Đêm hội đốt lửa đã giúp chúng tôi hiểu hơn về dân tộc Tạng. Bước vào căn nhà của người Tạng, chúng tôi đều được tặng một chiếc khăn ha - đa trắng tinh. Căn nhà này có phòng khách rất rộng, trong phòng kê sẵn hai dãy bàn ghế, trên bàn bày đủ các món ăn độc đáo của người Tạng. Chủ nhà nhiệt tình rót đầy một bát rượu Thanh Khoa cho mỗi vị khách. Ba chị em nhà họ đều rất xinh đẹp, khuôn mặt mang nét đỏ hồng của vùng cao nguyên, hễ mở miệng liền hát bài Cao nguyên Tây Tạng, làm chấn động không gian.
Lỗ Nguy ngồi đối diện tôi, có thể thấy bộ dạng cao lớn của anh chưa quen lắm với bàn ghế thấp tè nơi đây…Ba thiếu nữ dân tộc cũng nhận ra anh có vẻ ngoài bảnh bao nhất trong đoàn chúng tôi, liền lần lượt lôi kéo chúc rượu anh. Anh hết sức thoải mái đón nhận lời chào mời của họ. Rượu Thanh Khoa dù rất nhạt, nhưng uống nhiều bụng sẽ phình ra, có cần phải uống nhiều thế không?
Tôi ra sức ăn thịt dê nướng, thịt bò Tây Tạng, thịt gà tuyết, nhưng tuyệt nhiên không động đến bát rượu Thanh Khoa kia, hừ, chẳng ngon chút nào.
Sau đó, họ vừa hát vừa nhảy nô đùa suốt một thời gian dài. Lúc nhắc tới cách xưng hô “tiên sinh”, “tiểu thư” của người Tạng, đám đông láo nháo gọi nhau “sắc lang” với “sắc ma”. Cô chị hai trêu chọc hỏi Lỗ Nguy: “Sắc lang, anh có bằng lòng ở lại đây vì sắc ma nhà chúng tôi không?”
Ánh mắt Lỗ Nguy vượt qua cô ấy, hướng về chỗ tôi. Tôi sững người, vội nhấc bát rượu trên bàn lên uống, vị gì thế này? Là rượu à? Tôi cau có nhăn mặt, nhìn chất lỏng màu xanh thẫm trong tay. Không ngờ tôi lại nâng bát rượu Thanh Khoa lên uống!
“Sắc ma của tôi ở đâu, tôi sẽ ở đó.”
“Phụt!” Hớp rượu Thanh Khoa đang ngậm trong miệng bỗng phun cả ra ngoài. Đồng nghiệp ngồi bên nghiêng đầu hỏi tôn đang chơi trò gì thế, tôi vội uống ngụm trà, nói: “Tôi uống nhầm, uống nhầm”.
Tôi cúi đầu, run rẩy cầm đũa gắp miếng thịt đen thủi đen thui bỏ vào miệng, làm ngơ tiếng reo hò huyên náo khắp căn phòng mà nguyên do bởi câu trả lời của Lỗ Nguy.
Thật tội nghiệp trái tim bé bỏng của tôi, khuôn mặt như gấc của tôi…
Cuối cùng cũng đến màn cao trào, chủ nhà vì muốn giới thiệu tập tục kết hôn của người Tạng nên đã để cô chị hai và cô em út còn chưa kết hôn đóng làm cô dâu. Hai người này được tùy ý chọn cho mình một anh chàng trong đoàn khách để hát đối, sau đó cùng nhau hoàn thành trình tự hôn lễ. Mọi người đều rất hào hứng chờ đợi, những người đã lập gia đình có dẫn theo người nhà hoặc những người đi cùng bạn gái thì rất an phận, những người đã kết hôn đi một mình thì hớn hở xung phong. Nhưng hai thiếu nữ dân tộc đâu phải người dễ dàng chịu thiệt, ai càng tích cực xung phong họ càng không thèm để ý. Cuối cùng, cô em út chọn cậu con trai vị thành niên của Chánh án Tòa Dân sự làm đối tượng, còn mục tiêu của cô chị hai rất rõ ràng, lại được tràng reo hò khi nãy yểm trợ, chọn ngay Lỗ Nguy.
Lỗ Nguy cật lực từ chối, song cô chị hai nắm chặt cánh tay anh không chịu buông. Những người khác trêu anh nhút nhát quá. Anh liếc tôi một cái, tôi bèn dẩu môi hùa vào cổ vũ cùng mọi người. Anh cúi đầu im lặng một lúc, đôi chân dài bước tới, nhận lời mời của cô chị hai, cầm micro, bắt đầu màn hát đối.
Cô ấy hát “Cô nương thành Osaka”, anh hát “Sao vàng lấp lánh”.
Cô ấy hát “Trên núi ngựa phi thoăn thoắt, trên trời mây trôi vùn vụt”, anh hát “Học tập theo tấm gương Lôi Phong, trung với cách mạng trung với Đảng”.
Cô ấy hát “Yêu anh không phải hai ba ngày”, anh hát “Tôi thật sự còn muốn sống thêm năm trăm năm”.
Cô ấy hát “Người yêu tôi vì tôi mà si tình cố chấp, nhưng tôi lại vì cam lòng sống đời bi thương vì người tôi yêu”, anh cầm micro, nghĩ ngợi hồi lâu, đột nhiên cất tiếng “Trường Giang, Trường Thành, Hoàng Sơn, Hoàng Hà…”
Một phần ba quan khách lập tức ngất xỉu, một phần ba há mồm trợn mắt, tôi thuộc một phần ba còn lại, ôm bụng cười ngã lăn xuống gầm bàn.
Cô chị hai không thể hát thêm được nữa, nửa hờn nửa tức, cắn môi trợn mắt nhìn Lỗ Nguy. Tôi cười ra nước mắt, nhăn nhở nói: “Đồng chí Tiểu Lỗ, anh thật đáng nể, phải gọi anh là tấm cách nhiệt chỉ được mẽ ngoài”.
Thật không cười không được, vẻ mặt nghiêm túc ấm ức của Tiểu Lỗ quả rất tương xứng với những bài hát mà người cùng trang lứa với anh căn bản không thích nổi.
Đồng chí Tiểu Lỗ hình như rất không hài lòng với tiếng cười chế giễu của tôi. Anh cầm micro chỉ về phía tôi bảo: “Có bản lĩnh thì em hát đối với anh”.
Anh vừa dứt lời, đám đông đã reo lên rộn rã. Đồng nghiệp ngồi cạnh tôi không ngờ lại dùng bạo lực vừa xô vừa đẩy tôi. Nụ cười trên môi tắt ngấm, micro bị nhét vào tay, lúc này tôi mới nhận ra mình đã tự chui đầu vào rọ.
Sợ gì chứ, tôi là Nữ hoàng Karaoke cơ mà, những bài hát trong quán Karaoke tôi có thể hát từ đầu đến cuối, ca khúc cách mạng cũng chẳng sợ, bài gì cũng hát được. Tiểu Lỗ, để xem anh chết trong tay tôi thế nào nhé.
Khẽ hắng giọng, tôi hát trước, thi hát ca khúc cách mạng chứ gì, Tiểu Lỗ, hai bài kia của anh đã hại chết anh rồi, để tôi xem nào, chỉ cần năm bài cũng đủ để tôi bắt gọn anh ngay.
Tôi hát “Trên cánh đồng hy vọng”, anh hát “Chị Lưu, chị là vợ kính yêu của em
Tôi sững sờ, bài này xưa lắm rồi, mà có phải nhạc cách mạng đâu.
Tôi hát tiếp “Núi Kim Sơn của Bắc Kinh, ánh sáng chiếu rọi bốn bề”, anh hát “Chim trên cành đã thành đôi”.
Tôi lại ngây người, anh đổi thể loại rồi sao? Đổi sang hát hý khúc à?
Hý khúc tôi cũng sành sỏi, tôi hát “Dốc trường bản, cứu A Đấu”, anh, anh, anh, không ngờ anh lại hát “Tương tư trong mưa gió”.
Chà chà, thì ra anh còn biết hát nhạc trẻ, lại còn tiếng Quảng Đông nữa chứ, có lẽ trước giờ anh đều sắm vai sói đội lốt thỏ đây?
Tiếng Quảng Đông tôi chẳng lạ gì, không phải gần đây đang thịnh bài Dưới núi Phú Sĩ sao, tôi lắp bắp hát một đoạn.
Anh im lặng trong giây lát, sau đó, dường như hít một hơi thật sâu, anh vừa mở miệng đã khiến mọi người hò reo dữ dội.
Anh hát: “Ngày mai em sẽ lấy anh, ngày mai em sẽ lấy anh…”
Tôi đứng ngây tại chỗ, hoàn toàn không biết phải làm sao!
