Thư sợ hãi bắt xe đến bệnh viện, khó khăn lắm cô mới gặp lại được anh trai, anh không thể xảy ra chuyện, anh phải bình an... làm ơn
Sau khi phẫu thuật gặp viên đạn ra thì qua khỏi nguy kịch, viên đạn chỉ cách tim chưa đến 1 xen-ti-met. Duật Phàm được đưa vào phòng hồi sức Vip ở tầng 2 bệnh viện,khi cô đến nơi thì Nam Cung Hạo Thiên và Lijang(hộ pháp của Phàm)đang ngồi trên ghế cạnh giường.
-là ai?-câu hỏi của Thư đủ để biết hiện tại cô đang tức giận như thế nào
-hôm nay bang ta và LT có tranh chấp lô vũ khí, Phàm ca cùng bang chủ của LT cùng so tài,do quá chuyên tâm vào trận đấu nên thuộc hạ của hắn dùng súng bắn anh ấy-Lijang
-hồ đồ,anh “bị ngốc” sao mà tin kẻ địch vậy hả,anh có biết ở đây em chỉ có anh là người thân không, nếu anh thật sự...thật sự chết thì em phải làm sao? Thư khóc lớn tay đấm vào tường, 4 khớp tay vì chịu lực mạnh mà bật máu
Phàm nửa năm nửa ngồi thấy em gái như vậy thì vươn tay kéo cô lại, bé con của anh vì anh mà tự hại mình, anh muốn tự đánh vào mặt mình để bớt áy náy mà.
-anh xin lỗi, Thư Thư ngoan mau băng vết thương lại,anh hứa sẽ không có lần sau
Thấy anh trai bị thương cô cũng không muốn làm khó để anh ôm mình vào lòng,anh chỉ biết nghĩ cho người khác mà chưa từng quan tâm đến mình. Buông anh ra Thư thấy hắn dang tay ra hướng về mình.Thư mỉm cười nhìn Thiên và nói:bệnh thần kinh
-tôi... em
-hai người có thể ra ngoài không-cô nhẹ nhàng hỏi
-đi thôi-Thiên nói với Lijang rồi bỏ ra ngoài, hắn biêt cô có nhiều điều muốn nói với anh trai mình,dù sao cảm giác mất đi người thân hắn cũng đã trải qua...
Cả hai ra ngoài mặt cô cũng trầm xuống
-Thư Thư của anh làm sao vậy
-3 năm rồi... em nhớ ba,dì Thủy,Ngọc,Linh, Khải, đại ca và cả anh ấy nữa
-anh ấy?-Phàm nghi hoặc hỏi lại,mấy người kia Thư đều kể cho anh nhưng “anh ấy” là đứa nào, sao lại khiến em gái anh dấu đến tận bây giơ, không lẽ là người con bé thương sao, lý do gì mà họ không gặp nhau 3 năm,chẳng lẽ hắn phản bội Thư Thư của anh,anh thật muốn giết hắn mà
-không có gì
-khi anh khỏi chúng ta sẽ về Việt Nam được không
-anh nói thật?
-đương nhiên-từ khi Phàm biết Thư rất yêu dì Thủy và Ngọc thì anh cũng không còn bài xích với họ nữa, dù sao Việt Nam cũng là quê hương của anh, hơn nữa anh cũng muốn thăm mẹ
Sau khi vết thương liền da, hai anh em sắp xếp hết công việc trong bang và của công ty thì cũng lên máy bay về Việt Nam, đây sẽ là một chuyến đi dài.
Sau gần một ngày ngồi trên máy bay thì hai anh em cũng được đặt chân xuống đât liền, Thư thu tất cả hình ảnh tươi đẹp của nơi đây vào tầm mắt, 3 năm trước cô từ đây sang Nhật, 3 năm sau cô lại được đứng ở quê hương mình ngắm nhìn mọi thứ một lần nữa. một nam một nữ mặc trang phục đơn giản,cả hai đều đeo kính mac bản to che đi khuôn mặt động lòng người của mình, dù vậy họ vẫn là trung tâm của sự chú ý.
-để anh gọi người đưa xe đến-Phàm trìu mến xoa đầu cô, ai nhìn vào đều nghĩ là cặp trai gái yêu nhau thắm thiết.
