-anh là đồ tồi,tôi đã tin nhầm người tôi còn tưởng anh thật lòng yêu Thư-nhỏ gào lên nếu Quân không giữ tay chắc Long đã ăn 1 bạt tai
-yêu thì sao chứ, cô ấy yêu tôi chắc, đến cả 1 chút thương hại còn không có
-khốn kiếp, không yêu anh mà khi thấy anh ngã xuống đất cô ấy còn không thay cả đồ ngủ đầu tóc rối bù, rối rít gọi cấp cứu, 1 ngày trời anh hôn mê cô ấy không rời nửa bước đến 1 miếng cơm cũng không đụng vào. Vừa đi ra ngoài mua cháo về thì anh đã đi cùng con ả “hôn thê” kia quấn lấy nhau
-không thể nào... không thể nào-anh ôm đầu hét lớn, nước mắt giàn dụa lăn xuống 2 gò má
1 người con trai kiên cường như anh lại phải bật khóc chứng tỏ anh đã quá yêu, là anh ngu ngốc lại tin lời Phương Ly, chính anh tự tay đánh mất hạnh phúc của mình. Là anh ngu ngốc tưởng cô buông tay nên chỉ biết chúc cô hạnh phúc... “Thư à, làm ơn trở về với anh đi”
-có thể đấy-nói đoạn Linh ném xấp ảnh Phương Ly đưa cho Long, khinh bỉ nhìn anh rồi nhanh chóng kéo Quân đi, cô sợ mình phải dây dưa với loại người này
Nhặt vội tấm hình lên, anh hoàn toàn bất động, “Dương Kim Long, mày là đồ khốn, mày không đáng sống trên đời này” tự đấm vào mặt mình anh như tỉnh táo hơn
Hôm đó dù uống rất nhiều nhưng anh vẫn còn chut tỉnh táo, chắc chắn anh chưa làm chuyện gì có lỗi với Thư.quả thực anh tùy ý để Phương Ly dẫn đi nhưng cô ta chỉ nói “nghỉ 1 chút” và đúng là chỉ “nghỉ 1 chút” cả hai lại về nhà anh
Phóng xe đến khách sạn đó,nhân viên xác nhận anh và cô gái kia chỉ vào phòng vài phút rồi đi ra, anh còn lấy đoạn camera người chụp ảnh đi theo họ và chụp ảnh. Vội vã gặp Quân và Linh, may mắn là Quân vẫn chịu gặp anh
-anh Quân, mọi chuyện là hiểu lầm, là Vũ Phương Ly sắp đặt, tôi tìm được bằng chứng rồi
-tôi cũng nghĩ cậu sẽ không làm vậy-Quân vui vẻ vỗ vai Long
-đưa tôi coi-Linh dật lấy đĩa CD và băng ghi âm lúc đối thoại với cô nhân viên khách sạn
Sau khi nghe và xem xong mặt cô mới giãn ra
-xin lỗi nhưng vì anh mà Thư khổ quá nhiều rồi-Linh buồn bã nói
-làm ơn, 2 người hãy nói cho tôi biết cô ấy ở đâu, tôi khongt6 thể sống thiếu Thư được
-xin lỗi cậu, tôi đã hứa với Thư...
-sang Kyoto Nhật được 2 tháng rồi-Linh chán nản nói
-em...
-là anh hứa không phải em-nhỏ cười hiền rồi vuốt ve cái bụng đang nhô ra của mình
-hi vọng khi tiểu bảo bối ra đời sẽ được ăn đám cưới của 2 người, tôi chỉ có thể giúp đến đây, nói trước tôi vẫn đang giận anh đấy, anh mà làm “tình yêu” của tôi buồn 1 lần nữa là biết tay tôi đấy
-cảm ơn em nhiều lắm-nói rồi Long lao đến ôm chầm lấy... Quân
-này bỏ chồng tôi ra, ai cho anh đụng vào anh ấy
---------------------
1 tháng trước tại Paris Pháp
Chuyến bay từ Nhật đến Pháp* khiến cô có chút mệt mỏi, 1 tháng sống ở Nhật không giúp cô khây khỏa được chút nào, như trước kia nói với Quân cô đã qua nước khác. Khuôn mặt không chút cảm xúc, cô đi dạo trên con hẻm nhỏ dẫn đến nhà trọ, chủ nhà trọ là 2 ông bà cụ người Việt sang Pháp định cư,vừa cho thuê nhà vừa trông 1 hiệu sách lớn, có lẽ họ chỉ buôn bán cho vui chứ cách ăn mặc và nói chuyện đều là của người có gia thế.