Tôi đờ đẫn vì lời bài hát, cũng vì tình cảm sâu nặng lấp lửng trong giọng hát của anh. Tôi đờ đẫn còn bởi ánh mắt chăm chú làm cho người ta xao lòng của anh. Nhưng mà, chẳng phải tôi chỉ đờ đẫn một lát thôi sao! Lúc trấn tĩnh lại, tôi đã nghe mọi người gào lớn: “Thua rồi, đồng ý lấy anh ấy đi, thua rồi, lấy đi…”
Tôi thua rồi sao?
Có nhầm không đó, tôi chỉ vào mũi mình, chất vấn đám đông: “Tôi thua rồi sao?”
Trong lúc tôi đang mải ngẫm nghĩ, khi đưa ra quy định trò chơi này, họ có nói thắng hay thua thì thế nào đâu, thì một đám người thô bạo đã đẩy tôi ra ngoài cửa.
Tôi hỏi cô chị cả đang giúp mình mặc trang phục cô dâu của dân tộc Tạng, nếu bên nữ thắng thì thế nào, còn bên nam thắng thì ra sao.
Cô ấy cười mờ ám đáp: “Ở chỗ chúng tôi, nếu người con trai thắng thì em gái nhà tôi sẽ tùy anh ấy định đoạt, muốn đem đi cũng được. Nhưng nếu em gái nhà tôi thắng thì chàng trai sẽ phải ở rể, hơn nữa trước tiên còn phải chăn thả bò Tây Tạng ba năm cho nhà tôi”.
May quá, may quá, Lỗ Nguy không thắng cô chị hai nhà họ, cô ấy cũng không thắng anh, cho dù thế nào, xem như tôi đã cứu mạng Lỗ Nguy, nhưng mà, nhưng mà, chắc không phải tôi thua rồi thì phải “gả” cho anh đấy chứ?
Lại bị ra oai một trận đây!
Mặc dù tiếc nuối, nhưng cô chị hai vẫn đem bộ trang phục chuẩn bị sẵn mặc lên người tôi, còn khen tôi mặc rất đẹp nữa. Mặc xong, tôi nhanh chóng bị đẩy ra lễ đường. Lỗ Nguy khoác lên mình trang phục chú rể, cơ thể anh vốn to lớn, rất hợp với bộ đồ, chỉ là khuôn mặt trắng trẻo, thiếu chút đặc trưng của đàn ông dân tộc Tạng. Trông anh có vẻ đắc ý vì thắng tôi, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, ánh mắt hả hê sung sướng.
Chậc, được kết hôn với một anh chàng đẹp trai như vậy, dù là giả cũng đáng!
Cùng chúng tôi bước vào lễ đường còn có cậu thiếu niên nhà chánh án Tòa Dân sự. Cậu ta thẹn thùng bị cô em út khoác tay dắt đi, khiến cả đám đông cười nghiêng ngả. Bốn người chúng tôi đứng thành hàng trước cửa, một mặt hứng chịu trận bấm máy ảnh chụp điên cuồng của đồng nghiệp, một mặt lắng nghe chủ nhà dặn dò những việc cần làm tiếp theo.
Chủ nhà nói chú rể phải cõng cô dâu trên lưng rồi chạy ba vòng quanh căn phòng, không được dừng lại, cũng không thể ngã, nếu không sẽ là điềm xấu, dự báo tương lai hai người sẽ không thể ở bên nhau lâu dài được.
Lỗ Nguy quỳ trước mặt tôi, ra hiệu bảo tôi trèo lên lưng anh. Thực ra tôi rất lo lắng về trọng lượng của mình, từ bé tôi đã rất khỏe mạnh rắn chắc, dù nhìn không béo, nhưng lại rất nặng.
Thấy tôi mãi không có động tĩnh gì, Lỗ Nguy vội quay đầu nói: “Yên tâm đi”.
Yên tâm thì yên tâm, chẳng lẽ tôi sợ bị anh làm rơi xuống đất thật sao?
Leo lên lưng anh, tôi vòng tay ôm quanh cổ anh, bỗng phát hiện lưng anh hơi run, bàn tay anh quàng chặt đùi tôi, rồi đứng dậy bắt đầu cuộc thử thách.
Cô chị hai lập tức cất tiếng hát, chẳng biết đang hát gì, vì cô ấy hát bằng tiếng Tạng, nhưng nghe nói là hát chúc phúc cho đôi vợ chồng son.
Tôi không để tâm đến anh lắm. Trong lúc anh chạy vòng quanh căn phòng, các đồng nghiệp khác lần lượt giơ máy ảnh chụp lia lịa, còn bắt tôi phải tạo dáng, tôi vẫn tạo dáng theo lối cũ rích của mình, nằm trên lưng anh, một tay ôm chặt cổ anh, một tay giơ hình chữ “V” kinh điển.
Nụ cười dần cứng đờ, cánh tay cũng mỏi mệt, tôi phát hiện nhịp thở của người bên dưới rất không ổn định, may mà bước chân anh vẫn vững vàng, không hổ là người của Cục Công an, chắc sẽ không làm tôi ngã đâu.
Ba vòng cuối cùng cũng hoàn tất, tôi không khổ sở gì lắm, tự động nhảy từ lưng Lỗ Nguy xuống, nhìn anh chống đầu gối thở dốc, tiếp tục giơ hình chữ “V” với tôi, ánh đèn Flash nhấp nháy tứ phía.
Đôi kia cũng đã chạy xong, cậu thiếu niên thở hổn hển kinh khủng hơn Lỗ Nguy, trán đẫm mồ hôi. Cô em út ân cần lấy khăn giấy lau mồ hôi giúp cậu ta.
Tiếp theo, chủ nhà nói chúng tôi phải uống rượu giao bôi.
Tôi so vai, cười khan mấy tiếng, rồi quay đầu nhìn Lỗ Nguy vẫn đang thở dốc. Đúng lúc anh cũng quay sang nhìn tôi, ánh mắt nóng rực.
Khốn kiếp, nếu bây giờ mà là thời cổ đại, có phải uống xong rượu giao bôi thì phải gả cho người này thật rồi không?
Đảng đã dạy chúng ta phải biết hướng tới mục tiêu “bốn hóa”, hướng ra thế giới, hướng tới một tương lai văn minh, vì thế, chúng ta nên vứt bỏ những tư tưởng cũ kỹ, phong kiến, lạc hậu, toàn tâm toàn ý làm vui lòng quần chúng, lấy hay không tính sau, uống cái đã!
Tôi hào sảng nhấc bát rượu Thanh Khoa lên, mẹ kiếp, họ rót rượu cho tôi thật!
Chỉ là uống rượu giao bôi thôi mà, hồi bé tôi rất thích xem cảnh động phòng hoa chúc trên tivi, nhìn chú rể ăn vận đỏ rực như bao lì xì vén khăn che mặt của cô dâu, cô dâu thẹn thùng nâng cốc rượu trên giường lên. Sau đó ánh mắt quấn quýt, hai người chậm rãi vòng tay qua nhau, tiếp đến ống kính sẽ mờ đi, khơi gợi bao suy nghĩ…
Đừng nói đùa, những chuyện về sau có thể tôi không hiểu lắm, nhưng cảnh uống rượu giao bôi tôi đã xem qua hàng ngàn lần rồi. Lúc chạm vào cánh tay Lỗ Nguy, tim tôi đột nhiên đập “thình thịch”. Ánh mắt nah tựa như ánh mắt của chú rể trong phim, truyền cảm nồng nàn.
Loại rượu này nhạt thếch, trừ mùi rượu ra thì không có vị gì cả. Tôi cau mày uống cạn bát rượu, mặt lập tức nóng bừng, đỏ rực như quả cà chua chín.
Hoàn thành nhiệm vụ, tôi đang định ném bát cho chủ nhà thì ông ta lại rót rượu đầy bát nữa.
Thế nghĩa là sao?
Cầm bát rượu đầy ắp lên, tôi liếc mắt hỏi ông ta.
“Bát vừa rồi là tiểu giao bôi, trong tập tục của người Tạng chúng tôi còn có đại giao bôi, uống cạn rượu đại giao bôi mới coi như hoàn thành nghi lễ giao bôi.”
Đại giao bôi? Phải uống thế nào đây?
“Đại giao bôi tức là phải vòng cánh tay qua cổ đối phương rồi uống cạn…
Ồ, đã hiểu, trong hôn lễ của ông anh họ, tôi đã từng thấy người chủ trì hôn lễ hành hạ họ như thế. Đây là tục cưới hỏi của dân tộc Tạng sao?
