-Thư, em tỉnh rồi
Cô không trả lời, vẫn nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lẽo, khuôn mặt xinh đẹp không chút cảm xúc
-Quân,Linh... mọi người, Thư tỉnh rồi vào đi-anh lảng tránh ánh mắt đó của cô, quay ra cửa gọi mọi người
Quân dắt tay Linh,Khải và Ngọc cũng theo sau đi vào, Quân khẽ gãi đầu nắm tay Linh tiến về phía Thư, cô vẫn ngồi đó, khuôn mặt không chút cảm xúc nhìn những người tiến về phía mình
-Thư, anh xin lỗi vì giúp Long gạt em khiến em ra nông nỗi này,anh...
-anh... là ai?-cô nghiêng đầu, đôi mắt trong veo nhìn Quân không chút cảm xúc
1 câu nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến tất cả mọi người ở đây sốc, sốc và sốc nặng
-bác sĩ, bác sĩ, cô ấy bị sao vậy?-Long hét lên như điên dại rồi lại lay lay vai Thư
-anh là ai? mau bỏ tay ra khỏi người tôi-cô gạt tay anh ra khỏi vai, giọng nói nhẹ nhàng, đôi mắt không động như người mất hồn
Bác sĩ vội vã chạy đến và khám, tất cả đều phải ra ngoài
BÊN NGOÀI
-cô ấy chỉ ngất thôi mà.... tại sao...tại sao... lại như vậy? Quân tại sao thư không nhận ra em?
-...
-Khải, cậu nói đi...
-...
-Linh, Ngọc... 2 đứa trả lời anh đi chứ
-...
Tất cả đều im lặng, không ai lên tiếng, họ đều thẫn thờ...
1 tiếng sau bác sĩ bước ra, khuôn mặt buồn bã nhìn Long đầy ái ngại
-Thư... cô ấy sao rồi?
-cô ấy bị mất trí nhớ, không phải do va đập mạnh mà là do quá sợ hãi, cảm giác sợ hãi đã khiến cô ấy muốn quên đi, nếu bệnh nhân không đủ can đảm để đối diện với nỗi sợ đó... sẽ không bao giờ nhớ lại được... người nhà có thể vào thăm bệnh nhân
-Thư... em đừng sợ, anh không làm hại em đâu-Long dùng giọng nhỏ nhẹ rồi chậm rãi ngồi xuống chiếc giường bệnh trắng xóa
-...
Cô dương đôi mắt đen lay lên nhìn anh, miệng không trả lời, chỉ là nhìn thật chăm chú rồi ánh măt lại chuyển sang Quân, Khải,Linh và Ngọc
Linh bắt đầu rơm rớm nước mắt nhảy lên giường ôm nó
-Thư, mày không nhớ tao thật sao, tao là linh, là bạn thân của mày mà. Mấy năm trước tao còn hát cho mày nghe, mày khen quá trời luôn mà,sao mày lại quên tao được?
-xí, hồi đấy mày còn hát sai nốt nhạc bị tao đánh cho mà còn bày đặt...-biết mình lỡ lời nhưng cũng đã muộn, haizz trò chơi bị lộ ngay từ phút đầu thế này thì thật đáng tiếc nha
-tao biết ngay mà, ngất mà mất trí nhớ được thì thiên hạ loạn rồi-nhỏ dí đầu Thư rồi cười ha hả vỉ phục mình
Nhưng chỉ có nhỏ cười thôi, 3 người còn lại mặt đen hơn đít nồi
-chán phèo, mày lúc nào cũng bênh đại ca
-t tao bênh hồi nào-nhỏ đỏ mặt ấp úng
-mày mày kh không bênh mà mà mà vạch trần t t tao thế à-Thư giả bộ cà lăm hỏi vặn lại Linh
-Thư/chị Thư-3 người kia đồng thanh nhìn cô bằng ánh mắt nổi nửa
-đùa giỡn tôi vậy em vui lắm hả-anh tức giận nhìn cô chằm chằm
Thư lấy lại vẻ mặt "tủ lạnh di động" nhìn anh
-còn anh?
Lại Chỉ 1 câu hỏi đơn giản khiến cả căn phòng im bặt
-tôi chỉ dùng lại trò của anh thôi mà... cảm thấy khó chịu đúng không? Có bằng tôi không,anh chỉ biết tôi mất trí nhớ còn tôi biết anh sắp chết đấy, anh biết tôi sợ như thế nào không hả cảm giác mất đi người quan trọng anh biết nó đau khổ lắm không tại sao anh lại...