Ca không biết từ Kyoto Nhật có qua Paris Pháp được không với cả không biết hết bao nhiêu thời gian nên không ghi, có gì sai sót thông cảm cho ca nhé!
Dù đang buồn và mệt mỏi nhưng có lẽ vì từng là bác sĩ nên máu nhiều chuyện trong cô vẫn còn. 10 tên cao lớn đang vác gậy đuổi theo 1 người đàn ông, theo cô quan sát họ đều là người Đông Nam Á, hơn nữa ở bụng còn chảy rất nhiều máu. Thỉnh thoảng anh ta vẫn đánh lại mấy tên chạy gần, ra đòn rất chuẩn xác có vẻ là người trong nghề, nếu không bị thương chắc chắn anh ta sẽ dễ dàng giải quyết bọn chúng.
Dù sao anh ta cũng là “người đồng mình” hơn nữa còn cô thân trên đất khách nên cô quyết định giúp một chút
Anh ta vừa chạy đến gần đó thì kiệt sức ngã xuống,cô chợt cô nói lớn
-này mấy đại ca
-hôm nay ngày gì mà hên vậy vừa bắt được Nam Cung Hạo Thiên lại được mĩ nhân chào đón-1 trong mấy tên đó lên tiêng
-hahaha vừa được thưởng vừa có người đẹp
-ainha, mấy đại ca có thể cho tôi đánh anh chàng dưới đất được không tôi đang có chút bực bội trong người-Thư dở giọng nũng nịu cực cute làm mấy tên đó mê mẩn, ngay cả Nam Cung Hạo Thiên (chàng trai bị đánh) rõ ràng là nạn nhân cũng ngẩn người
-được, được
-hắn không chết là được
1 tên đưa thanh sắt trong tay cho Thư, cô vừa cầm lấy liền không nghĩ ngợi đập vào vai và chân hắn. mấy tên kia tức giận lao vào, cô dùng đòn taekwondo kết hợp với thanh gậy trong tay ra đòn phối hợp hết sức đẹp mắt, chẳng mấy chốc tất cả đều ngã rạp
-có vũ khí quả nhiên nhanh hơn-cô nhếch môi nhìn đám người chỉ biết dùng thân dưới để suy nghĩ kia đang bỏ chạy rồi nhanh chóng lấy băng gạc và thuốc xát trùng tiến về phía Hạo Thiên
Chẳng là con cún nhà ông bà chủ nhà đi cắn nhau với chó nhà người ta nên bị thương,bông gạc vừa dùng hết nên ông Hạ (ông chú nhà) nhờ cô mua giùm. Đang trên đường về nhà trọ thì gặp cảnh đó nên cô tiện giúp và “mượn” ít băng gạc của Unu (cún) dùng đỡ
-anh cởi áo ra được không hay để tôi giúp-Thư nói không chút cảm xúc
Anh ta cũng làm theo và nhìn cô chằm chằm
-cô có phải con gái không?
Thư đang sát trùng chợt siết mạnh làm Thiên nhíu mày khẽ kêu “a” 1 tiếng
-chuyển giới-cô cũng trả lời ngay sau đó
-ách
“tôi không tin, em lừa ai chứ”
- cô không hỏi vì sao tôi bị đuổi giết và vì sao tôi giỏi như vậy mà bị thương sao?
-không hứng thú-cô tiếp tục quấn băng vòng qua eo Thien làm tim anh ta đập thình thịch
-sao cô lại có mấy thứ này, không lẽ đi đâu cũng mang theo sao?