Tôi ngờ vực nhìn vị chủ nhà, ông ta cố tình lơ ánh mắt u tối của tôi, khẽ giơ tay lên, đám đông lập tức hùa vào hò reo. Tôi cau mặt, hỡi các vị lãnh đạo, đâu phải chúng ta đang chơi trò gia đình, có cần nhiệt tình thế không?
Tôi nâng bát rượu, nhăn nhó quay về phía Lỗ Nguy. Anh chàng này mặt không hề hấn gì. Hứ, anh không hề hấn gì? Tôi cũng chẳng hề hấn gì, được chứ? Tôi, tôi, tôi chỉ là không thích uống rượu thôi.
Chúng tôi chậm rãi nâng bát rượu tiến sát vào nhau. Anh cúi đầu cong lưng, tôi ngẩng cổ dướn chân, bát rượu từ từ vòng qua cổ anh. Vừa vòng ra trước cổ, cánh tay tôi khẽ run, rượu bỗng đổ lên ngực áo, chui vào cổ anh. Anh rùng mình, nhưng không cử động. Tôi khó nhọc dướn chân uống bát rượu khổ sở kia, song vẫn chưa được, phải gần hơn chút nữa. Ôi, anh cao quá, tôi đành phải tiến gần hơn, uống từng ngụm cho đến khi bát rượu cạn sạch. Bây giờ anh mới bắt đầu uống. Im lặng chờ anh uống xong, tôi đột nhiên nhận ra mình đang nằm gọn trong vòng tay anh, có thể cảm nhận rõ hơi thở của anh, từng chuyển động nhỏ của yết hầu và lồng ngực lúc anh nuốt rượu. Mẹ ơi, thật không thể tin nổi, quả là một cảm giác hoàn toàn mới lạ, có người ôm tôi uống rượu, trời ạ!
Cậu thiếu niên và cô em út cũng đã uống xong rượu giao bôi. Chúng tôi bắt đầu kính rượu mọi người. Cậu thiếu niên mặt mày trắng nhợt, đôi chân mềm nhũn cầm bát rượu tiến về phía người bố trước tiên.
Tôi và Lỗ Nguy bắt đầu kính rượu từ bên này. Tôi dùng trà thay rượu, Lỗ Nguy vẫn uống rượu Thanh Khoa. Mặc dù bát không lớn, nhưng nếu uống mười mấy bát mà vẫn chưa say, thì bụng cũng trương phình lên rồi, có điều…
Đồng nghiệp A cười nói: “Trăm năm hạnh phúc!”
Lỗ Nguy uống một hơi cạn bát rượu, lại rót đầy.
Đồng nghiệp B lớn tiếng bảo: “Bách niên giai lão!”
Lỗ Nguy tiếp tục uống một hơi sạch bách.
Đồng nghiệp C nhíu mày nháy mắt: “Sớm sinh quý tử nhé!”
Trong lúc tôi bất mãn trừng mắt lườm người đồng nghiệp kia, Lỗ Nguy đã dốc ngược bát xuống.
Khi kính rượu chánh án của chúng tôi, vị lãnh đạo thường ngày ít nói ít cười, không ngờ hôm nay lại nghiêm túc thành khẩn bảo: “Chúc hai người hạnh phúc khăng khít suốt đời suốt kiếp”.
Lỗ Nguy cung kính đáp lễ, hai tay nâng bát, uống cạn không còn giọt nào.
Ôi những đồng nghiệp của tôi, đùa giỡn mà cũng có thái độ nghiêm túc như vậy. Thật khiến người ta cảm động! Nếu có thể cho tôi tiền mừng nữa thì tốt quá.
Tôi khẽ ợ một cái, bỗng thấy Lỗ Nguy đang liêu xiêu loạng quạng, thoắt nhìn là biết anh say rồi.
Chẳng biết ai đó đã hét to một câu: “Đưa vào động phòng”.
Thế là một người hô trăm người ứng, ai cũng gào ầm lên.
Tôi ngất ngay đây, điên hết rồi, điên cả rồi, điên thật rồi…
Đột nhiên tôi thấy mình bị nhấc bổng lên, trong lúc sợ hãi bèn cuống quýt ôm chặt lấy ai đó. Ngẩng đầu nhìn, tôi thấy khuôn mặt đỏ ửng vì men rượu của Lỗ Nguy. Anh đang cười hà hà ôm ngang người tôi, bước chân chao đảo. Tôi vội ôm chặt hơn, anh cười hỏi: “Phòng cô dâu chú rể ở đâu?
Tôi ngất tiếp!
Cuối cùng chúng tôi ngồi trong gian phòng nhỏ của chủ nhà. Đây không phải phòng cô dâu chú rể, chỉ dùng làm nơi nghỉ tạm thời cho chúng tôi mà thôi. Tôi không biết cậu thiếu niên của chánh án Tòa dân sự được xếp nghỉ ở chỗ nào. Ngoài sân hình như đã đốt lửa, mọi người quây quần nhảy múa quanh đống lửa dưới sự chỉ dẫn của chủ nhà. Tôi cực kỳ thích náo nhiệt, một khung cảnh vui vẻ nhộn nhịp đến thế, mà tôi lại…
Tôi vắt khăn ướt lau mặt cho Lỗ Nguy vẫn đang nhắm mắt dựa vào thành ghế bất động. Tôi không biết có phải anh ngủ rồi hay không, đoán rằng dù chưa ngủ nhưng anh cũng chẳng còn tỉnh táo nữa, vì thế lau mặt cho anh, tôi không thấy ngượng ngùng chút nào.
Lỗ Nguy quả thật rất đẹp trai. Ngày trước nhìn qua đã biết anh tuấn tú bảnh bao, nên tôi cảm thấy xa cách. Lúc đó, vẻ đẹp trai của anh hoàn toàn không liên quan gì đến tôi. Nhưng bây giờ, đột nhiên tôi thấy hàng lông mày rậm, lông mi dài, chiếc mũi cao, bờ môi gợi cảm, làn da trắng trẻo khỏe mạnh này đều có liên quan đến mình. Tuy anh đang nhắm mắt, nhưng tôi không dám chắc liệu anh có cảm nhận được sự tiếp xúc da thịt giữa tôi và anh không, vì tôi thấy khuôn mặt im lìm ấy rất đỗi sinh động và có cảm xúc.
Lúc tôi quay người vò sạch chiếc khăn, vắt khô nước, anh bỗng nhiên lên tiếng. Tôi ngạc nhiên, chiếc khăn rơi thẳng xuống chậu nước. Tôi bèn xoay người, thấy anh đang mở mắt nhìn mình.
“Anh nói gì cơ?”
“Anh không muốn làm bạn với em một chút nào!”
Anh lặp lại, giọng kiên quyết, môi mím chặt, khuôn mặt trở nên vô cùng nghiêm nghị.
Tôi hoảng hốt, tâm trạng suy sụp, vội cụp mắt không muốn nhìn anh nữa, tiếp tục vắt khăn mặt, nhưng bàn tay thì cứ run rẩy, vò mãi, vò mãi.
“Những lời nói với em trước đây đều bỏ hết.” Chờ một lúc lâu anh mới nói tiếp, giọng không khàn như lúc nãy.
Tôi chẳng biết lúc này anh đang say hay tỉnh. Lúc nãy khi anh nhắm mắt, tôi an tâm biết bao, nhưng vừa mở mắt anh đã nói những lời này với tôi, nhất thời tôi cảm thấy mình như con rùa hoảng loạn vì chủ động tháo mất lớp mai bảo vệ, để giờ đây cơ thể trần trụi, xấu hổ muốn chết.
“Em đang nghĩ gì thế?”, anh hỏi.
Muốn trả lời anh, nhưng có thứ gì đó cứ nghẹn trong cổ họng, tôi chỉ biết đứng ngơ ngác trước mặt bàn, vò đi vò lại chiếc khăn, sống mũi cay cay, cố kiềm chế dòng lệ chực trào ra khóe mắt.
“Em không hỏi những lời hủy bỏ là lời nào ư?”
Anh say rồi, tôi chẳng chấp anh làm gì.
Anh thở dài một hơi, nói tiếp, “Em lúc nào cũng như thế, lúc nào cũng trưng ra bộ dạng vô lo vô nghĩ, nhưng thật ra chỉ là, em không muốn để người khác biết trong lòng mình nghĩ gì. Nếu là người khác, sợ rằng đã bỏ cuộc lâu rồi”.
Tôi vò khăn càng mạnh hơn, nước bắn cả ra ngoài, ướt nguyên nửa mặt bàn. Anh đã chạm đúng vào nỗi đau của tôi. Tôi chưa từng để người khác biết suy nghĩ thực sự của mình về vấn đề tình cảm. Tôi sợ một khi nói ra sẽ không biết đặt tình cảm ở đâu, sợ bị người ta cười nhạo, sợ nhớ nhung sẽ nhạt dần, càng sợ xảy ra vướng mắc, sợ nhất là đến làm bạn như anh nói cũng chẳng còn cơ hội…
Nhưng mà, ngay cả làm bạn anh cũng không muốn!
