếc áo len mỏng ngang hông, vừa nhìn thấy Trường Hải, tôi “wow” lên một tràng dài. Trời ơi, sao trên đời lại có dòng nước đẹp như thế chứ? Giống như viên ngọc xanh ẩn giữa núi rừng, mặt nước trong vắt vô ngần, dòng nước huyền ảo mơ màng biến đổi giữa hai gam màu lục và lam, nó chính là viên đá kỳ dị tinh khiết không tì vết.
Chụp ảnh, mau chụp ảnh thôi. Bước xuống xe, trước tiên đi vệ sinh, sau đó chụp ảnh khắp nơi, vẫn chiêu thức độc nhất của giới du lịch, tôi tay tráu giơ chữ V, tay phải giơ chữ V. Một thím mặc trang phục dân tộc Tạng kéo tôi lại hỏi: “Cô gái chụp tấm ảnh nhé”.
Nói đoạn người kia liền đặt chiếc mũ truyền thống của các cô gái dân tộc Tạng lên đầu tôi. Xung quanh chiếc mũ có tết những quả cầu nhỏ bằng nhung. Nghe thấy tiếng Lỗ Nguy gọi đằng sau, tôi vừa quay đầu, những quả cầu nhỏ liền lúc lắc. “Tách” một tiếng, anh đã bấm máy, tôi không vui bèn cong môi, tôi còn chưa kịp giơ tay hình chữ V mà.
Tôi ghé mắt định nhìn, thì anh đã tắt máy, cất vào túi, chạy về phía Trường Hải.
Chà chà, ái chà chà, thế là có ý gì?
Câu cửa miệng tắt nghẽn giữa họng, không thốt được ra ngoài, hứ, anh dám chụp ảnh tôi nữa xem, cứ thử mà xem…
Buổi trưa ăn bát mỳ ở trung tâm nghỉ ngơi, cảm nhận một chút giá cả đắt đỏ của khu du lịch, buổi chiều chúng tôi vội vàng lao đến điểm du lịch khác. Điểm du lịch ở đây rất nhiều, nào là Hồ Ngũ Sắc, Thác Gấu Trúc, Thác Tiễn Trúc, Thác Trân Châu, khiến người ta không có thời gian mà lấy lại sức. Tôi đi theo đám người tương đối trẻ trung, chơi tới bến. Thi thoảng mấy con sóc chui ra chui vào trên cây thậm chí còn dừng lại trên sạn đạo, ăn thức ăn của khách du lịch. Nước chỗ nào cũng trong veo, có thể nhìn thấy rõ cành củi và cá bột dưới đáy nước. Khách du lịch bị cấm không được uống hoặc rửa tay bằng nước ở đây, càng không được ném thức ăn cho cá. Công tác bảo vệ môi trường quanh Cửu Trại Câu tương đối tốt, tại đây, nghiêm cấm hút thuốc lá, nếu phát hiện ra, người hút sẽ bị phạt rất nặng. Một vài đồng nghiệp nghiện thuốc phải chịu đựng rất khổ sở, vì thế vừa nhìn thấy khu vực được hút thuốc, họ liền chui vào nửa ngày trời mới chịu ra.
Khách du lịch đông như nêm, đi được một đoạn, đột nhiên tôi phát hiện người trong đoàn tản mát đi đâu không biết, bỗng có chút hoảng hốt. Vốn là đứa mù đường bẩm sinh, khả năng định vị phương hướng vô cùng kém, tôi sợ không tìm được lối ra, sợ không tìm được đoàn của mình, sợ họ bỏ tôi lại một mình, thế là tôi bắt đầu tìm kiếm gương mặt quen thuộc trong đám đông xung quanh.
Bộ phim Tây du ký từng được quay ở Thác Trân Châu, chỗ này rất rộng, vô số người đua nhau chụp ảnh ở đây. Thác nước từ trên cao đổ xuống, dòng nước róc rách khiến người ta thấy mát lạnh. Nếu không phải tôi đang lo bị lạc đoàn chắc chắn sẽ chơi đùa ở đây một lúc. Nhìn trái ngó phải, đi một vòng kiếm trên tìm dưới, tại sao tìm một đồng nghiệp lại khó khăn đến thế? Đầu tôi quay cuồng, mãi không tìm được ai, chỉ đnàh theo sau dòng người đông đúc, rút di động ra thẫn thờ nhìn một hồi, vô cùng hối hận vì đã tiếc năm tệ mỗi tháng, mà không đăng ký dịch vụ kết nối toàn quốc.