-em muốn đi taxi
-được rồi cô nương
Taxi dừng trước cổng một căn biệt thự lớn,tất cả đều không thay đổi.
Thư bấm chuông cửa, lập tức qua màn ảnh camera thấy một cô gái xinh đẹp, khẽ mỉm cười cô gọi:Ngọc,chị về rồi
Như Ngọc đứng hình vài giây rồi hét lên như một đứa trẻ, cô đã 25 tuổi rồi nhưng nhìn vào ai cũng nghĩ còn là học sinh
-ba, mẹ, ba mẹ ơi!!! Chị Thư về rồi, về thật rồi, là chị Thư đó, mau ra đây, mau mau
Hét xong Ngọc chạy như bay ra ngoài mở cổng,nhỏ ôm trầm lấy Thư rồi hôn “chụt” lên má cô
-em nhớ chị chết đi được,sao chị không liên lạc về nhà chứ,chị đi đâu vậy hả?
-em không cho “anh chị” vào nhà sao
Nghe Thư nói nhỏ mới nhận ra còn một người đàn ông cực kì đẹp trai đang đứng đó
-chị... còn anh Long thì sao?
Nghe đến tên anh,tim cô chợt thắt lại,anh vẫn chưa kết hôn với Phương Ly sao,anh có như cô như cô nhớ anh không?
-đừng nhắc đến anh ta... cứ vào nhà đi chị sẽ cho em bất ngờ-Thư cười gượng rồi kéo vali vào nhà
Ông Minh và bà Thủy đứng trước cửa ánh mắt tràn ngập yêu thương hướng về Thư,con gái ông cuối cùng cũng trở về.
-ba... dì... con về rồi-cô ôm từng người một rồi kéo Phàm ra trước mặt họ
-đố ba biết đây là ai
-không phải người yêu con “bắt” được bên nước ngoài đó chứ, cũng đẹp trai phong độ quá chứ
-đây là tiểu Phàm, con trai của ba, ba già mất rồi con của mình cũng không nhận ra sao
-Duật... Phàm?nhưng...-ông Minh hoang mang không nói thành câu,chẳng phải con trai ông đã qua đời 19 năm rồi sao, bây giờ con gái lại đưa nó về... là thật sao
-ba... con là Hứa Duật Phàm
-mình còn ngẩn ra, nhìn thằng bé rõ giống mình lúc trẻ ra không thể nhầm được đâu-bà Thủy huých tay chồng mình, Ngọc chêm lời vào:quả thật đẹp trai giống ba, bây giờ con mới để ý nha
Ông Minh ôm chầm lấy anh như sợ đây là giấc mơ-con gái ông sau 3 năm mất liền lạc bây giờ trở về còn cho ông gặp lại đứa con trai 19 năm trược ông tưởng đã chết. sau một hồi đoàn tụ, mọi người quyết định mở tiệc
-chị Thư, mời thêm cả anh Quân,anh Khải,chị Linh nữa ọ hay qua đây lắm
-vậy để chị đi,tiểu Phàm anh ở lại hàn huyên với ba nha
Lúc nãy đang căng thẳng nên Ngọc phải nén cười con giờ thì nhỏ không nhịn đươc nữa mà phụt miếng nước vừa co vào miệng ra sàn
-tiểu Phàm... hahaha... tiểu Phàm... anh ấy là anh cả đó chị gọi như vậy... hahaha... thật không hợp lý
-đúng vậy-Phàm gật đầu lia lịa, anh càng tăng thêm hảo cảm với cô em gái này
-hai người cứ vui vẻ nói chuyện, em đi đây
Thư vào gara lấy xe rồi theo trí nhớ “mò” đến nhà cô bạn thân, lần này Vương Hạ Linh đang ở ngoài sân chơi đùa cùng 3 đứa trẻ
-yo, rảnh rỗi quá nhỉ
Linh giật mình quay ra nhìn cô gái tự y phóng xe vào trong sân rồi bước xuống đứng trước mặt nói mình rảnh rỗi... là con bạn của cô thật sao? Linh bỏ bé con xuống thảm cỏ rồi chạy đến ôm chầm Thư
-là mày thật sao, con mất nết này sao giờ mày mới tìm tao hả
