Ân Dĩ, em gái tôi đã được nghỉ Tết rồi. Thấy nó về nhà, mặt mày hớn hở đợi cuộc xem mặt đầu đời, tôi khẽ thở dài cảm thán, sao cùng một mẹ sinh ra mà tính khí lại khác nhau đến vậy?
Buổi gặp gỡ của Ân Dĩ và ông tiến sĩ kia diễn ra đúng vào dịp lễ Tình nhân. Tôi nói đùa sao trùng hợp thế, liệu có phải hai người thực sự rất có duyên? Mẹ tôi liền nở nụ cười rạng rỡ, người còn chưa gặp lần nào mà mẹ tôi đã hài lòng lắm rồi.
Ân Dĩ mặc chiếc áp khoác dạ dài màu tím đặc biệt mua cho buổi xem mắt, bên trong là áo len cổ chữ U màu trắng, đi đôi bốt cổ ngắn màu vàng nhạt tôi mua chuẩn bị đón Tết, mái tóc dài mới uốn xoăn chưa lâu, còn dùng keo bọt cố định hai lọn tóc nhỏ trên đầu, rất đỗi xinh đẹp. Trang điểm xong, bố tôi tặc lưỡi, nói: “Sao đã lớn hết cả thế này”.
Theo sự sắp xếp của cô Hoa, chúng tôi chờ ông tiến sĩ ở nhà một người bạn của cô. Đối với buổi xem mặt này, nhà tôi tỏ ra tương đối thận trọng, điều động tất cả thành viên trong gia đình đi theo Ân Dĩ đến xem mặt đối phương. Ông tiến sĩ lái xe từ thành phố lân cận đến, nhưng không biết vì lý do gì mà mãi vẫn chưa xuất hiện. Cả nhà tôi nhẫn nại ngồi ở nhà người ta bóc quýt ngọt, cắn hạt dưa, em gái tôi ngoan một cách kỳ lạ, nhất cử nhất động đều vô cùng nhã nhặn lịch lãm. Tôi và bố nghịch chiếc di động tôi mới mua không lâu, đang nói đến cái MP3 mà bố rất có hứng thú lưu được cả kinh kịch thì tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Chúng tôi đều đứng dậy, tôi cố dướn cổ nhìn vóc dáng của người mới đến. Ông tiến sĩ mặt áo khoác hai lớp màu đen và chiếc quần bộ đội, đang cúi đầu thay dép ở ngưỡng cửa. Lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt của ông ta lướt tới tôi và em gái tôi trước. Tôi liền nháy mắt với Ân Dĩ, đoán chắc người này đang nghĩ thầm trong lòng, xem ai mới là đối tượng xem mặt hôm nay.
Không thể nhận ra bất cứ cảm xúc gì trên khuôn mặt Ân Dĩ, tò mò chẳng biết làm sao cô nhóc này lại đạt được đến trình độ siêu phàm như thế, tôi nhất thời cảm khái con bé đã lớn thật rồi, cuối cùng cũng thay đổi rồi, Ân Dĩ đã trưởng thành!
Vừa dứt lời than thở, bỗng thấy Ân Dĩ nhân lúc mọi người không chú ý, dướn môi về phía tôi, buông một câu: “Già quá!”
Tôi không nhịn được phì cười. Trước đó mẹ đã tiêm thuốc phòng cho nó rồi, một vị tiến sĩ ba mươi sáu tuổi, không già sao được? Lớn hơn nó hẳn mười ba tuổi cơ mà. Có điều nói đi cũng phải nói lại, ông tiến sĩ này ba mươi sáu tuổi, nhưng nhìn như thể bốn mươi sáu vậy, lại mặc áo đen quần bộ đội, vừa già vừa không có khí chất. Trong bữa cơm trưa, mẹ tôi cười bảo tôi cũng vẫn độc thân, nhờ các cô dì để ý giúp một mối, ông tiến sĩ ngẩng đầu cười với tôi, nói: “Em cũng chưa có người yêu sao?”
Tôi chỉ cười, không nói gì, khẽ cúi đầu, lông mày bất giác nhăn lại, mẹ tôi biết tôi đang hẹn hò với Lâm Tương, vậy mà vẫn muốn giúp tôi tìm mối tốt hơn, tôi có thể hiểu được. Nhưng nói trong hoàn cảnh này chẳng phải khiến người ta nảy sinh ý nghĩ ông tiến sĩ có thể tùy ý chọn một trong hai chị em, càng khiến ông ta dương dương tự đắc sao? Tôi không thích chút nào!
Ăn cơm xong, lấy cớ bận công chuyện, tôi từ chối ngồi lên chiếc ô tô được nhà tôi lén gọi với cái tên Con cừu non của ông tiến sĩ. Mẹ cũng chẳng bận tâm đến tôi, lúc này mục tiêu của mẹ vô cùng rõ ràng: Lo xong cho Ân Dĩ đã.
Hứ, không ai đèo tôi cả, thật nực cười!
Vừa nghĩ thế thì bất chợt “kíttt...” một tiếng, chiếc ô tô công an đỗ ngay trước mặt tôi. Một chiếc xe công an hiệu Mitsubishi sạch sẽ sáng bóng cũng hoành tráng lắm chứ, chẳng thua kém gì Con cừu non kia cả.
Cửa kính từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt có vẻ như rất quen thuộc, vừa điển trai vừa sắc nét, trẻ trung tươi tắn, ăn đứt Con cừu non kia.
“Đi đâu thế? Cho cô đi nhờ này”, anh chàng đẹp trai nói với tôi.
Lúc này, tôi tin mình là một mỹ nữ, chỉ những cô gái đẹp mới có cơ hội được người ta đưa đón miễn phí. Tôi nở nụ cười sáng lóa. Bỗng nhiên giây phút đó, chợt nhớ ra người này là ai, nụ cười của tôi chậm rãi thu lại.
Lỗ Nguy!
Tôi nhăn nhó cắn môi, vừa sung sướng xếp mình vào hàng mỹ nữ, có trai đẹp cho đi quá giang, ai ngờ lại là người quen.
Anh cười còn rạng rỡ hơn tôi.
“Cô lại quên tôi rồi à?”
“Sao có thể chứ, anh đẹp trai như vậy, chúng ta đã gặp nhua ba lần rồi.” Tôi vội vàng khen ngợi một hồi, để che giấu sự lúng túng của mình. May mà tôi đã kịp thời nhớ ra anh là ai. Tiểu Vương luôn bảo tôi không có tố chất làm lãnh đạo, bởi tôi không có khả năng nhận mặt người cơ bản.
Anh chàng công an này quả thật rất khôi ngô tuấn tú, cao ráo sáng sủa, trang phục sạch sẽ phong độ. Theo lý mà nói, người đàn ông như thế, chỉ nhìn một lần cũng đủ làm tôi nhớ nhung điên cuồng, ái mộ vô vàn rồi, nhưng tôi lại chẳng muốn thể hiện chút mê lực nhỏ nhoi gì của mình để hấp dẫn anh. Tôi nghĩ, không lẽ mình đã thích Lâm Tương thật sao?
Không đúng, không phải thích, mà là thời gian vừa rồi tôi đã dồn hết sự chú ý vào Lâm Tương.
Tôi nghiêng đầu cười với Lỗ Nguy, bàn tay khỏe khoắn rắn chắc của anh ấn hai cái lên vô lăng, chiếc xe kêu vang hai tiếng “bíp bíp”, rồi anh cười hòa nhã, hỏi: “Đi đâu nào?”
“Đến Tòa án.”
Anh khẽ nghiêng đầu: “Cô chăm chỉ thế kia à? Hai mươi tám Tết còn đi làm sao?”
“Ha ha, tôi muốn tìm chỗ để lên mạng thôi.” Nhà tôi đang có một Con cừu non mà.
“Ở đó lạnh lắm, hay đến chỗ tôi đi, có máy sưởi và trà nóng.” Anh cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, rất đỗi đẹp mắt.
Nhưng, trừ hàm răng đẹp mắt, thiện cảm của tôi dành cho anh không tăng lên chút nào. Tôi có thân quen gì anh đâu, lại dám rủ tôi về nhà anh, không phải người tốt.
