Không có ai hiểu rõ như Đường Thi, một người, muốn có chỗ dựa, là chuyện khó khăn như thế nào.
Chính bởi vì cô luôn biết, không ai có thể trở thành chỗ dựa cho mình, cho nên cô mới làm mọi chuyện một mình, có nhiều người nói, trên thế giới này, ba mẹ là người đối xử với bạn tốt nhất.
Nhưng, bởi vì cô bị mắc bệnh tim bẩm sinh, vừa sinh ra liền bị ba mẹ vứt bỏ, ai có thể móc tim móc phổi mà đối tốt với cô? Ngay cả ba mẹ còn vứt bỏ, cô chỉ có thể đối xử với bản thân tốt hơn, tốt hơn, tốt hơn nữa.
Cho nên, tại sao cô phải để bản thân chịu uất ức? Cô càng không thể để nguyên chủ phải chịu mấy lời bàn tán này, cô đã chiếm thân thể của cô ấy, phải sống thật tốt, mới xứng đáng với nguyên chủ!
Hít thở sâu một cái, Đường Thi nhìn ánh dương ở phía đông, dần dần nở nụ cười, có một số chuyện, cần sớm nhắc đến.
Không làm phiền người khác, là nguyên tắc sống của cô.
Trịnh Tiểu Hy nhìn Đường Thi hướng về phía mặt trời nở nụ cười, trong mắt tràn đầy tươi đẹp, hồi thần, nhưng lại khẽ giật mình, vội vàng kéo Đường Thi hỏi: "Đường Đường, cậu sao vậy? Đừng làm chuyện gì ngu ngốc nhé! Cậu còn có người bạn tốt là mình đấy!"
Đường Thi lắc đầu một cái, "Không sao, chỉ là thấy ánh mặt trời rực rỡ như vậy, không nhịn được mà cười thôi."
Trịnh Tiểu Hy vẫn không yên tâm: "Đường Đường, cậu đừng dọa mình, người khác lắm mồm, nhưng mình cam đoan, người Đoàn gia, còn có Đoàn Thích đều không phải là người nhiều chuyện, nhất là Đoàn Thích, anh ấy khinh thường nói mấy lời này!"
Sửng sốt một chút, Đường Thi cười nói: "Đúng vậy, Đoàn Thích sẽ không quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này, sao anh ta có thể đi nói này nói nọ được."
Lấy sự kiêu ngạo của Đoàn Thích, Đường Thi không tin cậu ta sẽ đi nói những lời này ở bên ngoài, Tô Tiếu cố ý nói mấy lời đó, Đường Thi cũng không tin, chẳng qua là vẫn không nhịn được hơi đau lòng, không vì cô, mà vì nguyên chủ.
Mỗi người đều có vết thương riêng, sao nguyên chủ lại muốn đến Đoàn gia sống chứ? Chẳng qua là tình huống bắt buộc, nếu như người Đường gia bình an, nguyên chủ sẽ rơi vào kết cục của tiểu thuyết ư?
Không, cô ấy sẽ là tiểu công chúa được Đường gia cưng chiều trong lòng bàn tay.
Nguyên chủ từ nhỏ đã được cưng chiều, đi đến đại viện này, thay đổi hoàn toàn, trách ai được?
Chẳng qua là, tất cả đều không có nếu như, bản thân Đường Thi cũng không muốn ăn nhờ ở đậu, như vậy, quá không tự do.
Trịnh Tiểu Hy gật đầu mạnh: "Đường Đường cậu biết là được, nói không chừng bản thân Đoàn Thích cũng không biết chuyện này, không chừng, anh ấy biết chuyện này sẽ đến nói rõ với cậu đó."
Đường Thi nghiêm túc gật đầu, nhưng cũng không ôm hy vọng gì.
Chỉ là còn Đường Thi còn chưa về đến phòng học, trên đường, lại gặp phải Đoàn Thích.
Trịnh Tiểu Hy cầm thùng rác, chớp mắt nhìn Đường Thi, không nhiều lời, chuồn về phòng học, Đường Thi dở khóc dở cười, vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn Đoàn Thích.
"Đường Thi!" Đoàn Thích híp híp mắt, nhìn kỹ mặt Đường Thi, nhưng lại không nhìn ra cái gì, trong lòng có cảm giác phức tạp không nói lên lời.