-của Unu
-Unu?
-con chó của chủ nhà trọ... xong rồi gọi người đến đón đi
Không thể nào! Nam Cung Hạo Thiên anh lại dành đồ với 1 con cún sao?thật mất mặt mà. Chưa kịp nói gì cô bỏ đi để lại hàng ngàn câu hỏi cho chàng thanh niên vừa được giúp đỡ
-------------------
3 năm sauTại Việt Nam
-thế nào rồi có thấy cô ấy không?-chàng trai khẽ vuốt ve tấm hình của 1 cô gái xinh đẹp,ánh mắt hi vọng nhìn sang người con trai bằng tuổi mình
-xin lỗi lão đại, người được miêu tả không phải Thư
-được rồi, cậu ra ngoài đi, không có ai đừng gọi tôi là lão đại
-Long à
-Triệu Ninh Phong, cậu ra ngoài đi-Long gắt lên khi thấy ý nghĩ của Phong được biểu lộ rõ ràng
*ai còn nhớ cậu hội trưởng hội học sinh, bạn thân duy nhất của anh không nhỉ? Anh ấy là Triệu Ninh Phong, lúc trước cũng có ý định với Thư nhưng khi biết Thư và Long yêu nhau thì đã bỏ cuộc, ngoài Dương Kỳ Long còn gây dựng 1 bang mang tên LT với mục đích dựa vào thế lực này để tìm cô.Long là lão đại còn Phong là lão nhị*
-tại sao chứ? tại sao anh đã lật tung cả Nhật Bản cũng không thấy em, rốt cuộc em ở đâu, anh không cần em tha thứ cho anh chỉ cần em về thôi, xin em đấy.
khẽ vuốt tấm hình nước mắt anh lại vô thức rơi xuống, lúc trước anh chưa bao giờ khóc nhưng từ khi cô rời xa không biết anh đã khóc bao nhiêu lần. nếu như lúc đó anh không buông tay có lẽ giờ họ đã hạnh phúc bên nhau
“3 năm rồi anh phải tìm em trong vô vọng.”
-yêu thì sao chứ, cô ấy yêu tôi chắc, đến cả 1 chút thương hại còn không có
-khốn kiếp, không yêu anh mà khi thấy anh ngã xuống đất cô ấy còn không thay cả đồ ngủ đầu tóc rối bù, rối rít gọi cấp cứu, 1 ngày trời anh hôn mê cô ấy không rời nửa bước đến 1 miếng cơm cũng không đụng vào. Vừa đi ra ngoài mua cháo về thì anh đã đi cùng con ả “hôn thê” kia quấn lấy nhau
-không thể nào... không thể nào-anh ôm đầu hét lớn, nước mắt giàn dụa lăn xuống 2 gò má
1 người con trai kiên cường như anh lại phải bật khóc chứng tỏ anh đã quá yêu, là anh ngu ngốc lại tin lời Phương Ly, chính anh tự tay đánh mất hạnh phúc của mình. Là anh ngu ngốc tưởng cô buông tay nên chỉ biết chúc cô hạnh phúc... “Thư à, làm ơn trở về với anh đi”
-có thể đấy-nói đoạn Linh ném xấp ảnh Phương Ly đưa cho Long, khinh bỉ nhìn anh rồi nhanh chóng kéo Quân đi, cô sợ mình phải dây dưa với loại người này
Nhặt vội tấm hình lên, anh hoàn toàn bất động, “Dương Kim Long, mày là đồ khốn, mày không đáng sống trên đời này” tự đấm vào mặt mình anh như tỉnh táo hơn
Hôm đó dù uống rất nhiều nhưng anh vẫn còn chut tỉnh táo, chắc chắn anh chưa làm chuyện gì có lỗi với Thư.quả thực anh tùy ý để Phương Ly dẫn đi nhưng cô ta chỉ nói “nghỉ 1 chút” và đúng là chỉ “nghỉ 1 chút” cả hai lại về nhà anh
Phóng xe đến khách sạn đó,nhân viên xác nhận anh và cô gái kia chỉ vào phòng vài phút rồi đi ra, anh còn lấy đoạn camera người chụp ảnh đi theo họ và chụp ảnh. Vội vã gặp Quân và Linh, may mắn là Quân vẫn chịu gặp anh
-anh Quân, mọi chuyện là hiểu lầm, là Vũ Phương Ly sắp đặt, tôi tìm được bằng chứng rồi
-tôi cũng nghĩ cậu sẽ không làm vậy-Quân vui vẻ vỗ vai Long
-đưa tôi coi-Linh dật lấy đĩa CD và băng ghi âm lúc đối thoại với cô nhân viên khách sạn
Sau khi nghe và xem xong mặt cô mới giãn ra
-xin lỗi nhưng vì anh mà Thư khổ quá nhiều rồi-Linh buồn bã nói
-làm ơn, 2 người hãy nói cho tôi biết cô ấy ở đâu, tôi khongt6 thể sống thiếu Thư được
-xin lỗi cậu, tôi đã hứa với Thư...