Anh không nói gì chỉ ôm chầm lấy cô, ôm thật chặt như sợ cô sẽ chạy mất,anh chỉ muốn cô đừng giận, chỉ muốn làm cho cô 1 cái sinh nhật bất ngờ thôi, không ngờ được hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, anh vẫn là người sai, anh vẫn là người làm cô phải đau...
-anh xin lỗi,anh khiến em phải buồn rồi
-tôi còn thất vọng rất nhiều nữa, anh không có niềm tin với tôi tại sao lại nói lời yêu?tại sao lại làm tôi cứ hi vọng rồi lại thất vọng, tại sao...
Lời chưa kịp nói hết đã bị anh chặn lại, 1 nụ hôn không thô bạo không nồng nàn nhưng rất tha thiết, 1 nụ hôn để khẳng định chủ quyền. trong căn phòng đó ai cũng cười nhưng có cả 1 nụ cười chua chát, 1 nụ cười tự giễu
"cậu hạnh phúc là được rồi,chắc từ giờ mình sẽ từ bỏ hoàn toàn, chúng ta sẽ mãi mãi là 'bạn thân'. Cố nắm giữ nhé, anh ta là người tốt,anh ta sẽ thay mình yêu cậu"
-anh vẫn luôn tin tưởng em
-nói dối, nếu tin tôi tại sao thấy tôi ôm Lý Nhã Dịch anh lại bỏ đi
Long cốc nhẹ lên đầu cô nở nụ cười tươi rói
-em đúng là đồ ngốc,anh không biết hôm nay là sinh nhật em nên mới chạy vội đi chuẩn bị. sợ em không đồng ý gặp anh nên anh mới dùng 'cách đó' đưa em đến đây...
Nghe anh nói vậy Thư chợt giật mình nhìn quanh căn phòng... ừ nhỉ trang trí tùm lum còn có cả bánh kem nữa kìa
-tạm tha cho anh đó
-'bà xã' muôn năm
-thôi 2 người về nhà rồi tình củm, gần 12 giờ đêm rồi đấy hết ngày là không sinh nhật được đâu nha-nhỏ đá đểu rồi ôm bánh ra bàn
-em không ước sao-anh hỏi bằng giọng ngạc nhiên
-6 năm qua em đều ước 1 điều nhưng... vẫn chưa thành hiện thực, em không muốn nữa
-ừ, không cần,không cần, em có anh là được rồi-anh vui vẻ khoác vai cô nói
-xiiiiiiì-tất cả cùng đồng thanh
Cô không trả lời, vẫn nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lẽo, khuôn mặt xinh đẹp không chút cảm xúc
-Quân,Linh... mọi người, Thư tỉnh rồi vào đi-anh lảng tránh ánh mắt đó của cô, quay ra cửa gọi mọi người
Quân dắt tay Linh,Khải và Ngọc cũng theo sau đi vào, Quân khẽ gãi đầu nắm tay Linh tiến về phía Thư, cô vẫn ngồi đó, khuôn mặt không chút cảm xúc nhìn những người tiến về phía mình
-Thư, anh xin lỗi vì giúp Long gạt em khiến em ra nông nỗi này,anh...
-anh... là ai?-cô nghiêng đầu, đôi mắt trong veo nhìn Quân không chút cảm xúc
1 câu nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến tất cả mọi người ở đây sốc, sốc và sốc nặng
-bác sĩ, bác sĩ, cô ấy bị sao vậy?-Long hét lên như điên dại rồi lại lay lay vai Thư
-anh là ai? mau bỏ tay ra khỏi người tôi-cô gạt tay anh ra khỏi vai, giọng nói nhẹ nhàng, đôi mắt không động như người mất hồn
Bác sĩ vội vã chạy đến và khám, tất cả đều phải ra ngoài
BÊN NGOÀI
-cô ấy chỉ ngất thôi mà.... tại sao...tại sao... lại như vậy? Quân tại sao thư không nhận ra em?
-...
-Khải, cậu nói đi...
-...
-Linh, Ngọc... 2 đứa trả lời anh đi chứ
-...
Tất cả đều im lặng, không ai lên tiếng, họ đều thẫn thờ...
1 tiếng sau bác sĩ bước ra, khuôn mặt buồn bã nhìn Long đầy ái ngại
-Thư... cô ấy sao rồi?
-cô ấy bị mất trí nhớ, không phải do va đập mạnh mà là do quá sợ hãi, cảm giác sợ hãi đã khiến cô ấy muốn quên đi, nếu bệnh nhân không đủ can đảm để đối diện với nỗi sợ đó... sẽ không bao giờ nhớ lại được... người nhà có thể vào thăm bệnh nhân
-Thư... em đừng sợ, anh không làm hại em đâu-Long dùng giọng nhỏ nhẹ rồi chậm rãi ngồi xuống chiếc giường bệnh trắng xóa
-...