-mẹ ơi... mẹ...em Bo tè dầm
-đâu là con của mày vậy –Thư nhìn mấy đứa trẻ dễ thương mà hỏi
-cả ba đứa, lần đầu sinh đôi một trai,một gái, năm ngoái sinh 1 trai
-đại ca “ngầu”thật
-đương nhiên, chào, lâu rồi không gặp em-Quân thấy bên ngoài ồn nên đi ra không ngờ lại thấy cảnh đoàn tụ này
-anh thay tã cho Bo đi, em có chuyện cần nói với Thư-nói rồi hai người con gái dắt nhau lên phòng để lại người đàn ông khổ sở vật lộn với 3 đứa con
Lên đến nơi Thư ngồi trên ghê,Linh đi lên phòng rồi mang laptop cùng một chiếc máy ghi âm cũ xuống
-mày xem và nghe cái này đi... năm đó mọi chuyện là hiểu lầm
Thư vừa xem vừa khóc, bao năm qua là cô trách lầm anh sao? Nếu cô chịu ở lại nghe anh giải thích có lẽ bây giờ hai người đang ở bên nhau, điện thoại chợt vang lên, là của Nam Cung Hạo Thiên
-tôi nghe-giọng cô nghèn nghẹn như cố để không bật khóc
-em khóc sao?
-có chuyện gì, anh nói mau lên
-anh có thông tên về bang chủ của LT rồi, hắn quá kín đáo khó khăn lắm mới lấy được chút thông tin này
-thật sao, anh mau nói đi
-tên hắn là...Dương Kim Long,thành lập LT vào 3 năm trước, hiện là chủ tịch của công ty “Dương Kỳ” đang đứng đầu Việt Nam... alo...alo...
Nghe đến đây điện thoại cô rơi xuống đất “mảnh nào ra mảnh đấy”. tại sao lai như vậy, tại sao lại là anh? Mọi chuyện tại sao lại như vậy,rõ ràng gần trong gang tấc lại thành xa tận chân trời có cố gắng đến đâu cũng chỉ là vô ích?
Sau khi phẫu thuật gặp viên đạn ra thì qua khỏi nguy kịch, viên đạn chỉ cách tim chưa đến 1 xen-ti-met. Duật Phàm được đưa vào phòng hồi sức Vip ở tầng 2 bệnh viện,khi cô đến nơi thì Nam Cung Hạo Thiên và Lijang(hộ pháp của Phàm)đang ngồi trên ghế cạnh giường.
-là ai?-câu hỏi của Thư đủ để biết hiện tại cô đang tức giận như thế nào
-hôm nay bang ta và LT có tranh chấp lô vũ khí, Phàm ca cùng bang chủ của LT cùng so tài,do quá chuyên tâm vào trận đấu nên thuộc hạ của hắn dùng súng bắn anh ấy-Lijang
-hồ đồ,anh “bị ngốc” sao mà tin kẻ địch vậy hả,anh có biết ở đây em chỉ có anh là người thân không, nếu anh thật sự...thật sự chết thì em phải làm sao? Thư khóc lớn tay đấm vào tường, 4 khớp tay vì chịu lực mạnh mà bật máu
Phàm nửa năm nửa ngồi thấy em gái như vậy thì vươn tay kéo cô lại, bé con của anh vì anh mà tự hại mình, anh muốn tự đánh vào mặt mình để bớt áy náy mà.
-anh xin lỗi, Thư Thư ngoan mau băng vết thương lại,anh hứa sẽ không có lần sau
Thấy anh trai bị thương cô cũng không muốn làm khó để anh ôm mình vào lòng,anh chỉ biết nghĩ cho người khác mà chưa từng quan tâm đến mình. Buông anh ra Thư thấy hắn dang tay ra hướng về mình.Thư mỉm cười nhìn Thiên và nói:bệnh thần kinh
-tôi... em
-hai người có thể ra ngoài không-cô nhẹ nhàng hỏi
-đi thôi-Thiên nói với Lijang rồi bỏ ra ngoài, hắn biêt cô có nhiều điều muốn nói với anh trai mình,dù sao cảm giác mất đi người thân hắn cũng đã trải qua...