Thế thì anh dựa vào đâu mà kiếm chuyện với tôi, đi tìm tôi, khiến tôi cảm động, mua áo len cho tôi, nói những lời mờ ám trêu chọc tôi, dựa vào cái gì chứ?
Tôi tức tối ném mạnh chiếc khăn vào chậu nước: “Không muốn thì thôi, bạn bè tôi đầy ra đấy”.
Tôi lau khóe mắt bằng bàn tay ướt sũng, chẳng mấy chốc khuôn mặt đã ướt nhòe.
“Đúng là em có rất nhiều ‘bạn bè’!”, hình như người sau lưng nghiến răng nghiến lợi nói, “Mỗi lần anh đứng sau em, bên cạnh em hay trước mặt em, em đều bị bạn bè vây quanh, không nhìn thấy anh đâu. Anh nghĩ chúng ta như hai đường song song vậy. Anh đứng từ xa nhìn em vui vẻ cười đùa với tất cả mọi người. Song, chính em đã tự chui vào tầm mắt anh, không phải anh chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ, nhưng em cứ luôn gây chuyện, dựa vào đâu chứ, dựa vào đâu mà anh phải mặt dày như thế, mà em vẫn không hiểu anh. Từng lời anh nói nông cạn đến thế sao? Em đều không muốn tìm hiểu phải không? Em chưa từng có ý nghĩ tìm hiểu sâu hơn về anh? Em, em…”, cơn kích động làm anh ho sặc sụa.
Tôi sững sờ, anh đang trách móc điều gì? Tôi nửa hiểu nửa không, vì bản tính hay co đầu rụt cổ, nên tôi không dám quay người, cũng chẳng dám lên tiếng, đầu óc rối bời hỗn loạn. Một nửa lời anh nói khiến tôi bất mãn, nhưng một nửa lại làm tôi sung sướng điên dại.
Một lúc sau, anh ngừng ho, hơi thở ổn định trở lại, liền nói tiếp: “Anh nói những lời trước đây hủy hết, nhưng em nhát gan đến nỗi không có dũng khí xác nhận đó là lời nào. Ân Khả, anh cứ ngỡ anh ở bên cạnh em, để em ngày ngày nhìn thấy anh, em sẽ hiểu được tấm lòng của anh. Hơn nữa anh biết em vốn là cao thủ che giấu tình cảm, nên anh cũng không nóng vội. Cho dù Hứa Thừa Cơ chỉ cho anh thời gian một tháng, anh cũng không thể vội vàng, nhưng em lại luôn làm anh thất vọng? Ân Khả, Ân Khả, anh thật lòng rất hy vọng ngày nào đó sự cố gắng của anh không chỉ đến từ một phía, em phải đáp trả anh, anh không muốn một chút ít, như thế không đủ để anh mãn nguyện, có lẽ cộng vào thì sẽ nhiều dần, nhưng nó vĩnh viễn không làm anh mãn nguyện được…”
Tôi vỗ má bất mãn, nỗi ấm ức lúc nãy đã tan biến, trong lòng chỉ còn sự bất mãn với anh. Anh nói như thể anh đáng thương uất ức lắm vậy? Cứ như anh rất hiểu con người tôi, như thể tôi đã phụ tấm chân tình của anh. Không phải chính anh là người nói muốn làm bạn sao? Không phải chính anh bảo tôi đừng ôm hy vọng sao? Mới nãy anh chẳng bảo không muốn làm bạn là gì? Đều do anh nói hết!
“Chẳng phải anh nói có đối tượng kết hôn rồi sao?” Trong lúc tức giận, lời nói buột ra khỏi miệng không tự chủ, tôi vội vàng thu lại âm cuối, phiền não nhận ra giọng mình như thể người đàn bà đang ghen tuông vậy.
Tôi quay người định vớt vát gì đó, đã thấy anh đứng dậy, tiến sát về phía mình. Tôi nuốt gọn những lời định nói vào trong.
“Anh nói hủy hết!”, mặt anh xanh lét.
Làm gì thế không biết? Tôi giống như con gà mẹ hiếu thắng, ngẩng cao đầu. Anh tưởng mình cao to, áp sát, mặt lạnh tanh, lớn giọng quát, thì tôi phải sợ anh sao?
“Dựa vào đâu mà anh nói yêu nhau thì tôi phải yêu anh? Dựa vào đâu mà anh nói làm bạn thì tôi phải làm bạn? Dựa vào đâu mà anh nói hủy bỏ thì hủy bỏ? Anh tưởng anh đẹp trai thì có quyền khống chế tôi chắc?”
Tại sao tôi còn khen anh chứ, tại sao, tại sao chứ?
Ánh mắt anh sững lại, cơn giận khi nãy dần biến thành nỗi thất vọng: “ Ân Khả, em vẫn cho rằng anh đẹp trai là một điều rất quan trọng ư?”
Nghĩa là sao? Tôi trừng mắt nhìn anh không tài nào suy nghĩ được, bèn cụp mắt ngẫm nghĩ, không đún
Tôi không quan tâm anh có đẹp trai hay không, chẳng quan trọng chút nào, nếu một ngày tôi thích ai đó, tôi không cần người ấy phải đẹp trai…Trước giờ tôi đều nghĩ những con thỏ xinh đẹp khó có cơ hội va phải gốc cây. Lúc đầu tôi cảm thấy anh đẹp trai thật, nhưng không phải vì thế mà tôi mới có cảm tình với anh, tôi thích anh, là bởi vì…
“Quan trọng gì chứ!”, tôi lại ngẩng đầu, ném cho anh cái nhìn thô bạo.
Lỗ Nguy cúi đầu nhìn tôi hồi lâu, khuôn mặt u ám dần nhuốm nét cười.
“Thì ra là thế…”, anh khẽ thở phào, bờ vai co cứng từ từ giãn ra.
Cái gì? Tôi đảo mắt hai vòng, vừa rồi mình có nói gì đâu nhỉ? Anh biết đọc suy nghĩ của người khác sao?
Anh xòe bàn tay ra, chìa trước mặt tôi, nói: “Tay vẫn chưa rửa”.
“Rửa cái…gì chứ.” Tôi quả là đứa kém cỏi, không có khí phách, chỉ biết phô trương thanh thế, bị anh lườm cho một cái đã vội vàng ém nhẹm vào lòng.
Sự việc đã kết thúc như thế. Kỳ thực tôi vẫn còn lời chưa nói hết, nhưng không muốn đôi co với anh, còn anh thì chẳng biết nghĩ ngợi điều gì mà quyết định tha cho tôi lần này. Lúc có người bước vào, chúng tôi đã sớm không tranh cãi nữa rồi. Anh tiếp tục dựa vào cái ghế giả vờ say xỉn. Cô chị hai thấy anh vẫn mặc trang phục chú rể liền giúp anh cởi đồ ra. Tôi liếc nhìn anh mấy cái, anh hé mắt, thấy vẻ mặt thông đồng bao che của tôi bèn nở nụ cười đắc ý.
Buổi tối chui vào chăn, tôi mới nghiêm túc hồi tưởng lại những điều anh nói. Nhưng ai ngờ vừa nghĩ tới đã khiến tôi mất ngủ cả đêm. Trải qua một ngày mệt mỏi, cơ thể hoàn toàn kiệt sức, song dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu làm tôi không tài nào chợp mắt nổi.
Anh nói nếu là người khác, đã sớm bỏ cuộc.
Anh nói anh mặt dày.
Anh nói Hứa Thừa Cơ chỉ cho anh thời gian một tháng.
Anh nói anh không phải chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ.
Anh nói sự cố gắng chút xíu của tôi vĩnh viễn không thể khiến anh mãn nguyện được.
Anh nói cái câu anh có đối tượng kết hôn rồi bị hủy bỏ…
Thế là, suốt đêm, lúc tôi cười, lúc suy sụp, lúc thì phẫn nộ, lúc lại cuốn chăn sung sướng. Những lời anh nói rõ ràng đến thế, nếu tôi còn vờ như không hiểu, thì ngay đến bản thân cũng cảm thấy giả dối quá. Có điều, tôi hiểu thì đã sao, tiếp theo sẽ thế nào đây? Vẫn giữ mối quan hệ mờ ám với anh, hay đường hoàng đưa ra quyết định then chốt?
Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu…
Cuối cùng, quyết định của tôi là đáp ứng câu nói nào đó của anh, cũng là đáp ứng khát vọng trong sâu thẳm đáy lòng mình.