Tôi mà cười thêm nữa thì thành ra giả tạo mất. Không còn sự thản nhiên ban đầu nữa, tôi kiên quyết: “Đến văn phòng dùng của công tốt biết bao, đến chỗ anh lại phải nợ anh một món ân tình”.
Lỗ Nguy quay đầu liếc toi một cái, bật cười. Biết tôi có ý từ chối, anh cũng không nhiều lời, khẽ xoay vô lăng, chiếc xe lập tức đổi chiều, đi về phía Tòa án.
Đúng thế, tôi đến văn phòng chỉ vì lên mạng. Sắp Tết rồi, cơ quan chẳng một bóng người, đi trên hành lang có thể nghe rõ tiếng bước chân vọng lại. Tôi lên mạng để đợi Lâm Tương. Thực ra, anh chẳng có gì xuất sắc, chỉ là tôi muốn tìm một người để yêu thương. Hai hôm trước mẹ bảo tôi mau tìm ai đó, Tết đưa về nhà ra mắt bạn bè người thân.
Năm nào đón Tết, lũ em gái họ của tôi cũng dẫn bạn trai mới về, hai chị em tôi chưa từng đưa về anh chàng nào cả. Chúng nó thì mỗi năm thay một người, cao to, đẹp trai, lắm tiền, người sau khá hơn người trước, mẹ tôi thì năm sau rầu rĩ hơn năm trước. Năm nay, rốt cuộc tôi cũng có cơ hội dẫn một chàng trai về nhà ra mắt rồi.
Lâm Tương mãi không lên QQ. Trước lần gặp mặt đầu tiên, tôi và anh hay nói chuyện với nhau qua QQ, sau đó dường như không dùng đến QQ nữa. Thường thì nửa đêm anh gửi tin nhắn cho tôi, tôi không muốn chủ động hẹn anh đi chơi, chỉ còn cách ngồi đợi trên QQ, chờ chú thỏ này tự thân lao đến vậy.
Trong danh sách bạn bè, thấy tôi lên mạng giờ này, Hà Xứ có chút tò mò. Tôi nói mình đang ngụy trang thành một cái cây để chờ thỏ tự lao đầu vào.
Con thỏ tốt nhất bị cô ấy bắt đi rồi, tôi chỉ còn cách bắt một con khác thôi, chẳng có gì to tát cả, đời này thiếu gì thỏ chứ.
Trên thế gian này chẳng ai hay biết tôi từng yêu thầm “chú thỏ” của Hà Xứ mười mấy năm trời, dài ngang thời gian tôi thích Lưu Đức Hoa, nhưng Lưu Đức Hoa cũng giống như “chú thỏ” của Hà Xứ, đều không thuộc về tôi.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy có một chú thỏ gần mình như thế, đặc biệt là lúc Lâm Tương nhắn tin hay gọi điện cho tôi mỗi buổi tối. Dù chỉ toàn nói chuyện vặt vãnh hằng ngày, hơn nữa chẳng cuộc gọi nào chúng tôi nghe rõ lời người kia, nhưng tôi vẫn thấy mọi thứ đầy ắp hy vọng.
Anh không lên mạng, có lẽ đang đi sắm Tết với mẹ, hay đang mua quần áo mới cho mình, cũng có thể đang dọn dẹp nhà cửa, hoặc có khi đang chuẩn bị bữa cơm Giao Thừa.
Tôi di chuột trên avatar tối thui của anh, chẳng làm gì cũng hết một buổi chiều.
Tắt máy về nhà, trong lòng có chút oán trách, tại sao khi tôi muốn đi sâu tìm hiểu thì đối phương lại chẳng chút hồi âm?
Ông tiến sĩ của em gái tôi không hề gọi điện hay gửi tin nhắn cho nó. Lúc đầu, Ân Dĩ cũng chẳng buồn để ý, sau biến thành trầm ngâm, rồi chốc chốc lại lôi di động ra xem. Tôi nín cười nhìn nó mặt mày khổ sở cứ cách vài giây lại nhấn phím bật sáng màn hình. Chiếc di động bị vặn vẹo trong tay nó hồi lâu, đột nhiên có chuông báo: Bạn có một tin nhắn mới.
Ân Dĩ vội vã nhấn phím, tôi phì cười, giơ chiếc di động trong tay mình lên, đắc ý làm khẩu hình: “Của chị!”
Là tin nhắn của Lâm Tương. Cuối cùng anh cũng nhớ tới tôi, phấn khởi quá!
Nội dung tin nhắn có thể diễn đạt bằng hai chữ: Thừa thãi!
Nếu là trước đây, tôi tuyệt đối không thèm trả lời tin nhắn như vậy, giống như những kẻ xa lạ bỗng dưng lao vào hỏi tôi: “Năm nay em bao nhiêu tuổi? Em là người tỉnh nào? Nghề nghiệp của em là gì?”
Đối với những câu hỏi như thế, tôi không bao giờ trả lời, và những người hỏi tôi như thế, sẽ mãi mãi là người xa lạ với tôi.
Lâm Tương hỏi tôi chẳng khác gì bọn họ: “Trưa nay em ăn gì?”
Trưa nay tôi ăn gì thì có liên quan tới anh sao? Anh quan tâm tới đống thức ăn tôi nuốt trọn vào bụng, nói không chừng còn trở thành XX rồi làm gì không biết? Thật chẳng biết cách nói chuyện!
Có điều, không hiểu sao tôi lại cuống quít hồi âm, nói cho anh biết, trưa nay mình ăn súp lơ xào rong biển, một phát minh mới của tôi.
Tôi trở nên tầm thường rồi, giống hệt đám người có đối tượng một cái là chỉ số IQ bằng 0, tầm thường thật rồi!
Một giờ đêm có người gọi điện cho tôi.
Tôi lấy chăn che kín đầu, thì thầm trả lời điện thoại, cô em gái liên tục đẩy tôi. Đã thế tôi càng nói nhiều hơn, nói suốt nửa tiếng đồng hồ. Hừ, mấy tháng trước cùng tham gia huấn luyện với cán bộ công chức mới vào, các cô ả đêm nào cũng nấu cháo điện thoại đến hai giờ sáng. Khó khăn lắm mới có người gọi điện cho tôi vào lúc nửa đêm khuya khoắt, cho dù là con nhỏ Ân Dĩ có đẩy tôi xuống giường, tôi cũng phải buôn, là lá la!
Buổi tối, Hà Xứ thấy tôi online liền hỏi: “Bắt được thỏ chưa?”
Tôi: “Đang bắt đây, không ngoài dự kiến, nó không thoát khỏi thân cây to lớn của mình đâu”.
…
Cho đến một đêm anh lại gọi điện thoại đến.
Anh nói: “Ân Khả, anh không muốn yêu nữa, anh muốn kết hôn, em có đồng ý kết hôn cùng anh không?”
Chú thỏ bị tôi dụ dỗ đã lao đầu vào thân cây của tôi ư, hay thần trí nó rối loạn rồi?
Kết hôn?!
Không sai, mẹ tôi chính là mong đợi kết quả này, dự định của mẹ là đám cưới cho tôi vào dịp Quốc tế Lao động.
Nhưng, tôi vẫn chưa yêu sâu sắc mà, tôi mới gặp anh có mấy lần, gửi vài chục tin nhắn, nấu cháo điện thoại được mấy đêm, chỉ thế thôi, giờ anh đòi kết hôn?
“Người anh em, anh bao nhiêu tuổi?”, “Mẹ anh họ gì vậy?”, “Nhà anh có mấy anh chị em?”, “Nhà anh rộng bao nhiêu mét vuông?”, “Tiền lương, sổ tiết kiệm của anh có mấy số 0 rồi?”…
Các câu hỏi từ A đến Z, tôi hoàn toàn chẳng biết gì.
Song, câu trả lời của tôi là: Vâng!
Tôi điên rồi!
Tôi giống như một gái già ế chỏng chơ, bám được cành cỏ khô lập tức muốn nhảy khỏi vũng lầy độc thân.