"Tìm tôi có chuyện gì?" Đoàn Thích lần đầu tiên gọi tên cô, Đường Thi chỉ hơi ngẩn người, sau đó khẽ cười hỏi.
"Tôi không nói mấy lời đó." Biểu tình không đau không ngứa của Đường Thi làm cho tâm tình của Đoàn Thích bối rối, mở lời.
Không biết tại sao, Đường Thi lại thấy được tủi thân trong đôi mắt đào hoa kia, tự giễu là mình nhìn nhầm, gật đầu một cái: "Ừ, anh yên tâm, tôi tin anh, anh không nhàm chán như vậy."
Đoàn Thích há miệng, nhưng không biết nên nói cái gì, cậu nên yên tâm cái gì?
"Sắp vào học rồi, tôi vào lớp trước."
Không để ý đến những ánh mắt nhìn trộm về phía mình, Đường Thi như thường đi về chỗ ngồi, cầm sách Tiếng Anh ra, đọc.
Vưu Lỵ đến kiểm tra sớm, mọi người không rảnh để ý bát quái, lớp / vang lên những tiếng đọc sách vang dội.
Tiết thứ nhất chính là tiết của chủ nhiệm lớp, Vưu Lỵ ôm giáo án tiến vào, trên mặt có ý cười nhàn nhạt: "Hôm nay có một tin tức muốn thông báo, sắp tới có cuộc thi tiếng anh toàn thành phố, nếu được giải còn được tham gia kỳ thi học sinh giỏi tiếng anh cấp quốc gia, đến lúc đó, không chỉ đại diện cho Thanh Cao, mà còn đại diện cho toàn thành phố."
"Các em suy nghĩ cho kỹ, muốn tham gia, đến chỗ tôi lấy danh sách báo danh, nói trước, trong trường cũng có tuyển chọn, tỷ lệ rất thấp, cuộc thi tiếng anh lần này không chỉ có viết, còn có thi nói trước toàn trường, được chọn thi quốc gia, hơn nữa có giải, sẽ được cộng điểm vào kỳ thi đại học."
"Ồ!" Lớp / đã không còn yên tĩnh như lúc nãy, mọi người đều đang bàn tán, biểu đạt sự hưng phấn của mình.
"Đường Thi, sau khi hết tiết, em ghi lại danh sách, sau đó mang đến phòng làm việc của cô." Vưu Lỵ để cho học sinh thảo luận một lát, sau đó hô dừng.
"Vâng thưa cô." Đường Thi gật đầu.
Hôm qua Vưu Lỵ vì muốn bầu ra đại diện môn học, cố ý khảo sát khẩu âm của cả lớp, cuối cùng chọn Đường Thi, tất cả mọi người trong lớp đều không có ý kiến, không bằng người ta, còn có ý kiến gì?
"Nội dung tiết sau của chúng ta là..."
Đường Thi vô cùng nghiêm túc mà nghe Vưu Lỵ giảng bài, trên thực tế, trong lòng cô đang tự hỏi bây giờ mình nên làm cái gì, mới là có lợi nhất.
Những ánh mắt khác thường của người khác, cũng không là cho Đường Thi có cảm giác gì, người trên đời hàng ngàn hàng vạn, có duyên học chung một lớp, sau này có thể gặp này hay không, còn chưa thế nói chắc.
Huống chi, những người này còn không có suy nghĩ của riêng mình, người khác bảo sao hay vậy, hùa theo đám đông, càng không đáng để Đường Thi tốn tâm tư đi đối phó.
Đường Thi biết, bây giờ tự nhiên cô nói đến việc nhảy lớp, lại còn nhảy lên lớp , rất khó khăn, đừng nói đến trường học, chỉ Đoàn gia thôi cũng không đồng ý, cho nên, cô phải dùng thực lực để chứng minh.
Mà kỳ thi tiếng anh lần này, chính là bước đầu tiên của cô!
Liên quan đến vấn đề thi đại học, những người này cũng không quan tâm đến lời đồn đại vớ vẩn liên quan đến Đường Thi, sôi nổi đến chỗ của cô báo danh. Đường Thi hơi đau đầu, mấy người này tùy tiện báo danh, bảo cô viết, viết thế nào?