Đêm hội đốt lửa đã giúp chúng tôi hiểu hơn về dân tộc Tạng. Bước vào căn nhà của người Tạng, chúng tôi đều được tặng một chiếc khăn ha - đa trắng tinh. Căn nhà này có phòng khách rất rộng, trong phòng kê sẵn hai dãy bàn ghế, trên bàn bày đủ các món ăn độc đáo của người Tạng. Chủ nhà nhiệt tình rót đầy một bát rượu Thanh Khoa cho mỗi vị khách. Ba chị em nhà họ đều rất xinh đẹp, khuôn mặt mang nét đỏ hồng của vùng cao nguyên, hễ mở miệng liền hát bài Cao nguyên Tây Tạng, làm chấn động không gian.
Lỗ Nguy ngồi đối diện tôi, có thể thấy bộ dạng cao lớn của anh chưa quen lắm với bàn ghế thấp tè nơi đây…Ba thiếu nữ dân tộc cũng nhận ra anh có vẻ ngoài bảnh bao nhất trong đoàn chúng tôi, liền lần lượt lôi kéo chúc rượu anh. Anh hết sức thoải mái đón nhận lời chào mời của họ. Rượu Thanh Khoa dù rất nhạt, nhưng uống nhiều bụng sẽ phình ra, có cần phải uống nhiều thế không?
Tôi ra sức ăn thịt dê nướng, thịt bò Tây Tạng, thịt gà tuyết, nhưng tuyệt nhiên không động đến bát rượu Thanh Khoa kia, hừ, chẳng ngon chút nào.
Sau đó, họ vừa hát vừa nhảy nô đùa suốt một thời gian dài. Lúc nhắc tới cách xưng hô “tiên sinh”, “tiểu thư” của người Tạng, đám đông láo nháo gọi nhau “sắc lang” với “sắc ma”. Cô chị hai trêu chọc hỏi Lỗ Nguy: “Sắc lang, anh có bằng lòng ở lại đây vì sắc ma nhà chúng tôi không?”
Ánh mắt Lỗ Nguy vượt qua cô ấy, hướng về chỗ tôi. Tôi sững người, vội nhấc bát rượu trên bàn lên uống, vị gì thế này? Là rượu à? Tôi cau có nhăn mặt, nhìn chất lỏng màu xanh thẫm trong tay. Không ngờ tôi lại nâng bát rượu Thanh Khoa lên uống!
“Sắc ma của tôi ở đâu, tôi sẽ ở đó.”
“Phụt!” Hớp rượu Thanh Khoa đang ngậm trong miệng bỗng phun cả ra ngoài. Đồng nghiệp ngồi bên nghiêng đầu hỏi tôn đang chơi trò gì thế, tôi vội uống ngụm trà, nói: “Tôi uống nhầm, uống nhầm”.
Tôi cúi đầu, run rẩy cầm đũa gắp miếng thịt đen thủi đen thui bỏ vào miệng, làm ngơ tiếng reo hò huyên náo khắp căn phòng mà nguyên do bởi câu trả lời của Lỗ Nguy.
Thật tội nghiệp trái tim bé bỏng của tôi, khuôn mặt như gấc của tôi…
Cuối cùng cũng đến màn cao trào, chủ nhà vì muốn giới thiệu tập tục kết hôn của người Tạng nên đã để cô chị hai và cô em út còn chưa kết hôn đóng làm cô dâu. Hai người này được tùy ý chọn cho mình một anh chàng trong đoàn khách để hát đối, sau đó cùng nhau hoàn thành trình tự hôn lễ. Mọi người đều rất hào hứng chờ đợi, những người đã lập gia đình có dẫn theo người nhà hoặc những người đi cùng bạn gái thì rất an phận, những người đã kết hôn đi một mình thì hớn hở xung phong. Nhưng hai thiếu nữ dân tộc đâu phải người dễ dàng chịu thiệt, ai càng tích cực xung phong họ càng không thèm để ý. Cuối cùng, cô em út chọn cậu con trai vị thành niên của Chánh án Tòa Dân sự làm đối tượng, còn mục tiêu của cô chị hai rất rõ ràng, lại được tràng reo hò khi nãy yểm trợ, chọn ngay Lỗ Nguy.
Lỗ Nguy cật lực từ chối, song cô chị hai nắm chặt cánh tay anh không chịu buông. Những người khác trêu anh nhút nhát quá. Anh liếc tôi một cái, tôi bèn dẩu môi hùa vào cổ vũ cùng mọi người. Anh cúi đầu im lặng một lúc, đôi chân dài bước tới, nhận lời mời của cô chị hai, cầm micro, bắt đầu màn hát đối.
Cô ấy hát “Cô nương thành Osaka”, anh hát “Sao vàng lấp lánh”.
Cô ấy hát “Trên núi ngựa phi thoăn thoắt, trên trời mây trôi vùn vụt”, anh hát “Học tập theo tấm gương Lôi Phong, trung với cách mạng trung với Đảng”.
Cô ấy hát “Yêu anh không phải hai ba ngày”, anh hát “Tôi thật sự còn muốn sống thêm năm trăm năm”.
Cô ấy hát “Người yêu tôi vì tôi mà si tình cố chấp, nhưng tôi lại vì cam lòng sống đời bi thương vì người tôi yêu”, anh cầm micro, nghĩ ngợi hồi lâu, đột nhiên cất tiếng “Trường Giang, Trường Thành, Hoàng Sơn, Hoàng Hà…”
Một phần ba quan khách lập tức ngất xỉu, một phần ba há mồm trợn mắt, tôi thuộc một phần ba còn lại, ôm bụng cười ngã lăn xuống gầm bàn.
Cô chị hai không thể hát thêm được nữa, nửa hờn nửa tức, cắn môi trợn mắt nhìn Lỗ Nguy. Tôi cười ra nước mắt, nhăn nhở nói: “Đồng chí Tiểu Lỗ, anh thật đáng nể, phải gọi anh là tấm cách nhiệt chỉ được mẽ ngoài”.
Thật không cười không được, vẻ mặt nghiêm túc ấm ức của Tiểu Lỗ quả rất tương xứng với những bài hát mà người cùng trang lứa với anh căn bản không thích nổi.
Đồng chí Tiểu Lỗ hình như rất không hài lòng với tiếng cười chế giễu của tôi. Anh cầm micro chỉ về phía tôi bảo: “Có bản lĩnh thì em hát đối với anh”.
Anh vừa dứt lời, đám đông đã reo lên rộn rã. Đồng nghiệp ngồi cạnh tôi không ngờ lại dùng bạo lực vừa xô vừa đẩy tôi. Nụ cười trên môi tắt ngấm, micro bị nhét vào tay, lúc này tôi mới nhận ra mình đã tự chui đầu vào rọ.
Sợ gì chứ, tôi là Nữ hoàng Karaoke cơ mà, những bài hát trong quán Karaoke tôi có thể hát từ đầu đến cuối, ca khúc cách mạng cũng chẳng sợ, bài gì cũng hát được. Tiểu Lỗ, để xem anh chết trong tay tôi thế nào nhé.
Khẽ hắng giọng, tôi hát trước, thi hát ca khúc cách mạng chứ gì, Tiểu Lỗ, hai bài kia của anh đã hại chết anh rồi, để tôi xem nào, chỉ cần năm bài cũng đủ để tôi bắt gọn anh ngay.
Tôi hát “Trên cánh đồng hy vọng”, anh hát “Chị Lưu, chị là vợ kính yêu của em
Tôi sững sờ, bài này xưa lắm rồi, mà có phải nhạc cách mạng đâu.
Tôi hát tiếp “Núi Kim Sơn của Bắc Kinh, ánh sáng chiếu rọi bốn bề”, anh hát “Chim trên cành đã thành đôi”.
Tôi lại ngây người, anh đổi thể loại rồi sao? Đổi sang hát hý khúc à?
Hý khúc tôi cũng sành sỏi, tôi hát “Dốc trường bản, cứu A Đấu”, anh, anh, anh, không ngờ anh lại hát “Tương tư trong mưa gió”.
Chà chà, thì ra anh còn biết hát nhạc trẻ, lại còn tiếng Quảng Đông nữa chứ, có lẽ trước giờ anh đều sắm vai sói đội lốt thỏ đây?
Tiếng Quảng Đông tôi chẳng lạ gì, không phải gần đây đang thịnh bài Dưới núi Phú Sĩ sao, tôi lắp bắp hát một đoạn.
Anh im lặng trong giây lát, sau đó, dường như hít một hơi thật sâu, anh vừa mở miệng đã khiến mọi người hò reo dữ dội.
Anh hát: “Ngày mai em sẽ lấy anh, ngày mai em sẽ lấy anh…”
Tôi đứng ngây tại chỗ, hoàn toàn không biết phải làm sao!