Ân Dĩ chẳng khác nào chú thỏ, nhảy tót ra khỏi chăn, chạy bình bịch lên tầng, giữa đêm hôm khuya khoắt, hét lên bằng âm lượng đủ cho mấy dãy phố nghe thấy: “Mẹ, chị Ân Khả muốn kết hôn…”
Nhanh như diều gặp gió, hôm sau mẹ đặt điện thoại trước mặt tôi, nghiêm túc ra lệnh: “Gọi đi”.
Lâm Tương nhấc máy, nói đang chơi mạt chược, tôi bảo: “Anh có thể dừng một lát không?”
Chắc hẳn anh thấy được vẻ nghiêm chỉnh trong giọng nói của tôi, thận trọng hỏi: “Sao thế?”
Tôi hít một hơi thật sâu: “Mẹ em muốn nói chuyện với anh.”
Đầu dây bên kia im phăng phắc.
Sau đó, vọng lại tiếng mạt chược di chuyển, cùng lời xin lỗi của anh. Tôi đoán anh đang rời khỏi chỗ đó.
“Được rồi, mẹ em muốn nói chuyện gì với anh vậy?” Giọng anh bỗng dưng có chút căng thẳng. Đừng nói anh, chứ ngay đến tôi cũng thấy căng thẳng, đột nhiên cảm thấy như mình sắp phải đối diện với một chuyện vô cùng hệ trọng.
Tôi đưa điện thoại cho mẹ. Cầm điện thoại, khuôn mặt vốn nghiêm túc của bà liền trở nên hòa nhã dễ gần.
Tôi làu bàu, anh ấy có nhìn thấy đâu, cười như thế làm gì?
Mặc cái lừ dữ tợn của tôi, Ân Dĩ không sợ chết, áp tai vào điện thoại nghe trộm.
Thoáng nghe thấy anh chúc Tết mẹ, được lắm, ngoan lắm!
Giọng mẹ tôi lúc gầm rú như sấm sét, khi nhỏ nhẹ tựa mưa rơi, nói chuyện với tôi thì như muốn ép hôn, nhưng nói chuyện với anh lại từ tốn nhẹ nhàng như mưa phùn mùa xuân. Mẹ cũng không hỏi gì ngoài mấy câu thăm hỏi quan tâm thông thường, thế mà làm tôi sợ vã cả mồ hôi! Bởi vì dù Lâm Tương đã nhắc đến chuyện kết hôn, nhưng tôi chưa thân thiết với anh lắm, chúng tôi chỉ mới gặp mặt có mấy lần.
Nói xong rồi, may quá, mẹ tôi không nhắc đến chuyện anh ngỏ lời kết hôn, cũng không hỏi gia cảnh xuất thân, điều kiện kinh tế hay tình hình sức khỏe của bố mẹ anh, dù bị dọa cho một trận, nhưng không có gì nguy hiểm.
Nhưng, sau khi cúp máy, mẹ bất chợt thu lại nụ cười hòa nhã, sắc mặt có vẻ không được tốt lắm.
Tôi bắt đầu lo lắng, anh đã nói gì làm mẹ không vui sao?
“Chàng trai này, không được.”
Thật ra, mẹ rất có khiếu theo ngành của tôi, phán quyết chuyện gì cũng thẳng thắn dứt khoát.
Nhưng tại sao chứ? Cho con một lý do được không? Mới nãy còn phấn khởi lắm mà?
“Cậu ta không thật lòng muốn kết hôn với con. Một là, cậu ta không nhắc gì về chuyện chúc Tết nhà mình, hai là, không chủ động xin phép mẹ, mẹ bảo lúc nào rảnh đến chơi, cậu ta nói nếu sau này có cơ hội…”
Không nên phán xét vậy chứ? Đổi lại là tôi, tôi cũng không nghĩ được nhiều đến thế. Cách nghĩ giữa thanh niên và bậc tiền bối dĩ nhiên không giống nhau, chẳng lẽ mới hôm trước nhắc tới chuyện kết hôn, hôm sau liền bê tráp chạy bình bịch đến ngay?
Tôi có chút không vui, cảm thấy tư duy của mẹ cổ hủ quá, cách làm cũng cứng nhắc.
Thế nhưng cuối cùng cách nghĩ này của tôi cũng bị thay thế bởi nỗi phiền muộn vô vàn.
Kỳ nghỉ Tết trôi qua, tôi định bụng chào đón một năm mới tràn đầy hy vọng. Một hôm, tôi đăng nhập vào blog mình từng lập giúp Lâm Tương. Anh update rất nhanh, đã tải lên rất nhiều hình ảnh trong album, nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là, chỉ trong kỳ nghỉ Tết ngắn ngủi, anh đã quen một cô gái khác, buồn cười nhất chính là họ dự định sẽ kết hôn.
Vì thế ra Tết lúc gặp lại Lỗ Nguy, tôi đang điên cuồng đạp vào một gốc cây ở chỗ mình cho rằng không có người.
Chẳng biết anh nghiêng đầu nhìn tôi trong bao lâu. Giật mình phát hiện ra, tôi vội vàng ven mái tóc rối bời, nhanh chóng lấy lại hơi, tức tốc khôi phục trạng thái thục nữ thường ngày của mình.
Trong lúc tôi chỉnh lại tư thế, điệu bộ trợn mắt há miệng vì kinh ngạc cỉa anh cũng kịp trở lại bình thường. Tôi còn chưa kịp cất tiếng chào, anh đã không nhịn được mà phì cười.
“Năm mới có gì không hài lòng thì cũng đừng nên ngược đãi giày dép thế chứ?” Lúc anh bật cười, hai môi tạo thành cặp dấu ngoặc đối xứng, dưới má trái có vết lõm lờ mờ, chiếc cằm vuông vức vì cười mà trở nên nhọn hoắt, ánh mắt long lanh sáng bừng, tôi bất giác đứng sững tại chỗ.
Tôi hiếm khi quan sát kỹ đến thế khi đối phương đang cười, nhưng quả thật nụ cười của Lỗ Nguy đã…hút hồn tôi!
“Vừa sang năm mới, anh Lỗ nói vậy chẳng khác gì bảo tôi cả năm gặp xui xẻo à?!” Tôi giận dữ bóp méo ý của anh, đang yên đang lành cười cái gì chứ.
Anh chậm rãi thu lại nụ cười, vẻ mặt không được tự nhiên lắm, nói: “Xin lỗi, tôi nói năm mới ý là kỳ nghỉ Tết, không phải cả năm mới này”.
Xem ra, anh chàng này là người tương đối nghiêm túc, không tùy tiện đùa cợt.
Thấy anh nghiêm túc, tôi cũng không tiện nổi cơn nữa, chỉ lấy làm ngạc nhiên sao anh lại xuất hiện ở chỗ này, rõ ràng nơi đây rất hẻo lánh vắng vẻ mà.
“Vây bắt tội phạm.” Anh điềm đạm nói, tôi nhướn mày giật mình.
Tôi nhìn trái ngó phải, nói: “Công an Lỗ này, một người mà cũng gọi là vây bắt sao?”
Vừa dứt lời, Lỗ Nguy co giò chạy mất, tôi vội vã thu người, trốn sau thân cây bên cạnh, ngó đầu ra xem tình hình.
Tình trạng phục hồi sức khỏe của Lỗ Nguy rất tốt, chạy nhanh như gió, mạnh mẽ mau lẹ. Anh vừa hành động, xung quanh đột nhiên chui ra vài người, đều mặc thường phục, có điều thoắt nhìn là nhận ra ngay ai là công an ai là tội phạm. Mấy người vây bắt một người, người bị vây bắt kia đương nhiên là kẻ gian.
Kế hoạch vây bắt thành công nhanh chóng. Vừa tóm được nghi phạm, đồng đội của Lỗ Nguy liền cho hắn mấy cú đạp mạnh, thật hung dữ!
Tôi bước ra từ sau thân cây, ngơ ngác nhìn đám người bỗng dưng lao đên áp giải một người lên chiếc xe công an từ đâu phóng tới. Vốn định lên xe rồi đi luôn, nhưng chiếc xe bất chợt dừng lại trước mặt tôi.
Lỗ Nguy hạ cửa kính xuống, nói: “Lên đi, đưa cô đi một đoạn, con gái đnừg ở đây một mình lâu quá”.
Tôi hoảng hốt phất tay: “Không cần đâu, không cần đâu!”