-sang Kyoto Nhật được 2 tháng rồi-Linh chán nản nói
-em...
-là anh hứa không phải em-nhỏ cười hiền rồi vuốt ve cái bụng đang nhô ra của mình
-hi vọng khi tiểu bảo bối ra đời sẽ được ăn đám cưới của 2 người, tôi chỉ có thể giúp đến đây, nói trước tôi vẫn đang giận anh đấy, anh mà làm “tình yêu” của tôi buồn 1 lần nữa là biết tay tôi đấy
-cảm ơn em nhiều lắm-nói rồi Long lao đến ôm chầm lấy... Quân
-này bỏ chồng tôi ra, ai cho anh đụng vào anh ấy
---------------------
1 tháng trước tại Paris Pháp
Chuyến bay từ Nhật đến Pháp* khiến cô có chút mệt mỏi, 1 tháng sống ở Nhật không giúp cô khây khỏa được chút nào, như trước kia nói với Quân cô đã qua nước khác. Khuôn mặt không chút cảm xúc, cô đi dạo trên con hẻm nhỏ dẫn đến nhà trọ, chủ nhà trọ là 2 ông bà cụ người Việt sang Pháp định cư,vừa cho thuê nhà vừa trông 1 hiệu sách lớn, có lẽ họ chỉ buôn bán cho vui chứ cách ăn mặc và nói chuyện đều là của người có gia thế.
Ca không biết từ Kyoto Nhật có qua Paris Pháp được không với cả không biết hết bao nhiêu thời gian nên không ghi, có gì sai sót thông cảm cho ca nhé!
Dù đang buồn và mệt mỏi nhưng có lẽ vì từng là bác sĩ nên máu nhiều chuyện trong cô vẫn còn. 10 tên cao lớn đang vác gậy đuổi theo 1 người đàn ông, theo cô quan sát họ đều là người Đông Nam Á, hơn nữa ở bụng còn chảy rất nhiều máu. Thỉnh thoảng anh ta vẫn đánh lại mấy tên chạy gần, ra đòn rất chuẩn xác có vẻ là người trong nghề, nếu không bị thương chắc chắn anh ta sẽ dễ dàng giải quyết bọn chúng.