Cả hai ra ngoài mặt cô cũng trầm xuống
-Thư Thư của anh làm sao vậy
-3 năm rồi... em nhớ ba,dì Thủy,Ngọc,Linh, Khải, đại ca và cả anh ấy nữa
-anh ấy?-Phàm nghi hoặc hỏi lại,mấy người kia Thư đều kể cho anh nhưng “anh ấy” là đứa nào, sao lại khiến em gái anh dấu đến tận bây giơ, không lẽ là người con bé thương sao, lý do gì mà họ không gặp nhau 3 năm,chẳng lẽ hắn phản bội Thư Thư của anh,anh thật muốn giết hắn mà
-không có gì
-khi anh khỏi chúng ta sẽ về Việt Nam được không
-anh nói thật?
-đương nhiên-từ khi Phàm biết Thư rất yêu dì Thủy và Ngọc thì anh cũng không còn bài xích với họ nữa, dù sao Việt Nam cũng là quê hương của anh, hơn nữa anh cũng muốn thăm mẹ
Sau khi vết thương liền da, hai anh em sắp xếp hết công việc trong bang và của công ty thì cũng lên máy bay về Việt Nam, đây sẽ là một chuyến đi dài.
Sau gần một ngày ngồi trên máy bay thì hai anh em cũng được đặt chân xuống đât liền, Thư thu tất cả hình ảnh tươi đẹp của nơi đây vào tầm mắt, 3 năm trước cô từ đây sang Nhật, 3 năm sau cô lại được đứng ở quê hương mình ngắm nhìn mọi thứ một lần nữa. một nam một nữ mặc trang phục đơn giản,cả hai đều đeo kính mac bản to che đi khuôn mặt động lòng người của mình, dù vậy họ vẫn là trung tâm của sự chú ý.
-để anh gọi người đưa xe đến-Phàm trìu mến xoa đầu cô, ai nhìn vào đều nghĩ là cặp trai gái yêu nhau thắm thiết.
-em muốn đi taxi
-được rồi cô nương
Taxi dừng trước cổng một căn biệt thự lớn,tất cả đều không thay đổi.
Thư bấm chuông cửa, lập tức qua màn ảnh camera thấy một cô gái xinh đẹp, khẽ mỉm cười cô gọi:Ngọc,chị về rồi
Như Ngọc đứng hình vài giây rồi hét lên như một đứa trẻ, cô đã 25 tuổi rồi nhưng nhìn vào ai cũng nghĩ còn là học sinh
-ba, mẹ, ba mẹ ơi!!! Chị Thư về rồi, về thật rồi, là chị Thư đó, mau ra đây, mau mau
Hét xong Ngọc chạy như bay ra ngoài mở cổng,nhỏ ôm trầm lấy Thư rồi hôn “chụt” lên má cô
-em nhớ chị chết đi được,sao chị không liên lạc về nhà chứ,chị đi đâu vậy hả?
-em không cho “anh chị” vào nhà sao
Nghe Thư nói nhỏ mới nhận ra còn một người đàn ông cực kì đẹp trai đang đứng đó
-chị... còn anh Long thì sao?
Nghe đến tên anh,tim cô chợt thắt lại,anh vẫn chưa kết hôn với Phương Ly sao,anh có như cô như cô nhớ anh không?
-đừng nhắc đến anh ta... cứ vào nhà đi chị sẽ cho em bất ngờ-Thư cười gượng rồi kéo vali vào nhà
Ông Minh và bà Thủy đứng trước cửa ánh mắt tràn ngập yêu thương hướng về Thư,con gái ông cuối cùng cũng trở về.