Tôi đờ đẫn vì lời bài hát, cũng vì tình cảm sâu nặng lấp lửng trong giọng hát của anh. Tôi đờ đẫn còn bởi ánh mắt chăm chú làm cho người ta xao lòng của anh. Nhưng mà, chẳng phải tôi chỉ đờ đẫn một lát thôi sao! Lúc trấn tĩnh lại, tôi đã nghe mọi người gào lớn: “Thua rồi, đồng ý lấy anh ấy đi, thua rồi, lấy đi…”
Tôi thua rồi sao?
Có nhầm không đó, tôi chỉ vào mũi mình, chất vấn đám đông: “Tôi thua rồi sao?”
Trong lúc tôi đang mải ngẫm nghĩ, khi đưa ra quy định trò chơi này, họ có nói thắng hay thua thì thế nào đâu, thì một đám người thô bạo đã đẩy tôi ra ngoài cửa.
Tôi hỏi cô chị cả đang giúp mình mặc trang phục cô dâu của dân tộc Tạng, nếu bên nữ thắng thì thế nào, còn bên nam thắng thì ra sao.
Cô ấy cười mờ ám đáp: “Ở chỗ chúng tôi, nếu người con trai thắng thì em gái nhà tôi sẽ tùy anh ấy định đoạt, muốn đem đi cũng được. Nhưng nếu em gái nhà tôi thắng thì chàng trai sẽ phải ở rể, hơn nữa trước tiên còn phải chăn thả bò Tây Tạng ba năm cho nhà tôi”.
May quá, may quá, Lỗ Nguy không thắng cô chị hai nhà họ, cô ấy cũng không thắng anh, cho dù thế nào, xem như tôi đã cứu mạng Lỗ Nguy, nhưng mà, nhưng mà, chắc không phải tôi thua rồi thì phải “gả” cho anh đấy chứ?
Lại bị ra oai một trận đây!
Mặc dù tiếc nuối, nhưng cô chị hai vẫn đem bộ trang phục chuẩn bị sẵn mặc lên người tôi, còn khen tôi mặc rất đẹp nữa. Mặc xong, tôi nhanh chóng bị đẩy ra lễ đường. Lỗ Nguy khoác lên mình trang phục chú rể, cơ thể anh vốn to lớn, rất hợp với bộ đồ, chỉ là khuôn mặt trắng trẻo, thiếu chút đặc trưng của đàn ông dân tộc Tạng. Trông anh có vẻ đắc ý vì thắng tôi, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, ánh mắt hả hê sung sướng.
Chậc, được kết hôn với một anh chàng đẹp trai như vậy, dù là giả cũng đáng!
Cùng chúng tôi bước vào lễ đường còn có cậu thiếu niên nhà chánh án Tòa Dân sự. Cậu ta thẹn thùng bị cô em út khoác tay dắt đi, khiến cả đám đông cười nghiêng ngả. Bốn người chúng tôi đứng thành hàng trước cửa, một mặt hứng chịu trận bấm máy ảnh chụp điên cuồng của đồng nghiệp, một mặt lắng nghe chủ nhà dặn dò những việc cần làm tiếp theo.
Chủ nhà nói chú rể phải cõng cô dâu trên lưng rồi chạy ba vòng quanh căn phòng, không được dừng lại, cũng không thể ngã, nếu không sẽ là điềm xấu, dự báo tương lai hai người sẽ không thể ở bên nhau lâu dài được.
Lỗ Nguy quỳ trước mặt tôi, ra hiệu bảo tôi trèo lên lưng anh. Thực ra tôi rất lo lắng về trọng lượng của mình, từ bé tôi đã rất khỏe mạnh rắn chắc, dù nhìn không béo, nhưng lại rất nặng.
Thấy tôi mãi không có động tĩnh gì, Lỗ Nguy vội quay đầu nói: “Yên tâm đi”.
Yên tâm thì yên tâm, chẳng lẽ tôi sợ bị anh làm rơi xuống đất thật sao?
Leo lên lưng anh, tôi vòng tay ôm quanh cổ anh, bỗng phát hiện lưng anh hơi run, bàn tay anh quàng chặt đùi tôi, rồi đứng dậy bắt đầu cuộc thử thách.
Cô chị hai lập tức cất tiếng hát, chẳng biết đang hát gì, vì cô ấy hát bằng tiếng Tạng, nhưng nghe nói là hát chúc phúc cho đôi vợ chồng son.
Tôi không để tâm đến anh lắm. Trong lúc anh chạy vòng quanh căn phòng, các đồng nghiệp khác lần lượt giơ máy ảnh chụp lia lịa, còn bắt tôi phải tạo dáng, tôi vẫn tạo dáng theo lối cũ rích của mình, nằm trên lưng anh, một tay ôm chặt cổ anh, một tay giơ hình chữ “V” kinh điển.
Nụ cười dần cứng đờ, cánh tay cũng mỏi mệt, tôi phát hiện nhịp thở của người bên dưới rất không ổn định, may mà bước chân anh vẫn vững vàng, không hổ là người của Cục Công an, chắc sẽ không làm tôi ngã đâu.
Ba vòng cuối cùng cũng hoàn tất, tôi không khổ sở gì lắm, tự động nhảy từ lưng Lỗ Nguy xuống, nhìn anh chống đầu gối thở dốc, tiếp tục giơ hình chữ “V” với tôi, ánh đèn Flash nhấp nháy tứ phía.
Đôi kia cũng đã chạy xong, cậu thiếu niên thở hổn hển kinh khủng hơn Lỗ Nguy, trán đẫm mồ hôi. Cô em út ân cần lấy khăn giấy lau mồ hôi giúp cậu ta.
Tiếp theo, chủ nhà nói chúng tôi phải uống rượu giao bôi.
Tôi so vai, cười khan mấy tiếng, rồi quay đầu nhìn Lỗ Nguy vẫn đang thở dốc. Đúng lúc anh cũng quay sang nhìn tôi, ánh mắt nóng rực.
Khốn kiếp, nếu bây giờ mà là thời cổ đại, có phải uống xong rượu giao bôi thì phải gả cho người này thật rồi không?
Đảng đã dạy chúng ta phải biết hướng tới mục tiêu “bốn hóa”, hướng ra thế giới, hướng tới một tương lai văn minh, vì thế, chúng ta nên vứt bỏ những tư tưởng cũ kỹ, phong kiến, lạc hậu, toàn tâm toàn ý làm vui lòng quần chúng, lấy hay không tính sau, uống cái đã!
Tôi hào sảng nhấc bát rượu Thanh Khoa lên, mẹ kiếp, họ rót rượu cho tôi thật!
Chỉ là uống rượu giao bôi thôi mà, hồi bé tôi rất thích xem cảnh động phòng hoa chúc trên tivi, nhìn chú rể ăn vận đỏ rực như bao lì xì vén khăn che mặt của cô dâu, cô dâu thẹn thùng nâng cốc rượu trên giường lên. Sau đó ánh mắt quấn quýt, hai người chậm rãi vòng tay qua nhau, tiếp đến ống kính sẽ mờ đi, khơi gợi bao suy nghĩ…
Đừng nói đùa, những chuyện về sau có thể tôi không hiểu lắm, nhưng cảnh uống rượu giao bôi tôi đã xem qua hàng ngàn lần rồi. Lúc chạm vào cánh tay Lỗ Nguy, tim tôi đột nhiên đập “thình thịch”. Ánh mắt nah tựa như ánh mắt của chú rể trong phim, truyền cảm nồng nàn.
Loại rượu này nhạt thếch, trừ mùi rượu ra thì không có vị gì cả. Tôi cau mày uống cạn bát rượu, mặt lập tức nóng bừng, đỏ rực như quả cà chua chín.
Hoàn thành nhiệm vụ, tôi đang định ném bát cho chủ nhà thì ông ta lại rót rượu đầy bát nữa.
Thế nghĩa là sao?
Cầm bát rượu đầy ắp lên, tôi liếc mắt hỏi ông ta.
“Bát vừa rồi là tiểu giao bôi, trong tập tục của người Tạng chúng tôi còn có đại giao bôi, uống cạn rượu đại giao bôi mới coi như hoàn thành nghi lễ giao bôi.”
Đại giao bôi? Phải uống thế nào đây?
“Đại giao bôi tức là phải vòng cánh tay qua cổ đối phương rồi uống cạn…
Ồ, đã hiểu, trong hôn lễ của ông anh họ, tôi đã từng thấy người chủ trì hôn lễ hành hạ họ như thế. Đây là tục cưới hỏi của dân tộc Tạng sao?