Nói thật thì, dù trên xe đầy “các chú công an”, nhưng tôi vẫn thấy đầu năm đã đi nhờ loại xe này thì thật xui xẻo.
Anh khẽ chau mày, hình như không hài lòng với lời từ chối của tôi, song vẫn chẳng nói gì. Anh vẫy tay một cái, chiếc xe nổ máy kêu lên inh ỏi.
Rõ thật căm phẫn! Không phải căm phẫn bởi họ không đưa tôi đi cùng thật, mà vì anh chàng đẹp trai cầm lái mắt mũi lèm nhèm, đi thì cứ đi, chẳng hiểu tại sao lúc nổ máy lại quay vô lăng một vòng, chỗ rẽ không may có vũng bùn, đống bùn thích bám vào mặt người kia không hề khách khí, bắn thẳng vào tôi. Cánh tay vẫy chào tạm biệt còn chưa kịp hạ xuống, tôi đã đờ người tại chỗ.
Mẹ kiếp, hôm nay tâm trạng đã vô cùng tệ rồi, tìm nơi trút giận lại chạm trán cảnh vây bắt tội phạm, không muốn ngồi lên xe công an thì bị bùn bắn đầy người! Không kiềm chế được, tôi hét lên thất thanh: “Anh lái xe kiểu gì thế?!”
Chiếc xe chạy chưa được bao xa bỗng kít lại. Nghe thấy tiếng đóng cửa xe, tôi chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn, tay lần sờ trong túi áo, lấy khăn giấy lau đôi mắt đã mờ đi vì bùn. Lúc cúi đầu, cơn tức giận càng dâng cao, khắp áo khoác đâu đâu đều là bùn, cả quần và giày cũng không thoát nạn, thật khốn kiếp hết sức.
Vì thế người ta nói, lúc xui xẻo thì chuyện gì cũng có thể gặp phải. Lớn thế này rồi, tôi chưa từng bị dính bùn nhoe nhoét như hôm nay.
Người bước xuống xe nhanh chóng tiến lại phía tôi, rối rít xin lỗi. Tôi không dám ngẩng đầu, tóc mái bị bùn làm dính bết lên mặt. Ở đây không có gương, tôi không biết mình trở nên xấu xí đến mức nào.
Thầm nghĩ họ cũng chẳng phải cố ý, hơn nữa họ còn ở bộ phận chấp pháp, tôi không dám nổi nóng với họ, chỉ đành nhịn cơn ấm ức, nói: “Có cần phải thế này không? Không lên xe, các anh cũng không cần đối xử với tôi thế này chứ?”
“Thật lòng xin lỗi, Tiểu Lý không nhìn thấy có vũng bùn ở đó”, giọng Lỗ Nguy vang lên.
Tôi cởi áo khoác ra, dùng lớp lót bên trong lau mặt, rồi mới ngẩng đầu nhìn họ. Hai người trước mắt đều tỏ vẻ hối lỗi vô cùng, tôi vừa tiếp tục lau bùn vừa lén liếc chiếc xe. Đám người trong chiếc xe đang ngó đầu nhìn chúng tôi.
Thật mất mặt!
Lau qua đám bùn trên đùi, đột nhiên tôi phát hiện trên vai có chiếc áo vest màu đen. Ngẩng đầu nhìn, thì ra Lỗ Nguy đã cởi áo của mình khoác lên vai tôi.
“Trời lạnh, cô mặc đi, áo mới đấy.”
Tôi đang định cởi trả anh, Tiểu Lý bên cạnh cũng cuống cuồng cởi áo khoác, nói: “Đều do tôi, mặc áo của tôi đi”.
Tôi siết chặt chiếc áo trên người, thà mặc áo của Lỗ Nguy còn hơn mặc áo người này.
Lỗ Nguy vội giữ áo Tiểu Lý lại, nói: “Áo của cậu bao lâu chưa thay rồi?”
Tiểu Lý nghĩ ngợi, rồi mỉm cười bối rối, rút gói khăn giấy trong túi áo ra: “Vậy đành cống hiến cái này thôi”.
“Tôi không sao, các anh còn có việc, mau đi đi.” Tôi tiếp tục lau, lau và lau.
“Thế không được, lần này thế nào cũng phải đưa cô về”, cảm thấy có lỗi, Tiểu Lý kiên quyết.
Có chết tôi cũng không ngồi chiếc xe ấy. Chẳng ai biết giờ đám người trong đó đang cười nhạo tôi thế nào.
Tôi thoát thác với thái độ cương quyết, Tiểu Lý lại cho rằng tôi xấu hổ, chủ động kéo tay tôi đi.
Điên rồi, vốn dĩ tâm trạng tôi không tốt do thất tình, giờ nghĩ lại cái anh chàng Tiểu Lý này thật biết cách khiến người ta điên tiết lộn ruột.
“Tôi đưa cô ấy về là được rồi.” Lời Lỗ Nguy nhanh chóng chấm dứt hành động lôi kéo của Tiểu Lý. Tôi vẫn không vừa lòng, ai nhờ anh đưa đón chứ, đám người này lập tức biến mất hết cho khuất mắt tôi là tốt nhất.
“Không cần, anh có đâm phải tôi đâu, tôi cũng chưa tàn phế.” Khẩu khí vô cớ chứa đầy hậm hực, nhân lúc họ đần mặt ngơ ngác, tôi vội quay người đi thẳng.
Về đến nhà, tôi còn mải nghĩ đám người Cục Công an sẽ bêu rếu chuyện này thế nào, mà chẳng để ý trên người đang khoác chiếc áo vest đàn ông, cứ thế ung dung chui vào phòng, cho đến khi mẹ lướt đến bên cạnh như một oan hồn, hỏi: “Áo của ai đây?”
Lúc này tôi mới ngớ ra, sao chiếc áo vẫn trên vai tôi thế này?
Mẹ nheo mắt, hỏi: “Con tìm đàn ông hoang bên ngoài đấy à?”
“Vâng!” Cởi áo vest ra, cởi giày, cởi quần, cả chiếc áo khoác trên tay nữa, tôi đưa cả cho mẹ, “Giặt đi mẹ”.
Mẹ ném thẳng đống quần áo bẩn xuống nền nhà, chỉ cầm mỗi chiếc áo vest, thò tay vào trong túi áo, lấy ra một đống giấy tờ tùy thân.
“Wow! Đẹp trai quá!”, mẹ hét lên.
Tôi quay đầu, nhanh chóng giật lấy, cả chiếc áo vest nữa. Mẹ định giằng lại, sao có thể chứ? Tôi và Ân Dĩ đã rèn luyện từ nhỏ, về phương diện giành đồ thì không ai thắng được tôi cả.
Lao thẳng vào phòng ngủ, tôi dùng chân đóng cửa đánh “rầm” một cái. Tiếng léo nhéo bên ngoài vọng vào, tôi mỉm cười đắc ý khóa luôn cửa lại, mẹ hết cách can thiệp nhé.
Chứng minh thư nhân dân, thẻ công an, giấy phép lái xe, thẻ ngân hàng, thẻ bảo hiểm, tất thảy giấy tờ tùy thân của Lỗ Nguy đều rơi vào tay tôi, ha ha.
Nghiên cứu nửa ngày trời, trừ việc phát hiện Công an Lỗ Nguy nhỏ hơn tôi một tuổi, nhà anh cách nhà tôi một con sông và nửa vòng nội thành, người dân tộc thiểu số, thì chẳng còn tin vui bất ngờ nào cả, ví như số di động, cấp bậc nghiệp vụ, đã kết hôn hay chưa, tiền lương là bao nhiêu…đều không có manh mối.
Buồn quá, tôi phải gửi đống giấy tờ và chiếc áo vest này đến địa chỉ nhà hoặc cơ quan của anh.
Tôi từ bỏ ý định đến cơ quan anh, đều là lũ người xấu, dám cười nhạo tôi!
Có điều đống giấy tờ này không thể lưu lại chỗ tôi quá lâu, chúng đều là những thứ cần dùng mỗi ngày mà. Không có số di động của anh, không thể hẹn anh ở chỗ gần một chút, tôi chỉ còn cách đi vòng một nửa thành phố đến thẳng nhà anh vào đầu năm mới.