Dù sao anh ta cũng là “người đồng mình” hơn nữa còn cô thân trên đất khách nên cô quyết định giúp một chút
Anh ta vừa chạy đến gần đó thì kiệt sức ngã xuống,cô chợt cô nói lớn
-này mấy đại ca
-hôm nay ngày gì mà hên vậy vừa bắt được Nam Cung Hạo Thiên lại được mĩ nhân chào đón-1 trong mấy tên đó lên tiêng
-hahaha vừa được thưởng vừa có người đẹp
-ainha, mấy đại ca có thể cho tôi đánh anh chàng dưới đất được không tôi đang có chút bực bội trong người-Thư dở giọng nũng nịu cực cute làm mấy tên đó mê mẩn, ngay cả Nam Cung Hạo Thiên (chàng trai bị đánh) rõ ràng là nạn nhân cũng ngẩn người
-được, được
-hắn không chết là được
1 tên đưa thanh sắt trong tay cho Thư, cô vừa cầm lấy liền không nghĩ ngợi đập vào vai và chân hắn. mấy tên kia tức giận lao vào, cô dùng đòn taekwondo kết hợp với thanh gậy trong tay ra đòn phối hợp hết sức đẹp mắt, chẳng mấy chốc tất cả đều ngã rạp
-có vũ khí quả nhiên nhanh hơn-cô nhếch môi nhìn đám người chỉ biết dùng thân dưới để suy nghĩ kia đang bỏ chạy rồi nhanh chóng lấy băng gạc và thuốc xát trùng tiến về phía Hạo Thiên
Chẳng là con cún nhà ông bà chủ nhà đi cắn nhau với chó nhà người ta nên bị thương,bông gạc vừa dùng hết nên ông Hạ (ông chú nhà) nhờ cô mua giùm. Đang trên đường về nhà trọ thì gặp cảnh đó nên cô tiện giúp và “mượn” ít băng gạc của Unu (cún) dùng đỡ
-anh cởi áo ra được không hay để tôi giúp-Thư nói không chút cảm xúc
Anh ta cũng làm theo và nhìn cô chằm chằm
-cô có phải con gái không?
Thư đang sát trùng chợt siết mạnh làm Thiên nhíu mày khẽ kêu “a” 1 tiếng
-chuyển giới-cô cũng trả lời ngay sau đó
-ách
“tôi không tin, em lừa ai chứ”
- cô không hỏi vì sao tôi bị đuổi giết và vì sao tôi giỏi như vậy mà bị thương sao?
-không hứng thú-cô tiếp tục quấn băng vòng qua eo Thien làm tim anh ta đập thình thịch
-sao cô lại có mấy thứ này, không lẽ đi đâu cũng mang theo sao?
-của Unu
-Unu?
-con chó của chủ nhà trọ... xong rồi gọi người đến đón đi
Không thể nào! Nam Cung Hạo Thiên anh lại dành đồ với 1 con cún sao?thật mất mặt mà. Chưa kịp nói gì cô bỏ đi để lại hàng ngàn câu hỏi cho chàng thanh niên vừa được giúp đỡ
-------------------
3 năm sauTại Việt Nam
-thế nào rồi có thấy cô ấy không?-chàng trai khẽ vuốt ve tấm hình của 1 cô gái xinh đẹp,ánh mắt hi vọng nhìn sang người con trai bằng tuổi mình
-xin lỗi lão đại, người được miêu tả không phải Thư
-được rồi, cậu ra ngoài đi, không có ai đừng gọi tôi là lão đại
-Long à
-Triệu Ninh Phong, cậu ra ngoài đi-Long gắt lên khi thấy ý nghĩ của Phong được biểu lộ rõ ràng
*ai còn nhớ cậu hội trưởng hội học sinh, bạn thân duy nhất của anh không nhỉ? Anh ấy là Triệu Ninh Phong, lúc trước cũng có ý định với Thư nhưng khi biết Thư và Long yêu nhau thì đã bỏ cuộc, ngoài Dương Kỳ Long còn gây dựng 1 bang mang tên LT với mục đích dựa vào thế lực này để tìm cô.Long là lão đại còn Phong là lão nhị*
-tại sao chứ? tại sao anh đã lật tung cả Nhật Bản cũng không thấy em, rốt cuộc em ở đâu, anh không cần em tha thứ cho anh chỉ cần em về thôi, xin em đấy.
khẽ vuốt tấm hình nước mắt anh lại vô thức rơi xuống, lúc trước anh chưa bao giờ khóc nhưng từ khi cô rời xa không biết anh đã khóc bao nhiêu lần. nếu như lúc đó anh không buông tay có lẽ giờ họ đã hạnh phúc bên nhau
“3 năm rồi anh phải tìm em trong vô vọng.”