Tôi ngờ vực nhìn vị chủ nhà, ông ta cố tình lơ ánh mắt u tối của tôi, khẽ giơ tay lên, đám đông lập tức hùa vào hò reo. Tôi cau mặt, hỡi các vị lãnh đạo, đâu phải chúng ta đang chơi trò gia đình, có cần nhiệt tình thế không?
Tôi nâng bát rượu, nhăn nhó quay về phía Lỗ Nguy. Anh chàng này mặt không hề hấn gì. Hứ, anh không hề hấn gì? Tôi cũng chẳng hề hấn gì, được chứ? Tôi, tôi, tôi chỉ là không thích uống rượu thôi.
Chúng tôi chậm rãi nâng bát rượu tiến sát vào nhau. Anh cúi đầu cong lưng, tôi ngẩng cổ dướn chân, bát rượu từ từ vòng qua cổ anh. Vừa vòng ra trước cổ, cánh tay tôi khẽ run, rượu bỗng đổ lên ngực áo, chui vào cổ anh. Anh rùng mình, nhưng không cử động. Tôi khó nhọc dướn chân uống bát rượu khổ sở kia, song vẫn chưa được, phải gần hơn chút nữa. Ôi, anh cao quá, tôi đành phải tiến gần hơn, uống từng ngụm cho đến khi bát rượu cạn sạch. Bây giờ anh mới bắt đầu uống. Im lặng chờ anh uống xong, tôi đột nhiên nhận ra mình đang nằm gọn trong vòng tay anh, có thể cảm nhận rõ hơi thở của anh, từng chuyển động nhỏ của yết hầu và lồng ngực lúc anh nuốt rượu. Mẹ ơi, thật không thể tin nổi, quả là một cảm giác hoàn toàn mới lạ, có người ôm tôi uống rượu, trời ạ!
Cậu thiếu niên và cô em út cũng đã uống xong rượu giao bôi. Chúng tôi bắt đầu kính rượu mọi người. Cậu thiếu niên mặt mày trắng nhợt, đôi chân mềm nhũn cầm bát rượu tiến về phía người bố trước tiên.
Tôi và Lỗ Nguy bắt đầu kính rượu từ bên này. Tôi dùng trà thay rượu, Lỗ Nguy vẫn uống rượu Thanh Khoa. Mặc dù bát không lớn, nhưng nếu uống mười mấy bát mà vẫn chưa say, thì bụng cũng trương phình lên rồi, có điều…
Đồng nghiệp A cười nói: “Trăm năm hạnh phúc!”
Lỗ Nguy uống một hơi cạn bát rượu, lại rót đầy.
Đồng nghiệp B lớn tiếng bảo: “Bách niên giai lão!”
Lỗ Nguy tiếp tục uống một hơi sạch bách.
Đồng nghiệp C nhíu mày nháy mắt: “Sớm sinh quý tử nhé!”
Trong lúc tôi bất mãn trừng mắt lườm người đồng nghiệp kia, Lỗ Nguy đã dốc ngược bát xuống.
Khi kính rượu chánh án của chúng tôi, vị lãnh đạo thường ngày ít nói ít cười, không ngờ hôm nay lại nghiêm túc thành khẩn bảo: “Chúc hai người hạnh phúc khăng khít suốt đời suốt kiếp”.
Lỗ Nguy cung kính đáp lễ, hai tay nâng bát, uống cạn không còn giọt nào.
Ôi những đồng nghiệp của tôi, đùa giỡn mà cũng có thái độ nghiêm túc như vậy. Thật khiến người ta cảm động! Nếu có thể cho tôi tiền mừng nữa thì tốt quá.
Tôi khẽ ợ một cái, bỗng thấy Lỗ Nguy đang liêu xiêu loạng quạng, thoắt nhìn là biết anh say rồi.
Chẳng biết ai đó đã hét to một câu: “Đưa vào động phòng”.
Thế là một người hô trăm người ứng, ai cũng gào ầm lên.
Tôi ngất ngay đây, điên hết rồi, điên cả rồi, điên thật rồi…
Đột nhiên tôi thấy mình bị nhấc bổng lên, trong lúc sợ hãi bèn cuống quýt ôm chặt lấy ai đó. Ngẩng đầu nhìn, tôi thấy khuôn mặt đỏ ửng vì men rượu của Lỗ Nguy. Anh đang cười hà hà ôm ngang người tôi, bước chân chao đảo. Tôi vội ôm chặt hơn, anh cười hỏi: “Phòng cô dâu chú rể ở đâu?
Tôi ngất tiếp!
Cuối cùng chúng tôi ngồi trong gian phòng nhỏ của chủ nhà. Đây không phải phòng cô dâu chú rể, chỉ dùng làm nơi nghỉ tạm thời cho chúng tôi mà thôi. Tôi không biết cậu thiếu niên của chánh án Tòa dân sự được xếp nghỉ ở chỗ nào. Ngoài sân hình như đã đốt lửa, mọi người quây quần nhảy múa quanh đống lửa dưới sự chỉ dẫn của chủ nhà. Tôi cực kỳ thích náo nhiệt, một khung cảnh vui vẻ nhộn nhịp đến thế, mà tôi lại…
Tôi vắt khăn ướt lau mặt cho Lỗ Nguy vẫn đang nhắm mắt dựa vào thành ghế bất động. Tôi không biết có phải anh ngủ rồi hay không, đoán rằng dù chưa ngủ nhưng anh cũng chẳng còn tỉnh táo nữa, vì thế lau mặt cho anh, tôi không thấy ngượng ngùng chút nào.
Lỗ Nguy quả thật rất đẹp trai. Ngày trước nhìn qua đã biết anh tuấn tú bảnh bao, nên tôi cảm thấy xa cách. Lúc đó, vẻ đẹp trai của anh hoàn toàn không liên quan gì đến tôi. Nhưng bây giờ, đột nhiên tôi thấy hàng lông mày rậm, lông mi dài, chiếc mũi cao, bờ môi gợi cảm, làn da trắng trẻo khỏe mạnh này đều có liên quan đến mình. Tuy anh đang nhắm mắt, nhưng tôi không dám chắc liệu anh có cảm nhận được sự tiếp xúc da thịt giữa tôi và anh không, vì tôi thấy khuôn mặt im lìm ấy rất đỗi sinh động và có cảm xúc.
Lúc tôi quay người vò sạch chiếc khăn, vắt khô nước, anh bỗng nhiên lên tiếng. Tôi ngạc nhiên, chiếc khăn rơi thẳng xuống chậu nước. Tôi bèn xoay người, thấy anh đang mở mắt nhìn mình.
“Anh nói gì cơ?”
“Anh không muốn làm bạn với em một chút nào!”
Anh lặp lại, giọng kiên quyết, môi mím chặt, khuôn mặt trở nên vô cùng nghiêm nghị.
Tôi hoảng hốt, tâm trạng suy sụp, vội cụp mắt không muốn nhìn anh nữa, tiếp tục vắt khăn mặt, nhưng bàn tay thì cứ run rẩy, vò mãi, vò mãi.
“Những lời nói với em trước đây đều bỏ hết.” Chờ một lúc lâu anh mới nói tiếp, giọng không khàn như lúc nãy.
Tôi chẳng biết lúc này anh đang say hay tỉnh. Lúc nãy khi anh nhắm mắt, tôi an tâm biết bao, nhưng vừa mở mắt anh đã nói những lời này với tôi, nhất thời tôi cảm thấy mình như con rùa hoảng loạn vì chủ động tháo mất lớp mai bảo vệ, để giờ đây cơ thể trần trụi, xấu hổ muốn chết.
“Em đang nghĩ gì thế?”, anh hỏi.
Muốn trả lời anh, nhưng có thứ gì đó cứ nghẹn trong cổ họng, tôi chỉ biết đứng ngơ ngác trước mặt bàn, vò đi vò lại chiếc khăn, sống mũi cay cay, cố kiềm chế dòng lệ chực trào ra khóe mắt.
“Em không hỏi những lời hủy bỏ là lời nào ư?”
Anh say rồi, tôi chẳng chấp anh làm gì.
Anh thở dài một hơi, nói tiếp, “Em lúc nào cũng như thế, lúc nào cũng trưng ra bộ dạng vô lo vô nghĩ, nhưng thật ra chỉ là, em không muốn để người khác biết trong lòng mình nghĩ gì. Nếu là người khác, sợ rằng đã bỏ cuộc lâu rồi”.
Tôi vò khăn càng mạnh hơn, nước bắn cả ra ngoài, ướt nguyên nửa mặt bàn. Anh đã chạm đúng vào nỗi đau của tôi. Tôi chưa từng để người khác biết suy nghĩ thực sự của mình về vấn đề tình cảm. Tôi sợ một khi nói ra sẽ không biết đặt tình cảm ở đâu, sợ bị người ta cười nhạo, sợ nhớ nhung sẽ nhạt dần, càng sợ xảy ra vướng mắc, sợ nhất là đến làm bạn như anh nói cũng chẳng còn cơ hội…
Nhưng mà, ngay cả làm bạn anh cũng không muốn!