Ân Dĩ, em gái tôi đã được nghỉ Tết rồi. Thấy nó về nhà, mặt mày hớn hở đợi cuộc xem mặt đầu đời, tôi khẽ thở dài cảm thán, sao cùng một mẹ sinh ra mà tính khí lại khác nhau đến vậy?
Buổi gặp gỡ của Ân Dĩ và ông tiến sĩ kia diễn ra đúng vào dịp lễ Tình nhân. Tôi nói đùa sao trùng hợp thế, liệu có phải hai người thực sự rất có duyên? Mẹ tôi liền nở nụ cười rạng rỡ, người còn chưa gặp lần nào mà mẹ tôi đã hài lòng lắm rồi.
Ân Dĩ mặc chiếc áp khoác dạ dài màu tím đặc biệt mua cho buổi xem mắt, bên trong là áo len cổ chữ U màu trắng, đi đôi bốt cổ ngắn màu vàng nhạt tôi mua chuẩn bị đón Tết, mái tóc dài mới uốn xoăn chưa lâu, còn dùng keo bọt cố định hai lọn tóc nhỏ trên đầu, rất đỗi xinh đẹp. Trang điểm xong, bố tôi tặc lưỡi, nói: “Sao đã lớn hết cả thế này”.
Theo sự sắp xếp của cô Hoa, chúng tôi chờ ông tiến sĩ ở nhà một người bạn của cô. Đối với buổi xem mặt này, nhà tôi tỏ ra tương đối thận trọng, điều động tất cả thành viên trong gia đình đi theo Ân Dĩ đến xem mặt đối phương. Ông tiến sĩ lái xe từ thành phố lân cận đến, nhưng không biết vì lý do gì mà mãi vẫn chưa xuất hiện. Cả nhà tôi nhẫn nại ngồi ở nhà người ta bóc quýt ngọt, cắn hạt dưa, em gái tôi ngoan một cách kỳ lạ, nhất cử nhất động đều vô cùng nhã nhặn lịch lãm. Tôi và bố nghịch chiếc di động tôi mới mua không lâu, đang nói đến cái MP mà bố rất có hứng thú lưu được cả kinh kịch thì tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Chúng tôi đều đứng dậy, tôi cố dướn cổ nhìn vóc dáng của người mới đến. Ông tiến sĩ mặt áo khoác hai lớp màu đen và chiếc quần bộ đội, đang cúi đầu thay dép ở ngưỡng cửa. Lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt của ông ta lướt tới tôi và em gái tôi trước. Tôi liền nháy mắt với Ân Dĩ, đoán chắc người này đang nghĩ thầm trong lòng, xem ai mới là đối tượng xem mặt hôm nay.
Không thể nhận ra bất cứ cảm xúc gì trên khuôn mặt Ân Dĩ, tò mò chẳng biết làm sao cô nhóc này lại đạt được đến trình độ siêu phàm như thế, tôi nhất thời cảm khái con bé đã lớn thật rồi, cuối cùng cũng thay đổi rồi, Ân Dĩ đã trưởng thành!
Vừa dứt lời than thở, bỗng thấy Ân Dĩ nhân lúc mọi người không chú ý, dướn môi về phía tôi, buông một câu: “Già quá!”
Tôi không nhịn được phì cười. Trước đó mẹ đã tiêm thuốc phòng cho nó rồi, một vị tiến sĩ ba mươi sáu tuổi, không già sao được? Lớn hơn nó hẳn mười ba tuổi cơ mà. Có điều nói đi cũng phải nói lại, ông tiến sĩ này ba mươi sáu tuổi, nhưng nhìn như thể bốn mươi sáu vậy, lại mặc áo đen quần bộ đội, vừa già vừa không có khí chất. Trong bữa cơm trưa, mẹ tôi cười bảo tôi cũng vẫn độc thân, nhờ các cô dì để ý giúp một mối, ông tiến sĩ ngẩng đầu cười với tôi, nói: “Em cũng chưa có người yêu sao?”
Tôi chỉ cười, không nói gì, khẽ cúi đầu, lông mày bất giác nhăn lại, mẹ tôi biết tôi đang hẹn hò với Lâm Tương, vậy mà vẫn muốn giúp tôi tìm mối tốt hơn, tôi có thể hiểu được. Nhưng nói trong hoàn cảnh này chẳng phải khiến người ta nảy sinh ý nghĩ ông tiến sĩ có thể tùy ý chọn một trong hai chị em, càng khiến ông ta dương dương tự đắc sao? Tôi không thích chút nào!
Ăn cơm xong, lấy cớ bận công chuyện, tôi từ chối ngồi lên chiếc ô tô được nhà tôi lén gọi với cái tên Con cừu non của ông tiến sĩ. Mẹ cũng chẳng bận tâm đến tôi, lúc này mục tiêu của mẹ vô cùng rõ ràng: Lo xong cho Ân Dĩ đã.
Hứ, không ai đèo tôi cả, thật nực cười!
Vừa nghĩ thế thì bất chợt “kíttt...” một tiếng, chiếc ô tô công an đỗ ngay trước mặt tôi. Một chiếc xe công an hiệu Mitsubishi sạch sẽ sáng bóng cũng hoành tráng lắm chứ, chẳng thua kém gì Con cừu non kia cả.
Cửa kính từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt có vẻ như rất quen thuộc, vừa điển trai vừa sắc nét, trẻ trung tươi tắn, ăn đứt Con cừu non kia.
“Đi đâu thế? Cho cô đi nhờ này”, anh chàng đẹp trai nói với tôi.
Lúc này, tôi tin mình là một mỹ nữ, chỉ những cô gái đẹp mới có cơ hội được người ta đưa đón miễn phí. Tôi nở nụ cười sáng lóa. Bỗng nhiên giây phút đó, chợt nhớ ra người này là ai, nụ cười của tôi chậm rãi thu lại.
Lỗ Nguy!
Tôi nhăn nhó cắn môi, vừa sung sướng xếp mình vào hàng mỹ nữ, có trai đẹp cho đi quá giang, ai ngờ lại là người quen.
Anh cười còn rạng rỡ hơn tôi.
“Cô lại quên tôi rồi à?”
“Sao có thể chứ, anh đẹp trai như vậy, chúng ta đã gặp nhua ba lần rồi.” Tôi vội vàng khen ngợi một hồi, để che giấu sự lúng túng của mình. May mà tôi đã kịp thời nhớ ra anh là ai. Tiểu Vương luôn bảo tôi không có tố chất làm lãnh đạo, bởi tôi không có khả năng nhận mặt người cơ bản.
Anh chàng công an này quả thật rất khôi ngô tuấn tú, cao ráo sáng sủa, trang phục sạch sẽ phong độ. Theo lý mà nói, người đàn ông như thế, chỉ nhìn một lần cũng đủ làm tôi nhớ nhung điên cuồng, ái mộ vô vàn rồi, nhưng tôi lại chẳng muốn thể hiện chút mê lực nhỏ nhoi gì của mình để hấp dẫn anh. Tôi nghĩ, không lẽ mình đã thích Lâm Tương thật sao?
Không đúng, không phải thích, mà là thời gian vừa rồi tôi đã dồn hết sự chú ý vào Lâm Tương.
Tôi nghiêng đầu cười với Lỗ Nguy, bàn tay khỏe khoắn rắn chắc của anh ấn hai cái lên vô lăng, chiếc xe kêu vang hai tiếng “bíp bíp”, rồi anh cười hòa nhã, hỏi: “Đi đâu nào?”
“Đến Tòa án.”
Anh khẽ nghiêng đầu: “Cô chăm chỉ thế kia à? Hai mươi tám Tết còn đi làm sao?”
“Ha ha, tôi muốn tìm chỗ để lên mạng thôi.” Nhà tôi đang có một Con cừu non mà.
“Ở đó lạnh lắm, hay đến chỗ tôi đi, có máy sưởi và trà nóng.” Anh cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, rất đỗi đẹp mắt.
Nhưng, trừ hàm răng đẹp mắt, thiện cảm của tôi dành cho anh không tăng lên chút nào. Tôi có thân quen gì anh đâu, lại dám rủ tôi về nhà anh, không phải người tốt.