-ba... dì... con về rồi-cô ôm từng người một rồi kéo Phàm ra trước mặt họ
-đố ba biết đây là ai
-không phải người yêu con “bắt” được bên nước ngoài đó chứ, cũng đẹp trai phong độ quá chứ
-đây là tiểu Phàm, con trai của ba, ba già mất rồi con của mình cũng không nhận ra sao
-Duật... Phàm?nhưng...-ông Minh hoang mang không nói thành câu,chẳng phải con trai ông đã qua đời 19 năm rồi sao, bây giờ con gái lại đưa nó về... là thật sao
-ba... con là Hứa Duật Phàm
-mình còn ngẩn ra, nhìn thằng bé rõ giống mình lúc trẻ ra không thể nhầm được đâu-bà Thủy huých tay chồng mình, Ngọc chêm lời vào:quả thật đẹp trai giống ba, bây giờ con mới để ý nha
Ông Minh ôm chầm lấy anh như sợ đây là giấc mơ-con gái ông sau 3 năm mất liền lạc bây giờ trở về còn cho ông gặp lại đứa con trai 19 năm trược ông tưởng đã chết. sau một hồi đoàn tụ, mọi người quyết định mở tiệc
-chị Thư, mời thêm cả anh Quân,anh Khải,chị Linh nữa ọ hay qua đây lắm
-vậy để chị đi,tiểu Phàm anh ở lại hàn huyên với ba nha
Lúc nãy đang căng thẳng nên Ngọc phải nén cười con giờ thì nhỏ không nhịn đươc nữa mà phụt miếng nước vừa co vào miệng ra sàn
-tiểu Phàm... hahaha... tiểu Phàm... anh ấy là anh cả đó chị gọi như vậy... hahaha... thật không hợp lý
-đúng vậy-Phàm gật đầu lia lịa, anh càng tăng thêm hảo cảm với cô em gái này
-hai người cứ vui vẻ nói chuyện, em đi đây
Thư vào gara lấy xe rồi theo trí nhớ “mò” đến nhà cô bạn thân, lần này Vương Hạ Linh đang ở ngoài sân chơi đùa cùng 3 đứa trẻ
-yo, rảnh rỗi quá nhỉ
Linh giật mình quay ra nhìn cô gái tự y phóng xe vào trong sân rồi bước xuống đứng trước mặt nói mình rảnh rỗi... là con bạn của cô thật sao? Linh bỏ bé con xuống thảm cỏ rồi chạy đến ôm chầm Thư
-là mày thật sao, con mất nết này sao giờ mày mới tìm tao hả
-mẹ ơi... mẹ...em Bo tè dầm
-đâu là con của mày vậy –Thư nhìn mấy đứa trẻ dễ thương mà hỏi
-cả ba đứa, lần đầu sinh đôi một trai,một gái, năm ngoái sinh 1 trai
-đại ca “ngầu”thật
-đương nhiên, chào, lâu rồi không gặp em-Quân thấy bên ngoài ồn nên đi ra không ngờ lại thấy cảnh đoàn tụ này
-anh thay tã cho Bo đi, em có chuyện cần nói với Thư-nói rồi hai người con gái dắt nhau lên phòng để lại người đàn ông khổ sở vật lộn với 3 đứa con
Lên đến nơi Thư ngồi trên ghê,Linh đi lên phòng rồi mang laptop cùng một chiếc máy ghi âm cũ xuống
-mày xem và nghe cái này đi... năm đó mọi chuyện là hiểu lầm
Thư vừa xem vừa khóc, bao năm qua là cô trách lầm anh sao? Nếu cô chịu ở lại nghe anh giải thích có lẽ bây giờ hai người đang ở bên nhau, điện thoại chợt vang lên, là của Nam Cung Hạo Thiên
-tôi nghe-giọng cô nghèn nghẹn như cố để không bật khóc
-em khóc sao?
-có chuyện gì, anh nói mau lên
-anh có thông tên về bang chủ của LT rồi, hắn quá kín đáo khó khăn lắm mới lấy được chút thông tin này
-thật sao, anh mau nói đi
-tên hắn là...Dương Kim Long,thành lập LT vào 3 năm trước, hiện là chủ tịch của công ty “Dương Kỳ” đang đứng đầu Việt Nam... alo...alo...
Nghe đến đây điện thoại cô rơi xuống đất “mảnh nào ra mảnh đấy”. tại sao lai như vậy, tại sao lại là anh? Mọi chuyện tại sao lại như vậy,rõ ràng gần trong gang tấc lại thành xa tận chân trời có cố gắng đến đâu cũng chỉ là vô ích?