Cô dương đôi mắt đen lay lên nhìn anh, miệng không trả lời, chỉ là nhìn thật chăm chú rồi ánh măt lại chuyển sang Quân, Khải,Linh và Ngọc
Linh bắt đầu rơm rớm nước mắt nhảy lên giường ôm nó
-Thư, mày không nhớ tao thật sao, tao là linh, là bạn thân của mày mà. Mấy năm trước tao còn hát cho mày nghe, mày khen quá trời luôn mà,sao mày lại quên tao được?
-xí, hồi đấy mày còn hát sai nốt nhạc bị tao đánh cho mà còn bày đặt...-biết mình lỡ lời nhưng cũng đã muộn, haizz trò chơi bị lộ ngay từ phút đầu thế này thì thật đáng tiếc nha
-tao biết ngay mà, ngất mà mất trí nhớ được thì thiên hạ loạn rồi-nhỏ dí đầu Thư rồi cười ha hả vỉ phục mình
Nhưng chỉ có nhỏ cười thôi, 3 người còn lại mặt đen hơn đít nồi
-chán phèo, mày lúc nào cũng bênh đại ca
-t tao bênh hồi nào-nhỏ đỏ mặt ấp úng
-mày mày kh không bênh mà mà mà vạch trần t t tao thế à-Thư giả bộ cà lăm hỏi vặn lại Linh
-Thư/chị Thư-3 người kia đồng thanh nhìn cô bằng ánh mắt nổi nửa
-đùa giỡn tôi vậy em vui lắm hả-anh tức giận nhìn cô chằm chằm
Thư lấy lại vẻ mặt "tủ lạnh di động" nhìn anh
-còn anh?
Lại Chỉ 1 câu hỏi đơn giản khiến cả căn phòng im bặt
-tôi chỉ dùng lại trò của anh thôi mà... cảm thấy khó chịu đúng không? Có bằng tôi không,anh chỉ biết tôi mất trí nhớ còn tôi biết anh sắp chết đấy, anh biết tôi sợ như thế nào không hả cảm giác mất đi người quan trọng anh biết nó đau khổ lắm không tại sao anh lại...
Anh không nói gì chỉ ôm chầm lấy cô, ôm thật chặt như sợ cô sẽ chạy mất,anh chỉ muốn cô đừng giận, chỉ muốn làm cho cô 1 cái sinh nhật bất ngờ thôi, không ngờ được hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, anh vẫn là người sai, anh vẫn là người làm cô phải đau...
-anh xin lỗi,anh khiến em phải buồn rồi
-tôi còn thất vọng rất nhiều nữa, anh không có niềm tin với tôi tại sao lại nói lời yêu?tại sao lại làm tôi cứ hi vọng rồi lại thất vọng, tại sao...
Lời chưa kịp nói hết đã bị anh chặn lại, 1 nụ hôn không thô bạo không nồng nàn nhưng rất tha thiết, 1 nụ hôn để khẳng định chủ quyền. trong căn phòng đó ai cũng cười nhưng có cả 1 nụ cười chua chát, 1 nụ cười tự giễu
"cậu hạnh phúc là được rồi,chắc từ giờ mình sẽ từ bỏ hoàn toàn, chúng ta sẽ mãi mãi là 'bạn thân'. Cố nắm giữ nhé, anh ta là người tốt,anh ta sẽ thay mình yêu cậu"
-anh vẫn luôn tin tưởng em
-nói dối, nếu tin tôi tại sao thấy tôi ôm Lý Nhã Dịch anh lại bỏ đi
Long cốc nhẹ lên đầu cô nở nụ cười tươi rói
-em đúng là đồ ngốc,anh không biết hôm nay là sinh nhật em nên mới chạy vội đi chuẩn bị. sợ em không đồng ý gặp anh nên anh mới dùng 'cách đó' đưa em đến đây...
Nghe anh nói vậy Thư chợt giật mình nhìn quanh căn phòng... ừ nhỉ trang trí tùm lum còn có cả bánh kem nữa kìa
-tạm tha cho anh đó
-'bà xã' muôn năm
-thôi 2 người về nhà rồi tình củm, gần 12 giờ đêm rồi đấy hết ngày là không sinh nhật được đâu nha-nhỏ đá đểu rồi ôm bánh ra bàn
-em không ước sao-anh hỏi bằng giọng ngạc nhiên
-6 năm qua em đều ước 1 điều nhưng... vẫn chưa thành hiện thực, em không muốn nữa
-ừ, không cần,không cần, em có anh là được rồi-anh vui vẻ khoác vai cô nói
-xiiiiiiì-tất cả cùng đồng thanh