Tôi mà cười thêm nữa thì thành ra giả tạo mất. Không còn sự thản nhiên ban đầu nữa, tôi kiên quyết: “Đến văn phòng dùng của công tốt biết bao, đến chỗ anh lại phải nợ anh một món ân tình”.
Lỗ Nguy quay đầu liếc toi một cái, bật cười. Biết tôi có ý từ chối, anh cũng không nhiều lời, khẽ xoay vô lăng, chiếc xe lập tức đổi chiều, đi về phía Tòa án.
Đúng thế, tôi đến văn phòng chỉ vì lên mạng. Sắp Tết rồi, cơ quan chẳng một bóng người, đi trên hành lang có thể nghe rõ tiếng bước chân vọng lại. Tôi lên mạng để đợi Lâm Tương. Thực ra, anh chẳng có gì xuất sắc, chỉ là tôi muốn tìm một người để yêu thương. Hai hôm trước mẹ bảo tôi mau tìm ai đó, Tết đưa về nhà ra mắt bạn bè người thân.
Năm nào đón Tết, lũ em gái họ của tôi cũng dẫn bạn trai mới về, hai chị em tôi chưa từng đưa về anh chàng nào cả. Chúng nó thì mỗi năm thay một người, cao to, đẹp trai, lắm tiền, người sau khá hơn người trước, mẹ tôi thì năm sau rầu rĩ hơn năm trước. Năm nay, rốt cuộc tôi cũng có cơ hội dẫn một chàng trai về nhà ra mắt rồi.
Lâm Tương mãi không lên QQ. Trước lần gặp mặt đầu tiên, tôi và anh hay nói chuyện với nhau qua QQ, sau đó dường như không dùng đến QQ nữa. Thường thì nửa đêm anh gửi tin nhắn cho tôi, tôi không muốn chủ động hẹn anh đi chơi, chỉ còn cách ngồi đợi trên QQ, chờ chú thỏ này tự thân lao đến vậy.
Trong danh sách bạn bè, thấy tôi lên mạng giờ này, Hà Xứ có chút tò mò. Tôi nói mình đang ngụy trang thành một cái cây để chờ thỏ tự lao đầu vào.
Con thỏ tốt nhất bị cô ấy bắt đi rồi, tôi chỉ còn cách bắt một con khác thôi, chẳng có gì to tát cả, đời này thiếu gì thỏ chứ.
Trên thế gian này chẳng ai hay biết tôi từng yêu thầm “chú thỏ” của Hà Xứ mười mấy năm trời, dài ngang thời gian tôi thích Lưu Đức Hoa, nhưng Lưu Đức Hoa cũng giống như “chú thỏ” của Hà Xứ, đều không thuộc về tôi.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy có một chú thỏ gần mình như thế, đặc biệt là lúc Lâm Tương nhắn tin hay gọi điện cho tôi mỗi buổi tối. Dù chỉ toàn nói chuyện vặt vãnh hằng ngày, hơn nữa chẳng cuộc gọi nào chúng tôi nghe rõ lời người kia, nhưng tôi vẫn thấy mọi thứ đầy ắp hy vọng.
Anh không lên mạng, có lẽ đang đi sắm Tết với mẹ, hay đang mua quần áo mới cho mình, cũng có thể đang dọn dẹp nhà cửa, hoặc có khi đang chuẩn bị bữa cơm Giao Thừa.
Tôi di chuột trên avatar tối thui của anh, chẳng làm gì cũng hết một buổi chiều.
Tắt máy về nhà, trong lòng có chút oán trách, tại sao khi tôi muốn đi sâu tìm hiểu thì đối phương lại chẳng chút hồi âm?
Ông tiến sĩ của em gái tôi không hề gọi điện hay gửi tin nhắn cho nó. Lúc đầu, Ân Dĩ cũng chẳng buồn để ý, sau biến thành trầm ngâm, rồi chốc chốc lại lôi di động ra xem. Tôi nín cười nhìn nó mặt mày khổ sở cứ cách vài giây lại nhấn phím bật sáng màn hình. Chiếc di động bị vặn vẹo trong tay nó hồi lâu, đột nhiên có chuông báo: Bạn có một tin nhắn mới.
Ân Dĩ vội vã nhấn phím, tôi phì cười, giơ chiếc di động trong tay mình lên, đắc ý làm khẩu hình: “Của chị!”
Là tin nhắn của Lâm Tương. Cuối cùng anh cũng nhớ tới tôi, phấn khởi quá!
Nội dung tin nhắn có thể diễn đạt bằng hai chữ: Thừa thãi!
Nếu là trước đây, tôi tuyệt đối không thèm trả lời tin nhắn như vậy, giống như những kẻ xa lạ bỗng dưng lao vào hỏi tôi: “Năm nay em bao nhiêu tuổi? Em là người tỉnh nào? Nghề nghiệp của em là gì?”
Đối với những câu hỏi như thế, tôi không bao giờ trả lời, và những người hỏi tôi như thế, sẽ mãi mãi là người xa lạ với tôi.
Lâm Tương hỏi tôi chẳng khác gì bọn họ: “Trưa nay em ăn gì?”
Trưa nay tôi ăn gì thì có liên quan tới anh sao? Anh quan tâm tới đống thức ăn tôi nuốt trọn vào bụng, nói không chừng còn trở thành XX rồi làm gì không biết? Thật chẳng biết cách nói chuyện!
Có điều, không hiểu sao tôi lại cuống quít hồi âm, nói cho anh biết, trưa nay mình ăn súp lơ xào rong biển, một phát minh mới của tôi.
Tôi trở nên tầm thường rồi, giống hệt đám người có đối tượng một cái là chỉ số IQ bằng , tầm thường thật rồi!
Một giờ đêm có người gọi điện cho tôi.
Tôi lấy chăn che kín đầu, thì thầm trả lời điện thoại, cô em gái liên tục đẩy tôi. Đã thế tôi càng nói nhiều hơn, nói suốt nửa tiếng đồng hồ. Hừ, mấy tháng trước cùng tham gia huấn luyện với cán bộ công chức mới vào, các cô ả đêm nào cũng nấu cháo điện thoại đến hai giờ sáng. Khó khăn lắm mới có người gọi điện cho tôi vào lúc nửa đêm khuya khoắt, cho dù là con nhỏ Ân Dĩ có đẩy tôi xuống giường, tôi cũng phải buôn, là lá la!
Buổi tối, Hà Xứ thấy tôi online liền hỏi: “Bắt được thỏ chưa?”
Tôi: “Đang bắt đây, không ngoài dự kiến, nó không thoát khỏi thân cây to lớn của mình đâu”.
…
Cho đến một đêm anh lại gọi điện thoại đến.
Anh nói: “Ân Khả, anh không muốn yêu nữa, anh muốn kết hôn, em có đồng ý kết hôn cùng anh không?”
Chú thỏ bị tôi dụ dỗ đã lao đầu vào thân cây của tôi ư, hay thần trí nó rối loạn rồi?
Kết hôn?!
Không sai, mẹ tôi chính là mong đợi kết quả này, dự định của mẹ là đám cưới cho tôi vào dịp Quốc tế Lao động.
Nhưng, tôi vẫn chưa yêu sâu sắc mà, tôi mới gặp anh có mấy lần, gửi vài chục tin nhắn, nấu cháo điện thoại được mấy đêm, chỉ thế thôi, giờ anh đòi kết hôn?
“Người anh em, anh bao nhiêu tuổi?”, “Mẹ anh họ gì vậy?”, “Nhà anh có mấy anh chị em?”, “Nhà anh rộng bao nhiêu mét vuông?”, “Tiền lương, sổ tiết kiệm của anh có mấy số rồi?”…
Các câu hỏi từ A đến Z, tôi hoàn toàn chẳng biết gì.
Song, câu trả lời của tôi là: Vâng!
Tôi điên rồi!
Tôi giống như một gái già ế chỏng chơ, bám được cành cỏ khô lập tức muốn nhảy khỏi vũng lầy độc thân.