Thế thì anh dựa vào đâu mà kiếm chuyện với tôi, đi tìm tôi, khiến tôi cảm động, mua áo len cho tôi, nói những lời mờ ám trêu chọc tôi, dựa vào cái gì chứ?
Tôi tức tối ném mạnh chiếc khăn vào chậu nước: “Không muốn thì thôi, bạn bè tôi đầy ra đấy”.
Tôi lau khóe mắt bằng bàn tay ướt sũng, chẳng mấy chốc khuôn mặt đã ướt nhòe.
“Đúng là em có rất nhiều ‘bạn bè’!”, hình như người sau lưng nghiến răng nghiến lợi nói, “Mỗi lần anh đứng sau em, bên cạnh em hay trước mặt em, em đều bị bạn bè vây quanh, không nhìn thấy anh đâu. Anh nghĩ chúng ta như hai đường song song vậy. Anh đứng từ xa nhìn em vui vẻ cười đùa với tất cả mọi người. Song, chính em đã tự chui vào tầm mắt anh, không phải anh chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ, nhưng em cứ luôn gây chuyện, dựa vào đâu chứ, dựa vào đâu mà anh phải mặt dày như thế, mà em vẫn không hiểu anh. Từng lời anh nói nông cạn đến thế sao? Em đều không muốn tìm hiểu phải không? Em chưa từng có ý nghĩ tìm hiểu sâu hơn về anh? Em, em…”, cơn kích động làm anh ho sặc sụa.
Tôi sững sờ, anh đang trách móc điều gì? Tôi nửa hiểu nửa không, vì bản tính hay co đầu rụt cổ, nên tôi không dám quay người, cũng chẳng dám lên tiếng, đầu óc rối bời hỗn loạn. Một nửa lời anh nói khiến tôi bất mãn, nhưng một nửa lại làm tôi sung sướng điên dại.
Một lúc sau, anh ngừng ho, hơi thở ổn định trở lại, liền nói tiếp: “Anh nói những lời trước đây hủy hết, nhưng em nhát gan đến nỗi không có dũng khí xác nhận đó là lời nào. Ân Khả, anh cứ ngỡ anh ở bên cạnh em, để em ngày ngày nhìn thấy anh, em sẽ hiểu được tấm lòng của anh. Hơn nữa anh biết em vốn là cao thủ che giấu tình cảm, nên anh cũng không nóng vội. Cho dù Hứa Thừa Cơ chỉ cho anh thời gian một tháng, anh cũng không thể vội vàng, nhưng em lại luôn làm anh thất vọng? Ân Khả, Ân Khả, anh thật lòng rất hy vọng ngày nào đó sự cố gắng của anh không chỉ đến từ một phía, em phải đáp trả anh, anh không muốn một chút ít, như thế không đủ để anh mãn nguyện, có lẽ cộng vào thì sẽ nhiều dần, nhưng nó vĩnh viễn không làm anh mãn nguyện được…”
Tôi vỗ má bất mãn, nỗi ấm ức lúc nãy đã tan biến, trong lòng chỉ còn sự bất mãn với anh. Anh nói như thể anh đáng thương uất ức lắm vậy? Cứ như anh rất hiểu con người tôi, như thể tôi đã phụ tấm chân tình của anh. Không phải chính anh là người nói muốn làm bạn sao? Không phải chính anh bảo tôi đừng ôm hy vọng sao? Mới nãy anh chẳng bảo không muốn làm bạn là gì? Đều do anh nói hết!
“Chẳng phải anh nói có đối tượng kết hôn rồi sao?” Trong lúc tức giận, lời nói buột ra khỏi miệng không tự chủ, tôi vội vàng thu lại âm cuối, phiền não nhận ra giọng mình như thể người đàn bà đang ghen tuông vậy.
Tôi quay người định vớt vát gì đó, đã thấy anh đứng dậy, tiến sát về phía mình. Tôi nuốt gọn những lời định nói vào trong.
“Anh nói hủy hết!”, mặt anh xanh lét.
Làm gì thế không biết? Tôi giống như con gà mẹ hiếu thắng, ngẩng cao đầu. Anh tưởng mình cao to, áp sát, mặt lạnh tanh, lớn giọng quát, thì tôi phải sợ anh sao?
“Dựa vào đâu mà anh nói yêu nhau thì tôi phải yêu anh? Dựa vào đâu mà anh nói làm bạn thì tôi phải làm bạn? Dựa vào đâu mà anh nói hủy bỏ thì hủy bỏ? Anh tưởng anh đẹp trai thì có quyền khống chế tôi chắc?”
Tại sao tôi còn khen anh chứ, tại sao, tại sao chứ?
Ánh mắt anh sững lại, cơn giận khi nãy dần biến thành nỗi thất vọng: “ Ân Khả, em vẫn cho rằng anh đẹp trai là một điều rất quan trọng ư?”
Nghĩa là sao? Tôi trừng mắt nhìn anh không tài nào suy nghĩ được, bèn cụp mắt ngẫm nghĩ, không đún
Tôi không quan tâm anh có đẹp trai hay không, chẳng quan trọng chút nào, nếu một ngày tôi thích ai đó, tôi không cần người ấy phải đẹp trai…Trước giờ tôi đều nghĩ những con thỏ xinh đẹp khó có cơ hội va phải gốc cây. Lúc đầu tôi cảm thấy anh đẹp trai thật, nhưng không phải vì thế mà tôi mới có cảm tình với anh, tôi thích anh, là bởi vì…
“Quan trọng gì chứ!”, tôi lại ngẩng đầu, ném cho anh cái nhìn thô bạo.
Lỗ Nguy cúi đầu nhìn tôi hồi lâu, khuôn mặt u ám dần nhuốm nét cười.
“Thì ra là thế…”, anh khẽ thở phào, bờ vai co cứng từ từ giãn ra.
Cái gì? Tôi đảo mắt hai vòng, vừa rồi mình có nói gì đâu nhỉ? Anh biết đọc suy nghĩ của người khác sao?
Anh xòe bàn tay ra, chìa trước mặt tôi, nói: “Tay vẫn chưa rửa”.
“Rửa cái…gì chứ.” Tôi quả là đứa kém cỏi, không có khí phách, chỉ biết phô trương thanh thế, bị anh lườm cho một cái đã vội vàng ém nhẹm vào lòng.
Sự việc đã kết thúc như thế. Kỳ thực tôi vẫn còn lời chưa nói hết, nhưng không muốn đôi co với anh, còn anh thì chẳng biết nghĩ ngợi điều gì mà quyết định tha cho tôi lần này. Lúc có người bước vào, chúng tôi đã sớm không tranh cãi nữa rồi. Anh tiếp tục dựa vào cái ghế giả vờ say xỉn. Cô chị hai thấy anh vẫn mặc trang phục chú rể liền giúp anh cởi đồ ra. Tôi liếc nhìn anh mấy cái, anh hé mắt, thấy vẻ mặt thông đồng bao che của tôi bèn nở nụ cười đắc ý.
Buổi tối chui vào chăn, tôi mới nghiêm túc hồi tưởng lại những điều anh nói. Nhưng ai ngờ vừa nghĩ tới đã khiến tôi mất ngủ cả đêm. Trải qua một ngày mệt mỏi, cơ thể hoàn toàn kiệt sức, song dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu làm tôi không tài nào chợp mắt nổi.
Anh nói nếu là người khác, đã sớm bỏ cuộc.
Anh nói anh mặt dày.
Anh nói Hứa Thừa Cơ chỉ cho anh thời gian một tháng.
Anh nói anh không phải chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ.
Anh nói sự cố gắng chút xíu của tôi vĩnh viễn không thể khiến anh mãn nguyện được.
Anh nói cái câu anh có đối tượng kết hôn rồi bị hủy bỏ…
Thế là, suốt đêm, lúc tôi cười, lúc suy sụp, lúc thì phẫn nộ, lúc lại cuốn chăn sung sướng. Những lời anh nói rõ ràng đến thế, nếu tôi còn vờ như không hiểu, thì ngay đến bản thân cũng cảm thấy giả dối quá. Có điều, tôi hiểu thì đã sao, tiếp theo sẽ thế nào đây? Vẫn giữ mối quan hệ mờ ám với anh, hay đường hoàng đưa ra quyết định then chốt?
Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu…
Cuối cùng, quyết định của tôi là đáp ứng câu nói nào đó của anh, cũng là đáp ứng khát vọng trong sâu thẳm đáy lòng mình.