Tôi chỉ còn cách cứ đi về phía trước xem sao, chẳng còn lòng dạ nào mà chụp ảnh nữa, đối chiếu dò tìm với bản đồ bé xíu trên vé vào cửa. Đang phân vân không biết nên xuống sạn đạo bên này hay nên đi về sạn đạo bên kia, tôi đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.
Tôi sung sướng quay đầu lại, Lỗ Nguy đứng cách đó không xa, mồ hôi đầm đìa trên mặt, lấp lánh dưới ánh nắng chói chang.
Chưa bao giờ tôi tỏ ra mừng rỡ khi nhìn thấy Lỗ Nguy như lúc này. Không nghĩ nhiều, tôi lao như bay đến chỗ anh, rồi phanh gấp trước mặt anh. Đúng là người thân sẽ giúp ta an tâm mà.
“Anh từ Thác Trân Châu đến đây sao? Nhìn mồ hôi bóng nhẫy kìa”, vừa nói tôi vừa rút giấy ăn chìa ra cho anh.
“Ừ.” Anh lau mồ hôi trên mặt, điều chỉnh nhịp thở, rồi liếc đồng hồ trên tay nói, “Đến giờ tập trung rồi, chúng ta phải nhanh đến đó thôi”.
Biết rồi, biết rồi, lúc nãy tôi sợ hết hồn, nhưng bây giờ thì không, có người dẫn đường rồi, tôi sẽ chạy thật nhanh, không còn gì phải lo cả.
Nghiêng đầu nhìn Lỗ Nguy một cái, đột hiên tôi bật cười, anh ngơ ngác không hiểu tôi cười gì, vội hỏi: “Cười gì?”
Tôi nhếch môi, nói: “Tôi tưởng mình là người chậm nhất, không ngờ vẫn có người chậm hơn”.
“Anh bận đi tìm người nhà thất lạc”, anh nghiêm mặt nói.
“Theo tôi biết, anh đi theo chánh án của chúng tôi. Chánh án và anh có quan hệ họ hàng như thế nào vậy? Anh không phải bận giám sát công việc thu mua thuốc lá sấy à? Sao còn có thời gian đến đây chơi?”
Đây là điều tôi cứ băn khoăn mãi, nhưng vì cảm thấy không thân anh đến mức chuyện gì cũng hỏi được, tự dưng lúc này lại thấy thân quen, nên tôi mới hỏi luôn.
“Vụ thu mua thuốc lá sấy có Chánh án Hứa lo giùm anh rồi, thực ra công việc cũng không nhiều, trọng điểm công việc vào nửa tháng sau, vì thế, anh vừa hay có kỳ nghỉ dài. Còn về anh có quan hệ gì với chánh án của bọn em, tại sao anh lại đến đây, em có thể trực tiếp hỏi ông ấy.”
Dù có chút bảo thủ, nhưng anh cũng không tệ, thái độ điềm tĩnh, hỏi câu nào trả lời câu đó. Trước đây tôi ghét nhất đi chung với anh chàng đẹp trai, cảm thấy bọn họ ngoài khuôn mặt điển trai ra, còn lại tính cách cao ngạo, lạnh lùng bướng bỉnh, tự cho mình là nhất, kén chọn không ai bằng. Nếu xem họ là thỏ, thì họ đều là những con thỏ ngọc, cao quý đến nỗi chỉ cần thong dong trên cung trăng, được Hằng Nga ôm ấp cưng nựng.
Nhưng, Tiểu Lỗ thì không, quả không hổ là chú thỏ mà…tôi yêu mến.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, anh đang bình thản dẫn tôi tiến về phía trước, tôi bất chợt có chút đồng cảm với anh…
Khi chúng tôi đến nơi tập trung thì mọi người đã chờ sẵn ở đó. Hướng dẫn viên thấy bọn tôi đến muộn cũng không trách móc gì, chỉ thở dài một cái, mỉm cười vỗ vai Lỗ Nguy, nói: “Không ngờ anh lại mò được thật”.
Không để tôi hỏi tiếp, hướng dẫn viên giục mọi người lên xe, nói rằng sau khi ăn cơm tối còn một chương trình nữa, đó là tham gia vào đêm hội đốt lửa của dân tộc Tạng.