Ân Dĩ chẳng khác nào chú thỏ, nhảy tót ra khỏi chăn, chạy bình bịch lên tầng, giữa đêm hôm khuya khoắt, hét lên bằng âm lượng đủ cho mấy dãy phố nghe thấy: “Mẹ, chị Ân Khả muốn kết hôn…”
Nhanh như diều gặp gió, hôm sau mẹ đặt điện thoại trước mặt tôi, nghiêm túc ra lệnh: “Gọi đi”.
Lâm Tương nhấc máy, nói đang chơi mạt chược, tôi bảo: “Anh có thể dừng một lát không?”
Chắc hẳn anh thấy được vẻ nghiêm chỉnh trong giọng nói của tôi, thận trọng hỏi: “Sao thế?”
Tôi hít một hơi thật sâu: “Mẹ em muốn nói chuyện với anh.”
Đầu dây bên kia im phăng phắc.
Sau đó, vọng lại tiếng mạt chược di chuyển, cùng lời xin lỗi của anh. Tôi đoán anh đang rời khỏi chỗ đó.
“Được rồi, mẹ em muốn nói chuyện gì với anh vậy?” Giọng anh bỗng dưng có chút căng thẳng. Đừng nói anh, chứ ngay đến tôi cũng thấy căng thẳng, đột nhiên cảm thấy như mình sắp phải đối diện với một chuyện vô cùng hệ trọng.
Tôi đưa điện thoại cho mẹ. Cầm điện thoại, khuôn mặt vốn nghiêm túc của bà liền trở nên hòa nhã dễ gần.
Tôi làu bàu, anh ấy có nhìn thấy đâu, cười như thế làm gì?
Mặc cái lừ dữ tợn của tôi, Ân Dĩ không sợ chết, áp tai vào điện thoại nghe trộm.
Thoáng nghe thấy anh chúc Tết mẹ, được lắm, ngoan lắm!
Giọng mẹ tôi lúc gầm rú như sấm sét, khi nhỏ nhẹ tựa mưa rơi, nói chuyện với tôi thì như muốn ép hôn, nhưng nói chuyện với anh lại từ tốn nhẹ nhàng như mưa phùn mùa xuân. Mẹ cũng không hỏi gì ngoài mấy câu thăm hỏi quan tâm thông thường, thế mà làm tôi sợ vã cả mồ hôi! Bởi vì dù Lâm Tương đã nhắc đến chuyện kết hôn, nhưng tôi chưa thân thiết với anh lắm, chúng tôi chỉ mới gặp mặt có mấy lần.
Nói xong rồi, may quá, mẹ tôi không nhắc đến chuyện anh ngỏ lời kết hôn, cũng không hỏi gia cảnh xuất thân, điều kiện kinh tế hay tình hình sức khỏe của bố mẹ anh, dù bị dọa cho một trận, nhưng không có gì nguy hiểm.
Nhưng, sau khi cúp máy, mẹ bất chợt thu lại nụ cười hòa nhã, sắc mặt có vẻ không được tốt lắm.
Tôi bắt đầu lo lắng, anh đã nói gì làm mẹ không vui sao?
“Chàng trai này, không được.”
Thật ra, mẹ rất có khiếu theo ngành của tôi, phán quyết chuyện gì cũng thẳng thắn dứt khoát.
Nhưng tại sao chứ? Cho con một lý do được không? Mới nãy còn phấn khởi lắm mà?
“Cậu ta không thật lòng muốn kết hôn với con. Một là, cậu ta không nhắc gì về chuyện chúc Tết nhà mình, hai là, không chủ động xin phép mẹ, mẹ bảo lúc nào rảnh đến chơi, cậu ta nói nếu sau này có cơ hội…”
Không nên phán xét vậy chứ? Đổi lại là tôi, tôi cũng không nghĩ được nhiều đến thế. Cách nghĩ giữa thanh niên và bậc tiền bối dĩ nhiên không giống nhau, chẳng lẽ mới hôm trước nhắc tới chuyện kết hôn, hôm sau liền bê tráp chạy bình bịch đến ngay?
Tôi có chút không vui, cảm thấy tư duy của mẹ cổ hủ quá, cách làm cũng cứng nhắc.
Thế nhưng cuối cùng cách nghĩ này của tôi cũng bị thay thế bởi nỗi phiền muộn vô vàn.
Kỳ nghỉ Tết trôi qua, tôi định bụng chào đón một năm mới tràn đầy hy vọng. Một hôm, tôi đăng nhập vào blog mình từng lập giúp Lâm Tương. Anh update rất nhanh, đã tải lên rất nhiều hình ảnh trong album, nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là, chỉ trong kỳ nghỉ Tết ngắn ngủi, anh đã quen một cô gái khác, buồn cười nhất chính là họ dự định sẽ kết hôn.
Vì thế ra Tết lúc gặp lại Lỗ Nguy, tôi đang điên cuồng đạp vào một gốc cây ở chỗ mình cho rằng không có người.
Chẳng biết anh nghiêng đầu nhìn tôi trong bao lâu. Giật mình phát hiện ra, tôi vội vàng ven mái tóc rối bời, nhanh chóng lấy lại hơi, tức tốc khôi phục trạng thái thục nữ thường ngày của mình.
Trong lúc tôi chỉnh lại tư thế, điệu bộ trợn mắt há miệng vì kinh ngạc cỉa anh cũng kịp trở lại bình thường. Tôi còn chưa kịp cất tiếng chào, anh đã không nhịn được mà phì cười.
“Năm mới có gì không hài lòng thì cũng đừng nên ngược đãi giày dép thế chứ?” Lúc anh bật cười, hai môi tạo thành cặp dấu ngoặc đối xứng, dưới má trái có vết lõm lờ mờ, chiếc cằm vuông vức vì cười mà trở nên nhọn hoắt, ánh mắt long lanh sáng bừng, tôi bất giác đứng sững tại chỗ.
Tôi hiếm khi quan sát kỹ đến thế khi đối phương đang cười, nhưng quả thật nụ cười của Lỗ Nguy đã…hút hồn tôi!
“Vừa sang năm mới, anh Lỗ nói vậy chẳng khác gì bảo tôi cả năm gặp xui xẻo à?!” Tôi giận dữ bóp méo ý của anh, đang yên đang lành cười cái gì chứ.
Anh chậm rãi thu lại nụ cười, vẻ mặt không được tự nhiên lắm, nói: “Xin lỗi, tôi nói năm mới ý là kỳ nghỉ Tết, không phải cả năm mới này”.
Xem ra, anh chàng này là người tương đối nghiêm túc, không tùy tiện đùa cợt.
Thấy anh nghiêm túc, tôi cũng không tiện nổi cơn nữa, chỉ lấy làm ngạc nhiên sao anh lại xuất hiện ở chỗ này, rõ ràng nơi đây rất hẻo lánh vắng vẻ mà.
“Vây bắt tội phạm.” Anh điềm đạm nói, tôi nhướn mày giật mình.
Tôi nhìn trái ngó phải, nói: “Công an Lỗ này, một người mà cũng gọi là vây bắt sao?”
Vừa dứt lời, Lỗ Nguy co giò chạy mất, tôi vội vã thu người, trốn sau thân cây bên cạnh, ngó đầu ra xem tình hình.
Tình trạng phục hồi sức khỏe của Lỗ Nguy rất tốt, chạy nhanh như gió, mạnh mẽ mau lẹ. Anh vừa hành động, xung quanh đột nhiên chui ra vài người, đều mặc thường phục, có điều thoắt nhìn là nhận ra ngay ai là công an ai là tội phạm. Mấy người vây bắt một người, người bị vây bắt kia đương nhiên là kẻ gian.
Kế hoạch vây bắt thành công nhanh chóng. Vừa tóm được nghi phạm, đồng đội của Lỗ Nguy liền cho hắn mấy cú đạp mạnh, thật hung dữ!
Tôi bước ra từ sau thân cây, ngơ ngác nhìn đám người bỗng dưng lao đên áp giải một người lên chiếc xe công an từ đâu phóng tới. Vốn định lên xe rồi đi luôn, nhưng chiếc xe bất chợt dừng lại trước mặt tôi.
Lỗ Nguy hạ cửa kính xuống, nói: “Lên đi, đưa cô đi một đoạn, con gái đnừg ở đây một mình lâu quá”.
Tôi hoảng hốt phất tay: “Không cần đâu, không cần đâu!”