"Ngừng!" Đường Thi hô lên, tất cả mọi người theo bản năng mà dừng lại, nhìn Đường Thi.
Đẩy đám người ra, Đường Thi đi lên trên bục giảng, nhanh chóng sắp xếp lời nói: "Sắp đến tiết sau rồi, mọi người về chỗ ngồi đi, còn có quá nhiều người báo danh, tôi ở chỗ này hỏi, ai muốn báo danh, thì giơ tay lên, tôi đánh dấu."
Đám người nghĩ nghĩ, yên lặng về chỗ ngồi, nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, đều không dám nhìn Đường Thi.
Cách này của Đường Thi rất tốt, rất nhanh, trong lớp chỉ có mấy cánh tay thưa thớt giơ lên, Đường Thi tích một dấu vào danh sách, quét mắt nhìn lần nữa: "Lý Hải... Ngoại trừ mấy bạn này, còn ai muốn báo danh nữa không? Không còn? Vậy được, đợi lát nữa tôi sẽ đi nộp danh sách cho cô. còn ai muốn thay đổi, nhớ nói cho tôi."
Giáo viên dạy Ngữ văn lớp / là một giáo viên già, thích vào lớp khi chuông dự bị vang lên, vừa rồi khi giáo viên già nhìn thấy cảnh tượng nhốn nháo kia, mày nhíu chặt lại, sau khi thấy Đường Thi giải quyết, vừa vào lớp học chuyện đầu tiên chính là vui vẻ mà biểu dương: "Cách làm của bạn học Đường rất tốt, mọi người nên học tập, cái gì gọi là hiệu suất, tôi hy vọng, về sau trong lớp không còn cảnh chen chúc như vừa rồi nữa."
Trịnh Tiểu Hy âm thầm giơ ngón tay cái lên với Đường Thi, Đường Thi cười, kỳ thật mọi ngày lớp / không như vậy, chỉ là thời gian gấp gáp, lại nhắc đến chuyện thêm điểm, cho nên mọi người mới quên.
Thời gian nghỉ giải lao, Đường Thi liền vào văn phòng nộp danh sách, Vưu Lỵ cười nhìn Đường Thi, trong mắt có tán thưởng: "Không tồi, cô rất thích sự dứt khoát của em, đây là danh sách báo danh, nếu còn bạn học muốn thay đổi ý, trước thứ sau đến chỗ cô."
"Vâng."
Vưu Lỵ lôi kéo Đường Thi nói chuyện về kỳ thi tiếng anh lần này, Đường Thi đều ghi tạc trong lòng.
"Không muốn! Con chỉ muốn học lớp , mẹ, mẹ bảo ba cho con học lớp đi, con đã rồi, học lớp , tuổi quá lớn."
Đột nhiên, văn phòng đang yên tĩnh vang lên lên một âm thanh nũng nịu còn có chút tủi thân, âm thanh không tồi, nhưng không có sự giả tạo này, Đường Thi sẽ cho một like.
Đường Thi tò mò mà nhìn qua nơi âm thanh phát ra, chỉ thấy bóng dáng của một nữ sinh, bóng dáng còn rất đẹp, tóc dài xõa trên vai, mặc đồng phục mùa hè của Thanh Cao, váy rất ngắn, đến giữa đùi, cặp đùi trắng nõn kia, cũng rất đẹp.
Trang điểm như vậy, càng làm cho Đường Thi tò mò, đồng phục Thanh Cao nữ là váy, nhưng chiều dài đến đầu gối, hình như bình thường Thanh Cao không cho học sinh sửa váy, đặc biệt là sửa thành váy ngắn.
Nghe đối thoại, nữ sinh này là mới chuyển trường đến, ngày đầu tiên đến, khoa trương như vậy?
"Đình Đình, nghe lời, con còn chưa học xong lớp , vẫn là học hết đi, nhỡ đâu không theo kịp thì sao bây giờ?" Phụ nhân bên cạnh nữ sinh, nhìn từ xa, khí chất cao nhã.
Đường Thi có thể thấy rõ bộ dáng của người phụ nữ đó, bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn chính là người phụ nữ sống trong nhung lụa, nhất cử nhất động, đều có khí chất không nói lên lời.