Nói thật thì, dù trên xe đầy “các chú công an”, nhưng tôi vẫn thấy đầu năm đã đi nhờ loại xe này thì thật xui xẻo.
Anh khẽ chau mày, hình như không hài lòng với lời từ chối của tôi, song vẫn chẳng nói gì. Anh vẫy tay một cái, chiếc xe nổ máy kêu lên inh ỏi.
Rõ thật căm phẫn! Không phải căm phẫn bởi họ không đưa tôi đi cùng thật, mà vì anh chàng đẹp trai cầm lái mắt mũi lèm nhèm, đi thì cứ đi, chẳng hiểu tại sao lúc nổ máy lại quay vô lăng một vòng, chỗ rẽ không may có vũng bùn, đống bùn thích bám vào mặt người kia không hề khách khí, bắn thẳng vào tôi. Cánh tay vẫy chào tạm biệt còn chưa kịp hạ xuống, tôi đã đờ người tại chỗ.
Mẹ kiếp, hôm nay tâm trạng đã vô cùng tệ rồi, tìm nơi trút giận lại chạm trán cảnh vây bắt tội phạm, không muốn ngồi lên xe công an thì bị bùn bắn đầy người! Không kiềm chế được, tôi hét lên thất thanh: “Anh lái xe kiểu gì thế?!”
Chiếc xe chạy chưa được bao xa bỗng kít lại. Nghe thấy tiếng đóng cửa xe, tôi chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn, tay lần sờ trong túi áo, lấy khăn giấy lau đôi mắt đã mờ đi vì bùn. Lúc cúi đầu, cơn tức giận càng dâng cao, khắp áo khoác đâu đâu đều là bùn, cả quần và giày cũng không thoát nạn, thật khốn kiếp hết sức.
Vì thế người ta nói, lúc xui xẻo thì chuyện gì cũng có thể gặp phải. Lớn thế này rồi, tôi chưa từng bị dính bùn nhoe nhoét như hôm nay.
Người bước xuống xe nhanh chóng tiến lại phía tôi, rối rít xin lỗi. Tôi không dám ngẩng đầu, tóc mái bị bùn làm dính bết lên mặt. Ở đây không có gương, tôi không biết mình trở nên xấu xí đến mức nào.
Thầm nghĩ họ cũng chẳng phải cố ý, hơn nữa họ còn ở bộ phận chấp pháp, tôi không dám nổi nóng với họ, chỉ đành nhịn cơn ấm ức, nói: “Có cần phải thế này không? Không lên xe, các anh cũng không cần đối xử với tôi thế này chứ?”
“Thật lòng xin lỗi, Tiểu Lý không nhìn thấy có vũng bùn ở đó”, giọng Lỗ Nguy vang lên.
Tôi cởi áo khoác ra, dùng lớp lót bên trong lau mặt, rồi mới ngẩng đầu nhìn họ. Hai người trước mắt đều tỏ vẻ hối lỗi vô cùng, tôi vừa tiếp tục lau bùn vừa lén liếc chiếc xe. Đám người trong chiếc xe đang ngó đầu nhìn chúng tôi.
Thật mất mặt!
Lau qua đám bùn trên đùi, đột nhiên tôi phát hiện trên vai có chiếc áo vest màu đen. Ngẩng đầu nhìn, thì ra Lỗ Nguy đã cởi áo của mình khoác lên vai tôi.
“Trời lạnh, cô mặc đi, áo mới đấy.”
Tôi đang định cởi trả anh, Tiểu Lý bên cạnh cũng cuống cuồng cởi áo khoác, nói: “Đều do tôi, mặc áo của tôi đi”.
Tôi siết chặt chiếc áo trên người, thà mặc áo của Lỗ Nguy còn hơn mặc áo người này.
Lỗ Nguy vội giữ áo Tiểu Lý lại, nói: “Áo của cậu bao lâu chưa thay rồi?”
Tiểu Lý nghĩ ngợi, rồi mỉm cười bối rối, rút gói khăn giấy trong túi áo ra: “Vậy đành cống hiến cái này thôi”.
“Tôi không sao, các anh còn có việc, mau đi đi.” Tôi tiếp tục lau, lau và lau.
“Thế không được, lần này thế nào cũng phải đưa cô về”, cảm thấy có lỗi, Tiểu Lý kiên quyết.
Có chết tôi cũng không ngồi chiếc xe ấy. Chẳng ai biết giờ đám người trong đó đang cười nhạo tôi thế nào.
Tôi thoát thác với thái độ cương quyết, Tiểu Lý lại cho rằng tôi xấu hổ, chủ động kéo tay tôi đi.
Điên rồi, vốn dĩ tâm trạng tôi không tốt do thất tình, giờ nghĩ lại cái anh chàng Tiểu Lý này thật biết cách khiến người ta điên tiết lộn ruột.
“Tôi đưa cô ấy về là được rồi.” Lời Lỗ Nguy nhanh chóng chấm dứt hành động lôi kéo của Tiểu Lý. Tôi vẫn không vừa lòng, ai nhờ anh đưa đón chứ, đám người này lập tức biến mất hết cho khuất mắt tôi là tốt nhất.
“Không cần, anh có đâm phải tôi đâu, tôi cũng chưa tàn phế.” Khẩu khí vô cớ chứa đầy hậm hực, nhân lúc họ đần mặt ngơ ngác, tôi vội quay người đi thẳng.
Về đến nhà, tôi còn mải nghĩ đám người Cục Công an sẽ bêu rếu chuyện này thế nào, mà chẳng để ý trên người đang khoác chiếc áo vest đàn ông, cứ thế ung dung chui vào phòng, cho đến khi mẹ lướt đến bên cạnh như một oan hồn, hỏi: “Áo của ai đây?”
Lúc này tôi mới ngớ ra, sao chiếc áo vẫn trên vai tôi thế này?
Mẹ nheo mắt, hỏi: “Con tìm đàn ông hoang bên ngoài đấy à?”
“Vâng!” Cởi áo vest ra, cởi giày, cởi quần, cả chiếc áo khoác trên tay nữa, tôi đưa cả cho mẹ, “Giặt đi mẹ”.
Mẹ ném thẳng đống quần áo bẩn xuống nền nhà, chỉ cầm mỗi chiếc áo vest, thò tay vào trong túi áo, lấy ra một đống giấy tờ tùy thân.
“Wow! Đẹp trai quá!”, mẹ hét lên.
Tôi quay đầu, nhanh chóng giật lấy, cả chiếc áo vest nữa. Mẹ định giằng lại, sao có thể chứ? Tôi và Ân Dĩ đã rèn luyện từ nhỏ, về phương diện giành đồ thì không ai thắng được tôi cả.
Lao thẳng vào phòng ngủ, tôi dùng chân đóng cửa đánh “rầm” một cái. Tiếng léo nhéo bên ngoài vọng vào, tôi mỉm cười đắc ý khóa luôn cửa lại, mẹ hết cách can thiệp nhé.
Chứng minh thư nhân dân, thẻ công an, giấy phép lái xe, thẻ ngân hàng, thẻ bảo hiểm, tất thảy giấy tờ tùy thân của Lỗ Nguy đều rơi vào tay tôi, ha ha.
Nghiên cứu nửa ngày trời, trừ việc phát hiện Công an Lỗ Nguy nhỏ hơn tôi một tuổi, nhà anh cách nhà tôi một con sông và nửa vòng nội thành, người dân tộc thiểu số, thì chẳng còn tin vui bất ngờ nào cả, ví như số di động, cấp bậc nghiệp vụ, đã kết hôn hay chưa, tiền lương là bao nhiêu…đều không có manh mối.
Buồn quá, tôi phải gửi đống giấy tờ và chiếc áo vest này đến địa chỉ nhà hoặc cơ quan của anh.
Tôi từ bỏ ý định đến cơ quan anh, đều là lũ người xấu, dám cười nhạo tôi!
Có điều đống giấy tờ này không thể lưu lại chỗ tôi quá lâu, chúng đều là những thứ cần dùng mỗi ngày mà. Không có số di động của anh, không thể hẹn anh ở chỗ gần một chút, tôi chỉ còn cách đi vòng một nửa thành phố đến thẳng nhà anh vào đầu năm mới.