"Mẹ, không sao, ở lớp mới, con không quen ai, huống hồ, em gái cũng học ở lớp /, vừa hay có thể chăm sóc cho nhau." Tô Đình Đình không thuận theo, miệng nhỏ chu lên.
"Vị phụ huynh này, cô hãy thương lượng với con gái cho xong, rốt cuộc là học lớp hay lớp , nói ở chỗ này, cũng không giải quyết định được vấn đề gì." Vị thầy giáo trước mặt hai mẹ con kia rốt cuộc cũng nói chuyện, vừa mở miệng, ngữ khí nhàn nhạt.
Cũng đúng, giáo viên ở Thanh Cao đều có một loại kiêu ngạo, huống chi, vài vị giáo viên cũng có chút quan hệ, không khéo, vị giáo viên này thuộc về kiểu có quan hệ.
Đường Thi nghe được âm thanh, liền biết là thầy giáo dạy toán, cũng chính là chủ nhiệm lớp /, Vưu Lỵ cũng nghe thấy: "Đường Thi, em về trước đi, sắp vào học rồi."
Đường Thi gật đầu, cũng không nhìn hai mẹ con kia.
Sau khi Đường Thi tiến vào, thầy giáo dạy toán Trương Quân cũng tiến vào, khi tiến vào phòng học, Trương Quân đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, mặt đầy tươi cười.
Trương Quân tính cách hào phóng rộng rãi, rất hòa đồng với học sinh, học sinh lớp / đều rất thích học tiết của ông ấy, Đường Thi cũng không ngoại lệ, Trương Quân chính là trời sinh để dạy học, không chỉ dậy dễ hiểu, còn có thể làm vấn đề phức tạp thành đơn giản, trên người Trương Quân, Đường Thi học được rất nhiều phương pháp học tập mới.
Có thể vào Thanh Cao làm giáo viên, cũng không phải đơn giản, không có chút tài năng, thật đúng là ngượng ngùng ở lại.
Thời gian nghỉ trưa, bát quái mới hoàn toàn lấn áp bát quái của Đường Thi vào trong góc, Đường Thi tin tức không linh thông, đều là Trịnh Tiểu Hy nói cho cô nghe.
"Đường Đường, cậu có biết lớp / có chuyện gì mới không?" Trịnh Tiểu Hy mặt đầy bát quái.
Đường Thi hơi ngừng lại, gắp rau xanh đưa lên miệng, lắc đầu.
"Chậc chậc chậc, mình biết mà, vẫn là tiểu linh thông mình nói cho cậu đi, chị gái của Tô Tiếu chuyển đến trường mình, hơn nữa Tô Đình Đình kia còn cố ý muốn học lớp /!" Trịnh Tiểu Hy nói đầy nhịp điệu, muốn cho Đường Thi tò mò.
Đường Thi nuốt miếng rau trong miệng, hỏi: "Tô Đình Đình?"
Còn không phải là chị kế của Tô Tiếu sao?
"Đúng đúng, chính là tên này, kỳ thật vị bạn học Đình Đình này ban đầu cũng không phải họ Tô, mấy cái râu ria này không quan trọng, quan trọng là, Tô Tiếu bây giờ không phải người Tô gia, là người Văn gia, lúc trước Tô Tiếu đoạn tuyệt quan hệ với Tô gia bị người nói đã lâu! Nhưng mà Tô Tiếu biết làm người, bây giờ cũng không ai nhắc lại chuyện này."
"Tô Đình Đình là con gái của vợ sau của ba Tô Tiếu, quá nực cười, dám bám víu quan hệ với Tô Tiếu, cũng không biết Tô Tiếu có muốn không, nhưng mà, lớp / xem ra có kịch hay để xem rồi!"
"Nghe nói sáng nay Tô Đình Đình có tức giận ở trước mặt anh Quân (Chính là Trương Quân, thầy giáo dạy toán) đấy, vốn dĩ muốn chuyển đến lớp , vậy rất tốt, chuyển thì chuyển, còn muốn làm ra động tĩnh lớn như vậy, Tô Tiếu cũng không phải là người rộng lượng gì."
Tức giận? Đường Thi đột nhiên nhớ đến hai mẹ con gặp được ở văn phòng kia, không thể nào, trùng hợp như vậy????